Tú“Cho đi và nhận lại, điều nào bạn làm nhiều hơn?” Vô tình đọc cuốn sách “Người dám cho đi” của hai tác giả Bob Burg và John David Mann, tôi thấy rất ấn tượng sâu sắc. Trong cuộc sống này, cho đi không phải là một chiến thuật hay chiến lược gì cả, đây đơn giản là một cách sống. Tôi kể cho các bạn nghe một câu truyện nhỏ lúc tôi còn đi học đại học. Mùa hè năm đó rất nóng bức, khi đến phòng trọ của cô bạn, tôi rất lấy làm ái ngại khi cả phòng có chiếc quạt điện duy nhất lại bị hỏng. Cô bạn tôi bận làm đồ án tốt nghiệp, và nếu cố dành dụm, bớt tiền ăn uống sinh hoạt lại thì vẫn có thể mua 1 chiếc quạt mới. Nhưng cô bạn tôi cố chịu đựng cái nóng oi ả đó, và dành tiền để sau khi làm đồ án, cô ấy sẽ về quê một thời gian. Thú thực lúc đó chúng tôi đều rất bận cho đồ án, nên hầu như không đi làm thêm được. Tôi suy nghĩ, rồi đến quán tạp hóa lề đường mua cho cô ấy một cây quạt điện nhỏ (230 ngàn). Số tiền đó, lúc đó, thời điểm đó, với tôi là lớn. Nhưng tôi sẵn sàng mua cho cô bạn của mình để cô ấy có thể sinh hoạt thoải mái hơn trong những ngày nóng đến khó thở đó. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi cũng ít nói chuyện hơn. Cho tới một ngày, khi đi làm, tôi bị ăn trộm mất ví tiền. Toàn bộ tiền mặt, giấy tờ mất hết. Cô bạn ngày xưa biết chuyện, liền xoay xở đâu ra được 2 triệu để tôi tạm sống. Tôi mừng lắm, cảm ơn cô ấy rối rít. Trước khi tôi nhận lại được điều này, có lẽ là vì tôi đã từng cho đi. Hôm trước Hà Nội bùng phát dịch cúm A, cô bé chung phòng trọ tôi bị bệnh. Cô bé đó sốt cao, nôn ói và không ăn được gì. Tôi bận rộn nên thường xuyên không ở nhà, nhưng may mắn là còn một người nữa có thể ở nhà chăm cô bé kia. Ai dè người đó thản nhiên đi du lịch cùng người yêu, chuyện dịch cúm ở phòng trọ, có lẽ chẳng là mối bận tậm gì với người đó. Tôi không thể xin nghỉ quá nhiều, nên hết giờ làm là vội ghé hiệu thuốc và tạp hóa để mua cháo. Tôi vẫn nhớ viên hạ sốt cấp tốc nó to bằng cái bánh quy nhỏ, tôi quên bẻ ra mà để cô bé đó nuốt hết. Kết quả là cô bé bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng. Tôi vội lấy chậu thau cho cô bé đó tự móc họng để ói viên thuốc ra. Đúng là kỷ niệm nhớ đời. Sau vài hôm thì cô bé đó khỏi, cô bé đó trả tiền thuốc thang mà tôi đã mua, nhưng tôi không lấy. Tưởng mọi thứ đã qua, ai dè đến tôi gặp chuyện. Tôi bị một chút vấn đề về sức khỏe, và phải uống kháng sinh liều cao. Chính những viên kháng sinh đó khiến tôi nóng phát sốt và tinh thần không còn tỉnh táo. Lần này thì cô bé kia lại chăm sóc tôi. Thú thực là trước đây chúng tôi không ưa nhau. Nhưng sau chuyện này, tình cảm chúng tôi đã thân thiết hơn. Càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy đúng: trước khi bạn muốn nhận lấy, thì bạn phải biết cho đi. Bạn là người thế nào, giá trị của bạn ra làm sao, không phải là ở những điều bạn nhận được, mà là ở những thứ bạn cho đi. Đây là một cách sống.
Vũ Tú“Cho đi và nhận lại, điều nào bạn làm nhiều hơn?”
Vô tình đọc cuốn sách “Người dám cho đi” của hai tác giả Bob Burg và John David Mann, tôi thấy rất ấn tượng sâu sắc. Trong cuộc sống này, cho đi không phải là một chiến thuật hay chiến lược gì cả, đây đơn giản là một cách sống.
Tôi kể cho các bạn nghe một câu truyện nhỏ lúc tôi còn đi học đại học. Mùa hè năm đó rất nóng bức, khi đến phòng trọ của cô bạn, tôi rất lấy làm ái ngại khi cả phòng có chiếc quạt điện duy nhất lại bị hỏng. Cô bạn tôi bận làm đồ án tốt nghiệp, và nếu cố dành dụm, bớt tiền ăn uống sinh hoạt lại thì vẫn có thể mua 1 chiếc quạt mới. Nhưng cô bạn tôi cố chịu đựng cái nóng oi ả đó, và dành tiền để sau khi làm đồ án, cô ấy sẽ về quê một thời gian. Thú thực lúc đó chúng tôi đều rất bận cho đồ án, nên hầu như không đi làm thêm được. Tôi suy nghĩ, rồi đến quán tạp hóa lề đường mua cho cô ấy một cây quạt điện nhỏ (230 ngàn). Số tiền đó, lúc đó, thời điểm đó, với tôi là lớn. Nhưng tôi sẵn sàng mua cho cô bạn của mình để cô ấy có thể sinh hoạt thoải mái hơn trong những ngày nóng đến khó thở đó. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi cũng ít nói chuyện hơn. Cho tới một ngày, khi đi làm, tôi bị ăn trộm mất ví tiền. Toàn bộ tiền mặt, giấy tờ mất hết. Cô bạn ngày xưa biết chuyện, liền xoay xở đâu ra được 2 triệu để tôi tạm sống. Tôi mừng lắm, cảm ơn cô ấy rối rít. Trước khi tôi nhận lại được điều này, có lẽ là vì tôi đã từng cho đi.
Hôm trước Hà Nội bùng phát dịch cúm A, cô bé chung phòng trọ tôi bị bệnh. Cô bé đó sốt cao, nôn ói và không ăn được gì. Tôi bận rộn nên thường xuyên không ở nhà, nhưng may mắn là còn một người nữa có thể ở nhà chăm cô bé kia. Ai dè người đó thản nhiên đi du lịch cùng người yêu, chuyện dịch cúm ở phòng trọ, có lẽ chẳng là mối bận tậm gì với người đó. Tôi không thể xin nghỉ quá nhiều, nên hết giờ làm là vội ghé hiệu thuốc và tạp hóa để mua cháo. Tôi vẫn nhớ viên hạ sốt cấp tốc nó to bằng cái bánh quy nhỏ, tôi quên bẻ ra mà để cô bé đó nuốt hết. Kết quả là cô bé bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng. Tôi vội lấy chậu thau cho cô bé đó tự móc họng để ói viên thuốc ra. Đúng là kỷ niệm nhớ đời. Sau vài hôm thì cô bé đó khỏi, cô bé đó trả tiền thuốc thang mà tôi đã mua, nhưng tôi không lấy. Tưởng mọi thứ đã qua, ai dè đến tôi gặp chuyện. Tôi bị một chút vấn đề về sức khỏe, và phải uống kháng sinh liều cao. Chính những viên kháng sinh đó khiến tôi nóng phát sốt và tinh thần không còn tỉnh táo. Lần này thì cô bé kia lại chăm sóc tôi. Thú thực là trước đây chúng tôi không ưa nhau. Nhưng sau chuyện này, tình cảm chúng tôi đã thân thiết hơn.
Càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy đúng: trước khi bạn muốn nhận lấy, thì bạn phải biết cho đi. Bạn là người thế nào, giá trị của bạn ra làm sao, không phải là ở những điều bạn nhận được, mà là ở những thứ bạn cho đi. Đây là một cách sống.
Tú30/07/2020
“Cho đi và nhận lại, điều nào bạn làm nhiều hơn?” Vô tình đọc cuốn sách “Người dám cho đi” của hai tác giả Bob Burg và John David Mann, tôi thấy rất ấn tượng sâu sắc. Trong cuộc sống này, cho đi không phải là một chiến thuật hay chiến lược gì cả, đây đơn giản là một cách sống. Tôi kể cho các bạn nghe một câu truyện nhỏ lúc tôi còn đi học đại học. Mùa hè năm đó rất nóng bức, khi đến phòng trọ của cô bạn, tôi rất lấy làm ái ngại khi cả phòng có chiếc quạt điện duy nhất lại bị hỏng. Cô bạn tôi bận làm đồ án tốt nghiệp, và nếu cố dành dụm, bớt tiền ăn uống sinh hoạt lại thì vẫn có thể mua 1 chiếc quạt mới. Nhưng cô bạn tôi cố chịu đựng cái nóng oi ả đó, và dành tiền để sau khi làm đồ án, cô ấy sẽ về quê một thời gian. Thú thực lúc đó chúng tôi đều rất bận cho đồ án, nên hầu như không đi làm thêm được. Tôi suy nghĩ, rồi đến quán tạp hóa lề đường mua cho cô ấy một cây quạt điện nhỏ (230 ngàn). Số tiền đó, lúc đó, thời điểm đó, với tôi là lớn. Nhưng tôi sẵn sàng mua cho cô bạn của mình để cô ấy có thể sinh hoạt thoải mái hơn trong những ngày nóng đến khó thở đó. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi cũng ít nói chuyện hơn. Cho tới một ngày, khi đi làm, tôi bị ăn trộm mất ví tiền. Toàn bộ tiền mặt, giấy tờ mất hết. Cô bạn ngày xưa biết chuyện, liền xoay xở đâu ra được 2 triệu để tôi tạm sống. Tôi mừng lắm, cảm ơn cô ấy rối rít. Trước khi tôi nhận lại được điều này, có lẽ là vì tôi đã từng cho đi. Hôm trước Hà Nội bùng phát dịch cúm A, cô bé chung phòng trọ tôi bị bệnh. Cô bé đó sốt cao, nôn ói và không ăn được gì. Tôi bận rộn nên thường xuyên không ở nhà, nhưng may mắn là còn một người nữa có thể ở nhà chăm cô bé kia. Ai dè người đó thản nhiên đi du lịch cùng người yêu, chuyện dịch cúm ở phòng trọ, có lẽ chẳng là mối bận tậm gì với người đó. Tôi không thể xin nghỉ quá nhiều, nên hết giờ làm là vội ghé hiệu thuốc và tạp hóa để mua cháo. Tôi vẫn nhớ viên hạ sốt cấp tốc nó to bằng cái bánh quy nhỏ, tôi quên bẻ ra mà để cô bé đó nuốt hết. Kết quả là cô bé bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng. Tôi vội lấy chậu thau cho cô bé đó tự móc họng để ói viên thuốc ra. Đúng là kỷ niệm nhớ đời. Sau vài hôm thì cô bé đó khỏi, cô bé đó trả tiền thuốc thang mà tôi đã mua, nhưng tôi không lấy. Tưởng mọi thứ đã qua, ai dè đến tôi gặp chuyện. Tôi bị một chút vấn đề về sức khỏe, và phải uống kháng sinh liều cao. Chính những viên kháng sinh đó khiến tôi nóng phát sốt và tinh thần không còn tỉnh táo. Lần này thì cô bé kia lại chăm sóc tôi. Thú thực là trước đây chúng tôi không ưa nhau. Nhưng sau chuyện này, tình cảm chúng tôi đã thân thiết hơn. Càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy đúng: trước khi bạn muốn nhận lấy, thì bạn phải biết cho đi. Bạn là người thế nào, giá trị của bạn ra làm sao, không phải là ở những điều bạn nhận được, mà là ở những thứ bạn cho đi. Đây là một cách sống.
Vũ Tú28/04/2020
“Cho đi và nhận lại, điều nào bạn làm nhiều hơn?”
Vô tình đọc cuốn sách “Người dám cho đi” của hai tác giả Bob Burg và John David Mann, tôi thấy rất ấn tượng sâu sắc. Trong cuộc sống này, cho đi không phải là một chiến thuật hay chiến lược gì cả, đây đơn giản là một cách sống.
Tôi kể cho các bạn nghe một câu truyện nhỏ lúc tôi còn đi học đại học. Mùa hè năm đó rất nóng bức, khi đến phòng trọ của cô bạn, tôi rất lấy làm ái ngại khi cả phòng có chiếc quạt điện duy nhất lại bị hỏng. Cô bạn tôi bận làm đồ án tốt nghiệp, và nếu cố dành dụm, bớt tiền ăn uống sinh hoạt lại thì vẫn có thể mua 1 chiếc quạt mới. Nhưng cô bạn tôi cố chịu đựng cái nóng oi ả đó, và dành tiền để sau khi làm đồ án, cô ấy sẽ về quê một thời gian. Thú thực lúc đó chúng tôi đều rất bận cho đồ án, nên hầu như không đi làm thêm được. Tôi suy nghĩ, rồi đến quán tạp hóa lề đường mua cho cô ấy một cây quạt điện nhỏ (230 ngàn). Số tiền đó, lúc đó, thời điểm đó, với tôi là lớn. Nhưng tôi sẵn sàng mua cho cô bạn của mình để cô ấy có thể sinh hoạt thoải mái hơn trong những ngày nóng đến khó thở đó. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi cũng ít nói chuyện hơn. Cho tới một ngày, khi đi làm, tôi bị ăn trộm mất ví tiền. Toàn bộ tiền mặt, giấy tờ mất hết. Cô bạn ngày xưa biết chuyện, liền xoay xở đâu ra được 2 triệu để tôi tạm sống. Tôi mừng lắm, cảm ơn cô ấy rối rít. Trước khi tôi nhận lại được điều này, có lẽ là vì tôi đã từng cho đi.
Hôm trước Hà Nội bùng phát dịch cúm A, cô bé chung phòng trọ tôi bị bệnh. Cô bé đó sốt cao, nôn ói và không ăn được gì. Tôi bận rộn nên thường xuyên không ở nhà, nhưng may mắn là còn một người nữa có thể ở nhà chăm cô bé kia. Ai dè người đó thản nhiên đi du lịch cùng người yêu, chuyện dịch cúm ở phòng trọ, có lẽ chẳng là mối bận tậm gì với người đó. Tôi không thể xin nghỉ quá nhiều, nên hết giờ làm là vội ghé hiệu thuốc và tạp hóa để mua cháo. Tôi vẫn nhớ viên hạ sốt cấp tốc nó to bằng cái bánh quy nhỏ, tôi quên bẻ ra mà để cô bé đó nuốt hết. Kết quả là cô bé bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng. Tôi vội lấy chậu thau cho cô bé đó tự móc họng để ói viên thuốc ra. Đúng là kỷ niệm nhớ đời. Sau vài hôm thì cô bé đó khỏi, cô bé đó trả tiền thuốc thang mà tôi đã mua, nhưng tôi không lấy. Tưởng mọi thứ đã qua, ai dè đến tôi gặp chuyện. Tôi bị một chút vấn đề về sức khỏe, và phải uống kháng sinh liều cao. Chính những viên kháng sinh đó khiến tôi nóng phát sốt và tinh thần không còn tỉnh táo. Lần này thì cô bé kia lại chăm sóc tôi. Thú thực là trước đây chúng tôi không ưa nhau. Nhưng sau chuyện này, tình cảm chúng tôi đã thân thiết hơn.
Càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy đúng: trước khi bạn muốn nhận lấy, thì bạn phải biết cho đi. Bạn là người thế nào, giá trị của bạn ra làm sao, không phải là ở những điều bạn nhận được, mà là ở những thứ bạn cho đi. Đây là một cách sống.