SơnAnh chàng Tartarin sống ở thành phố Tarascon - một thành phố xinh đẹp, những người hạnh phúc. Nhưng anh ta mơ ước trở thành anh hùng, nhưng Tartarin đã ảo tưởng về sức mạnh của mình dẫn đến cuộc phiêu lưu khóc dở dang của anh ta, ngay khi bắt đầu cuộc phiêu lưu trên biển, Tartarin đã khiến tôi bật cười. lăn lộn khi nhìn thấy "cướp biển" la hét mọi người ùa ra để bắt bọn cướp, hóa ra "bọn cướp" chỉ là những người khuân vác !!! Với niềm tự hào và ý chí không lay chuyển, Tartarin đã đi khắp châu Phi để săn sư tử với năng lượng cao. Cuối cùng anh ta đã đánh bại hai "quái thú": một con lừa nhỏ, siêng năng như Bourriquot và một con sư tử già, mù, thuần hóa, cũng như đất trong tu viện của Mohammed.
Tiểu NguyễnAnh chàng Tartarin sống ở thành phố Tarascon - một thành phố xinh đẹp, những người hạnh phúc. Nhưng anh ta mơ ước trở thành anh hùng, nhưng Tartarin đã ảo tưởng về sức mạnh của mình dẫn đến cuộc phiêu lưu khóc dở dang của anh ta, ngay khi bắt đầu cuộc phiêu lưu trên biển, Tartarin đã khiến tôi bật cười. lăn lộn khi nhìn thấy "cướp biển" la hét mọi người ùa ra để bắt bọn cướp, hóa ra "bọn cướp" chỉ là những người khuân vác !!! Với niềm tự hào và ý chí không lay chuyển, Tartarin đã đi khắp châu Phi để săn sư tử với năng lượng cao. Cuối cùng anh ta đã đánh bại hai "quái thú": một con lừa nhỏ, siêng năng như Bourriquot và một con sư tử già, mù, thuần hóa, cũng như đất trong tu viện của Mohammed.
NguyễnCuốn sách này khá giống với Don Quixote, dù dung lượng súc tích hơn nhiều, cũng như ý châm biếm giễu nhại những ảo vọng ngông cuồng của con người được thể hiện rõ ràng hơn, nên dễ đọc dễ cười hơn và nhân vật cũng có phần đáng yêu hơn Don Quixote. Một Alphonse Daudet nhẹ nhàng da diết nhường chỗ cho giọng văn hài hước tưng tửng không hề giống với phong cách thông thường của tác giả. Chàng thiện xạ Tartarin thực ra là một gã ảo tưởng tự huyễn sống tại Tarascon, một xứ ưa săn bắn đến độ chẳng có con thú nào bén mảng đến gần, hóa ra yên bình đến phát ngấy khiến cư dân chỉ có thể bắn vu vơ những chiếc mũ của mình. Cái miệng hại cái thân, gã phải khăn gói lên đường đi Algeria săn sư tử, trên đường đi gặp phải một ông hoàng bịp xứ Montenegro, qua bao sóng gió làm sao gã có thể trở về quê hương? Kết thúc có hậu hơn hẳn Don Quixote, và người đọc theo chân Tartarin cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sách mỏng, bìa mềm, ruột in 2 màu với minh họa mực đỏ khá "hoài cổ", tương tự những cuốn như Chuyện ở nông trại và Đêm núm sen. Tác phẩm còn 2 phần sau nữa, mong sẽ được thực hiện biên dịch và xuất bản.
Trung HiếuMột người đàn ông tuổi ước chừng bốn mươi đến bốn lăm, thấp lùn, to béo, cục mịch, mặt đỏ gay, bộ râu cằm ngắn và rậm. Người đồng thời mang trong mình tâm hồn hào hiệp, ăm ắp lý tưởng anh hùng của chàng hiệp sĩ quý tộc Don Quixote, cùng với thân hình ục ịch, lùn xệ và rất ham khoái lạc của chàng Sancho Panza bất hủ.
Bạn đừng để vẻ bề ngoài có phần tầm thường đó đánh lừa, bởi đó không phải một người thường, đó là Tartarin can trường, vĩ đại, vô song của thành Tarascon. Tartarin vạn tuế, Tartarin sát tinh của những con mãnh sư, Tartarin thiện xạ, anh hùng của những cuộc phiêu lưu trên xứ sở Phi Châu xa xôi.
Nói dông dài đủ rồi, cũng đủ lời ca tụng, đủ lời tung hô rồi, bây giờ ta phải quay về với thực tế thôi. Thực tế là “thiện xạ Tartarin” là một câu chuyện diễu nhại đầy châm biếm mỉa mai về một anh chàng ảo tưởng sức mạnh sống ở miền nam nước Pháp và cuộc phiêu lưu (nếu như có thể gọi đó là một cuộc phiêu lưu theo đúng nghĩa của hai chữ “phiêu lưu” trong từ điển) của anh chàng tới tận Algérie để săn sư tử. Trong cuộc phiêu lưu của mình, chàng Tartarin kiêu hãnh của chúng ta gặp không ít chuyện dở khóc dở cười. Khi súng của chàng lên đạn, bằng trái tim dũng cảm và tài năng thiện xạ vô song (được tôi rèn qua vô số chuyến đi săn mũ lưỡi trai tại quê nhà Tarascon), chàng Tartarin kiêu hãnh đã hạ gục cả một con lừa giống Bourriquot nhỏ bé, cần mẫn và một con mãnh sư già nua, mù lòa, được thuần hóa, hiền khô ở tu viện của Mohammed.
Bạn đọc có thể cười bò lăn bò càng theo từng bước chân của chàng Tartarin dũng mãnh thành Tarascon, nhưng khi gấp sách lại, tắt tiếng cười đi, tôi tin chắc bạn không thể không khâm phục anh chàng. Trải qua bao thử thách, bị người bằng hữu thân cận bán đứng, bị bao kẻ cơ hội phỉnh lừa, Tartarin vẫn không mảy may nuôi lòng căm hận, từ đầu chí cuối chàng vẫn giữ vững niềm tin vào con người, giữ thái độ lạc quan.
Kẻ có thể cười ngạo nghễ trước mọi bất hạnh, bất công đổ lên mình, hoặc đó là kẻ đại trí, hoặc đó là kẻ xuẩn ngốc, nhưng dù thế nào thì đó cũng là kẻ hạnh phúc.
Sơn12/04/2020
Anh chàng Tartarin sống ở thành phố Tarascon - một thành phố xinh đẹp, những người hạnh phúc. Nhưng anh ta mơ ước trở thành anh hùng, nhưng Tartarin đã ảo tưởng về sức mạnh của mình dẫn đến cuộc phiêu lưu khóc dở dang của anh ta, ngay khi bắt đầu cuộc phiêu lưu trên biển, Tartarin đã khiến tôi bật cười. lăn lộn khi nhìn thấy "cướp biển" la hét mọi người ùa ra để bắt bọn cướp, hóa ra "bọn cướp" chỉ là những người khuân vác !!! Với niềm tự hào và ý chí không lay chuyển, Tartarin đã đi khắp châu Phi để săn sư tử với năng lượng cao. Cuối cùng anh ta đã đánh bại hai "quái thú": một con lừa nhỏ, siêng năng như Bourriquot và một con sư tử già, mù, thuần hóa, cũng như đất trong tu viện của Mohammed.
Tiểu Nguyễn01/04/2020
Anh chàng Tartarin sống ở thành phố Tarascon - một thành phố xinh đẹp, những người hạnh phúc. Nhưng anh ta mơ ước trở thành anh hùng, nhưng Tartarin đã ảo tưởng về sức mạnh của mình dẫn đến cuộc phiêu lưu khóc dở dang của anh ta, ngay khi bắt đầu cuộc phiêu lưu trên biển, Tartarin đã khiến tôi bật cười. lăn lộn khi nhìn thấy "cướp biển" la hét mọi người ùa ra để bắt bọn cướp, hóa ra "bọn cướp" chỉ là những người khuân vác !!! Với niềm tự hào và ý chí không lay chuyển, Tartarin đã đi khắp châu Phi để săn sư tử với năng lượng cao. Cuối cùng anh ta đã đánh bại hai "quái thú": một con lừa nhỏ, siêng năng như Bourriquot và một con sư tử già, mù, thuần hóa, cũng như đất trong tu viện của Mohammed.
Nguyễn05/12/2018
Cuốn sách này khá giống với Don Quixote, dù dung lượng súc tích hơn nhiều, cũng như ý châm biếm giễu nhại những ảo vọng ngông cuồng của con người được thể hiện rõ ràng hơn, nên dễ đọc dễ cười hơn và nhân vật cũng có phần đáng yêu hơn Don Quixote. Một Alphonse Daudet nhẹ nhàng da diết nhường chỗ cho giọng văn hài hước tưng tửng không hề giống với phong cách thông thường của tác giả. Chàng thiện xạ Tartarin thực ra là một gã ảo tưởng tự huyễn sống tại Tarascon, một xứ ưa săn bắn đến độ chẳng có con thú nào bén mảng đến gần, hóa ra yên bình đến phát ngấy khiến cư dân chỉ có thể bắn vu vơ những chiếc mũ của mình. Cái miệng hại cái thân, gã phải khăn gói lên đường đi Algeria săn sư tử, trên đường đi gặp phải một ông hoàng bịp xứ Montenegro, qua bao sóng gió làm sao gã có thể trở về quê hương? Kết thúc có hậu hơn hẳn Don Quixote, và người đọc theo chân Tartarin cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sách mỏng, bìa mềm, ruột in 2 màu với minh họa mực đỏ khá "hoài cổ", tương tự những cuốn như Chuyện ở nông trại và Đêm núm sen. Tác phẩm còn 2 phần sau nữa, mong sẽ được thực hiện biên dịch và xuất bản.
Trung Hiếu09/11/2018
Một người đàn ông tuổi ước chừng bốn mươi đến bốn lăm, thấp lùn, to béo, cục mịch, mặt đỏ gay, bộ râu cằm ngắn và rậm. Người đồng thời mang trong mình tâm hồn hào hiệp, ăm ắp lý tưởng anh hùng của chàng hiệp sĩ quý tộc Don Quixote, cùng với thân hình ục ịch, lùn xệ và rất ham khoái lạc của chàng Sancho Panza bất hủ.
Bạn đừng để vẻ bề ngoài có phần tầm thường đó đánh lừa, bởi đó không phải một người thường, đó là Tartarin can trường, vĩ đại, vô song của thành Tarascon. Tartarin vạn tuế, Tartarin sát tinh của những con mãnh sư, Tartarin thiện xạ, anh hùng của những cuộc phiêu lưu trên xứ sở Phi Châu xa xôi.
Nói dông dài đủ rồi, cũng đủ lời ca tụng, đủ lời tung hô rồi, bây giờ ta phải quay về với thực tế thôi. Thực tế là “thiện xạ Tartarin” là một câu chuyện diễu nhại đầy châm biếm mỉa mai về một anh chàng ảo tưởng sức mạnh sống ở miền nam nước Pháp và cuộc phiêu lưu (nếu như có thể gọi đó là một cuộc phiêu lưu theo đúng nghĩa của hai chữ “phiêu lưu” trong từ điển) của anh chàng tới tận Algérie để săn sư tử. Trong cuộc phiêu lưu của mình, chàng Tartarin kiêu hãnh của chúng ta gặp không ít chuyện dở khóc dở cười. Khi súng của chàng lên đạn, bằng trái tim dũng cảm và tài năng thiện xạ vô song (được tôi rèn qua vô số chuyến đi săn mũ lưỡi trai tại quê nhà Tarascon), chàng Tartarin kiêu hãnh đã hạ gục cả một con lừa giống Bourriquot nhỏ bé, cần mẫn và một con mãnh sư già nua, mù lòa, được thuần hóa, hiền khô ở tu viện của Mohammed.
Bạn đọc có thể cười bò lăn bò càng theo từng bước chân của chàng Tartarin dũng mãnh thành Tarascon, nhưng khi gấp sách lại, tắt tiếng cười đi, tôi tin chắc bạn không thể không khâm phục anh chàng. Trải qua bao thử thách, bị người bằng hữu thân cận bán đứng, bị bao kẻ cơ hội phỉnh lừa, Tartarin vẫn không mảy may nuôi lòng căm hận, từ đầu chí cuối chàng vẫn giữ vững niềm tin vào con người, giữ thái độ lạc quan.
Kẻ có thể cười ngạo nghễ trước mọi bất hạnh, bất công đổ lên mình, hoặc đó là kẻ đại trí, hoặc đó là kẻ xuẩn ngốc, nhưng dù thế nào thì đó cũng là kẻ hạnh phúc.