Vân AnhCuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?
Minh MinhBạn mình thắc mắc sao mình lớn đầu rồi mà còn đọc truyện cho trẻ con thế này. Nhưng mà đúng như thông điệp của Sophie Quire và Người gác truyện cuối cùng, điều kỳ diệu sống mãi trong mỗi người, chúng ta chỉ cần tin vào trí tưởng tượng của mình thôi.Cuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?
Bảo BảoBạn mình thắc mắc sao mình lớn đầu rồi mà còn đọc truyện cho trẻ con thế này. Nhưng mà đúng như thông điệp của Sophie Quire và Người gác truyện cuối cùng, điều kỳ diệu sống mãi trong mỗi người, chúng ta chỉ cần tin vào trí tưởng tượng của mình thôi.Cuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?
Obook Editor
#Sophie Quire _người gác truyện cuối cùng
# Jonatha Auxier
Đây là cuốn cuối trong bộ 3 fantasy của tác giả Jonatha Auxier. Cuốn sách kể về sự hợp tác (tuy lúc đầu rất gấu ó với nhau????) của Peter Nimble và Sophie Quire cùng nhau cứu những cuốn sách khỏi bị lên giàn hỏa thiêu.
Sophie là môt cô bé cá tính, lanh lẹ. Em được di truyền tình yêu sách vô bờ bến từ cha_chủ một tiệm sách cũ và sụ khéo léo trong công việc phục chế những cuốn sách cũ từ mẹ_một người chuyên sửa chữa phục chế sách cũ.
Thành phố nơi Sophie ở rất nhiều sách. Có cả những cuốn nói chuyện được, có những cuốn trả lời được tất cả các câu hỏi trên đời liên quan đến Ai? Ở đâu? Cái gì? Như thế nào? (Cuốn sách này hơi giống anh Google của chúng ta thời nay)????.
Một ngày kia, thành phố nơi Sophie ở bị một nhà độc tài lên cầm quyền. Ông ta ra lệnh đốt hêta tất cả mọi cuốn sách trừ kinh thánh và sách giáo khoa. Với những người yêu sách như Sophie thì đó thật sự là thảm họa ngang với nạn diệt chủng. Em đã làm tất cả để lén lút mang những cuốn sách ở giàn đốt về cất đi. Trong một lần như thế Sophie đã bị cảnh binh bắt và được Peter cứu. Khi về được nhà thi Lại gặp 2 vj khách đó chính là Peter và ngài Tode. Bắt đầu từ đây cuộc phiêu lưu của Sophie và cuốn sách 4???? chính thức bắt đầu. Hiểm nguy đến từ phía: từ một mụ phù thủy xinh đẹp có nhiều phép thuật, từ thẩm tra viên Pigg nhiều quyền lực và nhiều gian nguy trên hành trình đi cứu những quyển sách. Cô bé Sophie ngày càng trưởng thành, dũng cảm và kiên định hơn.
Gần cuối chuyện sẽ có một bất ngờ giành cho độc giả cũng như một sự tưởng thưởng giành cho Sophie.
Môtk cuốn sách không thể bỏ lỡ.
LoanTìm đọc cuốn này sau khi đọc cuốn Người làm vườn đêm cùng tác giả , độ phiêu lưu và hồi hộp có chậm lại chút và bớt khiến người ta đọc say mê hơn (có lẽ người ta ở đây là chỉ "người lớn" *smile* ) khi tình huống về việc "sách giấy" không còn hữu ích và sẽ bị đốt bỏ, thì "người lớn" có lẽ sẽ thấy có phần nào đó hợp lý , cũng theo đuổi câu chuyện để xem thử pé Sophie tìm ra cách nào để giải cứu những cuốn sách giấy hay không ( điều mà "người lớn" này cũng đang lo lắng mà chưa tìm ra được cách )
Hình minh họa được họa sĩ Việt Nam thực hiện đẹp hơn rất nhiều so với bản gốc <3 điểm cộng cho sự đầu tư của công ty phát hành nha!
Mấy em thiếu nhi chưa biết có mê hình không, chứ "người lớn" như mình là bị cái bìa hút rồi đó , nhìn ngay ra truyện thuộc thể loại Fantasy liền.
Camellia PhoenixGần 15 năm trước Biển từng thức đến 2h sáng để đọc bộ truyện Tim Mực + Máu Mực của tác giả Cornelia Funke (phần 3 chưa được dịch sang tiếng Việt, hình như đã drop); trong vòng chục năm gần đây lại tiếp tục say mê với các bộ sách của Cassandra Clare; và trong vài ngày trước đã phát hiện thêm một câu chuyện kỳ ảo / thiếu nhi / thiếu niên hết sức hấp dẫn, đó là quyển “Sophie Quire & Người gác truyện cuối cùng” của tác giả Jonathan Auxier.
Khi Augustus Quire và Coriander Quire kết hôn với nhau và cùng mở một tiệm sách ở thành phố Bustleburgh thì cửa tiệm được đặt một cái tên rất thú vị là “Hiệu sách Quire & Quire”. Con gái của họ - Sophie Quire – là một cô bé 12 tuổi vô cùng yêu sách, có năng khiếu đặc biệt trong nghề sửa sách (thừa hưởng từ mẹ cô) và luôn tìm thấy điều kỳ diệu từ những câu truyện kể. Rủi thay, thành phố Bustleburgh nơi Sophie sống đang diễn ra một phong trào mang tên “Không còn những điều vô nghĩa” do thẩm tra viên Sigmund Prigg lập ra. Binh lính đi tịch thu những thứ được cho là vô nghĩa như sách truyện, vật kỷ niệm, vật dụng mang tính ma thuật… để làm nhiên liệu cho lễ Đốt – nơi mọi thứ sẽ bị thiêu hủy trong một đám cháy khổng lồ. Với trái tim yêu sách cháy bỏng, lòng tin vào sự kỳ diệu của ma thuật, cô bé Sophie Quire cố gắng cứu những quyển sách truyện khỏi số phận tàn khốc. Trong hành trình cứu sách của mình, Sophie đã gặp gỡ những người bạn vô cùng đặc biệt, đó là “Đức vua phiêu bạt của những vùng biển không có trên bản đồ”, “Người kể chuyện Hoàng gia của vương quốc HazelPort” và cả những tạo vật khác không phải là người. Cùng với nhau, họ đã nỗ lực vượt qua những thử thách có vẻ vượt quá khả năng, lao vào những hiểm nguy khôn lường để cứu thế giới, cứu những điều tốt đẹp không bị ném vào đống lửa của sự vô nghĩa.
Biết đến tác giả Jonathan Auxier sau quyển “Người làm vườn đêm” nên Biển rất háo hức đọc thêm những tác phẩm khác của ông. Thú thật là cái bìa của “Sophie người gác truyện” quá trẻ con khiến Biển hơi ngần ngại trước khi đọc, nhưng đến trang thứ hai của phần nội dung thì câu chuyện đã cuốn Biển vào vòng xoáy kỳ ảo của nó. Tình tiết được xây dựng trên một cốt truyện vô cùng sáng tạo và nhân văn. Truyện đan xen giữa hiện thực và phép thuật, nhiều nhân vật, bối cảnh thay đổi đa dạng từ hiệu sách đến hầm mộ, từ thư viện đến đầm lầy và bến cảng, có nhiều phân đoạn chiến đấu khốc liệt theo đúng nghĩa đen của từ “máu lửa” nhưng mạch truyện và văn phong không hề rối. Độc giả dễ dàng hình dung được những sự kiện xuyên suốt từ quá khứ đến hiện tại, mối liên kết tưởng như lỏng lẻo nhưng lại rất chặt chẽ giữa các nhân vật. Trong lúc đọc, Biển nhiều lần nghĩ đến những bộ truyện/ bộ phim fantasy mình từng đọc/ từng xem như Harry Potter, Chúa tể chiếc nhẫn, Biên niên sử Narnia…, quyển “Sophie & Người gác truyện cuối cùng” vừa giống lại vừa khác những bộ truyện fantasy ấy, không hề thua kém về tính sáng tạo và mức độ hấp dẫn.
“Có những khoảng khắc trong cuộc đời – thường là rất hiếm hoi – bạn đột ngột nhận ra rằng tấm thảm của thế giới lớn rộng hơn và được dệt phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình”.
Tuy là truyện thiếu nhi / thiếu niên – phù hợp với lứa tuổi từ 10~20 – nhưng cá nhân Biển cho rằng câu chuyện xuất sắc này sẽ chiếm được hứng thú + yêu thích của độc giả lớn tuổi hơn. Không hổ danh là giáo sư ngành Văn học Thiếu nhi tại ĐH ở Mỹ, tác giả Jonathan Auxier đã viết nên những tác phẩm tuyệt vời. Yếu tố bản năng được đưa vào từ rất sớm cũng góp phần không nhỏ trong việc tạo nên sức hấp dẫn của câu chuyện. Dù có vài phân cảnh được viết “lướt qua” hơi nhanh, có cảm giác chưa được giải quyết rốt ráo, nhưng nếu đọc và suy ngẫm kỹ thì thấy không có chi tiết nào vô lý. Phần kết vừa thỏa đáng vừa ngầm gợi mở rằng các nhân vật sẽ có những cuộc phiêu lưu tiếp theo. Thêm một lưu ý là trong lúc đọc quyển này thì Biển cho rằng nên đọc nó sau quyển “Peter Nimble & Những đôi mắt thần”.
Với phần in ấn rất đẹp, dịch thuật tốt, KHÔNG có lỗi chính tả (Biển thích điều này), chữ in to rõ và trình bày đẹp, quyển “Sophie & Người gác truyện cuối cùng” khổ nhỏ, dày hơn 480 trang này sẽ là một tặng phẩm thích hợp và có giá trị dành cho các bạn yêu sách. Biển xin khép lại bài review bằng thêm một câu trích dẫn trong sách: “Người ta không thể xóa bỏ hoàn toàn phép thuật khỏi thế giới, bởi vì mỗi một hạt nhỏ của thế giới đều là phép thuật. Vấn đề chỉ đơn giản là liệu chúng ta có thể nhìn thấy hay không”.
Mẹ của BắpTôi đã tìm đọc cuốn này khi review về cuốn sách đều đánh giá khá hay của các bạn khác. Và khi mua về, tôi rất ấn tượng vì bìa quá đẹp - đẹp nhất trong những cuốn mà tôi có, giấy cũng đẹp nữa. Cũng thật lâu rồi tôi mới cảm tính mà mua cuốn sách chủ yếu vì bìa của nó. Tôi cũng rất vui vì đã đọc một cuốn sách khi mà nhân vật chính - cũng giống tôi - rất yêu sách, yêu một cách điên cuồng.
Một câu chuyện dài về cô bé Sophie - bất ngờ bước vào một thế giới diệu kỳ của phép thuật. Từ những nghi kị thuở ban đầu mới gặp, cô và Peter Nimble cùng ngài Tode đã trải qua những chuyến phiêu lưu kỳ thú khi tìm kiếm 4 cuốn sách: Ai, Ở đâu, Khi nào và Tại sao. Và rồi chính từ đó đã làm tình yêu sách trong Sophie ngày càng mạnh mẽ hơn, trở thành anh hùng cứu rỗi thành phố khỏi tai họa.
Câu nói tâm đắc nhất truyện: "Nếu một người hy vọng được sống trong một thế giới kỳ diệu, người ấy cần đặt mình ở một nơi có nhiều câu chuyện kỳ diệu". Hi vọng ai cũng sẽ có một thế giới kỳ diệu qua những trang sách như vậy.
(Hà Nội - Những ngày đông)
Vân Anh24/08/2020
Cuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?
Minh Minh21/07/2020
Bạn mình thắc mắc sao mình lớn đầu rồi mà còn đọc truyện cho trẻ con thế này. Nhưng mà đúng như thông điệp của Sophie Quire và Người gác truyện cuối cùng, điều kỳ diệu sống mãi trong mỗi người, chúng ta chỉ cần tin vào trí tưởng tượng của mình thôi.Cuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?
Bảo Bảo14/07/2020
Bạn mình thắc mắc sao mình lớn đầu rồi mà còn đọc truyện cho trẻ con thế này. Nhưng mà đúng như thông điệp của Sophie Quire và Người gác truyện cuối cùng, điều kỳ diệu sống mãi trong mỗi người, chúng ta chỉ cần tin vào trí tưởng tượng của mình thôi.Cuốn sách này bản thân nó là một điều kỳ diệu, xét trong thể loại phiêu lưu kỳ ảo thì nó cũng là một viên ngọc sáng giá. Mình không khỏi chạnh lòng nhìn lại thị trường xuất bản sách của Việt Nam. Rõ ràng là chúng ta chưa dành nhiều chỗ để chào đón những cuốn sách như thế này. Bạn hãy điểm lại số đầu sách cùng thể loại mà bạn đã đọc đi, liệu chúng có vượt qua con số 50 không? Số sách khiến các bạn thật sự yêu thích mình đoán là lại càng ít. Giống như gã Prigg trong câu chuyện cổ động mọi người đọc những sách thật sự "thiết thực", "tiến bộ", "khoa học", không dính líu gì đến phép thuật - điều mà gã gọi là "thứ vô nghĩa", các nhà xuất bản sách ở Việt Nam cũng đang vô hình chung định hình sở thích và nhu cầu đọc sách của chúng ta. Văn học kinh điển, ngôn tình, trinh thám, tâm lý, kinh tế,...dường như mọi thể loại đều được mọi người đón đọc nhiều hơn, vì lượng đổi thì chất đổi, khi cung lớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quyết định cầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cung không, khi mà cầu không đủ để thay đổi lại cung. Từ bé đến lớn mình đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói "Đọc cái gì có ích ấy, đừng đọc mấy truyện vớ vẩn", không phải xuất phát từ bố mẹ mình, mà là từ nhiều người khác. Chúng ta quá bận rộn để giàu lên, và nó là điều tự nhiên của một nước đang phát triển, chúng ta bận tìm đọc những thứ "thực tế" và "tiến bộ" thay vì những cuốn truyện nuôi dưỡng tâm hồn cùng trí tưởng tượng, và nó có thể hiểu được khi vật chất quyết định ý thức, miếng ăn còn đang lo, sao rảnh nghĩ đến cái gì là tâm hồn, cái gì là trí tưởng tượng. Chúng ta có thể lớn lên cùng Harry Porter, nhưng có bao nhiêu người chưa từng bị người thân hay bạn bè một lần ngăn cản đọc những cuốn sách tương tự? Rồi dần dà bị cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả, bao nhiêu người trong số chúng ta còn giữ được niềm hứng khởi dõi theo hành trình của những nhân vật trong trang sách?