Văn bản Lơ Xít là một trích đoạn tiêu biểu trong tác phẩm của nhà văn Cooc-nây, nổi tiếng với phong cách hiện thực sâu sắc.
Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện đơn thuần mà còn là một bức tranh chân thực về cuộc sống và những vấn đề xã hội đương thời.
Hãy cùng tusach.vn khám phá những giá trị nghệ thuật và ý nghĩa nhân văn trong trích đoạn Văn bản Lơ Xít này.
Đông Rô-đri-gơ: - Thôi! Kiện mà chi cho mất công nhiều, Giành lấy vinh dự bắt ta đừng sống nữa!
LƠ XÍT
(trích, Cooc-nây)
HỒI III
LỚP IV
ĐÔNG RÔ-ĐRI-GƠ, SI-MEN, EN-VI-A
Đông Rô-đri-gơ: - Thôi! Kiện mà chi cho mất công nhiều,
Giành lấy vinh dự bắt ta đừng sống nữa!
Si-men: - En-vi-a! Ta ở đâu đây? Ta thấy gì? Thật, giả?
Rô-đri-gô tại nhà này! Rô-đri-gô trước mắt ta sao!
Đông Rô-đri-gơ: - Đừng tiếc máu ta! Cứ điềm nhiên nếm hạnh phúc ngọt ngào
Nhìn ta chết và mối thù em rửa sạch!
Si-men: – Ôi đau đớn!
Đông Rô-tri-go: – Hãy nghe ta!
Si-men: – Em chết mất!
Đông Rô-ri-gơ: – Một phút thôi!
Si-men: – Chàng đi đi! Để em từ biệt cõi đời!
Đông Rô-tri-gơ: – Chỉ xin em cho nói một câu thôi!
Rồi sau đó trả lời bằng mũi kiếm!
Si-men: – Ôi! Mũi kiếm! Mà máu cha em còn đậm!
Đông Rô-tri-gơ: – Si-men em!
Si-men: – Cất khỏi mắt em cái vật đáng kinh kia!
Nó oán trách đời ai và tội ác nặng nề!
Đông Rô-đri-gơ: – Ngược lại, nên nhìn nó để khích lệ lòng căm ghét,
Nung nấu hận thù, cho ta được sớm về cõi chết.
Si-men: – Nó đẫm máu em!
Đông Rô-tri-go: – Hãy đâm ngập nó vào trong máu của ta,
Và như vậy, màu máu em sẽ bị xoá nhoà.
Si-men: – Ôi tàn nhẫn, chỉ một ngày thôi đã giết
Cha, bằng gươm, con gái, bằng cái nhìn oan nghiệt.
Cất gươm đi, em không chịu nổi nữa rồi!
Muốn em nghe, lại làm em chết mất thôi!
Đông Rô-tri-gơ: – Xin theo ý! Nhưng ta không bỏ điều mong muốn
Bằng tay em kết liễu cuộc đời sầu muộn.
Chớ mong chờ ở lòng âu yếm của ta
Sự hối hận đê hèn về hành động đúng vừa qua
Cơn nóng nảy vội vàng khôn đường lấy lại
Nhục cha ta, phủ lên đời ta vết nhơ tai hại.
Biết không em? Với khách anh hảo
Một cái tát xúc phạm người sâu nặng biết bao!
Nhục cả cho ta, ta đã tìm người gây nhục,
Tìm thấy: ta trả thù danh dự, thủ cha cùng một lúc.
Và sẽ còn làm vậy nữa nếu như cần!
Nói thực thà, đâu phải trong thâm tâm
Ta chẳng có lúc vì em mà ngả nghiêng, rời rã,
Thầm oán trách cha ta, và oán trách cả bản thân ta nữa!
Đấy, sức mạnh tỉnh yêu: xúc phạm lớn dường này
Mà ta vẫn phân vân nên rửa hận hay thôi!
Trong cái thế: mất lòng em hoặc chịu điều sỉ nhục,
Ta suy nghĩ: hay chính tay ta đã quá vội vàng một lúc,
Tự kết tội mình đã hành động quá thô.
Nhan sắc em biết đâu đã thắng cả mối thủ
Nếu để chống lại vẻ hương trời sắc nước
Ta quên rằng: mất danh dự thì yêu em không thể được!
Rằng: dẫu tình ta trong tim em dào dạt chan hoà,
Cao thượng, em yêu chiều, thì đê mạt, ghét sâu xa.
Nghe tiếng gọi con tim và làm theo lệnh nó
Là không xứng tình em và tiêu tan phẩm giá.
Ta nói mãi, em ơi! Dẫu lòng chua xót khóc than,
Đến nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn nhắc em rằng:
Ta đã lỗi cùng em nhưng buộc lòng ta phải làm thể ấy
Để rửa vết nhơ và xứng tình em vậy.
Giờ đây, danh dự, thù cha, vẹn cả đôi đường,
Ta đến vì em đền đáp nỗi đau thương,
Ta đến đây, dâng em máu hồng đổ xuống,
Nghĩa trước trả đầy, tình nay giữ trọn.
Ta biết mất cha thù kia em phải báo đền,
Ta chẳng muốn cướp của em lễ vật hi sinh.
Hãy can đảm cắt ngang chở ngại,
Trả lại cha, thay máu đào đã chảy,
Tỉnh mạng của người đã tự hào làm đổ máu cha em!
Si-men: – A, Rô-đi-gơ, tuy thù sâu nhưng nói thực nỗi niềm,
Em không thể trách chàng đã tránh điều đê tiện,
Dù cay đắng trăm ngàn, giày vò, đau đớn,
Chẳng buộc tội chàng, chỉ khóc điều bất hạnh xót xa.
Em biết: danh dự đòi hỏi gì sau điều sỉ nhục lớn kia.
Ở một tâm hồn thanh cao, dạt dào sức sống.
Hành động chàng, không ngoài nghĩa vụ con người cao thượng,
Đã đồng thời nhắc em, làm nghĩa vụ của em.
Tài oan nghiệt kia đã nhắc em bằng chiến thắng của mình
Nó đã trả vẹn thù cha và giữ trong danh dự.
Em cũng thế: điều cân nhắc, băn khoăn, suy nghĩ
Là giữ gìn danh dự, trả thù cha.
Than ôi! Nghĩ tình chàng mà tuyệt vọng ngẩn ngơ.
Nếu phụ thân em chết vì điều bất hạnh khác.
Em đã thấy nơi chàng niềm an ủi lòng duy nhất,
Và giữa đau thương đôi cảm giác êm đềm
Được ngón tay chàng lau nước mắt cho em.
Chua xót bấy! Mất cha, lại phải mất chàng cùng một lúc!
Vì danh dự, lửa lòng đành dập tắt!
Nghĩa vụ khắt khe cay đắng trăm đường
Buộc lòng mình, giết kẻ mình thương!
Bởi rốt cuộc, dù âu yếm cũng chở hòng mong ước
Tình cảm yếu hèn ngăn cánh tay trừng phạt.
Lòng thuỷ chung dầu nồng thắm nâng niu,
Cao thượng này phải đáp lòng cao thượng người yêu:
Giết cha em, chàng chứng tỏ cùng em xứng đáng,
Để xứng chàng, em cũng phải đòi chàng thế mạng.
LƠ XÍT
(trích, Cooc-nây)
HỒI III
LỚP IV
ĐÔNG RÔ-ĐRI-GƠ, SI-MEN, EN-VI-A
Đông Rô-đri-gơ: - Thôi! Kiện mà chi cho mất công nhiều,
Giành lấy vinh dự bắt ta đừng sống nữa!
Si-men: - En-vi-a! Ta ở đâu đây? Ta thấy gì? Thật, giả?
Rô-đri-gô tại nhà này! Rô-đri-gô trước mắt ta sao!
Đông Rô-đri-gơ: - Đừng tiếc máu ta! Cứ điềm nhiên nếm hạnh phúc ngọt ngào
Nhìn ta chết và mối thù em rửa sạch!
Si-men: – Ôi đau đớn!
Đông Rô-tri-go: – Hãy nghe ta!
Si-men: – Em chết mất!
Đông Rô-ri-gơ: – Một phút thôi!
Si-men: – Chàng đi đi! Để em từ biệt cõi đời!
Đông Rô-tri-gơ: – Chỉ xin em cho nói một câu thôi!
Rồi sau đó trả lời bằng mũi kiếm!
Si-men: – Ôi! Mũi kiếm! Mà máu cha em còn đậm!
Đông Rô-tri-gơ: – Si-men em!
Si-men: – Cất khỏi mắt em cái vật đáng kinh kia!
Nó oán trách đời ai và tội ác nặng nề!
Đông Rô-đri-gơ: – Ngược lại, nên nhìn nó để khích lệ lòng căm ghét,
Nung nấu hận thù, cho ta được sớm về cõi chết.
Si-men: – Nó đẫm máu em!
Đông Rô-tri-go: – Hãy đâm ngập nó vào trong máu của ta,
Và như vậy, màu máu em sẽ bị xoá nhoà.
Si-men: – Ôi tàn nhẫn, chỉ một ngày thôi đã giết
Cha, bằng gươm, con gái, bằng cái nhìn oan nghiệt.
Cất gươm đi, em không chịu nổi nữa rồi!
Muốn em nghe, lại làm em chết mất thôi!
Đông Rô-tri-gơ: – Xin theo ý! Nhưng ta không bỏ điều mong muốn
Bằng tay em kết liễu cuộc đời sầu muộn.
Chớ mong chờ ở lòng âu yếm của ta
Sự hối hận đê hèn về hành động đúng vừa qua Cơn nóng nảy vội vàng khôn đường lấy lại Nhục cha ta, phủ lên đời ta vết nhơ tai hại. Biết không em? Với khách anh hảo Một cái tát xúc phạm người sâu nặng biết bao! Nhục cả cho ta, ta đã tìm người gây nhục, Tìm thấy: ta trả thù danh dự, thủ cha cùng một lúc. Và sẽ còn làm vậy nữa nếu như cần! Nói thực thà, đâu phải trong thâm tâm Ta chẳng có lúc vì em mà ngả nghiêng, rời rã, Thầm oán trách cha ta, và oán trách cả bản thân ta nữa! Đấy, sức mạnh tỉnh yêu: xúc phạm lớn dường này Mà ta vẫn phân vân nên rửa hận hay thôi! Trong cái thế: mất lòng em hoặc chịu điều sỉ nhục, Ta suy nghĩ: hay chính tay ta đã quá vội vàng một lúc, Tự kết tội mình đã hành động quá thô. Nhan sắc em biết đâu đã thắng cả mối thủ Nếu để chống lại vẻ hương trời sắc nước Ta quên rằng: mất danh dự thì yêu em không thể được! Rằng: dẫu tình ta trong tim em dào dạt chan hoà, Cao thượng, em yêu chiều, thì đê mạt, ghét sâu xa. Nghe tiếng gọi con tim và làm theo lệnh nó Là không xứng tình em và tiêu tan phẩm giá. Ta nói mãi, em ơi! Dẫu lòng chua xót khóc than, Đến nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn nhắc em rằng: Ta đã lỗi cùng em nhưng buộc lòng ta phải làm thể ấy Để rửa vết nhơ và xứng tình em vậy. Giờ đây, danh dự, thù cha, vẹn cả đôi đường, Ta đến vì em đền đáp nỗi đau thương, Ta đến đây, dâng em máu hồng đổ xuống, Nghĩa trước trả đầy, tình nay giữ trọn. Ta biết mất cha thù kia em phải báo đền, Ta chẳng muốn cướp của em lễ vật hi sinh. Hãy can đảm cắt ngang chở ngại, Trả lại cha, thay máu đào đã chảy, Tỉnh mạng của người đã tự hào làm đổ máu cha em! Si-men: – A, Rô-đi-gơ, tuy thù sâu nhưng nói thực nỗi niềm, Em không thể trách chàng đã tránh điều đê tiện, Dù cay đắng trăm ngàn, giày vò, đau đớn, Chẳng buộc tội chàng, chỉ khóc điều bất hạnh xót xa. Em biết: danh dự đòi hỏi gì sau điều sỉ nhục lớn kia. Ở một tâm hồn thanh cao, dạt dào sức sống. Hành động chàng, không ngoài nghĩa vụ con người cao thượng, Đã đồng thời nhắc em, làm nghĩa vụ của em. Tài oan nghiệt kia đã nhắc em bằng chiến thắng của mình Nó đã trả vẹn thù cha và giữ trong danh dự. Em cũng thế: điều cân nhắc, băn khoăn, suy nghĩ Là giữ gìn danh dự, trả thù cha. Than ôi! Nghĩ tình chàng mà tuyệt vọng ngẩn ngơ. Nếu phụ thân em chết vì điều bất hạnh khác. Em đã thấy nơi chàng niềm an ủi lòng duy nhất, Và giữa đau thương đôi cảm giác êm đềm Được ngón tay chàng lau nước mắt cho em. Chua xót bấy! Mất cha, lại phải mất chàng cùng một lúc! Vì danh dự, lửa lòng đành dập tắt! Nghĩa vụ khắt khe cay đắng trăm đường Buộc lòng mình, giết kẻ mình thương! Bởi rốt cuộc, dù âu yếm cũng chở hòng mong ước Tình cảm yếu hèn ngăn cánh tay trừng phạt. Lòng thuỷ chung dầu nồng thắm nâng niu, Cao thượng này phải đáp lòng cao thượng người yêu: Giết cha em, chàng chứng tỏ cùng em xứng đáng, Để xứng chàng, em cũng phải đòi chàng thế mạng. |
Văn bản Lơ Xít, một trích đoạn nổi tiếng từ tác phẩm của nhà văn Cooc-nây, là một minh chứng điển hình cho phong cách hiện thực sâu sắc và khả năng phản ánh chân thực cuộc sống của ông. Tác phẩm không chỉ đơn thuần là một câu chuyện mà còn là một bức tranh sống động về xã hội Nga thế kỷ 19, với những mâu thuẫn, bất công và những số phận con người bị đẩy đến bước đường cùng.
Để hiểu rõ hơn về Văn bản Lơ Xít, chúng ta cần nhìn lại bối cảnh lịch sử và cuộc đời của nhà văn Cooc-nây (tên thật là Nikolai Alekseevich Nekrasov). Ông là một trong những nhà thơ và nhà văn vĩ đại nhất của nước Nga, người đã dành cả cuộc đời mình để đấu tranh cho quyền lợi của người nông dân và phản ánh cuộc sống khắc nghiệt của tầng lớp lao động.
Cooc-nây sinh ra trong một gia đình quý tộc nghèo, nhưng ông sớm nhận ra những bất công và khổ cực của người dân thường. Điều này đã ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp sáng tác của ông, khiến ông trở thành một tiếng nói mạnh mẽ cho những người bị áp bức.
Văn bản Lơ Xít kể về câu chuyện của một người nông dân nghèo khổ, bị đẩy đến bước đường cùng bởi sự bóc lột và áp bức của giai cấp thống trị. Anh ta phải làm việc vất vả trên cánh đồng của chủ đất, nhưng vẫn không đủ sống. Trong cơn tuyệt vọng, anh ta đã quyết định trộm cắp để nuôi sống gia đình.
Tác phẩm tập trung vào việc miêu tả chân thực cuộc sống của người nông dân, với những khó khăn, vất vả và những bất công mà họ phải chịu đựng. Cooc-nây đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi với đời sống hàng ngày để truyền tải thông điệp của mình một cách mạnh mẽ nhất.
Văn bản Lơ Xít là một tác phẩm hiện thực tiêu biểu, với những đặc điểm nổi bật sau:
Ý nghĩa của tác phẩm Văn bản Lơ Xít không chỉ dừng lại ở việc phản ánh cuộc sống của người nông dân Nga thế kỷ 19, mà còn mang tính thời sự và nhân văn sâu sắc. Tác phẩm nhắc nhở chúng ta về những bất công và áp bức vẫn còn tồn tại trong xã hội hiện đại, và kêu gọi chúng ta đấu tranh cho một thế giới công bằng và bình đẳng hơn.
Văn bản Lơ Xít thường xuất hiện trong chương trình Ngữ văn lớp 10, 11, 12. Học sinh cần nắm vững nội dung, phân tích các nhân vật và hiểu được giá trị nghệ thuật, ý nghĩa của tác phẩm. Việc đọc và phân tích Văn bản Lơ Xít giúp học sinh hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống, về xã hội và về con người.
Văn bản Lơ Xít là một tác phẩm kinh điển của văn học Nga, với những giá trị nghệ thuật và ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Tác phẩm không chỉ là một bức tranh chân thực về cuộc sống của người nông dân Nga thế kỷ 19, mà còn là một lời kêu gọi đấu tranh cho một thế giới công bằng và bình đẳng hơn. Hãy cùng tusach.vn khám phá và suy ngẫm về tác phẩm này!
Tải sách PDF tại TuSach.vn mang đến trải nghiệm tiện lợi và nhanh chóng cho người yêu sách. Với kho sách đa dạng từ sách văn học, sách kinh tế, đến sách học ngoại ngữ, bạn có thể dễ dàng tìm và tải sách miễn phí với chất lượng cao. TuSach.vn cung cấp định dạng sách PDF rõ nét, tương thích nhiều thiết bị, giúp bạn tiếp cận tri thức mọi lúc, mọi nơi. Hãy khám phá kho sách phong phú ngay hôm nay!
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi, tài liệu học tập