LylyMột cuốn sách mà sau khi bạn đọc xong sẽ rút ra được rất nhiều những bài học cho bản thân. Nội dung: Taguchi Hiro, 20 tuổi, sống như một “ẩn sĩ đô thị – Hikikomori” giữa Tokyo náo nhiệt, cậu không rời khỏi nhà trong suốt hai năm liền và chẳng tương tác với bất kì ai. Khi Hiro quyết định quay lại với thế giới, cậu dành cả ngày ngồi trên ghế băng công viên và quan sát cuộc sống xung quanh. Cậu tình cờ gặp gỡ một người đàn ông trung niên vốn là nhân viên kinh doanh vừa thất nghiệp. Ông ấy không dám nói sự thật với vợ mà ngày nào cũng mặc comple, cà vạt ra khỏi nhà rồi giết thời gian ở cái ghế băng gần đó. Khi Hiro và người đàn ông này mở lòng cho nhau, họ khám phá ra điểm chung trong nỗi buồn của mình….
LylyHôm nay mình đọc một cuốn sách khó hiểu, mình đã cẩn thận đọc lại hai lần mới thấm hẳn lớp ý nghĩa sâu xa của nó. Trong lúc đọc, mình không ngừng tự đặt câu hỏi tại sao tác giả đặt dấu chấm câu ở đây, tại sao lời thoại của các nhân vật lại viết liền thành đoạn không xuống dòng như những cuốn sách bình thường khác. Có lẽ bây giờ thì mình hiểu rồi. Câu chuyện trong cuốn sách này xoay quanh những nỗi buồn. Taguchi Hiro - vì một vài biến cố mà cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, không tiếp xúc với xã hội, càng không giao tiếp với gia đình mình. Ròng rã hai năm cậu chỉ trăn trối ngắm nhìn vào vết rạn nứt trên tường. Cái ngày mà Hiro quyết định bước chân ra khỏi cánh cửa tìm lại tự do trong lòng mình, cậu bé tình cờ gặp Mr. Cà Vạt, tất nhiên lúc đầu Mr. Cà Vạt không phải là Mr. Cà Vạt, đó là cái tên mà Hiro đã đặt cho người ấy, người mà sau này có lẽ đã giúp Hiro có một khởi đầu mới..
Vân Anh“Mr.Cà Vạt” là cuộc gặp gỡ và trò chuyện của hai con người: một chàng thanh niên 20 tuổi không thể vượt qua được một cuộc tai nạn bị thảm, một người đàn ông mất việc chẳng thể nói ra với vợ mình. Hai con người thuộc hai thế hệ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng lại thấy được sự tương đồng trong nỗi buồn của mình. Bìa cuốn sách mang màu xanh nhẹ nhàng đã khiến mình lầm tưởng đây là một cuốn sách dễ chịu về một Hikikomori khi quay lại với cuộc sống đời thường. Nhưng càng đọc mình càng bất ngờ. Càng đọc ta càng đi sâu vào nội tâm nhân vật. Càng đọc ta càng chứng kiến được sự mất mát, sự đớn đau mà mỗi người từng phải trải qua. Để rồi trong sự đớn đau ấy, mỗi người chọn cho mình một cách tự vệ. Những nỗi sợ vô hình, những cảm xúc không thể định nghĩa, cũng không thể thốt ra đã giam cầm mỗi người để rồi họ tự đeo lên mình một chiếc mặt nạ...
Bảo BảoCuốn sách khá mỏng, chỉ hơn trăm trang, nhưng để lại trong lòng người đọc nhiều dư vị cũng như những tầng nghĩa mà chỉ đọc một lần chưa hẳn ta đã hiểu được hết. “Mr.Cà Vạt” là cuộc gặp gỡ và trò chuyện của hai con người: một chàng thanh niên 20 tuổi không thể vượt qua được một cuộc tai nạn bị thảm, một người đàn ông mất việc chẳng thể nói ra với vợ mình. Hai con người thuộc hai thế hệ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng lại thấy được sự tương đồng trong nỗi buồn của mình. Bìa cuốn sách mang màu xanh nhẹ nhàng đã khiến mình lầm tưởng đây là một cuốn sách dễ chịu về một Hikikomori khi quay lại với cuộc sống đời thường. Nhưng càng đọc mình càng bất ngờ. Càng đọc ta càng đi sâu vào nội tâm nhân vật. Càng đọc ta càng chứng kiến được sự mất mát, sự đớn đau mà mỗi người từng phải trải qua. Để rồi trong sự đớn đau ấy, mỗi người chọn cho mình một cách tự vệ. Những nỗi sợ vô hình, những cảm xúc không thể định nghĩa, cũng không thể thốt ra đã giam cầm mỗi người để rồi họ tự đeo lên mình một chiếc mặt nạ..
AnhTrong lúc đọc, mình không ngừng tự đặt câu hỏi tại sao tác giả đặt dấu chấm câu ở đây, tại sao lời thoại của các nhân vật lại viết liền thành đoạn không xuống dòng như những cuốn sách bình thường khác. Có lẽ bây giờ thì mình hiểu rồi. Câu chuyện trong cuốn sách này xoay quanh những nỗi buồn. Taguchi Hiro - vì một vài biến cố mà cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, không tiếp xúc với xã hội, càng không giao tiếp với gia đình mình. Ròng rã hai năm cậu chỉ trăn trối ngắm nhìn vào vết rạn nứt trên tường. Cái ngày mà Hiro quyết định bước chân ra khỏi cánh cửa tìm lại tự do trong lòng mình, cậu bé tình cờ gặp Mr. Cà Vạt, tất nhiên lúc đầu Mr. Cà Vạt không phải là Mr. Cà Vạt, đó là cái tên mà Hiro đã đặt cho người ấy, người mà sau này có lẽ đã giúp Hiro có một khởi đầu mới.
Lý
Một ngày kia, sau hai năm chôn mình trong bốn bức tường phòng mình, Taguchi Hiro rón rén hòa mình vào thế giới bên ngoài. Cậu dành cả ngày ngồi một mình trên băng ghế công viên và lặng nhìn thế giới xoay vần. Trong khoảng thời gian đó, Hiro bắt gặp và dần dà làm quen với Mr.Cà vạt - một người đàn ông đeo cà vạt mặc vest công sở thường dành cả ngày trên băng ghế công viên. Ông bị đuổi việc nhưng không dám mở lời với vợ mình, hàng ngày vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh chỉ để giết thời gian ngoài công viên, chỉ trở về nhà khi trời đã sẩm tối. Hai cuộc đời cô đơn bỗng gặp nhau, cởi mở cho nhau. Liệu hai tâm hồn nhiều đau đớn có thể chữa lành cho nhau?
Taguchi Hiro là một Hikikomori - ẩn sĩ đô thị. Đây là những người hoàn toàn ngắt kết nối với gia đình và xã hội từ 6 tháng trở lên. Những Hikikomori ngày càng xuất hiện nhiều ở Nhật, thậm chí thuật ngữ này còn được chính phủ Nhật công nhận và có nhiều chính sách hỗ trợ để các Hikikomori có thể tái hòa nhập cộng đồng. Họ chịu nhiều áp lực và bức bối đến mức khóa trái cửa phòng và hoàn toàn khép mình lại với gia đình và xã hội.
Mr. Cà vạt được viết dưới lời kể của Hiro, một chàng trai từ hai năm nay không cất tiếng giao tiếp với ai nửa lời, bất kỳ một tiếp xúc vật lý nào cũng làm cho Hiro sợ hãi. Bởi vậy, lời kể của Hiro thường xuyên ngắt quãng, đôi khi ngắn và ngập ngừng. Chỉ khi Hiro tiếp xúc với Mr. Cà vạt, cả hai bắt đầu cởi mở và dần kể cho nhau những góc khuất của cuộc đời mình, những biến cố khiến cho họ ngồi trên băng ghế công viên mỗi ngày, độc giả mới có thể hiểu căn nguyên trong nỗi cô đơn và sợ hãi của hai nhân vật.
T.AĐây là cuốn sách mà sau khi bạn đọc xong sẽ rút ra được rất nhiều những bài học cho bản thân. Nội dung: Taguchi Hiro, 20 tuổi, sống như một “ẩn sĩ đô thị – Hikikomori” giữa Tokyo náo nhiệt, cậu không rời khỏi nhà trong suốt hai năm liền và chẳng tương tác với bất kì ai. Khi Hiro quyết định quay lại với thế giới, cậu dành cả ngày ngồi trên ghế băng công viên và quan sát cuộc sống xung quanh. Cậu tình cờ gặp gỡ một người đàn ông trung niên vốn là nhân viên kinh doanh vừa thất nghiệp. Ông ấy không dám nói sự thật với vợ mà ngày nào cũng mặc comple, cà vạt ra khỏi nhà rồi giết thời gian ở cái ghế băng gần đó. Khi Hiro và người đàn ông này mở lòng cho nhau, họ khám phá ra điểm chung trong nỗi buồn của mình….
Mai maiMr. Cà vạt - Milena Michiki Flasar
「 Có thể chính sự may mắn đó đánh dấu rõ rệt nhất một Hikikomori. May mắn được giải phóng một thời gian vô định khỏi mọi sự đời, khỏi mọi trò chơi nhân quả. Không có mục đích nhân gian nào trước mắt, không hề có ý chí đạt được mục đích nào, ở lì trong căn phòng khóa trái cửa. Cuối cùng ta tự thú với chính mình rằng ta tuyệt đối bàng quan trước thế giới này.」
Một ngày kia, sau hai năm chôn mình trong bốn bức tường phòng mình, Taguchi Hiro rón rén hòa mình vào thế giới bên ngoài. Cậu dành cả ngày ngồi một mình trên băng ghế công viên và lặng nhìn thế giới xoay vần. Trong khoảng thời gian đó, Hiro bắt gặp và dần dà làm quen với Mr.Cà vạt - một người đàn ông đeo cà vạt mặc vest công sở thường dành cả ngày trên băng ghế công viên. Ông bị đuổi việc nhưng không dám mở lời với vợ mình, hàng ngày vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh chỉ để giết thời gian ngoài công viên, chỉ trở về nhà khi trời đã sẩm tối. Hai cuộc đời cô đơn bỗng gặp nhau, cởi mở cho nhau. Liệu hai tâm hồn nhiều đau đớn có thể chữa lành cho nhau?
Taguchi Hiro là một Hikikomori - ẩn sĩ đô thị. Đây là những người hoàn toàn ngắt kết nối với gia đình và xã hội từ 6 tháng trở lên. Những Hikikomori ngày càng xuất hiện nhiều ở Nhật, thậm chí thuật ngữ này còn được chính phủ Nhật công nhận và có nhiều chính sách hỗ trợ để các Hikikomori có thể tái hòa nhập cộng đồng. Họ chịu nhiều áp lực và bức bối đến mức khóa trái cửa phòng và hoàn toàn khép mình lại với gia đình và xã hội.
Mr. Cà vạt được viết dưới lời kể của Hiro, một chàng trai từ hai năm nay không cất tiếng giao tiếp với ai nửa lời, bất kỳ một tiếp xúc vật lý nào cũng làm cho Hiro sợ hãi. Bởi vậy, lời kể của Hiro thường xuyên ngắt quãng, đôi khi ngắn và ngập ngừng. Chỉ khi Hiro tiếp xúc với Mr. Cà vạt, cả hai bắt đầu cởi mở và dần kể cho nhau những góc khuất của cuộc đời mình, những biến cố khiến cho họ ngồi trên băng ghế công viên mỗi ngày, độc giả mới có thể hiểu căn nguyên trong nỗi cô đơn và sợ hãi của hai nhân vật.
như quỳnhHiro đại diện cho lớp trẻ với đầy đủ những sự hoang mang về cuộc sống. Tại sao con người ta lại đối xử với nhau tệ như thế chỉ bởi vài khác biệt về bề ngoài? Hàng vạn câu hỏi tại sao lay động tâm hồn cậu, khiến cho cậu bàng hoàng, sững sờ và để rồi sợ hãi phải đối diện với điều đó. Cậu quyết định chui vào vỏ bọc của mình để không bao giờ phải đối mặt với thế giới hỗn loạn ngoài kia. Mr.Cà vạt là một "business man": một người đàn ông có một công việc tốt, lương bổng ổn định, một người vợ yêu chồng. Bỗng một ngày ông bị đuổi việc, không dám nói thật với người vợ ngày nào cũng tươi cười chuẩn bị cơm cho chồng đi làm, ông dành cả ngày ngồi trên băng ghế công viên và chỉ trở về nhà khi tan tầm. Câu chuyện của ông dần hé lộ đầy đau đớn, để rồi mình chợt nhận ra, dù ông không giam mình trong phòng trốn tránh thì ông vẫn là một Hikikomori. Mr.Cà vạt không dám đối diện với nỗi đau của mình, ông trốn tránh nó bằng cách lao mình vào công việc, vào những bữa ăn nhậu vô nghĩa ở công ty. Khi mất việc, ông chợt mất đi chỗ dựa mà bao lâu nay ông đã quá phụ thuộc vào. Hình ảnh chiếc cà vạt có lẽ chính là nút thắt quẩn quanh cuộc đời ông. Khi ông quyết định cởi bỏ chiếc cà vạt và đặt xuống băng ghế, ông như mở cánh cửa phòng mà bao lâu nay ông lẩn trốn trong đó, quyết định trở về nhà và nói thật với vợ. Mr. Cà vạt là một cuốn sách mỏng nhưng thú thật mình đã mất nhiều thời gian để đọc. Vốn mình không thích đọc những cuốn sách đau buồn, có lẽ bởi phần nào trong mình luôn trốn tránh những chủ đề đó. Những gì hai nhân vật trải qua thực sự khiến mình cảm thấy buồn. Buồn theo cái cách mà mình biết đó là những nỗi buồn bức bối mà mọi người vẫn gặp. Dù cách phản ứng và giải quyết của mỗi người là khác nhau, nỗi buồn vẫn là nỗi buồn. Trốn chạy là một phản ứng tự nhiên, khi người ta muốn bảo vệ chính bản thân mình khỏi nguy hiểm. Một bản năng.Con người vốn không sinh ra để trở thành một hình mẫu đẹp đẽ trong mắt xã hội và trở thành một ai đó không phải bản thân mình.
đôngHôm nay mình đọc một cuốn sách khó hiểu, mình đã cẩn thận đọc lại hai lần mới thấm hẳn lớp ý nghĩa sâu xa của nó. Trong lúc đọc, mình không ngừng tự đặt câu hỏi tại sao tác giả đặt dấu chấm câu ở đây, tại sao lời thoại của các nhân vật lại viết liền thành đoạn không xuống dòng như những cuốn sách bình thường khác. Có lẽ bây giờ thì mình hiểu rồi. Câu chuyện trong cuốn sách này xoay quanh những nỗi buồn. Taguchi Hiro - vì một vài biến cố mà cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, không tiếp xúc với xã hội, càng không giao tiếp với gia đình mình. Ròng rã hai năm cậu chỉ trăn trối ngắm nhìn vào vết rạn nứt trên tường. Cái ngày mà Hiro quyết định bước chân ra khỏi cánh cửa tìm lại tự do trong lòng mình, cậu bé tình cờ gặp Mr. Cà Vạt, tất nhiên lúc đầu Mr. Cà Vạt không phải là Mr. Cà Vạt, đó là cái tên mà Hiro đã đặt cho người ấy, người mà sau này có lẽ đã giúp Hiro có một khởi đầu mới.
Hoàng MannMr. Cà vạt - Milena Michiki Flasar
「 Có thể chính sự may mắn đó đánh dấu rõ rệt nhất một Hikikomori. May mắn được giải phóng một thời gian vô định khỏi mọi sự đời, khỏi mọi trò chơi nhân quả. Không có mục đích nhân gian nào trước mắt, không hề có ý chí đạt được mục đích nào, ở lì trong căn phòng khóa trái cửa. Cuối cùng ta tự thú với chính mình rằng ta tuyệt đối bàng quan trước thế giới này.」
Một ngày kia, sau hai năm chôn mình trong bốn bức tường phòng mình, Taguchi Hiro rón rén hòa mình vào thế giới bên ngoài. Cậu dành cả ngày ngồi một mình trên băng ghế công viên và lặng nhìn thế giới xoay vần. Trong khoảng thời gian đó, Hiro bắt gặp và dần dà làm quen với Mr.Cà vạt - một người đàn ông đeo cà vạt mặc vest công sở thường dành cả ngày trên băng ghế công viên. Ông bị đuổi việc nhưng không dám mở lời với vợ mình, hàng ngày vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh chỉ để giết thời gian ngoài công viên, chỉ trở về nhà khi trời đã sẩm tối. Hai cuộc đời cô đơn bỗng gặp nhau, cởi mở cho nhau. Liệu hai tâm hồn nhiều đau đớn có thể chữa lành cho nhau?
Taguchi Hiro là một Hikikomori - ẩn sĩ đô thị. Đây là những người hoàn toàn ngắt kết nối với gia đình và xã hội từ 6 tháng trở lên. Những Hikikomori ngày càng xuất hiện nhiều ở Nhật, thậm chí thuật ngữ này còn được chính phủ Nhật công nhận và có nhiều chính sách hỗ trợ để các Hikikomori có thể tái hòa nhập cộng đồng. Họ chịu nhiều áp lực và bức bối đến mức khóa trái cửa phòng và hoàn toàn khép mình lại với gia đình và xã hội.
Mr. Cà vạt được viết dưới lời kể của Hiro, một chàng trai từ hai năm nay không cất tiếng giao tiếp với ai nửa lời, bất kỳ một tiếp xúc vật lý nào cũng làm cho Hiro sợ hãi. Bởi vậy, lời kể của Hiro thường xuyên ngắt quãng, đôi khi ngắn và ngập ngừng. Chỉ khi Hiro tiếp xúc với Mr. Cà vạt, cả hai bắt đầu cởi mở và dần kể cho nhau những góc khuất của cuộc đời mình, những biến cố khiến cho họ ngồi trên băng ghế công viên mỗi ngày, độc giả mới có thể hiểu căn nguyên trong nỗi cô đơn và sợ hãi của hai nhân vật.
Mai MítHiro đại diện cho lớp trẻ với đầy đủ những sự hoang mang về cuộc sống. Tại sao con người ta lại đối xử với nhau tệ như thế chỉ bởi vài khác biệt về bề ngoài? Hàng vạn câu hỏi tại sao lay động tâm hồn cậu, khiến cho cậu bàng hoàng, sững sờ và để rồi sợ hãi phải đối diện với điều đó. Cậu quyết định chui vào vỏ bọc của mình để không bao giờ phải đối mặt với thế giới hỗn loạn ngoài kia. Mr.Cà vạt là một "business man": một người đàn ông có một công việc tốt, lương bổng ổn định, một người vợ yêu chồng. Bỗng một ngày ông bị đuổi việc, không dám nói thật với người vợ ngày nào cũng tươi cười chuẩn bị cơm cho chồng đi làm, ông dành cả ngày ngồi trên băng ghế công viên và chỉ trở về nhà khi tan tầm. Câu chuyện của ông dần hé lộ đầy đau đớn, để rồi mình chợt nhận ra, dù ông không giam mình trong phòng trốn tránh thì ông vẫn là một Hikikomori. Mr.Cà vạt không dám đối diện với nỗi đau của mình, ông trốn tránh nó bằng cách lao mình vào công việc, vào những bữa ăn nhậu vô nghĩa ở công ty. Khi mất việc, ông chợt mất đi chỗ dựa mà bao lâu nay ông đã quá phụ thuộc vào. Hình ảnh chiếc cà vạt có lẽ chính là nút thắt quẩn quanh cuộc đời ông. Khi ông quyết định cởi bỏ chiếc cà vạt và đặt xuống băng ghế, ông như mở cánh cửa phòng mà bao lâu nay ông lẩn trốn trong đó, quyết định trở về nhà và nói thật với vợ. Mr. Cà vạt là một cuốn sách mỏng nhưng thú thật mình đã mất nhiều thời gian để đọc. Vốn mình không thích đọc những cuốn sách đau buồn, có lẽ bởi phần nào trong mình luôn trốn tránh những chủ đề đó. Những gì hai nhân vật trải qua thực sự khiến mình cảm thấy buồn. Buồn theo cái cách mà mình biết đó là những nỗi buồn bức bối mà mọi người vẫn gặp. Dù cách phản ứng và giải quyết của mỗi người là khác nhau, nỗi buồn vẫn là nỗi buồn. Trốn chạy là một phản ứng tự nhiên, khi người ta muốn bảo vệ chính bản thân mình khỏi nguy hiểm. Một bản năng.Con người vốn không sinh ra để trở thành một hình mẫu đẹp đẽ trong mắt xã hội và trở thành một ai đó không phải bản thân mình.
Mai Mít Có thể chính sự may mắn đó đánh dấu rõ rệt nhất một Hikikomori. May mắn được giải phóng một thời gian vô định khỏi mọi sự đời, khỏi mọi trò chơi nhân quả. Không có mục đích nhân gian nào trước mắt, không hề có ý chí đạt được mục đích nào, ở lì trong căn phòng khóa trái cửa. Cuối cùng ta tự thú với chính mình rằng ta tuyệt đối bàng quan trước thế giới này.Một ngày kia, sau hai năm chôn mình trong bốn bức tường phòng mình, Taguchi Hiro rón rén hòa mình vào thế giới bên ngoài. Cậu dành cả ngày ngồi một mình trên băng ghế công viên và lặng nhìn thế giới xoay vần. Trong khoảng thời gian đó, Hiro bắt gặp và dần dà làm quen với Mr.Cà vạt - một người đàn ông đeo cà vạt mặc vest công sở thường dành cả ngày trên băng ghế công viên. Ông bị đuổi việc nhưng không dám mở lời với vợ mình, hàng ngày vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh chỉ để giết thời gian ngoài công viên, chỉ trở về nhà khi trời đã sẩm tối. Hai cuộc đời cô đơn bỗng gặp nhau, cởi mở cho nhau. Liệu hai tâm hồn nhiều đau đớn có thể chữa lành cho nhau?Taguchi Hiro là một Hikikomori - ẩn sĩ đô thị. Đây là những người hoàn toàn ngắt kết nối với gia đình và xã hội từ 6 tháng trở lên. Những Hikikomori ngày càng xuất hiện nhiều ở Nhật, thậm chí thuật ngữ này còn được chính phủ Nhật công nhận và có nhiều chính sách hỗ trợ để các Hikikomori có thể tái hòa nhập cộng đồng. Họ chịu nhiều áp lực và bức bối đến mức khóa trái cửa phòng và hoàn toàn khép mình lại với gia đình và xã hội. Mr. Cà vạt được viết dưới lời kể của Hiro, một chàng trai từ hai năm nay không cất tiếng giao tiếp với ai nửa lời, bất kỳ một tiếp xúc vật lý nào cũng làm cho Hiro sợ hãi. Bởi vậy, lời kể của Hiro thường xuyên ngắt quãng, đôi khi ngắn và ngập ngừng. Chỉ khi Hiro tiếp xúc với Mr. Cà vạt, cả hai bắt đầu cởi mở và dần kể cho nhau những góc khuất của cuộc đời mình, những biến cố khiến cho họ ngồi trên băng ghế công viên mỗi ngày, độc giả mới có thể hiểu căn nguyên trong nỗi cô đơn và sợ hãi của hai nhân vật.
Nguyễn DungĐây là cuốn sách mà sau khi bạn đọc xong sẽ rút ra được rất nhiều những bài học cho bản thân.
Nội dung: Taguchi Hiro, 20 tuổi, sống như một “ẩn sĩ đô thị – Hikikomori” giữa Tokyo náo nhiệt, cậu không rời khỏi nhà trong suốt hai năm liền và chẳng tương tác với bất kì ai. Khi Hiro quyết định quay lại với thế giới, cậu dành cả ngày ngồi trên ghế băng công viên và quan sát cuộc sống xung quanh. Cậu tình cờ gặp gỡ một người đàn ông trung niên vốn là nhân viên kinh doanh vừa thất nghiệp. Ông ấy không dám nói sự thật với vợ mà ngày nào cũng mặc comple, cà vạt ra khỏi nhà rồi giết thời gian ở cái ghế băng gần đó. Khi Hiro và người đàn ông này mở lòng cho nhau, họ khám phá ra điểm chung trong nỗi buồn của mình…
VươngMột điểm chung của tác phẩm Nhật mà mình từng đọc qua đó là tất cả đều nhuộm một màu u buồn, đau khổ từ sâu thẳm trong tâm khảm con người. Và “Mr.Cà Vạt” cũng chính là một trong số đó. Có điều, sự bất ngờ trong đoạn kết đã mở ra một cái nhìn mới cho những nhân vật trong truyện, thay vì để câu chuyện chìm sâu vào sự u buồn. Cuốn sách khá mỏng, chỉ hơn trăm trang, nhưng để lại trong lòng người đọc nhiều dư vị cũng như những tầng nghĩa mà chỉ đọc một lần chưa hẳn ta đã hiểu được hết. “Mr.Cà Vạt” là cuộc gặp gỡ và trò chuyện của hai con người: một chàng thanh niên 20 tuổi không thể vượt qua được một cuộc tai nạn bị thảm, một người đàn ông mất việc chẳng thể nói ra với vợ mình. Hai con người thuộc hai thế hệ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng lại thấy được sự tương đồng trong nỗi buồn của mình. Bìa cuốn sách mang màu xanh nhẹ nhàng đã khiến mình lầm tưởng đây là một cuốn sách dễ chịu về một Hikikomori khi quay lại với cuộc sống đời thường. Nhưng càng đọc mình càng bất ngờ. Càng đọc ta càng đi sâu vào nội tâm nhân vật. Càng đọc ta càng chứng kiến được sự mất mát, sự đớn đau mà mỗi người từng phải trải qua. Để rồi trong sự đớn đau ấy, mỗi người chọn cho mình một cách tự vệ. Những nỗi sợ vô hình, những cảm xúc không thể định nghĩa, cũng không thể thốt ra đã giam cầm mỗi người để rồi họ tự đeo lên mình một chiếc mặt nạ.
Phương UyênCậu nghĩ sao, liệu người ta có cần chúng mình? Tớ nói đến những người đã trật đường ray, đã xa lánh xã hội.
Đây là câu chuyện xung quanh cuộc sống của Taguchi Hiro, 20 tuổi, sống như một “Hikikomori” (ẩn sĩ đô thị). Suốt hai năm trời, giữa lòng thành phố Tokyo náo nhiệt, cậu không rời khỏi phòng và không tương tác với bất kì ai, kể cả là bố mẹ cậu. Rồi một ngày, cậu đã quyết định bước ra ngoài, cậu dành cả ngày chỉ để ngồi trên chiếc ghế băng ngoài công viên và quan sát thế giới xung quanh.
Tình cờ, cậu gặp một người đàn ông trung niên trạc tuổi bố cậu, ngồi cùng cậu trên chiếc ghế băng đó với vẻ mặt bất lực. Ông là một salaryman, bị guồng quay công việc đánh bật, rồi bị sa thải, hàng ngày ông vẫn diện comple và đeo chiếc cà vạt như thể đang đi làm để “che mắt” người vợ mà ông hằng yêu thương.
Ở đây, họ tìm thấy nhau, tìm thấy điểm chung giữa hai con người bị mắc kẹt trong những câu chuyện của quá khứ.
Đọc những trang đầu của cuốn sách là tâm trạng mệt mỏi, bất lực của cậu bé, nó làm cảm xúc của một đứa vốn dĩ tăng động như mình bị trĩu xuống :((((. Nhưng sau đó, mình cảm thấy đồng cảm, vì có nhiều khoảng thời gian mình cũng bị những cảm xúc như vậy lấn át.
Cuốn sách này còn là lời lên án cho một xã hội. Cô bé Miyajima, sống hàng ngày trong một căn nhà toàn là đồ lấy từ đống rác, bị bạn học tẩy chay, không một ai giúp đỡ và thấu hiểu ????. Rồi, câu chuyện của Kumamoto cậu bạn học có tính cách kì quặc, luôn tỏ ra vui vẻ, yêu đời, cậu ước mơ có thể viết lên những bài thơ tuyệt hảo, nhưng lại luôn chịu phải rào cản từ phía gia đình có truyền thống trong ngành luật sư.
Nhưng cuối cùng, kết truyện để lại cho mình một thông điệp sâu sắc: dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống dù có mệt mỏi và chán chường đến nhường nào, ta vẫn phải sống. Tại sao ta không chọn cách chấp nhận, mỉm cười vui vẻ, đón nhận mọi điều từ nó?
như quỳnhHôm nay mình đọc một cuốn sách khó hiểu, mình đã cẩn thận đọc lại hai lần mới thấm hẳn lớp ý nghĩa sâu xa của nó. Trong lúc đọc, mình không ngừng tự đặt câu hỏi tại sao tác giả đặt dấu chấm câu ở đây, tại sao lời thoại của các nhân vật lại viết liền thành đoạn không xuống dòng như những cuốn sách bình thường khác. Có lẽ bây giờ thì mình hiểu rồi. Câu chuyện trong cuốn sách này xoay quanh những nỗi buồn. Taguchi Hiro - vì một vài biến cố mà cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, không tiếp xúc với xã hội, càng không giao tiếp với gia đình mình. Ròng rã hai năm cậu chỉ trăn trối ngắm nhìn vào vết rạn nứt trên tường. Cái ngày mà Hiro quyết định bước chân ra khỏi cánh cửa tìm lại tự do trong lòng mình, cậu bé tình cờ gặp Mr. Cà Vạt, tất nhiên lúc đầu Mr. Cà Vạt không phải là Mr. Cà Vạt, đó là cái tên mà Hiro đã đặt cho người ấy, người mà sau này có lẽ đã giúp Hiro có một khởi đầu mới.Đây là quyển sách mình rất ấn tượng,sâu sắc và khó hiểu :))
MinHôm nay mình đọc một cuốn sách khó hiểu, mình đã cẩn thận đọc lại hai lần mới thấm hẳn lớp ý nghĩa sâu xa của nó. Trong lúc đọc, mình không ngừng tự đặt câu hỏi tại sao tác giả đặt dấu chấm câu ở đây, tại sao lời thoại của các nhân vật lại viết liền thành đoạn không xuống dòng như những cuốn sách bình thường khác. Có lẽ bây giờ thì mình hiểu rồi.
Câu chuyện trong cuốn sách này xoay quanh những nỗi buồn. Taguchi Hiro - vì một vài biến cố mà cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ, không tiếp xúc với xã hội, càng không giao tiếp với gia đình mình. Ròng rã hai năm cậu chỉ trăn trối ngắm nhìn vào vết rạn nứt trên tường. Cái ngày mà Hiro quyết định bước chân ra khỏi cánh cửa tìm lại tự do trong lòng mình, cậu bé tình cờ gặp Mr. Cà Vạt, tất nhiên lúc đầu Mr. Cà Vạt không phải là Mr. Cà Vạt, đó là cái tên mà Hiro đã đặt cho người ấy, người mà sau này có lẽ đã giúp Hiro có một khởi đầu mới.