Khám Phá Thế Giới Hội Họa Ấn Tượng Qua 45 Kiệt Tác Của Claude Monet Không một nghệ sĩ thế kỷ XX nào không bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho Claude Monet, người tiên phong dẫn dắt phong trào nghệ thuật lớn nhất thời đại – hội họa Ấn tượng. Cuốn sách này sẽ đưa bạn vào hành trình khám phá và hiểu rõ hơn về lý do tại sao, cho đến tận ngày nay, Claude Monet vẫn là một trong những danh họa được công chúng yêu thích nhất trên toàn thế giới, thông qua việc phân tích và minh họa 45 tác phẩm xuất sắc nhất của ông. Với mỗi tác phẩm được giới thiệu, bạn sẽ có cơ hội:
- Tìm hiểu những yếu tố then chốt khiến tác phẩm trở thành một kiệt tác “không thể chối cãi”.
- Khám phá hoàn cảnh sáng tác, địa điểm và thời gian thực hiện tác phẩm.
- Phân tích kỹ thuật vẽ độc đáo mà họa sĩ đã sử dụng.
- Giải mã những thông điệp và ý nghĩa mà nghệ sĩ muốn truyền tải.
- Tìm hiểu thông tin chi tiết về kích thước, chất liệu, phương tiện và nơi lưu giữ tác phẩm.
- Đọc những trích dẫn giá trị làm nổi bật tầm quan trọng của tác phẩm trong lịch sử nghệ thuật.
Cuốn sách được cấu trúc rõ ràng, mạch lạc, chia thành hai phần chính: cuộc đời và sự nghiệp của danh họa Claude Monet, cùng với 45 kiệt tác tiêu biểu mà ông đã để lại. Đây là một nguồn tài liệu tham khảo hữu ích cho những người yêu thích Claude Monet và mong muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc đời, phong cách nghệ thuật và những đóng góp to lớn của ông cho nền hội họa thế giới. Cuốn sách thuộc bộ sưu tập các tác giả và tác phẩm hội họa nổi tiếng, được xuất bản bởi Omega+ và mua bản quyền từ NXB Larousse danh tiếng của Pháp.
Trích đoạn ấn tượng:Năm 1872, trong một chuyến đi đến thành phố Le Havre, Monet đã phác thảo một bức vẽ có kích thước nhỏ, ban đầu có tên là Biển (Marine) và không được ông đánh giá cao. Tuy nhiên, hai năm sau, khi bức tranh được trưng bày tại triển lãm do Nadar tổ chức với tiêu đề Ấn tượng, Mặt Trời mọc (Impression, soleil levant), nó đã gây ra nhiều tranh cãi và bị giới phê bình chế giễu. Nhà báo Louis Leroy của tờ Charivari đã viết một bài bình luận nổi tiếng vào ngày 28 tháng 4: “Ồ! Thật là một ngày khó khăn khi tôi mạo hiểm đến triển lãm đầu tiên trên đại lộ Les Capucines cùng với Joseph Vincent, họa sĩ vẽ tranh phong cảnh, học trò của Bertin, người đã được nhiều chính phủ trao tặng huy chương và huân chương! Một kẻ liều lĩnh đã đến đó mà không chút hoài nghi; ông ấy nghĩ sẽ được xem những bức tranh giống như ở bất cứ nơi đâu, đẹp và xấu, xấu nhiều hơn là đẹp, nhưng không hề xâm phạm đến các chuẩn tắc nghệ thuật, đến việc tôn thờ các mẫu hình và sự kính trọng đối với các bậc thầy. [...] Một thảm họa chắc chắn sắp xảy ra, và ngài Monet là người giáng cho ông ấy [Joseph Vincent] đòn cuối cùng. – À! Đây rồi, đây rồi! Ông ấy hét lên trước bức tranh số 98. Tôi đã nhận ra bức yêu thích nhất của Vincent! Bức tranh này vẽ gì vậy? Hãy thử xem trong tập sách nhỏ này –
Ấn tượng, Mặt Trời mọc. Ấn tượng, hẳn là vậy. Tôi tự nhủ, vì tôi ấn tượng với bức tranh này, nên chắc hẳn có điều ấn tượng trong đó… và cách làm thật là tự do, thật dễ dãi! Một bản vẽ phác thảo thậm chí nhìn còn hoàn thiện hơn là bức tranh cảnh biển kia!” Chính từ sự kiện này, trường phái Ấn tượng đã chính thức ra đời! (tr.17-18) Một câu chuyện thú vị kể rằng vào một buổi sáng cuối hè năm 1890, Monet đã nhờ Blanche Hoschedé tìm cho ông một tấm vải mới vì ánh sáng ở đống cỏ khô mà ông đang vẽ đã thay đổi, làm thay đổi cả màu sắc. Bản thân họa sĩ vẫn giữ gìn sự diễn giải thi vị này trong những năm cuối đời. Một lá thư Monet gửi cho Gustave Geffroy ngày 7 tháng 10 năm 1890 đã cung cấp một bằng chứng rõ ràng hơn: “Tôi cố gắng rất nhiều, tôi kiên trì tạo ra một loạt các hiệu ứng khác nhau (của các đống cỏ khô), nhưng tại thời điểm đó, Mặt Trời lặn rất nhanh đến nỗi tôi không thể bắt kịp... Tôi trở nên chậm chạp, điều này khiến tôi thất vọng, nhưng càng đi tôi càng thấy mình cần nỗ lực rất nhiều để thể hiện được cái tôi đang tìm kiếm: sự tức thời, đặc biệt là không khí bao trùm, cùng một thứ ánh sáng lan tỏa khắp nơi”. (tr.10) “Tôi nhìn thấy màu xanh da trời, nhưng tôi không thể nhìn thấy màu đỏ, không thể nhìn thấy màu vàng nữa; nó làm tôi khó chịu khủng khiếp vì tôi biết rằng những màu này tồn tại; bởi vì tôi biết rằng trên bảng màu của tôi có màu đỏ, vàng, có một màu xanh lá cây đặc biệt, một màu tím nhất định; tôi không còn nhìn thấy chúng như khi tôi đã thấy chúng ngày trước nữa, mặc dù tôi nhớ rất rõ màu sắc mà chúng mang lại”. (bác sĩ Jacques Mawas thuật lại lời của Monet, tr.29) Việc lựa chọn khung hình trong các tác phẩm của Monet cũng gợi nhớ đến nghệ thuật nhiếp ảnh vừa mới ra đời, thứ được Nicéphore Niepce phát minh vài thập kỷ trước đó và được coi là “thư pháp của ánh sáng”. Cuối cùng, bức tranh này khẳng định sự tự do của mặt phẳng vẽ, không còn sự phân cấp giữa các lớp cảnh, và màu sắc trở thành yếu tố quyến rũ duy nhất. (tr.36) Phương pháp sáng tác của Monet chưa từng có tiền lệ trong lịch sử; các họa sĩ cổ điển “chế tác” phong cảnh của họ, những người Lãng mạn thì mơ về chúng. Monet lên ý tưởng, thiết kế và tạo ra phong cảnh trong khu vườn của mình, sau đó ông chỉ việc vẽ. Do đó, ông hoàn toàn tự do trong việc lựa chọn chủ thể để tái hiện, mà không bị ràng buộc bởi thiên nhiên. (tr.121) Trong tất cả các đặc tính tiền thân của nghệ thuật Monet, nguyên tắc lặp lại dễ dàng chiếm ưu thế. Nguyên tắc này, dựa trên sự đa dạng của các hình khối tự nhiên, tìm kiếm những yếu tố đảm bảo sự thống nhất của nó. Do đó, dưới nét cọ của họa sĩ, một học thuyết ca tụng sự tràn ngập các hình mẫu tự nhiên và sự cạn kiệt khả năng trang trí đã nảy sinh; báo trước nền nghệ thuật môi trường lần thứ hai của thế kỷ XX, các tác phẩm cuối cùng mang đến cho người xem cảm giác được đắm chìm trong một vũ trụ hỗn loạn và đơn nhất đầy nghịch lý. Nói tóm lại, một sự sống động. (tr.123)
Những câu nói hay:“Chủ thể chỉ là phụ; cái tôi muốn tái dựng là những gì diễn ra giữa tôi và chủ thể.” (Monet, tr.41) “Nghệ thuật biến mất, im tiếng và ta chỉ còn thấy chính mình trong sự hiện diện của một thiên nhiên sống động đã hoàn toàn bị chinh phục và chế ngự bởi người họa sĩ phi thường này.” (tr.54) “Tôi chỉ nhìn vào những gì vũ trụ bày ra trước mắt để làm chứng cho vũ trụ bằng cọ vẽ của tôi.” (Monet, tr.120)
Về tác giả:GÉRARD DENIZEAU (25/10/1953)Nhà nghiên cứu lịch sử nghệ thuật, nhà âm nhạc và cây viết người Pháp với nhiều tác phẩm thuộc đủ thể loại: tiểu thuyết, thơ ca, báo chí, sách về mỹ thuật và âm nhạc. Ông từng là giáo viên trung học (từ năm 1978 tại Lons-le-Saunier), giảng viên tại Đại học Lorraine (từ năm 1984), giảng viên âm nhạc tại Đại học Paris 4 (từ năm 1992) và tại Trung tâm Đào tạo Nghệ thuật cao cấp CRR-Paris 4 (từ năm 2004). Gérard Denizeau đã dành nhiều năm trong sự nghiệp viết lách để cống hiến cho sự bảo tồn những di sản quý báu của nước Pháp nói riêng và thế giới nói chung.