DuyênMột cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình. ⠀
⠀
Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
XùMình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình.Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Minh MinhMột cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình.Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Han LinhMột cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình. ⠀
⠀
Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Duyên27/08/2020
Một cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình. ⠀
⠀
Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Xù31/07/2020
Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình.Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Minh Minh13/07/2020
Một cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình.Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀
Han Linh08/07/2020
Một cuốn sách quá tuyệt vời, sững sờ, đáng kinh ngạc, chứa đầy những thông điệp tích cực về tình yêu. Mình quá xúc động trước sự tồn tại của một tình yêu đích thực được miêu tả trong cuốn sách này. Ai ngỡ rằng có một thứ tình yêu tuyệt đẹp như vậy, đúng nghĩa của “đích thực” và “for better and worse”. Một tình yêu điên rồ, kì dị, nhưng ngập tràn tiếng cười, những lời nói dối ngược xuôi, sự hạnh phúc giữa những con người giản dị, sống thật với chính bản thân mình. ⠀
⠀
Trên nền nhạc Pháp du dương bản Ngài Bojangles của Nina Simone là những điệu nhảy tình tứ của hai nhân vật bố và mẹ, trước cái nhìn không hết ngưỡng mộ của cậu con trai. Chúng ta không được biết tên của mẹ và cậu bé, chỉ biết tên ông bố là Georges. Tên người mẹ được thay đổi mỗi ngày một lần, do ông chồng đặt. Mỗi ngày bà nhận một cái tên mới, nhưng bản chất điên rồ chất chứa trong bà là không đổi. Cuộc sống của gia đình này quả thật không tưởng, lúc nào cũng có những rắc rối nho nhỏ nhưng được nguỵ trang thành những câu chuyện cười, khiến người đọc chẳng còn thấy phiền muộn nữa. Cho dù người mẹ dần dần trở nên mất trí, những cơn giận dữ lên cơn của bà ngày càng tăng, người chồng hết mực yêu thương vợ vẫn không ngừng chiều chuộng bà, che giấu nỗi bất an trong mắt ông bằng tiếng cười ha hả, giọng nói ân cần cùng những câu chuyện bịa đặt đầy hợp lý. Cậu con trai, biết rõ thực hư tình huống thế nào, nhưng được sống và nuôi dạy trong sự yêu thương tinh khiết, những nụ hôn của mẹ, những ý tưởng điên rồ của bà, cùng những ánh mắt tinh quái của bố, cậu nhận thức được cái bất thường và cái bình thường, và cậu học được từ bố mẹ mình những gì cần thiết của hạnh phúc. Một câu chuyện diễm tình đầy thơ mộng, người đọc có thể nghe được tiếng nhạc qua những dòng chữ uyển chuyển, lấp láy. Thậm chí những dòng thoại của bà mẹ cũng đủ để thấy hạnh phúc không nhất thiết chỉ có ở những người bình thường. Có lẽ, chính những người điên lại có cuộc sống may mắn nhất, họ không phải nghĩ ngợi về thực tế đáng sợ bên ngoài - họ có trí tưởng tượng phong phú có thể nuốt chửng cả những mảnh đất khô cằn nhất. ⠀