HTNNếu như trong những cuốn sách phản địa đàng khác, thế giới tưởng tượng của tác giả sẽ đi theo hai hướng chính: hoặc chốn thần tiên – nơi mọi thứ đều tốt đẹp, hoặc một địa ngục – nơi tất cả chẳng có gì ngoài đau đớn. Thế nhưng, cái thế giới của Lois Lowry tạo ra lại hoàn toàn khác biệt, trong khi có những điểm tương đồng thì tồn tại không ít chiều sâu khác biệt dần dần được khám phá dọc theo câu chuyện. Có thể ngay từ những trang đầu tiên, thế giới ấy thật tốt đẹp, thậm chí là hoàn hảo: hoàn toàn không có chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo – tất cả những điều mà con người lo sợ. Đó là một xã hội bằng phẳng, nơi mọi người đều có một nhiệm vụ đã được phân công. Bình đẳng. Không hiểm nguy. Không đổ máu.Thế nhưng, chính những điều khiến người đọc tưởng như đây là một chốn lý tưởng, tuyệt vời và an toàn tuyệt đối, thì cuối cùng lại mang đến sự hiểm nguy. Đáng nói hơn, những người dân sinh sống trong thế giới đó lại không hề biết đến điều ấy. Chính sự cô lập đã xây dựng nên một tường rào kiên cố ngăn cản họ tiếp xúc với mọi thứ – kể cả những màu sắc, cảm xúc hay thậm chí là tình yêu. Tất cả mọi thứ trong thế giới ấy là điều lệ, là quy định và không ai được phép vượt qua. Tưởng chừng như là an toàn tuyệt đối hoá ra là nguy hiểm trùng trùng.
Q.MaiiiMình đã hiểu tại sao cuốn sách này lại được đưa vào chương trình bắt buộc của nhiều trường học trên thế giới. Mọi người có thể viết dài, rất dài, như học sinh Việt Nam chép phân tích văn của các thầy cô giáo vậy, mà vẫn cảm thấy còn nhiều cách phân tích khác, còn nhiều điều nữa chưa được khai thác, bóc tách đến độ sâu sắc nhất với câu chuyện này.Lois Lowry có đại tài cũng giống như Ursula K. Le Guin: xây dựng được một thế giới phức tạp, đa đoan, và chân thực đến mức đáng sợ. Thế giới trong "Người truyền ký ức" không có chiến tranh, không có đói nghèo, không bệnh tật, tệ nạn, bất công, bất trắc, phi lý,... Tất cả đều được kiểm soát chặt chẽ và mọi dị biệt đều bị bài trừ, tất cả để đảm bảo một nền hòa bình và yên ổn bền vững cho cộng đồng. Và để làm được điều đó, họ đánh đổi cảm xúc, màu sắc, âm thanh, tự do,...tất cả những gì làm nên thế giới mà chúng ta biết ngày hôm nay, một thế giới vẫn đầy rẫy những điều mà thế giới trong câu chuyện này không có. Xin đừng đặt câu hỏi thế giới trong "Người truyền ký ức" có thể xuất hiện và tồn tại hay không, mà hãy nhìn vào MỤC ĐÍCH một thế giới như thế lại được xây dựng nên. Đó có phải là thế giới trong mơ của tất cả chúng ta không? Hẳn nhiên là có. Nhưng cái giá phải trả, cũng hẳn nhiên, sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, và cũng khiến chúng ta cảm thấy bất lực đến cùng cực, vì rõ ràng ta không có cách nào vẹn toàn cả đôi bên.
Mai AnnaNgười truyền ký ức - khi nơi tưởng chừng như an toàn nhất lại mang đến hiểm nguy.
Mình đọc cuốn sách này với một tâm thế vô cùng háo hức. Tuy nhiên thì cảm giác đó không tồn tại lâu, mà càng về cuối, mình lại chỉ toàn thấy thất vọng tràn trề, vì không ngờ lại “đầu voi đuôi chuột” đến thế. ↪️ Thực sự thì điều khiến mình hứng thú nhất với cuốn sách này là đề tài của nó. Thế giới mà tác giả tạo nên để từ đó xây dựng các nhân vật là vô thường, và chưa từng có tiền lệ. Mình không chắc rằng cuốn sách này có thuộc thể loại phản địa đàng hay không, bởi nó khá khác biệt so với những cuốn sách cùng thể loại, nổi bật như “Chuyện người tùy nữ” mà mình đã đọc. Thế giới này tuy được thiết lập nên sau một cuộc đồng hóa, nhưng nó lại tồn tại song song và tách biệt với một xã hội khác bên ngoài. Và hơn hết, thế giới của Lois Lowry là nguy hiểm.
Nếu như trong những cuốn sách phản địa đàng khác, thế giới tưởng tượng của tác giả sẽ đi theo hai hướng chính: hoặc chốn thần tiên - nơi mọi thứ đều tốt đẹp, hoặc một địa ngục - nơi tất cả chẳng có gì ngoài đau đớn. Thế nhưng, cái thế giới của Lois Lowry tạo ra lại hoàn toàn khác biệt, trong khi có những điểm tương đồng thì tồn tại không ít chiều sâu khác biệt dần dần được khám phá dọc theo câu chuyện. Có thể ngay từ những trang đầu tiên, thế giới ấy thật tốt đẹp, thậm chí là hoàn hảo: hoàn toàn không có chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo - tất cả những điều mà con người lo sợ. Đó là một xã hội bằng phẳng, nơi mọi người đều có một nhiệm vụ đã được phân công. Bình đẳng. Không hiểm nguy. Không đổ máu. ⤵️⤵️⤵️
Mai AnnaHãy thử tưởng tượng, nếu chúng ta sinh ra trong một xã hội mà ở đó không có chiến tranh, không có đố kỵ, không có cả thù hận, thất bại, sự sợ hãi lẫn nỗi đau thì sẽ như thế nào? Đó hẳn là một xã hội tuyệt đúng không? Nhưng liệu việc sống trong thế giới đó có thực sự tốt?
Quyển sách mà mình giới thiệu hôm nay cũng lấy bối cảnh là một xã hội như thế đấy, không có những điều xấu xa, sai lầm, sự tiêu cực vì tất cả mọi người đều phải tuân theo luật lệ mà xã hội đó đã đặt ra. Mọi người không được chọn bạn đời, không được chọn nghề nghiệp, không được quyền sinh con nếu như hội động không cho phép. Một hội đồng được tạo nên để phân công nhiệm vụ cho từng người, hội đồng này sẽ dựa trên những đặc tính của từng cá nhân để quyết định. Tương lai, cuộc sống của những con người đó đều được quyết định bởi hội đồng, họ chấp hành như một cỗ máy, không hề có bất kỳ phản kháng nào. Nếu có người phạm lỗi, họ sẽ bị phóng thích khỏi cộng đồng.
Câu chuyện kể về một học sinh lớp 12 tên Jonas đang lo lắng cho buổi lễ quyết định cậu sẽ trở thành ai trong tương lai. Đây là buổi lễ mà bất kỳ học sinh 12 nào cũng phải trải qua. Giống như chúng ta nhỉ, cũng phân vân liệu nên chọn trường nào, ngành nào rồi làm nghề gì đây? Tuy nhiên, thay vì được quyền tự do chọn lựa thì Jonas lại phải nghe theo quyết định của hội đồng, những người có quyền lực gần như tối cao trong cộng đồng đó. Nhiều tình tiết diễn ra từ việc căn nhà của Jonas có thêm một thành viên mới đến lúc Jonas được bổ nhiệm cho vị trí quan trọng trong cộng đồng.
Khánh QuỳnhQuyển sách mà mình giới thiệu hôm nay cũng lấy bối cảnh là một xã hội như thế đấy, không có những điều xấu xa, sai lầm, sự tiêu cực vì tất cả mọi người đều phải tuân theo luật lệ mà xã hội đó đã đặt ra. Mọi người không được chọn bạn đời, không được chọn nghề nghiệp, không được quyền sinh con nếu như hội động không cho phép. Một hội đồng được tạo nên để phân công nhiệm vụ cho từng người, hội đồng này sẽ dựa trên những đặc tính của từng cá nhân để quyết định. Tương lai, cuộc sống của những con người đó đều được quyết định bởi hội đồng, họ chấp hành như một cỗ máy, không hề có bất kỳ phản kháng nào. Nếu có người phạm lỗi, họ sẽ bị phóng thích khỏi cộng đồng. Câu chuyện kể về một học sinh lớp 12 tên Jonas đang lo lắng cho buổi lễ quyết định cậu sẽ trở thành ai trong tương lai. Đây là buổi lễ mà bất kỳ học sinh 12 nào cũng phải trải qua.
KenNếu như trong những cuốn sách phản địa đàng khác, thế giới tưởng tượng của tác giả sẽ đi theo hai hướng chính: hoặc chốn thần tiên – nơi mọi thứ đều tốt đẹp, hoặc một địa ngục – nơi tất cả chẳng có gì ngoài đau đớn. Thế nhưng, cái thế giới của Lois Lowry tạo ra lại hoàn toàn khác biệt, trong khi có những điểm tương đồng thì tồn tại không ít chiều sâu khác biệt dần dần được khám phá dọc theo câu chuyện. Có thể ngay từ những trang đầu tiên, thế giới ấy thật tốt đẹp, thậm chí là hoàn hảo: hoàn toàn không có chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo – tất cả những điều mà con người lo sợ. Đó là một xã hội bằng phẳng, nơi mọi người đều có một nhiệm vụ đã được phân công. Bình đẳng. Không hiểm nguy. Không đổ máu.Thế nhưng, chính những điều khiến người đọc tưởng như đây là một chốn lý tưởng, tuyệt vời và an toàn tuyệt đối, thì cuối cùng lại mang đến sự hiểm nguy. Đáng nói hơn, những người dân sinh sống trong thế giới đó lại không hề biết đến điều ấy. Chính sự cô lập đã xây dựng nên một tường rào kiên cố ngăn cản họ tiếp xúc với mọi thứ – kể cả những màu sắc, cảm xúc hay thậm chí là tình yêu. Tất cả mọi thứ trong thế giới ấy là điều lệ, là quy định và không ai được phép vượt qua. Tưởng chừng như là an toàn tuyệt đối hoá ra là nguy hiểm trùng trùng.
Lê Quỳnh TrangBan đầu mình không thấy ấn tượng với cuốn sách này cho lắm có lẽ bởi vì trông nó thật ngắn ngủn nhưng đến khi đọc mình mới nhận ra được những giá trị trong cuốn sách này, đỉnh điểm nhất là vào gần cuối truyện. Mình đã thực sự khóc trước cái sự hoàn hảo của mọi thứ nhưng lại thiếu đi cảm xúc - một phần quan trọng không thể thiếu để hình thành nên một con người, trước sự vô cảm đến nghẹt thở ấy đã tác động đến trái tim mình như thế đấy, cảm giác thật đau đớn thay cho nhân vật chính làm sao. Nói chung đây là cuốn sách đáng đọc dể chiêm nghiệm về một xã hội sẽ ra sao nếu thiếu đi xúc cảm và tình yêu và hơn hết đó là cuốn sách này sẽ giúp chúng ta có cái nhìn đúng đắn hơn về một xã hội nơi con người chúng ta đang sinh sống.
Bảo BảoTương lai luôn là một mảnh đất màu mỡ nơi các nhà văn có thể thỏa sức sáng tạo ra một thế giới khác biệt nhất, độc đáo nhất. Và khi Mọt đọc được Người truyền ký ức, tất cả những suy nghĩ của Mọt về con người, về thế giới đã dần đổi thay vì sự hoàn hảo của xã hội. Người truyền ký ức khắc họa rõ nét khi mà chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo chỉ là những thứ xa vời, công dân còn không thể hiểu được nghĩa của mất mát, tức giận, đau đớn hay kể cả lòng yêu thương là gì? Nơi mà sự giống nhau, sự đồng nhất là thiêng liêng nhất. Một xã hội mà con người chỉ được sống theo những lựa chọn của những con người xa lạ khác mà dần đánh mất chính mình . Sự lệ thuộc , đòi hỏi cho những nhu cầu và các quyết định lại chính xác nhất, phù hơp nhất đối với mỗi cá nhân. Quyển sách này đã làm Mọt phân vân rằng khi mà con người loại bỏ đi những thứ nguy hại, những thứ cản trở cuộc sống thì họ có còn thực sự đang sống không vì có thể nói theo một cách nào đó có phải là con người ta đang thực sự sống để trải nghiệm, để thử thách, để đau khổ và được yêu hay chỉ tồn tại giữa sự sai khiến , ra lệnh và nghe theo người khác - dùng thời gian của mình để phục vụ người khác . Tất cả những thứ trên chỉ còn đọng lại trong các ký ức để truyền giữa thế hệ này với thế hệ khác trong hàng trăm năm.Đối với Jonas người truyền ký ức tiếp theo thì mọi chuyện lại khác. Vậy khi ta sống trong thế giới đó và thay đổi chúng sẽ thế nào nhỉ ?Hãy cùng Mọt tìm hiểu nhé qua những trang sách của Người Truyền Ký Ức
Mai MítSau Thời kỳ Đồng nhất, con người sống trong những cộng đồng riêng biệt. Cộng đồng của cậu bé Jonas là một nơi trật tự và an toàn tuyệt đối. Mỗi người trong cộng đồng đều có một cuộc sống được quyết định bởi những người đứng đầu: lên Một, họ được đặt cho một cái tên và được chọn cho một gia đình; lên Chín, họ được phát cho chiếc xe đạp đầu tiên; lên Mười hai, họ được chỉ định cho một công việc phù hợp với khả năng của bản thân; khi trưởng thành, họ được chỉ định cho một người bạn đời, một căn nhà và cả là những đứa con; thậm chí con thú nhồi bông của một đứa trẻ cũng nhờ phân phát mà có được. Cuộc sống của họ được bao trùm bởi những luật lệ tỉ mỉ, như luật cấm nói dối, luật khiếm nhã, với những lời xin lỗi theo những mẫu câu bắt buộc và những nghi thức chia sẻ giấc mơ.Trong cộng đồng ấy, có một người được gọi là Người Tiếp nhận. Đó là người một mình nắm giữ mọi ký ức của toàn nhân loại - những ký ức đã hoàn toàn bị triệt tiêu khỏi cộng đồng ngoài kia. Jonas chính là người kế tục của ông: nhiệm vụ của cậu là tiếp nhận từ ông những ký ức trong quá khứ. Nhưng những điều mà Người Tiếp nhận cũ (hay giờ đây là Người Truyền thụ) truyền lại cho cậu không chỉ là ký ức, mà đó còn là cảm xúc, là màu sắc, là mọi vui buồn, đớn đau và cả tình yêu thương. Và khi cảm nhận được tất cả những thứ ấy, cậu hiểu ra rằng, cuộc sống đáng lẽ phải diễn ra theo một cách khác.
Vuong BaoMột trong những cuốn sách hay nhất mình từng đọc.
Câu chuyện kể về Jonas, cậu sống trong một thế giới mà không có màu sách, bệnh tật, mùi vị, chiến tranh,... một thế giới tưởng chừng như rất hạnh phúc. Ở thế giới ấy, khi sinh ra, bé mới sẽ được "Hội đồng" giao cho 1 cặp bố mẹ nuôi. Và ở mỗi lứa tuổi, các bé ấy sẽ có một vai trò khác nhau đối với cộng đồng. Jonas khi đến thời khắc quan trọng nhất cuộc đời mình - lễ nhận nhiệm vụ khi tròn Mười Hai. Và câu chuyện bắt đầu khi cậu được chọn làm người tiếp nhận kí ức tại buổi lễ đó.
Câu chuyện về một thế giới giả tưởng có vẻ không quá mới lại, nhưng mình tin chắc rằng Người truyền kí ức là một tác phẩm với nhiều tàng ý nghĩa mà bạn nhất định không thể bỏ qua nếu bạn đam mê thể loại dystopia nói riêng và sách fiction nói chung.
Mon“Người truyền ký ức” đã đoạt Huân chương Newbery năm 1994. Đây là giải thưởng dành cho những đóng góp xuất sắc nhất cho văn học thiếu nhi Mĩ. Truyện xây dựng nên một thế giới hư cấu ở tương lai, nơi tất cả mọi thứ đều “đồng nhất”, không bệnh tật, không chiến tranh, không đau khổ. Nghe qua thì có vẻ đây là một cuộc sống lí tưởng. Thế nhưng liệu những người sống trong thế giới ấy có thực sự được hạnh phúc khi họ hoàn toàn không biết đến màu sắc, cảm xúc hay thậm chí là cả tình yêu. Mọi hoạt động dù là nhỏ nhất của các thành viên trong cộng đồng đều bị kiểm soát chặt chẽ bởi một Hội đồng Bô lão. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cảm thấy chán nản, thất vọng hay đau khổ. Nhưng khi đọc cuốn này, ta mới hiểu rằng thà chịu đau còn hơn là sống một cuộc đời “đồng nhất”, hoàn toàn mù mờ về thế giới xung quanh. Về hình thức thì cuốn sách có bìa được thiết kế khá ấn tượng, đọc truyện rồi các bạn sẽ hiểu được ẩn ý của bìa. “Người truyền ký ức” là cuốn đầu tiên trong bộ “The Giver” gồm 4 tập, tuy nhiên khả năng những tập tiếp theo được xuất bản ở Việt Nam là khá thấp. Mặc dù vậy, mình nghĩ “Người truyền ký ức” cũng đã tương đối trọn vẹn và quan trọng nhất là cuốn này khá giàu triết lí và ý nghĩa nhân văn. Tuy là sách thiếu nhi nhưng đúng như lời giới thiệu của Nhã Nam, đây là tác phẩm “để người lớn cũng phải đọc và suy ngẫm, nếu không quá vô tình”.
XùNgười truyền ký ức có cái bìa ấn tượng ở mức bình thường, có thể có người lưu tâm có người không. Nhưng nếu bạn từng nhìn thấy cuốn sách này ở tiệm sách và lướt qua nó, bạn sẽ thấy kha khá hối tiếc đấy. Với mình, Người truyền ký ức là một tuyệt phẩm. Hãy tưởng tượng, bạn sẽ được sống một cuộc sống không nghèo đói, không chiến tranh, không có sự phân biệt chủng tộc. Bạn sẽ sống cuộc đời không phải nỗ lực mỗi ngày lo lắng thi cử, cơm áo gạo tiền hay kiếm việc làm. Bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ rầy la, đánh mắng bạn. Năm 12 tuổi, các vị Bô lão tinh thông nhất sẽ lựa chọn công việc phù hợp dành cho bạn. Khi bạn trưởng thành, bạn cũng không phải mất công đi tìm tình yêu đích thực mà đã có người được lựa chọn dành cho bạn. Nhưng rốt cuộc, bạn sẽ sống mà không hiểu thế nào là màu sắc, là âm nhạc, là thù ghét hay yêu thương. Bạn sẽ không hiểu thế nào là khổ đau, thế nào là hy sinh hay thế nào là một gia đình thực thụ. So với cuộc sống hiện tại, bạn có đánh đổi để sống cuộc đời như vậy không? Trong Lễ Mười hai, cậu bé Jonas được giao nhiệm vụ làm Người Tiếp Nhận Ký Ức. Đó là một công việc cực kỳ cao quý. Nhưng cậu không chỉ tiếp nhận những câu chuyện của cộng đồng mà cậu đang sống, Jonas đã tiếp nhận tất thảy lịch sử của thế giới bên ngoài cộng đồng. Đó là những ký ức hạnh phúc tột cùng về màu sắc, về gia đình, về lễ hội. Nhưng đó cũng là những ký ức đau khổ không kể xiết về chiến tranh, sự nghèo đói… Từ đó, Jonas nhận ra, bản thân cậu không thể tiếp tục sống cuộc đời “hoàn hảo" ở trong cộng đồng được nữa. Cộng đồng có thể đem lại cho cậu sự đồng nhất, an toàn như những con robot nhưng đã tước đi những cảm xúc tinh tế, tuyệt diệu dành riêng cho con người.
Vân AnhNgười truyền ký ức - một quyển sách với ý nghĩa nhân văn sâu sắc đánh thẳng vào tâm can của xã hội con người. Câu truyện được viết theo một ý tưởng thật sự rất tuyệt vời. Bạn “thực hiện nhiệm vụ sống” theo một đường thẳng tắp được định sẵn. Hoặc bạn sẽ bị loại bỏ ra khỏi cộng đồng vì một thứ khác biệt nào đó xuất phát từ tim, từ não của bạn. Liệu khi không có sự chủ động từ con tim, từ cảm xúc, con người có thật sự là con người. Và xã hội có thật sự là một cộng đồng, theo đúng nghĩa của nó. Từ con người, từ cộng đồng trong Người truyền ký ức, tác giả vẽ rất chi tiết từng cái một tưởng chừng rất hiển nhiên, nhưng nó thật sự rất thiêng liêng. Những cảm xúc vui buồn, giận dữ, đau đớn, đói khát… lại thật xa xỉ đối với con người trong cộng đồng. Với những gì tác gia đang đề cập đến, trước hết bạn sẽ cảm thấy thật sự rất hạnh phúc khi đang nhâm nhi từng chữ một, từng trang một của Người truyền ký ức, để có được cảm xúc chủ động cho riêng mình mà không bị quản thúc. Một quyển sách chỉ có thể nói là tuyệt vời.
Minh MinhMình đọc cuốn sách này với một tâm thế vô cùng háo hức. Tuy nhiên thì cảm giác đó không tồn tại lâu, mà càng về cuối, mình lại chỉ toàn thấy thất vọng tràn trề, vì không ngờ lại “đầu voi đuôi chuột” đến thế. Thực sự thì điều khiến mình hứng thú nhất với cuốn sách này là đề tài của nó. Thế giới mà tác giả tạo nên để từ đó xây dựng các nhân vật là vô thường, và chưa từng có tiền lệ. Mình không chắc rằng cuốn sách này có thuộc thể loại phản địa đàng hay không, bởi nó khá khác biệt so với những cuốn sách cùng thể loại, nổi bật như “Chuyện người tùy nữ” mà mình đã đọc. Thế giới này tuy được thiết lập nên sau một cuộc đồng hóa, nhưng nó lại tồn tại song song và tách biệt với một xã hội khác bên ngoài. Và hơn hết, thế giới của Lois Lowry là nguy hiểm. Nếu như trong những cuốn sách phản địa đàng khác, thế giới tưởng tượng của tác giả sẽ đi theo hai hướng chính: hoặc chốn thần tiên - nơi mọi thứ đều tốt đẹp, hoặc một địa ngục - nơi tất cả chẳng có gì ngoài đau đớn. Thế nhưng, cái thế giới của Lois Lowry tạo ra lại hoàn toàn khác biệt, trong khi có những điểm tương đồng thì tồn tại không ít chiềusâu khác biệt dần dần được khám phá dọc theo câu chuyện. Có thể ngay từ những trang đầu tiên, thế giới ấy thật tốt đẹp, thậm chí là hoàn hảo: hoàn toàn không có chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo - tất cả những điều mà con người lo sợ. Đó là một xã hội bằng phẳng, nơi mọi người đều có một nhiệm vụ đã được phân công. Bình đẳng. Không hiểm nguy. Không đổ máu.
MaiNgười truyền ký ức - khi nơi tưởng chừng như an toàn nhất lại mang đến hiểm nguy.
Mình đọc cuốn sách này với một tâm thế vô cùng háo hức. Tuy nhiên thì cảm giác đó không tồn tại lâu, mà càng về cuối, mình lại chỉ toàn thấy thất vọng tràn trề, vì không ngờ lại “đầu voi đuôi chuột” đến thế. ↪️ Thực sự thì điều khiến mình hứng thú nhất với cuốn sách này là đề tài của nó. Thế giới mà tác giả tạo nên để từ đó xây dựng các nhân vật là vô thường, và chưa từng có tiền lệ. Mình không chắc rằng cuốn sách này có thuộc thể loại phản địa đàng hay không, bởi nó khá khác biệt so với những cuốn sách cùng thể loại, nổi bật như “Chuyện người tùy nữ” mà mình đã đọc. Thế giới này tuy được thiết lập nên sau một cuộc đồng hóa, nhưng nó lại tồn tại song song và tách biệt với một xã hội khác bên ngoài. Và hơn hết, thế giới của Lois Lowry là nguy hiểm.
Nếu như trong những cuốn sách phản địa đàng khác, thế giới tưởng tượng của tác giả sẽ đi theo hai hướng chính: hoặc chốn thần tiên - nơi mọi thứ đều tốt đẹp, hoặc một địa ngục - nơi tất cả chẳng có gì ngoài đau đớn. Thế nhưng, cái thế giới của Lois Lowry tạo ra lại hoàn toàn khác biệt, trong khi có những điểm tương đồng thì tồn tại không ít chiều sâu khác biệt dần dần được khám phá dọc theo câu chuyện. Có thể ngay từ những trang đầu tiên, thế giới ấy thật tốt đẹp, thậm chí là hoàn hảo: hoàn toàn không có chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo - tất cả những điều mà con người lo sợ. Đó là một xã hội bằng phẳng, nơi mọi người đều có một nhiệm vụ đã được phân công. Bình đẳng. Không hiểm nguy. Không đổ máu.
ShinobuBạn muốn sinh ra trong một thế giới đồng nhất, mọi thứ đều được vận hành trơn tru, mọi thứ đều được an bài sắp đặt. Bạn được tìm sẵn cho đối tượng kết hôn phù hợp khi tới lúc thích hợp (cái này FA chắc sẽ thích này), bạn được lựa chọn để làm cha mẹ của những đứa trẻ đã được chọn lọc.
Mọi bất trắc đều bị loại trừ: đói họ cung cấp thức ăn, đến lúc thích hợp họ sẽ sắp đặt công việc phù hợp với bạn trong cộng đồng và xã hội. Mọi thứ được kiểm soát. Một thế giới quá hoàn hảo phải không nào. Thế nhưng thế giới hoàn hảo ấy lại chính là khuyết thiếu. Người ta không trả lời câu hỏi:
“Ba mẹ có yêu con không?”
Mà là: “Ba mẹ có thích con không?”
Mọi thứ như một công thức, không tìm thấy thế nào là tình yêu thực sự, là nỗi đau thật sự. Những ký ức về sự hạnh phúc khi gia đình đầm ấm hạnh phúc trong lễ giáng sinh, hay sự mênh mông, lạnh giá của tuyết đầu mùa thật đẹp. Hay sự ấm áp của ánh nắng mặt trời cũng như sự cháy nắng của làn da. Cũng như sự mất mát, đau khổ của cái đói, cái nghèo, cái khốc liệt, chết chóc của chiến tranh.
Hãy ra khỏi vòng an toàn để tự mình trải qua, cảm nhận, tự ghi nhớ, lưu giữ những ký ức dù là đau thương hay hạnh phúc. Để nó là một phần cuộc sống, để thực sự “sống”.
Mai MítHãy thử tưởng tượng, nếu chúng ta sinh ra trong một xã hội mà ở đó không có chiến tranh, không có đố kỵ, không có cả thù hận, thất bại, sự sợ hãi lẫn nỗi đau thì sẽ như thế nào? Đó hẳn là một xã hội tuyệt đúng không? Nhưng liệu việc sống trong thế giới đó có thực sự tốt?Quyển sách mà mình giới thiệu hôm nay cũng lấy bối cảnh là một xã hội như thế đấy, không có những điều xấu xa, sai lầm, sự tiêu cực vì tất cả mọi người đều phải tuân theo luật lệ mà xã hội đó đã đặt ra. Mọi người không được chọn bạn đời, không được chọn nghề nghiệp, không được quyền sinh con nếu như hội động không cho phép. Một hội đồng được tạo nên để phân công nhiệm vụ cho từng người, hội đồng này sẽ dựa trên những đặc tính của từng cá nhân để quyết định. Tương lai, cuộc sống của những con người đó đều được quyết định bởi hội đồng, họ chấp hành như một cỗ máy, không hề có bất kỳ phản kháng nào. Nếu có người phạm lỗi, họ sẽ bị phóng thích khỏi cộng đồng.Câu chuyện kể về một học sinh lớp 12 tên Jonas đang lo lắng cho buổi lễ quyết định cậu sẽ trở thành ai trong tương lai. Đây là buổi lễ mà bất kỳ học sinh 12 nào cũng phải trải qua. Giống như chúng ta nhỉ, cũng phân vân liệu nên chọn trường nào, ngành nào rồi làm nghề gì đây? Tuy nhiên, thay vì được quyền tự do chọn lựa thì Jonas lại phải nghe theo quyết định của hội đồng, những người có quyền lực gần như tối cao trong cộng đồng đó. Nhiều tình tiết diễn ra từ việc căn nhà của Jonas có thêm một thành viên mới đến lúc Jonas được bổ nhiệm cho vị trí quan trọng trong cộng đồng.
Min xùHãy thử tưởng tượng, nếu chúng ta sinh ra trong một xã hội mà ở đó không có chiến tranh, không có đố kỵ, không có cả thù hận, thất bại, sự sợ hãi lẫn nỗi đau thì sẽ như thế nào? Đó hẳn là một xã hội tuyệt đúng không? Nhưng liệu việc sống trong thế giới đó có thực sự tốt?Quyển sách mà mình giới thiệu hôm nay cũng lấy bối cảnh là một xã hội như thế đấy, không có những điều xấu xa, sai lầm, sự tiêu cực vì tất cả mọi người đều phải tuân theo luật lệ mà xã hội đó đã đặt ra. Mọi người không được chọn bạn đời, không được chọn nghề nghiệp, không được quyền sinh con nếu như hội động không cho phép. Một hội đồng được tạo nên để phân công nhiệm vụ cho từng người, hội đồng này sẽ dựa trên những đặc tính của từng cá nhân để quyết định. Tương lai, cuộc sống của những con người đó đều được quyết định bởi hội đồng, họ chấp hành như một cỗ máy, không hề có bất kỳ phản kháng nào. Nếu có người phạm lỗi, họ sẽ bị phóng thích khỏi cộng đồng.
Câu chuyện kể về một học sinh lớp 12 tên Jonas đang lo lắng cho buổi lễ quyết định cậu sẽ trở thành ai trong tương lai. Đây là buổi lễ mà bất kỳ học sinh 12 nào cũng phải trải qua. Giống như chúng ta nhỉ, cũng phân vân liệu nên chọn trường nào, ngành nào rồi làm nghề gì đây? Tuy nhiên, thay vì được quyền tự do chọn lựa thì Jonas lại phải nghe theo quyết định của hội đồng, những người có quyền lực gần như tối cao trong cộng đồng đó. Nhiều tình tiết diễn ra từ việc căn nhà của Jonas có thêm một thành viên mới đến lúc Jonas được bổ nhiệm cho vị trí quan trọng trong cộng đồng.
Hoàng MannNgười truyền ký ức có cái bìa ấn tượng ở mức bình thường, có thể có người lưu tâm có người không. Nhưng nếu bạn từng nhìn thấy cuốn sách này ở tiệm sách và lướt qua nó, bạn sẽ thấy kha khá hối tiếc đấy. Với mình, Người truyền ký ức là một tuyệt phẩm.
Hãy tưởng tượng, bạn sẽ được sống một cuộc sống không nghèo đói, không chiến tranh, không có sự phân biệt chủng tộc. Bạn sẽ sống cuộc đời không phải nỗ lực mỗi ngày lo lắng thi cử, cơm áo gạo tiền hay kiếm việc làm. Bố mẹ bạn sẽ chẳng bao giờ rầy la, đánh mắng bạn. Năm 12 tuổi, các vị Bô lão tinh thông nhất sẽ lựa chọn công việc phù hợp dành cho bạn. Khi bạn trưởng thành, bạn cũng không phải mất công đi tìm tình yêu đích thực mà đã có người được lựa chọn dành cho bạn. Nhưng rốt cuộc, bạn sẽ sống mà không hiểu thế nào là màu sắc, là âm nhạc, là thù ghét hay yêu thương. Bạn sẽ không hiểu thế nào là khổ đau, thế nào là hy sinh hay thế nào là một gia đình thực thụ. So với cuộc sống hiện tại, bạn có đánh đổi để sống cuộc đời như vậy không?
Trong Lễ Mười hai, cậu bé Jonas được giao nhiệm vụ làm Người Tiếp Nhận Ký Ức. Đó là một công việc cực kỳ cao quý. Nhưng cậu không chỉ tiếp nhận những câu chuyện của cộng đồng mà cậu đang sống, Jonas đã tiếp nhận tất thảy lịch sử của thế giới bên ngoài cộng đồng. Đó là những ký ức hạnh phúc tột cùng về màu sắc, về gia đình, về lễ hội. Nhưng đó cũng là những ký ức đau khổ không kể xiết về chiến tranh, sự nghèo đói… Từ đó, Jonas nhận ra, bản thân cậu không thể tiếp tục sống cuộc đời “hoàn hảo" ở trong cộng đồng được nữa. Cộng đồng có thể đem lại cho cậu sự đồng nhất, an toàn như những con robot nhưng đã tước đi những cảm xúc tinh tế, tuyệt diệu dành riêng cho con người.
Bảo BảoMình đã hiểu tại sao cuốn sách này lại được đưa vào chương trình bắt buộc của nhiều trường học trên thế giới. Mọi người có thể viết dài, rất dài, như học sinh Việt Nam chép phân tích văn của các thầy cô giáo vậy, mà vẫn cảm thấy còn nhiều cách phân tích khác, còn nhiều điều nữa chưa được khai thác, bóc tách đến độ sâu sắc nhất với câu chuyện này.Lois Lowry có đại tài cũng giống như Ursula K. Le Guin: xây dựng được một thế giới phức tạp, đa đoan, và chân thực đến mức đáng sợ. Thế giới trong "Người truyền ký ức" không có chiến tranh, không có đói nghèo, không bệnh tật, tệ nạn, bất công, bất trắc, phi lý,... Tất cả đều được kiểm soát chặt chẽ và mọi dị biệt đều bị bài trừ, tất cả để đảm bảo một nền hoà bình và yên ổn bền vững cho cộng đồng. Và để làm được điều đó, họ đánh đổi cảm xúc, màu sắc, âm thanh, tự do,...tất cả những gì làm nên thế giới mà chúng ta biết ngày hôm nay, một thế giới vẫn đầy rẫy những điều mà thế giới trong câu chuyện này không có. Xin đừng đặt câu hỏi thế giới trong "Người truyền ký ức" có thể xuất hiện và tồn tại hay không, mà hãy nhìn vào MỤC ĐÍCH một thế giới như thế lại được xây dựng nên. Đó có phải là thế giới trong mơ của tất cả chúng ta không? Hẳn nhiên là có. Nhưng cái giá phải trả, cũng hẳn nhiên, sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, và cũng khiến chúng ta cảm thấy bất lực đến cùng cực, vì rõ ràng ta không có cách nào vẹn toàn cả đôi bên.
Điền TrungMình biết được cuốn này qua lời.. gạ gẫm của bạn mình. LÚc mua về mình bóc tem luôn. Đoạn đầu mình thề là mình đọc không hiểu gì. NHưng càng đọc về sau mới thấy thực sự ngấm và cảm thấy tuyệt vời. Truyện kể về một cộng đồng hoàn chỉnh mà chúng ta luôn luôn mơ ước: không kì thị, không hơn kém, mỗi người được nhận một công việc theo đúng khả năng của mình, không có đố kị, không đau thương. Nhưng đổi lại thì sao? Họ phải đối lấy mọi cảm cảm xúc của mình. Họ sống như một cỗ máy, không tình cảm, không cảm xúc, không tình yêu, một thế giới chỉ có hai màu trắng đen, không màu sắc. Mọi cảm xúc, ký ức đau thương hay hạnh phúc đều được giữ lại cho một người được gọi là Người Tiếp Nhận Ký Ức. Jonas, sau khi chứng kiến cảnh "bố" mình giết chết một đứa trẻ mà không hay mình đang giết nó. Cậu cảm thấy phải thay đổi cái thế giới kinh khủng này. Thế rồi cậu bế Gabriel, cậu bé sắp bị Phóng Thích đi theo tìm đến Nơi Khác. Nhưng kết lại rất mở. Kết truyện là lúc Jonas ôm Gabriel trượt xuống tuyết khi cơ thể cậu và Gabriel yếu dần khi phải chạy trốn sự truy đuổi của Cộng Đồng. Hơi thở cậu yếu dần.. TRong mơ màng cậu nhìn thấy những ký ức đẹp đẽ, ấm áp và hạnh phúc nhất. Cậu nghe thấy tiếng nhạc, đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ gọi là âm nhạc. Nhưng đó chỉ là những âm thanh dội lại.. Kết rất đau buồn nhưng có lẽ, nó là sự giải thoát cho cậu và Gabriel. Đọc xong mình thấy rằng, trong cuộc sống phải có đau buồn, mất mát để cân bằng cuộc sống. Một Cộng Đồng hoàn hảo được tạo ra, nhưng thực sự nó mới là cái thế giới đáng sợ và ghê tởm nhất. Một người phải có cả đau thương, mất mát, hạnh phúc mới có thể hiểu được ý vị của cuộc sống./
Bỉ Ngạn F.Người truyền ký ức - một quyển sách với ý nghĩa nhân văn sâu sắc đánh thẳng vào tâm can của xã hội con người.
Câu truyện được viết theo một ý tưởng thật sự rất tuyệt vời.
Bạn “thực hiện nhiệm vụ sống” theo một đường thẳng tắp được định sẵn. Hoặc bạn sẽ bị loại bỏ ra khỏi cộng đồng vì một thứ khác biệt nào đó xuất phát từ tim, từ não của bạn.
Liệu khi không có sự chủ động từ con tim, từ cảm xúc, con người có thật sự là con người. Và xã hội có thật sự là một cộng đồng, theo đúng nghĩa của nó.
Từ con người, từ cộng đồng trong Người truyền ký ức, tác giả vẽ rất chi tiết từng cái một tưởng chừng rất hiển nhiên, nhưng nó thật sự rất thiêng liêng.
Những cảm xúc vui buồn, giận dữ, đau đớn, đói khát… lại thật xa xỉ đối với con người trong cộng đồng.
Với những gì tác gia đang đề cập đến, trước hết bạn sẽ cảm thấy thật sự rất hạnh phúc khi đang nhâm nhi từng chữ một, từng trang một của Người truyền ký ức, để có được cảm xúc chủ động cho riêng mình mà không bị quản thúc.
Một quyển sách chỉ có thể nói là tuyệt vời.
Vương TrangTương lai luôn là một mảnh đất màu mỡ nơi các nhà văn có thể thỏa sức sáng tạo ra một thế giới khác biệt nhất, độc đáo nhất. Và khi đọc được Người truyền ký ức, tất cả những suy nghĩ về con người, về thế giới đã dần đổi thay vì sự hoàn hảo của xã hội. Người truyền ký ức khắc họa rõ nét khi mà chiến tranh, bệnh tật, đói nghèo chỉ là những thứ xa vời, công dân còn không thể hiểu được nghĩa của mất mát, tức giận, đau đớn hay kể cả lòng yêu thương là gì? Nơi mà sự giống nhau, sự đồng nhất là thiêng liêng nhất. Một xã hội mà con người chỉ được sống theo những lựa chọn của những con người xa lạ khác mà dần đánh mất chính mình . Sự lệ thuộc , đòi hỏi cho những nhu cầu và các quyết định lại chính xác nhất, phù hơp nhất đối với mỗi cá nhân. Quyển sách này đã làm Mọt phân vân rằng khi mà con người loại bỏ đi những thứ nguy hại, những thứ cản trở cuộc sống thì họ có còn thực sự đang sống không vì có thể nói theo một cách nào đó có phải là con người ta đang thực sự sống để trải nghiệm, để thử thách, để đau khổ và được yêu hay chỉ tồn tại giữa sự sai khiến , ra lệnh và nghe theo người khác - dùng thời gian của mình để phục vụ người khác . Tất cả những thứ trên chỉ còn đọng lại trong các ký ức để truyền giữa thế hệ này với thế hệ khác trong hàng trăm năm.Đối với Jonas người truyền ký ức tiếp theo thì mọi chuyện lại khác. Vậy khi ta sống trong thế giới đó và thay đổi chúng sẽ thế nào nhỉ ?