xuânNhững ai đã yêu quý cặp đôi Tada và Gyoten trong phần 1 "Tiệm bá nghệ Tada trước ga Mahoro" chắc chắn sẽ không thể bỏ qua phần 2 này.
Trong cuốn này Tada và Gyoten lại tiếp tục hành nghề dịch vụ ai thuê gì làm nấy với đủ những việc kỳ quái khó đỡ từ giấu trộm nhẫn đến trông trẻ,... Song song đó truyện đi sâu hơn vào cuộc đời những vị khách của tiệm bá nghệ xuất hiện trong tập 1, những vấn đề, những khoảng lặng cuộc sống, những câu chuyện... nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Phần 2 mình thấy chất hài ít hơn, nội dung cũng không cầu kỳ bằng phần 1. Nhưng nói chung đọc vẫn rất ok. Mong lắm phần 3, để xem Tada và Gyoten liệu có thể xóa đi bóng đen quá khứ để hướng tới tương lai tốt đẹp.
T.AMột quyển sách rất hay. Đôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á. Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà. Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám). Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada: “Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”. Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống. Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.
Bảo BảoGyoten lại đeo bám ở tiệm bá nghệ Tada đến năm thứ hai. Đi đâu cũng vậy, Tada luôn giới thiệu Gyoten với vai trò là người học việc, trợ lý, nhưng nào phải thế, vì vốn dĩ tiệm bá nghệ vẫn do một tay Tada lo từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Mặc dù thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự có mặt của Gyoten đã phần nào giúp Tada thoát khỏi nỗi cô đơn khi mãi chỉ quẩn quanh một mình, dù giữa hai người họ vẫn còn nhiều xa cách.So với phần đầu là ‘Tiệm bá nghệ Tada trước ga Mahoro’ thì mình thích ‘Những vị khách của tiệm bá nghệ Tada’ hơn.
Vì sao ư?
Đầu tiên là sang phần hai đổi dịch giả nên đọc ocela hơn hẳn, không còn cảm giác bức xúc, khó chịu vì bản dịch ẩm ương nữa. Cảm thấy mừng vì mình khá thích chủ đề của bộ truyện này và mình chẳng muốn bỏ ngang câu chuyện tí nào cả.
Tiếp theo, điều (quan trọng hơn) làm mình thích ở ‘Những vị khách của tiệm bá nghệ Tada’ này, đó là những câu chuyện mà nó mang lại. Mỗi chương là một câu chuyện rất riêng về những vị khách đã có duyên gắn bó với tiệm bá nghệ. Và vẫn là cái chất ấy, những câu chuyện mà nỗi buồn và tiếng cười đan xen nhau bằng một nét duyên là điều mình rất thích. Đôi khi mình cần những câu chuyện đời thường, nhẹ nhàng như thế, giản dị như vậy, không quá xoắn não, không nẫu ruột đau thương, không mơ mộng viễn vông, và bởi vì lẽ đó nên khi đọc giới thiệu về series này, mình đã rất háo hức đón chờ.
Trang MinĐôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á. Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà. Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám). Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada: “Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”. Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống. Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.
MaiiĐôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á.
Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà.
Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám).
Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada:
“Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”.
Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống.
Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.
T.A22/07/2020
Một quyển sách rất hay. Đôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á. Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà. Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám). Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada: “Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”. Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống. Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.
Bảo Bảo21/07/2020
Gyoten lại đeo bám ở tiệm bá nghệ Tada đến năm thứ hai. Đi đâu cũng vậy, Tada luôn giới thiệu Gyoten với vai trò là người học việc, trợ lý, nhưng nào phải thế, vì vốn dĩ tiệm bá nghệ vẫn do một tay Tada lo từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Mặc dù thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự có mặt của Gyoten đã phần nào giúp Tada thoát khỏi nỗi cô đơn khi mãi chỉ quẩn quanh một mình, dù giữa hai người họ vẫn còn nhiều xa cách.So với phần đầu là ‘Tiệm bá nghệ Tada trước ga Mahoro’ thì mình thích ‘Những vị khách của tiệm bá nghệ Tada’ hơn.
Vì sao ư?
Đầu tiên là sang phần hai đổi dịch giả nên đọc ocela hơn hẳn, không còn cảm giác bức xúc, khó chịu vì bản dịch ẩm ương nữa. Cảm thấy mừng vì mình khá thích chủ đề của bộ truyện này và mình chẳng muốn bỏ ngang câu chuyện tí nào cả.
Tiếp theo, điều (quan trọng hơn) làm mình thích ở ‘Những vị khách của tiệm bá nghệ Tada’ này, đó là những câu chuyện mà nó mang lại. Mỗi chương là một câu chuyện rất riêng về những vị khách đã có duyên gắn bó với tiệm bá nghệ. Và vẫn là cái chất ấy, những câu chuyện mà nỗi buồn và tiếng cười đan xen nhau bằng một nét duyên là điều mình rất thích. Đôi khi mình cần những câu chuyện đời thường, nhẹ nhàng như thế, giản dị như vậy, không quá xoắn não, không nẫu ruột đau thương, không mơ mộng viễn vông, và bởi vì lẽ đó nên khi đọc giới thiệu về series này, mình đã rất háo hức đón chờ.
Trang Min05/06/2020
Đôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á. Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà. Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám). Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada: “Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”. Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống. Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.
Maii09/05/2020
Đôi lúc, mình ước mình có cuộc sống giống như chú bá nghệ Tada vậy á.
Dù mỗi sáng ngủ dậy đôi lúc không biết mình muốn gì hay sẽ làm gì. Nhưng chú vẫn có thể lao động, gặp gỡ và nghe những câu chuyện của người khác. Chú ấy còn có thể ăn những gì chú muốn, nấu kĩ lưỡng cũng được, không nấu cũng chẳng sao, chả ai can dự hay la ó mình cả. Đôi lúc, sự phiền phức “lo chuyện bao đồng” làm chú rối rắm, nhưng chẳng sao, chẳng qua là vì chú có trái tim ấm áp, và đó là lựa chọn của cuộc sống chú ấy mà.
Chú ấy không hoàn hảo, không đẹp trai bảnh bao, không có nhà to hay xe xịn, nhưng chú luôn tự tại với cuộc sống của mình. Chú không cầu kì trong ăn mặc, không phô trương trong lời nói, không phóng đại cuộc sống, và cũng chẳng hoạch hoẹ ai (ngoại trừ chú Gyoten ăn bám).
Trong cuốn Tiệm bá nghê Tada trước ga Mahoro, có một câu thế này, chính là nói về chú Tada:
“Vì con người hễ bị dồn ép quá đáng là sẽ chẳng thể nói ‘không’ với cả thứ họ chán ghét mà”.
Đích thị mình vốn dĩ muốn như vậy, trở thành một người như thế. Chú Tada dung hoà cuộc sống bằng cách như vậy, chấp nhận sự thật của cuộc sống.
Mình sẽ ngồi trong chiếc xe tải nhẹ nghêu ngao mấy câu hát, vào những ngày làm việc xong sớm. Mỗi lúc mệt nhọc có thể nhìn tàu điện chạy mấy chục chuyến một ngày mà không kêu than. Như chú bá nghệ ấy vậy.