KiHôm gặp anh Tùng ở Ngày hội du học, mình mới có ý định đọc cuốn sách của anh ấy viết vì nghe anh ấy nói chuyện khá vui. Vì học cùng trường và cũng một tình yêu với London, mình thấy có khá nhiều đồng cảm khi đọc cuốn sách này. Trước khi mình đi du học, mình đọc cuốn “Tôi bỏ quên tôi ở nước Anh” của chị Minh Thi. Chị Minh Thi cũng học Westminster, ngành Communication giống anh Tùng. Nhưng dù cùng viết về London và một vài thành phố ở UK, cùng viết về chuyện đi học thạc sĩ mà lại còn cùng trường, cùng ngành nhưng hai cuốn sách có sự khác biệt khá rõ rệt. Cuốn “Tôi bỏ quên tôi ở nước Anh” viết về nước Anh với sự sang chảnh và thưởng ngoạn. Nhìn chung là một cuộc sống du học ở khá đầy đủ, tha hồ khám phá, dư dả du lịch (chị còn tìm được cả bạn trai người Anh nữa thì còn thiếu gì được), và hình ảnh London hiện lên kiêu kỳ, sang chảnh hơn. Còn trong cuốn “Giai Hà Nội lặn lội London”, đúng với từ lặn lội, tác giả viết về London với cuộc sống của người dân lao động, cúa sinh viên nghèo suốt ngày canh đồ giảm giá, hàng miễn phí. Cuốn sách nói về những con người tác giả gặp nhiều hơn: những người lao động phổ thông sống trong cùng căn nhà tường mỏng dính, người bạn người Việt Nam ở London, những cô chú trong nhóm tính nguyện, những người tác giả nói chuyện trên tàu, ngoài phố và giúp họ khi đi tình nguyện. Mình thấy đây là một góc nhìn khá khác lạ trong dòng sách du ký, không chỉ kể về điểm đến, kể về trải nghiệm mà kể sâu hơn về con người, đặc biệt là những người lao động chân tay. Mình thích và đồng cảm với tác giả khi nói về tình yêu với London, cũng giống như yêu một người, ta sẽ yêu cả những điều không hoàn hảo. London đâu chỉ có áo Burberry sang chảnh, có tháp Big Ben, cầu Tower Bridge, hệ thống Underground, bảo tàng, nhạc kịch, nghệ thuật mà còn có người vô gia cư ngồi đầy phố, trộm cắp, móc túi (mình từng bị mất ví ở London nên rất thấm thía luôn), những người sẵn sàng động chạm, chửi mắng bạn mà chẳng cần lý do, nhưng vẫn chưa bao giờ chán London.
Mai MèoMình vẫn ấn tượng với cách anh so sánh về việc mình đến London như việc người trẻ “sống thử”. Đọc sách rồi mình nghĩ hình như mình cũng chỉ đang “sống thử” với cuộc đời. Hai mươi tuổi, nghĩ cuộc đời tươi đẹp, sống hời hợt qua loa, chẳng thực sự trải nghiệm điều gì. Và vì thế, mình đã lãng phí những năm tháng mà chẳng cảm nhận được cái đẹp xen lẫn những mặt xấu, mặt tối đan xen trong mặt sáng của cuộc đời. .Gấp lại trang sách, mình biết cần “sống thật” thay vì “sống thử” với đời. Như tác giả lăn xả, hết mình với London, mình cũng muốn mình một lòng một dạ với cuộc sống này. Như cách anh vén bức màn lãng mạn về du học bằng chia sẻ về chuyện thuê nhà, gặp gỡ bạn bè, tiền bạc,... mình cũng muốn mình nhìn cuộc sống chân thực.
Bảo Bảo"Giai Hà Nội lặn lội London” không phải là cuốn cẩm nang về du học, về du lịch. Đó là cuốn sách của du học sinh tuổi 34 tại London viết về những cảm nhận của riêng anh, những câu chuyện, những điều anh suy ngẫm và trải nghiệm được. Mỗi dòng mỗi chữ giản dị, vô tư mà thu hút đến lạ kì về vẻ đẹp của thành phố ở trời Âu của Nguyễn Thanh Tùng khiến London hiện lên sinh động và chân thực: một London với màu sắc, âm thanh, mùi hương riêng, với những lễ hội độc đáo, với những con người đáng để ta yêu.Mình vẫn ấn tượng với cách anh so sánh về việc mình đến London như việc người trẻ “sống thử”. Đọc sách rồi mình nghĩ hình như mình cũng chỉ đang “sống thử” với cuộc đời. Hai mươi tuổi, nghĩ cuộc đời tươi đẹp, sống hời hợt qua loa, chẳng thực sự trải nghiệm điều gì. Và vì thế, mình đã lãng phí những năm tháng mà chẳng cảm nhận được cái đẹp xen lẫn những mặt xấu, mặt tối đan xen trong mặt sáng của cuộc đời. .
Gấp lại trang sách, mình biết cần “sống thật” thay vì “sống thử” với đời. Như cách tác giả lăn xả, hết mình với London, mình cũng muốn mình một lòng một dạ với cuộc sống này. Như cách anh vén bức màn lãng mạn về du học bằng chia sẻ về chuyện thuê nhà, gặp gỡ bạn bè, tiền bạc,... mình cũng muốn mình nhìn cuộc sống chân thực. .
Và dù rằng anh Tùng có nói rằng “Không bao giờ là quá già để trải nghiệm”, nhưng có lẽ mình cần, không, mình phải trải nghiệm ngay hôm nay! Mình phải bắt đầu để thực sự sống những ngày tuổi trẻ, để đón chờ những điều bất ngờ vào ngày mai. Như những dòng mình yêu thích trong cuốn sách: “Sẽ chẳng ai biết được ngày mai, cuộc sống sẽ mang đến cho ta điều gì. Nhưng chẳng phải đó là phần hay nhất của cuộc sống này hay sao?”
Min xùMình rất thích đi chơi nên sách du lịch cũng là một trong những thể loại mình rất mê ⛱ Mình chọn đọc “Giai Hà Nội lặn lội London” cũng vì tưởng đây là một chuyến du lịch châu Âu của anh tác giả. Nhưng không. Anh tác giả không phải một người khách lãng đãng như sương mù của London, anh khám phá đến tận trái tim của thành phố này và bằng tất cả trái tim anh dành cho London. Nói chính xác là ảnh ở London MỘT NĂM!Qua mỗi chương, tác giả laj cho người đọc thấy thêm những khía cạnh chân thật về London mà những tour du lịch thông thường chẳng thể nào biết đến. Những cửa hàng bánh nhỏ nhắn thơm phức, những hội chợ trẻ trung khác lạ, những lễ diễu hành màu sắc sặc sỡ, những con người London vội vã với chiếc áo blazer nhưng không ngần ngại dừng lại nói với nhau những câu tốt lành tử tế.Tác giả tả nhiều nhưng không chán, có lẽ nhờ sự chân thực và sinh động khiến người đọc có thể liên tục hình dung ra một London vô cùng thú vị.Đặc biệt điều truyền cho mình nhiều cảm hứng nhất chính là sự trẻ trung không ngại đương đầu của tác giả. Anh lựa chọn du học ở tuổi 34 / điều không phải người Việt Nam nào cũng dũng cảm lựa chọn. Ở một thành phố xa lạ, anh không ngại cho đi, không gì anh không dám thử và luôn thử với một tâm hồn trong trẻo nhiệt thành nhất.
Nguyễn KhánhMình ngay sau khi nhận hàng lúc 6:30 chiều thứ Tư đã ngay lập tức đọc quyển này, để rồi cuốn theo câu chuyện của anh Tùng đến tận 11:30 mới có thể dừng lại.
Cuốn sách này giống như nhật ký của anh Tùng những ngày học thạc sĩ bên London vậy. Anh đưa mình tới rất nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau, từ hài hước dí dỏm chuyện vác ngăn nhà trọ của anh quá mỏng đến câu chuyện buồn - sự ra đi của cô Tess, một người cùng nhà trọ với anh. Đây là một quyển sách đáng đọc, cho mình biết thêm một mặt tính cách khác của anh Tùng, khác với trên facebook cá nhân dí dỏm, hài hước, ở trong cuốn sách này, anh có phần sâu lắng hơn.
Cực kỳ khuyên các bạn đọc thử cuốn này nha, những câu chuyện dễ "thấm", giản dị nhưng cũng rất sâu sắc. Các bạn có thể lên trang You are Gorgeous trên facebook để đọc qua một chút cảm nhận của mình.
Cảm ơn bạn đã đọc tới đây.
Nguyễn Quỳnh NgaCực kỳ hay và ý nghĩa, nếu bạn là một người thích khám phá văn hóa và luôn khao khát được mở rộng tầm mắt bằng việc trải nghiệm cuộc sống bên ngoài biên giới nước Việt, bạn thích trải nghiệm những việc làm ý nghĩa và có hào hứng hòa nhập và đón nhận những điều tích cực trong cuộc sống. Cuộc sống ở London hóa ra không nhàn nhã như mình thường nghĩ mọi thứ đắt đỏ và sinh viên Việt Nam ở London thì tự khắc trở thành sinh viên nghèo. Một vé tàu đã gần một trăm nghìn tiền Việt, còn đi taxi thì “một lần đi là cả đời trả nợ”, lên trung tâm thì phải lo bị cướp giật, và còn nhiều câu chuyện khác về việc đi mua quần áo trẻ con đại hạ giá, xếp hạng thứ bánh, đồ miễn phí.Đây là cuốn sách để bạn nhìn thấy và tận hưởng những điều đó.
WindTôi luôn mơ mộng về một cuộc sống ở nước ngoài với sự hiện đại, tiện nghi được đi du lịch đây đó mà không lo gò bó, sống mọt cuộc sống buông thả. Bởi vậy mà tôi luôn muốn được đi du học, nhwung sua khi đọc cuốn sách này bao điều mơ tưởng của tôi đều tan thành mây khói. Cuộc sống ở nước ngoài chẳng hề dễ như tôi nghĩ, không có việc làm nào không vất vả, ở cái nơi hiện đại như vậy người ta cần dùng đầu óc còn thực phẩm thì đắt đỏ. Sống ở đó không hề sung sướng, ngược lại vô cũng vất vả. Nhưng tôi lại thấy ở tác giả sự nỗ lực và cố gắng không ngừng khiến tôi ngưỡng mộ vô cùng. Tôi đã hiểu ra cái chân lí sống ở đời muốn thành công phải không ngừng cố gắng và nỗ lực, ước mơ càng lớn càng phải làm nhiều.
AnhMình rất thích sách của Nhã Nam, rất đẹp và chất lượng tốt. Còn nói về cuốn sách: Giai Hà Nội lặn lội London là tập hợp những ghi chép của tác giả về trải nghiệm du học sinh ở London trong 15 tháng. Rải rác trong cuốn sách là rất nhiều hình ảnh về cảnh quan London, các địa điểm và những con người tác giả gặp. Cuộc sống ở London hóa ra không nhàn nhã như mình thường nghĩ mọi thứ đắt đỏ và sinh viên Việt Nam ở London thì tự khắc trở thành sinh viên nghèo. Một vé tàu đã gần một trăm nghìn tiền Việt, còn đi taxi thì “một lần đi là cả đời trả nợ”, lên trung tâm thì phải lo bị cướp giật, và còn nhiều câu chuyện khác về việc đi mua quần áo trẻ con đại hạ giá, xếp hàng thử bánh, đồ miễn phí.. Nhưng trải nghiệm đó cho mình thấy một cuộc sống khác, cuộc sống của những con người biết vươn lên và không ngại khổ. Một cuốn sách ý nghĩa
Ki17/04/2021
Hôm gặp anh Tùng ở Ngày hội du học, mình mới có ý định đọc cuốn sách của anh ấy viết vì nghe anh ấy nói chuyện khá vui. Vì học cùng trường và cũng một tình yêu với London, mình thấy có khá nhiều đồng cảm khi đọc cuốn sách này. Trước khi mình đi du học, mình đọc cuốn “Tôi bỏ quên tôi ở nước Anh” của chị Minh Thi. Chị Minh Thi cũng học Westminster, ngành Communication giống anh Tùng. Nhưng dù cùng viết về London và một vài thành phố ở UK, cùng viết về chuyện đi học thạc sĩ mà lại còn cùng trường, cùng ngành nhưng hai cuốn sách có sự khác biệt khá rõ rệt. Cuốn “Tôi bỏ quên tôi ở nước Anh” viết về nước Anh với sự sang chảnh và thưởng ngoạn. Nhìn chung là một cuộc sống du học ở khá đầy đủ, tha hồ khám phá, dư dả du lịch (chị còn tìm được cả bạn trai người Anh nữa thì còn thiếu gì được), và hình ảnh London hiện lên kiêu kỳ, sang chảnh hơn. Còn trong cuốn “Giai Hà Nội lặn lội London”, đúng với từ lặn lội, tác giả viết về London với cuộc sống của người dân lao động, cúa sinh viên nghèo suốt ngày canh đồ giảm giá, hàng miễn phí. Cuốn sách nói về những con người tác giả gặp nhiều hơn: những người lao động phổ thông sống trong cùng căn nhà tường mỏng dính, người bạn người Việt Nam ở London, những cô chú trong nhóm tính nguyện, những người tác giả nói chuyện trên tàu, ngoài phố và giúp họ khi đi tình nguyện. Mình thấy đây là một góc nhìn khá khác lạ trong dòng sách du ký, không chỉ kể về điểm đến, kể về trải nghiệm mà kể sâu hơn về con người, đặc biệt là những người lao động chân tay. Mình thích và đồng cảm với tác giả khi nói về tình yêu với London, cũng giống như yêu một người, ta sẽ yêu cả những điều không hoàn hảo. London đâu chỉ có áo Burberry sang chảnh, có tháp Big Ben, cầu Tower Bridge, hệ thống Underground, bảo tàng, nhạc kịch, nghệ thuật mà còn có người vô gia cư ngồi đầy phố, trộm cắp, móc túi (mình từng bị mất ví ở London nên rất thấm thía luôn), những người sẵn sàng động chạm, chửi mắng bạn mà chẳng cần lý do, nhưng vẫn chưa bao giờ chán London.
Bảo Bảo27/07/2020
"Giai Hà Nội lặn lội London” không phải là cuốn cẩm nang về du học, về du lịch. Đó là cuốn sách của du học sinh tuổi 34 tại London viết về những cảm nhận của riêng anh, những câu chuyện, những điều anh suy ngẫm và trải nghiệm được. Mỗi dòng mỗi chữ giản dị, vô tư mà thu hút đến lạ kì về vẻ đẹp của thành phố ở trời Âu của Nguyễn Thanh Tùng khiến London hiện lên sinh động và chân thực: một London với màu sắc, âm thanh, mùi hương riêng, với những lễ hội độc đáo, với những con người đáng để ta yêu.Mình vẫn ấn tượng với cách anh so sánh về việc mình đến London như việc người trẻ “sống thử”. Đọc sách rồi mình nghĩ hình như mình cũng chỉ đang “sống thử” với cuộc đời. Hai mươi tuổi, nghĩ cuộc đời tươi đẹp, sống hời hợt qua loa, chẳng thực sự trải nghiệm điều gì. Và vì thế, mình đã lãng phí những năm tháng mà chẳng cảm nhận được cái đẹp xen lẫn những mặt xấu, mặt tối đan xen trong mặt sáng của cuộc đời. .
Gấp lại trang sách, mình biết cần “sống thật” thay vì “sống thử” với đời. Như cách tác giả lăn xả, hết mình với London, mình cũng muốn mình một lòng một dạ với cuộc sống này. Như cách anh vén bức màn lãng mạn về du học bằng chia sẻ về chuyện thuê nhà, gặp gỡ bạn bè, tiền bạc,... mình cũng muốn mình nhìn cuộc sống chân thực. .
Và dù rằng anh Tùng có nói rằng “Không bao giờ là quá già để trải nghiệm”, nhưng có lẽ mình cần, không, mình phải trải nghiệm ngay hôm nay! Mình phải bắt đầu để thực sự sống những ngày tuổi trẻ, để đón chờ những điều bất ngờ vào ngày mai. Như những dòng mình yêu thích trong cuốn sách: “Sẽ chẳng ai biết được ngày mai, cuộc sống sẽ mang đến cho ta điều gì. Nhưng chẳng phải đó là phần hay nhất của cuộc sống này hay sao?”