XùMở đầu quyển tự truyện hấp dẫn này là hoàn cảnh của tác giả khi biết mình đã bị lợi dụng sang xứ người không chỉ vì công việc & những điều hạn, quyền lợi trong bản hợp đồng của công ty môi giới. Tác giả đã trải qua ly hôn và đang muốn tìm lại cách sống cân bằng cũng như có đủ nguồn lực kinh tế để lo cho đàn con ở quê nhà nên chị lựa chọn con đường đi xuất khẩu lao động ở xứ người. Và rồi viễn cảnh đen tối xảy đến, chị phải đối mặt với cơn đói triền miên (đặc biệt là lúc khi chị lao động chân tay cho vợ người chủ thứ ba), những khó khăn khi tìm cách liên lạc với người thân, bên môi giới, việc say xe và mất dần ý thức về hiện tại. Càng qua từng đoạn sách, khó khăn & khổ đau như ngày một chất chồng lên nhau: chị phải tập làm quen với cung cách phục vụ của gia chủ, những cậu chủ rắc rối,...và rất nhiều thử thách khác. Với việc phải qua tay nhiều người chủ trong suốt quá trình lao động ấy, chị hiểu ra mình là một con tốt bị điều khiển ngoài ý muốn bởi những thế lực chỉ biết chăm chăm vào lợi quyền cho bản thân. Một cảm giác xót xa gợi lên khi chị kể những lúc chị đau rát cả hai tay khi phải giặt chừng nấy tấm thảm sao cho đạt yêu cầu người chủ, chịu những cú tát vô cùng khó hiểu khi nấu ăn hay phục vụ không vừa ý người vợ của chủ, phải lau dọn....vệ sinh cho những đứa trẻ đã lên 6, gặp phải những hành vi khiếm nhã của chủ, bị gạ gẫm bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình. Vá qua những câu chữ mang tính bộc lộ trên, mình cảm nhận được sự cô đơn & chán chường như thế nào khi tác giả không tìm được lối thoát cho riêng mình. Tất nhiên, không chỉ toàn là màu xám xịt không đâu, vẫn có những điểm sáng, như những tia hy vọng le lói nhất thời mình chị cảm thấu được trong những thời khắc đen tối. Ấy chính là việc được gặp những người đồng hương trên xứ người, những người giúp việc mà một trong số họ đã tạo cơ hội cho chị quay về lại Việt Nam thoát khỏi cảnh như sống ở địa ngục trần gian, sự yêu quý thiệt lòng của người giúp việc nam,...Tất cả đều âm thầm, lặng lẽ và là những bước đi quan trọng giúp chị tìm lại được điều tích cực giữa vô vàn thứ đang gục hãm tinh thần mình. Đã là thời đại của của 4.0 toàn cầu và ta đang dần tiến đến thập niên thứ 2 của thế kỷ XXI, ấy vậy mà mình vẫn thắc mắc rằng tại sao ý thực nâng cao và bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ không thề đi cùng với sự phát triển của công nghệ, khoa học? Và liệu có phải nói là còn quá nhiều những xã hội mà tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ suốt gần trăm năm trời, vẫn chưa có ai dám can đảm trình bảy suy nghĩ và bảo vệ họ cả... Một bức tranh hiện thực nhức nhối, đáng sợ, chả ai có thể mường tượng được hết những gì mà tác giả đã đề cập trong quyển sách của mình cả. Hãy tìm đọc để biết rằng không có gì là dễ dàng cho một cuộc sống giàu sang, đọc để thấy được rằng phụ nữ, ở nhiều nơi, hiện nay vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Minh MinhNước mắt tôi cứ thế chảy lặng lẽ cùng với những lời nói nhỏ nhẹ của chị. Chúng tôi ngồi như vậy cho tới khi sương ướt hết tóc và lạnh tê dại mới quay về phòng. Chỉ còn gần hai tiếng nữa là tới giờ dậy để tiếp tục làm việc nhưng tôi không để ý đến sự mệt mỏi của mình. Mọi lời của Karen ám vào đầu tôi. Ở một thế giới mà mọi sự hiện đại của vật chất đều được cập nhật rất nhanh nhưng song song đó lại là sự mông muội đến mức hủ lậu về quyền bình đẳng giữa người và người. Có lẽ tôi phải tự tìm đường về chứ không thể đợi cho hết hai năm ở đất nước này được.” Cuốn tự truyện gây ám ảnh cho mình trong suốt những ngày qua vì câu từ gần gũi và sự miêu tả chân thực. Giống như nghe những lời tâm sự của một người bạn, cùng đọc và cảm nhận một góc nhìn khác của “xuất khẩu lao động” bên cạnh những chế độ đãi ngộ tốt, lương cao và môi trường làm việc tiên tiến mà ta vẫn hay thường nghe.
MinLời văn tả rất thật, rất sinh động và đầy cảm xúc. Bạn sẽ bắt gặp ở đây những bỡ ngỡ hoang mang của một người xa xứ lạ nước lạ cái, những đau khổ ê chề khi chịu cảnh cô đơn ghẻ lạnh dưới cái phận người hầu, những bức xúc dồn nén khi bị cưỡng hiếp, bị đánh vô cớ, bị hiểu lầm đến bùng lên phảng kháng dữ dội rồi lại tuyệt vọng cam chịu ... Tất cả làm tôi không khỏi rùng mình xót xa tự hỏi làm sao một người phụ nữ có thể chịu đựng nổi từng ấy thứ
Tất nhiên, cuốn sách không chỉ rặt một màu đen tối. Xen giữa những ngày tháng ảm đạm đó vẫn có những tia sáng le lói, khi một lần may mắn (ngắn ngủi) gặp được người chủ tốt và ấm áp, những cái ôm vội chia sẻ giữa những người cùng cảnh ngộ, những ngỡ ngàng thật đẹp khi được tận mắt chứng kiến khung cảnh lung linh huyền bí của xứ sở Ả Rập ... Miền đất ấy, tôi vốn được biết qua chuyện cổ tích, nay hiện ra chân thật & sinh động biết bao nhiêu.
TrammmmmBìa sách gợi lên cho mình khung cảnh về những tòa lâu đài thường xuất hiện trong các bộ phim của Disney, chẳng hạn như phim về Rapunzel. Nhưng...chuẩn bị tinh thần đi đã vì không phải sắp tới là khung cảnh nguy nga, tráng lệ, choáng ngợp như các bạn thấy trên phim đâu mà sẽ là sự bực bối, đen tối thậm chí đến khiếp đảm của cô đơn, tủi thân và đau khổ.
Mở đầu quyển tự truyện hấp dẫn này là hoàn cảnh của tác giả khi biết mình đã bị lợi dụng sang xứ người không chỉ vì công việc & những điều hạn, quyền lợi trong bản hợp đồng của công ty môi giới. Tác giả đã trải qua ly hôn và đang muốn tìm lại cách sống cân bằng cũng như có đủ nguồn lực kinh tế để lo cho đàn con ở quê nhà nên chị lựa chọn con đường đi xuất khẩu lao động ở xứ người. Và rồi viễn cảnh đen tối xảy đến, chị phải đối mặt với cơn đói triền miên (đặc biệt là lúc khi chị lao động chân tay cho vợ người chủ thứ ba), những khó khăn khi tìm cách liên lạc với người thân, bên môi giới, việc say xe và mất dần ý thức về hiện tại. Càng qua từng đoạn sách, khó khăn & khổ đau như ngày một chất chồng lên nhau: chị phải tập làm quen với cung cách phục vụ của gia chủ, những cậu chủ rắc rối,...và rất nhiều thử thách khác. Với việc phải qua tay nhiều người chủ trong suốt quá trình lao động ấy, chị hiểu ra mình là một con tốt bị điều khiển ngoài ý muốn bởi những thế lực chỉ biết chăm chăm vào lợi quyền cho bản thân.
Một cảm giác xót xa gợi lên khi chị kể những lúc chị đau rát cả hai tay khi phải giặt chừng nấy tấm thảm sao cho đạt yêu cầu người chủ, chịu những cú tát vô cùng khó hiểu khi nấu ăn hay phục vụ không vừa ý người vợ của chủ, phải lau dọn....vệ sinh cho những đứa trẻ đã lên 6, gặp phải những hành vi khiếm nhã của chủ, bị gạ gẫm bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Vá qua những câu chữ mang tính bộc lộ trên, mình cảm nhận được sự cô đơn & chán chường như thế nào khi tác giả không tìm được lối thoát cho riêng mình. Tất nhiên, không chỉ toàn là màu xám xịt không đâu, vẫn có những điểm sáng, như những tia hy vọng le lói nhất thời mình chị cảm thấu được trong những thời khắc đen tối. Ấy chính là việc được gặp những người đồng hương trên xứ người, những người giúp việc mà một trong số họ đã tạo cơ hội cho chị quay về lại Việt Nam thoát khỏi cảnh như sống ở địa ngục trần gian, sự yêu quý thiệt lòng của người giúp việc nam,...Tất cả đều âm thầm, lặng lẽ và là những bước đi quan trọng giúp chị tìm lại được điều tích cực giữa vô vàn thứ đang gục hãm tinh thần mình.
Đã là thời đại của của 4.0 toàn cầu và ta đang dần tiến đến thập niên thứ 2 của thế kỷ XXI, ấy vậy mà mình vẫn thắc mắc rằng tại sao ý thực nâng cao và bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ không thề đi cùng với sự phát triển của công nghệ, khoa học? Và liệu có phải nói là còn quá nhiều những xã hội mà tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ suốt gần trăm năm trời, vẫn chưa có ai dám can đảm trình bảy suy nghĩ và bảo vệ họ cả...
Một bức tranh hiện thực nhức nhối, đáng sợ, chả ai có thể mường tượng được hết những gì mà tác giả đã đề cập trong quyển sách của mình cả. Hãy tìm đọc để biết rằng không có gì là dễ dàng cho một cuộc sống giàu sang, đọc để thấy được rằng phụ nữ, ở nhiều nơi, hiện nay vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngọc“Nước mắt tôi cứ thế chảy lặng lẽ cùng với những lời nói nhỏ nhẹ của chị. Chúng tôi ngồi như vậy cho tới khi sương ướt hết tóc và lạnh tê dại mới quay về phòng. Chỉ còn gần hai tiếng nữa là tới giờ dậy để tiếp tục làm việc nhưng tôi không để ý đến sự mệt mỏi của mình. Mọi lời của Karen ám vào đầu tôi. Ở một thế giới mà mọi sự hiện đại của vật chất đều được cập nhật rất nhanh nhưng song song đó lại là sự mông muội đến mức hủ lậu về quyền bình đẳng giữa người và người. Có lẽ tôi phải tự tìm đường về chứ không thể đợi cho hết hai năm ở đất nước này được.”
Cuốn tự truyện gây ám ảnh cho mình trong suốt những ngày qua vì câu từ gần gũi và sự miêu tả chân thực. Giống như nghe những lời tâm sự của một người bạn, cùng đọc và cảm nhận một góc nhìn khác của “xuất khẩu lao động” bên cạnh những chế độ đãi ngộ tốt, lương cao và môi trường làm việc tiên tiến mà ta vẫn hay thường nghe.
Xù31/08/2020
Mở đầu quyển tự truyện hấp dẫn này là hoàn cảnh của tác giả khi biết mình đã bị lợi dụng sang xứ người không chỉ vì công việc & những điều hạn, quyền lợi trong bản hợp đồng của công ty môi giới. Tác giả đã trải qua ly hôn và đang muốn tìm lại cách sống cân bằng cũng như có đủ nguồn lực kinh tế để lo cho đàn con ở quê nhà nên chị lựa chọn con đường đi xuất khẩu lao động ở xứ người. Và rồi viễn cảnh đen tối xảy đến, chị phải đối mặt với cơn đói triền miên (đặc biệt là lúc khi chị lao động chân tay cho vợ người chủ thứ ba), những khó khăn khi tìm cách liên lạc với người thân, bên môi giới, việc say xe và mất dần ý thức về hiện tại. Càng qua từng đoạn sách, khó khăn & khổ đau như ngày một chất chồng lên nhau: chị phải tập làm quen với cung cách phục vụ của gia chủ, những cậu chủ rắc rối,...và rất nhiều thử thách khác. Với việc phải qua tay nhiều người chủ trong suốt quá trình lao động ấy, chị hiểu ra mình là một con tốt bị điều khiển ngoài ý muốn bởi những thế lực chỉ biết chăm chăm vào lợi quyền cho bản thân. Một cảm giác xót xa gợi lên khi chị kể những lúc chị đau rát cả hai tay khi phải giặt chừng nấy tấm thảm sao cho đạt yêu cầu người chủ, chịu những cú tát vô cùng khó hiểu khi nấu ăn hay phục vụ không vừa ý người vợ của chủ, phải lau dọn....vệ sinh cho những đứa trẻ đã lên 6, gặp phải những hành vi khiếm nhã của chủ, bị gạ gẫm bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình. Vá qua những câu chữ mang tính bộc lộ trên, mình cảm nhận được sự cô đơn & chán chường như thế nào khi tác giả không tìm được lối thoát cho riêng mình. Tất nhiên, không chỉ toàn là màu xám xịt không đâu, vẫn có những điểm sáng, như những tia hy vọng le lói nhất thời mình chị cảm thấu được trong những thời khắc đen tối. Ấy chính là việc được gặp những người đồng hương trên xứ người, những người giúp việc mà một trong số họ đã tạo cơ hội cho chị quay về lại Việt Nam thoát khỏi cảnh như sống ở địa ngục trần gian, sự yêu quý thiệt lòng của người giúp việc nam,...Tất cả đều âm thầm, lặng lẽ và là những bước đi quan trọng giúp chị tìm lại được điều tích cực giữa vô vàn thứ đang gục hãm tinh thần mình. Đã là thời đại của của 4.0 toàn cầu và ta đang dần tiến đến thập niên thứ 2 của thế kỷ XXI, ấy vậy mà mình vẫn thắc mắc rằng tại sao ý thực nâng cao và bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ không thề đi cùng với sự phát triển của công nghệ, khoa học? Và liệu có phải nói là còn quá nhiều những xã hội mà tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ suốt gần trăm năm trời, vẫn chưa có ai dám can đảm trình bảy suy nghĩ và bảo vệ họ cả... Một bức tranh hiện thực nhức nhối, đáng sợ, chả ai có thể mường tượng được hết những gì mà tác giả đã đề cập trong quyển sách của mình cả. Hãy tìm đọc để biết rằng không có gì là dễ dàng cho một cuộc sống giàu sang, đọc để thấy được rằng phụ nữ, ở nhiều nơi, hiện nay vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trammmmm25/09/2019
Bìa sách gợi lên cho mình khung cảnh về những tòa lâu đài thường xuất hiện trong các bộ phim của Disney, chẳng hạn như phim về Rapunzel. Nhưng...chuẩn bị tinh thần đi đã vì không phải sắp tới là khung cảnh nguy nga, tráng lệ, choáng ngợp như các bạn thấy trên phim đâu mà sẽ là sự bực bối, đen tối thậm chí đến khiếp đảm của cô đơn, tủi thân và đau khổ.
Mở đầu quyển tự truyện hấp dẫn này là hoàn cảnh của tác giả khi biết mình đã bị lợi dụng sang xứ người không chỉ vì công việc & những điều hạn, quyền lợi trong bản hợp đồng của công ty môi giới. Tác giả đã trải qua ly hôn và đang muốn tìm lại cách sống cân bằng cũng như có đủ nguồn lực kinh tế để lo cho đàn con ở quê nhà nên chị lựa chọn con đường đi xuất khẩu lao động ở xứ người. Và rồi viễn cảnh đen tối xảy đến, chị phải đối mặt với cơn đói triền miên (đặc biệt là lúc khi chị lao động chân tay cho vợ người chủ thứ ba), những khó khăn khi tìm cách liên lạc với người thân, bên môi giới, việc say xe và mất dần ý thức về hiện tại. Càng qua từng đoạn sách, khó khăn & khổ đau như ngày một chất chồng lên nhau: chị phải tập làm quen với cung cách phục vụ của gia chủ, những cậu chủ rắc rối,...và rất nhiều thử thách khác. Với việc phải qua tay nhiều người chủ trong suốt quá trình lao động ấy, chị hiểu ra mình là một con tốt bị điều khiển ngoài ý muốn bởi những thế lực chỉ biết chăm chăm vào lợi quyền cho bản thân.
Một cảm giác xót xa gợi lên khi chị kể những lúc chị đau rát cả hai tay khi phải giặt chừng nấy tấm thảm sao cho đạt yêu cầu người chủ, chịu những cú tát vô cùng khó hiểu khi nấu ăn hay phục vụ không vừa ý người vợ của chủ, phải lau dọn....vệ sinh cho những đứa trẻ đã lên 6, gặp phải những hành vi khiếm nhã của chủ, bị gạ gẫm bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Vá qua những câu chữ mang tính bộc lộ trên, mình cảm nhận được sự cô đơn & chán chường như thế nào khi tác giả không tìm được lối thoát cho riêng mình. Tất nhiên, không chỉ toàn là màu xám xịt không đâu, vẫn có những điểm sáng, như những tia hy vọng le lói nhất thời mình chị cảm thấu được trong những thời khắc đen tối. Ấy chính là việc được gặp những người đồng hương trên xứ người, những người giúp việc mà một trong số họ đã tạo cơ hội cho chị quay về lại Việt Nam thoát khỏi cảnh như sống ở địa ngục trần gian, sự yêu quý thiệt lòng của người giúp việc nam,...Tất cả đều âm thầm, lặng lẽ và là những bước đi quan trọng giúp chị tìm lại được điều tích cực giữa vô vàn thứ đang gục hãm tinh thần mình.
Đã là thời đại của của 4.0 toàn cầu và ta đang dần tiến đến thập niên thứ 2 của thế kỷ XXI, ấy vậy mà mình vẫn thắc mắc rằng tại sao ý thực nâng cao và bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ không thề đi cùng với sự phát triển của công nghệ, khoa học? Và liệu có phải nói là còn quá nhiều những xã hội mà tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ suốt gần trăm năm trời, vẫn chưa có ai dám can đảm trình bảy suy nghĩ và bảo vệ họ cả...
Một bức tranh hiện thực nhức nhối, đáng sợ, chả ai có thể mường tượng được hết những gì mà tác giả đã đề cập trong quyển sách của mình cả. Hãy tìm đọc để biết rằng không có gì là dễ dàng cho một cuộc sống giàu sang, đọc để thấy được rằng phụ nữ, ở nhiều nơi, hiện nay vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi cả về thể xác lẫn tinh thần.