Vân AnhCó lẽ bởi ấn tượng từ những lời khen của mọi người, rằng "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay chuyện nàng Nola" rất hay, rất bất ngờ, plot twist thuộc hàng khủng,v.vv... Và công nhận là truyện vô cùng cuốn hút. Dù cho cốt truyện xây dựng ban đầu khá thường tình nhưng cứ gợi mở từng bước từng bước khiến độc giả bị cuốn theo và muốn khám phá ra mọi sự việc ẩn giấu, biết được sự thật, biết ai là hung thủ sát hại cô bé Nola - nhân vật trung tâm của tác phẩm. Chuyện bắt đầu qua lời kể của Goldman, nhà văn trẻ tài năng đang trong thời điểm khủng hoảng vì đã một thời gian dài anh không thể viết nổi chữ nào, trong khi hạn nộp bản thảo đã gần kề. Goldman nhớ đến và cầu cứu người thầy của mình là Harry Quebert, một nhà văn nổi tiếng. Và rồi vài tháng sau xảy ra sự việc với Harry Quebert, người ta đào thấy trong vườn nhà ông bộ hài cốt của cô bé Nola bị mất tích cách đây hơn 30 năm, Harry Quebert bị tình nghi giết người - phi tang xác chết, đồng thời ông cũng thú nhận mình từng có mối quan hệ với cô bé này khi đó mới chỉ 15 tuổi. Đó quả thực là vụ bê bối chấn động nước Mỹ. Nhưng Goldman không tin Harry là hung thủ, anh tìm đến để giúp đỡ ông và tìm ra sự thật. Mùa hè năm đó đã xảy ra điều gì? Chuyện giữa Harry và Nola rốt cuộc là thế nào? Tại sao Nola lại chết và bị chôn trong vườn nhà Harry mà ông không hề biết?... Goldman đã dựng dậy quá khứ còn chất chứa nhiều uẩn khúc thông qua lời kể của chính Harry và những người dân thành phố nhỏ Aurora, anh đã làm theo lời khuyên là muốn tìm ra hung thủ thì phải hiểu rõ về nạn nhân, mà cuộc đời Nola thì cứ một bước tìm hiểu ra lại thêm một phần rúng động. Vụ án thoạt đầu tưởng đơn giản nhưng lại phức tạp không ngờ, mỗi bí mật được hé lộ đều làm người ta phải giật mình sửng sốt. Cuốn sách cứ như vậy, dẫn dắt độc giả đinh ninh theo lời kể này, tin qua khung cảnh từ trang viết kia... để rồi nhận lấy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Vâng rất rất nhiều bất ngờ, như thể sau giai đoạn nhởn nhơ câu chữ với bạn đọc thì tác giả tấn công dồn dập để họ ngã ngửa vậy. Không chỉ bất ngờ mà còn khó đoán nữa. Dù còn một số chi tiết nhỏ về hành vi nhân vật tôi thấy còn khiên cưỡng nhưng nhìn chung đều khá hợp lý. Quan trọng hơn tác phẩm đem đến nhiều cảm xúc, có những nhân vật khiến người đọc thương cảm và xót xa. "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay chuyện nàng Nola" có một sức hút khó cưỡng và rất đáng đọc, tôi tin rằng ai cũng sẽ hài lòng khi gấp lại cuốn sách.
ThôngCuộc đời này vốn dĩ không có cái gì đạt được sự hoàn hảo. Nếu chúng ta khẳng định một sự vật, sự việc gì đó hoàn hảo thì chẳng qua bề ngoài chúng giỏi che giấu và ẩn sau bức màn ấy là một bản chất tồi tệ và đáng thất vọng mà thôi. Một gia đình nhìn thoáng qua thì tưởng là vô cùng hạnh phúc nhưng ai mà có thể biết được họ chỉ đang cố giả vờ để tránh sự dị nghị của người đời và tạo ra vỏ bọc để thuận lợi hơn trong cuộc sống mà thôi. Georges Simenon đã cho thấy tư tưởng thâm sâu ấy qua “Sự thật về Bébé Donge” với lời chỉ trích nhẹ nhàng mà sâu cay. Bébé, giống như nhiều phụ nữ khác, lúc đầu tin rằng một thời gian có thể giải quyết tất cả cho đến khi cô mở khóa khía cạnh tình cảm của người đàn ông của mình và phát hiện ra sự bất lực của bản thân. Có lẽ tầm nhìn dài có thể làm cho những thứ khác thoái trào. Tuy nhiên, những góc khuất trong cuộc sống là không thể nào tránh. “Sự thật về Bébé Donge” chính là một lời phản bác mạnh mẽ cho những ai nghĩ rằng cuộc sống này hoàn hảo.
Obook Editor
Sự thật về BéBé Donge- sự thật đằng sau những mảnh vỡ phù hoa
“Chúng ta quen nhìn người khác bị xô đẩy đến tận cùng giới hạn của họ”. Đó là câu trả lời của Geogres Simenon trong một cuộc phỏng vấn cho câu hỏi về “sự tàn bạo của tiểu thuyết hiện đại”
Giới hạn của BéBé đến đâu? Đến 27 năm cuộc đời sống với biệt danh BéBé thay vì tên thật. Đến 10 năm cuộc sống hôn nhân gia đình với Francois, người cô từng khao khát sống cùng nhau, già cùng nhau, và chết cùng nhau. Hay chăng đến khi sự cô đơn cùng cực thâm nhập và chiếm hữu trái tim vốn mỏng manh đang run rẩy. Khi sự vẫy vùng cầu cứu trong mắt người khác chỉ là lố bịch và kì quặc, khi bao hy vọng, ngày qua ngày, hóa thành tuyệt vọng.
Francois bước đến bên BéBé vì sự thoải mái mà cô đem lại cho anh. BéBé cưới Francois vì cô muốn một thứ gì đó là của riêng mình. Họ sống với nhau như hai chiến hữu- không bất hòa, không oán trách, không ghen tuông. Một gia đình- hai thế giới. “Anh đã lao vào làn nắng ngập tràn trên phố. Cách đó một trăm mét, mọi thứ đã kết thúc, bị lãng quên… Cô đã giãy giụa chống lại sự trống rỗng…”. Tất cả bình thường như Francois nghĩ vốn dĩ phải thế- phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng vào một trong bao nhiêu buổi sáng chủ nhật bình thường tại Trang viên Cây Dẻ. Cho đến khi một con mòng bé xíu làm xao động mặt nước. Cho đến khi BéBé thả liều thạch tín vào tách cà phê buổi sáng của Francois.
Người ta mong đợi điều gì từ một thảm kịch? Những lời biện hộ? Sự thật đằng sau tội ác?
Mà làm gì có sự thật nào. Bởi tất cả đều ở sẵn đó rồi. Khi một thứ vẫn luôn hiện hữu, được người khác chợt nhận ra, nó không gọi là “sự thật”. Nó được gọi bằng “sự hiểu”. Francois từng nghĩ anh hiểu vợ mình. Anh hiểu BéBé đến mức hờ hững những dấu hiệu nhỏ nhất mà anh chụp bắt trong khoảnh khắc và vô tình lưu vào buồng nhớ cho đến khi tất cả vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, anh mới vội vã góp nhặt và chắp nối.
Nhưng đến lúc ấy, liệu có còn kịp, khi liều thạch tín đã bỏ, khi tách cà phê đã uống, khi tình yêu vỡ tan bởi một người đã đạt tới giới hạn của sự chịu đựng?
Không, muộn quá rồi.
“Anh xin lỗi em…Anh nghĩ là anh đã hiểu…Anh từng hy vọng…
Chẳng ích gì đâu, Francois!…đã muộn quá rồi, anh hiểu không? Vỡ mất rồi…Vỡ…”
Obook Editor
Sự thật về BéBé Donge- sự thật đằng sau những mảnh vỡ phù hoa
“Chúng ta quen nhìn người khác bị xô đẩy đến tận cùng giới hạn của họ”. Đó là câu trả lời của Geogres Simenon trong một cuộc phỏng vấn cho câu hỏi về “sự tàn bạo của tiểu thuyết hiện đại”
Giới hạn của BéBé đến đâu? Đến 27 năm cuộc đời sống với biệt danh BéBé thay vì tên thật. Đến 10 năm cuộc sống hôn nhân gia đình với Francois, người cô từng khao khát sống cùng nhau, già cùng nhau, và chết cùng nhau. Hay chăng đến khi sự cô đơn cùng cực thâm nhập và chiếm hữu trái tim vốn mỏng manh đang run rẩy. Khi sự vẫy vùng cầu cứu trong mắt người khác chỉ là lố bịch và kì quặc, khi bao hy vọng, ngày qua ngày, hóa thành tuyệt vọng.
Francois bước đến bên BéBé vì sự thoải mái mà cô đem lại cho anh. BéBé cưới Francois vì cô muốn một thứ gì đó là của riêng mình. Họ sống với nhau như hai chiến hữu- không bất hòa, không oán trách, không ghen tuông. Một gia đình- hai thế giới. “Anh đã lao vào làn nắng ngập tràn trên phố. Cách đó một trăm mét, mọi thứ đã kết thúc, bị lãng quên… Cô đã giãy giụa chống lại sự trống rỗng…”. Tất cả bình thường như Francois nghĩ vốn dĩ phải thế- phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng vào một trong bao nhiêu buổi sáng chủ nhật bình thường tại Trang viên Cây Dẻ. Cho đến khi một con mòng bé xíu làm xao động mặt nước. Cho đến khi BéBé thả liều thạch tín vào tách cà phê buổi sáng của Francois.
Người ta mong đợi điều gì từ một thảm kịch? Những lời biện hộ? Sự thật đằng sau tội ác?
Mà làm gì có sự thật nào. Bởi tất cả đều ở sẵn đó rồi. Khi một thứ vẫn luôn hiện hữu, được người khác chợt nhận ra, nó không gọi là “sự thật”. Nó được gọi bằng “sự hiểu”. Francois từng nghĩ anh hiểu vợ mình. Anh hiểu BéBé đến mức hờ hững những dấu hiệu nhỏ nhất mà anh chụp bắt trong khoảnh khắc và vô tình lưu vào buồng nhớ cho đến khi tất cả vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, anh mới vội vã góp nhặt và chắp nối.
Nhưng đến lúc ấy, liệu có còn kịp, khi liều thạch tín đã bỏ, khi tách cà phê đã uống, khi tình yêu vỡ tan bởi một người đã đạt tới giới hạn của sự chịu đựng?
Không, muộn quá rồi.
“Anh xin lỗi em…Anh nghĩ là anh đã hiểu…Anh từng hy vọng…
Chẳng ích gì đâu, Francois!…đã muộn quá rồi, anh hiểu không? Vỡ mất rồi…Vỡ…”
HậuKhi mới đọc cuốn sách này tôi đã thấy rất thiện cảm. Tôi cứ có cảm giác như đây sẽ là một tác phẩm trinh thám đỉnh cao, hay là tuyệt tác của dòng văn học này. Có lẽ bởi ấn tượng từ những lời khen của mọi người, rằng "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay chuyện nàng Nola" rất hay, rất bất ngờ, plot twist thuộc hàng khủng,v.vv...
Và công nhận là truyện vô cùng cuốn hút. Dù cho cốt truyện xây dựng ban đầu khá thường tình nhưng cứ gợi mở từng bước từng bước khiến độc giả bị cuốn theo và muốn khám phá ra mọi sự việc ẩn giấu, biết được sự thật, biết ai là hung thủ sát hại cô bé Nola - nhân vật trung tâm của tác phẩm.
Chuyện bắt đầu qua lời kể của Goldman, nhà văn trẻ tài năng đang trong thời điểm khủng hoảng vì đã một thời gian dài anh không thể viết nổi chữ nào, trong khi hạn nộp bản thảo đã gần kề. Goldman nhớ đến và cầu cứu người thầy của mình là Harry Quebert, một nhà văn nổi tiếng. Và rồi vài tháng sau xảy ra sự việc với Harry Quebert, người ta đào thấy trong vườn nhà ông bộ hài cốt của cô bé Nola bị mất tích cách đây hơn 30 năm, Harry Quebert bị tình nghi giết người - phi tang xác chết, đồng thời ông cũng thú nhận mình từng có mối quan hệ với cô bé này khi đó mới chỉ 15 tuổi. Đó quả thực là vụ bê bối chấn động nước Mỹ. Nhưng Goldman không tin Harry là hung thủ, anh tìm đến để giúp đỡ ông và tìm ra sự thật.
Mùa hè năm đó đã xảy ra điều gì? Chuyện giữa Harry và Nola rốt cuộc là thế nào? Tại sao Nola lại chết và bị chôn trong vườn nhà Harry mà ông không hề biết?... Goldman đã dựng dậy quá khứ còn chất chứa nhiều uẩn khúc thông qua lời kể của chính Harry và những người dân thành phố nhỏ Aurora, anh đã làm theo lời khuyên là muốn tìm ra hung thủ thì phải hiểu rõ về nạn nhân, mà cuộc đời Nola thì cứ một bước tìm hiểu ra lại thêm một phần rúng động. Vụ án thoạt đầu tưởng đơn giản nhưng lại phức tạp không ngờ, mỗi bí mật được hé lộ đều làm người ta phải giật mình sửng sốt.
Cuốn sách cứ như vậy, dẫn dắt độc giả đinh ninh theo lời kể này, tin qua khung cảnh từ trang viết kia... để rồi nhận lấy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Vâng rất rất nhiều bất ngờ, như thể sau giai đoạn nhởn nhơ câu chữ với bạn đọc thì tác giả tấn công dồn dập để họ ngã ngửa vậy. Không chỉ bất ngờ mà còn khó đoán nữa. Dù còn một số chi tiết nhỏ về hành vi nhân vật tôi thấy còn khiên cưỡng nhưng nhìn chung đều khá hợp lý. Quan trọng hơn tác phẩm đem đến nhiều cảm xúc, có những nhân vật khiến người đọc thương cảm và xót xa. "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay chuyện nàng Nola" có một sức hút khó cưỡng và rất đáng đọc, tôi tin rằng ai cũng sẽ hài lòng khi gấp lại cuốn sách.
Obook Editor
Sự thật về Bebé Donge
Georges Simenon
Một người phụ nữ đẹp mong manh. Một người mẹ dịu dàng. Một người vợ chỉn chu. Một ngày đẹp trời bỗng cho một liều thạch tín vài tách cà phê, đầu độc chồng .
Vì sao người phụ nữ ấy lại trở thành kẻ giết người, mà lại chồng mình, người thân kề cận, đầu gối tay ấp?
Một người chồng vô cảm, không bao giờ cảm nhận được vợ nghĩ gì. Anh ta chỉ say mê với công việc, với những cô gái bên ngoài. Còn người vợ vì quá kiêu hãnh, khi mới chớm nói ra suy nghĩ của mình, nỗi buồn của mình bị sự thờ ơ lãnh đạm của chồng cô ấy lại chôn kín những điều định nói ra, luôn tỏ vẻ hài lòng với mọi việc... Những cố gắng của cô khi muốn mang lại sinh khí mới cho ngôi nhà, một sự cải thiện mới cho mối quan hệ lạnh lẽo của cả hai người đều bị người chồng vì thờ ơ, vì không muốn quan tâm mà gạt đi.
Một ngôi nhà lạnh lẽo, tuy không thiếu sự xa hoa nhưng luôn thiếu sự nồng nàn, ấm cúng của tình yêu. Sự chán ghét tích tụ ngày lại qua ngày chất chồng trong đầu người vợ. Đến một ngày cô ấy đi đến quyết định ...
Người chồng sau khi qua cơn thảng thốt ban đầu đã tự vấn lại bản thân, bàng hoàng nhận ra sự vô tâm tới độc ác của mình, dẫn tới sự phản kháng của người vợ...
Một vụ án người vợ đã nhận tội ngay từ đầu. Đây không phải là một cuốn truyện trinh thám, mà đây là cuốn sách viết về cuộc sống hôn nhân, những sự hiểm nguy khó lường, ớn lạnh dưới vỏ bọc nhàm chán của hôn nhân.
Obook Editor
Sự thật về Bebé Donge
Georges Simenon
Một người phụ nữ đẹp mong manh. Một người mẹ dịu dàng. Một người vợ chỉn chu. Một ngày đẹp trời bỗng đầu độc chồng bằng thạch tín.
Vì sao người phụ nữ ấy lại trở thành kẻ giết người, mà lại chồng mình, người thân kề cận.
Một người chồng vô cảm, không bao giờ cảm nhận được vợ nghĩ gì. Anh ta chỉ say mê với công việc, với những cô gái bên ngoài. Còn người vợ vì quá kiêu hãnh, khi mới chớm nói ra suy nghĩ của mình, nỗi buồn của mình bị sự thờ ơ lãnh đạm của chồng cô ấy lại chôn kín những điều định nói ra, luôn tỏ vẻ hài lòng với mọi việc... Những cố gắng của cô khi muốn mang lại sinh khí mới cho ngôi nhà, một sự cải thiện mới cho cả hai người đều bị người chồng vì thờ ơ, vì không muốn quan tâm mà gạt đi.
Một ngôi nhà lạnh lẽo, tuy không thiếu sự xa hoa nhưng luôn thiếu sự nồng nàn, ấm cúng của tình yêu. Sự chán ghét tích tụ ngày lại qua ngày chất chồng trong đầu người vợ. Đến một ngày cô ấy đi đến quyết định ...
Người chồng sau khi qua cơn thảng thốt ban đầu đã tự vấn lại bản thân, bàng hoàng nhận ra sự vô tâm tới độc ác của mình, dẫn tới sự phản kháng của người vợ...
Một vụ án người vợ đã nhận tội ngay từ đầu. Đây không phải là một cuốn truyện trinh thám, mà đây là cuốn sách viết về cuộc sống hôn nhân, những sự hiểm nguy khó lường, ớn lạnh dưới vỏ bọc nhàm chán của hôn nhân