Thanh TrúcTrong khoảng ba thập kỷ gần đây , cơn khủng hoảng về người Afganistan tị nạn đã trở thành một trong những vấn đề toàn cầu nghiêm trọng nhất . Chiến tranh , nghèo đói , tình trạng hỗn loạn vô chính phủ và sự áp bức đã buộc hang triệu người như Tariq và gia đình anh trong cuốn tiểu thuyết “ Ngàn mặt trời rực rỡ “ phải rời bỏ nhà cửa , chạy trốn khỏi Afganistan đến những nước láng giềng Pakistan và Iran . Vào thời kỳ cao điểm của cuộc di cư , có đến tám triệu người Afganistan sống tị nạn ở nước ngoài . Chứng kiến cảnh tượng đó , Khaled Hosseini đã quyết định viết cuốn tiểu thuyết “Ngàn mặt trời rực rỡ” . Sau khi xuất bản được ít lâu , Tạp chí Time xếp cuốn tiểu thuyết này ở vị trí thứ 3 trong mười tiểu thuyết xuất sắc nhất thế giới năm 2007.
Vậy chắc hẳn bạn đang thắc mắc tiểu thuyết này có gì mà lại thu hút bạn đọc tới vậy ? Điều đầu tiên có lẽ là thông điệp về tình mẫu tử. Mẹ của Mariam , mang trong mình một harami (con hoang), khi phát hiện , bà đã bị Jalil Khan và chính bố ruột của mình từ mặt . Bà đã có thể bỏ Mariam đi để bắt đầu 1 cuộc sống mới nhưng bà đã không làm vậy. Thay vào đó , bà đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã khi mang trong mình một harami , bà đã gắn cuộc đời mình vào một nhiệm vụ bạc bẽo là nuôi lớn Mariam và yêu thương cô theo cách riêng của bà . Để rồi cuối cùng , Mariam lại chọn Jalil chứ không phải bà . Hay mẹ của Laila , quyết tâm ở lại thành phố nơi 2 đứa con trai của bà đã dung cả tính mạng để bảo vệ , muốn tận mắt chứng kiến cảnh thành phố được hòa bình , muốn thấy ước vọng của con trai mình thành hiện thực mặc dù nơi đó giờ đã toàn là đạn nổ , những quả rocket được ném mặc tính mạng của những người dân vô tội . Bà nhốt mình trong phòng và tự trách , để rồi từ một người mũm mĩm tràn đầy sức sống thành 1 người gầy yếu , mặt mày ủ rũ .
Cuốn sách này cũng phản ánh địa vị của người phụ nữ ở Afganistan . Họ phải gả chồng năm mới 13,14 tuổi ; chỉ quanh quẩn với việc nhà và cố gắng sinh con ; không được ra ngoài mà không có chồng đi bên cạnh , nếu ra ngoài thì phải bận một chiếc burqa che chắn từ mặt xuống chân và chỉ để thừa hai con mắt ; không được đi làm và chỉ có thể ở nhà ; bệnh viện cho nam giới và phụ nữ phải tách riêng ;….So sánh với phụ nữ thế kỷ 21 bây giờ mới thấy , chúng ta còn rất sung sướng khi có thể tự do đi làm , không bị phân biệt đối xử , ra đường không phải che mặt …. Tưởng chừng như đó là những quyền lợi quá bình thường thì đến khi đọc cuốn sách “ Ngàn mặt trời rực rỡ” mới biết rằng , đó là 1 điều quá xa xỉ với phụ nữ ở Afganistan .
Chính vì cái địa vị thấp kém và những quy tắc cổ hủ đó , những người phụ nữ ở đây đã học được cách cam chịu . Laila và Mariam đều là 2 người phụ nữ bất hạnh khi phải sống chung với Rasheed . Ông ta thường xuyên nhìn 2 người bằng ánh mắt khinh miệt , chê bai hay thậm chí là đánh đập 1 cách dã man chỉ vì tâm trạng không tốt hay ông ta ngứa mặt khuân mặt của 1 trong 2 cô gái . Mariam đã sống hơn nửa đời người cùng với ông ta , bà cam chịu để ông ta đánh đập , chửi bởi , thậm chí là cưới Laila về nhà . Tiếp theo , Laila cũng đã chịu đựng lão ta hơn 10 năm trước khi có thể sống 1 cuộc đời mà cô hằng ao ước , sống với người cô yêu và trân trọng cô . Sức chịu đựng của người phụ nữ rất tốt nhưng khi đã chạm tới giới hạn thì sẽ giống như núi lửa phun trào vậy . Trong một lần để cứu Laila khỏi Rasheed , Mariam đã vô tình dung xẻng giết ông ta . Điều này nhất thời đều khiến Mariam và Laila hoảng sợ . Sống cùng với 1 người độc ác như vậy nhưng Mariam vẫn giữ được phẩm chất cao quý của mình . Bà đã quyết định kêu Laila đi cùng với Tariq sang Pakistan và bà sẽ gánh chịu hậu quả mà mình đã gây ra . Trước khi chết , nghĩ lại việc mình đã làm , bà cũng không hối hận.
Bên cạnh đó , cuốn sách cũng đang phản ánh sự tàn độc và áp bức của chiến tranh . Chắc chắn rằng khi chúng ta sinh ra đã là thời buổi của hòa bình , nào hiểu được sự hy vọng tột đỉnh và tuyệt vọng khốn cùng của những người đang phải chứng kiến hoàn cảnh đó ? Sống 1 cuộc đời vùi lấp trong bom đạn , những tiếng than khóc cho người thân hoặc là cho chính bản thân mình , sống trong nơm nớp lo sợ rằng liệu ngày mai mình có còn thấy được ánh mặt trời hay không ? Hàng ngày , hàng giờ những người dân vô tội đã phải hy sinh , những cánh tay , bàn chân được tìm thấy trên nóc nhà của ngôi nhà này hay trong đống đổ nát của ngôi nhà kia khi đám tang của họ đã trôi qua được vài ngày là 1 trong những thứ mà chiến tranh mang lại . Có thể ví chiến tranh như là hiện thân của thần chết .
Tiếp theo , tình yêu không phải là thứ được nghĩ tới đầu tiên khi nhắc đến mảnh đất Afganistan bị chiến tranh tàn phá . Nhưng đó chính là tình cảm đã lan tỏa trên các trang sách , ẩn sâu , mạnh mẽ , tuyệt đẹp , âm ỉ và rất bền bỉ . Làm bạn từ thuở ấu thơ , Laila và Tariq có 1 tình cảm sâu đậm nhưng lại rất gian nan . Lớn lên trong thời buổi chiến tranh loạn lạc , mỗi người mỗi ngả , trải qua bao nhiêu thử thách của cuộc sống và rồi họ đến được với nhau . Một tình yêu cướp đi rất nhiều nước mắt của độc giả khắp nơi trên toàn thế giới .
Dĩ nhiên , sẽ còn có các bài học thứ 5,6,7…..được ẩn chứa trong cuốn tiểu thuyết kinh điển này . Vừa mang những nét độc đáo của 1 cuốn tiểu thuyết vừa chan chứa sức mạnh của 1 câu chuyện ngụ ngôn . Hosseini lại 1 lần nữa làm được điều đó sau chiến công vang dội của Người đua diều . Ngàn mặt trời rực rỡ là 1 thành công lớn . Nhờ có Khaled Hosseini , Afganistan cuối cùng đã tìm được tiếng nói của mình !
mimiTác phẩm cũng đề cập đến chiến tranh, nói đúng hơn, chiến tranh làm nền cho câu chuyện này xảy ra, chiến tranh mang đến chia ly, đói nghèo, bệnh tật, chiến tranh mang đến mất mát, con người chém giết, khinh rẻ và tàn bạo lẫn nhau. Dường như chiến tranh đã cướp mất phần “người” và để lại trong con người phần “thú” có sẵn, chỉ chực chờ có cơ hội là trỗi dậy, cắn xé lẫn nhau. Tôi đọc tác phẩm trong vỏn vẹn một đêm, vì có thể nói cách viết của tác giả khiến tôi không thể nào rời khỏi những trang sách kia, cuốn tôi vào câu chuyện, để cứ phải mải miết đọc, mải miết đọc để biết cuối cùng hai người phụ nữ đáng thương kia sẽ thế nào?, cuộc sống của con người trong chiến tranh sẽ thay đổi ra sao? Theo dõi tác phẩm, không chỉ thu nhặt được những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, mà còn có thêm một góc nhìn mới, góc nhìn của nhiều người khác nhau trong cách nhìn nhận cuộc chiến diễn ra ở Afghanistan..
ku li"Không ai đếm được bao nhiêu mặt trăng toả sáng trên những mái ngói của nàng,
Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng."
______________
Mariam là một người con gái nghèo khổ sinh ra ngoài mong muốn của bố - là 1 người thương gia giàu có và mẹ, từng là người hầu trong gia đình . Ko lâu sau mẹ cô qua đời Mariam được đưa về nhà bố rồi cô bị gả cho một người lớn hơn cô đến hai chục tuổi khi cô chưa đầy 16tuổi .
Căm thù bố, cô luôn mơ ước người chồng Rasheed sẽ đối xử với cô 1 cách tử tế cho đến khi cô mang thai đứa con đầu lòng. Đến lần sẩy thai tuần thứ sáu ông ta coi cô như 1 kẻ tột đồ, thoả sức đánh đập hành hạ cô chỉ vì cô không thể đẻ đứa con trai cho gã ... Trái lại thì Laila là người sống trong nhung lụa từ bé, một cuộc sống bình đẳng và một cậu bạn thân Tariq luôn sẵn sàng bảo vệ cô. Bom đạn đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ và bạn bè cô. Trong lúc cận kề cái chết thì cô được Rasheed cứu sống. Để che giấu đứa con đang mang trong mình giọt máu của Tariq, Laila chấp nhận cưới Rasheed và trở thành người 1 nhà với Mariam.
Mariam và Laila , 2 người phụ nữ với 2 tuổi thơ khác nhau đã khiến họ gặp nhau. Rasheed hiện thân là người chồng vũ phu và cổ hủ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Laila và Aziza đã mở ra 1 cuộc sống mới cho Mariam. Laila và Mariam đã thầm ước cùng nhau về một cuộc sống yên bình sau khi rời khỏi chốn này... Cuộc đời xô đẩy đã khiến một trong 2 người vợ chỉ còn cách ra tay sát hại người chồng để giải thoát cho người còn lại, chấp nhận bản thân mình bị xử bắn vì tội giết chồng... "Phải, đừng bi lụy. Vì sau bão giông là ngàn mặt trời rực rỡ."
Han LinhAfghanistan- đất nước của mâu thuẫn tôn giáo, chiến tranh và đói nghèo và hơn hẳn bất bình đẳng giới như một cái thang không có đỉnh điểm. Đan xen giữa bối cảnh chiến tranh khốc liệt của phiến quân Liên Xô và sự hình thành nhà nước hồi giáo cực đoan Taliban, ngòi bút Khaled Hosseni khắc họa rõ nét một Kabul đầy máu và nước mắt.
Mariam và Laila những người phụ nữ của thời đại đó. Những biến cố khốc liệt đã đẩy cả hai người phụ nữ ấy cùng trở thành kiếp chồng chung. Họ đã sống , chia sẻ và cảm thông cùng nhau trước những bất hạnh, định kiến trong cuộc đời để vươn tới một khát khao thuần túy mà người phụ nữ nào cũng mong muốn: yêu và được yêu.
Đối với Laila, đó chính là tình yêu, nỗi nhớ nhung và trái tim quặn thắt khi nghĩ về Tariq. Chính cuộc hôn nhân với Rasheed cũng bắt nguồn từ tình yêu của cô với anh- cô muốn giữ lại giọt máu của cô và Tariq.Còn Mariam... Có bao giờ cuộc đời cô được nhận từ tình yêu thương vẹn tròn. Mẹ cô chỉ bảo cô là harami-đứa con hoang. Chính cái định kiến xã hội đáng nguyền rủa này đã khiến bà lấp đầy nỗi ai oán của mình lên chính đứa con. Một người cha đầy nhu nhược. Chẳng phải chính ông là người đã đẩy cô đến cuộc hôn nhân bất đắc dĩ.Và cả người chồng bảo thủ,hiểm độc. Chẳng có ai nghĩ về cô và sẽ yêu thương đến mức hy sinh vì cô. Nhưng từ khi quen biết được Laila, chính Laila và Aziza là nguồn sống, nguồn yêu thương của Mariam. Và từ đầu câu chuyện, tác giả đã không hề cho Mariam quyền lựa chọn thì giờ đây việc giết chết người chồng chung và chấp nhận bản án tử hình là lựa chọn đầu tiên và duy nhất của cô.
Gập lại quyển sách, Gobe đều thích tính cách và tâm hồn của cả hai người phụ nữ cho dù họ có những số phận và kết cục khác nhau. Chính trị hỗn loạn và tôn giáo hà khắc đã bật lên những người phụ nữ bất hạnh nhưng vô cùng can trường!
HNLuôn luôn ở trong nhà... Nếu đi ra ngoài, phải đi cùng một nam giới có quan hệ họ hàng.
Trong bất kỳ trường hợp nào phụ nữ đều không được để lộ khuôn mặt của mình... Không được trang điểm.
Không được đeo nữ trang.
Không được mặc quần áo diêm dúa.
Không được nói nếu người khác chưa nói với mình.
Không được nhìn vào mắt đàn ông.
Không được cười ở nơi công cộng...
Nghiêm cấm trẻ em gái đến trường.
Nghiêm cấm phụ nữ đi làm..."
Trời ơi, một xã hội gì đây? Họ đang coi phụ nữ là giống loài gì đây?
Afghanistan - một đất nước từng có những người phụ nữ là giáo sư và giữ vai trò quan trọng trong chính phủ - đã hoàn toàn bị đảo lộn khi bị bọn Taliban đánh chiếm: trường học không dành cho trẻ em gái, bệnh viện không dành cho phụ nữ, quyền con người không dùng để phục vụ những sự sống có tính nữ. Những trẻ em gái và người phụ nữ đầy hoài bão, giàu tham vọng và có một khối óc không hề kém đàn ông, đành phải sống lệ thuộc một cách khuôn mẫu và cầm tù trong bốn bức tường, thu nhỏ mình lại bởi sự tàn bạo và man rợ mà quân cầm quyền sẵn sàng áp lên họ nếu dám chống lại luật lệ.
Mariam và Laila, hai người phụ nữ, hai nạn nhân của những chế độ tàn nhẫn và bất nhân, hai số phận bằng cách nào đó đã gắn bó với nhau và cùng nhau vượt qua những thống khổ, là hai bức tượng đài cao đẹp mà tác giả đã dùng tất cả tình yêu thương và sự tôn trọng để khắc họa lên. Bên cạnh họ, không biết còn bao nhiêu người phụ nữ đã dám đấu tranh hoặc vẫn đang âm thầm chịu đựng, đã nỗ lực bền bỉ hay đành bỏ cuộc giữa chừng, đã tìm được hạnh phúc hay vẫn đang quay quắt trong tăm tối của sự bất công...
????Hãy đọc cuốn sách này với tất cả tình yêu thương và hãy mở rộng trái tim với những người phụ nữ quanh mình, bởi họ - từ quá khứ đến hiện tại, từ hoàn cảnh khách quan đến chủ quan - đã phải nhận quá đủ những trái đắng trong cuộc đời.
Bùi Minh PhượngCuốn sách này đã mở ra trong tôi một cách cảm nhận rất khác về thế giới. Đó là một câu chuyện về những con người ở vùng đất Afhanistan xa xôi và câu chuyện hết sức bi kịch của họ. Những cô gái ở mảnh đất còn nhiều thiếu thốn trong một bối cảnh chiến tranh bùng nổ ác liệt. Hai cô gái- hai số phận, nhưng họ đều trở thành vợ của một người đàn ông gia trưởng và độc ác. Một cô gái từ nhỏ chỉ sống với mẹ và sự tồn tại của cô bị người cha chối bỏ, cô gái còn lại sống trong nhung lụa, được học hành và tiếp xúc với một nền giáo dục tiến bộ. Thế nhưng số phận trớ trêu thay khi cả hai cùng trở thành vợ của một người đàn ông. Và từ đó câu chuyện bi kịch lại được trải dài thêm bằng những bất hạnh. Những sự mất mát, đau khổ mà cả hai người con gái phải chịu đựng , họ cam chịu, họ hi sinh .... tưởng chừng như những điều tốt đẹp sẽ đến nhưng không.. chiến tranh xảy ra , gia đình li tán, họ trở thành những nạn nhận của bạo lực gia đình. Một trong số hai người đã giết người chồng chung đó , người còn lại phải trốn đi biệt xứ. Câu chuyện đau thương ấy giúp mọi người hiểu về người phụ nữ, thấy những điều tiêu cực đang diễn ra và hơn hết sức sống của người phụ nữ trong những hoàn cảnh ác liệt được lột tả chân thực....
Tuệ KhaNhững định kiến và sự kì thị dành cho nữ giới vẫn bám chặt số phận của họ dù cuộc cách mạng giành quyền lợi cho nữ giới đã nổ ra cách đây hơn 100 năm. Một Mariam bị mẹ gọi là đứa con hoang, không được cha thừa nhận và sống trong vỏ bọc của sự tự ti. Một Laila được bố bảo bọc, cho đi học và chăm lo cuộc sống đủ đầy. Số phận nghiệt ngã đã khiến họ trở thành vợ của một người chồng bạo lực và tàn nhẫn. Họ trốn chạy. Họ cam chịu. Họ đùm bọc nhau. Cho đến khi những uất ức chồng chất đến đỉnh điểm, một người vợ đã giết chết gã chồng, còn người vợ kia phải ra đi bỏ lại quê hương Kabul. Nana của Mariam, một người mẹ vừa đáng thương vừa đáng trách, với vốn hiểu biết ít ỏi và suy nghĩ cổ hủ đã vạch trần một sự thật cay nghiệt mà chúng ta vẫn thường mắc phải: “Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ.” Có lẽ vì lời này nên Mariam đã cam chịu bao khổ đau cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt quãng đời còn lại. Bà luôn tự đổ lỗi cho bản thân nếu chồng cáu gắt, thô lỗ hay thậm chí đánh đập bà. Lối suy nghĩ này hiện diện trong xã hội Việt Nam từ bao đời nay, ví dụ câu “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” hay “đồ đàn bà”. Dưới các tin quấy rối tình dục, cưỡng hiếp đều có những câu đại loại “ăn bận không đàng hoàng”, "câu dẫn đàn ông”, “đàn bà lả lơ nên đàn ông mới như vậy”, “coi lại cách ăn mặc trước đi”. Thậm chí, họ - những nạn nhân còn không được quyền lên tiếng vì điều đó sẽ làm ô nhục gia đình hay cơ quan. Những định kiến và luật lệ hà khắc của xã hội cũng biến Laila từ một cô thiếu nữ độc lập, với nhiều hoài bão trở thành một người mẹ, người vợ cam chịu vì cuộc sống của những đứa con. Và lần đầu tiên trong đời, cô mới hiểu hóa ra sức chịu đựng của một người phụ nữ có thể bền bỉ đến ngoài sức tưởng tượng của bản thân. Song, Laila khác với Mariam, vì sâu thẳm bên trong con người cô là tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ mâu thuẫn muốn bứt phá khỏi hoàn cảnh.
Mai MèoVẫn lấy chất liệu từ hiện thực và nạn nhân của những cuộc chiến tranh ở Afghanistan, Hosseini đã một lần nữa chứng minh tài dẫn dắt bậc thầy sau thành công của Người Đua Diều.Với Ni, thực sự là ám ảnh, mình ôm cuốn sách đọc ngấu nghiến trong 2 ngày, mỗi khi dừng lại thì hàng tá câu hỏi lại hiện lên trong đầu, hàng loạt bất ngờ nối tiếp bất ngờ, không thể đoán trước được những “sự cố” gì sẽ xảy đến tiếp theo đây... Số phận của những người phụ nữ Afghan đầy đau thương nhưng cũng rất quật cường, thật không sai nếu nói họ chính là nguồn sống nuôi dưỡng đất nước này qua chiến tranh rồi vực đất nước dậy từ chiến tranh.Chúc mọi người ngày mới tốt lành.
Lê Quỳnh TrangDù các nhân vật xuất hiện trong đây chỉ là giả tưởng nhưng câu chuyện thực chất về số phận bị vùi dập của những người phụ nữ Afghanistan là hoàn toàn thật, sống trên chính mảnh đất của mình nhưng họ chưa bao giờ được phép nói lên tiếng lòng của mình, không có bất cứ quyền gì cả... đó là tất cả những gì mà họ nhận được. Cùng với đó là những luật lệ hà khắc áp đặt lên phụ nữ đến phát ớn và những trận chiến khốc liệt không bao giờ biết điểm dừng. Bằng lời văn cực kì dõng dạc và chân thật tác giả đã đem tới cho mình những trải nghiệm mới mẻ trên mảnh đất quê hương ông, một xã hội nơi mà ta sẽ không bao giờ biết rồi điều gì sẽ xảy ra với ta, sự bất công trong bình đẳng giới cũng như là hậu quả của việc chiến tranh đã gây ra. Càng đọc mình chỉ thấy sự thương tiếc cho nhân vật, tuổi thơ của hai người họ tuy trái ngược nhau nhưng nó lại đầy ắp tiếng cười cho đến khi số phận đưa đẩy họ gặp nhau trong một hoàn cảnh đầy éo le. Khaled Hoseini có lẽ viết nên cuốn sách này không chỉ vì ông có thể thấu hiểu những nỗi đau đớn của người phụ nữ mà còn là một lời phê phán hướng tới những con người vô nhân tính, đồng thời lên án hành vi chỉ biết đến danh vọng mà quên đi bao con người khác đã phải chết vì bom đạn, đất nước suy thoái. Mình đã khóc thương cho số phận đầy bi kịch của họ nhưng cũng rất vui khi cuối cùng họ có thể sống theo cách riêng của mình, dám mạnh mẽ đứng dậy và bước tiếp dù cho có bị coi thường đi chăng nữa.
Han LinhKhaled Hosseini quả không làm mình thất vọng!
Lấy bối cảnh Afghanistan trong những cuộc chiến tranh liên miên xảy ra từ thời kỳ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh lạnh tới những cuộc nội chiến giữa các phe phái. Tác giả xây dựng câu chuyện về hai người phụ nữ khác nhau: một người là harami - người con hoang không được cha thừa nhận với cuộc sống lầm lũi qua ngày. Người còn lại, từ khi được sinh ra đã được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, được bố dạy cho những tư tưởng tiến bộ: coi rằng phụ nữ và đàn ông đều ngang hàng nhau.
Nhưng số phận đã đưa họ tới với nhau để cảm thông, sẻ chia và cùng chịu đựng những hủ tục tôn giáo hà khắc đối với phụ nữ Afghanistan. Thậm chí nhiều lúc, họ còn bị coi như súc vật, là nạn nhân của bạo lực, không có quyền tự do, không có tiếng nói riêng... Nhưng cuối cùng, họ đứng lên, đòi lại công bằng cho chính bản thân khỏi những ràng buộc dã man đó.
Đây quả là một tác phẩm vô cùng nhân văn và ý nghĩa.
Có 1 câu nói rất hay mà mình từng đọc là "Mây tầng nào gặp gió tầng ấy". Vì vậy, mọi người, đặc biệt là phụ nữ hãy cố gắng hoàn thiện bản thân, hãy nâng 'level' cho chính mình, rồi sớm hay muộn cuộc sống của bạn cũng sẽ toàn những con người chung đẳng cấp, ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
HNNgàn mặt trời rực rỡ-Khaled Hosseini-Đọc để hiểu và cảm thông hơn một Afghanistan như thế!] ☉
Afghanistan- đất nước của mâu thuẫn tôn giáo, chiến tranh và đói nghèo và hơn hẳn bất bình đẳng giới như một cái thang không có đỉnh điểm. Đan xen giữa bối cảnh chiến tranh khốc liệt của phiến quân Liên Xô và sự hình thành nhà nước hồi giáo cực đoan Taliban, ngòi bút Khaled Hosseni khắc họa rõ nét một Kabul đầy máu và nước mắt.
Mariam và Laila những người phụ nữ của thời đại đó. Những biến cố khốc liệt đã đẩy cả hai người phụ nữ ấy cùng trở thành kiếp chồng chung. Họ đã sống , chia sẻ và cảm thông cùng nhau trước những bất hạnh, định kiến trong cuộc đời để vươn tới một khát khao thuần túy mà người phụ nữ nào cũng mong muốn: yêu và được yêu.
Đối với Laila, đó chính là tình yêu, nỗi nhớ nhung và trái tim quặn thắt khi nghĩ về Tariq. Chính cuộc hôn nhân với Rasheed cũng bắt nguồn từ tình yêu của cô với anh- cô muốn giữ lại giọt máu của cô và Tariq.Còn Mariam... Có bao giờ cuộc đời cô được nhận từ tình yêu thương vẹn tròn. Mẹ cô chỉ bảo cô là harami-đứa con hoang. Chính cái định kiến xã hội đáng nguyền rủa này đã khiến bà lấp đầy nỗi ai oán của mình lên chính đứa con. Một người cha đầy nhu nhược. Chẳng phải chính ông là người đã đẩy cô đến cuộc hôn nhân bất đắc dĩ.Và cả người chồng bảo thủ,hiểm độc. Chẳng có ai nghĩ về cô và sẽ yêu thương đến mức hy sinh vì cô. Nhưng từ khi quen biết được Laila, chính Laila và Aziza là nguồn sống, nguồn yêu thương của Mariam. Và từ đầu câu chuyện, tác giả đã không hề cho Mariam quyền lựa chọn thì giờ đây việc giết chết người chồng chung và chấp nhận bản án tử hình là lựa chọn đầu tiên và duy nhất của cô.
Gập lại quyển sách, Gobe đều thích tính cách và tâm hồn của cả hai người phụ nữ cho dù họ có những số phận và kết cục khác nhau. Chính trị hỗn loạn và tôn giáo hà khắc đã bật lên những người phụ nữ bất hạnh nhưng vô cùng can trường!
AkiraMình vốn dĩ không có nhiều kiến thức về Afghanistan. Hiểu biết ngắn gọn về khu vực này vốn thông qua cuốn “Con đường Hồi giáo” của Nguyễn Phương Mai (mình đã review). ”Ngàn mặt trời rực rỡ” mang lại cho mình thêm nhiều hiểu biết có phần sâu sắc và lắng đọng hơn về đất nước Trung Đông này. Nhưng cũng dưới hai con mắt: tốt và xấu.
Mariam và Laila, hai con người với hai hoàn cảnh sống khác nhau, một là đứa con hoang bị ruồng bỏ, 1 là cô tiểu thư quen sống trong nhung lụa nhưng đều trở thành vợ một người đàn ông. Họ có thể ví như hai đường thẳng xa lạ, giao nhau tại một điểm, rồi lại chọn cho mình những nước đi riêng. Dù vậy, họ vẫn hoà máu và nước mắt của mình vào bản trường ca đầy ai oán về cuộc đời và số phận của những người phụ nữ Afghanistan.
tvCuốn sách là một câu chuyện đầy bi kịch về cuộc đời hai người phụ nữ Afghanistan trải dài trong những năm tháng đầy biến động chính trị và chiến tranh ly tán ở quốc gia này. Người đọc sẽ cảm thấy thực sự xót xa, đồng cảm với số phận của họ. Đúng như lời trích dẫn ngoài bìa sách: “Bạn sẽ muốn bị hoá đá để không phải rơi lệ khi đọc câu chuyện này.” May mắn là đến cuối truyện tươi sáng hơn một chút nhờ kết thúc có hậu cho nhân vật Laila.
Nh.HaNội dung cuốn sách viết về cuộc sống, con người Afghanistan - đất nước tôn sùng đạo Hồi, luôn xảy ra các cuộc chiến tranh đẫm máu, dân chúng nghèo đói, khổ cực trăm bề. Nhưng điều đặc biệt của câu chuyện nằm ở chỗ tác giả khắc họa sâu sắc, rõ nét về các số phận cuộc đời của những người phụ nữ Afghanistan như Mariam & Laila. Hai người hai số phận, hai xuất thân, hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, những biến cố cuộc đời đã đưa họ gặp nhau.
Số phận đưa đẩy, cả hai cùng trở thành vợ của một người đàn ông, cố gắng sinh con cho hắn, cùng nhau chịu sự đánh đập, hạnh hạ vũ phu của hắn ta, và rồi cuối cùng tức nước vỡ bờ, người vợ cả đã giết chết người chồng chung đó. Còn người vợ còn lại chạy trốn cùng tình đầu và những đứa con của họ.
Còn gì khổ sở hơn khi bản thân bị xã hội Afghanistan lúc đó cướp đoạt hết đi quyền của một con người bình thường, bị quân Taliban đưa ra những đạo luật tai quái, ép bức số phận người phụ nữ, ai đời không cho người phụ nữ được cười nói tự do nơi công cộng, khi ra đường phải che kín mặt, muốn ra ngoài phải đi kèm với một người đàn ông, phụ nữ không được đi làm, phụ nữ ngoại tình bị ném đá cho tới chết, phụ nữ không được đến trường, dù có đau đẻ cũng ko được đẻ tại bệnh viện của đàn ông.... Đọc mà thấy xót xa.
MaiiiNGÀN MẶT TRỜI RỰC RỠ Khaled Hosseini
Afghanistan - đất nước với hơn bốn thập kỉ biến động và ly tán. Chiến tranh, bạo lực, sự phân biệt chủng tộc là những từ mà chúng ta thường dùng để nhớ đến đất nước này. Nếu Người đua diều khắc họa những nỗi đau thương mất mát của chiến tranh rồi từ đó đề cao tình bạn cao cả, tươi đẹp của hai nhân vật chính. Thì ở Ngàn mặt trời rực rỡ, chúng ta sẽ thấy được nỗi kêu ai oán, đầy bi thương của những số phận bị vùi dập không thương tiếc, đó chính là những người phụ nữ.
『Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ. Luôn luôn là như vậy...』
Đúng vậy. Tất cả những người phụ nữ ở đây, họ không có bất kì một quyền hạn nào cả. Tự do, bình đẳng - những thứ đó với họ mà nói chỉ như một giấc mơ không thể thành hiện thực. Không có tiếng nói, địa vị, cuộc sống của họ chỉ gắn liền trong ngôi nhà và chiếc burqa - chiếc mạng che mặt, đồng thời cũng là thứ đồ để che đi những vết thương đang rỉ máu cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Họ sống như những công cụ, sinh ra chỉ để phục vụ chồng và đẻ con. Chịu những luật lệ hà khắc của người chồng và xã hội.
Mariam và Laila đại diện cho những người phụ nữ ấy. Hai người phụ nữ với hai số phận khác nhau, xuất thân từ những hoàn cảnh khác nhau. Một người là harami - con hoang của một thương gia giàu có trong thị trấn, cha cô không muốn thừa nhận cô chỉ vì ông không muốn đối mặt với những lỗi lầm mà mình gây ra trong quá khứ, sợ những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh. Chính vì vậy mà ông buộc phải đẩy cô con gái bé bỏng của mình càng xa càng tốt. Còn một người là cô gái thượng lưu sống trong nhung lụa từ nhỏ Laila, tuy không nhận được tình thương từ người mẹ nhưng cô được cha hết mực yêu thương, chăm sóc. Cha cô là một giáo viên nên từ nhỏ cô đã được thừa hưởng những suy nghĩ sâu sắc và tiến bộ của ông. Hai người tưởng chừng thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng họ lại gặp nhau và gắn bó trong cùng một mái nhà bởi một người chồng chung. Họ cùng chia sẻ công việc nhà, cùng chịu đựng, nhẫn nhục trước những trận bạo hành, đánh đập của tên chồng Rasheed.
Thanh maiNGÀN MẶT TRỜI RỰC RỠ – KHALED HOSSEINI
Ước gì mình không xem review của quyển này trước!!!
À CẢNH BÁO NGHIÊM TRỌNG LÀ KHÔNG ĐỌC BÌA SAU NHÉ ANH CHỊ EM, SPOIL HẾT CMN CẢ QUYỂN SÁCH LUÔN. Hic.
Câu chuyện trong Ngàn mặt trời rực rỡ là về số phận của 2 người phụ nữ, song song với đó là thảm cảnh chiến tranh tại Afghanistan (đất nước gì khổ hết sức, 19xx thì chiến tranh tung người lên, giờ thì có 10 triệu người mắc Covid rồi hic). Câu chuyện khá dài, mọi người có thể đọc ở những bài review khác. Còn bài này của mình mình sẽ nói về:
Sự hối tiếc vì đã xem review của nó và nghe quá nhiều lời khen ngợi cho cuốn này. Mình đã mong đợi quá thể là nhiều. Thế nên trải nghiệm không được goao (wow) cho lắm. Mình cứ mong đợi những thứ thảm khốc hơn thế, đau lòng hơn thế. Mình đã chờ đợi cho đến 3/4 cuốn sách cơ đấy.
Nhiều người khóc khi đọc cuốn này. Mình cũng thế, nhưng không giống người ta khóc thương cho những người phụ nữ, những đứa trẻ; mà mình tốn không biết bao nhiêu nước mắt vì một chi tiết rất tầm thường như cuốn băng Pinoccio.
Cũng may mà cú chốt hạ của chị nữ 9 làm mình khá hài lòng. Trước giờ vẫn vậy, tức nước thì vỡ bờ thôi. Những người phụ nữ ở Afghanistan khi đó quá khổ. Biết không, họ không được: ra ngoài một mình, đi học, chữa bệnh, đi làm, và một tỉ thứ khác nữa. Họ sẽ bị đánh tơi tả nếu bị phát hiện đi ra đường một mình. Họ phải chữa trị tại bệnh viện không có một thứ gì ngoài chiếc giường. Họ phải chịu đựng những thằng chồng vũ phu, bắt họ nhai sỏi đến khi không còn chiếc răng nào. Khổ gì mà khổ thế! Mariam, sinh ra đã khổ, chỉ được thanh thản mấy phút cuối đời. Mình không thích Mariam lắm, vì sự nhu nhược hèn mọn của cô
Mai"Ngàn mặt trời rực rỡ" của nhà văn Khaled Hosseini có lẽ là cuốn sách mà mình thích nhất từ trước cho tới nay, cuốn sách dày 456 trang mình đã đọc và không để sót bất kì một câu hay một từ nào trong đó cả. Phải nói là tuyệt trên cả tuyệt!Nội dung cuốn sách viết về cuộc sống, con người Afghanistan - đất nước tôn sùng đạo Hồi, luôn xảy ra các cuộc chiến tranh đẫm máu, dân chúng nghèo đói, khổ cực trăm bề. Nhưng điều đặc biệt của câu chuyện nằm ở chỗ tác giả khắc họa sâu sắc, rõ nét về các số phận cuộc đời của những người phụ nữ Afghanistan như Mariam & Laila. Hai người hai số phận, hai xuất thân, hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, những biến cố cuộc đời đã đưa họ gặp nhau.
Mariam - một "Harami" đứa con ngoài giá thú, bị cha mình chối bỏ, coi đó như một sự sỉ nhục, một vết nhơ mà người cha giàu có hòng che giấu.
Laila - một cô gái trong sáng, có tuổi thơ êm đềm bên gia đình và người bạn trai thanh mai trúc mã Tariq, laila may mắn hơn nhiều so với Mariam vì cô có một cuộc sống đủ đầy, nhận được tình yêu thương hết mực của người cha, người luôn mong muốn Laila có thể học hành cho tới nơi tới chốn và sau cùng có thể làm chủ cuộc đời của chính mình.
Số phận đưa đẩy, cả hai cùng trở thành vợ của một người đàn ông, cố gắng sinh con cho hắn, cùng nhau chịu sự đánh đập, hạnh hạ vũ phu của hắn ta, và rồi cuối cùng tức nước vỡ bờ, người vợ cả đã giết chết người chồng chung đó. Còn người vợ còn lại chạy trốn cùng tình đầu và những đứa con của họ. Còn gì khổ sở hơn khi bản thân bị xã hội Afghanistan lúc đó cướp đoạt hết đi quyền của một con người bình thường, bị quân Taliban đưa ra những đạo luật tai quái, ép bức số phận người phụ nữ, ai đời không cho người phụ nữ được cười nói tự do nơi công cộng, khi ra đường phải che kín mặt, muốn ra ngoài phải đi kèm với một người đàn ông, phụ nữ không được đi làm, phụ nữ ngoại tình bị ném đá cho tới chết, phụ nữ không được đến trường, dù có đau đẻ cũng ko được đẻ tại bệnh viện của đàn ông.... Đọc mà thấy xót xa quá ấy.
Đúng như nhận xét của Washington Post "Bạn sẽ muốn bị hóa đá để không phải rơi lệ khi đọc câu chuyện này"
Văn HươngTruyện xoay quanh hai người phụ nữ với hai hoàn cảnh xuất thân trái ngược nhau. Phần đầu truyện, tác giả khắc hoạ nên nhân vật Mariam, một đứa bé phải chịu đựng mọi sự nguyền rủa từ lúc còn nằm trong bụng mẹ chỉ vì là một harami – con hoang. Bố của Mariam là một người giàu có, một thương nhân và quyền lực nhất xứ Herat còn mẹ của cô là một kẻ thấp kém, một người hầu. Bởi vì là một đứa con hoang nên Mariam không được sống chung với gia đình bố, bị đối xử bất công so với những người anh chị em khác, khi mà bọn họ có thể đến trường, hưởng một cuộc sống đầy đủ và được chiếm dụng bố của cô những sáu ngày hàng tuần thì cô phải sống và lớn lên trong một kolba - cái chòi được làm bằng đất nung - lụp xụp, xa cách thành phố và tách biệt khỏi mọi người với lý do là phải chuộc lại tất cả lỗi lầm của mẹ cô. Nhưng đó chỉ là một cái vỏ bọc nực cười để bao biện cho hai chữ “thể diện” của bố cô mà thôi. Cái định kiến trong xã hội lúc bấy giờ thật trào phúng biết bao, bởi chẳng phải những người đã tạo nên harami mới chính là những kẻ có tội hay sao? Harami không hề có lỗi, âu nếu có đi chăng nữa thì tội lỗi duy nhất mà Mariam phải chịu chỉ là đã được sinh ra trên cõi đời này. Ký ức về tuổi thơ của Mariam, một bên là những điều xấu xa, những ý nghĩ vị kỷ, hằn học mà mẹ cô luôn cố gắng nhồi nhét vào tâm hồn mình, một bên là những món quà và các câu chuyện thú vị mà bố kể cho cô nghe dù ông chỉ đến thăm cô một tuần một lần. Mariam lúc đó còn quá nhỏ để có thể nhận thức được giá trị của bản thân, chính vì lẽ đó nên tâm lý cô lúc nào cũng trở nên mâu thuẫn, dằn dặn và rồi cô quyết định tin tưởng vào bố, bởi khi bên cạnh ông, cô cảm thấy an tâm và được yêu thương. Những thứ dối trá nào có thể che dấu lâu đâu, rồi cũng có ngày chúng bị bốc trần và sự thật sẽ được phơi bầy. Nhưng không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy, Mười Ba tuổi, Mariam bỏ ngoài tai lời dọa chết của mẹ để tìm đến nhà bố. Đổi lại là cảnh tượng ông bố mà cô hết mực tôn thờ nay trở nên hèn nhát, tìm mọi cách để trốn tránh cô. Mariam quay trở về nhà với nổi thất vọng tột cùng kèm với những ý nghĩ trong đầu về việc xin lỗi vì đã bỏ rơi mẹ. Đã quá muộn màng, đối với lời xin lỗi ấy, vĩnh viễn mẹ cô sẽ chẳng thể nghe thấy được, cái chết của bà làm mọi thứ trong tâm hồn đứa trẻ ấy bổng chốc sụp đổ, phủ định bản thân và trở thành một nổi ám ảnh theo cô đến suốt cuộc đời. Trái ngược với xuất thân của Mariam, Laila được sinh ra trong một gia đình có cả cha mẹ tại thủ đô Kabul ở phía Đông miền Trung của Afghanistan, là một cô gái thượng lưu xinh đẹp. Bố của Laila là một giáo viên với những tiến bộ về mặt nhận thức và lối suy nghĩ. Đối với ông, nam nữ luôn bình đẳng, việc học là rất quan trọng và thực sự cần thiết, nhất là đối với phụ nữ. Ông dạy Laila học hành, mong muốn tương lai cô sẽ vào đại học như bao đứa con trai khác. Tuổi thơ của Laila tươi sáng, tràn đầy niềm vui bên bố, anh Tarip và những con chữ của kiến thức. Khiếm khuyết duy nhất của Laila đó chính là người mẹ, bà đã dành hết tình cảm vào hai đứa con trai ở nơi chiến trường xa xôi đầy bom đạn. Lý do mà mẹ cô sống tiếp cũng là vì họ chứ chẳng phải là vì cô, kể cả khi hay tin cả hai đứa con trai bà hết mực yêu quý ấy đã tử trận. Năm 1990, nội chiến tại Afghanistan bùng nổ, các nhóm thánh chiến bắt đầu giao tranh. Thành phố lọt vào tay các nhóm phiến quân khác nhau và phải chứng kiến nhiều tội ác khủng khiếp. Bom đạn, thuốc súng vang vọng khắp trời tại Kabul. Hết binh Liên Xô, bọn lính Mỹ, đến những chiến binh Hồi Giáo và rồi là bọn quân Taliban cai trị Afghanistan vào năm 1996. Trong thời gian đó, Kabul không chỉ bị cô lập với thế giới mà còn trở thành một thành phố ma. Dưới chế độ khai trị hà khắc, Taliban đã thi hành "sự diễn giải luật Sharia nghiêm khắc nhất từng có trong thế giới Hồi giáo” về cách đối xử với phụ nữ. Theo đó, phụ nữ phải luôn luôn ở nhà, không được đi ra ngoài. Nếu có thì phải đi cùng với một mahram – một nam giới có quan hệ họ hàng, nếu bị bắt gặp đi một mình trên phố sẽ bị đánh đòn và đưa về nhà. Trong bắt kỳ trường hợp nào phụ nữ đều không được để lộ khuôn mặt của mình, bị buộc phải mặc burqa ở nơi công cộng. Họ bị cấm học hành, không được phép được chữa bệnh bởi nam bác sĩ trừ phi có bà đi kèm. Tệ hơn nữa, phụ nữ còn không được phép nhìn vào đàn ông, không được cười ở nơi công cộng. Họ dễ bị đánh roi ở ngoài phố và bị hành quyết công khai vì những vi phạm các luật lệ của Taliban.
Bối cảnh chiến tranh trong lúc đó đã dẫn đến cái chết của hàng triệu người dân Afghanistan, khiến cho họ mất người thân, mất đi gia đình, hay may mắn hơn nếu sống xót thì mất đi một phần cơ thể. Quá sợ hãi, nhiều người dân Kabul bán tài sản và từ bỏ quê hương mình, lưu vong đến Pakistan và Iran để tị nạn, thậm chiến Châu Âu hay Mỹ. Cũng chính tại chiến tranh đã cướp đi tín mạng của bố mẹ và hai người anh trai của Laila, chia cắt cô khỏi Tarip. Một cô gái thượng lưu đầy học thức giờ đây mất hết tất cả, phải hàng phục trước những thứ u nhục. Và rồi, số phận thật kỳ diệu, cuốn hai cô gái tưởng chừng như chẳng có lấy một điểm chung nào va vào nhau, cùng trở thành vợ của một người đàn ông tên Rasheed, cùng cố gắng sinh con cho ông ta, bị ông ta đánh đập và hành hạ.
“Ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ về phía người phụ nữ.”
“Như một sự gợi nhắc rằng những người đàn bà như chúng ta đau khổ biết bao. Chúng ta đã chịu đựng mọi điều rơi xuống đầu mình trong lặng lẽ.”
Chính trị hỗn loạn song hành với một nền tôn giáo hà khắc ấy tuy đã cướp đi tiếng nói của những người phụ nữ nhưng lại không hề khiến họ đánh mất cái sức sống bền bỉ và tình yêu quê hương mãnh liệt. Càng bị bốc lột, họ càng trở nên mạnh mẽ và kiên định hơn. Trong một lần Laila bị Rasheed bạo hành và cố giết chết cô, hai người phụ nữ ấy đã cùng nhau phản kháng và vùng lên, Mariam quyết định hy sinh bản thân, ra tay giết chết Rasheed cũng như mở ra một trang mới trong cuộc đời Laila. Hiện thực đau đớn của bom đạn cùng với nổi ám ảnh sau chiến tranh sẽ luôn đi theo tâm trí những người dân Afghanistan từ đời này qua đời khác. Ngàn mặt trời rực rỡ là một tác phẩm vô cùng tuyệt vời. Với ngần đống những giá trị mà nó mang lại, cuốn sách này chắn chắn sẽ chạm đến tất cả mọi cung bậc cảm xúc của người đọc.
Cuối tác phẩm, Laila trở về quê hương của Mariam, đến nơi mà Mariam và mẹ đã ở lúc nhỏ. Ngay giây phút ấy, tớ thật sự đã bật khóc khi những câu chuyện của Mariam kể với Laila lại một lần nữa hiện lên trong từng trang giấy. Mình tin chắc rằng lời xin lỗi muộn màng từ người bố đã bỏ rơi con mình rồi đây sẽ được truyền tới Mariam ở bên kia thế giới.
Dành cho những ai chưa biết thì nhan đề của cuốn tiểu thuyết này được lấy trong bài thơ mà khi xưa cha của Laila đã đọc cho cô nghe để ngợi ca Kabul:
“Không ai có thể đếm được mặt trăng toả sáng trên những mái ngói của nàng,
Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức từng của nàng”
PhuyKhi nhắc đến Ngàn mặt trời rực rỡ của Khaled Hosseini, có người sẽ đề cập về những cuộc chiến không hồi kết đã tàn phá đất nước Afghanistan hơn ba thập kỉ qua. Nhưng đối với mình, câu chuyện về bình đẳng giới được kể thông qua hai nhân vật Mariam và Laila mới là điều khiến mình phải tiếp tục đọc, tiếp tục lật giở từng trang sách. Và lần nào gấp sách lại, mình cũng cảm thấy ngột ngạt, bức bối và trống rỗng về câu chuyện của hai người phụ nữ ấy. Mình nhận ra rằng hình ảnh của họ có thể được bắt gặp ở bất kì xã hội nào, dù phát triển hay đang phát triển. Những định kiến và sự kì thị dành cho nữ giới vẫn bám chặt số phận của họ dù cuộc cách mạng giành quyền lợi cho nữ giới đã nổ ra cách đây hơn 100 năm.
Một Mariam bị mẹ gọi là đứa con hoang, không được cha thừa nhận và sống trong vỏ bọc của sự tự ti. Một Laila được bố bảo bọc, cho đi học và chăm lo cuộc sống đủ đầy. Số phận nghiệt ngã đã khiến họ trở thành vợ của một người chồng bạo lực và tàn nhẫn. Họ trốn chạy. Họ cam chịu. Họ đùm bọc nhau. Cho đến khi những uất ức chồng chất đến đỉnh điểm, một người vợ đã giết chết gã chồng, còn người vợ kia phải ra đi bỏ lại quê hương Kabul.
Nana của Mariam, một người mẹ vừa đáng thương vừa đáng trách, với vốn hiểu biết ít ỏi và suy nghĩ cổ hủ đã vạch trần một sự thật cay nghiệt mà chúng ta vẫn thường mắc phải: “Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ.” Có lẽ vì lời này nên Mariam đã cam chịu bao khổ đau cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt quãng đời còn lại. Bà luôn tự đổ lỗi cho bản thân nếu chồng cáu gắt, thô lỗ hay thậm chí đánh đập bà.
Lối suy nghĩ này hiện diện trong xã hội Việt Nam từ bao đời nay, ví dụ câu “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” hay “đồ đàn bà”. Dưới các tin quấy rối tình dục, cưỡng hiếp đều có những câu đại loại “ăn bận không đàng hoàng”, "câu dẫn đàn ông”, “đàn bà lả lơ nên đàn ông mới như vậy”, “coi lại cách ăn mặc trước đi”. Thậm chí, họ - những nạn nhân còn không được quyền lên tiếng vì điều đó sẽ làm ô nhục gia đình hay cơ quan.
Những định kiến và luật lệ hà khắc của xã hội cũng biến Laila từ một cô thiếu nữ độc lập, với nhiều hoài bão trở thành một người mẹ, người vợ cam chịu vì cuộc sống của những đứa con. Và lần đầu tiên trong đời, cô mới hiểu hóa ra sức chịu đựng của một người phụ nữ có thể bền bỉ đến ngoài sức tưởng tượng của bản thân. Song, Laila khác với Mariam, vì sâu thẳm bên trong con người cô là tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ mâu thuẫn muốn bứt phá khỏi hoàn cảnh.
Nhưng thấy thế giới đang dần thay đổi theo cách mà Babi của Laila đã gửi gắm vào con gái ông: “Con có thể đạt được những gì con muốn, Laila à. Bố biết con mà. Và bố cũng biết rằng, khi chiến tranh kết thúc Afghanistan sẽ cần đến con.” Mình nghĩ rằng đây cũng là thông điệp dành cho tất cả giới nữ. Thế giới đang cần đến phụ nữ cho hành trình đấu tranh lâu dài và bền bỉ. Không phải theo kiểu làm người nội trợ, chăm sóc gia đình toàn thời gian như những nhập niên trước, mà sẽ tương tự như lựa chọn Laila. Những lựa chọn do phụ nữ làm chủ và sẽ giúp xây dựng một thế giới hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn. Nếu muốn biết Laila chọn điều gì thì hãy tìm đọc sách nhé.
"Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng tỏa sáng trên những mái ngói của nàng,
Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng."
Ngàn mặt trời rực rỡ ra mắt độc giả vào năm 2007 và đã được xuất bản ở 40 quốc gia. Tác phẩm được tạp chí Time xếp ở vị trí thứ ba trong mười tiểu thuyết xuất sắc nhất thế giới năm 2007. Cùng với Người đua diều, tác phẩm đã mở ra một cánh cửa mới để thế giới hiểu về con người và đất nước Afghanistan. Đó không phải chỉ là hình ảnh những tay súng, xe tăng, quả rocket từ truyền thông mà còn là các vấn đề xã hội khác như bình đẳng giới. Từ đó, chúng ta biết đồng cảm và mở lòng với họ hơn vì Việt Nam cũng từng đau nỗi đau do chiến tranh mang lại suốt hàng thập kỉ.
NgaNgàn mặt trời rực rỡ - Khaled Hosseini.
Ngàn mặt trời rực rỡ tập trung nói về số phận hai người phụ nữ. Cả hai khác biệt hoàn toàn về xuất thân, nhận thức, trình độ học vấn và cả tuổi tác cũng chênh lệch rất lớn. Mariam là một “harumi” - một đứa con hoang. Cô không biết gì nhiều ngoài các bài kinh cầu nguyện và việc nội trợ. Trái ngược hoàn toàn là Laila, cô gái thông minh sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầm ấm với cha là giáo viên nên cô được học hành tử tế. Với hai số phận hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đến cuối cùng cả hai lại gặp nhau trong một ngôi nhà, làm vợ của một người đàn ông, cùng chịu chung nổi đau thể xác và tinh thần. Những hiểu lầm, bất hoà của hai người phụ nữ đến cuối cùng dẫn họ đến sự đồng cảm với nhau và từ đó tìm thấy niềm vui, tình yêu cho con cái và cuộc sống. Họ nương tựa nhau để tiếp tục sống và chiến đấu với mong mỏi thoát khỏi địa ngục trần gian là ngôi nhà với người chồng vũ phu. Kết thúc truyện cũng như tựa đề, nó sáng chói và ấm áp tựa ngàn mặt trời soi sáng cuộc đời của Laila, của những người phụ nữ và của những đứa trẻ ngây thơ.
Hoàng MannNGÀN MẶT TRỜI RỰC RỠ - Khaled Hosseini ----
"Phụ nữ cần phải chú ý:
Luôn luôn ở trong nhà... Nếu đi ra ngoài, phải đi cùng một nam giới có quan hệ họ hàng.
Trong bất kỳ trường hợp nào phụ nữ đều không được để lộ khuôn mặt của mình... Không được trang điểm.
Không được đeo nữ trang.
Không được mặc quần áo diêm dúa.
Không được nói nếu người khác chưa nói với mình.
Không được nhìn vào mắt đàn ông.
Không được cười ở nơi công cộng...
Nghiêm cấm trẻ em gái đến trường.
Nghiêm cấm phụ nữ đi làm..."
Trời ơi, một xã hội gì đây? Họ đang coi phụ nữ là giống loài gì đây?
Afghanistan - một đất nước từng có những người phụ nữ là giáo sư và giữ vai trò quan trọng trong chính phủ - đã hoàn toàn bị đảo lộn khi bị bọn Taliban đánh chiếm: trường học không dành cho trẻ em gái, bệnh viện không dành cho phụ nữ, quyền con người không dùng để phục vụ những sự sống có tính nữ. Những trẻ em gái và người phụ nữ đầy hoài bão, giàu tham vọng và có một khối óc không hề kém đàn ông, đành phải sống lệ thuộc một cách khuôn mẫu và cầm tù trong bốn bức tường, thu nhỏ mình lại bởi sự tàn bạo và man rợ mà quân cầm quyền sẵn sàng áp lên họ nếu dám chống lại luật lệ.
.
Mariam và Laila, hai người phụ nữ, hai nạn nhân của những chế độ tàn nhẫn và bất nhân, hai số phận bằng cách nào đó đã gắn bó với nhau và cùng nhau vượt qua những thống khổ, là hai bức tượng đài cao đẹp mà tác giả đã dùng tất cả tình yêu thương và sự tôn trọng để khắc họa lên. Bên cạnh họ, không biết còn bao nhiêu người phụ nữ đã dám đấu tranh hoặc vẫn đang âm thầm chịu đựng, đã nỗ lực bền bỉ hay đành bỏ cuộc giữa chừng, đã tìm được hạnh phúc hay vẫn đang quay quắt trong tăm tối của sự bất công...
.
????Hãy đọc cuốn sách này với tất cả tình yêu thương và hãy mở rộng trái tim với những người phụ nữ quanh mình, bởi họ - từ quá khứ đến hiện tại, từ hoàn cảnh khách quan đến chủ quan - đã phải nhận quá đủ những trái đắng trong cuộc đời.
(Và nhớ ĐỪNG đọc tóm tắt bìa sau - tiết lộ toàn bộ nội dung - trước khi đọc sách).
????Dù vậy, nếu có ai hỏi thì Người đua diều (cùng tác giả) vẫn chiếm vị trí cao hơn trong lòng mình.
???? CHÚC ĐỌC VUI
Vân AnhSo với Người đua diều thì mình thấy với tác phẩm này các tìm tiết được xây dựng chặt chẽ hơn, chân thực hơn, khiến cho mình khi đọc có cảm giác trọn vẹn từ đầu đến cuối tác phẩm.Hồi đó, khi đọc xong Ngàn mặt trời rực rỡ, không hiểu sao mình nhớ đến một câu nói nghe ở đâu không nhớ nổi nữa. “We don't meet people by accident. They are meant to cross our path for a reason.”Hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về xuất thân, địa vị, về tính cách; hai con người ở hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, có với nhau một điểm chung- một ông chồng!Tạo hoá đã thực sự biết cách trêu đùa rồi!Mariam sinh ra đã là một harami, một đứa con hoang. Người cha không hẳn chối bỏ cô bé, nhưng cũng không hẳn thừa nhận cô. Cô sống trong những ký ức được vẽ ra bởi người cha mỗi thứ Năm hàng tuần, ký ức đẹp đẽ như giấc mơ bởi nó thực ra không hề tồn tại. Mình thương mẹ Nana của cô, người đàn bà nếm đủ cay đắng tủi nhục, với sự thô lỗ hằn học giống như cách tự bảo vệ mình và bảo vệ Mariam khỏi sự cay độc của cuộc đời. Ngày mẹ Nana tự vẫn, cũng là ngày khởi đầu chuỗi bi kịch của cuộc đời Mariam.
Cuộc sống của Mariam không hề có phép màu. Không ai giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân với Rasheed, không có phép màu nào khiến cô mang thai lại được, không có lối thoát nào trong cuộc sống của cô. Không một ngày nào yên bình. Không một phép màu nào đến với cô cả. Cái chết đến dù đau buồn, nhưng dường như đấy đã là sự giải thoát cho Mariam. Điều khiến mình đau buồn nhất, đó là sự ân hận muộn màng của cha Jajil đã không thể đến được với Mariam, còn Mariam đã không thể dù một lần, cảm nhận sự quan tâm thật lòng của ông.
Thu“Người đàn bà ấy như một tảng đá dưới lòng suối, lòng khoan dung của bà không bị bào mòn mà được định hình sau từng dòng nước xiết chảy qua đời.”
Chỉ một câu đó thôi tớ nghĩ là đã đủ để khắc họa chân dung hai người phụ nữ trong “Ngàn mặt trời rực rỡ”. Mariam và Laila, hai người phụ nữ cách nhau mười chín tuổi, hai tuổi thơ trái ngược nhau, bị bánh xe số phận xô đẩy mà cùng làm vợ của một người đàn ông và bị đánh đập tàn nhẫn. “Số phận họ đã hòa quyện vào nhau trong thân phận đau thương, bền bỉ của người phụ nữ Afghanistan trước chính trị hỗn loạn và nền tôn giáo hà khắc, làm nên một trường ca tiểu thuyết vô cùng cảm động.”
Cốt truyện của “Ngàn mặt trời rực rỡ” chân thực và cuốn hút. Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất, qua giọng văn của hai nhân vật chính Mariam và Laila. Nó thật đến mức trong lúc đọc đôi khi tớ quên mất rằng đây là một cuốn tiểu thuyết. Nó giống như một cuốn hồi ký do chính người trong cuộc kể lại những sự việc có thật hơn. Thật khó tin là một người không tự mình trải qua lại có thể nắm bắt được cái hồn của sự việc và miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế đến vậy. Tớ bị hút vào giọng văn của tác giả Khaled Hosseini từ những câu đầu tiên, một phần có lẽ vì truyện lấy bối cảnh ở Cộng hòa Hồi giáo Afghanistan - một đất nước mang đậm bản sắc văn hóa và hiếm khi được khắc họa trên phim ảnh.
Mạch truyện diễn biến nhanh (một cách hợp lý) và rất ít chi tiết thừa. “Ngàn mặt trời rực rỡ” gần như kể lại toàn bộ cuộc đời của hai người phụ nữ từ khi còn là những đứa trẻ cho đến khi lấy chồng rồi trải qua bao biến cố, gắn liền với những biến động và ly tán của Afghanistan trong gần bốn chục năm. Đọc xong quyển này tớ thấm thía chính trị và thời cuộc gắn chặt với cuộc đời của mỗi cá nhân như thế nào, và càng thấm hơn sự nhỏ bé mong manh của con người trước chiến tranh. Mariam và Laila đều là những con người thiện lương vô tội vì chiến tranh mà cuộc đời trở nên bi kịch. Câu chuyện của họ càng khiến ta đau xót hơn khi biết rằng những điều này vẫn đang xảy ra trong thực tế. Đến tận bây giờ nó vẫn đang xảy ra không phải với một mà là rất nhiều người. Nhưng điều đáng quý là tình người vẫn lan tỏa trong chiến tranh tàn khốc. Nó len lỏi qua những luật lệ tôn giáo hà khắc để chạm đến trái tim.
Điều cảm động hơn nữa là kể cả trong đau thương chồng chất con người vẫn chưa bao giờ ngừng phấn đấu và hy vọng. Tớ, cũng như Laila, đã thắc mắc vì sao sau tất cả những biến cố khắc nghiệt đó họ vẫn chọn cách lao về phía trước, như cách một người mẹ dám ôm con bỏ xứ ra đi, như cách một người phụ nữ bỏ lại cuộc sống êm đềm sau lưng để lao vào nguy hiểm cống hiến cho cuộc đời, dù cuộc đời đã rất khắc nghiệt với cô. Rồi Laila nhìn lại cuộc đời mình và nhận ra “Laila phải tiến lên bởi vì cuối cùng thì cô đã hiểu đó là tất cả những gì cô có thể làm. Tiến lên và hy vọng.” Có lẽ đó chính là vẻ đẹp của những người phụ nữ Afghanistan làm rung động hàng triệu độc giả toàn cầu: kiên cường và không ngừng hy vọng.
Sự kiên cường của họ làm tớ thấy mình nhỏ bé và câu chuyện của những người dân Afghanistan trong “Ngàn mặt trời rực rỡ” là lời nhắc nhở chúng ta nên biết trân trọng những gì mình đang có. Tự do và hòa bình không phải là điều hiển nhiên mà ai cũng có. Tớ tự thấy mình may mắn vì hàng ngày vẫn được bảo vệ an toàn kể cả trong đại dịch, được tự do yêu đương (dù chưa có người yêu), được tự do học tập và có đủ thức ăn đến mức trở nên béo ị. Mặc dù nếu giảm được ít cân và có chút múi bụng để hè mặc crop top cho xinh thì sẽ may mắn hơn nhưng thôi, hiện tại là đã rất đáng trân trọng rồi.
Cá nhân tớ rất thích cái kết của trường ca tiểu thuyết này. Gọi nó là kết vui hay buồn đều có vẻ không hợp lý. Đó là một cái kết rất “đời”. Cuộc đời sẽ không bao giờ tuyệt đối như trong truyện cổ tích, nơi mà những người yêu nhau kiểu gì cũng tìm đến được với nhau và người lương thiện thì chắc chắn sẽ sống hạnh phúc mãi. Cuộc đời trong đời thực sẽ luôn thay đổi. Tốt và xấu, đau khổ và hạnh phúc đan vào nhau, luân phiên nhau trấn giữ cuộc đời của mỗi con người. Bình yên hiện tại có thể chỉ là chiến tranh đội lốt hòa bình và chiến tranh có khi lại là tiền để để con người tiến đến sự tự do đích thực. Gọi cái kết của “Ngàn mặt trời rực rỡ” là kết mở thì đúng hơn, hoặc thậm chí nó còn không phải một cái kết. Đối với các nhân vật thì nó chỉ là kết thúc của một chặng đường, nhưng là một kết thúc đầy hy vọng.
HTTVNgàn mặt trời rực rỡ như một bức tranh đa màu sắc từ tươi sáng cho đến u tối. Đây là câu chuyện xoay quanh cuộc đời của hai người phụ nữ cách nhau cả 1 thế hệ: Mariam và Laila ở đất nước Afghanistan bị nhấn chìm trong bom đạn và khói lửa của chiến tranh. Ngàn mặt trời rực rỡ cho ta thấy những mảng màu rất riêng biệt. Nó đem đến cho người đọc hình ảnh về một trái tim sắt đá của những người phụ nữ ở đất nước ấy; tình người tình yêu và cả tình cảm gia đình; những cuộc chia ly mà chiến tranh đã đem đến cho những số phận đáng thương và vô tội; sự tàn ác của những người đàn ông, nhưng đâu đó vẫn còn những con người với lối suy nghĩ phóng khoáng, văn minh và hiện đại như ba của Laila.
Người đọc không chỉ rùng mình bởi kẻ giết người mang tên "chiến tranh", mà chúng ta còn phải cảm thấy ghê sợ và kinh tởm với nhân vật có tên là Rasheed-một con quỷ đội lốt người. Nhưng nhờ có sự xuất hiện của hắn ta mà nhà văn đã thành công trong việc thể hiện được những cá tính tìm ẩn cũng như chiều sâu của hai nhân vật Mariam và Laila. Mình đã vô cùng cảm phục trước sự mạnh mẽ và dũng cảm của hai nhân vật này. Theo mình, giữa Maria và Laila không có ai là nhạt nhòa hơn hay là nổi bật hơn nữa kia. Tùy theo cách mà mỗi bạn đọc cảm nhận thì sẽ có những cái suy nghĩ khác về từng nhân vật. Mariam là một người phụ nữ kiên nhẫn, cần cù, dũng cảm và có một sức chịu đựng vô cùng bền bỉ. Còn Laila lại là một cô gái thông minh, xinh đẹp và cũng rất giàu tình cảm.
Nhưng có một lý do nào đó mà mình vẫn ấn tượng hơn với cuốn sách NĐD. Có lẽ là vì đó là cuốn sách đầu tiên lấy đi những giọt lệ của mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng ở tác phẩm NMTRR, nhà văn đã xây dựng cốt truyện cũng như những nhân vật xuất sắc hơn, ấn tượng hơn và đặc biệt là cái kết, tính cách của các nhâm vật của NMTRR có phần mạnh mẽ hơn là tác phẩm NĐD.
T.ATác phẩm cũng đề cập đến chiến tranh, nói đúng hơn, chiến tranh làm nền cho câu chuyện này xảy ra, chiến tranh mang đến chia ly, đói nghèo, bệnh tật, chiến tranh mang đến mất mát, con người chém giết, khinh rẻ và tàn bạo lẫn nhau. Dường như chiến tranh đã cướp mất phần “người” và để lại trong con người phần “thú” có sẵn, chỉ chực chờ có cơ hội là trỗi dậy, cắn xé lẫn nhau. Tôi đọc tác phẩm trong vỏn vẹn một đêm, vì có thể nói cách viết của tác giả khiến tôi không thể nào rời khỏi những trang sách kia, cuốn tôi vào câu chuyện, để cứ phải mải miết đọc, mải miết đọc để biết cuối cùng hai người phụ nữ đáng thương kia sẽ thế nào?, cuộc sống của con người trong chiến tranh sẽ thay đổi ra sao? Theo dõi tác phẩm, không chỉ thu nhặt được những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, mà còn có thêm một góc nhìn mới, góc nhìn của nhiều người khác nhau trong cách nhìn nhận cuộc chiến diễn ra ở Afghanistan.
PhươngCó thể tôi sẽ bỏ qua cuốn sách “Ngàn mặt trời rực rỡ” của nhà văn Khaled Hosseini do hình thức của nó không có gì thu hút và bối cảnh của cuốn sách được đặt ở Afghanistan_nơi mà từ trước đến giờ tôi chỉ biết đến qua những phóng sự về chiến tranh, khủng bố và bom đạn.Điều thôi thúc tôi đọc thử nó một lần chính là dòng chữ “THE NEW YORK TIMES BESTSELLING AUTHOR” được in phía trên cùng của bìa sách.
Cuốn tiểu thuyết “Ngàn mặt trời rực rỡ” được lấy bối cảnh ở đất nước Afghanistan, trải dài hơn 40 năm từ thập niên 60 thế kỷ 20 đến năm 2003. Câu chuyện xoay quanh hai người phụ nữ là Mariam_một đứa con rơi mà người cha không thể thừa nhận và Laila_một cô gái thượng lưu sống trong nhung lụa. Hai con người, hai xuất thân khác nhau, tưởng chừng như không có mối liên hệ nào, lại hòa quyện cùng nhau để vượt lên số phận chung của những người phụ nữ Afghanistan với những đau đớn, bất công, viết nên một bản trường ca thấm đẫm đau thương và nước mắt nhưng tuyệt đối không ai yếu hèn.
Mariam là một cô bé sinh ra với cái danh “harami”_đứa con hoang. Cô sống với mẹ Nana trong một túp lều lụp xụp và không được xã hội công nhận. Bố cô_ông Kalil là một thương nhân giàu có và quyền lực nhất vùng, ông chỉ tới túp lều thăm cô vào ngày thứ năm hàng tuần. Cô sống vui vẻ với những điều ông kể cho nghe, tôn thờ và tin tưởng ông tuyệt đối, bỏ ngoài tai những lời cay độc mà mẹ Nana nói về ông. Nhưng đau xót thay, vào sinh nhật năm 15 tuổi của mình, Mariam đã cùng lúc chứng kiến sự vô tâm của người bố và sự ra đi mãi mãi của người mẹ. Bất hạnh hơn, Mariam bị những bà vợ của bố Kalil ép cưới một người đàn ông lớn tuổi tên Rasheed.
Laila, trái ngược hoàn toàn với Mariam, được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và trải qua một tuổi thơ tràn ngập tiếng cười. Cô được đến trường, được lớn lên trong sự giáo dục của người cha với những tư tưởng tiến bộ về sự bình đẳng giữa nam giới và nữ giới. Laila có bạn bè và có tình yêu đẹp với người bạn từ thuở nhỏ tên Tariq. Nhưng một tai họa ập đến đã cướp đi những người thân của cô. Để bảo vệ giọt máu của mình và Tariq, Laila đã chấp nhận lấy một người đàn ông nhiều tuổi hung hăng, tàn bạo.
Mariam và Laila, hai người phụ nữ cách nhau gần 20 tuổi, hai mảnh đời đối lập nhau, lại vô tình làm vợ của một người đàn ông, cùng chịu những lời khinh miệt, những trận đòn ác nghiệt của ông ta. Vượt qua những ác cảm ban đầu, tình bạn đã được vun đắp giữa hai người phụ nữ bất hạnh. Và rồi, trong nỗi đau và sự căm phẫn tột cùng, họ đã dũng cảm đứng lên, bền bỉ và kiên cường đấu tranh trong cuộc chiến chống lại số phận nghiệt ngã.
Tiểu thuyết “Ngàn mặt trời rực rỡ” đã tố cáo mạnh mẽ những bất công đối với phụ nữ trong xã hội Afghanistan lúc bấy giờ. Họ không được tự ý ra đường nếu không có người đàn ông đi cạnh, bị đánh đập tàn bạo, bị khinh bỉ bởi chính những người chồng của mình. Người phụ nữ thậm chí không được hưởng những nhân quyền tối thiểu như được tự do thể hiện cảm xúc, được đến trường, không được sinh nở trong một bệnh viện tử tế,…Chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng, dường như là cẩm nang, là kinh thánh cho mọi phụ nữ ở Afghanistan!?
Cuốn tiểu thuyết còn phơi bày một hiện thực xã hội lúc bấy giờ: Chiến tranh đã đẩy những người dân vô tội vào thảm cảnh, gây nên những vết thương không thể chữa lành trong lòng những người ở lại. Biết bao người phải chứng kiến sự ra đi của người thân mình bởi những bom đạn dội xuống, biết bao người phải chen chúc ở trại tị nạn trong sự thiếu thốn lương thực, dược phẩm mà không biết số phận mình sẽ trôi nổi về đâu.
Và rồi, trải qua những đau thương mất mát, sau những chuỗi ngày tuyệt vọng trong bom đạn, mặt trời lại lên, chiếu những tia sáng rực rỡ, mang lại niềm tin và hi vọng cho người dân Afghanistan.
“Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng tỏa sáng trên những mái ngói của nàng. Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng”
"Ngàn mặt trời rực rỡ”đã dẫn dắt người đọc đến những cảm xúc trần trụi, chân thật nhất. Bằng cách kể lôi cuốn, lồng ghép lời kể của hai nhân vật chính, xây dựng nhân vật và cốt truyện tài tình, nhà văn Khaled Hosseini đã khắc họa một khía cạnh mới mẻ cho người đọc về Afghanistan. Đó là những người phụ nữ bé nhỏ, bị vùi dập bởi chế độ tôn giáo hà khắc và nền chính trị hỗn loạn nhưng họ đã không bị khuất phục mà đã mạnh mẽ đấu tranh đến cùng, tìm lại ánh mặt trời rực rỡ cho riêng mình.
Bảo BảoKhác với ấn tượng về câu chuyện ngôn tình kia, cuốn sách lấy bối cảnh một đất nước mình chưa từng biết đến trước đó - đất nước Hồi giáo Afghanistan trước nền chính trị hỗn loạn và tôn giáo hà khắc. Đó là câu chuyện về cuộc đời 2 người phụ nữ Mariam và Laila, với 2 tuổi thơ trái ngược nhau, cách nhau gần 20 tuổi, trải qua những biến cố khốc liệt mà gặp nhau, cùng trở thành vợ của 1 người đàn ông, sinh con cho ông ta và cùng bị đánh đập tàn nhẫn. Số phận gắn kết cuộc đời họ để thấu hiểu, giúp đỡ, yêu thương và hy sinh vì nhau. Có người nói với mình, thì ra vẫn có 1 Afghanistan đẹp đến thế trong Ngàn mặt trời rực rỡ. Nhưng phải đến tận khi gấp sách lại mình mới cảm nhận được điều đó bởi có quá nhiều mất mát và đau thương. Mình nhớ hồi mình đọc trộm cuốn sách này trong văn phòng, đồng nghiệp tưởng mình bị bồ đá hay gì mà khóc sưng hết mắt, có đoạn mình khóc đến...không thở được vì quá thương nhân vật. Mình tự hỏi Mariam đã tin vào điều gì để có thể sống 1 cuộc đời không thấy ánh mặt trời cùng người chồng tàn nhẫn đó chừng ấy năm để rồi nàng phải tự tay giết chết ông ta như sự giải thoát cho chính cuộc đời mình và cho tất cả. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết.Điều an ủi duy nhất có lẽ là sự hy sinh của nàng đã tái sinh những cuộc đời khác. Laila mạnh mẽ đã được sống 1 cuộc đời thật đẹp mà cô luôn đấu tranh để có được, và sống cả phần đời của Mariam yêu dấu. “Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng tỏa sáng trên những mái ngói của nàng, Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng.”
Mai MítNgàn mặt trời rực rỡ tập trung nói về số phận hai người phụ nữ. Cả hai khác biệt hoàn toàn về xuất thân, nhận thức, trình độ học vấn và cả tuổi tác cũng chênh lệch rất lớn. Mariam là một “harumi” - một đứa con hoang. Cô không biết gì nhiều ngoài các bài kinh cầu nguyện và việc nội trợ. Trái ngược hoàn toàn là Laila, cô gái thông minh sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầm ấm với cha là giáo viên nên cô được học hành tử tế. Với hai số phận hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đến cuối cùng cả hai lại gặp nhau trong một ngôi nhà, làm vợ của một người đàn ông, cùng chịu chung nỗi đau thể xác và tinh thần. Những hiểu lầm, bất hòa của hai người phụ nữ đến cuối cùng dẫn họ đến sự đồng cảm với nhau và từ đó tìm thấy niềm vui, tình yêu cho con cái và cuộc sống. Họ nương tựa nhau để tiếp tục sống và chiến đấu với mong mỏi thoát khỏi địa ngục trần gian là ngôi nhà với người chồng vũ phu. Kết thúc truyện cũng như tựa đề, nó sáng chói và ấm áp tựa ngàn mặt trời soi sáng cuộc đời của Laila, của những người phụ nữ và của những đứa trẻ ngây thơ.
Bảo BảoVà lần này là một tác phẩm cùng tác giả với quyển sách "Người Đua Diều" đã từng lấy đi nước mắt của mình trước đây. Đây cũng chính là lý do mà mình đã vô cùng mong chờ mức độ hay của quyển NMTRR.
Ngàn mặt trời rực rỡ như một bức tranh đa màu sắc từ tươi sáng cho đến u tối. Đây là câu chuyện xoay quanh cuộc đời của hai người phụ nữ cách nhau cả 1 thế hệ: Mariam và Laila ở đất nước Afghanistan bị nhấn chìm trong bom đạn và khói lửa của chiến tranh. Ngàn mặt trời rực rỡ cho ta thấy những mảng màu rất riêng biệt. Nó đem đến cho người đọc hình ảnh về một trái tim sắt đá của những người phụ nữ ở đất nước ấy; tình người tình yêu và cả tình cảm gia đình; những cuộc chia ly mà chiến tranh đã đem đến cho những số phận đáng thương và vô tội; sự tàn ác của những người đàn ông, nhưng đâu đó vẫn còn những con người với lối suy nghĩ phóng khoáng, văn minh và hiện đại như ba của Laila.
Người đọc không chỉ rùng mình bởi kẻ giết người mang tên "chiến tranh", mà chúng ta còn phải cảm thấy ghê sợ và kinh tởm với nhân vật có tên là Rasheed-một con quỷ đội lốt người. Nhưng nhờ có sự xuất hiện của hắn ta mà nhà văn đã thành công trong việc thể hiện được những cá tính tìm ẩn cũng như chiều sâu của hai nhân vật Mariam và Laila. Mình đã vô cùng cảm phục trước sự mạnh mẽ và dũng cảm của hai nhân vật này. Theo mình, giữa Maria và Laila không có ai là nhạt nhòa hơn hay là nổi bật hơn nữa kia. Tùy theo cách mà mỗi bạn đọc cảm nhận thì sẽ có những cái suy nghĩ khác về từng nhân vật. Mariam là một người phụ nữ kiên nhẫn, cần cù, dũng cảm và có một sức chịu đựng vô cùng bền bỉ. Còn Laila lại là một cô gái thông minh, xinh đẹp và cũng rất giàu tình cảm.
Nhưng có một lý do nào đó mà mình vẫn ấn tượng hơn với cuốn sách NĐD. Có lẽ là vì đó là cuốn sách đầu tiên lấy đi những giọt lệ của mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng ở tác phẩm NMTRR, nhà văn đã xây dựng cốt truyện cũng như những nhân vật xuất sắc hơn, ấn tượng hơn và đặc biệt là cái kết, tính cách của các nhâm vật của NMTRR có phần mạnh mẽ hơn là tác phẩm NĐD.
Hoàng MannMình vốn dĩ không có nhiều kiến thức về Afghanistan. Hiểu biết ngắn gọn về khu vực này vốn thông qua cuốn “Con đường Hồi giáo” của Nguyễn Phương Mai (mình đã review). ”Ngàn mặt trời rực rỡ” mang lại cho mình thêm nhiều hiểu biết có phần sâu sắc và lắng đọng hơn về đất nước Trung Đông này. Nhưng cũng dưới hai con mắt: tốt và xấu.
Mariam và Laila, hai con người với hai hoàn cảnh sống khác nhau, một là đứa con hoang bị ruồng bỏ, 1 là cô tiểu thư quen sống trong nhung lụa nhưng đều trở thành vợ một người đàn ông. Họ có thể ví như hai đường thẳng xa lạ, giao nhau tại một điểm, rồi lại chọn cho mình những nước đi riêng. Dù vậy, họ vẫn hoà máu và nước mắt của mình vào bản trường ca đầy ai oán về cuộc đời và số phận của những người phụ nữ Afghanistan.
Một hiện thực nổi bật trong thiên trường ca này là sự biến chuyển về văn hoá và thực hành nghi lễ tôn giáo tại Afghanistan trong hơn bốn mươi năm trở lại đây. Những ý nghĩa linh thiêng của tôn giáo, cụ thể là đạo Hồi, đã bị bóp méo theo tâm dạ đen tối của con người. Tôn giáo không còn giữ vai trò là đức tin, là chốn an ủi con người mà trở thành cái cớ, là con dao để họ gây tổn hại, giết chóc lẫn nhau. Nhất là đối với phụ nữ - những người yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn cả. Có những người dùng tôn giáo để xây dựng đế chế cực đoan, gây ra bao cảnh lầm than, chết chóc trên mảnh đất quê hương. Nhưng bên cạnh đó, trong tâm thức của nhiều con người hướng thiện, tôn giáo vẫn là nét đẹp, là chỗ dựa tinh thần dù mỏng manh tại cực khổ nơi đây.
Một điều ấm áp hết sức phi thường hơn hết được khắc hoạ sinh động trong tác phẩm này là tình người. Chiến tranh đẩy con người ra xa nhau nhưng cũng gắn kết họ lại với nhau. Những người độc ác, vô nhân tính thì luôn tìm cách chia tách đồng loại. Nhưng những ai có trái tim bao la thì bền bỉ yêu thương, bao dung và liên kết với mọi người xung quanh để qua cơn bĩ cực.
MinKhác với ấn tượng về câu chuyện ngôn tình kia, cuốn sách lấy bối cảnh một đất nước mình chưa từng biết đến trước đó - đất nước Hồi giáo Afghanistan trước nền chính trị hỗn loạn và tôn giáo hà khắc. Đó là câu chuyện về cuộc đời 2 người phụ nữ Mariam và Laila, với 2 tuổi thơ trái ngược nhau, cách nhau gần 20 tuổi, trải qua những biến cố khốc liệt mà gặp nhau, cùng trở thành vợ của 1 người đàn ông, sinh con cho ông ta và cùng bị đánh đập tàn nhẫn. Số phận gắn kết cuộc đời họ để thấu hiểu, giúp đỡ, yêu thương và hy sinh vì nhau.
Có người nói với mình, thì ra vẫn có 1 Afghanistan đẹp đến thế trong Ngàn mặt trời rực rỡ. Nhưng phải đến tận khi gấp sách lại mình mới cảm nhận được điều đó bởi có quá nhiều mất mát và đau thương. Mình nhớ hồi mình đọc trộm cuốn sách này trong văn phòng, đồng nghiệp tưởng mình bị bồ đá hay gì mà khóc sưng hết mắt, có đoạn mình khóc đến...không thở được vì quá thương nhân vật.
Mình tự hỏi Mariam đã tin vào điều gì để có thể sống 1 cuộc đời không thấy ánh mặt trời cùng người chồng tàn nhẫn đó chừng ấy năm để rồi nàng phải tự tay giết chết ông ta như sự giải thoát cho chính cuộc đời mình và cho tất cả. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết. Điều an ủi duy nhất có lẽ là sự hy sinh của nàng đã tái sinh những cuộc đời khác. Laila mạnh mẽ đã được sống 1 cuộc đời thật đẹp mà cô luôn đấu tranh để có được, và sống cả phần đời của Mariam yêu dấu.
“Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng tỏa sáng trên những mái ngói của nàng,
Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng.”
Nhung NguyenMình đọc được khởi đầu của 1 chuyện tình thật đẹp trên trang It's happen to be Vietnam, đó là lý do mình phải tìm đọc bằng được cuốn sách này. Khác với ấn tượng về câu chuyện ngôn tình kia, cuốn sách lấy bối cảnh một đất nước mình chưa từng biết đến trước đó - đất nước Hồi giáo Afghanistan trước nền chính trị hỗn loạn và tôn giáo hà khắc. Đó là câu chuyện về cuộc đời 2 người phụ nữ Mariam và Laila, với 2 tuổi thơ trái ngược nhau, cách nhau gần 20 tuổi, trải qua những biến cố khốc liệt mà gặp nhau, cùng trở thành vợ của 1 người đàn ông, sinh con cho ông ta và cùng bị đánh đập tàn nhẫn. Số phận gắn kết cuộc đời họ để thấu hiểu, giúp đỡ, yêu thương và hy sinh vì nhau. Có người nói với mình, thì ra vẫn có 1 Afghanistan đẹp đến thế trong Ngàn mặt trời rực rỡ. Nhưng phải đến tận khi gấp sách lại mình mới cảm nhận được điều đó bởi có quá nhiều mất mát và đau thương. Mình nhớ hồi mình đọc trộm cuốn sách này trong văn phòng, đồng nghiệp tưởng mình bị bồ đá hay gì mà khóc sưng hết mắt, có đoạn mình khóc đến...không thở được vì quá thương nhân vật.
Mình tự hỏi Mariam đã tin vào điều gì để có thể sống 1 cuộc đời không thấy ánh mặt trời cùng người chồng tàn nhẫn đó chừng ấy năm để rồi nàng phải tự tay giết chết ông ta như sự giải thoát cho chính cuộc đời mình và cho tất cả. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết. Điều an ủi duy nhất có lẽ là sự hy sinh của nàng đã tái sinh những cuộc đời khác. Laila mạnh mẽ đã được sống 1 cuộc đời thật đẹp mà cô luôn đấu tranh để có được, và sống cả phần đời của Mariam yêu dấu.
Gia HânTác phẩm cũng đề cập đến chiến tranh, nói đúng hơn, chiến tranh làm nền cho câu chuyện này xảy ra, chiến tranh mang đến chia ly, đói nghèo, bệnh tật, chiến tranh mang đến mất mát, con người chém giết, khinh rẻ và tàn bạo lẫn nhau.
Dường như chiến tranh đã cướp mất phần “người” và để lại trong con người phần “thú” có sẵn, chỉ chực chờ có cơ hội là trỗi dậy, cắn xé lẫn nhau. Tôi đọc tác phẩm trong vỏn vẹn một đêm, vì có thể nói cách viết của tác giả khiến tôi không thể nào rời khỏi những trang sách kia, cuốn tôi vào câu chuyện, để cứ phải mải miết đọc, mải miết đọc để biết cuối cùng hai người phụ nữ đáng thương kia sẽ thế nào?, cuộc sống của con người trong chiến tranh sẽ thay đổi ra sao?
Theo dõi tác phẩm, không chỉ thu nhặt được những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, mà còn có thêm một góc nhìn mới, góc nhìn của nhiều người khác nhau trong cách nhìn nhận cuộc chiến diễn ra ở Afghanistan.
AnhTruyện kể về hai cô gái. Một người kiểu như là con hoang ấy nên phải sống ở một nơi vô cùng xa xôi và hẻo lánh, bị người đời khinh rẻ. Một người sống trong một gia đình không hẳn là giàu nhưng tuổi thơ có phần may mắn hơn, được lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ và có những người bạn vô cùng thân thiết. Rồi số phận đưa đẩy cả hai người phụ nữ cùng lấy một người chồng và cố gắng sinh con cho ông ta. Vì bị người chồng đánh đập và hành hạ nên một người phụ nữ đã giết ông ta, người còn lại thì bỏ trốn đi tìm tình yêu mới. Truyện kể về quá trình hai người từ khi còn là một đứa trẻ đến khi đã trưởng thành. Hai người phụ nữ ban đầu có vẻ đối đầu nhau nhưng sau này đã trở thành những người bạn, những người thân của nhau. Truyện khơi gợi sự đồng cảm đối với chế độ độc ác lúc bấy giờ.
Linh LanMới đọc xong cuốn sách này cách đây vài hôm, cuốn sách về sự tàn khốc mà chiến tranh đem lại, về câu chuyện của những người phụ nữ không được coi trọng, bị ruồng bỏ, đánh đập và nhục mạ.
Một màu xám phủ lên những trang sách, những cái chết, sự mất mát, nỗi đau khổ của những người mẹ, ông bố khi mất con, sự bơ vơ của những đứa trẻ khi chiến tranh cướp đi bố mẹ, sự đánh đập của ông chồng, sự bé nhỏ của những người phụ nữ không thể cất tiếng nói,...tất cả đều thật tàn khốc. Nhưng câu chuyện ấy vẫn nhen nhóm tình thương, tình người, ta cảm nhận trong nước mắt tình yêu thương ấm áp đó, có những người đánh đổi mạng sống để thấy được sự bình yên của người mình yêu thương, ta hiểu thế nào là tình yêu bao la vô bờ bến của người mẹ, sự hi sinh của người mẹ là như thế nào, hiểu về tình yêu giữa trai gái, mẹ cha...
Tất cả thật giản dị và chân thật, chân thật cả đau thương lẫn hạnh phúc. Họ giờ đã đứng đấy, hạnh phúc và bình yên, nhưng chẳng ai có thể bù lại được những mất mát đó.
Vương TrangCuốn sách thật sự đã mang lại cho tôi quá nhiều suy ngẫm, xúc cảm và cả nỗi ám ảnh. Hình ảnh của mỗi nhân vật mang một sức hút riêng, Nana, người mẹ sống trong tủi hạn và bất mãn của Mariam, Jalil - người cha hèn nhát của Mariam, Rasheed - người đàn ông gia trưởng, dối trá và khốn nạn nhưng lại có một chút trách nhiệm với gia đình, Tariq - một chàng trai dũng cảm, thủy chung, nghị lực và giàu lòng vị tha, Babi của Laila - một con người nhẫn nhịn nhưng ngập tràn lý tưởng sống... Cảm xúc mà cuốn sách mang lại quá đỗi chân thực, bước chân vào những khó khăn, vào sự chia ly, tôi lại cảm giác niềm hy vọng đang ẩn chứa sau từng câu chữ, để rồi đọc và tìm kiếm cái niềm vui, niềm hạnh phúc trong đó.
XiuTừ khi xem nội dung thì mình đã rất thích quyển này rồi. Truyện kể về hai cô gái. Một người kiểu như là con hoang ấy nên phải sống ở một nơi vô cùng xa xôi và hẻo lánh, bị người đời khinh rẻ. Một người sống trong một gia đình không hẳn là giàu nhưng tuổi thơ có phần may mắn hơn, được lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ và có những người bạn vô cùng thân thiết. Rồi số phận đưa đẩy cả hai người phụ nữ cùng lấy một người chồng và cố gắng sinh con cho ông ta. Vì bị người chồng đánh đập và hành hạ nên một người phụ nữ đã giết ông ta, người còn lại thì bỏ trốn đi tìm tình yêu mới. Truyện kể về quá trình hai người từ khi còn là một đứa trẻ đến khi đã trưởng thành. Hai người phụ nữ ban đầu có vẻ đối đầu nhau nhưng sau này đã trở thành những người bạn, những người thân của nhau. Truyện khơi gợi sự đồng cảm đối với chế độ độc ác lúc bấy giờ.
DươngNội dung xoay quanh về hai người phụ nữ có số phận đối lập nhau. Mariam- là đứa con rơi giữa một thương nhân giàu có và một người đàn bà thấp kém trong xã hội. Cô bị chính người cha đẻ né tránh, ruồng bỏ và phải trải qua tuổi thơ không lấy mấy gì tốt đẹp. Còn Laila là một cô bé được đùm bọc, che chở bởi mái ấm hạnh phúc gia đình trong sự giáo dục tiến bộ của cha mình, rằng nam nữ đều có sự bình đẳng và có quyền hưởng sự giáo dục như nhau. Nhưng số phận đã đưa đẩy hai người phụ nữ có tuổi thơ trái ngược nhau lại về chung một nhà, chung một người chồng, chung nghĩa vụ sinh con trai cho chồng và chung những nỗi đau thầm kín. Suy cho cùng, họ là nạn nhân của nền chính trị hỗn loạn, một nền tôn giáo hà khắc, một sự cổ hủ đáng khinh vẫn đang lan rộng. Xã hội này giống hoàn toàn với những điều mà mẹ Mariam nói với cô lúc nhỏ:" Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ". Cuối cùng, sau một tấn bi kịch của sự vũ phu của người chồng cùng với sự dã man của xã hội bấy giờ. Mariam đã tự tay kết liễu người chồng và ra đầu thú, Laila trốn ra đi với tình yêu của mình.
HuyNội dung xoay quanh về hai người phụ nữ có số phận đối lập nhau. Mariam- là đứa con rơi giữa một thương nhân giàu có và một người đàn bà thấp kém trong xã hội. Cô bị chính người cha đẻ né tránh, ruồng bỏ và phải trải qua tuổi thơ không lấy mấy gì tốt đẹp. Còn Laila là một cô bé được đùm bọc, che chở bởi mái ấm hạnh phúc gia đình trong sự giáo dục tiến bộ của cha mình, rằng nam nữ đều có sự bình đẳng và có quyền hưởng sự giáo dục như nhau. Nhưng số phận đã đưa đẩy hai người phụ nữ có tuổi thơ trái ngược nhau lại về chung một nhà, chung một người chồng, chung nghĩa vụ sinh con trai cho chồng và chung những nỗi đau thầm kín. Suy cho cùng, họ là nạn nhân của nền chính trị hỗn loạn, một nền tôn giáo hà khắc, một sự cổ hủ đáng khinh vẫn đang lan rộng. Xã hội này giống hoàn toàn với những điều mà mẹ Mariam nói với cô lúc nhỏ:" Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ". Cuối cùng, sau một tấn bi kịch của sự vũ phu của người chồng cùng với sự dã man của xã hội bấy giờ. Mariam đã tự tay kết liễu người chồng và ra đầu thú, Laila trốn ra đi với tình yêu của mình.
Hoàng AnhSố phận của những người phụ nữ thật sự đáng thương khiến mình suy nghĩ mình thật may mắn khi sinh ra mà không có phân biệt đối xử. Họ đã chịu quá nhiều đau khổ vì chiến tranh và tôn giáo, đặc biệt là khi có một người chồng quá nhu nhược và KHÔNG THÈM quan tâm đến vợ con trong khi vợ ông ta đang nằm khổ sở dưới cái sàn lạnh ngắt và tự cắt dây nhau nối 2 mẹ con (đang sinh đó mọi người ạ). Mọi người phải đọc mới biết được tôn giáo đã giáng xuống những người dân vô tội những gì, đặc biệt là những gì người phụ nữ phải chịu đựng : bạo hành, bất công, phân biệt giàu nghèo,.v.v. Nếu được sống trong một gia đình đầy tình yêu thương thì chúng ta đã may mắn hơn họ rất nhiều rồi.
SơnĐây là cuốn sách gây rất nhiều bất ngờ cho tôi. Khi đọc cuốn này mình cũng không kỳ vọng cao lắm chỉ là mình thấy mọi người ranking cao quá mình mới mượn đọc thôi. Nhưng, Khi đọc mình như kiểu bị cuốn hút với lối kể cực kỳ tài của tác giả. Và, mình sẽ nói về nội dung một tý, không nói quá nhiều và mình sẽ lướt qua nhiều đoạn . Hô hô. Cuốn sách nói về 2 số phận của 2 người phụ nữ Mariam và Laila ( kiểu như tác phẩm " Hai số phận " mình từng review ), họ có tuổi thơ trái ngược nhau và những biến cố đã đẩy họ gặp nhau. Mariam là một cô bé con rơi của Ông chủ và quản gia Nana đã abcd với nhau sinh ra cô. Cuộc đời cô đầy rẫy sự đau đớn đang đón chờ phía trước; từ lúc cô sinh ra cho đến cô lấy một người chồng vũ phu. cái kết của cô cũng chẳng gì gọi là mở ra trang mới hay gì mà là một cái chết do phạm tội ( tội gì thì đọc ) Laila thì được sinh ra lúc Mariam 19 tuổi, cô được chăm sóc và nuôi dưỡng đàng hoàng. Cô đã yêu một anh chàng. Vì yêu nhau nên họ đã ân ái với nhau và đã có thai nhưng chiến tranh đã chia cách họ; cô đã lấy chồng và ở chung nhà với Mariam. Cuộc đời cô này thì mở ra một trang mới. Cuốn sách không dành cho những bạn mít ướt vì có nhiều chi tiết phải phải đành rơi lẹ dù không muốn ; Đọc cuốn này bạn sẽ được học được vài tip tán gái và tán trai ( hô hô ). Nếu đánh giá mình đánh giá cuốn này 4.5/5. Mình không muốn nói ra lí do.
HạnhNgàn mặt trời rực rỡ là một trong những tác phẩm tiểu thuyết xuất sắc nhất thế giới. Tác phẩm về ý nghĩa nhân văn cao cả cùng thêm tài năng cách kết của tác giảkhiến nó trở thành kinh nghiệm trở thành huyền thoại của văn học.
Tác phẩm câu chuyện hai người phụ nữ 2 số phận trái ngược nhau tưởng rằng nhưng họ không bao giờ có thể liên quan thì nhưng họ đã gặp nhau. một người là con dơi mà cha mình không thể công nhận một người là một cô gái xã Hội thượng lưu giàu có có họ cùng lấy một người chồng cố gắng sinh con cho anh ta nhưng đều bị đánh đập tàn nhẫn. Trước tình cảnh đó hai người đã ứng xử một cách khác nhau. Tác phẩm với nội dung đầy ám ảnh nhưng cũng đầy ý nghĩa nhân văn. Điều đó đã làm lên một tác phẩm thành công như bây giờ!
lêNội dung xoay quanh về hai người phụ nữ có số phận đối lập nhau. Mariam- là đứa con rơi giữa một thương nhân giàu có và một người đàn bà thấp kém trong xã hội. Cô bị chính người cha đẻ né tránh, ruồng bỏ và phải trải qua tuổi thơ không lấy mấy gì tốt đẹp. Còn Laila là một cô bé được đùm bọc, che chở bởi mái ấm hạnh phúc gia đình trong sự giáo dục tiến bộ của cha mình, rằng nam nữ đều có sự bình đẳng và có quyền hưởng sự giáo dục như nhau. Nhưng số phận đã đưa đẩy hai người phụ nữ có tuổi thơ trái ngược nhau lại về chung một nhà, chung một người chồng, chung nghĩa vụ sinh con trai cho chồng và chung những nỗi đau thầm kín. Suy cho cùng, họ là nạn nhân của nền chính trị hỗn loạn, một nền tôn giáo hà khắc, một sự cổ hủ đáng khinh vẫn đang lan rộng. Xã hội này giống hoàn toàn với những điều mà mẹ Mariam nói với cô lúc nhỏ:" Giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ". Cuối cùng, sau một tấn bi kịch của sự vũ phu của người chồng cùng với sự dã man của xã hội bấy giờ. Mariam đã tự tay kết liễu người chồng và ra đầu thú, Laila trốn ra đi với tình yêu của mình.
Phạm Lê Phương UyênĐây là câu chuyện kể về cuộc đời của 2 người phụ nữ là Laila và Mariam. Mariam từ khi sinh ra đã là con hoang nên cô đã phải sống trong sự ruồng bỏ của mọi người. Laila được sinh ra trong gia đình trí thức và được sống trong tình yêu thương của cả bố và mẹ. Cả hai người phụ nữ này cưới một người đàn ông tên là Rashet và đều bị ông này đánh đạp và hành hạ. Hai người phụ nữ ban đầu rất ghét và đối đầu nhau nhưng sau đó thì 2 người đã thân và hiểu nhau như hai chị em. Các nhân vật trong chuyện được miêu tả dưới ngòi bút Khaled Hossini thật sự đáng thương. Câu chuyện chỉ kể về số phận của 2 người phụ nữ là Laila và Mariam nhưng nó đã đại diện cho cuộc đời của những người phụ nữ sống ở Afghanistan. Truyện cực kì xúc động luôn!
XUÂN LỜIKhi đọc cuốn này mình cũng không kỳ vọng cao lắm chỉ là mình thấy mọi người ranking cao quá mình mới mượn đọc thôi. Nhưng, Khi đọc mình như kiểu bị cuốn hút với lối kể cực kỳ tài của tác giả. Và, mình sẽ nói về nội dung một tý, không nói quá nhiều và mình sẽ lướt qua nhiều đoạn . Hô hô.
Cuốn sách nói về 2 số phận của 2 người phụ nữ Mariam và Laila ( kiểu như tác phẩm " Hai số phận " mình từng review ), họ có tuổi thơ trái ngược nhau và những biến cố đã đẩy họ gặp nhau.
Mariam là một cô bé con rơi của Ông chủ và quản gia Nana đã abcd với nhau sinh ra cô. Cuộc đời cô đầy rẫy sự đau đớn đang đón chờ phía trước; từ lúc cô sinh ra cho đến cô lấy một người chồng vũ phu. cái kết của cô cũng chẳng gì gọi là mở ra trang mới hay gì mà là một cái chết do phạm tội ( tội gì thì đọc )
Laila thì được sinh ra lúc Mariam 19 tuổi, cô được chăm sóc và nuôi dưỡng đàng hoàng. Cô đã yêu một anh chàng. Vì yêu nhau nên họ đã ân ái với nhau và đã có thai nhưng chiến tranh đã chia cách họ; cô đã lấy chồng và ở chung nhà với Mariam. Cuộc đời cô này thì mở ra một trang mới.
Cuốn sách không dành cho những bạn mít ướt vì có nhiều chi tiết phải phải đành rơi lẹ dù không muốn ; Đọc cuốn này bạn sẽ được học được vài tip tán gái và tán trai ( hô hô ).
Nếu đánh giá mình đánh giá cuốn này 4.5/5. Mình không muốn nói ra lí do.
Nguyễn Phương ThảoLại một cuốn sách khác của Kholed Hosseini. Cá nhân kình cảm thấy cuốn sách này hay hơn so với người đua diều. Cuốn sách này đã cho mình thấy bối cảnh chiến tranh và cuộc sống của những người ở lại đến cùng vượt qua nội chiến rồi chế độ Taliban. Hơn hết cuốn sách đi sâu vào khía cạnh cuộc sống của người phụ nữ, đó là Mariam, là Laila, là những số phận bất hạnh. Mariam và Laila hầu như không có bất cứ điểm chung nào ngoại trừ một người chồng chung, nhưng cả hai đã từ thấu hiểu, đồng cảm cho nhau mà đi đến thân thiết, sẵn sàng hi sinh vì nhau. Câu chuyện có cái kết thực sự xúc động và đầy ý nghĩa đúng như cái tên " Ngàn mặt trời rực rỡ"!
Vân Nguyễn
"Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng toả sáng trên những mái ngói của nàng
Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng."
Tớ thích những cuốn sách của Khaled Hosseini, Người đua diều cũng là 1 trong những cuốn sách yêu thích của tớ, nhưng để viết về những cuốn sách đó thật khó, chúng mang lại cho tớ những cảm xúc khác biệt về chiến tranh Hồi giáo. Hình ảnh cuộc chiến không phải được miêu tả qua chiến trường, nơi những người lính Hồi giáo xả đạn ném bom vào nhau, cuộc chiến được miêu tả khắc nghiệt hơn với sự chuyển biến từ những ngày tháng hoà bình, rồi đột ngột chiến tranh nổ ra, dữ dội, tàn ác.
Qua cuộc đời của hai người phụ nữ, Mariam và Laila, Afghanistan trong những năm cuối thế kỉ 20 đầu thế kỉ 21 hiện lên thật rõ nét và chân thực. Chiến tranh là 1 điều gì đó thật đáng sợ, và chiến tranh Hồi giáo dường như còn ghê sợ hơn rất nhiều. Tại nơi mà người phụ nữ không hề có tiếng nói, chiến tranh mang đến nhiều hơn cái gọi là đau thương và mất mát. Cuộc đời họ với niềm tín thác vào đức Allah, nhưng cứu lấy họ chỉ có thể là chính bản thân họ. Cái ác, cái xấu hiển hiện trước mặt nhưng họ không có sức mạnh, sự phân biệt đối xử giữa nam và nữ được khắc hoạ vô cùng rõ nét. Những người phụ nữ, thậm chí khi sinh nở cũng không được ở một bệnh viện tử tế!
Khi một câu chuyện đã xuất hiện sự hy sinh, người ta sẽ luôn mong về một cái kết có hậu xứng đáng với sự hy sinh đó. Một câu chuyện gắn với một cuộc chiến thì dường như sự hy sinh là điều gì đó hiển nhiên. Nhưng xin cậu hãy nhớ lại nơi xảy ra cuộc chiến này, Afghanistan, một kết thúc có hậu với những người phụ nữ trong câu chuyện này là điều tớ mong mỏi biết bao. Bởi biết đâu, câu chuyện này cũng chính là một câu chuyện có thật ở đâu đó trên mảnh đất đó, dù không phải Kabul.
YukiTiếp nối "Người đua diều" ,nhà văn Hosseini đã khẳng định tên tuổi và tài năng của mình với "Ngàn mặt trời rực rỡ".Lại là Khaled Hosseini, lại là Afghanistan nồng mùi thuốc súng và bom đạn, lại là bản trường ca bi ai nhưng tuyệt nhiên không yếu ớt, đớn hèn.Tên tựa đề hơi khó hiểu khi mới đọc, nhưng nếu đọc xong, bạn sẽ cảm nhận được hàm ý sâu xa của tác giả Lại là Afghanistan nồng mùi thuốc súng và bom đạn, lại là bản trường ca bi ai nhưng tuyệt nhiên không yếu hèn.Nếu như đọc "Người đua diều" ta cảm nhận được nỗi đau đớn xót xa bật thành tiếng thì khi cầm "Ngàn mặt trời rực rỡ" trên tay,ta như cảm nhận được nỗi đau cứ âm ỉ âm ỉ len lỏi trong tâm trí,có sự cam chịu, sự chấp nhận, niềm tin và cả nỗi thất vọng.Nhưng vượt lên trên mọi khổ đau, sự kỳ diệu của tình yêu đã giúp 2 người phụ nữ chung chồng cùng nhau vượt qua những nỗi đau, giúp 2 con người bất hạnh được gặp lại nhau,được đoàn tụ, hạnh phúc sau những chia cắt tàn bạo của chiến tranh.
Sau sự thành công của "Người đua diều","Ngàn mặt trời rực rỡ" không hề khiến mình thất vọng mà còn lôi cuốn mình hơn,thật sự rất đáng đọc.
Obook Editor
Số phận của người ở đất nước Afghanistan trước nay điều chưa được coi bình đẳng với đàn ông, khi mà đàn ông họ có thể có 4 vợ còn người phụ nữ thì nhất định chỉ chung thủy một người chồng. Đó cũng là câu chuyện xuyên suốt cuốn sách này.
Mariam_một barami con của người làm với người chủ. Cô sinh ra trong thời mà mọi người đều coi khinh đứa con hoang, cô sống với mẹ ở nơi tách biệt với mọi người, ngay cả cha mình cũng chỉ tới thăm vào ngày thứ năm hàng tuần và lúc nào cũng trông ngóng ông từ hôm thứ 3 vì sợ rằng ông sẽ không đến. Cô sống vui vẻ với những đều ông kể cho nghe, tin đó là sự thật, nhưng cuối cùng vì tin vào những thứ ông kể mà cô đã để mất mẹ mình mãi mãi vào ngày cô tự tìm đến nhà bố. Đây cũng là lúc mà bi kịch bắt đầu với cô. Các bà vợ đầu của bố cô bắt cưới một người đàn ông hơn cô nhiều tuổi tên Rasheed.
Laila, một người có cuốn sống sung sướng bên bố mẹ, hai người anh trai và người mà cô lớn lên cùng và sau đó yêu _Tarig. Chiến tranh xảy ra cũng là lúc bi kịch đến với laila, khi mà hai người anh trai bị chết trên chiến trường, cũng là lúc cô mất đi bố mẹ của mình. Sau đó cô chấp nhận cưới Rasheed.
Hai người phụ nữ có cuộc sống trái ngược nhau lại gặp nhau, sống chung dưới một mái nhà, cùng chung chồng và cùng chịu đựng bi kịch.
Kết thúc truyện để lại nhiều suy nghĩ cho mình, khi mà pháp luật trước đây ở đó họ chỉ coi trọng đàn ông và phụ nữ giết chồng thì luôn nhận án tử.
Đây là một câu chuyện hay cảm động mà mọi người nên đọc.
nguyênnnn Đằng sau :" người đua diều " thì :" ngàn mặt trời rực rỡ " chính là một trong những cuốn sách nổi tiếng làm nên tên tuổi cho nhà văn Hosseini . Truyện rất hay và cảm động .
Tên tựa đề có một chút khó hiểu, nhưng nếu đọc xong, bạn sẽ cảm nhận được hàm ý của tác giả . Dưới những năm tháng chiến tranh ở vùng Afghanistan , câu chuyện mở ra cuộc đời của hai người phụ nữ bất hạnh . Một người là Mariam , cô gái bé nhỏ từ thơ ấu đã chịu tiếng là con hoang và khao khát có một gia đình . Nhưng khi lớn lên, mẹ mất, bố cô lại nhẫn tâm gả cô cho một người đàn ông già nhưng khá giàu có . Cô làm vợ, chịu đựng mọi điều, kể cả việc bị hắt hủi khi nhiều lần mang thai hỏng .
Trong thời gian đó, chiến tranh cũng cướp mất gia đình Laila , để cô bé bơ vơ trên cõi đời, và cuộc đời đưa đẩy cô làm vợ hai của Rashet , chồng Mariam . Sau khi sinh cho ông ta một cậu bé kháu khỉnh, gia đình họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn . Liệu rằng hai người phụ nữ chung chồng có xảy ra mâu thuẫn . Thực ra là có, nhưng khi bị Rashed hành hạ, họ đã gắn bó với nhau, và trong cơn cùng quẫn , Mariam đã giết chết chồng . Cô bị bắt và giết . Còn cuộc đời Laila thì sao ? May mắn hơn, Laila gặp lại người yêu khi xưa, cùng anh kết hôn và chung sống hạnh phúc .
Câu chuyện rất cảm động . Nó phê phán chiến tranh, đả kích xã hội nam quyền , bày tỏ lòng yêu thương, trân trọng phụ nữ ....
Nguyễn Thị Trúc HươngTừ khi xem nội dung thì mình đã rất thích quyển này rồi. Truyện kể về hai cô gái. Một người kiểu như là con hoang ấy nên phải sống ở một nơi vô cùng xa xôi và hẻo lánh, bị người đời khinh rẻ. Một người sống trong một gia đình không hẳn là giàu nhưng tuổi thơ có phần may mắn hơn, được lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ và có những người bạn vô cùng thân thiết. Rồi số phận đưa đẩy cả hai người phụ nữ cùng lấy một người chồng và cố gắng sinh con cho ông ta. Vì bị người chồng đánh đập và hành hạ nên một người phụ nữ đã giết ông ta, người còn lại thì bỏ trốn đi tìm tình yêu mới. Truyện kể về quá trình hai người từ khi còn là một đứa trẻ đến khi đã trưởng thành. Hai người phụ nữ ban đầu có vẻ đối đầu nhau nhưng sau này đã trở thành những người bạn, những người thân của nhau. Truyện khơi gợi sự đồng cảm đối với chế độ độc ác lúc bấy giờ.