Mai MèoTÔI KHÔNG THỂ VIẾT TIỂU THUYẾT đưa ra hai luận điểm: chấp nhận con người không có năng lực trong mình, duy trì đam mê và suy nghĩ vấn đề một cách khoa học, lập ra một trật tự logic.
“Tôi nghĩ rằng, ngay cả khi không có tài đi chăng nữa thì bất kể ai cũng có quyền được viết. Và, thật đáng mừng vì trên thế giới này người không thể từ bỏ mơ ước của mình như tôi lại rất nhiều. Là như vậy đấy. Phân nửa thế giới này được tạo nên bởi những con người chẳng có năng lực gì giống tôi, và những người đó đang vận hành xã hội này..”“Đối với những người không có tài thì chỉ còn cách mượn công cụ để mở đường mà thôi.”
Và: tin vào tài năng ẩn dật trong mình, không ngừng khơi dậy nó.Không cần biết người khác nói gì, cậu chỉ cần tin vào năng lực của mình là được. Khi viết văn, có lúc cậu sẽ thấy bất an. Cũng có lúc cậu lạc lối và thấy đau khổ. Thế nhưng cho đến khi hoàn thành tác phẩm của mình, hãy cứ tiếp tục tin tưởng vào thứ ở bên trong cậu. Đó là điều duy nhất mà một người viết văn có thể làm được.”
Bên cạnh đó còn là tình cảm gia đình, lòng vị tha và những rung động đầu đời trong trẻo. Thật tiếc vì mình chẳng có những năm tháng ấp 3 rực rỡ, nếu không đây hẳn là câu chuyện thanh xuân yêu thích của mình.
Văn HươngVới tớ thì đây là một cuốn nhẹ nhàng, có chút vui vẻ và dễ đọc, nhưng không hời hợt hay vô nghĩa. Điều tớ yêu thích là, trong câu chuyện về con đường tìm lại niềm đam mê sáng tác của một cậu bé mang trong mình sự tổn thương, tác giả còn gửi gắm rất nhiều ý nghĩa. Về gia đình, về lòng vị tha, về tình người và cả sự dũng cảm buông tay thả đi những nỗi đau trong quá khứ để hướng tới một tương lai tốt đẹp nữa. Hình ảnh cậu bé vượt qua những mặc cảm trong lòng để bắt đầu viết sách lại thực sự là một hình ảnh tớ rất yêu thích, vì không chỉ chứa đựng sự mạnh mẽ vượt lên chính bản thân mình, nó còn chứa đựng sự thứ tha, thấu hiểu những người mà cậu yêu thương. Cuốn sách nói về hành trình tìm lại cảm hứng viết lách của Kotaro, và nhắc đến hai con người với hai cách viết sách khác nhau. Một là theo lí thuyết áp dụng để viết ra một câu chuyện, và cho rằng người không có tài năng cũng có quyền được viết và theo đuổi ước mơ của bản thân, và rằng thay vì than trách mình không có tài năng thì hãy suy nghĩ thực tế và tiến bước bằng viết luyện tập. Một thì lại nghiêng về cảm xúc, cái thiên tài trong người viết, thiên về tính nghệ thuật trong mỗi câu chuyện, rằng phải chờ đợi ‘cơn gió’ đem đến cảm hứng sáng tác, và chú trọng sự hoàn hảo của một tác phẩm. Chung quy lại thì ai cũng đều có cái lí riêng, và có lẽ mọi thứ sẽ tốt nhất nếu cân bằng được lí trí và cảm xúc.
Minh MinhVới tớ thì đây là một cuốn nhẹ nhàng, có chút vui vẻ và dễ đọc, nhưng không hời hợt hay vô nghĩa.Điều tớ yêu thích là, trong câu chuyện về con đường tìm lại niềm đam mê sáng tác của một cậu bé mang trong mình sự tổn thương, tác giả còn gửi gắm rất nhiều ý nghĩa. Về gia đình, về lòng vị tha, về tình người và cả sự dũng cảm buông tay thả đi những nỗi đau trong quá khứ để hướng tới một tương lai tốt đẹp nữa.Hình ảnh cậu bé vượt qua những mặc cảm trong lòng để bắt đầu viết sách lại thực sự là một hình ảnh tớ rất yêu thích, vì không chỉ chứa đựng sự mạnh mẽ vượt lên chính bản thân mình, nó còn chứa đựng sự thứ tha, thấu hiểu những người mà cậu yêu thương.
NgaVới tớ thì đây là một cuốn nhẹ nhàng, có chút vui vẻ và dễ đọc, nhưng không hời hợt hay vô nghĩa.
Điều tớ yêu thích là, trong câu chuyện về con đường tìm lại niềm đam mê sáng tác của một cậu bé mang trong mình sự tổn thương, tác giả còn gửi gắm rất nhiều ý nghĩa. Về gia đình, về lòng vị tha, về tình người và cả sự dũng cảm buông tay thả đi những nỗi đau trong quá khứ để hướng tới một tương lai tốt đẹp nữa.
Hình ảnh cậu bé vượt qua những mặc cảm trong lòng để bắt đầu viết sách lại thực sự là một hình ảnh tớ rất yêu thích, vì không chỉ chứa đựng sự mạnh mẽ vượt lên chính bản thân mình, nó còn chứa đựng sự thứ tha, thấu hiểu những người mà cậu yêu thương
Ngọc Ít có cuốn sách nào mà có hai tác giả, bởi khó trong việc đồng điệu về giọng văn, về ý tưởng có thể khai thác không sâu và không đúng ý, nhưng “Tôi không thể viết tiểu thuyết” lại thuộc vào phần thiểu số đó. Câu từ không hấp dẫn, mà có phần hơi rời rạc, đọc gần hết cuốn sách, tôi dường như không thể phân biệt được là nhân vật đang lạc lối, hay chính tác giả mới là kẻ lầm đường. Có thể là do sự khó khăn của việc 2 tác giả cùng viết, cũng có thể là do ý đồ của tác giả, nhưng vô hình làm cho độc giả hơi đuối.
Sự yêu thích hay chán ghét một cuốn sách có thể chỉ bắt nguồn từ một từ, một đoạn, hay một chương sách, và ở trong cuốn “Tôi không thể viết tiểu thuyết này, ban đầu tôi không thực thích nhưng ở cái kết lại làm tôi trót yêu thương nó. Một cái kết có chút ngọt ngào, hơi dễ đoán, nhưng sự mượt mà trong câu từ, trong những đoạn “truyện lồng truyện” lại khiến tôi say mê.
Obook Editor
TÔI KHÔNG THỂ VIẾT TIỂU THUYẾT- Đâu Đó Thanh Xuân của Tuổi Học Trò
Takahashi Kotaro cậu trai đam mê viết lách. Rồi một ngày kia cậu quyết định từ bỏ đam mê của mình vì phát hiện một bí mật: cậu không phải là con trai ruột của bố cậu hiện giờ do mẹ cậu một phút yếu lòng đã ngoại tình cùng người đàn ông khác.
Tình yêu gia đình, nền tảng đam mê chợt vụt tan biến cậu trở nên nhút nhát và cách biệt với mọi người khi cậu lên cấp 3. Rồi một ngày kia, Nanase học trên Kotaro một lớp, chiêu dụ cậu vào câu lạc bộ văn học vì lí do duy nhất nếu CLB văn học không có thành viên mới sẽ bị tan rã.
Đóm lửa đam mê ngỡ tàn nhưng vẫn còn âm ỉ cháy và cậu quyết định tham gia CLB với sự thuyết phục từ người sư tỷ khi thẳng thắn nhận xét tác phẩm còn bỏ dở của cậu thuở bé.
Không biết bắt đầu viết từ đâu và viết như thế nào để rồi cậu nhận được những lời khuyên, tuyệt chiêu có khi hoàn toàn trái ngược nhau từ thành viên CLB văn học. Có người viết về chủ để BL (Boy Love) đồng tính, có người viết truyện kinh dị rồi truyện dã sử, ngôn tình nhẹ nhàng kể cả ấp ủ một tuyệt tác dài 9800 trang làm nên một hội đam mê viết lách buồn tẻ lẻ loi.
Theo thời gian cậu trai rụt rè ngày nào lại nảy sinh tình cảm với sư tỷ mà đã dẫn dắt cậu, rồi oái ăm thay sư tỷ ấy lại yêu anh lớp trên hồi đó trong khi anh lớp trên hồi đó lại có người thương đính ước sẽ cưới vào năm sau. Tình yêu vòng vèo, đau khổ thương yêu gọi cái tên Crush đơn phương lắm chứ.
Hội học sinh trường quyết định giải thể CLB Văn Học nếu ngày hội trường CLB không có quyển tạp chí nơi mà mọi thành viên phải có sáng tác trình làng trước mọi người.
---
"Chị Nanase này, em thích chị."
Cuối cùng thì phi công trẻ đã cất tiếng thương trước máy bay khi quyển tạp chí cuối cùng được bán hết. Dũng khí ấy lại được truyền từ sức mạnh của người cha đã nuôi nấng cậu bấy lâu nay sau khi cậu quyết định hỏi ra bí mật về sự phản bội của mẹ cậu.
TÔI KHÔNG THỂ VIẾT TIỂU THUYẾT, nhẹ nhàng như cơn gió ban mai làm run rẩy cành lá còn đọng sương long lánh tinh khiết, là những rung động nhẹ nhàng của những chàng trai cô gái trước crush của mình. Không chỉ có vậy, Tôi Không Thể Viết Tiểu Thuyết còn là hành trình tìm lại đam mê, bước qua đêm tối của những suy nghĩ tiêu cực để một lần trực diện đối mặt và sống lại một cuộc đời mới- cuộc đời cũng những thứ tha, cảm thông và biết thương yêu nhau."
ChiTakahashi Kotaro là một cậu bé yêu sách và mang trong mình một ước mơ: viết được một cuốn tiểu thuyết của riêng cậu.Thế nhưng cảm hứng viết sách của cậu đã lụi tàn sau sự hụt hẫng khi biết được sự thật về bản thân và gia đình cậu.Bước vào cấp 3, Kotaro tham gia vào câu lạc bộ văn học. Niềm yêu thích viết lách nhen nhóm sống lại trong cậu, nhất là khi rung động đầu đời tới và cậu bị đặt vào một nhiệm vụ quyết định sự ”sống còn”...Cuốn sách nói về hành trình tìm lại cảm hứng viết lách của Kotaro, và nhắc đến hai con người với hai cách viết sách khác nhau. Một là theo lí thuyết áp dụng để viết ra một câu chuyện, và cho rằng người không có tài năng cũng có quyền được viết và theo đuổi ước mơ của bản thân, và rằng thay vì than trách mình không có tài năng thì hãy suy nghĩ thực tế và tiến bước bằng viết luyện tập.Một thì lại nghiêng về cảm xúc, cái thiên tài trong người viết, thiên về tính nghệ thuật trong mỗi câu chuyện, rằng phải chờ đợi “cơn gió” đem đến cảm hứng sáng tác, và chú trọng sự hoàn hảo của một tác phẩm.Chung quy lại thì ai cũng đều có cái lí riêng, và có lẽ mọi thứ sẽ tốt nhất nếu cân bằng được lí trí và cảm xúc.
Linh"Họ cười vì tôi không giống họ
Tôi cười vì họ quá giống nhau."
Nếu tầm thường là một điều đặc biệt thì Kotaro thực sự rất đặc biệt. Cuốn sách là câu chuyện tìm đường của cậu bé lạc lối Takahashi Kotaro. Cậu là kẻ "không thể viết tiểu thuyết", mang chút ngây ngô của thiếu niên mong muốn sớm trưởng thành, và chứa đựng một quá khứ thân thế không mấy vui vẻ.
Nhận được lời mời từ cô nàng Nanase, cậu bé Kotaro gặp được nhiều người, những người có trái ngược với cậu, có giống cậu. Họ đại diện cho 2 con đường khác nhau mà cậu có thể lựa chọn: lý thuyết, máy móc, áp dụng vào để cho ra một tác phẩm trông có vẻ hoàn hảo nhất, hoặc nghe theo tiếng gió, tiếng tâm hồn, viết như mình muốn, mình thích. Chịu thêm áp lực sẽ loại bỏ CLB Văn học từ Hội học sinh, bằng mọi cách, cậu bé Kotaro sẽ phải viết được một tác phẩm.
Ít có cuốn sách nào mà có hai tác giả, bởi khó trong việc đồng điệu về giọng văn, về ý tưởng có thể khai thác không sâu và không đúng ý, nhưng "Tôi không thể viết tiểu thuyết" lại thuộc vào phần thiểu số đó. Câu từ không hấp dẫn, mà có phần hơi rời rạc, đọc gần hết cuốn sách, tôi dường như không thể phân biệt được là nhân vật đang lạc lối, hay chính tác giả mới là kẻ lầm đường. Có thể là do sự khó khăn của việc 2 tác giả cùng viết, cũng có thể là do ý đồ của tác giả, nhưng vô hình làm cho độc giả hơi đuối.
Sự yêu thích hay chán ghét một cuốn sách có thể chỉ bắt nguồn từ một từ, một đoạn, hay một chương sách, và ở trong cuốn "Tôi không thể viết tiểu thuyết này, ban đầu tôi không thực thích nhưng ở cái kết lại làm tôi trót yêu thương nó. Một cái kết có chút ngọt ngào, hơi dễ đoán, nhưng sự mượt mà trong câu từ, trong những đoạn "truyện lồng truyện" lại khiến tôi say mê.