LylyCó thể nói rằng điều làm tôi thích thú hơn tất thảy chính là ý nghĩa thật sự của chuyến đi. Hà muốn tìm chính mình, muốn gần hơn với người và thiên nhiên trên đất nước Việt Nam. Quan trọng nhất, Hà muốn thử thách lòng tốt của người Việt trên khắp đất nước này. Và cuối cùng, qua chuyến hành trình, Hà đã khẳng định rằng lòng tốt và sự lương thiện của người Việt Nam đã chiến thắng tất cả. Tôi đã vô cùng xúc động khi Hà đến cột mốc Hà Giang và hát lên bài hát tự hào. Lúc đó mọi lo lắng, mọi sự bất an đã biến mất vì Hà đã đến được đích cuối cùng. Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn không muốn mình sẽ trở thành một kẻ lang thang đi xuyên Việt tiếp theo. Đây là một quyển sách truyền cảm hứng tích cực cho các bạn trẻ và cả những ai đang thấy tâm hồn mình già cõi. Thật sự là thế! Hãy đi nếu bạn muốn và hãy làm nếu bạn thích. Mọi cuộc hành trình đều phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.
Vân AnhTôi khá ấn tượng với quyển sách này. Điều làm tôi thích thú hơn tất thảy chính là ý nghĩa thật sự của chuyến đi. Hà muốn tìm chính mình, muốn gần hơn với người và thiên nhiên trên đất nước Việt Nam. Quan trọng nhất, Hà muốn thử thách lòng tốt của người Việt trên khắp đất nước này. Và cuối cùng, qua chuyến hành trình, Hà đã khẳng định rằng lòng tốt và sự lương thiện của người Việt Nam đã chiến thắng tất cả. Tôi đã vô cùng xúc động khi Hà đến cột mốc Hà Giang và hát lên bài hát tự hào. Lúc đó mọi lo lắng, mọi sự bất an đã biến mất vì Hà đã đến được đích cuối cùng. Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn không muốn mình sẽ trở thành một kẻ lang thang đi xuyên Việt tiếp theo. Đây là một quyển sách truyền cảm hứng tích cực cho các bạn trẻ và cả những ai đang thấy tâm hồn mình già cõi. Thật sự là thế! Hãy đi nếu bạn muốn và hãy làm nếu bạn thích. Mọi cuộc hành trình đều phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.
Bảo BảoMột quyển sách rất hay. Đi bộ xuyên Việt... với cây đàn Guitar là một cuộc hành trình táo bạo nhưng không kém phần hấp dẫn, tớ dường như bị cuốn hút hoàn toàn và những trang viết, những trải nghiệm của Hồ Nhật Hà trong "công cuộc lớn lao" của anh đến nỗi đọc hết cuốn sách này chỉ trong có một buổi tối thôi. Và càng khâm phục anh chàng này bởi sự quyết tâm và ý chí sắt đá không ngờ tới của "người nghệ sỹ" trẻ tuổi. Cũng như tác giả đã nêu ở ngay đầu trang sách, anh đi là để thoát khỏi rào cản của chính mình, để bứt ra được vòng tròn của bản thân và hơn cả là để "khám phá lòng người". Có lẽ bởi vậy, ngay trong cả hoàn cảnh khó khăn nhất, những tình huống nguy hiểm nhất mà Hồ Nhật Hà vẫn không bỏ cuộc, vẫn quyết tâm hoàn tất chuỗi hành trình đi bộ xuyên Việt của mình.
MaiiĐi bộ xuyên Việt... với cây đàn Guitar là một cuộc hành trình táo bạo nhưng không kém phần hấp dẫn, tớ dường như bị cuốn hút hoàn toàn và những trang viết, những trải nghiệm của Hồ Nhật Hà trong "công cuộc lớn lao" của anh đến nỗi đọc hết cuốn sách này chỉ trong có một buổi tối thôi. Và càng khâm phục anh chàng này bởi sự quyết tâm và ý chí sắt đá không ngờ tới của "người nghệ sỹ" trẻ tuổi. Cũng như tác giả đã nêu ở ngay đầu trang sách, anh đi là để thoát khỏi rào cản của chính mình, để bứt ra được vòng tròn của bản thân và hơn cả là để "khám phá lòng người". Có lẽ bởi vậy, ngay trong cả hoàn cảnh khó khăn nhất, những tình huống nguy hiểm nhất mà Hồ Nhật Hà vẫn không bỏ cuộc, vẫn quyết tâm hoàn tất chuỗi hành trình đi bộ xuyên Việt của mình.
Linh LanĐiều làm tôi thích thú hơn tất thảy chính là ý nghĩa thật sự của chuyến đi.
Hà muốn tìm chính mình, muốn gần hơn với người và thiên nhiên trên đất nước Việt Nam. Quan trọng nhất, Hà muốn thử thách lòng tốt của người Việt trên khắp đất nước này. Và cuối cùng, qua chuyến hành trình, Hà đã khẳng định rằng lòng tốt và sự lương thiện của người Việt Nam đã chiến thắng tất cả.
Tôi đã vô cùng xúc động khi Hà đến cột mốc Hà Giang và hát lên bài hát tự hào. Lúc đó mọi lo lắng, mọi sự bất an đã biến mất vì Hà đã đến được đích cuối cùng. Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn không muốn mình sẽ trở thành một kẻ lang thang đi xuyên Việt tiếp theo.
Đây là một quyển sách truyền cảm hứng tích cực cho các bạn trẻ và cả những ai đang thấy tâm hồn mình già cõi. Thật sự là thế! Hãy đi nếu bạn muốn và hãy làm nếu bạn thích. Mọi cuộc hành trình đều phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.
Phương Uyên
Ngày…tháng…năm…
Anh thương của em,
Dạo này thời tiết giữa hè thật nóng bức, mỗi ngày anh đi làm về, nếu bị kẹt xe chắc rất mệt mỏi phải không? Cuối tuần này khi có dịp gặp nhau, em sẽ nấu vài món thanh mát giải nhiệt cho anh, và cho anh mượn một quyển sách rất thú vị mà em mới đọc xong.
Anh cũng biết em vốn là mọt sách. Giữa các lúc đọc trinh thám căng thẳng thì em sẽ “đổi khẩu vị” bằng các loại sách khác, và gần đây em chuyển sang thể loại sách du ký. Em vừa đọc xong quyển “Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar” của tác giả Hồ Nhật Hà, quyển sách đã gieo vào lòng em nhiều cung bậc cảm xúc và một niềm cảm hứng sôi nổi khó tả nên em muốn viết cho anh để kể lể về quyển sách này.
Với mong muốn “thực hiện ước mơ trải nghiệm cuộc sống của người Việt từ Nam chí Bắc”, tác giả Hồ Nhật Hà đã đi bộ từ Sài Gòn đến cột cờ Lũng Cú trong suốt 113 ngày. Thật ra ngoài ước mơ trải nghiệm cuộc sống thì tác giả còn có thêm những mong ước ngấm ngầm khác, trong đó có trải nghiệm lòng người nữa. Giọng văn của Hồ Nhật Hà không giống đang viết sách mà giống như đang kể chuyện thân tình giữa bạn bè với nhau, tuy nhiên văn phong không hề vụng về thô kệch mà vẫn có sự chăm chút rõ rệt. Đọc được khoảng 1/3 quyển sách, em nhận thấy Nhật Hà là một người có khiếu kể chuyện, ham học hỏi, rất hòa đồng, có tư tưởng phóng khoáng. Người như thế nếu trở thành giảng viên đại học, có lẽ tiết dạy của bạn ấy sẽ có nhiều sinh viên đăng ký học. Đặc biệt, quyển sách cũng truyền đạt một thông điệp giống như anh thường nói với em “Hãy lắng nghe trái tim mình”. Trong lúc đọc, em thấu hiểu được một điều: “Mỗi người lên đường lữ hành với những mục đích khác nhau, có nhân sinh quan khác nhau. Ta không nên phán xét người khác mà phải luôn nhìn nhận mọi thứ bằng một trái tim rộng mở”.
Em đọc quyển “Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar” một cách chậm rãi, giống như đang đồng hành cùng tác giả. Có hai chương rất đáng nhớ: một là khi Nhật Hà được mời ngủ lại ở tiệm quan tài, chơi đàn với ban nhạc tên Cổ Mộ đúng vào dịp Halloween, thậm chí được đi trên xe tải lớn trang trí rồng phượng để chở quan tài; hai là khi Nhật Hà trú lại chùa ở Hòn Rơm – Phan Thiết và nhận được tấm lòng từ bi của các sư thầy. Qua mỗi chương sách là mỗi lần em cảm thán khôn nguôi với lòng người, với cách mọi người đối xử với nhau. Vốn cũng hay mơ mộng về những chuyến đi nhưng với bản tính dè dặt, không dễ dàng làm quen với người lạ, em khẳng định là mình sẽ không thực hiện được chuyến đi xuyên Việt mà không mang tiền, cũng như không thể vượt qua sự nghi kỵ và tổn thương tinh thần do người khác gây ra mà vẫn ngủ lại nhà họ. Bạn tác giả ấy thật sự có quyết tâm sắt đá và rất nhiều dũng khí để thực hiện hành trình mạo hiểm như vậy. Đối với đa số người, “tương lai” hay “con đường phía trước” là một điều tuy tiềm ẩn nhiều nguy hiểm xa lạ nhưng cũng hứa hẹn rất nhiều điều mới mẻ thú vị.
“Giờ này tôi đang ở đâu? Và ngày mai tôi sẽ ở đâu? Phải chăng chính chân trời Không Biết ấy đã tạo cảm hứng khám phá mãnh liệt trong tôi”.
Camellia PhoenixTác giả: Hồ Nhật Hà
Thể loại: Sách du ký. Mức độ ưa thích: 10/10
Ngày…tháng…năm…
Anh thương của em,
Dạo này thời tiết giữa hè thật nóng bức, mỗi ngày anh đi làm về, nếu bị kẹt xe chắc rất mệt mỏi phải không? Cuối tuần này khi có dịp gặp nhau, em sẽ nấu vài món thanh mát giải nhiệt cho anh, và cho anh mượn một quyển sách rất thú vị mà em mới đọc xong.
Anh cũng biết em vốn là mọt sách. Giữa các lúc đọc trinh thám căng thẳng thì em sẽ “đổi khẩu vị” bằng các loại sách khác, và gần đây em chuyển sang thể loại sách du ký. Em vừa đọc xong quyển “Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar” của tác giả Hồ Nhật Hà, quyển sách đã gieo vào lòng em nhiều cung bậc cảm xúc và một niềm cảm hứng sôi nổi khó tả nên em muốn viết cho anh để kể lể về quyển sách này.
Với mong muốn “thực hiện ước mơ trải nghiệm cuộc sống của người Việt từ Nam chí Bắc”, tác giả Hồ Nhật Hà đã đi bộ từ Sài Gòn đến cột cờ Lũng Cú trong suốt 113 ngày. Thật ra ngoài ước mơ trải nghiệm cuộc sống thì tác giả còn có thêm những mong ước ngấm ngầm khác, trong đó có trải nghiệm lòng người nữa. Giọng văn của Hồ Nhật Hà không giống đang viết sách mà giống như đang kể chuyện thân tình giữa bạn bè với nhau, tuy nhiên văn phong không hề vụng về thô kệch mà vẫn có sự chăm chút rõ rệt. Đọc được khoảng 1/3 quyển sách, em nhận thấy Nhật Hà là một người có khiếu kể chuyện, ham học hỏi, rất hòa đồng, có tư tưởng phóng khoáng. Người như thế nếu trở thành giảng viên đại học, có lẽ tiết dạy của bạn ấy sẽ có nhiều sinh viên đăng ký học. Đặc biệt, quyển sách cũng truyền đạt một thông điệp giống như anh thường nói với em “Hãy lắng nghe trái tim mình”. Trong lúc đọc, em thấu hiểu được một điều: “Mỗi người lên đường lữ hành với những mục đích khác nhau, có nhân sinh quan khác nhau. Ta không nên phán xét người khác mà phải luôn nhìn nhận mọi thứ bằng một trái tim rộng mở”.
Em đọc quyển “Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar” một cách chậm rãi, giống như đang đồng hành cùng tác giả. Có hai chương rất đáng nhớ: một là khi Nhật Hà được mời ngủ lại ở tiệm quan tài, chơi đàn với ban nhạc tên Cổ Mộ đúng vào dịp Halloween, thậm chí được đi trên xe tải lớn trang trí rồng phượng để chở quan tài; hai là khi Nhật Hà trú lại chùa ở Hòn Rơm – Phan Thiết và nhận được tấm lòng từ bi của các sư thầy. Qua mỗi chương sách là mỗi lần em cảm thán khôn nguôi với lòng người, với cách mọi người đối xử với nhau. Vốn cũng hay mơ mộng về những chuyến đi nhưng với bản tính dè dặt, không dễ dàng làm quen với người lạ, em khẳng định là mình sẽ không thực hiện được chuyến đi xuyên Việt mà không mang tiền, cũng như không thể vượt qua sự nghi kỵ và tổn thương tinh thần do người khác gây ra mà vẫn ngủ lại nhà họ. Bạn tác giả ấy thật sự có quyết tâm sắt đá và rất nhiều dũng khí để thực hiện hành trình mạo hiểm như vậy. Đối với đa số người, “tương lai” hay “con đường phía trước” là một điều tuy tiềm ẩn nhiều nguy hiểm xa lạ nhưng cũng hứa hẹn rất nhiều điều mới mẻ thú vị.
“Giờ này tôi đang ở đâu? Và ngày mai tôi sẽ ở đâu? Phải chăng chính chân trời Không Biết ấy đã tạo cảm hứng khám phá mãnh liệt trong tôi”.
Tác giả cũng rất lạc quan hài hước, tư chất cần có đối với một phượt thủ. Suốt hơn 100 ngày đối mặt với quãng đường dài, mỗi ngày đi bộ một mình khoảng 30 cây số, Nhật Hà tự “nạp năng lượng cho tinh thần” bằng cách vừa đi vừa hát, hoặc chọc cười chính mình… Quyển sách nhỏ này là một dạng tự truyện nên không cung cấp kiến thức vùng miền hay bí quyết đi phượt, tuy vậy độc giả vẫn sẽ lĩnh hội được kha khá điều bổ ích khi đọc. Sách cũng có đề cập đến tên thật của Bà Huyện Thanh Quan, nhưng em không tiết lộ với anh đâu, khi nào anh đọc sẽ tự biết ^_^
Tuy biết mình không có đủ can đảm và quyết tâm cháy bỏng để thực hiện chuyến “Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar” như Hồ Nhật Hà nhưng quyển sách nhỏ bé với bìa màu cam vàng tươi sáng này đã truyền cảm hứng và đánh thức nỗi khao khát đi xa vốn luôn tồn tại trong em. Khi mùa mưa kết thúc, anh hãy cùng em đi phượt bằng xe máy từ Sài Gòn đến Huế nhé. Chúng ta không mang theo đàn guitar nhưng anh sẽ đem harmonica còn em đem theo dụng cụ vẽ. Khi anh lấp đầy không gian thanh vắng bằng âm nhạc thì em sẽ tốc họa lại những cảnh sắc đáng nhớ trên đường. Tuy em luôn mong mỏi được đến những chân trời mới, thế nhưng, nơi mà em muốn ở lại luôn là nơi có người mà em yêu thương.
Nhớ anh và mong sớm gặp anh <3
(Sea, 24-6-2019)
TImmy Vừa nhận được sách cầm vô liền có cảm giác rất là thích, đặc biệt là cái màu bìa được thiết kế cá tính như nhuốm bụi đường cùng tác giả đi xuyên Việt.
Mở ra lại thấy bảng Cảnh báo khá là hài hước và kích thích hơn nữa.
Đọc được vài chương đầu liền phải bay lên đây review thôi vì quá khâm phục hành trình của tác giả và cách anh nhẹ nhàng lồng ghép suy nghĩ cá nhân về nhân sinh quan xung quanh vào sách.
Tác giả có giọng văn hóm hỉnh, gần gũi, dễ đọc khiến cho đọc giả như tôi cảm thấy như đang đọc nội tâm, khao khát của chính mình. Càng củng cố niềm tin và hy vọng vào việc hiện thực hóa những chuyến đi dài ngày qua nhiều nơi mà vẫn tiết kiệm chi phí trước khi thanh xuân qua đi :))))))
8,5 / 10
#RinBaBaMột cuốn sách với bìa màu vàng nổi bật, cùng một cây đàn và những dấu giày.
Nếu bạn là người ít đi hoặc không thích những hoạt động khám phá thì bạn sẽ cho rằng Hà là một gã điên rồ. Nhìn Hà rất hiền và thân thiện nhưng trong Hà có độ điên của tuổi trẻ, có độ ngông của một người thích khám phá nhưng lại là một người dám nghĩ dám làm.
Chặng đường 2.300km với 112 ngày đi bằng… đôi chân của chính mình, có làm bạn rùng mình? Không biết dân phượt thì thế nào chứ tôi thì đã lạnh cả sống lưng khi nghe điều đó.
Hà bắt đầu từ Sài Gòn và kết thúc ở Hà Giang. Một câu đơn giản thế thôi nhưng cả cuốn sách là một chuyến hành trình đầy khó khăn và thử thách. Cái nắng, cái gió, những cơn mưa… chưa kể quá nhiều thứ nguy hiểm và những con người mà Hà đã gặp trên chuyến hành trình đầy khó khăn này. Tôi sẽ không kể ra đâu vì đó là điều thú vị nhất của quyển sách và bạn nên tự khám phá.
Quyển sách chỉ hơn 300 trang nhưng hơn 300 trang ấy là những hồi hộp, những lo lắng và làm tôi tò mò đến mức phải theo đuổi đến tận cùng hành trình của Hà.
Tôi không biết Hà bao nhiêu tuổi, tôi chỉ biết Hà cao 1m65 và nặng chưa đến 49kg theo lời giới thiệu tại tay gấp sách. Cân nặng của Hà còn nhẹ hơn cả tôi, mà phải mang vác trên vai đồ đạc cùng một cây đàn guitar. Đi đến đâu Hà cũng đàn hát và sáng tác được. Cây đàn, hơn ai hết chính là người bạn đồng hành của Hà trong suốt chuyến đi. Máu nghệ sĩ của Hà thật đáng nể.
Điều làm tôi thích thú hơn tất thảy chính là ý nghĩa thật sự của chuyến đi. Hà muốn tìm chính mình, muốn gần hơn với người và thiên nhiên trên đất nước Việt Nam. Quan trọng nhất, Hà muốn thử thách lòng tốt của người Việt trên khắp đất nước này. Và cuối cùng, qua chuyến hành trình, Hà đã khẳng định rằng lòng tốt và sự lương thiện của người Việt Nam đã chiến thắng tất cả. Tôi đã vô cùng xúc động khi Hà đến cột mốc Hà Giang và hát lên bài hát tự hào. Lúc đó mọi lo lắng, mọi sự bất an đã biến mất vì Hà đã đến được đích cuối cùng.
Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn không muốn mình sẽ trở thành một kẻ lang thang đi xuyên Việt tiếp theo. Đây là một quyển sách truyền cảm hứng tích cực cho các bạn trẻ và cả những ai đang thấy tâm hồn mình già cõi. Thật sự là thế! Hãy đi nếu bạn muốn và hãy làm nếu bạn thích. Mọi cuộc hành trình đều phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.
Obook Editor
Một cuốn sách với bìa màu vàng nổi bật, cùng một cây đàn và những dấu giày.
Nếu bạn là người ít đi hoặc không thích những hoạt động khám phá thì bạn sẽ cho rằng Hà là một gã điên rồ. Nhìn Hà rất hiền và thân thiện nhưng trong Hà có độ điên của tuổi trẻ, có độ ngông của một người thích khám phá nhưng lại là một người dám nghĩ dám làm.
Chặng đường 2.300km với 112 ngày đi bằng… đôi chân của chính mình, có làm bạn rùng mình? Không biết dân phượt thì thế nào chứ tôi thì đã lạnh cả sống lưng khi nghe điều đó.
Hà bắt đầu từ Sài Gòn và kết thúc ở Hà Giang. Một câu đơn giản thế thôi nhưng cả cuốn sách là một chuyến hành trình đầy khó khăn và thử thách. Cái nắng, cái gió, những cơn mưa… chưa kể quá nhiều thứ nguy hiểm và những con người mà Hà đã gặp trên chuyến hành trình đầy khó khăn này. Tôi sẽ không kể ra đâu vì đó là điều thú vị nhất của quyển sách và bạn nên tự khám phá.
Quyển sách chỉ hơn 300 trang nhưng hơn 300 trang ấy là những hồi hộp, những lo lắng và làm tôi tò mò đến mức phải theo đuổi đến tận cùng hành trình của Hà.
Tôi không biết Hà bao nhiêu tuổi, tôi chỉ biết Hà cao 1m65 và nặng chưa đến 49kg theo lời giới thiệu tại tay gấp sách. Cân nặng của Hà còn nhẹ hơn cả tôi, mà phải mang vác trên vai đồ đạc cùng một cây đàn guitar. Đi đến đâu Hà cũng đàn hát và sáng tác được. Cây đàn, hơn ai hết chính là người bạn đồng hành của Hà trong suốt chuyến đi. Máu nghệ sĩ của Hà thật đáng nể.
Điều làm tôi thích thú hơn tất thảy chính là ý nghĩa thật sự của chuyến đi. Hà muốn tìm chính mình, muốn gần hơn với người và thiên nhiên trên đất nước Việt Nam. Quan trọng nhất, Hà muốn thử thách lòng tốt của người Việt trên khắp đất nước này. Và cuối cùng, qua chuyến hành trình, Hà đã khẳng định rằng lòng tốt và sự lương thiện của người Việt Nam đã chiến thắng tất cả. Tôi đã vô cùng xúc động khi Hà đến cột mốc Hà Giang và hát lên bài hát tự hào. Lúc đó mọi lo lắng, mọi sự bất an đã biến mất vì Hà đã đến được đích cuối cùng.
Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn không muốn mình sẽ trở thành một kẻ lang thang đi xuyên Việt tiếp theo. Đây là một quyển sách truyền cảm hứng tích cực cho các bạn trẻ và cả những ai đang thấy tâm hồn mình già cõi. Thật sự là thế! Hãy đi nếu bạn muốn và hãy làm nếu bạn thích. Mọi cuộc hành trình đều phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.
#RinBaBa