1. Trang Chủ
  2. Tài Liệu Học Tập
  3. Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên (Nguyễn Dữ)

Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên (Nguyễn Dữ)

Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên (Nguyễn Dữ) - Một kiệt tác văn học Việt Nam

Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Nguyễn Dữ, nhà văn nổi tiếng thời Hậu Lê. Tác phẩm mang đậm tính chất truyền thống, phản ánh sâu sắc xã hội phong kiến và những vấn đề đạo đức, xã hội đương thời.

Bài viết này sẽ cung cấp đầy đủ văn bản, phân tích chi tiết nội dung, nghệ thuật và ý nghĩa của tác phẩm, giúp bạn hiểu rõ hơn về giá trị to lớn của Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên.

Ngô Tử Văn tên là Soạn, người huyện Yên Dũng, đất Lạng Giang. Chàng vốn khảng khái, nóng nảy, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, vùng Bắc người ta vẫn khen là một người cương trực. Trong làng, trước có một ngôi đền linh ứng lắm.

Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên

(trích Truyền kì mạn lục)

Nguyễn Dữ

Ngô Tử Văn tên là Soạn, người huyện Yên Dũng, đất Lạng Giang. Chàng vốn khảng khái, nóng nảy, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, vùng Bắc người ta vẫn khen là một người cương trực. Trong làng, trước có một ngôi đền linh ứng lắm.

Cuối đời nhà Hồ, quân Ngô sang lấn cướp, vùng ấy thành một nơi chiến trường. Bộ tướng của Mộc Thạnh có viên bách hộ họ Thôi, tử trận ở gần đền, từ đấy làm yêu làm quái trong dân gian.

Tử Văn rất tức giận, một hôm tắm gội sạch sẽ, khấn trời, rồi châm lửa đốt đền. Mọi người đều lắc đầu lè lưỡi, lo sợ thay cho Tử Văn, nhưng chàng vẫn vung tay không cần gì cả.

Đốt đền xong, chàng về nhà, thấy trong mình khó chịu, đầu lảo đảo và bụng run run, rồi nổi lên một cơn sốt nóng sốt rét. Trong khi sốt, chàng thấy một người khôi ngô, cao lớn, đầu đội mũ trụ đi đến, nói năng và quần áo rất giống người phương Bắc, tự xưng là cư sĩ, đến đòi làm trả lại ngôi đền như cũ và nói:

– Nhà người đã theo nghiệp Nho, đọc sách vở của thánh hiền, há không biết cái đức của quỷ thần sao, cớ gì lại dám khinh nhờn huỷ tượng, đốt đền, khiến cho hương lửa không có chỗ tựa nương, oai linh không có nơi hiển hiện, vậy bảo làm sao bây giờ? Biết điều thì dựng trả ngôi đền như cũ. Nếu không thì, vô cớ huỷ đền Lư Sơn, Cổ Thiệu sẽ khó lòng tránh khỏi tai vạ.

Tử Văn mặc kệ, vẫn cứ ngồi ngất ngưởng tự nhiên.

Người kia tức giận nói:

– Phong Đô không xa xôi gì, ta tuy hèn, há lại không đem nổi nhà ngươi đến đấy. Không nghe lời ta thì rồi sẽ biết.

Nói rồi phất áo đi.

Chiều tối, lại có một ông già, áo vải mũ đen, phong độ nhàn nhã, thủng thỉnh đi vào đến trước thềm, vái chào mà rằng:

– Tôi là thổ công ở đây, nghe thấy việc làm rất thú của nhà thầy, vậy xin đến để tỏ lời mừng.

Tử Văn kinh ngạc nói:

– Thế người đội mũ trụ đến đây ban nãy, chẳng phải là thổ công đấy ư? Sao mà nhiều thần quá vậy?

Ông già nói:

– Ô, đấy là viên tướng bại trận của Bắc triều, cái hồn bơ vơ ở Nam quốc, tranh chiếm miếu đền của tôi, giả mạo họ tên của tôi, quen dùng chước dối lừa, thích làm trò thảm ngược), Thượng Đế bị nó bưng bít, hạ dân bị nó quấy rầy, phàm những việc

hưng yêu tác quái” đều tự nó cả, chứ có phải tôi đâu. Xin kể đầu đuôi để nhà thầy nghe:

“Tôi làm chức ngự sử đại phu từ đời vua Lý Nam Đế, vì chết về việc cần vương mà được phong ở đây, giúp dân độ vật” đã hơn một nghìn năm nay, khi nào lại làm việc gieo tai rắc vạ để kiếm miếng ăn như tên giặc giảo hoạt kia đã làm. Gần đây, vì tôi thiếu sự đề phòng, bị nó đánh đuổi, nên phải đến nương tựa ở đền Tản Viên đã vài năm nay.”.

Tử Văn nói:

- Việc xảy ra đến như thế, sao ngài không kiện ở Diêm Vương và tâu lên Thượng Đế, lại đi khinh bỏ chức vị, làm một người áo vải nhà quê?

Ông già chau mặt nói:

– Rễ ác mọc lan, khó lòng lay động. Tôi đã định thưa kiện, nhưng mà có nhiều nỗi ngăn trở: Những đền miếu gần quanh, vì tham của đút, đều bênh vực cho nó cả. Tôi chỉ giữ được một chút lòng thành, nhưng không làm thế nào để thông đạt được lên, cho nên đành tạm ẩn nhẫn mà ngồi xó một nơi.

Tử Văn nói:

– Hắn có thực là tay hung hãn, có thể gieo vạ cho tôi không?

– Hắn quyết chống chọi với nhà thầy, hiện đã kiện thầy ở Minh Tị. Tôi nhân lúc hắn đi vắng, lén đến đây báo cho nhà thầy biết để mà liệu kế, khỏi phải chết một cách oan uổng.

Ông già lại dặn Tử Văn:

— Hễ ở Minh Tỉ có tra hỏi, thầy cứ khai ra những lời nói của tôi. Nếu hắn chối, thầy kêu xin tư giấy đến đền Tản Viên, tôi sẽ khai rõ thì nó phải dở miệng. Nếu không như thế thì tôi đến vùi lấp trọn đời mà thầy cũng khó lòng thoát nạn.

Tử Văn vâng lời. Đến đêm, bệnh càng nặng thêm, rồi thấy hai tên quỷ sứ đến bắt đi rất gấp, kéo ra ngoài thành về phía đông. Đi độ nửa ngày đến một toà nhà rất lớn, xung quanh có thành sắt cao vọi đến mấy chục trượng. Hai tên quỷ đến nói với người canh cổng, người canh cổng đi vào một lúc rồi ra truyền chỉ rằng:

– Tội sâu ác nặng, không được dự vào hàng khoan giảm,

Nói rồi xua tay bảo đi ra phía bắc. Ở đó có một con sông lớn, trên sông bắc một cái cầu dài ước hơn nghìn bước, gió tanh sóng xám, hơi lạnh thấu xương. Hai bên cầu, có đến mấy vạn quỷ Dạ Xoa, đều mắt xanh tóc đỏ, hình dáng nanh ác. Hai con quỷ dùng gông dài, thừng lớn gông trói Tử Văn mà giải đi rất nhanh. Tử Văn kêu to:

– Ngô Soạn này là một kẻ sĩ ngay thẳng ở trần gian, có tội lỗi gì xin bảo cho, không nên bắt phải chết một cách oan uổng.

Chợt nghe trên điện có lời quát:

– Tên này bướng bỉnh ngoan cố, nếu không phán đoán cho rõ, chưa chắc nó đã chịu nhận tội.

Bèn sai dẫn Tử Văn vào cửa điện. Tử Văn vào đến nơi, thấy người đội mũ trụ đang kêu cầu ở trước sân.

Diêm Vương mắng Tử Văn rằng:

– Kẻ kia là một người cư sĩ, trung thuần lẫm liệt, có công với tiên triều, nên hoàng thiên cho được huyết thực ở một ngôi đền để đền công khó nhọc. Mày là một kẻ hàn sĩ), sao dám hỗn láo, tội ác tự mình làm ra, còn trốn đi đằng nào?

Tử Văn bèn tâu trình đầu đuôi như lời thổ công đã nói, lời rất cứng cỏi, không chịu nhún nhường chút nào. Người đội mũ trụ nói:

– Ấy là ở trước vương phủ mà hắn còn ghê gớm như thế, mồm năm miệng mười, đơm đặt bịa tạc. Huống hồ ở một nơi đền miếu quạnh hiu hắn sợ gì mà không dám cho một mồi lửa.

Hai bên cãi cọ nhau mãi vẫn không phân phải trái, vì thế Diêm Vương sinh nghỉ. Tử Văn nói:

– Nếu nhà vua không tin lời tôi, xin tư giấy đến đền Tản Viên để hỏi; không đúng như thế, tôi xin chịu thêm cái tội nói càn.

Bấy giờ người kia mới có vẻ sợ, quỳ xuống tâu rằng:

Gã kia một kẻ học trò, thật là ngu bướng, quả đáng tội lắm. Nhưng đã trách mắng như vậy, cũng đủ răn đe rồi. Xin đại vương khoan dung tha cho hắn để tỏ cái đức rộng rãi. Chẳng cần đòi hỏi dây dưa. Nếu thẳng tay trị tội nó, sợ hại đến cái đức hiếu sinh.

Diêm Vương quát lớn rằng:

– Cứ như lời hắn thì nhà ngươi đáng tội chết. Điều luật trị tội lừa dối đã sẵn sàng đó. Cớ sao nhà ngươi dám làm sự lập lờ nhận tội như vậy?

Diêm Vương lập tức sai người đến đền Tản Viên để lấy chứng thực. Sai nhân về tâu, nhất nhất đúng với lời Tử Văn. Vương cả giận, bảo các phán quan rằng:

– Lũ các ngươi chia toà sở, giữ chức sự, cầm lệnh chí công, làm phép chí công, thưởng thì xứng đáng mà không thiên vị, phạt thì đích xác mà không nghiệt ngã, vậy mà còn có sự dối trá càn bậy như thế; huống chỉ về đời nhà Hán, nhà Đường buôn quan bán ngục, thì những mối tệ còn nói sao hết được!

Diêm Vương liền sai lấy lồng sắt chụp vào đầu, khẩu gỗ nhét vào miệng, bỏ người ấy vào ngục Cửu U.

Vương nghĩ Tử Văn có công trừ hại, truyền cho vị thần đền kia từ nay phần xôi lợn của dân cúng tế nên chia cho Tử Văn một nửa và sai lính đưa Tử Văn về.

Chàng về đến nhà, té ra mình chết đã được hai ngày rồi. Nhân đem những việc đã qua kể cho mọi người nghe, ai cũng kinh hãi và không tin là thực. Sau đó, họ đón một bà đồng về phụ bóng, đồng lên cũng nói đúng như lời Tử Văn. Người làng bèn mua gỗ, dựng lại một toà đền mới. Còn ngôi mộ của tên tướng giặc kia thì tự dưng thấy bị bật tung lên, hài cốt tan tành ra như cám vậy.

Sau đó một tháng, Tử Văn thấy thổ công đến bảo:

– Lão phu đã trở về miếu, công của nhà thầy không biết lấy gì đền đáp được.

Nay thấy ở đền Tản Viên khuyết một chân phán sự, lão đã vì nhà thầy hết sức tiến cử, được đức Thánh Tản ngài đã bằng lòng, vậy xin lấy việc đó để đền ơn nghĩa.

Người ta sống ở đời, xưa nay ai chẳng phải chết, miễn là chết đi còn được tiếng về sau. Nếu chủng chỉnh độ nửa tháng, sợ sẽ về tay người khác. Nên cố gắng đi, đừng

coi là việc thường.

Tử Văn vui vẻ nhận lời, bèn thu xếp việc nhà, rồi không bệnh mà mất.

Năm Giáp Ngọ, có người ở thành Đông Quan, vốn quen biết với Tử Văn, một buổi sớm đi ra ngoài cửa tây vài dặm, trông thấy trong sương mù có xe ngựa đi đến ầm ầm, lại nghe tiếng quát:

– Người đi đường tránh xa, xe quan phán sự!

Người ấy ngẩng đầu trông thì thấy người ngồi trên xe chính là Tử Văn. Song Tử Văn chỉ chắp tay thi lễ chứ không nói một lời nào, rồi thoắt đã cưỡi gió mà biến mất.

Đến nay con cháu Tử Văn hãy còn, người ta truyền rằng đó là “nhà quan phán sự”!

Than ôi! Người ta thường nói: "Cứng quả thì gãy". Kẻ sĩ chỉ lo không cứng cỏi được, còn gãy hay không là việc của trời. Sao lại đoán trước là sẽ gãy mà chịu đổi cứng ra mềm?

Ngô Tử Văn là một chàng áo vải. Vì cứng cỏi mà dám đốt đền tà, chống lại yêu ma, làm một việc hơn cả thần và người. Bởi thể được nổi tiếng và được giữ chức vị ở Minh Ti, thật là xứng đáng. Vậy kẻ sĩ, không nên kiêng sợ sự cứng cỏi.

(Truyền kì mạn lục (in lần thứ hai), bản dịch của TRÚC KHÊ NGÔ VĂN TRIỆN, NXB Văn hoá, Hà Nội, 1997)

Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên (Nguyễn Dữ): Tổng quan và Phân tích Chi Tiết

Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên là một tác phẩm văn xuôi cổ điển Việt Nam, được sáng tác bởi Nguyễn Dữ vào khoảng thế kỷ XVI. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện kể chuyện hấp dẫn mà còn là một bức tranh chân thực về xã hội phong kiến Việt Nam thời bấy giờ, với những bất công, tham nhũng và sự suy đồi đạo đức.

Nội dung chính của Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên

Câu chuyện xoay quanh nhân vật Từ Hồ, một người đàn ông nghèo khó nhưng có tài năng và phẩm chất đạo đức. Anh ta bị vu oan và phải trải qua nhiều gian nan, thử thách trước khi được minh oan và trở thành chức phán sự đền Tản Viên. Trong quá trình đó, anh ta đã gặp gỡ và giúp đỡ nhiều người, đồng thời phơi bày những hành vi xấu xa của quan lại tham nhũng.

Cấu trúc và Nghệ thuật của Tác phẩm

Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên được chia thành nhiều đoạn, mỗi đoạn kể về một sự kiện hoặc một nhân vật khác nhau. Nguyễn Dữ đã sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật độc đáo để tạo nên một tác phẩm có giá trị nghệ thuật cao, như:

  • Sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi với đời sống hàng ngày: Điều này giúp tác phẩm dễ tiếp cận với độc giả.
  • Miêu tả nhân vật chân thực, sinh động: Các nhân vật trong tác phẩm được khắc họa một cách sâu sắc, với những tính cách và số phận khác nhau.
  • Sử dụng yếu tố kỳ ảo, thần thoại: Điều này tạo nên sự hấp dẫn và bí ẩn cho tác phẩm.
  • Sử dụng các biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ, nhân hóa: Giúp tăng tính biểu cảm và gợi hình cho tác phẩm.

Ý nghĩa của Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên

Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên mang nhiều ý nghĩa sâu sắc:

  1. Phản ánh xã hội phong kiến bất công: Tác phẩm phơi bày những mặt tiêu cực của xã hội phong kiến, như tham nhũng, bất công và sự suy đồi đạo đức.
  2. Ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của con người: Tác phẩm ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của con người, như lòng trung thực, sự dũng cảm và tinh thần công bằng.
  3. Khuyến khích đấu tranh chống lại cái ác: Tác phẩm khuyến khích con người đấu tranh chống lại cái ác và bảo vệ công lý.
  4. Thể hiện niềm tin vào công lý: Tác phẩm thể hiện niềm tin vào công lý và sự chiến thắng của cái thiện.

Phân tích các nhân vật chính

Nhân vậtĐặc điểmVai trò
Từ HồNghèo khó, tài năng, trung thực, dũng cảmNhân vật chính, biểu tượng cho người dân lương thiện
Quan Tri phủTham lam, độc ác, vô lương tâmBiểu tượng cho sự thối nát của giai cấp thống trị
Phán sự đền Tản ViênCông bằng, minh mẫn, sáng suốtĐại diện cho công lý và sự công minh

Kết luận

Văn bản Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên là một tác phẩm văn học có giá trị to lớn, không chỉ về mặt nội dung mà còn về mặt nghệ thuật. Tác phẩm này vẫn còn nguyên giá trị trong thời đại ngày nay, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về xã hội và con người Việt Nam.

Hy vọng bài viết này đã cung cấp cho bạn những thông tin hữu ích về tác phẩm Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên của Nguyễn Dữ. Hãy đọc tác phẩm để cảm nhận sâu sắc hơn về vẻ đẹp và ý nghĩa của nó!

Tải sách PDF tại TuSach.vn mang đến trải nghiệm tiện lợi và nhanh chóng cho người yêu sách. Với kho sách đa dạng từ sách văn học, sách kinh tế, đến sách học ngoại ngữ, bạn có thể dễ dàng tìm và tải sách miễn phí với chất lượng cao. TuSach.vn cung cấp định dạng sách PDF rõ nét, tương thích nhiều thiết bị, giúp bạn tiếp cận tri thức mọi lúc, mọi nơi. Hãy khám phá kho sách phong phú ngay hôm nay!

VỀ TUSACH.VN