Mai MaiCó chuyện vui, chuyện buồn, có nụ cười và xen lẫn trong đó là những giọt nước mắt, nỗi nhớ nhung mơ hồ, hoài niệm về tháng ngày tuổi trẻ đã xa không thể lấy lại được.
Tác phẩm như một quyển nhật ký nhỏ, viết nên bằng những lời tâm sự của nhân vật chính, kể về những con người đã đồng hành cùng cậu suốt những năm tháng ngồi trên giảng đường và những ngày quậy phá, vui chơi nơi căn phòng 307, những khoảng thời gian cả đám khó khăn, nghèo túng chỉ có tình yêu thương, tình bằng hữu, tình bạn là vẫn còn tràn đầy, những khoảnh khắc tình yêu chớm nở, tình yêu ấy làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp, nhưng cũng có những tình yêu chỉ mang lại đau thương, nước mắt tạo thành những vết sẹo lớn trong lòng, để rồi chẳng thể nào xóa mờ.
Đọc ký túc xá 307 để hoài niệm về một thời tuổi trẻ, để trân quý thêm khoảng thời gian bạn đang có, cũng như trân trọng hơn những người bạn, người thầy, những con người đã luôn bên bạn vì có thể một ngày nào đó ta sẽ chẳng còn được gặp họ, một ngày nào đó dòng đời cuốn mỗi con người xa cách nhau, mối quan hệ nhạt nhòa và chỉ còn đó nỗi nhớ thoang thoảng. Sống cho mình và sống cho mọi người, sống để yêu thương, tử tế.
Minh MinhĐược cùng phòng ktx là mối duyên đẹp nếu cảm đám hợp tính nhau, xung khắc thì coi như một nghiệt duyên có hạn sử dụng vài năm, và may thay 307 của tác giả đậm tình huynh đệ, thấu hiểu và chia sẻ với nhau bằng tình bạn đã hoá tình thân.Tình bạn hiếm hoi song hành tình yêu đôi lứa thời đại học là chủ để được chọn để viết nên những cảm xúc không phai đi kèm nhiều tiếc nuối trong những năm tháng hạnh phúc đến từ một nồi mì tôm nấu lén giữa đêm khuya .Câu chuyển của mỗi người đều có dư vị, nhưng được viết theo lối của dân tự nhiên. Mình cảm giác cách anh viết như khoan một cái lỗ xuyên qua thanh kim loại sáng bóng tượng trưng cho đoạn tuổi trẻ ấy. Anh mào đầu kĩ càng ,đoạn giữa có sao kể vậy, cái kết dứt khoát, không dùng câu chữ khơi ra được sự day dứt trong tâm người đọc, như lưỡi dao đã được lập trình đến lúc dừng thì dừng luôn.
Phương UyênCuốn sách là tổng hợp các mẫu truyện ngắn kể về quãng đời sinh viên của những chàng trai, cô gái sống trong khu ký túc ở trường đại học.
Có chuyện vui, chuyện buồn, có nụ cười và xen lẫn trong đó là những giọt nước mắt, nỗi nhớ nhung mơ hồ, hoài niệm về tháng ngày tuổi trẻ đã xa không thể lấy lại được.
Tác phẩm như một quyển nhật ký nhỏ, viết nên bằng những lời tâm sự của nhân vật chính, kể về những con người đã đồng hành cùng cậu suốt những năm tháng ngồi trên giảng đường và những ngày quậy phá, vui chơi nơi căn phòng 307, những khoảng thời gian cả đám khó khăn, nghèo túng chỉ có tình yêu thương, tình bằng hữu, tình bạn là vẫn còn tràn đầy, những khoảnh khắc tình yêu chớm nở, tình yêu ấy làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp, nhưng cũng có những tình yêu chỉ mang lại đau thương, nước mắt tạo thành những vết sẹo lớn trong lòng, để rồi chẳng thể nào xóa mờ.
Đọc ký túc xá 307 để hoài niệm về một thời tuổi trẻ, để trân quý thêm khoảng thời gian bạn đang có, cũng như trân trọng hơn những người bạn, người thầy, những con người đã luôn bên bạn vì có thể một ngày nào đó ta sẽ chẳng còn được gặp họ, một ngày nào đó dòng đời cuốn mỗi con người xa cách nhau, mối quan hệ nhạt nhòa và chỉ còn đó nỗi nhớ thoang thoảng. Sống cho mình và sống cho mọi người, sống để yêu thương, tử tế.
Hoang HaTác phẩm không thiếu sự hài hước, gần gũi đậm chất sinh viên ví dụ như vụ về quê xin tiền mẹ, vụ dấu nồi cơm điện khi bảo vệ ký túc đi kiểm tra, vụ tỏ tình lãng mạn kiểu xếp trái tim hoa hồng gọi với lên phòng cô gái để tỏ tình và còn nhiều vụ dở khóc dở cười không thể đỡ được đúng kiểu “sinh viên”.
Những ai từng là sinh viên khi đọc quyển này chắc sẽ thấy nhiều chi tiết gợi nhớ hình ảnh của mình trong đó lắm. Nhưng cái để lại nhiều cảm xúc cho mình trong tác phẩm không phải là những tình huống hài hước đậm chất sinh viên như vậy mà lại là những ngậm ngùi, những mất mát, tiếc nuối của những người từng là sinh viên nghèo sống với nhau trong căn phòng ký túc xá 307 đó. Khi đọc tới những đoạn đó mình thật sự như trầm hẳn xuống, ngậm ngùi và không khỏi suy nghĩ. Cuộc sống phía trước đâu ai biết trước được điều gì khi có quá nhiều thay đổi sẽ xảy ra. Chi bằng hãy sống hết mình, lưu giữ những ký ức hiện tại của hôm nay.
Quyển sách không dày nếu không muốn nói là khá mỏng ( chưa tới 200 trang nữa ) nhưng là một quyển sách khá thú vị. Nó giống một bức tranh tự hoạ phần nào đó về cuộc sống của những sinh viên nghèo từ mọi miền quê bước chân vào giảng đường đại học, sống trong ký túc xá với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn và cả những tiếc nuối, ngậm ngùi. Bằng lối viết gần gũi, chân thật, không hoa mỹ, hài hước, tình cảm, cuốn sách đúng là một món quà mà tác giả dành tặng cho những ai đã đang và sẽ là sinh viên.
Mai Mai08/09/2020
Có chuyện vui, chuyện buồn, có nụ cười và xen lẫn trong đó là những giọt nước mắt, nỗi nhớ nhung mơ hồ, hoài niệm về tháng ngày tuổi trẻ đã xa không thể lấy lại được.
Tác phẩm như một quyển nhật ký nhỏ, viết nên bằng những lời tâm sự của nhân vật chính, kể về những con người đã đồng hành cùng cậu suốt những năm tháng ngồi trên giảng đường và những ngày quậy phá, vui chơi nơi căn phòng 307, những khoảng thời gian cả đám khó khăn, nghèo túng chỉ có tình yêu thương, tình bằng hữu, tình bạn là vẫn còn tràn đầy, những khoảnh khắc tình yêu chớm nở, tình yêu ấy làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp, nhưng cũng có những tình yêu chỉ mang lại đau thương, nước mắt tạo thành những vết sẹo lớn trong lòng, để rồi chẳng thể nào xóa mờ.
Đọc ký túc xá 307 để hoài niệm về một thời tuổi trẻ, để trân quý thêm khoảng thời gian bạn đang có, cũng như trân trọng hơn những người bạn, người thầy, những con người đã luôn bên bạn vì có thể một ngày nào đó ta sẽ chẳng còn được gặp họ, một ngày nào đó dòng đời cuốn mỗi con người xa cách nhau, mối quan hệ nhạt nhòa và chỉ còn đó nỗi nhớ thoang thoảng. Sống cho mình và sống cho mọi người, sống để yêu thương, tử tế.
Phương Uyên03/07/2020
Cuốn sách là tổng hợp các mẫu truyện ngắn kể về quãng đời sinh viên của những chàng trai, cô gái sống trong khu ký túc ở trường đại học.
Có chuyện vui, chuyện buồn, có nụ cười và xen lẫn trong đó là những giọt nước mắt, nỗi nhớ nhung mơ hồ, hoài niệm về tháng ngày tuổi trẻ đã xa không thể lấy lại được.
Tác phẩm như một quyển nhật ký nhỏ, viết nên bằng những lời tâm sự của nhân vật chính, kể về những con người đã đồng hành cùng cậu suốt những năm tháng ngồi trên giảng đường và những ngày quậy phá, vui chơi nơi căn phòng 307, những khoảng thời gian cả đám khó khăn, nghèo túng chỉ có tình yêu thương, tình bằng hữu, tình bạn là vẫn còn tràn đầy, những khoảnh khắc tình yêu chớm nở, tình yêu ấy làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp, nhưng cũng có những tình yêu chỉ mang lại đau thương, nước mắt tạo thành những vết sẹo lớn trong lòng, để rồi chẳng thể nào xóa mờ.
Đọc ký túc xá 307 để hoài niệm về một thời tuổi trẻ, để trân quý thêm khoảng thời gian bạn đang có, cũng như trân trọng hơn những người bạn, người thầy, những con người đã luôn bên bạn vì có thể một ngày nào đó ta sẽ chẳng còn được gặp họ, một ngày nào đó dòng đời cuốn mỗi con người xa cách nhau, mối quan hệ nhạt nhòa và chỉ còn đó nỗi nhớ thoang thoảng. Sống cho mình và sống cho mọi người, sống để yêu thương, tử tế.
Hoang Ha27/05/2020
Tác phẩm không thiếu sự hài hước, gần gũi đậm chất sinh viên ví dụ như vụ về quê xin tiền mẹ, vụ dấu nồi cơm điện khi bảo vệ ký túc đi kiểm tra, vụ tỏ tình lãng mạn kiểu xếp trái tim hoa hồng gọi với lên phòng cô gái để tỏ tình và còn nhiều vụ dở khóc dở cười không thể đỡ được đúng kiểu “sinh viên”.
Những ai từng là sinh viên khi đọc quyển này chắc sẽ thấy nhiều chi tiết gợi nhớ hình ảnh của mình trong đó lắm. Nhưng cái để lại nhiều cảm xúc cho mình trong tác phẩm không phải là những tình huống hài hước đậm chất sinh viên như vậy mà lại là những ngậm ngùi, những mất mát, tiếc nuối của những người từng là sinh viên nghèo sống với nhau trong căn phòng ký túc xá 307 đó. Khi đọc tới những đoạn đó mình thật sự như trầm hẳn xuống, ngậm ngùi và không khỏi suy nghĩ. Cuộc sống phía trước đâu ai biết trước được điều gì khi có quá nhiều thay đổi sẽ xảy ra. Chi bằng hãy sống hết mình, lưu giữ những ký ức hiện tại của hôm nay.
Quyển sách không dày nếu không muốn nói là khá mỏng ( chưa tới 200 trang nữa ) nhưng là một quyển sách khá thú vị. Nó giống một bức tranh tự hoạ phần nào đó về cuộc sống của những sinh viên nghèo từ mọi miền quê bước chân vào giảng đường đại học, sống trong ký túc xá với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn và cả những tiếc nuối, ngậm ngùi. Bằng lối viết gần gũi, chân thật, không hoa mỹ, hài hước, tình cảm, cuốn sách đúng là một món quà mà tác giả dành tặng cho những ai đã đang và sẽ là sinh viên.