Tram BuiMình luôn thấy Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn rất đặc biệt. Chị vụt sáng lên với ‘Cánh Đồng Bất Tận’ khi mới 29 tuổi, một điều mà ai đọc tác phẩm này rồi sẽ thấy khó lòng tin nổi. Như mình đã có nói khi review ‘Đảo’, ngay từ đầu chị đã viết về một mảng khá hẹp: đời sống lam lũ của người dân nghèo vùng sông nước miền Tây, nhưng chị là bá chủ trong cái mảng hẹp đó. Với những gì đã làm được trong ‘Cánh Đồng Bất Tận’, e là chủ đề này của văn học hiện đại Việt Nam, về sau hiếm có ai vượt qua được cái bóng Nguyễn Ngọc Tư.
Đã có nhiều bài review rất hay về tấn bi kịch của hai đứa trẻ chăn vịt và người cha hận thù đàn bà trong ‘Cánh Đồng Bất Tận’, mình sẽ không múa rìu qua mắt thợ nữa. Mình chỉ muốn nói một chút về sự tròn trịa trong cái câu chuyện khấp khuỷu mà Nguyễn Ngọc Tư dẫn người đọc đi qua. Sau bao nhiêu sự kiện, cái kết của ‘Cánh Đồng Bất Tận’ đến khá bất ngờ, khi Nương bắt đầu nhìn thấy lại chút nhân tính ở người cha, và một vòng tròn bi kịch quay lại điểm bắt đầu. Lời lẽ của Nương tuy có vẻ mang chút hy vọng, thực ra lại càng khiến người ta thấy tuyệt vọng. ‘Cánh Đồng Bất Tận’ bắt người ta phải đón nhận sự cùng cực một cách trơ trọi, phũ phàng, dù nó mang trên mình vỏ bọc là thứ ngôn ngữ tinh tế, sâu sắc nhưng không trưởng giả, thôi miên lòng người cộp mác Nguyễn Ngọc Tư.
Nhiều nhà văn viết với thái độ khá vị thân, cho ai muốn hiểu sao thì hiểu, mà không hiểu cũng mặc kệ. Vừa chân thành với và truyền tải được thông điệp của mình, vừa không đánh mất sự tự trọng của một nhà văn là điều khó khăn, không phải ai cũng làm được. Nhưng Nguyễn Ngọc Tư đâu phải là “ai”. Nghệ thuật mà vừa nắm giữ người xem phổ thông, vừa được các giải thưởng công nhận, đều khiến mình thật sự hâm mộ.
Mình vẫn thích ‘Đảo’ hơn vì tập truyện ngắn này có sự trưởng thành của Nguyễn Ngọc Tư 10 năm sau ‘Cánh Đồng Bất Tận’, nhưng ‘Cánh Đồng Bất Tận’ chính là nguồn gốc siêu anh hùng của Nguyễn Ngọc Tư nên đã mê chị thì không thể không đọc. Mà nó còn hay đến rợn người.
Đào An ChiNỗi buồn len lỏi trong từng câu từng chữ, tràn ập ra trang giấy. Buồn từ con chữ nhảy vào đôi mắt rồi chạy vào tim. Không biết từ khi nào mê luyến những dòng viết của Nguyễn Ngọc Tư đến thế. Mộc mạc, đời thường, là những mẩu chuyện cực kỳ “thường” của những đời người cũng “thường” ở ngoài kia, nhưng chính trong cái “thường” ấy hiện lên một nỗi “thương” cực kỳ khó nói, một niềm đồng cảm, một nỗi xót xa tràn ra cả thành giọt nước mặn nơi khoé mắt. Thân người giữa dòng đời vốn như tấm bèo trôi, số phận cũng khéo lắm trêu đùa. Những câu chuyện được nhẩn nha chậm rãi kể ra, những dòng viết chầm chậm và nỗi niềm thương cảm cũng dâng lên chầm chậm. Đáng để đọc và đọc lại nhiều lần.
Han LinhCảm giác say nắng một cuốn sách là như thế nào nhỉ? Là ngay từ đầu mình đã thích nó và không ngừng cũng như không thể kìm lòng mà đọc lại nó rất nhiều lần sau đó! Là mỗi lần đọc nó mình lại có cảm giác yêu nó nhiều hơn, khám phá ra nhiều điểm hay, điểm độc đáo của nó nhiều hơn! Và “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư là một quyển sách như thế! Nó là quyển sách mà tôi đã xem là “tình yêu đầu” của mình đối với thế giới văn chương diệu kì này!
Bạn biết không khi viết những dòng này, mình vô cùng hạnh phúc như thể đang nói về một niềm tự hào, một niềm ngưỡng mộ mà mình đã ấp ủ bấy lâu. “Cánh đồng bất tận” là một quyển sách vừa vặn với 218 trang chất chứa bao vui buồn, bao tình cảm đong đầy của Tư, của người dân Nam bộ giống Tư và của những tấm lòng đang dang dở, đau khổ trong cuộc sống này!
14 câu chuyện nhỏ trong một áng văn chan chứa tình người! Ta đau đớn trước mối tình dang dở của anh Hết và chị Hoài! Chỉ vì món nợ sữa ngày xưa quá lớn, anh để chị đi lấy chồng. Ngày chị thuộc về người ta, anh vẫn còn đánh cờ, anh đánh trong tiếng khóc và sự bao biện: “Ừ! Tại tao thương con chốt. Qua sông là không mong ngày về…”.
Rồi ta lại ngùi ngùi cho cái tình của ông già Năm nhỏ dành cho đứa con riêng của vợ ông! Ông làm tất cả và ông trộm cả đôi trâu mà còn cố ý để cho người ta biết nữa chứ! Ông không biết hậu quả của việc trộm cắp hay ở tù hoặc bị phạt hành chính là gì, nguyện vọng duy nhất và cuối cùng của ông là được lên ti vi và nói rằng: “Cải ơi, ba là Năm Nhỏ nè, nhà mình ở Cỏ Cháy đó, nhớ không? Về nhà đi con, tội má con vò võ có một mình. Con là trọng, chứ đôi trâu cộ nhằm nhò gì… Về nghe con, ơi Cải…”
Nghe mà đứt ruột đứt gan!
Mỗi khi đọc những câu chuyện của chị Tư, ta bỗng cảm thấy day dứt, khắc khoải nhưng không vì thế mà nó quá bi lụy hay nhuốm màu bi quan! Nắng rồi sẽ lên sau những cơn mưa nặng hạt, và những con người đó lại sẽ sống, sẽ tiếp tục đáng yêu và đáng kính như thế! Tất cả những tạp nham, những niềm đau ấy chỉ tô sáng thêm cái tình người, cái “chất người” trong cuộc sống này mà thôi! Và trong “Cánh đồng bất tận”, những con người ấy tỏa sáng như những viên ngọc! Nhờ những bài viết của chị mà tôi cảm thấy hóa ra cuộc sống này cảm động đến thế, đáng trân trọng đến thế! Nó đang cứ tiếp diễn tưởng như không màu nhưng lại là một chiếc kính vạn hoa muôn hình vạn trạng.
Chất văn của Tư trong “Cánh đồng bất tận” cũng là một điều đáng để bàn luận tới! Nó rất đời và buồn. Nhìn có vẻ rất dửng dưng, tỉnh như không nhưng ẩn chứa trong đó là một tấm lòng luôn trăn trở, luôn khắc khoải về người và đời. Có những đoạn mình đọc muốn rớm nước mắt, lòng thì quặn thắt từng cơn mà Tư cứ hề hề, kể như đó là một điều hiển nhiên và rất bình thường của cuộc sống. Giọng Tư quen thuộc, thân thương như những bà má, bà dì mình gặp ở chợ, như một người láng giềng nào mà tình cờ tạt ngang vậy đó! Từ ngữ chị dùng không cầu kì, mộc mạc, đặc Nam bộ nhưng không biết vì sao mà lại có sức hút đến thế. Đọc mãi mà vẫn yêu. Truyện của Tư luôn là những cái kết mở để người đọc tự điền vào! Bạn có thể là người viết nên số phận mới cho họ, không cần Tư phải kể hết! Tư chỉ gợi mở và bạn sẽ là người khám phá, định đoạt! Bạn sẽ là người đồng sáng tao với Tư!
Một điểm nữa mà mình rất thích ở quyển sách là những đoạn dẫn vào siêu đáng yêu và chân chất của Tư! Mình đọc mà cứ cười suốt vì nó ngộ, nó độc và nó giống như mình vậy! Có đoạn Tư đã viết như thế này: “Mỗi lần nghe câu hát “Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại…” tôi hơi quạu, ông bà mình quá hiền lành đi, thí dụ có bị phụ phàng, thì cũng cố chanh chua, hằn học một tí, “Gió đưa thằng quỷ sứ về thành. Để tui ở lại chành ành…đắng cay”. Đau tức vậy mà trách cứ nhẹ hều…” Và tôi có cảm tưởng nó như đã trở thành một tác phẩm riêng, ngắn gọn, đầy đủ trọn vẹn và đong đầy! Hỉ nộ ái ố đều có! Không thiếu một thứ gì! Chua cay mặn nồng hòa quyện đến đáng yêu!
Về hình thức của quyển sách nếu chỉ nhìn vào bìa, nói thật mình sẽ không mua nó đâu vì mình cảm thấy một điều gì đó rất trơ trọi, huyền bí. Một cô gái nằm co ro, dáng người và đầu tóc làm mình liên tưởng đến một khúc cây, một bụi cỏ hay thậm chí là những bụi rạ ở cánh đồng. Mình cảm nhận chút gì đó bé nhỏ, thanh thao, yếu ớt và khắc khoải của một kiếp người lan bạt. Nhưng khi mở quyển sách ra, mình thấy đó là một chân trời mới, là một kho báu chứa đầy những hạt ngọc ngôn từ! Và dù có chọn lại, mình cũng sẽ chọn “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư!
Violet"Cánh đồng bất tận" là một trong những tác phẩm thành công nhất của Nguyễn Ngọc Tư. Truyện kể về hoàn cảnh của hai chị em không được chăm sóc bởi bàn tay mẹ, phải sống với cha. Tuy nhiên do bị ảnh hưởng tinh thần bởi sự rời bỏ của người vợ, người cha đó dường như trở nên vô cảm với cuộc sống của hai chị em. Ông mất hoàn toàn niềm tin vào những người phụ nữ, vì thế hai chị em phải cùng nhau trải qua những ngày tháng cực thì khổ sở, chật vật. Như bị tách ra khỏi thế giới loài người, tâm tính của hai chị em dẫn đổi khác nhưng sau tất cả họ vẫn khao khát một cuộc sống bình thường ,không chỉ vậy cuốn sách còn mở ra những câu chuyện buồn có, dễ thương có của nhiều người khác.
Mai MèoKhông chỉ gây ấn tượng bởi nội dung buồn, “Cánh đồng bất tận” còn đem lại một cảm giác thân thuộc với lời văn đậm chất Nam Bộ, đầy sự dân dã, phóng khoáng và đôi khi hơi tục. Và thông qua giọng văn của mình, Nguyễn Ngọc Tư đã phô bày cho người đọc sự khắc nghiệt của dòng đời hay sự chơi vơi lạc lõng giữa ồn ào phố thị của những phận người khác biệt về giai cấp, đời sống, học thức… nhưng đều có một mắt xích chung là mang trong mình một nỗi lòng khó trải. Có thể nói chính nét dân dã trong văn của cô đã làm nổi bật nội dung của truyện hơn, giúp người đọc dễ dàng thẩm thấu truyện hơn.“Cương quyết chỉ chết vì già” câu khẩu hiệu nghe vừa buồn cười vừa đáng thương ở cù lao Mút Cà Tha, một nơi xa thị thành mút chỉ cà tha, một nơi buồn tẻ, nơi mà người ta chết chỉ vì những lí do cỏn con như do ăn ổi chua, ổi mà bị thủng ruột hay bị sốt xuất huyết mà chỉ được chữa bằng cách cạo gió… Những nhân viên y tế về công tác ở đây cùng lắm chỉ được vài ba tháng rồi chạy mất dù cho ông trưởng ấp Tư Mốt đối đãi nhiệt tình. Văn là người thứ sáu, cậu cũng được đối đãi nhiệt tình như thế, nhưng kết quả cũng như bao lần khác, cậu rời khỏi nơi hiu quạnh này một cách lặng lẽ không lời từ biệt để trở về với khói bụi thành phố… Và cũng như bao lần, ông tự hỏi “con cá, lá rau, hạt gạo mến thương của người cù lao không ràng buộc được một con người (như đã từng rịt chân ông lại)” hay sao, vậy cái bóng nhỏ nhoi của Nga, con gái ông Tư Mốt, đang tuyệt vọng đứng ngóng chờ cũng không có nghĩa gì ư?
Mi MiMình đã nghe đến nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ rất lâu và cũng đã từng xem bộ phim “Cánh đồng bất tận” được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên, nhưng chỉ đến khi được đọc từng trang sách do chính cô viết thì cảm xúc nó mới chân thật làm sao. CĐBT viết về cuộc đời của những con người trên cái mảnh đất Nam Bộ. Tác phẩm gồm nhiều truyện ngắn khác nhau nhưng có lẽ truyện ngắn mà Nguyễn Ngọc Tư đặt nhiều công sức nhất là mẫu truyện ngắn cuối cùng mang cái tên của chính cuốn sách này. Mỗi mẫu truyện ngắn kể về cuộc đời của mỗi con người khác nhau. Thú thật là cũng lâu lắm rồi mới có một quyển sách lấy đi nước mắt của mình..Một quyển sách cực kỳ hay.
Phương UyênCảm giác say nắng một cuốn sách là như thế nào nhỉ? Là ngay từ đầu mình đã thích nó và không ngừng cũng như không thể kìm lòng mà đọc lại nó rất nhiều lần sau đó! Là mỗi lần đọc nó mình lại có cảm giác yêu nó nhiều hơn, khám phá ra nhiều điểm hay, điểm độc đáo của nó nhiều hơn! Và “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư là một quyển sách như thế! Nó là quyển sách mà tôi đã xem là “tình yêu đầu” của mình đối với thế giới văn chương diệu kì này!
Bạn biết không khi viết những dòng này, mình vô cùng hạnh phúc như thể đang nói về một niềm tự hào, một niềm ngưỡng mộ mà mình đã ấp ủ bấy lâu. “Cánh đồng bất tận” là một quyển sách vừa vặn với 218 trang chất chứa bao vui buồn, bao tình cảm đong đầy của Tư, của người dân Nam bộ giống Tư và của những tấm lòng đang dang dở, đau khổ trong cuộc sống này! 14 câu chuyện nhỏ trong một áng văn chan chứa tình người! Ta đau đớn trước mối tình dang dở của anh Hết và chị Hoài! Chỉ vì món nợ sữa ngày xưa quá lớn, anh để chị đi lấy chồng. Ngày chị thuộc về người ta, anh vẫn còn đánh cờ, anh đánh trong tiếng khóc và sự bao biện: “Ừ! Tại tao thương con chốt. Qua sông là không mong ngày về…”. Rồi ta lại ngùi ngùi cho cái tình của ông già Năm nhỏ dành cho đứa con riêng của vợ ông! Ông làm tất cả và ông trộm cả đôi trâu mà còn cố ý để cho người ta biết nữa chứ! Ông không biết hậu quả của việc trộm cắp hay ở tù hoặc bị phạt hành chính là gì, nguyện vọng duy nhất và cuối cùng của ông là được lên ti vi và nói rằng: “Cải ơi, ba là Năm Nhỏ nè, nhà mình ở Cỏ Cháy đó, nhớ không? Về nhà đi con, tội má con vò võ có một mình. Con là trọng, chứ đôi trâu cộ nhằm nhò gì… Về nghe con, ơi Cải…” Nghe mà đứt ruột đứt gan! Mỗi khi đọc những câu chuyện của chị Tư, ta bỗng cảm thấy day dứt, khắc khoải nhưng không vì thế mà nó quá bi lụy hay nhuốm màu bi quan! Nắng rồi sẽ lên sau những cơn mưa nặng hạt, và những con người đó lại sẽ sống, sẽ tiếp tục đáng yêu và đáng kính như thế! Tất cả những tạp nham, những niềm đau ấy chỉ tô sáng thêm cái tình người, cái “chất người” trong cuộc sống này mà thôi! Và trong “Cánh đồng bất tận”, những con người ấy tỏa sáng như những viên ngọc! Nhờ những bài viết của chị mà tôi cảm thấy hóa ra cuộc sống này cảm động đến thế, đáng trân trọng đến thế! Nó đang cứ tiếp diễn tưởng như không màu nhưng lại là một chiếc kính vạn hoa muôn hình vạn trạng.
Chất văn của Tư trong “Cánh đồng bất tận” cũng là một điều đáng để bàn luận tới! Nó rất đời và buồn. Nhìn có vẻ rất dửng dưng, tỉnh như không nhưng ẩn chứa trong đó là một tấm lòng luôn trăn trở, luôn khắc khoải về người và đời. Có những đoạn mình đọc muốn rớm nước mắt, lòng thì quặn thắt từng cơn mà Tư cứ hề hề, kể như đó là một điều hiển nhiên và rất bình thường của cuộc sống. Giọng Tư quen thuộc, thân thương như những bà má, bà dì mình gặp ở chợ, như một người láng giềng nào mà tình cờ tạt ngang vậy đó! Từ ngữ chị dùng không cầu kì, mộc mạc, rặc Nam bộ nhưng không biết vì sao mà lại có sức hút đến thế. Đọc mãi mà vẫn yêu. Truyện của Tư luôn là những cái kết mở để người đọc tự điền vào! Bạn có thể là người viết nên số phận mới cho họ, không cần Tư phải kể hết! Tư chỉ gợi mở và bạn sẽ là người khám phá, định đoạt! Bạn sẽ là người đồng sáng tao với Tư!
Một điểm nữa mà mình rất thích ở quyển sách là những đoạn dẫn vào siêu đáng yêu và chân chất của Tư! Mình đọc mà cứ cười suốt vì nó ngộ, nó độc và nó giống như mình vậy! Có đoạn Tư đã viết như thế này: “Mỗi lần nghe câu hát “Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại…” tôi hơi quạu, ông bà mình quá hiền lành đi, thí dụ có bị phụ phàng, thì cũng cố chanh chua, hằn học một tí, “Gió đưa thằng quỷ sứ về thành. Để tui ở lại chành ành…đắng cay”. Đau tức vậy mà trách cứ nhẹ hều…” Và tôi có cảm tưởng nó như đã trở thành một tác phẩm riêng, ngắn gọn, đầy đủ trọn vẹn và đong đầy! Hỉ nộ ái ố đều có! Không thiếu một thứ gì! Chua cay mặn nồng hòa quyện đến đáng yêu!
Về hình thức của quyển sách nếu chỉ nhìn vào bìa, nói thật mình sẽ không mua nó đâu vì mình cảm thấy một điều gì đó rất trơ trọi, huyền bí. Một cô gái nằm co ro, dáng người và đầu tóc làm mình liên tưởng đến một khúc cây, một bụi cỏ hay thậm chí là những bụi rạ ở cánh đồng. Mình cảm nhận chút gì đó bé nhỏ, thanh thao, yếu ớt và khắc khoải của một kiếp người lan bạt. Nhưng khi mở quyển sách ra, mình thấy đó là một chân trời mới, là một kho báu chứa đầy những hạt ngọc ngôn từ! Và dù có chọn lại, mình cũng sẽ chọn “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư!!!
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc hết bài viết này! Mình viết những dòng này không hi vọng nó sẽ đạt giải hay có bất cứ mục đích nào khác ngoài việc hi vọng bạn sẽ dành một góc nhỏ trong tim mình để đọc những tác phẩm của chị Nguyễn Ngọc Tư! Nó thật sự rất hay, rất sâu sắc và giàu giá trị nhân văn! Và mình cũng hi vọng rằng, trong tủ sách của bạn cũng sẽ có một quyển “Cánh đồng bất tận” giống như mình có được và yêu nó!
HTTVCó những câu chuyện, những cuộc đời trong tác phẩm này đã làm mình khóc rất nhiều. Khóc vì sự éo le, phũ phàng, tàn nhẫn, đau thương, chia ly, buồn tủi,… mà Nguyễn Ngọc Tư đã đem đến cho mỗi thân phận trong tác phẩm. Cách mà cô Tư viết về cuộc đời của họ rất đỗi chua xót nhưng mình luôn cảm nhận được sự bình dị, gần gũi, ấm cúng đậm chất Nam Bộ trong cách mà cô sử dụng từ ngữ. Có lẽ vì một phần mình luôn yêu mến mảnh đất Đồng bằng sông Cửu Long này nên lần này mình có cảm xúc rất đặc biệt với từng trang sách của cô Tư. Hầu hết các mảnh đời của những con người trong tác phẩm này rất éo le, éo le đến mức mình còn không muốn tin cô Tư lại có thể đem đến cái kết như vậy cho cuộc đời họ. Cuộc đời họ đầy chua xót nhưng rất đỗi chân thật. Tác phẩm này không có cái kết hoàn hảo cho các nhân vật như tiểu thuyết ngôn tình. Cứ như rằng Nguyễn Ngọc Tư đã đi khắp tận cùng miền Tây sông nước và ghi lại cuộc đời thật sự của một mảnh đời nhỏ nhoi nào đó ở nơi đó vậy. Không chỉ lời thoại của những con người trong tác phẩm đậm chất Nam Bộ mà ngay cả tính cách của họ cũng vậy, chân chất, thật thà, phóng khoáng, thẳng thắn, chịu thương , chịu khó,…Sự ngang trái in đậm dấu ấn trong từng câu chuyện như dằn xé trái tim người đọc nhưng cô Tư vẫn khiến mình thấy như được chìm trong tâm trạng thoải mái nhất.
Thu CúcDường như nhắc đến Nguyễn Ngọc Tư, hẳn tất cả mọi người đều suy nghĩ ngay đến những tác phẩm buồn lai chút lắng đọng trong tâm hồn và sau mỗi câu chuyện đều khiến đọc giả trong đó có cả tôi một chút gì đó ngắt quãng, một nỗi niềm suy nghĩ sâu sắc về nhân vật và từng cử chỉ hành động của họ như rõ mồn một trước mắt
Và tập truyên ngắn Cánh Đồng Bất Tận cũng là một trong những tác phẩm nổi bật đó của chị Tư, tập truyện này tôi đã nghe tên bấy lâu nhưng vẫn không lựa chọn mua về đọc vì bản thân biết nó đã được chuyển thể thành phim nên trong suy nghĩ rằng tên truyện quá đỗi xa xăm u buồn nên chắc nội dung cũng sẽ giống như những bộ phim nhựa về miền quê trong thời chiến Việt Nam mà lúc nhỏ từng xem. Nhưng không, qua một lần đọc được một tập truyên khác của chị Tư, giọng văn quá đỗi chân chất, từng câu từng chữ như thể chị chính là nhân vật trong truyện khiến một người đọc giả như tôi khó lòng mà không ấn tượng được.
Sau đó tôi đã tìm đến CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN, vẫn là truyên có kết buồn, lời văn vẫn thế vẫn đậm chất Nam Bộ gần gũi thân thiết hay có khi chị Tư là người con của Cà Mau của miền sông nước đồng bằng sông Cửu Long này.., qua từng lời văn miêu tả sự mộc mạc giản dị ngay cả những suy nghĩ đơn thuần như là của Nương trước cuộc sống lang thang trên đồng trong CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN, là cảnh đối thoại trên ghe vào tờ mờ sáng của hai người phụ nữ cùng yêu một người trong DÒNG NHỚ... được chị Tư khắc hoạ quá đổi thành công. Tập truyên ngắn CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN được phát hành năm 2005 gồm 14 truyện ngắn. Tất cả đều kể về một hiện thực miền Nam xưa cùng những hoàn cảnh, kinh tế những sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày, tình yêu đôi lứa, tình cha con…
Hay việc cha Năm Nhỏ đi trộm trâu để được lên tivi nhắn với đứa con gái trong CẢI ƠI
--“Cải ơi, ba Năm Nhỏ nè, nhà mình ở Cỏ Cháy đó, nhớ không? Về nhà đi con tội má con vò võ có một mình…”,
Hay cách đau tận sâu trong tâm nhưng không thể hiện ra khi Huệ và Thi dứt đoạn mối tình dang dở. Thi lên trường huyện dạy để dành tiền cưới Huệ nhưng rồi lại phải chuẩn bị cưới con gái trưởng phòng giáo dục huyện. Huệ ở quê lấy Thuấn, như một cách để quên Thi trong HUỆ LẤY CHỒNG
--“Lúc Huệ giở mấy trái tim coi kỹ coi có thủng lổ không thì thấy Thi đằng cuối chợ đứng nhìn. Huệ cười ráo hoảnh, tưởng Huệ không thấy, Thuấn quay qua, nhắc nhỏ, “Thi kìa, em!”. Huệ cười, ừ, Thi đó, Thi chớ ai, rồi biểu người bán hàng lựa thêm cho hai chữ Song Hỷ, mới lại gần chào, Huệ biểu “Thi đừng có nhìn tui trân trối vậy, tui cũng phải lấy chồng chớ, phải hôn. Mà anh nhớ đối xử với người ta tốt như đối xử với tui nghen”. Thi gượng gạo cười rồi cắn môi quay đi. Thuấn nhìn theo, nắm tay Huệ, nắm rất chặt, nửa như để an ủi, nữa giống như rịt lấy, như sợ Huệ bỏ chạy đi mất.”
Và cuối tập truyện là truyên ngắn CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN như được Nguyễn Ngọc Tư chăm chuốt nhất, qua từng câu từng chữ và cũng dễ hiểu vì sao nó được lấy tên để làm tựa đề cho tập truyên ngắn này
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của gia đình ba người: cha, Nương và đứa em trai kém một tuổi – Điền. Gia đình mưu sinh với nghề chăn vịt ngày đây mai đó rong ruổi trên những cánh đồng không tên. Người cha mang trong mình nổi hận thù sâu sắc với phụ nữ, với người vợ bỏ nhà đi theo người đàn ông khác.
Việc không đoái hoài đến 2 đứa con mặc cho chúng tự sinh tồn, tự trò chuyện bằng cách…đọc thấu nội tâm lẫn nhau, những gì không biết thì tự thử, tự học lấy cách sống… không phải vì chúng không ngoan, hư hỏng.. chỉ duy nhất một điều chúng là con của người phụ nữ phản bội. Nỗi hận thù ấy còn được Nguyễn Ngọc Tư khắc hoạ người cha qua hành động liên tiếp bỏ lại tất cả những người phụ nữ mà ông chiếm đoạt được, như là một cách để trả thù??
--“cha mang họ đi một quãng đường vừa đủ để người ở lại nhìn rõ chân dung của sự phản bội, sau đó người đàn bà bị hắt lên bờ, con đường quay về bị bịt kín”
Cuộc sống của 3 người rồi cũng sẽ bình thản trôi đi trong niềm thao thức lạnh lùng, thờ ơ của người cha và sự thèm muốn khao khát yêu thương và được yêu thương của 2 đứa nhỏ nếu như không có sự xuất hiện của “chị” – người vô tình được 3 người cưu mang trên chiếc ghe, và rồi:
--“Điền yêu chị”
--“Điền đuổi theo chị, và chị thì chạy theo cha”
Cuối truyện là hình ảnh Nương bị hãm hại, cha đối diện nhưng đành bất lực đến phát khóc, hai tiếng “Điền ơi” như trong tiềm thức gọi đứa em khiến ông đau đến sững sờ. Hành động đắp chiếc áo của mình lên đứa con gái giữa cánh đồng hoang vắng, sâu thẳm như thay một lời yêu thương, xót xa, đau khổ… của người cha đối với chính con ruột của mình mà bấy lâu nay ông đã không bận tâm đến.
--“Ông ta bò quanh nó, tìm bất cứ thứ gì có thể che cơ thể nó dưới ánh mặt trời. Dường như đứa con gái đang chết, chỉ đôi mắt là rung rức chớp mở không thôi. Câu đầu tiên nó hỏi:
-Không biết con bị có con không, hả cha?
Đứa bé đó, nhất định nó sẽ đặt tên là Thương, là Nhớ, hay Diệu, Xuyến, Hường…đứa bé không cha nhưng chắc chắn được đến trường, sẽ tương tỉnh và vui vẻ sống đến hết đời,”
Hoàng MannCánh đồng bất tận - Nguyễn Ngọc Tư
14 mẩu truyện ngắn, xoay quanh những con người miền Tây chất phác, những mối tình dang dở, câm lặng, những khắc khoải tình người, và cả những hy vọng ẩn đâu đó trong những số phận buồn tênh, lênh đênh trên con sóng nước.
Cô Tư kể truyện buồn, truyện bâng khuâng sâu lắng nhưng lại bằng một giọng rất vô tư, như thể xem nỗi buồn cũng bình thường như bao cảm xúc khác chứ chẳng hề thi vị hoá nó. Trong số những quyển tản văn hay truyện ngắn mình từng đọc, khi đối diện với nỗi buồn, có người thì chọn cách khắc nghiệt với nó, có người thì lại đắm chìm trong nỗi buồn ấy, nhưng để gặp ai mà nói về nó bằng một cách thanh thản, nhẹ bâng như cô Tư thì mình chưa gặp bao giờ. (à có đôi lúc gặp trong sách thiền nhưng cái đó chắc ko tính :)))
Thú thật mình không rành về sách lắm, nhưng vẫn muốn mạo muội nhận xét rằng văn chương của cô Tư hệt như một làn gió nhỏ là lạ và độc đáo trong văn học Việt Nam vậy. Từng câu từng chữ, nhẹ bâng, mộc mạc như vậy mà không hiểu sao khi đi vào lòng lại cứ man mác buồn không đâu. Mình không hứng thú gì với bối cảnh miền Tây sông nước cho lắm mà phải công nhận những câu văn của cô, đẹp đến nao lòng luôn. Trước giờ người duy nhất từng cho mình cảm giác này là bác Ánh, mặc dù truyện bác không phải lúc nào cũng hay nhưng nhiều lúc mình đọc sách cũng chẳng quan tâm nội dung lắm, chỉ mê cái vibe mà nó mang lại thôi: chút hoài niệm, chút bình yên và cả chút cảm giác gì đó, dịu dàng nhưng cứ ray rứt trong lòng hoài không thôi.
Nhưng khác với những câu truyện nên thơ của bác Ánh, văn cô Tư viết lại quá chân thật, thật đến nỗi lắm lúc khắc nghiệt và trần trụi, làm mình có tí hơi nản, bất lực nghĩ chứ “chèn ơi biết là đời thì nó phải như thế nhưng không thể nào làm cho nó có hậu hơn dù chỉ một lần à?”. Nhưng cũng đừng vì không thích truyện buồn mà bỏ qua những tác phẩm của cô Tư nha, phí lắm đó.
Nổi tiếng nhất chắc chắn là truyện ngắn "Cánh đồng bất tận" đã được chuyển thể thành phim. Với một đứa open-minded và dễ dãi như mình thì không vấn đề gì nhưng cả cha lẫn mẹ mình đều cho rằng nội dung truyện là không thể chấp nhận được, "đọc chi cho ô uế tâm hồn", theo như mẹ mình diễn tả thì là vậy
N.DuyNhưng nó chấp nhận việc ấy, dù phũ phàng (với nó, chấp nhận cũng là một thói quen). Đứa bé đó, nhất định nó sẽ đặt tên là Thương, là Nhớ hay Dịu, Xuyến, Hường... Đứa trẻ không cha nhưng chắc chắn được đến trường, sẽ tươi tỉnh và vui vẻ sống đến hết đời, vì được mẹ dạy, là trẻ con, đôi khi nên tha thứ lỗi lầm của người lớn." _ Nguyễn Ngọc Tư Cánh đồng bất tận và những truyện hay với mới nhất gồm 14 câu chuyện từ: Cải ơi!, Thương quá rau răm, Hiu hiu gió bấc, Huệ lấy chồng, Cái nhìn khắc khoải, Nhà cổ, Mối tình năm cũ, Cuối mùa nhan sắc, Biển người mênh mông, Nhớ sông, Dòng nhớ, Duyên phận so le, Một trái tim khô và cuối cùng là Cánh đồng bất tận. _ Mỗi truyện của Nguyễn Ngọc Tư đều là một mảnh cuộc đời. Buồn và day dứt. Đã đọc truyện và xem cả phim chuyển thể, cả hai lần mình đều khóc và day dứt mãi trong lòng. Cuộc đời Nương sao mà chứng kiến nhiều chuyện như thế. Đến nỗi thằng Điền phải nói rằng: "Đẹp làm chi dữ vậy, Hai? Ở cái xó quê nầy, có đẹp mai mốt cũng phải lấy chồng, đẻ một bầy con nheo nhóc, cũng ra ruộng ra vườn làm lụng đến hết đời, xẹp lép như xác ve. Đẹp, mắc công giữ..." Nhưng cái tương lai bình lặng ấy, Nương cũng không có được. Một cuộc đời trôi nổi, vô định. Cả Điền và cả Nương đều trải qua những chuyện mà lẽ ra không nên, không đáng phải trải. Một cuộc đời thiếu vắng tình thương, những lỗi lầm trở thành vết xướt. Chỉ mong đó là những đứa trẻ cuối cùng phải chịu tổn thương trong cánh đồng bất tận đầy cạm bẫy và rối ren của cuộc đời.
Minh MinhĐã lâu lắm rồi mình không đọc văn học Việt Nam nhưng tác phẩm lần này không hề làm mình thất vọng tí nào. Mình đã nghe đến nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ rất lâu và cũng đã từng xem bộ phim “Cánh đồng bất tận” được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên, nhưng chỉ đến khi được đọc từng trang sách do chính cô viết thì cảm xúc nó mới chân thật làm sao. CĐBT viết về cuộc đời của những con người trên cái mảnh đất Nam Bộ. Tác phẩm gồm nhiều truyện ngắn khác nhau nhưng có lẽ truyện ngắn mà Nguyễn Ngọc Tư đặt nhiều công sức nhất là mẫu truyện ngắn cuối cùng mang cái tên của chính cuốn sách này. Mỗi mẫu truyện ngắn kể về cuộc đời của mỗi con người khác nhau. Thú thật là cũng lâu lắm rồi mới có một quyển sách lấy đi nước mắt của mình.
Mai MítTập truyện ngắn này bao gồm 14 câu chuyện khác biệt nhưng kết nối vừa vặn với nhau bằng một chủ đề “tình yêu”.Cách hành văn của tác giả tinh tế, chân chất, chậm rãi, lật từng trang sách có cảm giác như đang bóc đi từng lớp cảm xúc con người. Vùng đất Nam Bộ hiện lên thật tự nhiên nhưng không kém phần sống động. Không gian truyện gắn liền với đàn vịt, bờ sông, mái nhà cũ... những lát cắt sập xệ, buồn đến nao lòng.Bên cạnh đó, yếu tố con người vẫn luôn giữ vai trò chủ đạo. Những mảnh đời lênh đênh góp phần tô đậm cái buồn của văn Nguyễn Ngọc Tư . Các nhân vật đều để lại những dấu ấn riêng, mình tin chắc, bạn sẽ tìm được ít nhất một nhân vật để yêu thích, để suy ngẫm, để cảm thông.
Gia HânBình dị trong ngôn từ. Bên cạnh, những cái tên quá xá thân thuộc: "Ông Chín Vũ, Ông Năm Nhỏ, Sáu Đèo, Cô Đào Hồng,..." và cả những từ lóng địa phương cũng được sử dụng tự nhiên, bối cảnh có sông có đất, có cánh đồng bạt ngàn cùng những cơn gió, cứ như chẳng phải là chuyện xảy ra đâu xa, mà ngay đây, cạnh nhà mình, ở quê mình, trong kí ức mình, đọc mà cứ như đang nghe kể chuyện vậy. Nỗi buồn mà cô Tư đem đến ấy. Nó là sự tổng hợp của nhiều yếu tố lắm. Từ những mảnh đời bi kịch như cuộc đời người chăn vịt, suốt đời lang thang khắp nơi, không nhà, không vợ, không còn tình yêu của con(cánh đồng bất tận). Cô Hảo cứ mãi chờ một người còn thương người khác (hiu hiu gió bấc). Hai người yêu nhau rất lâu rồi phải lấy người khác. Đến cô vợ yêu chồng, chồng lại mải miết thả tâm tư vào sông nước tìm hình bóng cũ,...Những tình yêu thuần thiết, nồng nhiệt, đắm say đến nỗi chỉ khiến nước mắt chực trào ra.
Đều là những câu chuyện dang dở chưa đến đâu, những cái kết chưa trọn vẹn khiến ta thao thức đi tìm một câu trả lời để thoả lòng. Ấy vậy là vậy, cô Tư bao giờ cũng để lại nỗi buồn le lói thế đấy, đầy tiếc nuối và không hoàn hảo.
AnhKhi cảm nhận về cuốn sách này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tác giả, người đã dành cả tâm huyết để viết lên những trang văn hay như vậy . Điểm chung trong sáng tác của chị Tư là buồn, rất buồn, nhưng lại đậm đà tình người . Những con người lặn lội trong cuộc đời cứ thế hiện lên trong lời văn của chị, cũng như họ đang trồi ngụp trên chính cuộc sống bon chen kia . Nhưng dù nghèo, dù khổ, tâm hồn họ luôn sáng ngời, luôn yêu thương, biết sẻ chia, biết nghĩ đến người khác . Những con người đáng yêu như thế đấy . Đọc tác phẩm của chị, có lẽ nhiều người sẽ bật khóc khi thấy đồng loại của mình cô đơn, nhỏ bé, bị vùi dập nhiều đến thế . Cánh bèo trôi lạc giữa dòng, rồi cũng lạc vào văn thơ của Nguyễn Ngọc Tư đầy ám ảnh, sâu lắng .
Yến ViMột quyển sách với nỗi buồn man mác của những người dân nhà nông nghèo khó ở nông thôn. Họ buồn cũng không buồn lắm, khổ cũng không khổ lắm, nhưng có cái sự khắc khoải ngấm mãi trong máu thịt của mình. Sách của Nguyễn Ngọc Tư giúp mình hiểu hơn một chút về cuộc sống lặng lẽ nhưng đầy sóng gió nội tâm của một con người, bi ai có, nhớ nhung có, đau đớn có, cô độc có, yêu thương có, tất cả gói gọn trong một kiếp người. Một nàng Huệ nết na, duyên dáng, chịu đau theo chồng, bỏ lại mối tình xưa cũ thời tuổi trẻ. Một anh chàng cô độc bỏ xứ ra đảo làm việc nhưng cuối cùng lại không thắng nổi sự quyến rũ của thành thị nên dứt áo ra đi không một lần ngoảnh lại. Tất cả những mảnh đời cô độc nhỏ bé ấy đã sống trong sách của chị Tư, cho chúng ta trải nghiệm một hồi thương nhớ da diết khôn nguôi.
Gia HânChị Tư dẫn dắt mạch chuyện vừa theo không gian vừa theo thời gian nhưng hình như cũng không phải thế. Nó không rõ ràng nhưng dễ dàng khiến người ta hiểu đồng cảm và đau lòng cho phân đời du mục của “gia đình” ấy. Mình không thể kể rõ cốt truyện bởi dường như cảm giác đó là một câu chuyện dài lắm.
Bi kịch bắt đầu khi hai đứa trẻ ngồi ở khe chòi lúa và nhìn thấy mẹ mình cùng một người đàn ông khác đang xxx. Khi đó nó không hiểu sự không tình nguyện và chết lặng của mẹ mình. Nó đã nghĩ mẹ nó phản bội cha nó. Và kết thúc câu chuyện là cảnh đứa trẻ ấy lớn lên bị rape ngay trước mặt cha mình giữa cánh đồng tưởng chừng bất tận- như những đau khổ của thân phận con người cũng kéo dài bất tận vậy.
Đấy là cảnh kết và không có phần sau đó- là kết thúc bi kịch cu hay là mở ra tiếp bi kịch của những phận đời mới. Đây là một tác phẩm táo bạo khi tác giả khai thác đề tài theo hướng trần trụi và bản năng con người n nhất. Ở đó không có lý trí, không có luật pháp chỉ có những ham muốn, những tổn thương.
Thực sự đọc xong mình rất đau. Cũng chẳng vì gì cả.
Hoàng MannNhưng nó chấp nhận việc ấy, dù phũ phàng (với nó, chấp nhận cũng là một thói quen).
Đứa bé đó, nhất định nó sẽ đặt tên là Thương, là Nhớ hay Dịu, Xuyến, Hường... Đứa trẻ không cha nhưng chắc chắn được đến trường, sẽ tươi tỉnh và vui vẻ sống đến hết đời, vì được mẹ dạy, là trẻ con, đôi khi nên tha thứ lỗi lầm của người lớn."
_
Nguyễn Ngọc Tư Cánh đồng bất tận và những truyện hay với mới nhất gồm 14 câu chuyện từ: Cải ơi!, Thương quá rau răm, Hiu hiu gió bấc, Huệ lấy chồng, Cái nhìn khắc khoải, Nhà cổ, Mối tình năm cũ, Cuối mùa nhan sắc, Biển người mênh mông, Nhớ sông, Dòng nhớ, Duyên phận so le, Một trái tim khô và cuối cùng là Cánh đồng bất tận.
_
Mỗi truyện của Nguyễn Ngọc Tư đều là một mảnh cuộc đời. Buồn và day dứt. Đã đọc truyện và xem cả phim chuyển thể, cả hai lần mình đều khóc và day dứt mãi trong lòng. Cuộc đời Nương sao mà chứng kiến nhiều chuyện như thế. Đến nỗi thằng Điền phải nói rằng: "Đẹp làm chi dữ vậy, Hai? Ở cái xó quê nầy, có đẹp mai mốt cũng phải lấy chồng, đẻ một bầy con nheo nhóc, cũng ra ruộng ra vườn làm lụng đến hết đời, xẹp lép như xác ve. Đẹp, mắc công giữ..." Nhưng cái tương lai bình lặng ấy, Nương cũng không có được. Một cuộc đời trôi nổi, vô định. Cả Điền và cả Nương đều trải qua những chuyện mà lẽ ra không nên, không đáng phải trải. Một cuộc đời thiếu vắng tình thương, những lỗi lầm trở thành vết xướt. Chỉ mong đó là những đứa trẻ cuối cùng phải chịu tổn thương trong cánh đồng bất tận đầy cạm bẫy và rối ren của cuộc đời.
Hoàng MamnNhưng nó chấp nhận việc ấy, dù phũ phàng (với nó, chấp nhận cũng là một thói quen).
Đứa bé đó, nhất định nó sẽ đặt tên là Thương, là Nhớ hay Dịu, Xuyến, Hường... Đứa trẻ không cha nhưng chắc chắn được đến trường, sẽ tươi tỉnh và vui vẻ sống đến hết đời, vì được mẹ dạy, là trẻ con, đôi khi nên tha thứ lỗi lầm của người lớn."
_
Nguyễn Ngọc Tư Cánh đồng bất tận và những truyện hay với mới nhất gồm 14 câu chuyện từ: Cải ơi!, Thương quá rau răm, Hiu hiu gió bấc, Huệ lấy chồng, Cái nhìn khắc khoải, Nhà cổ, Mối tình năm cũ, Cuối mùa nhan sắc, Biển người mênh mông, Nhớ sông, Dòng nhớ, Duyên phận so le, Một trái tim khô và cuối cùng là Cánh đồng bất tận.
_
Mỗi truyện của Nguyễn Ngọc Tư đều là một mảnh cuộc đời. Buồn và day dứt. Đã đọc truyện và xem cả phim chuyển thể, cả hai lần mình đều khóc và day dứt mãi trong lòng. Cuộc đời Nương sao mà chứng kiến nhiều chuyện như thế. Đến nỗi thằng Điền phải nói rằng: "Đẹp làm chi dữ vậy, Hai? Ở cái xó quê nầy, có đẹp mai mốt cũng phải lấy chồng, đẻ một bầy con nheo nhóc, cũng ra ruộng ra vườn làm lụng đến hết đời, xẹp lép như xác ve. Đẹp, mắc công giữ..." Nhưng cái tương lai bình lặng ấy, Nương cũng không có được. Một cuộc đời trôi nổi, vô định. Cả Điền và cả Nương đều trải qua những chuyện mà lẽ ra không nên, không đáng phải trải. Một cuộc đời thiếu vắng tình thương, những lỗi lầm trở thành vết xướt. Chỉ mong đó là những đứa trẻ cuối cùng phải chịu tổn thương trong cánh đồng bất tận đầy cạm bẫy và rối ren của cuộc đời.
Vương TrangHay và ý nghĩa làm sao! Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này . Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ? Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
Linh LanCánh đồng bất tận” là câu chuyện cuối cùng câu chuyện của một quãng đời rong ruổi trên sông nước của ba bố con nọ,đến một ngày trở thành bốn người và rồi đến một ngày chỉ còn lại hai, và theo đó là cả quá trình dần tìm lại cảm giác thuộc về một chốn nào đó với những con người những đồng loại của mình, giữa nhân gian này.
“Sống cuộc đời du mục, cũng đồng nghĩa với cuộc đời nay đây mai đó, không có căn nhà của mình, không có nơi nào quen thuộc cả, thậm chí hai chị em muốn nhìn một cái cây tự tay mình trồng cũng rất khó."
Sống đời mục đồng, chúng tôi buộc mình đừng yêu thương, quyến luyến bất cứ ai, để khỏi ngậm ngùi, để lòng dửng dưng khi cuốn lều, nhổ sào đi sang cánh đồng khác, dòng kinh khác."
"Họ có nhà để về, chúng tôi thì không. Họ sống giữa chòm xóm đông đúc, chúng tôi thì không. Họ ngủ với những giấc mơ đẹp, chúng tôi thì không. Nằm chèo queo, co rúm, chen chúc nhau trên sạp ghe, chúng tôi đánh mất thói quen chiêm bao".
Cuối cùng kết đọng lại vẫn là cái hay đến hụt hẫng đến buồn thương day dứt. Văn phong cô Tư để lại trong người đọc cái gì đó đẹp lắm.Cô không dùng chữ “yêu” mà chuộng chữ “thương” thứ tình cảm đem lại cảm giác an yên không đòi hỏi sự đáp lại. Những câu chuyện mà tình thương tràn ngập hẳn nhiên dịu dàng.Chỉ có đôi khi dịu dàng quá, ta lại buồn đến thắt lòng.
T.AnhHay và ý nghĩa làm sao! Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này . Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ? Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
N.DuyNhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này . Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ? Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
Long NguyễnTác phẩm lấy bối cảnh miền Tây Nam Bộ, ở đó, ông Út Vũ - một nông dân chân chất, hiền lành làm nghề thợ mộc, tình cờ gặp và xiêu lòng trước một cô gái xinh đẹp. Cả hai nên vợ chồng và có với nhau hai đứa con: Nương, Điền. Cuộc sống vất vả cực nhọc, người vợ bỏ đi và để lại cho ông hai đứa nhỏ bơ vơ. Đốt ngôi nhà lá của mình, rồi ông dắt con phiêu bạt trên chiếc ghe đi chăn vịt từ cánh đồng này đến cánh đồng khác. Nhưng nỗi hận về sự rời bỏ của vợ vẫn không thể nguôi ngoai, ông ngày càng trở nên cộc cằn, cáu gắt. Bao nhiêu bực dọc, bao nhiêu uất ức và căm hận của ông đều trút lên những đứa con của mình và lên những người đàn bà mà ông gặp. Cuộc sống nặng nề và u ám ấy vẫn cứ tiếp diễn, cho đến khi xảy ra biến cố...
Với cách hành văn giản dị, mộc mạc như chính tâm hồn và lối sống con người Nam Bộ, tác phẩm toát lên một nỗi buồn man mác thẳm sâu, nó khéo léo bóc tách bi kịch về những mảnh đời bất hạnh, những con người vẫn ngày đêm xuôi ngược giữa dòng đời để mưu sinh kiếm sống.
SơnHay và ý nghĩa làm sao! Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này . Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ? Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
ThanhNhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này . Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ? Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
ÁnhTình yêu mộc mạc gia đình, tình yêu thầm lặng đôi lứa, yêu nỗi cô đơn, yêu xóm làng. Tình yêu đời thường của người Việt Nam ta được khắc họa trong tác phẩm một cách rất bình dị nhưng lại làm cho người đọc nguôi ngoai, nghèn nghẹn khi đọc xong một tác phẩm.
TrangGửi văn phòng nhẹ nhàng sâu sắc ban cốt cách người con Nam bộ nhà văn Nguyễn Ngọc Tư sẽ mang đến cho bạn nhiều bất ngờ trong tập truyện ngắn này cái cuốn sách với hơn 200 trang Khoảng chục truyện ngắn nhưng đều mang yên tâm tư của tác giả về cuộc đời con người xứ sở chị thường viết về miền đất nghèo khó nhưng con người sống tình nghĩa thân mật đặc biệt ngòi bút của chị thường là hình ảnh người phụ nữ Chịu thương chịu khó có đức hi sinh cao cả Đọc truyện Bạn sẽ có cảm giác yêu mến hiểu hơn về con người miền Nam Bộ phải có tình yêu lớn với quê mình thì Nguyễn Ngọc Tư mới viết lên được những câu chuyện đi vào lòng người như thế
ThanhTừng biết đến tác giả Nguyễn Ngọc Tư trong tác phẩm :" bánh trái mùa xưa" đầy dịu dàng,thân mến , thì đến với :" cánh đồng bất tận " tôi càng thêm ngậm ngùi, xót xa trong những trang văn của chị . Và thực sự,khi cảm nhận về cuốn sách này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tác giả, người đã dành cả tâm huyết để viết lên những trang văn hay như vậy . Điểm chung trong sáng tác của chị Tư là buồn, rất buồn, nhưng lại đậm đà tình người . Những con người lặn lội trong cuộc đời cứ thế hiện lên trong lời văn của chị, cũng như họ đang trồi ngụp trên chính cuộc sống bon chen kia . Nhưng dù nghèo, dù khổ, tâm hồn họ luôn sáng ngời, luôn yêu thương, biết sẻ chia, biết nghĩ đến người khác . Những con người đáng yêu như thế đấy . Đọc tác phẩm của chị, có lẽ nhiều người sẽ bật khóc khi thấy đồng loại của mình cô đơn, nhỏ bé, bị vùi dập nhiều đến thế . Cánh bèo trôi lạc giữa dòng, rồi cũng lạc vào văn thơ của Nguyễn Ngọc Tư đầy ám ảnh, sâu lắng .
LoraĐây là quyển sách đầu tiên của Nguyễn Ngọc Tư mình đọc. Mặc dù mới đọc được vài chuyện đầu nhưng miệng đã thích luôn giọng văn, phong cách của tác giả. Hành văn giản dị, mộc mạc như chính những con người nam bộ chất phác nơi đây, tác phẩm gợi lên những bi kịch trong đời sống tinh thần của con người thời hiện đại, xoáy sâu vào những câu hỏi tự sâu trong tiềm thức về giá trị của mỗi con người trong đời sống thường nhật, mở ra trong ta nhiều suy ngẫm, cảm giác về sự cô đơn, về lòng tốt đến lạ lùng.Hầu hết đều là những câu chuyện nhìn qua tưởng như nhẹ nhàng. Nhẹ đến một thấm từng chút một, len sâu vào lòng người đọc bao cảm xúc khó tả. Đọc mà cảm thấy đau thay cho nhân vật, như đọc được nội tâm của họ. Tác giả không miêu tả nhiều nội tâm, cũng không cho nhân vật bật lên một tiếng nói. Nhưng tất cả không cần bộc bạch mà ý đã rõ ràng. Tuyến nhân vật trong các câu chuyện ngắn hầu hết đều mang nỗi khổ không thể nói bằng lời. Nghèo khổ, oan ức, thiếu thốn tình thân, tình yêu,…. Tất cả nhuộm 1 màu buồn hiu hắt, quạnh quẽ đến nao lòng.
sunflowerĐây là một trong những cuốn tản văn mà mình đọc đi đọc lại nhiều nhất bởi vì nó quá hay! Không biết tự khi nào chị Tư đã trở thành thần tượng của mình. Mình trân quý từng dòng văn mà chị viết, những mẫu chuyện mà chị kể! Chất văn của Nguyễn Ngọc Tư tóm gọn trong hai chữ ĐỜI và BUỒN. Mỗi câu chuyện ngắn là một mảnh đời vời vợi, thăm thẳm buồn miên man! Tiếng kêu xé lòng của ông Năm Nhỏ, những kiếp người lan bạt như Phi, như ba Điền, như Diễm Hương làm ta cảm thấy xót xa, rướm nước mắt... Nó buồn nó đau đáu... Mà giọng văn chị cứ hề hề, buông lơi, không lấy gì hoa mỹ, trau chuốt mà cứ như gió như dao sắc lạnh lòng người đọc! Từng mẫu chuyện ấy không chỉ truyền tải hết cái thuần, cái mộc của con người Nam bộ mà còn giàu lòng nhân văn! Hoàn cảnh khắt nghiệt, đồng tiền chi phối, số phận tréo nghoe nhưng không vì thế mà con người trong văn chị thôi tử tế! Họ không bạt bẽo, họ cũng không thú tính hay máu lạnh vô tình... Họ chỉ đau, chỉ khóc, chỉ buồn thương, chỉ vời vời cho những gì mình không đạt được! Đọc xong tôi thấy thương anh Hết biết bao, thương cả chị Hoài, chị Huệ! Cớ sao người ta thương nhau mà không đến được với nhau! Đọc xong các bạn sẽ khựng lại, ngẫm nghĩ, buồn thương, trân trọng và yêu thương những gì mình có hơn. Không những thế đôi khi các bạn còn bị ám ảnh, day dứt khôn nguôi với những con chữ mà chị Tư đã chắt chiu! Hi vọng các bạn sẽ thích quyển sách này - một trong những quyển sách hay nhất mà mình đã từng đọc! Cảm ơn bạn dã đọc những dòng bình luận này!!!!
Diệp ĐìnhTập truyện ngắn này bao gồm 14 câu chuyện khác biệt nhưng kết nối vừa vặn với nhau bằng một chủ đề “tình yêu”.
Cách hành văn của tác giả tinh tế, chân chất, chậm rãi, lật từng trang sách có cảm giác như đang bóc đi từng lớp cảm xúc con người. Vùng đất Nam Bộ hiện lên thật tự nhiên nhưng không kém phần sống động. Không gian truyện gắn liền với đàn vịt, bờ sông, mái nhà cũ... những lát cắt sập xệ, buồn đến nao lòng.
Bên cạnh đó, yếu tố con người vẫn luôn giữ vai trò chủ đạo. Những mảnh đời lênh đênh góp phần tô đậm cái buồn của văn Nguyễn Ngọc Tư . Các nhân vật đều để lại những dấu ấn riêng, mình tin chắc, bạn sẽ tìm được ít nhất một nhân vật để yêu thích, để suy ngẫm, để cảm thông.
-
《Ba tôi là người của sông. Không phải ông nhớ vườn xưa mà chống gậy về, ông nhớ sông, một ngày ba bốn lượt lủi thủi chống gậy ra bến, đôi mắt như đang nhìn da diết, mà không biết nhìn ai, chỉ thấy mông mênh vậy thôi. Chơ vơ, cô độc. Tựa như ông đang ở đây nhưng tâm hồn ông, trái tim ông, tấm lòng ông chảy tan vào dòng nước tự lâu rồi.》
_
《Má tôi chỉ quá giang một khúc đời rồi đi, ai cũng linh tính vậy, chỉ cha tôi là không, nên bây giờ mời khóc hận, cười đau.》
LêLàm thế nào để viết ít nhất mà gợi cảm xúc nhiều nhất? Phải đọc ngay Nguyễn Ngọc Tư mới biết được.
Văn của Nguyễn Ngọc Tư chỉ xoay quanh con nước, rặng cây với mấy xóm nghèo còi cọc mà câu cú sắc sảo, ý nào ăn ý nấy. Dòng trên biết xoa dịu nhẹ nhàng, câu dưới đã lia ngay đường cắt vào lòng người đọc. Thỉng thoảng còn chọt thêm mấy chi tiết hài hước nhẹ nhàng, nói chung rất dễ chịu.
Truyện nhiều cái dễ thương lém. Như ông Hai nọ có con pet tên là Cộc. Quen nghĩ kiểu thành phố nên tưởng nó là chó cỏ, ai biết nó là vịt xiêm. Mà ngoan ngoãn, thông minh, gọi cái le te chạy ra như thật. Tài của Nguyễn Ngọc Tư nằm ở chỗ, viết bao nhiêu quyển chung một chủ đề mà vốn vẫn chưa cạn.
Nói chung ai muốn giỏi tiếng Việt hơn, xài từ tinh tế hơn, vốn có trăm từ thì tận dụng hết mức cả trăm thì làm vài tập Nguyễn Ngọc Tư. Đảm bảo vừa rẻ vừa có ích.
Đọc xong chắn chắn không có giỏi lên luôn, nhưng nắm được cái gu nó thế nào.
an bẽm Từng biết đến tác giả Nguyễn Ngọc Tư trong tác phẩm :" bánh trái mùa xưa" đầy dịu dàng,thân mến , thì đến với :" cánh đồng bất tận " tôi càng thêm ngậm ngùi, xót xa trong những trang văn của chị . Và thực sự,khi cảm nhận về cuốn sách này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tác giả, người đã dành cả tâm huyết để viết lên những trang văn hay như vậy .
Điểm chung trong sáng tác của chị Tư là buồn, rất buồn, nhưng lại đậm đà tình người . Những con người lặn lội trong cuộc đời cứ thế hiện lên trong lời văn của chị, cũng như họ đang trồi ngụp trên chính cuộc sống bon chen kia . Nhưng dù nghèo, dù khổ, tâm hồn họ luôn sáng ngời, luôn yêu thương, biết sẻ chia, biết nghĩ đến người khác . Những con người đáng yêu như thế đấy .
Đọc tác phẩm của chị, có lẽ nhiều người sẽ bật khóc khi thấy đồng loại của mình cô đơn, nhỏ bé, bị vùi dập nhiều đến thế . Cánh bèo trôi lạc giữa dòng, rồi cũng lạc vào văn thơ của Nguyễn Ngọc Tư đầy ám ảnh, sâu lắng .
Hạ Chi Đó giờ mình thấy người ta hay viết về Sài Gòn sầm uất, nhộn nhịp, tất tả, xa hoa và diễm lệ hay Hà Nội với nét đẹp cổ kính rêu phong, con người hồn hậu,... Hai thành phố đó vẫn trở đi trở lại cùng với những thành phố lãng mạn như Đà Lạt- những địa danh thu hút được tình yêu và sự quan tâm của nhiều người và giới trẻ trong các tác phẩm văn học. Hóm hỉnh, đời thường và buồn man mác là những gì mà mình muốn nói về "Cánh đồng bất tận" của tác giả Nguyễn Ngọc Tư. Chị là một người con của Cà Mau, của Nam Bộ, thế nên người ta thấy trong văn chị "đặc" những ngôn từ địa phương. Và vì là một người con của Nam Bộ, những nhân vật và không gian nghê thuật của chị cũng đều bắt nguồn từ chính quê hương mình, với một cái nhìn trìu mến và tình cảm chân thành từ chính con tim thổn thức đầy tinh tế... "Cánh đồng bất tận" là tập truyện ngắn mà ở đó, những nhân vật, những phận người nhỏ bé nơi cù lao chàm cứ quanh quẩn, quay quắt và đầy bế tắc. Nỗi buồn cứ nối tiếp những nỗi buồn: đó là nỗi buồn của người cha dượng bị dân làng và vợ mình hiểu lầm phải bỏ nhà đi tìm đứa con riêng của vợ mà ông thương nó lắm mà họ đâu có biết, bao năm lưu lạc để đến đâu ông cũng khản giọng kêu "Cải ơi, bà nè, về đi con!". Cái dáng điệu tức cười, mừng như trẻ nhỏ của ông khi bị nhỏ gái giả làm con Cải làm ông mừng quýnh, hay cái cách mà ông lên truyền hình để người ta chiếu mặt ông lên, để ông cất tiếng gọi quen thuộc "Cải ơi...", dù có phải trộm trâu nhà người ta. Nhưng sau cùng, cố gắng của ông vẫn rơi vào bế tắc- kết cụ mà những nhân vật như anh Hết, chị Huệ, anh Tứ Phương,... tất cả những con người nhỏ bé đều mong mỏi một hạnh phúc bình dị nhưng hạnh phúc thì xa xôi, xa tít tắp và bất tận như cánh đồng ngút ngàn ngoài kia, hiển nhiên và cay đắng như lẽ đời!
Đức ĐạtMình mới chỉ đọc 2 truyện ngắn đầu mà thấy kết quá, giọng văn nhẹ nhàng, bình dị mà hóm hỉnh, làm người ta bật cười thú vị, rồi đột ngột kết thúc buồn man mác khiến người đọc phải trầm ngâm suy ngẫm. Thương quá rau răm
Dương Ngọc ÁnhThương những thiếu nữ tuổi xuân thì tràn đầy ước vọng, mộng ước vội tan, đời dập vùi. Em liệu có còn là em, mất mát rồi, lạc lối rồi. Tình yêu của em sao mà chóng vánh, hạnh phúc của em mãi sao vẫn chưa xuất hiện.
PhươngMình nghe tiếng của cuốn này đã lâu nhưng giờ mới được đọc vì cuốn này mới được tái bản mấy tháng trước. Lại là một cuốn tản văn nhưng khác với cuốn Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc, cuốn sách này đem lại cho mình sự suy ngẫm, trầm ngâm khi nghĩ đến những nhân vật được cô Tư “vẽ” nên trong tác phẩm. Họ đều là những con người vùng sông nước nhưng lại khoác lên mình những nỗi buồn, những bí mật khó nói. Đọc câu chuyện nào, mình cũng đều buồn đến nao lòng. Trong Cánh Đồng Bất Tận, cô Tư tập trung chủ yếu mô tả những mối quan hệ tình cảm (nhưng không đến được với nhau) và kinh tế ở châu thổ sông Mê Kông. Lối viết của cô đậm chất “miền Tây”, lôi cuốn và dạt dào cảm xúc. Cánh Đồng Bất Tận là chương cuối cùng trong tập truyện cùng tên, mình cảm nhận như mọi tinh hoa, cái hay và cái đẹp đều được đổ dồn vào nó. Cái kết khiến mình cực kì ám ảnh.
TùngĐây là một tập truyện gồm nhiều truyện nhỏ, nói chung đều là những câu chuyện buồn, và bất hạnh, cứ mở sách ra đọc là mình lại khóc. Nhưng xuất sắc nhất vẫn là truyện ngắn "Cánh đồng bất tận".Mất mấy ngày liền sau khi đọc cuốn này,mình bị ám ảnh với những nhân vật trong truyện, quá đỗi hay và quá đỗi trăn trở không biết số phận của những nhân vật đó sau này sẽ ra sao. Quá hay và mình nghĩ các tác phẩm của chị nên được đưa vào sách giáo khoa phổ thông.
tiểu hi Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từ lâu đã được bạn đọc biết đến với những câu chuyện mang đậm phong cách miền Nam Bộ . Không ồn ào, vội vã, truyện của chị như những dòng nước hiền hòa,len lỏi vào tim người đọc, và ở đó mãi . Không tin, bạn hãy tìm đến cuốn sách này .
Cánh đồng bất tận là tuyển tập những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư . Ngòi bút của chị đang hướng về quê hương, về nơi chôn rau cắt rốn của mình . Có thể thấy một tình yêu vô bờ bến chị dành cho xứ sở,cho con người ....Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ nhận ra một nét đẹp nào đó ở nơi đây,con người rất hiền lành, chất phác, cảnh vật mến yêu,hiếu khách , nhưng còn nhiều nghèo nàn,khốn khó . Chị Tư yêu dấu, chị yêu quê hương mình lắm phải không ?
Cuốn sách này thực sự đáng mua . Sách đẹp, truyện rất hay .
nguyênn Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư với văn phong nhẹ nhàng, sâu sắc, mang cốt cách người con Nam Bộ sẽ mang đến cho bạn nhiều bất ngờ trong tập truyện ngắn này .
Sách của Fahasa đẹp, lúc mua về có màng co , đóng gói và giao hàng ok lắm .
Cuốn sách với hơn hai trăm trang, khoảng chục truyện ngắn nhưng đều mang những tâm tư của tác giả về cuộc đời,con người, xứ sở . Chị thường viết về miền đất nghèo khó nhưng con người sống tình nghĩa , thân mật . Đặc biệt , ngòi bút của chị thường là hình ảnh người phụ nữ chịu thương chịu khó, có đức hi sinh cao cả . . Đọc truyện, bạn sẽ có cảm giác yêu mến, hiểu hơn về con người miền Nam Bộ . Phải có tình yêu lớn với quê mình thì Nguyễn Ngọc Tư mới viết lên được những câu chuyện đi vào lòng người như thế .