NgọcChiếc bản lề cong có một màn khởi đầu khá kịch tính khi mở ra một vụ án về sự giả mạo thân phận để rồi khi còn chưa xác định được danh tính ai là thật thì án mạng xảy ra.Cuốn này tình tiết nhanh,đi thẳng vào vấn đề hơn so với Người rỗng có hơi dài dòng.Tuy vậy vẫn có vài điểm mình không thích đó là kế hoạch của hung thủ thấy có hơi dựa vào may mắn quá,ngay chính hung thủ cũng tự nhận mắc sai lầm rất nhiều thế mà vẫn thực hiện được,đúng là bằng chứng lẫn mọi thứ đều hợp lí nhưng thấy nó có hơi dễ dàng,đầy chi tiết sơ hở.Ngoài ra,vụ án của Victoria với vụ án chính cũng không liên quan gì lắm,tuy vậy đây vẫn là một truyện khá được với các tình huống hấp dẫn người đọc.
HanTruyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
Mam meCuốn này có những điểm hay hơn và cũng có điểm kém hơn so với Người Rỗng. Với cuốn này, mình thấy thủ thuật của hung thủ dễ hình dung hơn nên cảm thấy nó chắc chắn hơn, tuy nhiên cách gây án thành công được hay không lại phụ thuộc nhiều vào đặc điểm ngoại hình, và không hiểu sao, dù mình thấy cách gây án dễ hiểu nhưng cảm giác như nó vẫn lỏng lẻo, mặc dù kiểm tra mọi chi tiết thì đều khớp nhau. Đáng tiếc là thủ phạm đã không bị bắt lại, kịp thời trốn thoát khỏi vòng vây pháp luật, nhưng điều đó đáng ngạc nhiên là không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mình khi đọc cuốn này. Nhưng có một điểm nữa mà mình vẫn thấy khó hiểu, đó là sự liên quan giữa vụ án John Farnleigh và vụ Victoria Daly - đến tận cuối truyện rồi, biết rõ tường tận rồi, vậy thực ra có hay không có liên quan với nhau?⠀
Về nhân vật thì ông tiến sĩ Fell mang một nhân cách khác hẳn so với ông Fell cáu bẳn, dễ mất bình tĩnh trong Người Rỗng. Ông Fell trong truyện này sao mà thi vị thế, người ta hỏi gì thì ông ấy cũng phải ngân nga một câu thơ trước đã rồi mới thong thả vào vấn đề chính. Rõ là kì quặc. Ông có vẻ lơ đãng, dường như không quan tâm đến bất cứ tiểu tiết gì (đánh lừa người khác thôi). Các nhân vật còn lại không có nhiều ấn tượng với mình, ngoại trừ thanh tra Elliot có vẻ là một anh thanh tra giàu kinh nghiệm, có tiềm năng phát triển sự nghiệp sau này. Không hiểu sao là lần này mình hơi có ác cảm với nhân vật Brian Page (mình không rõ anh chàng này có mối quan hệ thế nào với các nhân vật khác, ngoại trừ là bạn thân của luật sư Burrows). Anh ta không có điểm xấu gì để mình ghét cả, nhưng cái cách anh ta tham gia vào vụ án cứ làm mình khó chịu, và cả việc anh ta có vẻ si tình cô Madeline cảm giác cứ vô duyên thế nào ấy, mà cô Madeline này quá mạnh dạn và thẳng thắn so với Brian nên lại càng làm nổi bật sự "vô dụng" của anh ta. ⠀
⠀
Hoàng MannCuốn này có những điểm hay hơn và cũng có điểm kém hơn so với Người Rỗng. Với cuốn này, mình thấy thủ thuật của hung thủ dễ hình dung hơn nên cảm thấy nó chắc chắn hơn, tuy nhiên cách gây án thành công được hay không lại phụ thuộc nhiều vào đặc điểm ngoại hình, và không hiểu sao, dù mình thấy cách gây án dễ hiểu nhưng cảm giác như nó vẫn lỏng lẻo, mặc dù kiểm tra mọi chi tiết thì đều khớp nhau. Đáng tiếc là thủ phạm đã không bị bắt lại, kịp thời trốn thoát khỏi vòng vây pháp luật, nhưng điều đó đáng ngạc nhiên là không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mình khi đọc cuốn này. Nhưng có một điểm nữa mà mình vẫn thấy khó hiểu, đó là sự liên quan giữa vụ án John Farnleigh và vụ Victoria Daly - đến tận cuối truyện rồi, biết rõ tường tận rồi, vậy thực ra có hay không có liên quan với nhau?⠀
⠀
Về nhân vật thì ông tiến sĩ Fell mang một nhân cách khác hẳn so với ông Fell cáu bẳn, dễ mất bình tĩnh trong Người Rỗng. Ông Fell trong truyện này sao mà thi vị thế, người ta hỏi gì thì ông ấy cũng phải ngân nga một câu thơ trước đã rồi mới thong thả vào vấn đề chính. Rõ là kì quặc. Ông có vẻ lơ đãng, dường như không quan tâm đến bất cứ tiểu tiết gì (đánh lừa người khác thôi). Các nhân vật còn lại không có nhiều ấn tượng với mình, ngoại trừ thanh tra Elliot có vẻ là một anh thanh tra giàu kinh nghiệm, có tiềm năng phát triển sự nghiệp sau này. Không hiểu sao là lần này mình hơi có ác cảm với nhân vật Brian Page (mình không rõ anh chàng này có mối quan hệ thế nào với các nhân vật khác, ngoại trừ là bạn thân của luật sư Burrows). Anh ta không có điểm xấu gì để mình ghét cả, nhưng cái cách anh ta tham gia vào vụ án cứ làm mình khó chịu, và cả việc anh ta có vẻ si tình cô Madeline cảm giác cứ vô duyên thế nào ấy, mà cô Madeline này quá mạnh dạn và thẳng thắn so với Brian nên lại càng làm nổi bật sự "vô dụng" của anh ta. ⠀
Bảo BảoĐọc Chiếc bản lề cong - Truyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
Minh MinhMột quyển sách rất hay. Truyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
XùTruyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
ReiTruyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
Lạc KhánhTruyện cho thấy tài kể chuyện của Carr đã thăng tiến vượt bậc, không kém cạnh so với Agatha. So với sự chậm rãi, loằng ngoằng của "Người Rỗng" viết trước đó 3 năm thì "Bản Lề Cong" dễ vào hơn, nhanh chóng lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết đậm chất Gothic liên tục xuất hiện. Ngoài án mạng bất khả thi còn có bí ẩn khác như người máy cổ biết cử động, tín đồ Quỷ Đạo đi dự hội lúc nửa đêm… Và tương tự như "Người Rỗng", bí ẩn trong "Bản Lề Cong" còn liên quan đến quá khứ của nạn nhân. Điều gì thực sự xảy ra với hai người trên tàu Titanic 25 năm trước? Tất cả sẽ được xâu chuỗi và giải đáp tài tình. Đoạn kết về thủ phạm lẫn cách thức gây án đều khiến mình ngỡ ngàng "tưởng vô lý nhưng hợp lý", chỉ biết tự trách không để ý những chi tiết mà tiến sỹ Fell đã ngầm ám chỉ.
QuyếtQuyển này là quyển được viết thứ 2 nếu xét về năm xuất bản (tính cho bộ 3 cuốn trinh thám của Carr). Thế nên quyển này đọc dễ và lôi cuốn hơn cuốn Người rỗng. Truyện có chất gothic tâm lý như cuốn Tận cùng là cái chết của Agatha Christie, đọc rất sợ nhưng không thể bỏ xuống được vì quá gay cấn. Hung thủ sẽ khiến người đọc há hốc mồm vì không thể ngờ tới, động cơ thì có thể đoán được. Fahasa giao hàng nhanh chóng, đóng gói cẩn thận. Hi vọng Carr được ủng hộ tại VN để Đông A ra tiếp series thám tử Fell này.
Mam me22/09/2020
Cuốn này có những điểm hay hơn và cũng có điểm kém hơn so với Người Rỗng. Với cuốn này, mình thấy thủ thuật của hung thủ dễ hình dung hơn nên cảm thấy nó chắc chắn hơn, tuy nhiên cách gây án thành công được hay không lại phụ thuộc nhiều vào đặc điểm ngoại hình, và không hiểu sao, dù mình thấy cách gây án dễ hiểu nhưng cảm giác như nó vẫn lỏng lẻo, mặc dù kiểm tra mọi chi tiết thì đều khớp nhau. Đáng tiếc là thủ phạm đã không bị bắt lại, kịp thời trốn thoát khỏi vòng vây pháp luật, nhưng điều đó đáng ngạc nhiên là không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mình khi đọc cuốn này. Nhưng có một điểm nữa mà mình vẫn thấy khó hiểu, đó là sự liên quan giữa vụ án John Farnleigh và vụ Victoria Daly - đến tận cuối truyện rồi, biết rõ tường tận rồi, vậy thực ra có hay không có liên quan với nhau?⠀
Về nhân vật thì ông tiến sĩ Fell mang một nhân cách khác hẳn so với ông Fell cáu bẳn, dễ mất bình tĩnh trong Người Rỗng. Ông Fell trong truyện này sao mà thi vị thế, người ta hỏi gì thì ông ấy cũng phải ngân nga một câu thơ trước đã rồi mới thong thả vào vấn đề chính. Rõ là kì quặc. Ông có vẻ lơ đãng, dường như không quan tâm đến bất cứ tiểu tiết gì (đánh lừa người khác thôi). Các nhân vật còn lại không có nhiều ấn tượng với mình, ngoại trừ thanh tra Elliot có vẻ là một anh thanh tra giàu kinh nghiệm, có tiềm năng phát triển sự nghiệp sau này. Không hiểu sao là lần này mình hơi có ác cảm với nhân vật Brian Page (mình không rõ anh chàng này có mối quan hệ thế nào với các nhân vật khác, ngoại trừ là bạn thân của luật sư Burrows). Anh ta không có điểm xấu gì để mình ghét cả, nhưng cái cách anh ta tham gia vào vụ án cứ làm mình khó chịu, và cả việc anh ta có vẻ si tình cô Madeline cảm giác cứ vô duyên thế nào ấy, mà cô Madeline này quá mạnh dạn và thẳng thắn so với Brian nên lại càng làm nổi bật sự "vô dụng" của anh ta. ⠀
⠀
Hoàng Mann10/08/2020
Cuốn này có những điểm hay hơn và cũng có điểm kém hơn so với Người Rỗng. Với cuốn này, mình thấy thủ thuật của hung thủ dễ hình dung hơn nên cảm thấy nó chắc chắn hơn, tuy nhiên cách gây án thành công được hay không lại phụ thuộc nhiều vào đặc điểm ngoại hình, và không hiểu sao, dù mình thấy cách gây án dễ hiểu nhưng cảm giác như nó vẫn lỏng lẻo, mặc dù kiểm tra mọi chi tiết thì đều khớp nhau. Đáng tiếc là thủ phạm đã không bị bắt lại, kịp thời trốn thoát khỏi vòng vây pháp luật, nhưng điều đó đáng ngạc nhiên là không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mình khi đọc cuốn này. Nhưng có một điểm nữa mà mình vẫn thấy khó hiểu, đó là sự liên quan giữa vụ án John Farnleigh và vụ Victoria Daly - đến tận cuối truyện rồi, biết rõ tường tận rồi, vậy thực ra có hay không có liên quan với nhau?⠀
⠀
Về nhân vật thì ông tiến sĩ Fell mang một nhân cách khác hẳn so với ông Fell cáu bẳn, dễ mất bình tĩnh trong Người Rỗng. Ông Fell trong truyện này sao mà thi vị thế, người ta hỏi gì thì ông ấy cũng phải ngân nga một câu thơ trước đã rồi mới thong thả vào vấn đề chính. Rõ là kì quặc. Ông có vẻ lơ đãng, dường như không quan tâm đến bất cứ tiểu tiết gì (đánh lừa người khác thôi). Các nhân vật còn lại không có nhiều ấn tượng với mình, ngoại trừ thanh tra Elliot có vẻ là một anh thanh tra giàu kinh nghiệm, có tiềm năng phát triển sự nghiệp sau này. Không hiểu sao là lần này mình hơi có ác cảm với nhân vật Brian Page (mình không rõ anh chàng này có mối quan hệ thế nào với các nhân vật khác, ngoại trừ là bạn thân của luật sư Burrows). Anh ta không có điểm xấu gì để mình ghét cả, nhưng cái cách anh ta tham gia vào vụ án cứ làm mình khó chịu, và cả việc anh ta có vẻ si tình cô Madeline cảm giác cứ vô duyên thế nào ấy, mà cô Madeline này quá mạnh dạn và thẳng thắn so với Brian nên lại càng làm nổi bật sự "vô dụng" của anh ta. ⠀