ThuỷMình được một người bạn tặng cuốn sách này và thấy rất ấn tượng ngay từ dòng tên tác phẩm. Mới chỉ đọc tên cuốn sách lên "Xứ sở những cô gái đi xe máy mặc áo khoác hoa" đấy thôi là ta có thể hiểu được một phần nào đó hài hước trong nội dung cuốn sách này rồi.
Thực sự cuốn sách được viết dưới văn phong khá hài hước và buồn cười. Đó là trải nghiệm lần đầu đến Việt Nam của một người nước ngoài. Bên cạnh đó thì nó cũng có những chi tiết khá là đụng chạm, như việc họ cảm thấy cực kỳ sốc khi biết người Việt Nam ta ăn thịt chó. Và chắc chắn rồi, cuốn sách này không chứa đầy niềm vui. Nó như phơi bày ra một bộ mặt nào đó hơi xấu của cuộc sống thường ngày của chúng ta mà ta bỏ qua, thấy nó bình thường.
Nhưng đây thực sự là một cuốn sách đáng đọc, vì nó giúp ta hiểu được một phần nào đó người nước ngoài nghĩ và cảm nhận về Việt Nam như thế nào.
WindĐọc sách mà cười muốn xỉu, qua cái nhìn của một người nước ngoài đến với Việt Nam, những điều chúng ta quen thuộc mà người khác lại thấy lạ lẫm tạo cho mình hững thú nhất định. Cái tên sách và cả bìa nữa gợi mình nhớ đến những ninja lead của Việt Nam ( Những người đi xe không giỏi ) Thật sự khá hài hước. Nhưng tác phẩm càng về cuối tôi thấy hơi sơ sài, tôi muốn đọc nữa chứ không phải chỉ dừng ở đó. Câu chuyện chỉ là kể lại những điều ở Việt Nam có khen, có chê làm tôi rất thích. Giá như cuốn sách dày thêm chút nữa nhỉ, thật sự không muốn buông cuốn sách xuống tí nào. Nói thật, đây là một trong những cuốn sách mà tôi thích nhất từ trước đến giờ
HikariTôi sẽ dành một lời khen cho cách đặt tên sách. Xứ sở những cô gái đi xe máy mặc áo khoác hoa. Nghe không thôi cũng đã thấy ấn tượng, và thực tế thì kể từ lần đầu nghe vào tháng Mười năm ngoái tôi vẫn còn nhớ nó như in dù chưa đọc tí gì.
Cái bìa ban đầu còn khiến tôi tưởng sách du ký Hồi giáo(?!) như Con đường Hồi giáo cơ mà hoá ra là tranh vẽ hung thần đường phố Việt nam. (Ông sếp Gác nói thì tôi mới biết hoá ra bấy lâu nay chuyện các mẹ các chị đi xe máy khẩu trang kính râm áo váy chống nắng kín mít sang đường không xi-nhan tạt đầu xe lớn vẫn luôn là mối lo ngại bậc nhất của mấy ổng. =)))
Thực ra tôi vẫn đang đọc dở Trảm Long #2, và bạn biết đấy nó thật ra cũng rất hay. Tôi cứ nghĩ nó sẽ là cuốn sách đầu tiên mà tôi đọc xong trong năm 2018 kia. Nhưng cuối cùng không ngờ lại là cuốn này. Cái cuốn mỏng dính tôi tiện tay vơ đại trên giá.
Sách rất hài hước, cũng rất thú vị, nhưng tôi tự thấy mình cũng không hiểu nó một cách kỹ càng. Tác giả là người Đức, có rất nhiều từ/cụm từ bằng tiếng nước ngoài trong sách, cũng có rất nhiều đoạn ẩn ý/chơi chữ (tôi đoán thế) theo phong cách Đức. Mà tuyệt nhiên không hề có một dòng chú thích nào.
Cái cách tác giả viết, có khen có chê Việt nam làm tôi thấy thoải mái. Tôi muốn đọc nhiều hơn chứ không chỉ là một cuốn sách chưa đầy 200 trang thế này. Nhưng tiếc quá chị tác giả lại chỉ ghi chú dọc đường đi chứ không hẳn là một cuốn sách bài bản. Giống như Tôi là một con lừa ấy, chắc ngay từ đầu chị ấy cũng không định xuất bản hẳn một cuốn sách thế này nên bố cục sách càng vế cuối càng sơ sài, vì như chị ấy đã nói, chị đã thân thuộc với Việt nam đến mức không thấy gì lạ lẫm để mà ghi chú nữa, chả ai lại đi viết lại những thứ bình thường cả. Nhưng mà tôi vẫn muốn đọc nhiều hơn, nhiều hơn nữa cơ.
Sau có dịp đi đâu hãy viết nhiều vào chị nhé.
Trung HiếuMột du khách nước ngoài khi tới Việt Nam du lịch đã có vài thắc mắc như thế này:
Một: Người ta hút gì với những chiếc ống tre ở quán cóc vỉa hè?
Hai: Những chiếc loa đặt giữa ngã tư nói gì?
Ba: Những thùng tôn với dòng chữ “Tân Mỹ” hoặc “Sơn Hà” đặt trên những mái nhà đựng gì bên trong?
Bốn: Những viên sần sùi có lỗ cháy đỏ lập lòe mà người ta thường chất khắp các vỉa hè là gì?
Năm: Tại sao tất cả các ban công và sân thượng đều bịt rào sắt?
Các bạn có thể nhận ra là mình dễ dàng trả lời cả 5 câu hỏi phía trên bởi vì chúng là một phần cuộc sống xung quanh chúng ta, ngày ngày hiện hữu đến độ chẳng ai buồn thắc mắc về chúng. Những du khách nước ngoài thì khác, mọi điều tưởng chừng đơn giản, dễ hiểu đối với chúng ta lại được họ nhìn nhận với cảm xúc tò mò, háo hức, kỳ lạ và rất rất nhiều khi là kinh hoàng vì “shock văn hóa”.
Juli Zeh là một nhà văn người Đức, chị đã dành 3 tuần để chu du khám phá văn hóa Việt Nam. Hà Nội, Hạ Long, Hòa Bình, Huế, Hội An, Nha Trang, Sài Gòn, Đồng bằng sông Cửu Long, mỗi nơi chị đi qua đều để lại cho chị các cảm xúc kỳ lạ và phức tạp về đất nước và con người Việt Nam. Khen có, chê có, qua con mắt của một du khách, một Việt Nam vừa lạ vừa quen, vừa thơ mộng, vừa xấu xí hiện lên trên từng trang viết, hài hước, châm biếm, trân thực.
Thầy giáo tôi thường nói, chúng ta nên xuất bản một cuốn sách nhan đề: “Người Việt Nam xấu xí” để nhìn nhận chính xác hơn về chính bản thân mình. Cuốn sách đó chưa ra đời, nhưng hiện tại với hai cuốn đã xuất bản của tác giả Việt Nam là: “Người Việt, phẩm chất, thói hư tật xấu”; “Người Việt từ nhà ra đường” và hiện giờ chúng ta có thêm: “Xứ sở những cô gái đi xe máy măch áo khoác hoa” của một tác giả Juli Zeh, cũng đã góp tổng những góc nhìn khách quan về góc khuất của con người Việt Nam.
ThảoCô tác giả tự coi mình như là một con chó nhỏ chơi cuộn len, nó tò mò, săm soi, háo hức, lăn cuộn len ra rồi kéo lại gần, tung lên, dằn xuống…để tìm kiếm điều bí mật.Và, những “bí mật” rất con người nơi đây để Juli Zeh cho ra đời những trang viết giàu tính hài hước, tự trào nhưng cũng không kém phần sắc bén với hiện thực."Những cô gái đi xe máy mặc áo khoác hoa, khăn trùm kín mặt, lại còn thêm cả khẩu trang sặc sỡ, kính râm và mũ bảo hiểm bọc vải hoa. Như một ánh chớp, ngôn ngữ chụp ngay lấy hiện tượng, nuốt trôi, tiêu hóa và bắn ra thành khái niệm chính xác: đội quân cướp nhà băng sặc sỡ." Một quyển sách thấm thía và sâu cay về cuộc sống ở Việt Nam dưới góc nhìn của 1 nhà văn người Đức. Nhiều đoạn đọc xong thấy nóng mặt phết nhưng ngẫm lại thì khá đúng. Một xã hội tách biệt giữa nhân dân và chính phủ, cả những thói hư, tật xấu hay văn hóa du lịch, ứng xử đều được tác giả nhắc đến, những người trẻ nên đọc để biết mình đang ở đâu và nên làm gì.
HạHài hước và dí dỏm là những điều mà ta nhận ra ngay từ trang bìa, tên sách nghe thật mỹ miều "Xứ sở những cô gái đi xe máy mặc áo khoác hoa", nhưng nhìn bìa đã thấy thật ba chấm, hỡi ôi, cuộc sống ninja gần gũi mà thân thuộc bởi ngày ngày ta gặp đây chứ đầu.
Bằng cách kể, tả thân thuộc hết mức có thể, ta được nhìn một Việt Nam trong mắt người nước ngoài thật hài, thật quen, nhưng cũng thật đáng suy ngẫm qua lối so sánh giữa hai quốc gia với sự khác biệt từ khí hậu, địa hình, kinh tế, chính trị. Đôi khi tôi chẳng phân biệt nổi tác giả đang châm biếm sâu cay, hay chỉ đơn giản là trần thuật nữa.
Một cuốn sách khiến tôi phải suy nghĩ, và cũng thay đổi cách nghĩ rất nhiều!
dungMình sẽ mua. Mình đọc qua tựa đề đã thấy tò mò rồi thêm phần giới thiệu không thể ngắn hơn được nhưng lại rất đỗi hỏm hỉnh .
Trung Hiếu11/11/2018
Một du khách nước ngoài khi tới Việt Nam du lịch đã có vài thắc mắc như thế này:
Một: Người ta hút gì với những chiếc ống tre ở quán cóc vỉa hè?
Hai: Những chiếc loa đặt giữa ngã tư nói gì?
Ba: Những thùng tôn với dòng chữ “Tân Mỹ” hoặc “Sơn Hà” đặt trên những mái nhà đựng gì bên trong?
Bốn: Những viên sần sùi có lỗ cháy đỏ lập lòe mà người ta thường chất khắp các vỉa hè là gì?
Năm: Tại sao tất cả các ban công và sân thượng đều bịt rào sắt?
Các bạn có thể nhận ra là mình dễ dàng trả lời cả 5 câu hỏi phía trên bởi vì chúng là một phần cuộc sống xung quanh chúng ta, ngày ngày hiện hữu đến độ chẳng ai buồn thắc mắc về chúng. Những du khách nước ngoài thì khác, mọi điều tưởng chừng đơn giản, dễ hiểu đối với chúng ta lại được họ nhìn nhận với cảm xúc tò mò, háo hức, kỳ lạ và rất rất nhiều khi là kinh hoàng vì “shock văn hóa”.
Juli Zeh là một nhà văn người Đức, chị đã dành 3 tuần để chu du khám phá văn hóa Việt Nam. Hà Nội, Hạ Long, Hòa Bình, Huế, Hội An, Nha Trang, Sài Gòn, Đồng bằng sông Cửu Long, mỗi nơi chị đi qua đều để lại cho chị các cảm xúc kỳ lạ và phức tạp về đất nước và con người Việt Nam. Khen có, chê có, qua con mắt của một du khách, một Việt Nam vừa lạ vừa quen, vừa thơ mộng, vừa xấu xí hiện lên trên từng trang viết, hài hước, châm biếm, trân thực.
Thầy giáo tôi thường nói, chúng ta nên xuất bản một cuốn sách nhan đề: “Người Việt Nam xấu xí” để nhìn nhận chính xác hơn về chính bản thân mình. Cuốn sách đó chưa ra đời, nhưng hiện tại với hai cuốn đã xuất bản của tác giả Việt Nam là: “Người Việt, phẩm chất, thói hư tật xấu”; “Người Việt từ nhà ra đường” và hiện giờ chúng ta có thêm: “Xứ sở những cô gái đi xe máy măch áo khoác hoa” của một tác giả Juli Zeh, cũng đã góp tổng những góc nhìn khách quan về góc khuất của con người Việt Nam.
Thảo26/10/2018
Cô tác giả tự coi mình như là một con chó nhỏ chơi cuộn len, nó tò mò, săm soi, háo hức, lăn cuộn len ra rồi kéo lại gần, tung lên, dằn xuống…để tìm kiếm điều bí mật.Và, những “bí mật” rất con người nơi đây để Juli Zeh cho ra đời những trang viết giàu tính hài hước, tự trào nhưng cũng không kém phần sắc bén với hiện thực."Những cô gái đi xe máy mặc áo khoác hoa, khăn trùm kín mặt, lại còn thêm cả khẩu trang sặc sỡ, kính râm và mũ bảo hiểm bọc vải hoa. Như một ánh chớp, ngôn ngữ chụp ngay lấy hiện tượng, nuốt trôi, tiêu hóa và bắn ra thành khái niệm chính xác: đội quân cướp nhà băng sặc sỡ." Một quyển sách thấm thía và sâu cay về cuộc sống ở Việt Nam dưới góc nhìn của 1 nhà văn người Đức. Nhiều đoạn đọc xong thấy nóng mặt phết nhưng ngẫm lại thì khá đúng. Một xã hội tách biệt giữa nhân dân và chính phủ, cả những thói hư, tật xấu hay văn hóa du lịch, ứng xử đều được tác giả nhắc đến, những người trẻ nên đọc để biết mình đang ở đâu và nên làm gì.