TakakiMột cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất.
Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình.
Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình.
Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống.
Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi!
Obook EditerMột cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất. Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình. Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình. Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống. Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi! #RinBaBa
Obook Editor
Một cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất.
Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình.
Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình.
Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống.
Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi!
#RinBaBa
Camellia PhoenixNgay khi nhìn thấy tựa đề “Đi như tờ giấy trắng”, tôi nghĩ đến tác giả Nguyễn Phương Mai với câu “Lên đường với trái tim trần trụi”. Biết rằng phải luôn tiếp nhận mọi người mọi vật bằng tư duy không định kiến, không phán xét, nhưng điều đó thật sự không dễ thực hiện.Tuy nói ra nghe có vẻ ngây ngô nhưng khi đọc phần giới thiệu về tác giả Trần Thùy Linh trên bìa gấp của sách, sau đó nhìn những tấm hình phóng khoáng tươi đẹp do cô ấy chụp, tôi lập tức nghĩ mình có những nét đồng điệu về tâm hồn với tác giả này, do đó càng hăng hái bắt đầu đọc sách của cô ấy.
“Đi như tờ giấy trắng” không được viết như một cẩm nang du lịch chi tiết, nó giống như một quyển tự truyện + tập hợp trải nghiệm du lịch của Trần Thùy Linh, một “phương tiện di chuyển thần kỳ” đưa người đọc đi từ những khu chợ cá ở Sydney đến những chợ nổi bán nông sản ở Long Xuyên, từ những bông hoa poppy đỏ thắm nước Đức đến những bông hoa tre hiếm gặp ở xã Ba Khan huyện Mai Châu tỉnh Hòa Bình, từ những Kim Tự Tháp Ai Cập đến làng gốm Thanh Hà ở Huế. Quyển sách gồm hai phần lớn là “Những miền đất lạ” và “Những miền đất quen”. Qua lời kể của tác giả, người đọc biết đến Myanmar với làng dệt trên hồ Inle, dệt lụa từ tơ tằm và tơ sen, nghe thì có vẻ thơ mộng lả lướt nhưng quá trình dệt tơ sen rất kỳ công và vất vả, giá một chiếc áo tơ sen có thể lên đến hàng ngàn dollars. Ngoài tơ sen thì điều khiến tôi thích thú nhất ở Myanmar là cảnh đàn ông chèo thuyền bằng một chân, chân còn lại đứng vững vàng trên thuyền, hai tay rảnh rang để quăng lưới bắt cá. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy và làm được như họ, nhưng có lẽ hơi khó đối với một kẻ ngồi xe máy cũng say xe như tôi!
Hồ Inle ở Myanmar và đê Vân Long ở tỉnh Ninh Bình Việt Nam có điểm chung gì? Đó là những khu đầm sen mát mẻ thanh thoát. Không chỉ trong bộ truyện “Thần điêu đại hiệp” của Trung Quốc mới có Tuyệt Tình Cốc, ở Ninh Bình cũng có Tuyệt Tình Cốc, còn gọi là động An Tiêm (thật ra tên nơi đó là “Tuyệt Tịnh Cốc” nhưng đa số mọi người đều chuyển từ “Tịnh” sang “Tình”). Bên cạnh việc thuật lại khá chi tiết những trải nghiệm trên hành trình, Trần Thùy Linh cũng đưa vào những đoạn tả cảnh xuất sắc khiến tôi không ngừng nhớ đến những cảnh vật được tả trong “Tuyển tập truyện ngắn” của Tanizaki Junichiro, chẳng hạn như câu “Thời gian vẫn đang chậm rãi trôi trên những phiến đá và cả trong lòng người”.
Chương viết về Mông Cổ khiến tôi mỉm cười thích thú vì nhớ đến những quyển trinh thám của tác giả Ian Manook. Trần Thùy Linh đã khiến độc giả thèm thuồng với các món đặc sản Mông Cổ như “bánh bột chiên, pho mát dê, sữa chua khô, sữa ngựa, cơm nấu đậu bo, sườn cừu và đùi gà hầm”. Đọc thì thấy người Mông Cổ có một điểm chung với người Châu Âu là ăn nhiều thịt và chất béo, có lẽ để cơ thể tạo ra đủ năng lượng giữ ấm vì thời tiết nơi họ sống đều rất lạnh. Đoạn viết về vườn bách thảo Orange ở nước Úc khiến lòng tôi rưng rưng, vô cùng nhớ về những khu vườn ở một đất nước khác mà không biết bao giờ tôi mới được trở lại. Điều mới mẻ tôi biết về nước Úc qua quyển sách này là ở Melbourne người ta có thể viết thư cho cây. Nhằm thắt chặt quản lý và bảo vệ cây lâu năm, mỗi cây đều có thông tin trên mạng và địa chỉ email riêng, thật là một cách nhân hóa rất dễ thương và hiệu quả.
“Serengeti” bắt nguồn từ ngôn ngữ của thổ dân Maasai nghĩa là “cánh đồng bất tận”. Qua chương viết về những cánh đồng ở Tanzania và Kenya, tôi cho rằng các “serengeti” chính là nơi truyền cảm hứng để các họa sĩ Walt Disney vẽ nên bối cảnh của bộ phim hoạt hình nổi tiếng “Vua sư tử”. Có thể những du khách ưa mạo hiểm sẽ thích thú với việc ngồi xe jeep đi trên những “serengeti” để ngắm động vật hoang dã, nhưng tôi thì không, dù được đài thọ trọn gói thì tôi cũng sẽ không đi :)
Tác giả Trần Thùy Linh sinh năm 1964, từng tốt nghiệp ngành Ngôn ngữ và Văn học tại Đức, đồng thời dự thính tại khoa Mỹ thuật và Lịch sử Mỹ thuật, có thời được trao danh hiệu “người Việt nói tiếng Đức giỏi nhất Sài Gòn”. Khi nhìn hình trên bìa gấp của sách, tôi cứ ngỡ cô ấy xấp xỉ tuổi mình, sau khi tra Google thì tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ấy trông quá trẻ so với tuổi thật, là một bậc tiền bối tư chất hơn người, là hình mẫu để tôi ưa thích và học hỏi.
Giữa những phần viết thuần túy về chủ đề du ký, thỉnh thoảng tác giả đưa vào các suy tư đậm tính triết lý của bản thân, lúc thì thể hiện sự ngậm ngùi đối với những nét đẹp đã mai một theo thời gian, lúc khác lại khẳng định kết luận của mình về những tính chất mà người du hành chuyên nghiệp cần có.
“Chú ý một chút, bạn sẽ thấy rất nhiều điều thú vị trên những chuyến phà ngang ấy: những thân phận, những cuộc đời, dòng sông mải miết trôi và con phà trăm năm tuổi. Tới một lúc nào đó, không còn con phà nữa, người đã đi xa, dòng sông bỗng trở thành ký ức, và bạn mang một nỗi nhớ khôn nguôi”.
“Bạn không là người lữ hành đơn độc, mà là trọng tâm của chuyến đi, là nhân vật kết nối giữa quen và lạ. Vấn đề chính là ở bạn. Bạn có còn ngạc nhiên trước một vẻ đẹp không? Bạn có còn hứng thú trước những cảnh vật, những người mình gặp trong và qua các chuyến đi không? Câu ‘Đích đến là hành trình’ cần được hiểu theo nghĩa như vậy.
Hãy đi như tờ giấy trắng, để thiên nhiên và con người nơi đó họa lên những mảng màu và biến cuộc sống của mình thành một bức tranh”.
Có những quyển sách mà khi đọc, tôi bị thôi thúc bởi mong muốn nhìn ngắm những cảnh vật được miêu tả trong sách, nên tôi mong khi bạn đọc “Đi như tờ giấy trắng”, hãy vừa đọc vừa dùng Google Image để xem hình ảnh thật của những cảnh vật được tả. Nhìn hình rồi thì những vùng đất lạ và xa sẽ không còn xa lạ nữa. Thông qua những quyển sách du ký, tôi cảm thấy thế giới rộng lớn như được thu nhỏ lại, vừa tầm tay, trong tầm mắt, phần nào thỏa mãn được mơ ước xê dịch của những người chưa có điều kiện để đi. Tuy vậy, đọc sách và ngắm ảnh là một chuyện, tự mình đi và cảm nhận những vùng đất mới là một chuyện hoàn toàn khác.
Tôi cam đoan là tôi không ca ngợi quá đáng, nhưng ít khi tôi đọc sách du ký mà có được cảm giác như đang đồng hành cùng tác giả như khi đọc quyển “Đi như tờ giấy trắng”. Không có cảm giác ghen tỵ quen thuộc kiểu như “sao cô ấy đi được mà tôi không đi được”, tôi chỉ thấy rất thích thú và hưởng thụ như thể chính mình đang được trải nghiệm những điều đẹp đẽ trong sách. Quyển sách du ký bìa mềm nhỏ nhắn với phần trình bày đẹp, bìa sách hợp với tựa sách, chữ in dễ đọc, đặc biệt không hề có lỗi chính tả nào, vừa thích hợp để đọc nhẩn nha bên tách trà ngày mưa vừa thích hợp đem theo đồng hành cùng những chuyến đi đến những vùng đất mới.
(Sea, 20-6-2019)
Takaki05/09/2020
Một cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất.
Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình.
Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình.
Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống.
Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi!
Obook Editer15/08/2020
Một cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất. Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình. Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình. Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống. Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi! #RinBaBa
Obook Editor20/06/2019
Một cuốn sách trải nghiệm, tự truyện về những chuyến đi. Từ Những Miền Đất Lạ cho đến Những Miền Đất Quen. Tất cả đều được tác giả cảm nhận một cách tinh tế, dung dị và chân thật nhất.
Đi Như Tờ Giấy Trắng, chỉ đợi bạn đi như thế nào rồi vẽ từng nét nét với những màu sắc khác nhau để tạo thành một bức tranh của riêng mình mà thôi. Đây thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp với những màu sắc rực rỡ mà tác giả mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị xung quanh những chuyến đi của mình.
Là một người yêu thích việc đi hoặc chỉ đơn giản là chưa đủ can đảm để đi thì đây là một cuốn sách truyền cảm hứng và động lực để bạn có thể đạt được điều mình mong muốn qua những chuyến hành trình.
Đi... đôi khi chỉ là sống thật nhất với chính mình, để cái tôi ngao du cùng trời đất và lắng nghe hơi thở của thiên nhiên đất trời, cuộc sống.
Bạn sẽ không phải bỡ ngỡ, không phải lo lắng khi đi đến những miền đất xa. Cứ là chính mình, thật nhất, gần nhất. Thích gì cứ làm, thích ăn cứ thử, thích uống cứ nếm, thích ngắm nhìn bao lâu thì tùy thích... Đi Như Tờ Giấy Trắng, đừng nghĩ ngợi, đừng lên kế hoạch quá nhiều, đừng rập khuôn và làm theo chỉ dẫn nào đó của người đi trước. Bạn chỉ cần là chính mình. Thế thôi!
#RinBaBa
Camellia Phoenix20/06/2019
Ngay khi nhìn thấy tựa đề “Đi như tờ giấy trắng”, tôi nghĩ đến tác giả Nguyễn Phương Mai với câu “Lên đường với trái tim trần trụi”. Biết rằng phải luôn tiếp nhận mọi người mọi vật bằng tư duy không định kiến, không phán xét, nhưng điều đó thật sự không dễ thực hiện.Tuy nói ra nghe có vẻ ngây ngô nhưng khi đọc phần giới thiệu về tác giả Trần Thùy Linh trên bìa gấp của sách, sau đó nhìn những tấm hình phóng khoáng tươi đẹp do cô ấy chụp, tôi lập tức nghĩ mình có những nét đồng điệu về tâm hồn với tác giả này, do đó càng hăng hái bắt đầu đọc sách của cô ấy.
“Đi như tờ giấy trắng” không được viết như một cẩm nang du lịch chi tiết, nó giống như một quyển tự truyện + tập hợp trải nghiệm du lịch của Trần Thùy Linh, một “phương tiện di chuyển thần kỳ” đưa người đọc đi từ những khu chợ cá ở Sydney đến những chợ nổi bán nông sản ở Long Xuyên, từ những bông hoa poppy đỏ thắm nước Đức đến những bông hoa tre hiếm gặp ở xã Ba Khan huyện Mai Châu tỉnh Hòa Bình, từ những Kim Tự Tháp Ai Cập đến làng gốm Thanh Hà ở Huế. Quyển sách gồm hai phần lớn là “Những miền đất lạ” và “Những miền đất quen”. Qua lời kể của tác giả, người đọc biết đến Myanmar với làng dệt trên hồ Inle, dệt lụa từ tơ tằm và tơ sen, nghe thì có vẻ thơ mộng lả lướt nhưng quá trình dệt tơ sen rất kỳ công và vất vả, giá một chiếc áo tơ sen có thể lên đến hàng ngàn dollars. Ngoài tơ sen thì điều khiến tôi thích thú nhất ở Myanmar là cảnh đàn ông chèo thuyền bằng một chân, chân còn lại đứng vững vàng trên thuyền, hai tay rảnh rang để quăng lưới bắt cá. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy và làm được như họ, nhưng có lẽ hơi khó đối với một kẻ ngồi xe máy cũng say xe như tôi!
Hồ Inle ở Myanmar và đê Vân Long ở tỉnh Ninh Bình Việt Nam có điểm chung gì? Đó là những khu đầm sen mát mẻ thanh thoát. Không chỉ trong bộ truyện “Thần điêu đại hiệp” của Trung Quốc mới có Tuyệt Tình Cốc, ở Ninh Bình cũng có Tuyệt Tình Cốc, còn gọi là động An Tiêm (thật ra tên nơi đó là “Tuyệt Tịnh Cốc” nhưng đa số mọi người đều chuyển từ “Tịnh” sang “Tình”). Bên cạnh việc thuật lại khá chi tiết những trải nghiệm trên hành trình, Trần Thùy Linh cũng đưa vào những đoạn tả cảnh xuất sắc khiến tôi không ngừng nhớ đến những cảnh vật được tả trong “Tuyển tập truyện ngắn” của Tanizaki Junichiro, chẳng hạn như câu “Thời gian vẫn đang chậm rãi trôi trên những phiến đá và cả trong lòng người”.
Chương viết về Mông Cổ khiến tôi mỉm cười thích thú vì nhớ đến những quyển trinh thám của tác giả Ian Manook. Trần Thùy Linh đã khiến độc giả thèm thuồng với các món đặc sản Mông Cổ như “bánh bột chiên, pho mát dê, sữa chua khô, sữa ngựa, cơm nấu đậu bo, sườn cừu và đùi gà hầm”. Đọc thì thấy người Mông Cổ có một điểm chung với người Châu Âu là ăn nhiều thịt và chất béo, có lẽ để cơ thể tạo ra đủ năng lượng giữ ấm vì thời tiết nơi họ sống đều rất lạnh. Đoạn viết về vườn bách thảo Orange ở nước Úc khiến lòng tôi rưng rưng, vô cùng nhớ về những khu vườn ở một đất nước khác mà không biết bao giờ tôi mới được trở lại. Điều mới mẻ tôi biết về nước Úc qua quyển sách này là ở Melbourne người ta có thể viết thư cho cây. Nhằm thắt chặt quản lý và bảo vệ cây lâu năm, mỗi cây đều có thông tin trên mạng và địa chỉ email riêng, thật là một cách nhân hóa rất dễ thương và hiệu quả.
“Serengeti” bắt nguồn từ ngôn ngữ của thổ dân Maasai nghĩa là “cánh đồng bất tận”. Qua chương viết về những cánh đồng ở Tanzania và Kenya, tôi cho rằng các “serengeti” chính là nơi truyền cảm hứng để các họa sĩ Walt Disney vẽ nên bối cảnh của bộ phim hoạt hình nổi tiếng “Vua sư tử”. Có thể những du khách ưa mạo hiểm sẽ thích thú với việc ngồi xe jeep đi trên những “serengeti” để ngắm động vật hoang dã, nhưng tôi thì không, dù được đài thọ trọn gói thì tôi cũng sẽ không đi :)
Tác giả Trần Thùy Linh sinh năm 1964, từng tốt nghiệp ngành Ngôn ngữ và Văn học tại Đức, đồng thời dự thính tại khoa Mỹ thuật và Lịch sử Mỹ thuật, có thời được trao danh hiệu “người Việt nói tiếng Đức giỏi nhất Sài Gòn”. Khi nhìn hình trên bìa gấp của sách, tôi cứ ngỡ cô ấy xấp xỉ tuổi mình, sau khi tra Google thì tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ấy trông quá trẻ so với tuổi thật, là một bậc tiền bối tư chất hơn người, là hình mẫu để tôi ưa thích và học hỏi.
Giữa những phần viết thuần túy về chủ đề du ký, thỉnh thoảng tác giả đưa vào các suy tư đậm tính triết lý của bản thân, lúc thì thể hiện sự ngậm ngùi đối với những nét đẹp đã mai một theo thời gian, lúc khác lại khẳng định kết luận của mình về những tính chất mà người du hành chuyên nghiệp cần có.
“Chú ý một chút, bạn sẽ thấy rất nhiều điều thú vị trên những chuyến phà ngang ấy: những thân phận, những cuộc đời, dòng sông mải miết trôi và con phà trăm năm tuổi. Tới một lúc nào đó, không còn con phà nữa, người đã đi xa, dòng sông bỗng trở thành ký ức, và bạn mang một nỗi nhớ khôn nguôi”.
“Bạn không là người lữ hành đơn độc, mà là trọng tâm của chuyến đi, là nhân vật kết nối giữa quen và lạ. Vấn đề chính là ở bạn. Bạn có còn ngạc nhiên trước một vẻ đẹp không? Bạn có còn hứng thú trước những cảnh vật, những người mình gặp trong và qua các chuyến đi không? Câu ‘Đích đến là hành trình’ cần được hiểu theo nghĩa như vậy.
Hãy đi như tờ giấy trắng, để thiên nhiên và con người nơi đó họa lên những mảng màu và biến cuộc sống của mình thành một bức tranh”.
Có những quyển sách mà khi đọc, tôi bị thôi thúc bởi mong muốn nhìn ngắm những cảnh vật được miêu tả trong sách, nên tôi mong khi bạn đọc “Đi như tờ giấy trắng”, hãy vừa đọc vừa dùng Google Image để xem hình ảnh thật của những cảnh vật được tả. Nhìn hình rồi thì những vùng đất lạ và xa sẽ không còn xa lạ nữa. Thông qua những quyển sách du ký, tôi cảm thấy thế giới rộng lớn như được thu nhỏ lại, vừa tầm tay, trong tầm mắt, phần nào thỏa mãn được mơ ước xê dịch của những người chưa có điều kiện để đi. Tuy vậy, đọc sách và ngắm ảnh là một chuyện, tự mình đi và cảm nhận những vùng đất mới là một chuyện hoàn toàn khác.
Tôi cam đoan là tôi không ca ngợi quá đáng, nhưng ít khi tôi đọc sách du ký mà có được cảm giác như đang đồng hành cùng tác giả như khi đọc quyển “Đi như tờ giấy trắng”. Không có cảm giác ghen tỵ quen thuộc kiểu như “sao cô ấy đi được mà tôi không đi được”, tôi chỉ thấy rất thích thú và hưởng thụ như thể chính mình đang được trải nghiệm những điều đẹp đẽ trong sách. Quyển sách du ký bìa mềm nhỏ nhắn với phần trình bày đẹp, bìa sách hợp với tựa sách, chữ in dễ đọc, đặc biệt không hề có lỗi chính tả nào, vừa thích hợp để đọc nhẩn nha bên tách trà ngày mưa vừa thích hợp đem theo đồng hành cùng những chuyến đi đến những vùng đất mới.
(Sea, 20-6-2019)