Thânôi tình yêu, ôi tình đơn phương, những trái đắng đầu môi, những vết thương trong lòng... Nội dung rất hay, rất sâu lắng, rất buồn. Một chuyện tình đẫm màu buồn của chàng Ngạn và cô Hà Lan, à mà mình cũng không biết Hà Lan có từng yêu Ngạn không nữa. Chắc là không rồi, dù có yêu thì cũng chả phải là yêu thật lòng. Khi mà Ngạn dành cả trái tim, dành tất cả, TẤT CẢ đều dành trọn cho Hà Lan, thì Hà Lan lại chẳng buồn tiếc nuối lấy người bạn thanh mai trúc mã, để rồi có thai, để rồi lệch đường mà sa ngã vào những thứ không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô gái với đôi mắt đẹp này. Thương cho cả Hồng nữa, cố chấp vì đơn phương một người mãi như Ngạn, để rồi cũng đau lòng. Có lẽ cái kết rất tiếc nuối, nhưng đó là cái kết thật sự đi sâu, làm rung cảm trái tim của tất cả những người đọc như chúng ta. Một cái kết vừa vặn với tất cả các nhân vật...
Liên Gấu Mình là một con người hay đọc sách và nhất là sách của nguyễn nhật ánh mỗi quyển sách của ông ấy đều chưa tran một tình cảm hay một câu chuyện to lớn .và có lẽ 'mắt biếc'là quyển sách khiến tôi nhớ mãi , đây là câu chuyện tình yêu đầy bi an. Ngạn là một chàng trai nhát nhưng dám đứng lên để bảo vệ người mình yêu . Hà Lan là một cô gái xinh đẹp , đáng yêu với đôi mắt biếc khiến nhiều người mê mẩn . nhiều lần đọc tôi có câu hỏi nếu Ngạn bày tỏ với hà lan thì cô ấy sẽ như thế nào? rồi đọc hồi lâu thì tôi nghĩ nếu Ngạn bày tỏ thì câu chuyện của họ đã có một cái kết viên mãn. sau khi rời quê Hà Lan có những thay đổi , rồi những lần cô nhắc đến anh ấy thì cô chỉ ngậm ngùi nói'anh ấy quá tốt , con không xứng với anh ấy'.Đây thật là một câu chuyện đáng buồn về tình yêu của hai bạn.
LinhHà Lan là một cô gái đẹp Ngạn là một chàng trai si tình. Họ là người bạn của nhau từ bé qua năm tháng cái nhìn của Ngạn về Hà Lan cũng thay đổi dần trong mắt anh Hà Lan từ bao giờ đã lớn phổng phao trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng điều đấy không thu hút anh bằng đôi mắt của nàng. Cô nàng có đôi mắt biết đẹp đẽ có đôi mắt xanh tựa bầu trời có đôi mắt long lanh như vì sao đêm. Chàng yêu nàng nhưng chẳng dám nói hai người cùng nhau lên nên học trường cấp 3 trên huyện rời xa vòng tay gia đình hà lan dần thay đổi không còn trong sáng ngây thơ như trước cô yêu Dũng một chàng trai đã quyến rũ biết bao nhiêu cô gáirơi vào vòng vây ái tình chẳng mấy chốc Hà Lan có thai đó là một phần của sự việc nếu muốn biết cái cục như thế nào hãy nhớ đọc tiếp nhé cuốn sách này hay lắm đấy đừng bỏ lỡ à chất lượng sách siêu tốt luôn cả về nội dung và hình ảnh tuyệt vời
Han LinhKhi đọc đến trang cuối cùng, lập tức tớ đã muốn viết gì đó, tớ nghĩ mình phải giải phóng cảm xúc ngay lập tức, thế mà viết xong mới thấy những gì viết ra chưa hoàn toàn trọn vẹn những gì tớ nghĩ, tớ cảm nhận. Hôm qua tớ vừa ra rạp xem Mắt Biếc - một bộ phim tớ đã chờ gần nửa năm, từ ngày tung teaser trailer hồi tháng 7 đến giờ. Xem thì lại khóc, mà khóc thì lại muốn viết, thế nên bây giờ mới ngồi gõ gõ vài dòng trước khi câu chữ trôi tuột đi đâu mất.
Mắt Biếc là một câu truyện buồn, rất buồn. Buồn không chỉ ở chỗ tình cảm của Ngạn dành cho Hà Lan không được hồi đáp, mà buồn còn là vì sự hi sinh và chờ đợi mòn mỏi của Ngạn. Dù không thể phủ nhận rằng nhiều lúc tớ tức Ngạn kinh khủng, tớ vẫn thấy Ngạn rất đáng thương. Đáng thương nhiều hơn đáng trách. Ngạn thích Hà Lan từ hồi còn là một đứa trẻ và mãi đến sau này, khi đã ngoài 30, tình cảm Ngạn dành cho Hà Lan vẫn không hề thay đổi. Nếu đặt trong hoàn cảnh khác thì có lẽ đây sẽ là một tình yêu được tung hô rầm rộ, được ví như một câu truyện ngôn tình lãng mạn, nhưng trong trường hợp của Ngạn, sự thuỷ chung ấy lại dẫn đến nhiều ý kiến trái chiều, khen cũng có, chê cũng có. Có nhiều người nói Ngạn ngu ngốc, cũng khá hợp lí vì chẳng người nào sáng suốt mà lại lẽo đẽo theo sau hay âm thầm bên cạnh cô gái chẳng đoái hoài gì đến mình. Nhưng đó chính là bản chất thực sự của tình yêu, không phải sao? Ngạn thương Hà Lan nên sẵn sàng làm tất cả vì người mình yêu, bỏ mặc hạnh phúc của bản thân, bỏ mặc sự thật rằng Hà Lan chưa từng quay lại đón nhận tình cảm ấy. Người ta nói Ngạn không chịu lớn lên, cứ mãi vùi mình trong dòng hồi ức về làng, về tuổi thơ. Cũng đúng. Chưa lúc nào lòng Ngạn thôi nghĩ về Đo Đo, về rừng sim, về giàn thiên lý... về Mắt Biếc. Có lẽ cách duy nhất để Ngạn có một cuộc đời tốt đẹp hơn chính là quên đi cái làng nghèo của mình và bỏ trôi những kỉ niệm xưa, giống như Hà Lan. Nhưng Ngạn không làm vậy.
AnhhhhhhVốn là một con người khô khan, chưa bao giờ hứng thú với sách nhưng văn phong của Nguyễn Nhật Ánh lại khiến tôi thích đến lạ. Và có lẽ "Mắt biếc" là tác phẩm khiến tôi nhớ mãi. Đó có lẽ là một câu chuyện tình yêu đầy bi ai. Ngạn, một chàng trai tuy hèn nhát, không dám thổ lộ lòng mình nhưng lại dám đứng dậy bênh vực, bảo vệ cho Hà Lan. Về Hà Lan, đó là cô gái đáng yêu, mông mơ với đôi mắt biếc khiến nhiều người mê mẩn. Nhiều lần tôi tự hỏi: Liệu Ngạn dám bảy tỏ lòng mình Hà Lan có đồng ý không? Với cá nhân tôi, sẽ thật cảm động nếu có chàng trai ngày đêm gảy những bản nhạc tình da diêt cho tôi. Có lẽ Hà Lan cũng thế. Phải chăng Ngạn dám mạnh mẽ thỏ lộ thì họ đã có một cái kết viên mãn. Nhưng sau khi rời quê ra thành phố, Hà Lan đã đổi thay. Cô gặp phải nhiều chuyện để rồi nhắc đến Ngạn, cô chỉ biết ngậm ngùi: "Anh ấy quá tốt, con không xứng với anh ấy". Hay đại ý là Ngạn quá kém cỏi, quá hèn nhát, không dám chủ động nên xứng với Hà Lan. Rốt cuộc cũng chỉ biết hỏi: "Em chở mùa hè của tôi đi đâu?"
Tu NhiCó người trách Ngạn tại sao hồi đó không nói thẳng với Hà Lan tình yêu của mình. Rất có thể chuyện sẽ diễn ra theo hướng khác : ít đau buồn và xây xát hơn. Nhưng thật ra điều đó không thật sự cần thiết. Những bản tình ca đã là những lời muốn nói rồi. Không phải Hà Lan chẳng hề biết. Thậm chí còn hiểu rõ lòng Ngạn từ lâu. Chẳng là một người thích nơi phồn hoa phố thị, một người muốn trở về cuội nguồn quê xứ. Hai người hai thiên hướng, hai con đường khác nhau. Dẫu chăng chỉ tại gã tình si kia khờ khạo cứ mãi lưu luyến mối tình thuở thiếu thời ấy. Gatsby dù có sống lại có khi cũng phải chịu thua cái khoản si tình ấy. Ngạn si tình nhưng anh chưa bao giờ là kẻ yếu đuối. Anh có thể đánh nhau bầm dập để đòi lại công bằng cho người thương. Anh không thể mở lòng đón nhận tình cảm của Trà Long trong tâm thế của một người sẵn sàng buông bỏ. Vì anh hiểu đó chỉ là sự nối dài của anh với Hà lan qua một hình bóng khác. Hành động đó đã giải thoát cho cả hai khỏi tình thế mập mờ chỉ mang lại đau khổ.
LylyBạn có từng trải qua một tình yêu đẹp hay đau khổ cho mối tình đơn phương không bao giờ có hồi kết ? Đọc cuốn sách này tôi thấy cảm thương cho Ngạn – một chàng trai si tình, hết lòng với cô bạn thanh mai trúc mã có đôi mắt biếc mê người – Hà Lan. Để rồi Hà Lan chạy theo cám dỗ, có thai với kẻ khác, bị hắn ruồng bỏ. Đỉnh điểm của đau lòng: cô chỉ xem anh như người bạn, tìm đến anh để bày tỏ nỗi lòng, trút bầu tâm sự. Ngạn thật sự yêu Hà Lan, yêu rất nhiều nhưng không thể ôm cô vào lòng như ôm người yêu mà xoa dịu niềm đau của cô. Hà Lan cũng biết mình chứ! Có lẽ cô nghĩ mình đã không còn xứng đáng với tình yêu của Ngạn rồi. Để rồi cái kết không thể nao lòng hơn, Ngạn quyết định ra đi, bỏ làng, bỏ tất cả, chỉ giữ lại trong lòng một đôi Mắt biếc năm xưa mình đã từng yêu..
HướngĐọc Mắt Biếc gợi cho mình có cảm giác như quay trở lại quãng thời gian ngây ngô, vui vẻ của tuổi thơ nơi mình và người ấy gắn bó bên nhau. Có lẽ, Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa một câu chuyện chân thực quá, và gần gũi với hoàn cảnh của nhiều người nên Mắt Biêc trở thành người bạn đồng cảm, nói lên nỗi lòng mà bây giờ mình mới biết nó là gì. Ra ngoài kia, nếu nói không ngoa thì có hàng vạn trai tốt, nhưng con gái nó đâu có thèm, nó lại thích và điên cuồng vì những bad boy, không bao giờ quên được. Điều này làm tụi mình cảm thấy vô cùng đau lòng, bây giờ mới hiểu, là do mình hèn nhát, mình không đủ thú vị, mình cứ luôn bám theo và phụ thuộc vào cô gái đó, quỵ lụy vì cô gái đó. Bảo sao, càng theo đuổi thì không có được, càng muốn giữ thì nó lại vụt khỏi tầm tay.
Hằng TrầnTập truyện đưa về miền ký ức của tuổi thơ mà t chưa được trải nghiệm qua, trong trẻo, hồn nhiên. Tập truyện còn giống như một tập thơ.
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Đây là những câu thơ mà Phan Mạnh Quỳnh đã lấy cảm hứng để tạo nên giai điệu bài 'Từ đó' - nhạc phim Mắt biếc.
Trong truyện còn thích đoạn đặc tả đôi mắt biếc của Hà Lan. Ước gì đoạn này được xuất hiện trong các cuốn Ngữ văn của học sinh, để các em được học cách biểu đạt ngôn ngữ tinh tế như bác Ánh, bớt rập khuôn với những bài văn mẫu.
Ấu SharonĐã đọc qua một số tác phẩm của bác và hầu như toàn bộ những tác phẩm ấy của bác đều lấy đi những giọt nước mắt của tôi. Đọc xong " Mắt biếc" mà cứ day dứt không thôi. Từng nhân vật từng khung cảnh gần gũi, thân quen. Khi mở đến trang sách cuối cùng như phải lại chia xa thứ gì đó. Cứ muốn đọc mãi tác phẩm và ở trong tác phẩm này. Thật sự rất tuyệt vời. Mọi người nên thưởng thức.
NymCó người trách Ngạn tại sao hồi đó không nói thẳng với Hà Lan tình yêu của mình. Rất có thể chuyện sẽ diễn ra theo hướng khác : ít đau buồn và xây xát hơn. Nhưng thật ra điều đó không thật sự cần thiết. Những bản tình ca đã là những lời muốn nói rồi. Không phải Hà Lan chẳng hề biết. Thậm chí còn hiểu rõ lòng Ngạn từ lâu. Chẳng là một người thích nơi phồn hoa phố thị, một người muốn trở về cuội nguồn quê xứ. Hai người hai thiên hướng, hai con đường khác nhau. Dẫu chăng chỉ tại gã tình si kia khờ khạo cứ mãi lưu luyến mối tình thuở thiếu thời ấy. Gatsby dù có sống lại có khi cũng phải chịu thua cái khoản si tình ấy. Ngạn si tình nhưng anh chưa bao giờ là kẻ yếu đuối. Anh có thể đánh nhau bầm dập để đòi lại công bằng cho người thương. Anh không thể mở lòng đón nhận tình cảm của Trà Long trong tâm thế của một người sẵn sàng buông bỏ. Vì anh hiểu đó chỉ là sự nối dài của anh với Hà lan qua một hình bóng khác. Hành động đó đã giải thoát cho cả hai khỏi tình thế mập mờ chỉ mang lại đau khổ.
Ngọc VyĐọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh, tôi luôn có ám ảnh về những mối tình hồn hậu, trong sáng và in đậm dấu ấn trong nhân vật chính tới mãi tận bây giờ. Nhân vật của Nguyễn Nhật Ánh đều là những người lớn với tâm hồn trẻ dại, luôn có gì đó hiền hiền buồn buồn khó tả. Trên tất cả, tôi thích cách Nguyễn Nhật Ánh viết về những cảm xúc mang tên “lần đầu tiên”.Sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng cổ lỗ, nghèo nàn nơi phần cong của dải đất hình chữ S, Ngạn lớn lên cùng Hà Lan, cô bạn hàng xóm có một cái tên rất lạ và một đôi mắt đẹp lạ thường là đôi mắt biếc. Họ cùng học, cùng vui chơi, cùng lớn lên. Trong họ dần dần chớm nở một tình yêu lặng thầm dành cho nhau mà không dám tỏ bày. Để rồi khi lớn lên, khi cả hai cùng rời bỏ làng quê của mình để lên thành phố tiếp tục giấc mơ, ở nơi phồn hoa đô thị ấy, họ đã rẽ theo hai ngả đời. Một người vẫn đợi đó nhưng một người đã đi theo phương khác, hướng về nhau nhưng lại mãi không thuộc về cho nhau.Chắc hẳn ai cũng từng một lần gặp được người mà mình nghĩ sẽ chẳng thể nào rời xa. Người đó là giấc mộng, là ban mai, là cả bầu trời thanh xuân năm ấy, cuốn sách đã mang đến cho tôi những cảm xúc khó phai mờ!
Trang Truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh mình đã đọc rất nhiều và cuốn "Mắt biếc "này mình thấy rất hay và ấn tượng hơn cả .Đọc truyện này rất thương Ngạn luôn ý hết lòng theo đuổi Hà lan yêu cô hết lòng từ nhỏ đã luôn muốn lớn lên cưới cô .Hà lan vừa đáng thương cũng vừa đáng trách cô đã lỡ dở đời con gái khi tin tưởng không đúng người .Đọc truyện này khá buồn nhiều chỗ mình đã không cầm nước mắt mà khóc .Đọc xong câu chuyện giữa Ngạn và Hà lan đã để lại trong tâm trí mình những luyến tiếc và ấn tượng sâu sắc .Nên mua đọc tuy buồn nhưng mình thấy đây là một cuốn truyện hay đáng đọc . Đọc truyện của bác Ánh rất hay mình đã làm fan của bác lâu lắm rồi ý.
Mai Anna Tớ vốn không phải là một người dành tình yêu đặc biệt cho những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh. Câu chuyện của bác Ánh mà mình cảm thấy hợp gu nhất có lẽ là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Mình chỉ biết đến “Mắt biếc” khi bắt đầu có dự án chuyển thể thành phim. Cuốn sách này cũng chỉ được đọc khi nó quá nổi trên mạng xã hội, bởi mình khá tò mò muốn biết lý do của sự nổi đó. Ai ngờ đâu, mình tụt từ trên mây rơi xuống địa tầng thứ bao nhiêu không đếm nổi. Có lẽ người người nhà nhà đã đọc cuốn sách này rồi, thế nên mình chỉ nêu một vài cảm nhận nho nhỏ thôi, chứ chê nhiều chắc là follower rơi không phanh á .
.
↪️Ngôn ngữ đậm chất thơ.
Đây là điều duy nhất mình ấn tượng và còn đọng lại trong suy nghĩ của mình sau khi đọc Mắt biếc. Có lẽ do viết về chủ đề tình yêu đơn phương, nên ngôn ngữ tha thiết và mơ mộng, thể hiện rất rõ tình cảm mà Ngạn dành cho Hà Lan. Nếu như muốn trích dẫn quote hay, thì có lẽ câu nào trong sách cũng trích ra được luôn í. .
HNCác nhân vật nam chính của bác Ánh luôn mang một vẻ chân chất và dung dị đậm chất làng quê. Ngạn yêu Hà Lan như yêu quê hương xứ sở, tình yêu nồng nàn như màu đỏ rực của hàng phượng vĩ ngày hè. Tình yêu luôn ở đấy, lặng lẽ đau đớn nhưng âm ỉ một sức sống không bao giờ bị cuộc đời vùi lấp. Phải hơn 20 năm cho một người con gái, lặng lẽ chờ mong và hy vọng. Nhiều người nói Ngạn quá hèn nhát vì không dám tỏ tình với Hà Lan nhưng mình thấy Ngạn đã làm việc đó cả ngàn lần qua từng lời hát. Hà Lan khi nghe những lời bài hát đã biết ngay là viết cho mình, đó là một điều hiển nhiên đến mức không cần chứng minh. Bạn biết là con gái luôn biết những điều đó mà, có chăng vì người ấy không muốn đáp lại chứ chẳng phải vì không nhận ra đâu. Trái tim đập nhưng không hướng về cùng một hướng thì đành để thế thôi.Ngạn không phải không biết đấu tranh vì tình yêu của mình. Ngạn còn làm hơn thế khi đánh nhau với Dũng vì không muốn Hà Lan khổ. Cậu đấu tranh một cách đau đớn như thế. Ai nói Ngạn hèn nhát, mình thì thấy Ngạn rất đàn ông và dũng cảm. Tình yêu của cậu cao hơn việc chỉ thoả mãn cho bản thân. Ngay cả việc dường như Trà Long có mặt trển cõi đời là vì Ngạn, khi không một ai ngăn cản tình yêu ấy, Ngạn vẫn quyết định ra đi. Đó là một tình yêu trong sáng Ngạn vẫn còn giữ nguyên đến qua tuổi ba mươi.Về phần Hà Lan, mọi người nói cô ấy quá ngốc. Có rất nhiều ý kiến tiêu cực về cô nhưng một lần nữa ngòi bút của bác Ánh khiến mình không thể ghét một nhân vật nào. Như cái cách bác đặt tình yêu vào họ, mình thông cảm cho Hà Lan. Ai lại trách được một người phụ nữ đã phải chịu nhiều tổn thương, tủi hờn (dù do chính cô gây ra). Việc cô chọn bất cứ ai sau này cũng không phải lỗi ở cô. Bạn không bao giờ có thể đổ lỗi cho ai khi họ không yêu một người họ vốn không yêu.
Han Linh-“Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người.” -“Cuộc đời đã thực sự đổi thay . Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra .” -“Điều đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không. Điều đáng chán thứ nhì là khi mình biết họ biết điều đó rồi thì mình lại không biết học có yêu lại mình hay không. Cả hai điều nhất nhì đó, tôi đều gom đủ. Vì vậy, tôi càng chán tợn. Tôi chẳng biết làm sao thoát ra khỏi nỗi buồn. Tôi đành tìm đến âm nhạc để giải khuây.”
SPOILER ALERT.
Mình thực sự không thích cuốn này…
Mình thấy nửa đầu của truyện hay hơn hẳn, những câu chuyện giữa Ngạn và Hà Lan lúc nhỏ, những tâm tư tình cảm đầu đời của Ngạn dành riêng cho Hà Lan… tất cả đều rất đáng yêu cho đến khi cái tình cảm của Ngạn dần trở nên nhu nhược và khiến mình cảm thấy đọc rất mệt mỏi. Ngạn vừa đáng thương vừa đáng trách, yêu nhưng không dám nói, rồi lúc nào cũng lặng lẽ ở bên cạnh làm mọi thứ cho Hà Lan, bảo vệ Hà Lan, là chỗ để HL tìm đến mỗi khi có chuyện buồn.. giống hệt như 1 chiếc bình cứu hoả. Ngạn là một miêu tả chính xác về một người đàn ông quá tốt, tốt đến mức nhu nhược, tốt đến mức không thể có được hạnh phúc cho bản thân mình và cho người mình yêu. Chung quy lại thì tốt quá lại chẳng có gì bởi đôi khi lòng tốt còn cần có sự dũng cảm nữa chứ.
Còn Hà Lan thì ok mình không có 1 chút thích thú nào đối với nhân vật này luôn. Hà Lan là hiện thân của một tình yêu dại khờ, biết thừa là Dũng chẳng ra gì thế mà vẫn yêu, vẫn tha thứ hết lần này đến lần khác để rồi đành nghỉ học giữa chừng vì kết quả của một mối tình không đi đến đâu. “một cô gái dám yêu và biết yêu nhưng lại có một mối tình buồn vì đã chọn sai người”. Nghĩ lại thì Hà Lan và Ngạn giống nhau ở chỗ đều là những người quá si tình, Hà Lan yêu Dũng như cách mà Ngạn yêu Hà Lan, đến mức HL còn tiến tới với 1 người khác chỉ vì người đó có nét giống Dũng.
Bùi Minh PhượngNgạn- nhân vật chính của câu chuyện đã để lại trong tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Mới đây, tôi đã xem bản điện ảnh của Mắt Biếc, nhưng thực sự bản truyện vẫn là một tượng đài bất tử về cảm xúc. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã đem đến cho tôi một nguồn cảm xúc day dứt khó quên. Câu chuyện về cậu bé Ngạn thầm yêu cô bé Hà Lan - cô bé có đôi mắt biếc rất đẹp... nhưng câu chuyện thời niên thiếu cùng tình cảm mơ hồ , rung động thơ ngây lớn dần lên. Cho đến khi Ngạn đã trở thành một chàng trai trưởng thành nhưng tấm lòng vẫn chẳng thay đổi. Anh một lòng một dạ , anh yêu Hà Lan bằng thứ tình cảm chân thành nhất, tuyệt vời nhất. Nhưng , đó là từ mà chẳng ai muốn nghe, Hà Lan đã yêu Dũng, cô phải trải qua những điều tồi tệ, cô có con với Dũng nhưng anh chàng Dũng lại phải kết hôn với một cô gái khác. Hà Lan một mình sinh con - Trà Long vẫn là đôi mắt biếc ấy, Trà Long như một món quà mà ông trời trao tặng cho Ngạn. Ngạn thương Trà Long như đứa con của mình, Trà Long cũng lớn dần và đâu đó trong Trà Long là hình ảnh của Hà Lan. Ngạn dần dần chẳng thể nhận ra được giới hạn, anh cứ thể tìm thấy Hà Lan ở Trà Long, và cuối cùng, khi mọi chuyện dường như chẳng thể quay đầu, Ngạn đã có một quyết định bất ngờ... Câu chuyện ấy không chỉ là một câu chuyện tình buồn mà ở đó còn có tình người và những thứ tình cảm không thể phai mờ. Cuốn sách khép lại nhưng sự day dứt và chân thành lại khiến người đọc chẳng thể quên về Ngạn, về Hà Lan và cả Trà Long...
Q.MaiiiHồi bà còn sống, Ngạn nói với bà là sau ngày sẽ lấy Hà Lan làm vợ. Cậu bé đó cứ ôm giấc mộng của mình, luôn làm mọi thứ vì Hà Lan. Từ việc dành cái dùi trống ở trường đến cả việc sau này để Hà Lan ở bên Dũng, Ngạn cũng không một lời oán trách.Ngạn biết, Hà Lan chưa từng thích Ngạn. Hà Lan mạng hơi thở của thành phố. Còn Ngạn chỉ là một chàng trai gắn bó tha thiết với làng Đo Đo. Ngạn hi sinh tất cả vì Hà Lan để rồi nhận lại một chữ "Đắng". Rất "Đắng". Khi ngỏ lời muốn cưới Hà Lan vì Dũng đã bỏ Hà Lan đi lấy người khác trong khi đó cô đã có con với Dũng, cũng vẫn bị từ chối.Ngạn thương Trà Long lắm, nó giống y như mẹ nó. Ngạn biết nó có tình cảm với mình, Ngạn sợ Ngạn đã yêu nó. Để dập tắt tình cảm vốn dĩ không nên có này, Ngạn đã rời làng. Thứ nhất, vì khoảng cách tuổi tác. Thứ hai, nếu lấy Trà Long, Ngạn chỉ coi như đó là một bản sao khác của Hà Lan.Trong trái tim Ngạn, hình ảnh Hà Lan chưa bao giờ phai mờ. Không một người nào có thể thay thế.
Mai MèoNgoài nội dung đau lòng khôn xiết như trên, tớ còn ấn tượng với giọng văn của bác Ánh. Câu văn của bác hoàn toàn rất gần gũi lẫn day dứt. Ngoài ra trong sách còn có những đoạn lời bài hát mà Ngạn viết cho Hà Lan cũng rất hay, đơn cử như câu: “Mỗi lần định nói yêu em - Trái tim có đập bình thường nữa đâu - Mới vừa ấp úng vài câu - Tự nhiên co duỗi mười đầu ngón tay...”. Thêm vào đó các câu miêu tả về làng Đo Đo, về rừng Sim, về trường học... cũng rất hay và sống động.Thú thật, tớ tiếc cho chuyện tình của Trà Long và Ngạn hơn là của Ngạn và Hà Lan. Là một phiên bản hoàn hảo hơn của Hà Lan, Trà Long hoàn toàn đã làm xiêu lòng Ngạn và khiến cho anh nhớ nhung và say đắm cô. Nhưng tiếc là vì hình bóng của Hà Lan vẫn còn đâu đó trong lòng Ngạn, thêm vào đó Ngạn chọn cách trốn tránh thay vì đối đầu với bóng hình ấy. Vì vậy anh chọn cách bỏ đi, bỏ lại làng Đo Đo, bỏ lại rừng Sim, bỏ lại cản nàng giáo mà anh thương... Ngạn từng trách Hà Lan vô tình với mình, nhưng bây giờ sao anh lại vô tình với Trà Long?
Hàn Thiên DiinnCuốn sách nói về câu chuyện tình yêu trong sáng của Ngạn . Cậu bé này cả thời thơ ấu chỉ xoay quanh một cô gái tên Hà Lan . Nói cách khác Hà Lan chính là hồi ức tươi đẹp nhất của Ngạn . Hà Lan là một cô gái dịu dàng , thuần khiết . Suốt thời thơ ấu Ngạn đã cùng Hà Lan làm rất nhiều việc cùng với HL , cùng Hà Lan hái sim , hái trâm , cùng đi lấy trứng cho HL , đàn cho cô ấy nghe . Cả đời Ngạn không bao giờ những giây phút ấy , những lúc được HL xức thuốc khi đi đánh nhau . Ngạn là một cậu bé luôn nhớ về những kí ức tuổi thơ tươi đẹp ấy và từng hứa với bà rằng sau này sẽ lấy cô bé Hà Lan làm vợ . Còn Hà Lan thì sao ? Từ lúc vào thành phố , Hà Lan đã thay đổi , Ngạn nhận ra điều ấy nhưng vẫn âm thầm ở bên . Ở họ có những rào cản và khoảng cách . Ngạn luôn hướng về quá khứ , quê hương còn Hà Lan thì không ? Hà Lan đã đau khổ vì Dũng cả chục năm trời nhưng cô ấy lại đâu biết có một chàng trai còn đau lòng hơn . Rồi Hà Lan có thai với Dũng , nhưng lại không có kết thúc đẹp khi mà sau này Dũng lại lấy Bích Thủy . Con gái của Hà Lan là Trà Long . Ngạn lại tiếp tục lại dùng tình yêu của mình chăm sóc cho Trà Long , một cô bé vẫn luôn hướng về quê hương , hướng về những kỉ niệm đẹp với Ngạn . Trà Long đến như làm dịu đi nỗi đau của Ngạn nhưng vẫn không nguôi ngoai mấy . Và rồi khi mọi chuyện yên ổn , Hà Lan đã có cuộc sống ổn định thì Ngạn quyết định ra đi , Ngạn đã ra đi mà không để cho Trà long hay ai biết , âm thầm và lặng lẽ ...
Đọc cuốn sách này tôi thấy rất thương cho Ngạn . Chàng trai ấy có lẽ đã dùng cả nửa đời mình để thích một mình Hà Lan , dẫu đau khổ thì vẫn thích , vẫn âm thầm chịu đau mỗi khi Hà Lan đau vì Dũng . Tôi cũng có chút chán ghét Hà Lan , cô ấy có lẽ đã bỏ lỡ một người yêu cô ấy hơn ai hết , một người sẵn sàng vì cô ấy mà làm tất cả . 17 tuổi ... Một cuốn sách với một kết thúc không đẹp lắm nhưng đây là một cái kết hợp lí nhất . Chắc chắn cả đời Ngạn sẽ không bao giờ quên được Hà Lan và những hồi ức đó .
Hà Lan - cô gái có đôi mắt biếc- thanh xuân của Ngạn- hồi ức đẹp nhất . Người mà Ngạn dùng nửa đời để bảo vệ và lo lắng
#Diinn [21:1]
NhứMình đã đọc rất nhiều những cuốn truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh nhưng ấn tượng và có lẽ mình thích nhất là cuốn "Mắt biếc " này .Dù nhiều người bảo truyện buồn nhưng không hiểu sao mình lại rất thích đọc xong thương Ngạn vô cùng luôn .Anh đã dành hết tình cảm của mình từ khi còn bé cho đến lớn lên vẫn không thay đổi cho người con gái anh yêu đó chính là Hà Lan dù cho cô có không yêu anh .Thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan luôn ý .Đọc xong rất xúc động có chỗ mình thật sự đã khóc luôn ý .Rất đáng đọc luôn .Đây là một trong những cuốn hay nhất mình từng đọc từ trước tới giờ .Ai mà chưa đọc cuốn này hãy mua để đọc luôn nha rất hay !!!!
nguyễn thị ngaCâu chuyện này rất hay và cũng đã được chiếu trên rạp rồi nói về mối tình của Ngạn và Hà Lan về cuộc đời suy tình của Ngạn rất dây dứt. Ai đã chót đọc tác phẩm này giống mik thì thấy phim ko hay cho lắm mặc dù đã xem nhưng cuốn sách cứ làm cho người đọc cảm thấy bồi hồi về mối tình của Ngạn và Hà Lan sự tiếc nối giữa mối tình này. Và có một câu rất hay “Trên cuộc sống này có hai thứ mà mình không thể nào quên đó là Chuyến xe cuối cùng để về quê và Không bỏ người yêu thương mình thật lòng”
MọtMẮT BIẾC - CHUYỆN KỂ VỀ YÊU THẦM
Chắc hẳn có nhiều bạn đã nghe đến truyện này của bác Ánh, đã được chuyển thể thành phim chiếu rạp. Hôm nay tớ muốn chia sẻ cảm nhận của mình sau khi đọc truyện về hai nhân vật Ngạn và Hà Lan.
1. Ngạn - chàng trai vàng của làng yêu thầm.
Hồi bà còn sống, Ngạn nói với bà là sau ngày sẽ lấy Hà Lan làm vợ. Cậu bé đó cứ ôm giấc mộng của mình, luôn làm mọi thứ vì Hà Lan. Từ việc dành cái dùi trống ở trường đến cả việc sau này để Hà Lan ở bên Dũng, Ngạn cũng không một lời oán trách.
Ngạn biết, Hà Lan chưa từng thích Ngạn. Hà Lan mạng hơi thở của thành phố. Còn Ngạn chỉ là một chàng trai gắn bó tha thiết với làng Đo Đo. Ngạn hi sinh tất cả vì Hà Lan để rồi nhận lại một chữ "Đắng". Rất "Đắng". Khi ngỏ lời muốn cưới Hà Lan vì Dũng đã bỏ Hà Lan đi lấy người khác trong khi đó cô đã có con với Dũng, cũng vẫn bị từ chối.
Ngạn thương Trà Long lắm, nó giống y như mẹ nó. Ngạn biết nó có tình cảm với mình, Ngạn sợ Ngạn đã yêu nó. Để dập tắt tình cảm vốn dĩ không nên có này, Ngạn đã rời làng. Thứ nhất, vì khoảng cách tuổi tác. Thứ hai, nếu lấy Trà Long, Ngạn chỉ coi như đó là một bản sao khác của Hà Lan.
Trong trái tim Ngạn, hình ảnh Hà Lan chưa bao giờ phai mờ. Không một người nào có thể thay thế.
2. Hà Lan - cô gái có đôi mắt biếc.
Hà Lan đẹp lắm, khiến Ngạn say đắm vẻ đẹp từ thời thơ ấu. Nhưng Hà Lan chưa bao giờ yêu Ngạn. Đến lúc muốn nhận lời thì đã quá muộn. Vì Hà Lan cho rằng mình đã không còn là người con gái mà Ngạn yêu ngày xưa nữa rồi.
Hà Lan yêu Dũng, muốn gửi gắm cả đời mình cho Dũng nên mới trao cái trong trắng nhất của đời con gái cho anh. Ôm hy vọng này anh trở về sẽ cưới mình. Đúng là Dũng có làm đám cưới sau khi đi bộ đội về, nhưng người con gái sánh bước bên anh không phải là Hà Lan.
Cô quen một người đàn ông khác vì người đó có khuôn mặt hơi giống Dũng. Hình ảnh anh là một chấp niệm khó phai mờ trong Hà Lan.
Linh biChắc hẳn có nhiều bạn đã nghe đến truyện này của bác Ánh, đã được chuyển thể thành phim chiếu rạp. Hôm nay tớ muốn chia sẻ cảm nhận của mình sau khi đọc truyện về hai nhân vật Ngạn và Hà Lan. Hồi bà còn sống, Ngạn nói với bà là sau ngày sẽ lấy Hà Lan làm vợ. Cậu bé đó cứ ôm giấc mộng của mình, luôn làm mọi thứ vì Hà Lan. Từ việc dành cái dùi trống ở trường đến cả việc sau này để Hà Lan ở bên Dũng, Ngạn cũng không một lời oán trách. Ngạn biết, Hà Lan chưa từng thích Ngạn. Hà Lan mạng hơi thở của thành phố. Còn Ngạn chỉ là một chàng trai gắn bó tha thiết với làng Đo Đo. Ngạn hi sinh tất cả vì Hà Lan để rồi nhận lại một chữ "Đắng". Rất "Đắng". Khi ngỏ lời muốn cưới Hà Lan vì Dũng đã bỏ Hà Lan đi lấy người khác trong khi đó cô đã có con với Dũng, cũng vẫn bị từ chối. Ngạn thương Trà Long lắm, nó giống y như mẹ nó. Ngạn biết nó có tình cảm với mình, Ngạn sợ Ngạn đã yêu nó. Để dập tắt tình cảm vốn dĩ không nên có này, Ngạn đã rời làng. Thứ nhất, vì khoảng cách tuổi tác. Thứ hai, nếu lấy Trà Long, Ngạn chỉ coi như đó là một bản sao khác của Hà Lan. Trong trái tim Ngạn, hình ảnh Hà Lan chưa bao giờ phai mờ. Không một người nào có thể thay thế. Hà Lan đẹp lắm, khiến Ngạn say đắm vẻ đẹp từ thời thơ ấu. Nhưng Hà Lan chưa bao giờ yêu Ngạn. Đến lúc muốn nhận lời thì đã quá muộn. Vì Hà Lan cho rằng mình đã không còn là người con gái mà Ngạn yêu ngày xưa nữa rồi. Hà Lan yêu Dũng, muốn gửi gắm cả đời mình cho Dũng nên mới trao cái trong trắng nhất của đời con gái cho anh. Ôm hy vọng này anh trở về sẽ cưới mình. Đúng là Dũng có làm đám cưới sau khi đi bộ đội về, nhưng người con gái sánh bước bên anh không phải là Hà Lan. Cô quen một người đàn ông khác vì người đó có khuôn mặt hơi giống Dũng. Hình ảnh anh là một chấp niệm khó phai mờ trong Hà Lan.
KIỀU MY
Đã có một “Mắt biếc” thật đẹp đẽ, hoài niệm nhưng cũng đầy nỗi ám ảnh, day dứt và đau lòng đến thế…
Là “Mắt biếc” đó, một tác phẩm luôn được xướng tên đầu tiên khi nhắc đến nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, giữa vô vàn những câu chuyện đậm chất riêng khác từ bác. Là “Mắt biếc” ấy, mỗi khi ta kể nhau về những câu chuyện tình trong sáng, thơ ngây nhưng cũng lắm nỗi buồn… Là “Mắt biếc” đã lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của đọc giả đến từ mọi lứa tuổi. Là một “Mắt biếc” đầu tiên, và duy nhất, in dấu trong lòng tôi thật đậm nét làm sao!
“Cuộc đời đã thực sự đổi thay . Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra .”
Chuyện kể về Hà Lan và Ngạn, một đôi bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau dưới vùng trời tuổi thơ ở làng Đo Đo. Để rồi khi lớn lên, cùng nhau khăn gói lên thành phố tiếp tục con đường học vấn của mình, đối mặt với những phù phiếm xa hoa, những ngọn đèn đường lấp lánh cùng ánh điện, đối mặt với sự trưởng thành, cuộc đời hai người dần rẽ sang hai hướng khác nhau mà ở đó, Ngạn luôn chờ đợi cô bạn ngày nào của mình quay về với tình yêu thầm lặng của mình…
Trước cả cốt truyện, điều thu hút tôi đầu tiên từ những trang đầu chính là ngòi bút của bác Ánh. Tôi nhận thấy bác Ánh ở tác phẩm này như một “bậc thầy ngôn từ” khi đã vận dụng và khai thác triệt để một cách xuất sắc những biện pháp nghệ thuật ẩn dụ, hay lời nói, hình ảnh đầy sức gợi hình gợi tả, khiến khung cảnh làng quê bỗng trở nên thật lung linh, đẹp đẽ làm sao! Vẫn là con đường làng quen thuộc ấy, là rừng Sim tím lặng lẽ, là lớp vỡ lòng cùng người thầy nghiêm khắc ở làng....Tất cả đều trở nên thật sống động, gần gũi, như thể chúng đang sống cùng với hai nhân vật chính chứ không đơn thuần là những cảnh vô tri vô giác. Và cũng chính chúng là nhân chứng của thời gian, là “chiếc hộp” kỉ niệm của biết bao đứa trẻ làng Đo Đo, kể cả Ngạn và Hà Lan. Ngay từ nhỏ, Hà Lan đã luôn là cả thế giới của Ngạn. Cậu đánh nhau đến bầm người để giật lấy cái dùi cho cô đánh, leo lên cành cây cao để lấy trứng chim sặc sỡ màu sắc, lén trèo vào vườn nhà người ta để thu những quả thị rơi rụng về... Thậm chí chỉ vì Hà Lan bị con thầy Phu bắt nạt mà không màn hình phạt đáng sợ của thầy, liều mình đánh bật kẻ đã gây thương tổn cho Hà Lan, để rồi ngất xỉu giữa sân vì hình phạt nhảy cóc giưa trời nắng nóng. Bản tính tưởng như thật hiếu động của một đứa trẻ ấy, thật không ngờ đến tận khi đã là chàng trai trưởng thành, vẫn như vậy, vẫn một lòng với cô gái mang đôi mắt biếc tuyệt đẹp nhưng lại bạc phận, như người xưa vẫn nói “Hồng nhan bạc phận”.
Đọc xong “Mắt biếc”, điều làm tôi buồn không chỉ là tình cảm thầm lặng hơn 20 năm của Ngạn dành cho cô bạn của mình, là sự đợi chờ trong vô vọng, mà hơn nữa, là cái tình, cái nghĩa cậu dành cho làng Đo Đo, cái làng quê nghèo nàn, chẳng mấy ai muốn ở lại khi đã đủ lông đủ cánh bay đi. Ngạn thương làng mình, thương quê mình. Ngạn yêu sao cái giàn hoa thiên lý nhà Hà Lan, nơi ngày nào hai đứa cùng ngồi ngắm ánh trăng vàng rơi xuống đỉnh đầu. Ngạn bồi hồi, xao xuyến mỗi chiều đạp xe ngang qua rừng Sim. Sim vẫn tím như thế, một màu tím ngỡ như là giấc mộng. Để rồi giờ đây, phong cảnh cũ thân quen vẫn còn, nhưng người xưa lại chẳng thấy. Tình tan, mộng tàn. Ngạn thương làng, cũng như thương Hà Lan. Mỗi một góc nhỏ trong làng đều làm cậu nhớ đến cô, nhớ đến “Mắt biếc” ngày nào. Có thể có nhiều người sẽ rất trách Hà Lan rất nhiều, trách cô vì sao hiểu lòng Ngạn lại không đáp trả, trách cô sao mãi đeo đuổi một hình bóng không thuộc về mình, để rồi để lại đứa con gái dưới quê, một mình lập nghiệp. Nhưng với tôi, tôi giận Hà Lan hơn là trách. Tôi giận cô, giận những bản tình ca Ngạn hát cho cô vẫn không sao khiến cô quay về. Giận cô vì sao không quay về làng, quay về mái nhà xưa, quay về với người mẹ hiền. Tôi giận Hà Lan sao lại dại khờ ở tuổi 17, mà không nghĩ đến cảnh ba mẹ khổ cực nuôi mình ăn học. Giận! Quá giận! Giận hơn là thái độ của cô với con gái Trà Long của mình. Cuộc đời của Hà Lan luôn lỡ hẹn. Cô lỡ hẹn với Ngạn, lỡ hẹn với chính mình. Nhưng biết làm sao được? Chung quy thì, Hà Lan cũng chỉ là cô gái quê, dù đã lên thành phố, được sống trong cảnh nhung lụa, thì bản chất thật thà vẫn luôn ở đó, trong cô gái “quàng khăn đỏ” thơ ngây với đôi mắt biếc xinh đẹp. Cô dành trọn thanh xuân và nửa đời người, để nhớ đến người tình không bao giờ đến, kẻ đã phụ bạc cô. Về phần Ngạn, dường như nỗi đau mà Hà Lan gây ra cho anh đã dần được may vá lại bởi cô con gái bé nhỏ Trà Long của Hà Lan. Anh thương Trà Long, thương luôn cả phần tình cảm dành cho Hà Lan. Sự xuất hiện của Trà Long, như một viên thuốc chữa lành trái tim đã bị đục khoét và thương tổn nặng nề sau tất cả, là cầu nối giữa anh và làng Đo Đo, để phần tình cảm tại quê hương thêm phần gắn kết.
Đến cuối truyện, ngỡ như đã là một kết thúc có hậu cho đôi bên, khi Hà Lan cuối cùng cũng tìm được 1 tấm chồng nương tựa, Trà Long thuận lợi tốt nghiệp sư phạm trở về làng cùng Ngạn, thì Ngạn lại khăn gói ra đi, đặt dấu chấm hết cho tất cả. Đối với tôi, đây có lẽ cũng là cái kết ổn thoả nhất cho mỗi số phận. Trà Long và Ngạn đã vượt mức tình chú cháu, nhưng cũng lại chưa thể là tình yêu, bởi cuối cùng Ngạn mới hiểu, Trà Long chỉ là sự kéo dài bởi mối tình dang dở của anh và mẹ cô bé, anh nhìn Trà Long mà lòng càng thêm đau vì nhớ Hà Lan.
Đây không chỉ là câu chuyện của riêng Hà Lan, hay của Ngạn thôi, mà nó còn là hiện thân cho bao mối tình dang dở khác đã, luôn, và sẽ xuất hiện dù ở nơi đâu, niên đại nào. Nỗi buồn sẽ càng nhân lên gấp bội, cùng với việc nhận ra những giá trị sâu sắc. “Mắt biếc” không chỉ đem đến cho tôi một cảm xúc buồn thương đơn thuần cho một mối tình chẳng có kết thúc trọn vẹn, mà còn là nỗi hụt hẫng, thất vọng xen lẫn day dứt như chính mình là nhân vật, bởi tuổi thơ đẹp đẽ ấy của hai người. Chính vì khởi đầu quá đỗi nhiều ước vọng, đem đến cho ta những cảm xúc thăng hoa, hạnh phúc, hi vọng, nên kết thúc lại càng đau khổ. Mọi thứ cứ thế kết thúc. Không một lời báo trước, không một bữa tiệc chia tay, hay những cái ôm vĩnh biệt. Tất cả biến mất chỉ với một bức thư tay chất chứa bao tâm sự của một chàng trai đã đi qua nửa đời người, dành cho người con gái mang đôi mắt biếc đẹp như người thiếu nữ mà cậu dành trọn con tim mình cho cô bao năm qua. Thế nhưng, cuộc đời vốn là thế.
Hãy để một đoạn trích từ bức thư của Ngạn dành cho Trà Long, bức thư đại diện lời kết tác phẩm, lắng đọng lại cảm xúc trong tâm hồn mỗi người:
“Ngày mai khi cháu nghe thấy tiếng còi tàu thì chú đã ở xa ngoài năm trăm dặm. Có một bài hát đã hát như thế. Chú đã nghe bài hát buồn bã này nhiều lần, nhưng không bao giờ chú nghĩ bài hát đó lại hát cho chú và người chú yêu dấu.
Ngày mai, khi cháu đến tìm chú hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu.
Thi TrầnTruyện là mối tình đơn phương của Ngạn - một anh chàng si tình nhưng không đủ mạnh mẽ để hành động vì tình yêu. nói thẳng luôn là mình không thể ưa nổi nhân vật này. Ngạn yêu say đắm, yêu đến mức quyến luyến bi luỵ. Ngạn luôn giữ trong lòng tình cảm dành cho Hà Lan, anh không thổ lộ, mà đúng hơn là không dám thổ lộ, có lẽ vì sợ sẽ cắt đứt sợi dây liên kết mong manh giữa hai người. giữ trong lòng và dằn vặt bản thân thì ok thôi, đấy là quyết định của anh ấy, nhưng những gì anh đã và có thể sẽ gây ra cho người khác vì chuyện riêng của bản thân thì mình thấy khó chấp nhận. Ngạn quá si mê Hà Lan đến mức thấy hình bóng cô ở đứa con gái, đến mức “yêu” luôn cả hình bóng đó và gieo vào trái tim cô bé những mộng ước viển vông. từ khi Trà Long bắt đầu xuất hiện mình đã thấy có cái gì đó không hay ho sắp sửa xảy ra rồi, y như rằng =)) đọc đến đoạn Ngạn thấy bản thân có cảm xúc với Trà Long thì mình lắc đầu ngao ngán và càng không ưa anh này hơn. Thêm nữa, bản thân tình cảm của Ngạn với Hà Lan mình cũng thấy không ổn lắm, vì dường như Ngạn chỉ yêu Hà Lan của ấu thơ, yêu làng Đo Đo qua Hà Lan mà chẳng mấy nhiệt thành tha thiết với con người thật của cô gái ấy. Hà Lan. cảm giác như Nguyễn Nhật Ánh cố tình xây dựng để Hà Lan không được yêu thích, khi cô ấy được miêu tả như một kẻ chỉ biết ra đi mà không đoái hoài đến cội nguồn, đến quê hương xứ sở để rồi cũng chính vì cách sống ấy mà mang đến bất hạnh cho bản thân. hình như Hà Lan cũng bị “ghét” vì không chấp nhận tình cảm của Ngạn nữa? trời ơi thật lòng nhé, mình đồng cảm với quyết định của Hà Lan. Ngạn thương Hà Lan quá nhiều, nhưng sẽ không bao giờ có thể mang hạnh phúc trọn vẹn tới cho Hà Lan được. kiểu yêu thương của Ngạn đúng là sâu đậm đấy, nhưng ngẫm ra sẽ rất khổ cho đối phương. Cuối cùng là Trà Long. cô bé này là nhân vật mình thấy thương nhất, đang yên đang lành tự dưng bị đặt vào giữa một tình huống quá khó hiểu (và khó xử). nhưng thương thì thương thế thôi chứ cũng chẳng có cảm xúc gì hơn, bởi Trà Long được xây dựng hơi nhạt, chỉ là bản sao, là cái bóng thuở nhỏ của Hà Lan mà thôi Không thể phủ nhận Mắt biếc vẫn mang đậm dấu ấn của Nguyễn Nhật Ánh với lối viết mộc mạc, chân thành. cảnh làng quê trong Mắt biếc cũng đẹp, cũng yên bình thơ mộng, là những xáo động trong tâm hồn Ngạn bất kể thời gian. nhưng chỉ thế thôi và không thêm gì nữa. nhạt nhoà và hụt hẫng, ấy là những từ mình có thể dùng để nói về tác phẩm này. trước mình nghĩ có khi phim ra thì đi xem, nhưng đọc xong truyện rồi thì mình xin từ chối!
H.anhBạn có từng trải qua một tình yêu đẹp hay đau khổ cho mối tình đơn phương không bao giờ có hồi kết ? Đọc cuốn sách này tôi thấy cảm thương cho Ngạn – một chàng trai si tình, hết lòng với cô bạn thanh mai trúc mã có đôi mắt biếc mê người – Hà Lan. Để rồi Hà Lan chạy theo cám dỗ, có thai với kẻ khác, bị hắn ruồng bỏ. Đỉnh điểm của đau lòng: cô chỉ xem anh như người bạn, tìm đến anh để bày tỏ nỗi lòng, trút bầu tâm sự. Ngạn thật sự yêu Hà Lan, yêu rất nhiều nhưng không thể ôm cô vào lòng như ôm người yêu mà xoa dịu niềm đau của cô. Hà Lan cũng biết mình chứ! Có lẽ cô nghĩ mình đã không còn xứng đáng với tình yêu của Ngạn rồi. Để rồi cái kết không thể nao lòng hơn, Ngạn quyết định ra đi, bỏ làng, bỏ tất cả, chỉ giữ lại trong lòng một đôi Mắt biếc năm xưa mình đã từng yêu.
Giang HạMắt biếc là cuốn truyện dài đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi đọc. Mà không biết có phải vì cuốn sách này mà những tác phẩm sau này tôi đọc của ông cũng mang một vẻ gì đó buồn buồn. Mắt Biếc hay, chưa có một người bạn nào của tôi sau khi đọc Mắt Biếc mà tỏ ý không vừa lòng cả nhưng tôi thấy câu chuyện buồn quá, một chuyện tình buồn, một kết thúc buồn! Dù tôi thích Mắt Biếc, nhưng tôi vẫn không thích cái cách xây dựng cuộc đời của mỗi nhân vật, tính cách mỗi nhân vật. Dường như chẳng có ai trong câu chuyện chịu một lần vùng vẫy lại hoàn cảnh, cứ để cuộc đời đẩy đi, chưa một lần phản kháng dù là trong suy nghĩ. Thương lắm Mắc Biếc, thương lắm phận người!
Hoàng NgaMắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh
“Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi...Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…’’
.
Day dứt.
Cứ đến hè là mình lại đem cuốn này ra đọc một lần, tính đến bây giờ chắc cũng được 5, 6 lần gì đấy rồi.
Đối với mình, “�Mắt Biếc” dường như luôn gắn liền với những mùa hè.
Những mùa hè của Ngạn và Hà Lan hệt như một bức tranh vậy. Một bức tranh với những giọt nắng rớt trên thềm nhà Hà Lan, với chợ Đo đo lấp lánh ánh đèn mỗi khi đêm xuống, với khoảng sân trường ngủ im dưới tán phượng đỏ. Và cả những buổi chiều lẫn trong màu tím hoa sim.
Bức tranh mùa hè ấy, có đẹp, có nên thơ. nhưng lại dang dở. Dang dở ngày Hà Lan cất bước rời làng để đi theo những phồn hoa chốn thành thị. Dang dở ngày chỉ còn mình Ngạn bơ vơ giữa rừng tím hoa sim. Dang dở khi mà cả Ngạn lẫn Hà Lan đều đã đi một quãng đường quá xa để có thể quay trở lại. Mà cho dù có trở lại bao lần đi chăng nữa, thì có lẽ, chàng trai mà Hà Lan yêu vẫn sẽ không bao giờ là Ngạn.
Trở lại vấn đề gây tranh cãi gần đây: Hà Lan là người hướng nội ???? Cá nhân mình nghĩ thì, sao lại không? Không lẽ những cô gái bị thu hút bởi những lung linh, những phồn hoa thành thị thì không được hướng nội? Sao mà bắt họ gắn bó với quê hương được khi mà trái tim họ cơ bản là thuộc về thành phố? Biết đâu được Hà Lan cũng có những tâm tình, suy nghĩ nó giữ cho riêng nó mà người đọc làm sao biết được? Vì truyện chỉ kể qua nhân vật Ngạn nên ấn tượng đầu (là đầu nghen, lúc chưa có ngẫm lại í) của mình về Hà Lan chỉ là một cô gái hời hợt, ngây thơ và khờ dại. chỉ có điều cái thằng yêu nó còn khờ hơn nhiều ????
Đậu ĐỏĐọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh, tôi luôn có ám ảnh về những mối tình hồn hậu, trong sáng và in đậm dấu ấn trong nhân vật chính tới mãi tận bây giờ. Nhân vật của Nguyễn Nhật Ánh đều là những người lớn với tâm hồn trẻ dại, luôn có gì đó hiền hiền buồn buồn khó tả. Trên tất cả, tôi thích cách Nguyễn Nhật Ánh viết về những cảm xúc mang tên “lần đầu tiên”.Sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng cổ lỗ, nghèo nàn nơi phần cong của dải đất hình chữ S, Ngạn lớn lên cùng Hà Lan, cô bạn hàng xóm có một cái tên rất lạ và một đôi mắt đẹp lạ thường là đôi mắt biếc. Họ cùng học, cùng vui chơi, cùng lớn lên. Trong họ dần dần chớm nở một tình yêu lặng thầm dành cho nhau mà không dám tỏ bày. Để rồi khi lớn lên, khi cả hai cùng rời bỏ làng quê của mình để lên thành phố tiếp tục giấc mơ, ở nơi phồn hoa đô thị ấy, họ đã rẽ theo hai ngả đời. Một người vẫn đợi đó nhưng một người đã đi theo phương khác, hướng về nhau nhưng lại mãi không thuộc về cho nhau.Chắc hẳn ai cũng từng một lần gặp được người mà mình nghĩ sẽ chẳng thể nào rời xa. Người đó là giấc mộng, là ban mai, là cả bầu trời thanh xuân năm ấy, cuốn sách đã mang đến cho tôi những cảm xúc khó phai mờ!
Văn HươngCâu chuyện trong sách là mối tình của Ngạn và Hà Lan. Họ là bạn bè, lớn lên cùng nhau dưới cái êm đềm của làng Đo Đo cũng là quê hương của tác giả. Ngạn yêu Hà Lan. Cô là mối tình đầu của Ngạn. Ngạn say đắm đôi mắt xanh biếc như hòn bi của Hà Lan mà trẻ con thường chơi. Đôi mắt làm Ngạn yêu và cũng làm Ngạn đau khổ. Nhiều bạn trách Ngạn lụy tình. Mình không thấy thế. Ngạn yêu Hà Lan rất nhiều, nhưng tình yêu đó chỉ có tình cảm mà không có lí trí. Ngạn yêu bất chấp và mù quáng dù người con gái trong mắt anh có thế nào. Hạnh phúc trong đời Ngạn là ngắm nhìn Hà Lan và chính cô làm cuộc đời Ngạn khổ, khổ nhiều. Mà thực lúc đọc mình luôn thầm trách Hà Lan. Nếu không yêu sao Hà Lan không từ chối tình cảm của Ngạn? Biết những bản nhạc là viết cho mình sao Hà Lan không nói gì? Nói đến đây thì cũng phải trách Ngạn chưa hề nói ra tình cảm của mình. Nhưng Hà Lan vẫn hiểu. Nếu thế sao Hà Lan không từ chối? Từ chối Ngạn, từ chối sự chăm sóc của Ngạn cho Trà Long ? Còn về Trà Long, thực mình thương Trà Long nhất. Trà Long sinh ra trong hoàn cảnh đã không tốt, tình cảm mẹ cha không có lại phải trốn dưới bóng của mẹ mình để được chính người đã yêu thương mẹ mình từ lúc nhỏ đến bây giờ thương yêu. Nhưng mình rất đồng ý khi cuối truyện bác Ánh lại cho Ngạn đi, rời khỏi quê hương, rời khỏi Trà Long. Đó không phải là cái kết đẹp nhưng là cái kết êm dịu nhất. Cuốn sách trải ra êm dịu nhưng cũng nhiều đau thương. Nhiều đoạn bác Ánh làm thơ rất hay và đắt nhất trong truyện bác là những đoạn ẩn dụ tinh tế cực đỉnh : “ Cái thang này bắc lên đầu hồi chứ đâu phải bắc lên trái tim của Hà Lan. Trà Long còn nhỏ, nó chỉ sợ tôi u đầu, nó đâu sợ trái tim tôi xây xát. Cháu đâu có biết, tìm trứng chim cho cháu đối với chú có khó khăn gì, chỉ có tìm hạnh cho mình chú mới chẳng biết tìm đâu “. Và còn nhiều đoạn văn xuôi nhưng ngôn ngữ cứ như thơ vậy, chắc lại trong truyện nhiều thơ quá nên ngôn ngữ của bác nó cũng lây nhiễm theo. Sách sắp được chuyển thể thành phim và cá nhân mình thấy ngưỡng mộ đạo diễn Victor Vũ- người đã chọn diễn viên đóng bộ phim này, họ như sinh ra để dành cho MẮT BIẾC vậy. Hà Lan đúng là ánh mắt đã “giết chết” Ngạn.
Thùy“Mắt Biếc- Tình đầu, một thời cứ ngỡ một đời…
Câu chuyện là một bản nhạc buồn với hai nốt nhạc chính mang tên Ngạn- chàng trai si tình và Hà Lan- người con gái có đôi mắt biếc. Bối cảnh bao trùm toàn bộ những thanh âm và xúc cảm chính là Đo Đo- một làng quê mộc mạc, bình dị với những con người hiền lành, chất phác. Mảnh đất ấy cũng là nơi Ngạn- Hà Lan sinh ra và lớn lên, cùng nhau vun đắp biết bao kỉ niệm đẹp đẽ từ thuở ấu thơ- đó là niềm vui của những đứa trẻ chia nhau vị ngọt trái thị quê, là những buổi chiều bắt nhái ngoài đồng, khi lang thang trong ngôi chợ làng với niềm háo hức, và chẳng thể thiếu bao cuộc dạo chơi trong khu rừng sim chở đầy kí ức. Ngạn đã gửi gắm vào Đo Đo một tình yêu trong trẻo và ấm áp dành cho Hà Lan.Thế nhưng...thời gian nghiệt ngã biến mọi thứ trở thành dĩ vãng. Những đứa trẻ trốn ngủ trưa đi bắt tổ chim năm nào xa quê lên thành phố học tập với bao khát vọng tuổi trẻ. Ở nơi phồn hoa ấy, từ một cô gái giản dị, nhút nhát, Hà Lan đánh mất bản thân, đánh rơi tình cảm âm thầm mà cao cả của Ngạn, quay lưng với Đo Đo, để mình Ngạn, mình Ngạn cất giữ từng thước phim kỉ niệm trong trái tim yêu thương vô điều kiện. Ngạn đau đớn chứng kiến mối tình của Hà Lan và Dũng- chàng trai thành phố đã đem đến bao đau khổ cho người con gái anh thương, cũng là cha của Trà Long- đứa bé tội nghiệp bị cha bỏ rơi được sinh ra khi mẹ nó mới 17 tuổi. Suốt những tháng ngày cơ cực của Hà Lan, chỉ mình Ngạn hi sinh tuổi trẻ bên cạnh hai mẹ con cô. Ngạn thương Hà Lan, lại thương cả Trà Long- đứa bé anh chăm sóc, dạy dỗ và coi như con ruột. Rồi anh thương cho tình cảm của mình- “Cắm xuống đất/ Để mọc lên trái đắng”. Ngạn yêu Hà Lan nhưng chưa một lần dám thổ lộ mà chôn giấu tình cảm ấy từ khi còn là một đứa trẻ đến khi trở thành một người đàn ông ở tuổi trung niên, thậm chí đến hết cuộc đời. Tình yêu lặng thầm ấy được Ngạn gửi gắm vào bao bản tình ca đầy xót xa và u sầu. Đo Đo là tất cả đối với Ngạn, là nơi Ngạn được gặp và yêu Hà Lan, nơi Ngạn cất giữ một tình yêu mãnh liệt cho người con gái có đôi mắt biếc. Nhưng… cũng đã đến lúc…đến lúc Ngạn phải nói lời giã từ, giải thoát cho mình khỏi làng quê thơ mộng nhưng đượm buồn, khỏi một chuyện tình không hồi kết, bỏ lại tình cảm trong sáng của Trà Long đáng thương, chôn vùi tình yêu dành cho Hà Lan đáng trách nhưng cũng thật tội nghiệp. Và Đo Đo- nơi bắt đầu cũng chính là nơi kết thúc!
Chính bao xúc cảm được chắt chiu từ “Mắt Biếc” là nguồn cảm hứng để tôi viết lên những dòng tự sự của tuổi 17:
Nếu thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất
Xin làm ơn đừng lỡ vé cuối cùng
Trân trọng người xem ta là tất cả
Biết mai này, ai đợi trạm dừng chân? ”
Vài dòng tâm sự: Mỗi lần đọc lại “Mắt Biếc”, trái tim tôi không khỏi nhói đau khi nghĩ về mối tình của Ngạn. Tôi thương Ngạn, thương cho tình cảm đẹp đẽ đầy hi sinh anh dành cho Hà Lan. Tôi thương cho số phận chàng trai si tình kiếm tìm hạnh phúc trong vô vọng, luôn mang vết thương của mối tình đầu dang dở. Tôi thương cho cuộc đời quá chông gai của người con gái mang tên Hà Lan. Dẫu biết rằng tuổi trẻ không thể tránh khỏi những sai lầm, nhưng sự lạc lối của Hà Lan đã vô tình viết lên đau khổ cho bao người, đặc biệt là trái tim Ngạn. Tôi thương Trà Long- cô bé tội nghiệp khi mới sinh ra, rồi khi lớn lên lại đem lòng yêu người chú đã khắc tên mẹ mình vào trái tim yêu thương tha thiết. Và tôi thương cả những người thân của họ, phải chứng kiến cuộc đời bất hạnh của những đứa con. “Mắt Biếc” khép lại mà vang vọng những dư âm neo đậu mãi trong tâm hồn độc giả. Tôi gấp lại trang sách với những giọt nước mắt đầy xót xa, lòng không thôi vấn vương bức thông điệp đầy ý nghĩa:” Có hai thứ mà đời người nhất định không được bỏ lỡ: một là chuyến xe cuối cùng, hai là người yêu thương ta thật lòng”…
ThyCâu chuyện là một bản nhạc buồn với hai nốt nhạc chính mang tên Ngạn- chàng trai si tình và Hà Lan- người con gái có đôi mắt biếc. Bối cảnh bao trùm toàn bộ những thanh âm và xúc cảm chính là Đo Đo- một làng quê mộc mạc, bình dị với những con người hiền lành, chất phác. Mảnh đất ấy cũng là nơi Ngạn- Hà Lan sinh ra và lớn lên, cùng nhau vun đắp biết bao kỉ niệm đẹp đẽ từ thuở ấu thơ- đó là niềm vui của những đứa trẻ chia nhau vị ngọt trái thị quê, là những buổi chiều bắt nhái ngoài đồng, khi lang thang trong ngôi chợ làng với niềm háo hức, và chẳng thể thiếu bao cuộc dạo chơi trong khu rừng sim chở đầy kí ức. Ngạn đã gửi gắm vào Đo Đo một tình yêu trong trẻo và ấm áp dành cho Hà Lan.Thế nhưng...thời gian nghiệt ngã biến mọi thứ trở thành dĩ vãng. Những đứa trẻ trốn ngủ trưa đi bắt tổ chim năm nào xa quê lên thành phố học tập với bao khát vọng tuổi trẻ. Ở nơi phồn hoa ấy, từ một cô gái giản dị, nhút nhát, Hà Lan đánh mất bản thân, đánh rơi tình cảm âm thầm mà cao cả của Ngạn, quay lưng với Đo Đo, để mình Ngạn, mình Ngạn cất giữ từng thước phim kỉ niệm trong trái tim yêu thương vô điều kiện. Ngạn đau đớn chứng kiến mối tình của Hà Lan và Dũng- chàng trai thành phố đã đem đến bao đau khổ cho người con gái anh thương, cũng là cha của Trà Long- đứa bé tội nghiệp bị cha bỏ rơi được sinh ra khi mẹ nó mới 17 tuổi. Suốt những tháng ngày cơ cực của Hà Lan, chỉ mình Ngạn hi sinh tuổi trẻ bên cạnh hai mẹ con cô. Ngạn thương Hà Lan, lại thương cả Trà Long- đứa bé anh chăm sóc, dạy dỗ và coi như con ruột. Rồi anh thương cho tình cảm của mình- “Cắm xuống đất/ Để mọc lên trái đắng”. Ngạn yêu Hà Lan nhưng chưa một lần dám thổ lộ mà chôn giấu tình cảm ấy từ khi còn là một đứa trẻ đến khi trở thành một người đàn ông ở tuổi trung niên, thậm chí đến hết cuộc đời. Tình yêu lặng thầm ấy được Ngạn gửi gắm vào bao bản tình ca đầy xót xa và u sầu. Đo Đo là tất cả đối với Ngạn, là nơi Ngạn được gặp và yêu Hà Lan, nơi Ngạn cất giữ một tình yêu mãnh liệt cho người con gái có đôi mắt biếc. Nhưng… cũng đã đến lúc…đến lúc Ngạn phải nói lời giã từ, giải thoát cho mình khỏi làng quê thơ mộng nhưng đượm buồn, khỏi một chuyện tình không hồi kết, bỏ lại tình cảm trong sáng của Trà Long đáng thương, chôn vùi tình yêu dành cho Hà Lan đáng trách nhưng cũng thật tội nghiệp. Và Đo Đo- nơi bắt đầu cũng chính là nơi kết thúc!
Chính bao xúc cảm được chắt chiu từ “Mắt Biếc” là nguồn cảm hứng để tôi viết lên những dòng tự sự của tuổi 17:
Nếu thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất
Xin làm ơn đừng lỡ vé cuối cùng
Trân trọng người xem ta là tất cả
Biết mai này, ai đợi trạm dừng chân? ”
Vài dòng tâm sự: Mỗi lần đọc lại “Mắt Biếc”, trái tim tôi không khỏi nhói đau khi nghĩ về mối tình của Ngạn. Tôi thương Ngạn, thương cho tình cảm đẹp đẽ đầy hi sinh anh dành cho Hà Lan. Tôi thương cho số phận chàng trai si tình kiếm tìm hạnh phúc trong vô vọng, luôn mang vết thương của mối tình đầu dang dở. Tôi thương cho cuộc đời quá chông gai của người con gái mang tên Hà Lan. Dẫu biết rằng tuổi trẻ không thể tránh khỏi những sai lầm, nhưng sự lạc lối của Hà Lan đã vô tình viết lên đau khổ cho bao người, đặc biệt là trái tim Ngạn. Tôi thương Trà Long- cô bé tội nghiệp khi mới sinh ra, rồi khi lớn lên lại đem lòng yêu người chú đã khắc tên mẹ mình vào trái tim yêu thương tha thiết. Và tôi thương cả những người thân của họ, phải chứng kiến cuộc đời bất hạnh của những đứa con. “Mắt Biếc” khép lại mà vang vọng những dư âm neo đậu mãi trong tâm hồn độc giả. Tôi gấp lại trang sách bằng những giọt nước mắt đầy xót xa, lòng không thôi vấn vương bức thông điệp đầy ý nghĩa:”Đời người có hai điều nhất định không được bỏ lỡ: một là chuyến xe cuối cùng, hai là người yêu thương ta thật lòng...”
PhuTruyện là mối tình đơn phương của Ngạn - một anh chàng si tình nhưng không đủ mạnh mẽ để hành động vì tình yêu. nói thẳng luôn là mình không thể ưa nổi nhân vật này. Ngạn yêu say đắm, yêu đến mức quyến luyến bi luỵ. Ngạn luôn giữ trong lòng tình cảm dành cho Hà Lan, anh không thổ lộ, mà đúng hơn là không dám thổ lộ, có lẽ vì sợ sẽ cắt đứt sợi dây liên kết mong manh giữa hai người. giữ trong lòng và dằn vặt bản thân thì ok thôi, đấy là quyết định của anh ấy, nhưng những gì anh đã và có thể sẽ gây ra cho người khác vì chuyện riêng của bản thân thì mình thấy khó chấp nhận.
Ngạn quá si mê Hà Lan đến mức thấy hình bóng cô ở đứa con gái, đến mức “yêu” luôn cả hình bóng đó và gieo vào trái tim cô bé những mộng ước viển vông. từ khi Trà Long bắt đầu xuất hiện mình đã thấy có cái gì đó không hay ho sắp sửa xảy ra rồi, y như rằng =)) đọc đến đoạn Ngạn thấy bản thân có cảm xúc với Trà Long thì mình lắc đầu ngao ngán và càng không ưa anh này hơn.
Thêm nữa, bản thân tình cảm của Ngạn với Hà Lan mình cũng thấy không ổn lắm, vì dường như Ngạn chỉ yêu Hà Lan của ấu thơ, yêu làng Đo Đo qua Hà Lan mà chẳng mấy nhiệt thành tha thiết với con người thật của cô gái ấy.
Hà Lan. cảm giác như Nguyễn Nhật Ánh cố tình xây dựng để Hà Lan không được yêu thích, khi cô ấy được miêu tả như một kẻ chỉ biết ra đi mà không đoái hoài đến cội nguồn, đến quê hương xứ sở để rồi cũng chính vì cách sống ấy mà mang đến bất hạnh cho bản thân. hình như Hà Lan cũng bị “ghét” vì không chấp nhận tình cảm của Ngạn nữa? trời ơi thật lòng nhé, mình đồng cảm với quyết định của Hà Lan. Ngạn thương Hà Lan quá nhiều, nhưng sẽ không bao giờ có thể mang hạnh phúc trọn vẹn tới cho Hà Lan được. kiểu yêu thương của Ngạn đúng là sâu đậm đấy, nhưng ngẫm ra sẽ rất khổ cho đối phương.
Cuối cùng là Trà Long. cô bé này là nhân vật mình thấy thương nhất, đang yên đang lành tự dưng bị đặt vào giữa một tình huống quá khó hiểu (và khó xử). nhưng thương thì thương thế thôi chứ cũng chẳng có cảm xúc gì hơn, bởi Trà Long được xây dựng hơi nhạt, chỉ là bản sao, là cái bóng thuở nhỏ của Hà Lan mà thôi
Không thể phủ nhận Mắt biếc vẫn mang đậm dấu ấn của Nguyễn Nhật Ánh với lối viết mộc mạc, chân thành. cảnh làng quê trong Mắt biếc cũng đẹp, cũng yên bình thơ mộng, là những xáo động trong tâm hồn Ngạn bất kể thời gian. nhưng chỉ thế thôi và không thêm gì nữa. nhạt nhoà và hụt hẫng, ấy là những từ mình có thể dùng để nói về tác phẩm này. trước mình nghĩ có khi phim ra thì đi xem, nhưng đọc xong truyện rồi thì mình xin từ chối!
MụcCác nhân vật nam chính của bác Ánh luôn mang một vẻ chân chất và dung dị đậm chất làng quê. Ngạn yêu Hà Lan như yêu quê hương xứ sở, tình yêu nồng nàn như màu đỏ rực của hàng phượng vĩ ngày hè. Tình yêu luôn ở đấy, lặng lẽ đau đớn nhưng âm ỉ một sức sống không bao giờ bị cuộc đời vùi lấp. Phải hơn 20 năm cho một người con gái, lặng lẽ chờ mong và hy vọng. Nhiều người nói Ngạn quá hèn nhát vì không dám tỏ tình với Hà Lan nhưng mình thấy Ngạn đã làm việc đó cả ngàn lần qua từng lời hát. Hà Lan khi nghe những lời bài hát đã biết ngay là viết cho mình, đó là một điều hiển nhiên đến mức không cần chứng minh. Bạn biết là con gái luôn biết những điều đó mà, có chăng vì người ấy không muốn đáp lại chứ chẳng phải vì không nhận ra đâu. Trái tim đập nhưng không hướng về cùng một hướng thì đành để thế thôi.
ThanhTôi đã đọc lại rất nhiều lần cuốn "Mắt biếc" của Nguyễn Nhật Ánh và cũng đã xem bản điện ảnh của cuốn sách này chuyển thể. Mỗi lần đọc và cả lần xem phim đều cho tôi những cảm nhận rất khác nhau. Có lẽ vì mỗi lần tôi lại để ý đến những chi tiết khác với lần đọc trước. Đối với tôi, cả Ngạn và Hà Lan đều có những điều đáng tiếc nuối. Ngạn và Hà Lan quen nhau từ nhỏ. Đúng như lời bài hát của Phan Mạnh Quỳnh, có những thứ tình cảm tưởng chừng như vu vơ ngang qua nhưng đâu ngờ lại kéo dài hết cả cuộc đời. Ngạn đã có cơ hội nhưng lại để nó vụt mất và cuối cùng chỉ còn có thể là người đứng bên cạnh dõi theo cuộc đời của Hà Lan. Hà Lan ở cái tuổi mới lớn bị những thứ xa hoa, hào nhoáng cám dỗ làm cho mê muội. Đến khi nhìn lại, Hà Lan tự cảm thấy mình không còn xứng đáng để nhận tình yêu của Ngạn nữa. Tiếc thay cho hai con người ấy....
ThyMình xin dành lời khen ngợi cho những bài thơ xuất hiện trong quyển sách này, điển hình là đoạn mình trích ở trên. Nhẹ nhàng mà sao thật sâu lắng! Nói không ngoa thì chính những vần thơ ấy đã giúp cho câu chuyện khắc sâu vào trong tiềm thức độc giả với hình ảnh nỗi buồn man mác. Có lẽ từ khi đọc “mắt biếc”, mùa hè trong mình trở thành điều gì đó mà chẳng thể gọi tên. Một chút buồn, một chút nhớ, một chút cuồng nhiệt, một chút hoài vọng hay đợi chờ. Cái mùa sinh ra để ấp iu những câu chuyện tình đơn phương bi thảm nao lòng, dù vậy, theo một cách nào đấy vẫn rất đẹp đẽ.
Nguyễn Nhật Ánh chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng, đúng là vậy. “Mắt biếc” thực sự là một tác phẩm khiến người ta phải nghẹn ngào lúc gấp trang sách cuối cùng. Ai mà chưa từng yêu đơn phương, nhỉ? Nhưng để mà yêu điên cuồng, dài đằng đẵng như Ngạn thì rất hiếm. Mình đồng cảm với Ngạn, và mình tin tất cả độc giả khi đọc cũng sẽ đồng cảm với Ngạn. Thương cái sự si tình ấy, mãi chẳng thể dứt ra nổi bóng hình của một người. Thương luôn cả sự hi sinh của anh dành cho cuộc sống của Hà Lan nữa.
Ngạn và Hà Lan là hai người bạn thời niên thiếu với nhau. Hà Lan là người bạn con gái đầu đời của Ngạn, cũng là rung động thuở niên thiếu của anh.Ngạn thả tâm tư của mình vào lời ca tiếng đàn, và chỉ dám làm điều đó.Cả năm trời hát cho người mình thích nghe nhưng lại chả có lấy một lời thổ lộ, mãi sau này vẫn vậy. Cũng bởi điều này mà mối tình đơn phương của Ngạn mới kéo dài dai dẳng, trong thầm kín. Ta cũng không trách được Hà Lan, ừ thì cô biết tình cảm của Ngạn, nhưng một lời bày tỏ cũng không có thì hồi đáp thế nào đây?
Năm cấp III, sóng gió rồi cũng ập tới. Hà Lan bắt đầu ra thành phố học. Cô tình cờ quen biết Dũng. Hắn học dở, và cũng rất lười học. Được cái, Dũng mạnh bạo chứ chả nhút nhát như Ngạn. Có vẻ vì những điều đó, nên Hà Lan đem lòng cảm mến Dũng. Nhanh chóng như cái cách cô yêu thích sự xa hoa thành phố vậy. Tất nhiên Ngạn biết, và anh đã chọn cách im lặng chúc phúc cho cô, ôm nỗi buồn riêng mình. Còn làm gì được nữa đây, người mình thương thương người khác rồi! Ở khúc này, ta sẽ thấy rất rõ cách hành văn xuất sắc của tác giả, câu cú gián tiếp nhẹ nhàng, nhưng đủ để ta cảm nhận được tâm trạng của Ngạn sầu bi thế nào. “Nỗi buồn mênh mông như biển, tôi bơi suốt đêm vẫn chưa ra khỏi. Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bơi, ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc đuôi dài làm xuất hiện những đốm bọt màu sữa như những ngôi sao nhỏ. Có ngôi sao nào mang tên gọi Hà Lan?”
Mình thật sự thấy tội cho Ngạn. Phải chứng kiến cảnh người mình yêu đau khổ vì một người khác, và hơn thế nữa, Ngạn bị đem ra làm nơi để Hà Lan có thể khóc, và chỉ cần khi khóc mà thôi. Hà Lan vì yêu Dũng quá dại khờ nên trót bồng bột, cô có thai với Dũng khi chỉ mới lớp 11. Vì thế nên cô phải nghỉ học để sinh con. Khỏi nói cũng đủ hiểu Ngạn sốc như nào, nhưng hơn hết là anh thương cho Hà Lan. Cả tương lai của cô gần như phải gác lại do cái sai lầm ấy, giờ phải lầm lũi nuôi con. Dũng thì lật mặt, anh chẳng chịu trách nhiệm với Hà Lan mà lại cưới người con gái khác. Mà cũng tại Hà Lan, tại cái sự dại dột trước cám dỗ của cô. Chuyện của mình thì mình buồn là hiển nhiên, nhưng có một người khác vì mình mà buồn hơn cả mình thì mới đáng nói.
Con gái của Hà Lan đặt tên là Trà Long. Sau khi sinh một thời gian, Hà Lan để cô bé cho ông bà ngoại ở quê chăm sóc. Vừa lúc, Ngạn cũng về làng để hành nghề thầy giáo. Ngày nối ngày, tháng nối tháng, anh đồng hành cùng Trà Long từ lúc cô bé xíu đến lớp 1, lớp 2, lớp 3,..đến khi cô bé là một thiếu nữ. Cô bé cũng biết chuyện của chú Ngạn và mẹ, biết việc mẹ cô dù có độc thân cả đời cũng không lấy chú đã khiến chú đau lòng ra sao. Và một sự thật khó tránh khỏi, đó là Trà Long càng lớn càng giống mẹ, giống tới mức Ngạn chẳng thể phân biệt nổi cô bé và người mình thương năm nào. Nhưng Trà Long khác Hà Lan. Cô bé yêu Đo Đo như Ngạn, cô bé mạnh mẽ chứ không yếu đuối, đặc biệt Trà Long luôn làm Ngạn vui. Chính Ngạn đôi khi cũng bỡ ngỡ: Có phải chăng cô bé này sinh ra là để thực hiện những điều anh hoài công chờ đợi ở Hà Lan? Không biết đó có phải nguyên do không, mà Ngạn bắt đầu có cảm xúc đặc biệt với Trà Long. Trà Long như ánh mặt trời ấm áp, cô bé thổi hơi ấm đến bên đời Ngạn, làm cho chúng ta hoài mong về một cái kết đẹp cho chàng nam chính si tình. Những kỉ niệm của hai “chú cháu” trên đồi sim hay suối Lá, những mùa phượng đỏ ứa máu khi Trà Long rời làng đi học đã âm thầm tạo nên một chuyện tình đẹp mà ai cũng hiểu, có lẽ vậy.Nhưng buồn thay, ở kết truyện, Ngạn đã vô tình nhận ra mối tình của anh với Trà Long chỉ là sự nối dài của bóng hình Hà Lan. Và anh đã chọn cách lặng lẽ ra đi. Như thể hiện sự ghê rợn với bản thân, để trốn tránh Trà Long, trốn tránh thực tại, hơn hết là để bày tỏ sự hối lỗi trước cô bé, trước những điều mà cô bé đã làm cho anh mà anh chẳng thể hồi đáp...
Cái kết dù hay nhưng vẫn làm mình hụt hẫng. Về Trà Long, mình thích sự thuần khiết, trong trẻo, chân thành ấy, bằng cách riêng của bản thân, cô bé mong có thể bù đắp được vết thương lòng mà mẹ mình gây ra cho Ngạn. Tình cảm của cô bé dành cho anh là cả một quá trình hình thành từ tình thương gắn bó cộng thêm sự rung động đầu đời, là thứ tình cảm quý giá khó thể tả nên thành câu chữ.Chờ đợi qua từng mùa phượng vĩ, Trà Long hạnh phúc khi đến ngày cô được sải bước về làng, vậy mà, chỉ trong tích tắc, người đàn ông cô yêu nhất trên đời biến mất khỏi cuộc sống của cô, mang theo những ấp ủ dở dang và miền kí ức đậm sâu ấy, còn gì đau lòng hơn đây?
Bài viết của mình không quá xuất sắc, nhưng mình rất hi vọng đã truyền tải được phần nào cái “hồn” của tác phẩm đến mọi người. Một quyển sách đậm chất thơ, bình dị không quá cao trào mà vẫn để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lòng độc giả.
Lam2020-07-21 05:37:46
Với mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm. Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả. Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
hà thanhCâu chuyện này rất hay và cũng đã được chiếu trên rạp rồi nói về mối tình của Ngạn và Hà Lan về cuộc đời suy tình của Ngạn rất dây dứt. Ai đã chót đọc tác phẩm này giống mik thì thấy phim ko hay cho lắm mặc dù đã xem nhưng cuốn sách cứ làm cho người đọc cảm thấy bồi hồi về mối tình của Ngạn và Hà Lan sự tiếc nối giữa mối tình này. Và có một câu rất hay “Trên cuộc sống này có hai thứ mà mình không thể nào quên đó là Chuyến xe cuối cùng để về quê và Không bỏ người yêu thương mình thật lòng”
T.AMình đã khóc khi đọc cuốn sách, mình thương Ngạn, mình thương Hà Lan, mình thương Trà Long. Câu chuyện mở đầu với sự hồn nhiên của những đứa trẻ. Ngạn và Hà Lan thân với nhau suốt những năm tháng đi học ở làng Đo Đo. Chàng trai nhút nhát ấy đem lòng yêu cô bạn nhỏ của mình, đem tình yêu trong sáng ấy gửi vào mùa hè, gửi vào những lời hát, gửi vào cả rừng sim tím. Cứ ngỡ rằng cái mối tình đầu ấy sẽ đi đến một kết thúc viên mãn cho đến khi Hà Lan lên thành phố học. Môi trường thay đổi, con người ta cũng có những suy nghĩ khác đi. Hà Lan đem lòng yêu Dũng. Và rồi một ngày Hà Lan sai lầm xảy ra, Hà Lan có con với Dũng Tuy vậy, Ngạn chưa bao giờ hết yêu Hà Lan dù bao chuyện xảy ra. Liệu rằng, trong cuộc sống của chúng ta còn chàng trai chung tình như Ngạn? Còn cô gái ngốc nghếch như Hà Lan? Một câu chuyện tràn đầy cảm xúc trong từng câu chữ
đôngVới mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm. Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả. Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
AnhTuyệt vời! Ngạn và Hà Lan là bạn từ nhỏ, tình cảm của Ngạn đối với Hà Lan đã rất sâu đậm. Ngạn nhút nhát, đã nhiều lần Hà Lan chủ động nhưng Ngạn cũng không dám tỏ tình, đến bài hát mình sáng tác cũng không dám nhận. Ngạn yêu Hà Lan, nhưng là Hà Lan của làng Đo Đo. Đó cũng là lí do mà Hà Lan chọn Dũng chứ không chọn Ngạn. Dũng tuy là một người không chung thủy nhưng Dũng lại đem đến cho Hà Lan sự an toàn hơn khi ở bên Ngạn, đến khi Dũng có bỏ Hà Lan thì người đàn ông mà Hà Lan yêu sau đó cũng là người có nét giống với Dũng chứ không phải giống Ngạn. Còn về Trà Long với Ngạn, Ngạn dành tình cảm cho Trà Long cũng là những tình cảm chưa được bộc lộ với Hà Lan. Đến cuối cùng, Ngạn cũng nhận ra tình cảm và rời khỏi Trà Long nhưng lại để lại cho Trà Long một nỗi buồn sâu sắc.
MaiTớ vốn không phải là một người dành tình yêu đặc biệt cho những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh. Câu chuyện của bác Ánh mà mình cảm thấy hợp gu nhất có lẽ là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Mình chỉ biết đến “Mắt biếc” khi bắt đầu có dự án chuyển thể thành phim. Cuốn sách này cũng chỉ được đọc khi nó quá nổi trên mạng xã hội, bởi mình khá tò mò muốn biết lý do của sự nổi đó. Ai ngờ đâu, mình tụt từ trên mây rơi xuống địa tầng thứ bao nhiêu không đếm nổi. Có lẽ người người nhà nhà đã đọc cuốn sách này rồi, thế nên mình chỉ nêu một vài cảm nhận nho nhỏ thôi, chứ chê nhiều chắc là follower rơi không phanh á .
.
↪️Ngôn ngữ đậm chất thơ.
Đây là điều duy nhất mình ấn tượng và còn đọng lại trong suy nghĩ của mình sau khi đọc Mắt biếc. Có lẽ do viết về chủ đề tình yêu đơn phương, nên ngôn ngữ tha thiết và mơ mộng, thể hiện rất rõ tình cảm mà Ngạn dành cho Hà Lan. Nếu như muốn trích dẫn quote hay, thì có lẽ câu nào trong sách cũng trích ra được luôn í. .
Thu CúcĐã có một “Mắt biếc” thật đẹp đẽ, hoài niệm nhưng cũng đầy nỗi ám ảnh, day dứt và đau lòng đến thế…
Là “Mắt biếc” đó, một tác phẩm luôn được xướng tên đầu tiên khi nhắc đến nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, giữa vô vàn những câu chuyện đậm chất riêng khác từ bác. Là “Mắt biếc” ấy, mỗi khi ta kể nhau về những câu chuyện tình trong sáng, thơ ngây nhưng cũng lắm nỗi buồn… Là “Mắt biếc” đã lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của đọc giả đến từ mọi lứa tuổi. Là một “Mắt biếc” đầu tiên, và duy nhất, in dấu trong lòng tôi thật đậm nét làm sao!
“Cuộc đời đã thực sự đổi thay . Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra .”
Chuyện kể về Hà Lan và Ngạn, một đôi bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau dưới vùng trời tuổi thơ ở làng Đo Đo. Để rồi khi lớn lên, cùng nhau khăn gói lên thành phố tiếp tục con đường học vấn của mình, đối mặt với những phù phiếm xa hoa, những ngọn đèn đường lấp lánh cùng ánh điện, đối mặt với sự trưởng thành, cuộc đời hai người dần rẽ sang hai hướng khác nhau mà ở đó, Ngạn luôn chờ đợi cô bạn ngày nào của mình quay về với tình yêu thầm lặng của mình…
Trước cả cốt truyện, điều thu hút tôi đầu tiên từ những trang đầu chính là ngòi bút của bác Ánh. Tôi nhận thấy bác Ánh ở tác phẩm này như một “bậc thầy ngôn từ” khi đã vận dụng và khai thác triệt để một cách xuất sắc những biện pháp nghệ thuật ẩn dụ, hay lời nói, hình ảnh đầy sức gợi hình gợi tả, khiến khung cảnh làng quê bỗng trở nên thật lung linh, đẹp đẽ làm sao! Vẫn là con đường làng quen thuộc ấy, là rừng Sim tím lặng lẽ, là lớp vỡ lòng cùng người thầy nghiêm khắc ở làng....Tất cả đều trở nên thật sống động, gần gũi, như thể chúng đang sống cùng với hai nhân vật chính chứ không đơn thuần là những cảnh vô tri vô giác. Và cũng chính chúng là nhân chứng của thời gian, là “chiếc hộp” kỉ niệm của biết bao đứa trẻ làng Đo Đo, kể cả Ngạn và Hà Lan. Ngay từ nhỏ, Hà Lan đã luôn là cả thế giới của Ngạn. Cậu đánh nhau đến bầm người để giật lấy cái dùi cho cô đánh, leo lên cành cây cao để lấy trứng chim sặc sỡ màu sắc, lén trèo vào vườn nhà người ta để thu những quả thị rơi rụng về... Thậm chí chỉ vì Hà Lan bị con thầy Phu bắt nạt mà không màn hình phạt đáng sợ của thầy, liều mình đánh bật kẻ đã gây thương tổn cho Hà Lan, để rồi ngất xỉu giữa sân vì hình phạt nhảy cóc giưa trời nắng nóng. Bản tính tưởng như thật hiếu động của một đứa trẻ ấy, thật không ngờ đến tận khi đã là chàng trai trưởng thành, vẫn như vậy, vẫn một lòng với cô gái mang đôi mắt biếc tuyệt đẹp nhưng lại bạc phận, như người xưa vẫn nói “Hồng nhan bạc phận”.
Đọc xong “Mắt biếc”, điều làm tôi buồn không chỉ là tình cảm thầm lặng hơn 20 năm của Ngạn dành cho cô bạn của mình, là sự đợi chờ trong vô vọng, mà hơn nữa, là cái tình, cái nghĩa cậu dành cho làng Đo Đo, cái làng quê nghèo nàn, chẳng mấy ai muốn ở lại khi đã đủ lông đủ cánh bay đi. Ngạn thương làng mình, thương quê mình. Ngạn yêu sao cái giàn hoa thiên lý nhà Hà Lan, nơi ngày nào hai đứa cùng ngồi ngắm ánh trăng vàng rơi xuống đỉnh đầu. Ngạn bồi hồi, xao xuyến mỗi chiều đạp xe ngang qua rừng Sim. Sim vẫn tím như thế, một màu tím ngỡ như là giấc mộng. Để rồi giờ đây, phong cảnh cũ thân quen vẫn còn, nhưng người xưa lại chẳng thấy. Tình tan, mộng tàn. Ngạn thương làng, cũng như thương Hà Lan. Mỗi một góc nhỏ trong làng đều làm cậu nhớ đến cô, nhớ đến “Mắt biếc” ngày nào. Có thể có nhiều người sẽ rất trách Hà Lan rất nhiều, trách cô vì sao hiểu lòng Ngạn lại không đáp trả, trách cô sao mãi đeo đuổi một hình bóng không thuộc về mình, để rồi để lại đứa con gái dưới quê, một mình lập nghiệp. Nhưng với tôi, tôi giận Hà Lan hơn là trách. Tôi giận cô, giận những bản tình ca Ngạn hát cho cô vẫn không sao khiến cô quay về. Giận cô vì sao không quay về làng, quay về mái nhà xưa, quay về với người mẹ hiền. Tôi giận Hà Lan sao lại dại khờ ở tuổi 17, mà không nghĩ đến cảnh ba mẹ khổ cực nuôi mình ăn học. Giận! Quá giận! Giận hơn là thái độ của cô với con gái Trà Long của mình. Cuộc đời của Hà Lan luôn lỡ hẹn. Cô lỡ hẹn với Ngạn, lỡ hẹn với chính mình. Nhưng biết làm sao được? Chung quy thì, Hà Lan cũng chỉ là cô gái quê, dù đã lên thành phố, được sống trong cảnh nhung lụa, thì bản chất thật thà vẫn luôn ở đó, trong cô gái “quàng khăn đỏ” thơ ngây với đôi mắt biếc xinh đẹp. Cô dành trọn thanh xuân và nửa đời người, để nhớ đến người tình không bao giờ đến, kẻ đã phụ bạc cô. Về phần Ngạn, dường như nỗi đau mà Hà Lan gây ra cho anh đã dần được may vá lại bởi cô con gái bé nhỏ Trà Long của Hà Lan. Anh thương Trà Long, thương luôn cả phần tình cảm dành cho Hà Lan. Sự xuất hiện của Trà Long, như một viên thuốc chữa lành trái tim đã bị đục khoét và thương tổn nặng nề sau tất cả, là cầu nối giữa anh và làng Đo Đo, để phần tình cảm tại quê hương thêm phần gắn kết.
Đến cuối truyện, ngỡ như đã là một kết thúc có hậu cho đôi bên, khi Hà Lan cuối cùng cũng tìm được 1 tấm chồng nương tựa, Trà Long thuận lợi tốt nghiệp sư phạm trở về làng cùng Ngạn, thì Ngạn lại khăn gói ra đi, đặt dấu chấm hết cho tất cả. Đối với tôi, đây có lẽ cũng là cái kết ổn thoả nhất cho mỗi số phận. Trà Long và Ngạn đã vượt mức tình chú cháu, nhưng cũng lại chưa thể là tình yêu, bởi cuối cùng Ngạn mới hiểu, Trà Long chỉ là sự kéo dài bởi mối tình dang dở của anh và mẹ cô bé, anh nhìn Trà Long mà lòng càng thêm đau vì nhớ Hà Lan.
“Trà Long, làng mình bao giờ cũng đẹp. Cháu hiểu rõ điều đó hơn mẹ cháu. Làng mình đẹp, nhưng buồn. Hồi chú còn nhỏ, làng vui hơn. Cũng có thể làng vẫn thế thôi, nhưng bây giờ chú thấy khác. Khi lớn lên, người ta thường thấy mọi thứ khác đi, cháu ạ! Chúng ít rực rỡ hơn và ít trong suốt hơn.”
Đây không chỉ là câu chuyện của riêng Hà Lan, hay của Ngạn thôi, mà nó còn là hiện thân cho bao mối tình dang dở khác đã, luôn, và sẽ xuất hiện dù ở nơi đâu, niên đại nào. Nỗi buồn sẽ càng nhân lên gấp bội, cùng với việc nhận ra những giá trị sâu sắc. “Mắt biếc” không chỉ đem đến cho tôi một cảm xúc buồn thương đơn thuần cho một mối tình chẳng có kết thúc trọn vẹn, mà còn là nỗi hụt hẫng, thất vọng xen lẫn day dứt như chính mình là nhân vật, bởi tuổi thơ đẹp đẽ ấy của hai người. Chính vì khởi đầu quá đỗi nhiều ước vọng, đem đến cho ta những cảm xúc thăng hoa, hạnh phúc, hi vọng, nên kết thúc lại càng đau khổ. Mọi thứ cứ thế kết thúc. Không một lời báo trước, không một bữa tiệc chia tay, hay những cái ôm vĩnh biệt. Tất cả biến mất chỉ với một bức thư tay chất chứa bao tâm sự của một chàng trai đã đi qua nửa đời người, dành cho người con gái mang đôi mắt biếc đẹp như người thiếu nữ mà cậu dành trọn con tim mình cho cô bao năm qua. Thế nhưng, cuộc đời vốn là thế. Sẽ có những lúc ta đánh mất những điều thật quan trọng, thật quý giá với mình tự lúc nào không hay biết. Sẽ luôn có những cái kết chẳng trọn vẹn như thế. Có lẽ, khi đặt dấu chấm hết cho tác phẩm này, bản thân tác giả cũng có chút vương vấn, hoài niệm quá khứ. Có lẽ, điều mà bác Nguyễn Nhật Ánh muốn truyền tải đến mọi người, không chỉ là một chuyện tình đẹp nhưng dở dang, mà chính là thông điệp hãy trân trọng quỹ thời gian, từng khoảnh khắc mình có cùng người thân yêu của ta. Vì “Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người.”
Hãy để một đoạn trích từ bức thư của Ngạn dành cho Trà Long, bức thư đại diện lời kết tác phẩm, lắng đọng lại cảm xúc trong tâm hồn mỗi người:
“Ngày mai khi cháu nghe thấy tiếng còi tàu thì chú đã ở xa ngoài năm trăm dặm. Có một bài hát đã hát như thế. Chú đã nghe bài hát buồn bã này nhiều lần, nhưng không bao giờ chú nghĩ bài hát đó lại hát cho chú và người chú yêu dấu.
Ngày mai, khi cháu đến tìm chú hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu. Nhưng Trà Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu cũng sẽ không khóc, cháu sẽ không khóc, có phải thế không?”
Linh Bây giờ tôi hiểu tại sao cuốn tiểu thuyết này có quá nhiều sự cường điệu. Đó là câu chuyện đẹp nhất và buồn nhất từ trước đến nay. Câu chuyện kết thúc buồn bằng cách nào đó ở lại trong tôi một sự thất vọng. Nhân vật chính-Ngạn đứng một vị trí thụ động ở cả Hà Lan và Trà Long. Anh không bày tỏ tình cảm thật của mình với người khác. Mặc dù tình yêu của anh ấy đã được chuyển qua các bài hát của anh ấy, anh ấy đã không vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình. Sợ mất Hà Lan làm bạn? Can đảm thú nhận có thể giúp anh ta không lãng phí thời gian của mình cho Hà Lan. Ngay cả với Trà Long, chính anh lại tự làm tổn thương trái tim mình trong một lựa chọn ra đi. Nói chung, bài viết của tác giả đã thành công trong việc khắc họa các nhân vật và hình ảnh sống động về cuộc sống nông thôn trong cuốn sách
Huy"Mắt Biếc"- đó có lẽ là cuốn sách khác nhất của bác Ánh mà tôi từng đọc. Vẫn là một câu chuyện tình đơn phương được kể ở một làng quê giữa một chàng trai tới một cô gái như mọi câu chuyện khác. Nhưng ở đây "Mắt Biếc" lại là một cuốn sách khác, khác biệt nhất giữa những cuốn sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh khi chúng ta, những người độc giả được chứng kiến một tình yêu trong vô vọng của Ngạn tới cô bạn từ thuở thanh mai trúc mã của mình là Hà Lan khi cậu luôn chịu đựng, luôn chấp nhận và luôn che giấu tình cảm của mình và để rồi phải chứng kiến người con gái mình yêu rời đi khỏi bản thân mình để kiếm tìm một tình yêu với người khác, mặc cho việc mình nói lời yêu đến họ nhưng họ vẫn không thể yêu mình. Một cuốn sách mà khiến bản thân tôi thấy vừa giân vừa thương những nhân vật trong cuốn sách này. Một cuốn sách với kết thúc mở bỏ lưng chừng, day dứt như những chuyện tình trong cuốn sách này...
Hà Giang''Mắt Biếc' có lẽ là cuốn chuyện buồn nhất mà tôi từng đọc về tình yêu.Gấp lại cuốn sách,mình mới ngồi thần mặt ra nghĩ,sao không có cái kết đẹp cho Ngạn ,một chàng trai thư sinh,chân chất ,giản dị,đã đem lòng yêu say đắm Hà Lan .Nhưng phải nói thật là Nguyễn Nhật Ánh có tài dẫn dắt chuyện rất khéo,bình thường không bao giờ mình có hứng thú đọc những câu chuyện buồn,nhưng cuốn chuyện lần này thì mình lại ham đọc nó.Mình đủ kiên nhẫn để đọc đến cuối trang sách.Vì mình nhờ cái ''hy vọng'' mà bác Ánh đem lại,khiến người đọc phải tò mò,và tò mò thì phải đọc tiếp.Thú thật sau cuốn chuyện này ,mình đã rất muốn bác ra thêm nhiều cuốn sách nữa hơn nữa.
Minh MinhMình đọc cuốn Mắt biếc lần đầu cách đây đã rất lâu rồi. Lần ấy, mình cảm thấy không thích tác phẩm này lắm vì tính cách các nhân vật khiến mình không thể yêu thương được. Hà Lan biết tình cảm của Ngạn dành cho mình, nhưng cô cứ mặc kệ cậu ta thích mình, để rồi lỡ dở cả một đời người. Còn Ngạn, tại sao lại cứ cố chấp mãi như vậy? Theo đuổi một người không thích mình, lại còn thường xuyên đắm chìm vào những điều xưa cũ và muốn người khác cũng phải vậy. Sau này, khi tác phẩm sắp được chuyển thể thành phim, dân tình rầm rộ quá nên mình đọc lại. Lần này, mình cảm thấy thông cảm hơn cho các nhân vật. Chẳng phải ngoài cuộc sống cũng có rất nhiều người bị những thứ hào nhoáng, xa hoa làm mờ mắt sao? Nhất là ở cái tuổi mới lớn như Hà Lan. Đến khi Hà Lan hiểu chuyện rồi thì lại tự cảm thấy mình không xứng với tình cảm của Ngạn nữa. Mình cũng chưa từng được trải qua mối tình cả đời không quên nên vẫn cảm thấy Ngạn không nên vì chấp niệm mà bỏ lỡ những điều tươi đẹp khác của cuộc sống, tự làm khổ mình. Kết lại, đây là một tác phẩm hay và đáng đọc.
ChiMột câu chuyện tình buồn được viết nên bởi bác Ánh kể về mối tình đơn phương của nhân vật Ngạn đối với cô bạn thân hồi bé là Hà Lan còn được gọi là Mắt Biếc. Ngạn là đứa con trai hiếu động chuyên đi đánh nhau với các bạn đồng trang lứa. Còn Hà Lan là cô bé hiền lành với đôi mắt đẹp được thừa hưởng của cha mình. Lớn lên khi phải học xa nhà Hà Lan và Ngạn bị chia cắt không chỉ bởi khoảng cách địa lý mà còn là tính cách của mỗi người ngày càng đối nghịch nhau. Ngạn yêu quê hương của mình một lòng mong muốn quay trở về quê, còn Hà Lan như một con chim muốn tung cánh bay xa từ lâu đã chán với cuộc sống thôn quê. Khi Hà Lan phải lòng Dũng (người anh họ cũng Ngạn) Ngạn đau lòng nhưng chẳng thể làm gì. Cho đến khi Hà Lan sinh ra Hà Long, Ngạn vẫn một lòng yêu thương cô bé xem nó như người bạn thời thơ ấu của mình... chuyện khác họa tốt nội tâm nhân vật Ngạn với những đau khổ dày vò của mối tình đơn phương của minh để lại trong lòng người đọc nhiều cảm xúc sâu lắng. Một cuốn sách để cho tôi bao cảm xúc hỗn độn khi đặt sách xuống và nổi bật ở đó là một nỗi buồn cho Ngạn biết bao...
HảiCâu chuyện này rất hay và cũng đã được chuyển thể thành phim chiếu rạp, nội dung nói về mối tình của Ngạn và Hà Lan, về cuộc đời suy tình, tràn ngập nỗi day dứt và tiếc nuối của Ngạn. Ai đã đọc cuốn sách này sẽ thấy phim không truyền tải được thật sự đầy đủ nội dung và cảm xúc mà độc giả có với truyện. Xuyên suốt cuốn sách là những năm tháng tình yêu buồn của Ngạn, để lại trong ta một nỗi buồn man mác về tuổi trẻ. Nguyễn Nhật Ánh thật thành công khi thành công tạo cho người đọc một cảm giác đồng cảm xót xa với Ngạn, cảm giác ấy bén rễ ngay từ những trang đầu của cuốn sách, để rồi khi kết thúc, nó vỡ òa thành những giọt nước mắt. Thật sự đây là một cuốn sách rất giàu cảm xúc, đáng đọc!
DươngMình đọc cuốn Mắt biếc lần đầu cách đây đã rất lâu rồi. Lần ấy, mình cảm thấy không thích tác phẩm này lắm vì tính cách các nhân vật khiến mình không thể yêu thương được. Hà Lan biết tình cảm của Ngạn dành cho mình, nhưng cô cứ mặc kệ cậu ta thích mình, để rồi lỡ dở cả một đời người. Còn Ngạn, tại sao lại cứ cố chấp mãi như vậy? Theo đuổi một người không thích mình, lại còn thường xuyên đắm chìm vào những điều xưa cũ và muốn người khác cũng phải vậy. Sau này, khi tác phẩm sắp được chuyển thể thành phim, dân tình rầm rộ quá nên mình đọc lại. Lần này, mình cảm thấy thông cảm hơn cho các nhân vật. Chẳng phải ngoài cuộc sống cũng có rất nhiều người bị những thứ hào nhoáng, xa hoa làm mờ mắt sao? Nhất là ở cái tuổi mới lớn như Hà Lan. Đến khi Hà Lan hiểu chuyện rồi thì lại tự cảm thấy mình không xứng với tình cảm của Ngạn nữa. Mình cũng chưa từng được trải qua mối tình cả đời không quên nên vẫn cảm thấy Ngạn không nên vì chấp niệm mà bỏ lỡ những điều tươi đẹp khác của cuộc sống, tự làm khổ mình. Kết lại, đây là một tác phẩm hay và đáng đọc
HươngVới mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm. Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả. Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
ÝTôi đã đọc rất nhiều sách của bác Ánh, nhưng có lẽ Mắt biếc là quyển mà tôi nhớ nhất, đặc sắc và thú vị nhất. Như thường lệ, tôi mang một tâm thế nhẹ nhàng, thoải mái, không suy đoán khi tiếp cận Mắt biếc - như những tác phẩm hồn nhiên trước đó. Vì lẽ đó, nó đã đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện tình đầy trớ trêu của Ngạn và Hà Lan. Chàng yêu mà không dám nói. Chỉ mượn đàn, gió mây để thổ lộ cùng nàng. Nhưng tiếc thay, nàng có biết nhưng giả vờ như không. Chàng vẫn âm thầm lặng lẽ quan tâm đến nàng; kể cả lúc nàng đang hạnh phúc - đau khổ - vui sướng - khốn đốn bên một kẻ khác. Thậm chí sau khi Hà Lan sinh Trà Long, Ngạn yêu thương đứa bé như thể là con chàng. Tôi cho rằng, giữa Ngạn và Hà Lan có sợi dây ngăn cách mang tên " định mệnh ". Ngạn rụt rè với tình yêu của mình, Hà Lan cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của Ngạn. Để rồi, cả hai mang nhiều thương tổn trong lòng. Có nhiều người cho rằng kết truyện buồn thảm thương; riêng tôi, nó là cái kết trọn vẹn. Ngạn vẫn là người cao thượng, hy sinh tất cả cho tình yêu trong sáng của đời mình. Ngạn là minh chứng cho câu " yêu chỉ đơn giản là thấy người mình yêu được hạnh phúc".
LongĐọc Mắt Biếc gợi cho mình có cảm giác như quay trở lại quãng thời gian ngây ngô, vui vẻ của tuổi thơ nơi mình và người ấy gắn bó bên nhau. Có lẽ, Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa một câu chuyện chân thực quá, và gần gũi với hoàn cảnh của nhiều người nên Mắt Biêc trở thành người bạn đồng cảm, nói lên nỗi lòng mà bây giờ mình mới biết nó là gì. Ra ngoài kia, nếu nói không ngoa thì có hàng vạn trai tốt, nhưng con gái nó đâu có thèm, nó lại thích và điên cuồng vì những bad boy, không bao giờ quên được. Điều này làm tụi mình cảm thấy vô cùng đau lòng, bây giờ mới hiểu, là do mình hèn nhát, mình không đủ thú vị, mình cứ luôn bám theo và phụ thuộc vào cô gái đó, quỵ lụy vì cô gái đó. Bảo sao, càng theo đuổi thì không có được, càng muốn giữ thì nó lại vụt khỏi tầm tay.
Hoàng MannVới mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm.
Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả.
Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
Nguyễn LinhMắt biếc. Được Nguyễn Nhật Ánh sáng tác vào năm 1990. 30 năm sau, câu chuyện ngây thơ tình si ngày nào của Ngạn và Hà Lan sắp sửa được lên màn ảnh rộng.
Viết về Mắt biếc là viết về những mối tình si. Không chỉ một mà tới 3 câu chuyện tình. Và chỉ một trong số đó được cái kết có hậu.
Câu chuyện mở đầu với tuổi thơ của Ngạn, một cậu bé thuộc trường phái cổ điển và cô gái hơi hướng hiện đại Hà Lan. Hai người bên nhau từ thời cởi truồng tắm mưa, những ngày tiểu học giành cái trống trường, cho đến những tháng ngày lặng lẽ làm đôi bạn cùng tiến, và nổi giông bão ở cái thời điểm Hà Lan lên thành phố học hành. Cho dù Nguyễn Nhật Ánh đã cố giành lấy sự đồng cảm của độc giả khi để dành nhân vật “tôi” trong vai Ngạn tự kể về thời ấu thơ cho tới khi trưởng thành, kể về những tháng ngày được ở bên cạnh Hà Lan. Nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng, cậu bé Ngạn và cô bé Lan của ngày nào vốn dĩ đã sống ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, cho dù khởi đầu chung một môi trường giáo dục.
Nguyễn LinhVới mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm.
Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả.
Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
DuyênVới mình đây thật sự là quyển hay nhất của chú Ánh (ngoài Còn chút gì để nhớ). Không có những tư tưởng cao sang, không mang tầm vóc nhân loại về tư tưởng hoặc ngôn từ, truyện đưa ta vào một thế giới nhẹ nhàng và đầy sâu lắng của những cô cậu bé chớm nở vùng quê để rồi khi ta dứt ra thì câu chuyện ấy đã thấm đẫm vào kỉ niệm.
Về nội dung chú Ánh tưởng luôn chơi đùa với ngôn từ mà không quan tâm gì đến cốt truyện hay ngẫu hứng, tuy nhiên ta có thể thấy chú Ánh dụng tâm rất nhiều trong việc xây dựng tình tiết, có chăng chẳng qua là do tình tiết được bao bọc bởi bầu không khí dung dị nhẹ nhàng quá đỗi nên những tình tiết ấy không quá đột ngột cũng như tạo sự ngỡ ngàng cho độc giả.
Mình rất thích cách chú Ánh diễn tả bằng ngôn từ. Thật ra có thể nói hẳn là có một trường phái ngôn từ do chú Ánh "làm trùm": nó quê, nó "đặc sản" miền Tây, nó rất ngôn ngữ-nói và chẳng thèm chăm chút gì về hành văn cả. Tuy nhiên chính từ những ngôn từ đặc chất "nít ranh" ấy mà câu chuyện trở nên hồn nhiên, dung dị (như bao truyện khác của chú) và làm độc giả như mình khó quên.
Phương UyênTôi đã đọc rất nhiều sách của bác Ánh, nhưng có lẽ Mắt biếc là quyển mà tôi nhớ nhất, đặc sắc và thú vị nhất. Như thường lệ, tôi mang một tâm thế nhẹ nhàng, thoải mái, không suy đoán khi tiếp cận Mắt biếc - như những tác phẩm hồn nhiên trước đó. Vì lẽ đó, nó đã đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện tình đầy trớ trêu của Ngạn và Hà Lan.
Chàng yêu mà không dám nói. Chỉ mượn đàn, gió mây để thổ lộ cùng nàng. Nhưng tiếc thay, nàng có biết nhưng giả vờ như không. Chàng vẫn âm thầm lặng lẽ quan tâm đến nàng; kể cả lúc nàng đang hạnh phúc - đau khổ - vui sướng - khốn đốn bên một kẻ khác. Thậm chí sau khi Hà Lan sinh Trà Long, Ngạn yêu thương đứa bé như thể là con chàng.
Tôi cho rằng, giữa Ngạn và Hà Lan có sợi dây ngăn cách mang tên " định mệnh ". Ngạn rụt rè với tình yêu của mình, Hà Lan cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của Ngạn. Để rồi, cả hai mang nhiều thương tổn trong lòng.
Có nhiều người cho rằng kết truyện buồn thảm thương; riêng tôi, nó là cái kết trọn vẹn. Ngạn vẫn là người cao thượng, hy sinh tất cả cho tình yêu trong sáng của đời mình. Ngạn là minh chứng cho câu " yêu chỉ đơn giản là thấy người mình yêu được hạnh phúc".
Lan Dương Cách viết của bác, cũng giống như hầu hết các tác phẩm khác của bác, rất nhẹ nhàng bình dị, nó thực sự rất kích thích, gợi cho mình nhiều cảm xúc: cả vui cả bồi hồi khi nhớ về tuổi thơ của mình ở quê. Tuy nhiên về cách xây dựng nhân vật thì mình không thực sự thích ở cuốn này cho lắm. Nó làm mình ức chế thực sự. Nhân vật Ngạn và Hà Lan thực sự không hợp nhau ngay từ đầu. Ngạn là một người ưa hoài cổ còn Hà Lan thì thích cái sôi động của thành phố. Mình thích phần đầu của cuốn chuyện hơn. Nhiều người cho rằng Ngạn là một kẻ ngu ngốc và nhu mì nhưng mình lại không nghĩ vậy. Mình nghĩ nhân vật này là một người khá có chính kiến cá nhân. Có thể thấy tình cảm mà Ngạn dành cho Hà Lan là lớn tới cỡ nào vậy nhưng Ngạn vẫn quyết định bỏ làng Đo Đo về dạy học, Ngạn không vì Hà Lan mà học chơi guitar điện hay phải trở thành một chàng trai thành phố để tán đổ Hà Lan. Mình nghĩ đây là điểm mình cực thích ở nhân vật này.
Hà LanCuốn sách này gợi cho chúng ta rất nhiều cảm xúc, khiến ta phải suy nghĩ rất nhiều để rồi nhận ra "lý trí" không phải là tất cả. Cuốn sách là nhiều cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. Tại sao Hà Lan biết là khổ nhưng vẫn cứ yêu? Tại sao Ngạn cũng biết là vô vọng mà cứ chạy theo cái vô vọng ấy? Bạn đọc sẽ ngay lập tức bị cuốn theo lời văn nhẹ nhàng mà có phần da diết của Nguyễn Nhật Ánh, bị lôi vào vòng xoáy của một câu chuyện tưởng chừng như chẩng có gì nhưng lại không có lời giải đáp. Những nhân vật mà bác Ánh tạo dựng nên cũng vô cùng hấp dẫn, có những nét rất riêng nhưng vẫn gắn liền với thực tế.
Cuốn sách có nhiều tình huống lãng mạn hơn đời thường, tuy vậy, mình đánh giá cao tính biểu tượng của chúng. Cuốn sách tôn vinh tình yêu lớn lao của Ngạn, nhưng cũng xoáy vào sự hy sinh và sự lựa chọn.
Đây cũng là một cuốn sách chú trọng nhiều vào nội tâm nhân vật, khai thác rất tốt cả điểm tốt và xấu của một con người. Cuốn sách cũng khá ngắn và dễ đọc như những cuốn truyện dài khác của bác Ánh vậy. Bạn hoàn toàn có thể đọc xong trong một buổi chiều!
như quỳnhCuốn sách đầy cảm xúc nói về tình yêu. Ngạn và Hà Lan là bạn từ nhỏ, tình cảm của Ngạn đối với Hà Lan đã rất sâu đậm. Ngạn nhút nhát, đã nhiều lần Hà Lan chủ động nhưng Ngạn cũng không dám tỏ tình, đến bài hát mình sáng tác cũng không dám nhận. Ngạn yêu Hà Lan, nhưng là Hà Lan của làng Đo Đo. Đó cũng là lí do mà Hà Lan chọn Dũng chứ không chọn Ngạn. Dũng tuy là một người không chung thủy nhưng Dũng lại đem đến cho Hà Lan sự an toàn hơn khi ở bên Ngạn, đến khi Dũng có bỏ Hà Lan thì người đàn ông mà Hà Lan yêu sau đó cũng là người có nét giống với Dũng chứ không phải giống Ngạn. Còn về Trà Long với Ngạn, Ngạn dành tình cảm cho Trà Long cũng là những tình cảm chưa được bộc lộ với Hà Lan. Đến cuối cùng, Ngạn cũng nhận ra tình cảm và rời khỏi Trà Long nhưng lại để lại cho Trà Long một nỗi buồn sâu sắc.
Ngân TrúcĐối với mình, Mắt Biếc là một tác phẩm hay nhưng buồn. Mối quan hệ giữa Ngạn và Hà Lan đã khiến nhiều người, kể cả mình phải suy nghĩ rất nhiều. Với Ngạn, Hà Lan là mối tình đầu, mối tình sâu đậm nhất và không thể nào quên. Tình bạn kéo dài theo năm tháng đã gieo hạt giống cho cây tình yêu trong tâm hồn Ngạn. Nhưng tình yêu ấy không đơn thuần là tình cảm nam nữ, Hà Lan với Ngạn không chỉ là một cô gái, mà còn là cả quãng đời thơ bé của anh, là làng Đo Đo trìu mến, là gia đình, là kỷ niệm, là hồi ức tuyệt đẹp của tuổi trẻ, thanh xuân. Tuy nhiên, nếu đọc kỹ hơn, bạn sẽ thấy rằng đôi lúc tình yêu vĩ đại và cao thượng đó đã trở thành một nỗi ám ảnh với Ngạn, tình yêu đối với Hà Lan đã trở thành xiềng xích trói buộc Ngạn, níu chân anh với quá khứ, anh không thể tìm cách tháo gỡ mối xích đó ngoại trừ cách rời khỏi làng Đo Đo, vứt bỏ tình yêu của mình với làng, tuổi thơ và Hà Lan. Nhiều người có thể nói tình yêu của Ngạn cao thượng nhưng hèn, mình thì không nghĩ vậy, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu hành động Ngạn dường như đã thể hiện quá rõ. Ngạn đã hy sinh cả chục năm đời mình cho một mối tình không kết quả, việc chấp nhận một người con gái từng phạm sai lầm như Hà Lan không phải chuyện dễ dàng, đừng nói đến Ngạn đã yêu không chỉ một mà hai lần, một cho Hà Lan và một cho Trà Long. Đừng nói rằng tình yêu nếu không nói ra thì không ai biết, có lẽ Hà Lan đã nhìn thấu và hiểu rõ tình yêu của Ngạn, chỉ là cô làm ngơ trước nó hay phớt lờ nó, cố chấp phủ nhận tình yêu giữa cả hai. Nếu bấy nhiêu năm Ngạn đợi chờ Hà Lan như vậy là chưa đủ thì thật sự không biết tình yêu hóa ra là gì nữa. Còn về phía Hà Lan, có lẽ cô cũng yêu Ngạn nhưng yêu chưa đủ, cô không dám khẳng định mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Ngạn, lại càng hổ thẹn hơn về sai lầm của chính mình. Điểm chung của cả hai là tự làm khổ nhau, tự vứt bỏ tình yêu trước mắt và chọn con đường khác thay vì đến với nhau.
Mắt biếc là câu chuyện tình rất đẹp, nhưng buồn. Khó có tác phẩm nào được như Mắt biếc, không có cao trào, không có chuyện tình đẹp, cũng không có những chi tiết nóng bỏng, lôi cuốn quá nhiều nhưng lại gây tác động rất lớn đến suy nghĩ của mỗi chúng ta. Với riêng cá nhân mình, có lẽ phim sẽ hay hơn truyện, bởi vì nó có phần sau, có chứa tiếng nói của Hà Lan trong đó và có cả niềm hy vọng nhỏ cho mối tình đau thương của Ngạn và Hà Lan.
"Có hai thứ không thể bỏ lỡ: chuyến xe cuối cùng về nhà và người thực sự yêu thương mình"
NhiTôi không phải fan bác Ánh, nhưng tôi yêu từng cuốn truyện, từng quyển sách nơi ông viết ra. Nguyễn Nhật Ánh thổi vào đó một thứ gì đấy rất "hồn", điều đó tạo nên cái khác biệt và thật sự độc đáo.
"Mắt biếc" từ lâu đã không phải là cuốn sách gì xa lạ, nó càng "nổi" hơn khi phim cùng tên ra đời. Đó là một câu chuyện tình buồn - tình đơn phương, bởi vì khi đơn phương ai đó thì chuyện đã buồn rồi. Đây cũng là mô típ quen thuộc thường được thấy ở các bộ phim "Hàn Xẻng" - một chàng trai thương một cô gái, chỉ duy nhất cô gái đó thôi. Nhưng cô gái thì khác, cô yêu nhiều người, nhưng trong đó chẳng có chàng trai đáng thương kia. Song, "Mắt biếc" lại nằm ở một đỉnh khác cao hơn, nó tựa như một nồi lẩu. Nhưng không phải là nồi lẩu thập cẩm drama, mà là nồi lẩu được nấu từ nhiều hương vị của nhiều câu chuyện trong đời.
Mai AnhĐọc "Mắt biếc" tôi cảm tưởng như tác giả đã vô tình du hành không thời gian trên chiếc máy của Doraemon chứng kiến mối tình đầu ngót 9 năm của tôi vậy. Cả một chuỗi thanh xuân tôi chir biết ngắm nhìn từ xa và chờ đợi. Và Ngạn cũng vậy, tại sao vào thời điểm thích hợp nhất Ngạn lại không ngỏ lời với Hà Lan, tại sao khi Hà Lan đã có người mới Ngạn vẫn không từ bỏ, không thể quên được cô gái mắt biếc? Ngạn sợ điều gì vậy? Tôi thấy mình rất may mắn vì đã có cơ hội được đọc "Mắt biếc" để có thể thấy bản thân đax ngu ngốc nhường nào. Đặc biệt, tôi ấn tượng nhất là cái kết của tác giả, Hà Lan dù thế nào cũng không chịu kết hôn với Ngạn, điều đó là đương nhiên, vì nếu một người quá si mê tôi, mê muội vì tôi thì tôi lại càng muốn rời xa họ. Tác giả đã mang cho tôi một bài học đáng giá: yêu thôi chứ đừng si mê, theo đuổi.
Khả Vy Cuốn sách kể về cuộc chuyện tình chung thủy của anh chàng với mối tình thơ ấu của mình. Luôn bên cạnh khi cô cần, rồi đến khi cô rời xa vòng tay anh, anh vẫn đau đáu dõi theo, lòng đầy yêu thương và hi vọng. Nhưng cuộc đời lại lắm trái ngang. Cô gái mà anh đem lòng yêu mến ấy hết lần này tới lần khác theo người khác.
Còn gì đau lòng hơn khi bị người phụ tình như vậy? Tôi đã khóc khi đọc tới những dòng cuối. Gấp cuốn sách nỗi buồn cứ ám ảnh tôi hoài. Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống của anh chàng trong câu chuyện anh sẽ ra sao?
Liệu anh có tìm được người mình thương sau bao vết thương lòng ấy? Hiện tại có lẽ đây là cuốn sách buồn nhất của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi chưa dám đọc lại lần 2.
HiếuTình yêu và tình bạn là hoàn toàn khác nhau. Tình yêu là sự rung động và rồi tình yêu dù dài hay ngắn vẫn là tình yêu. Có lẽ cuộc tình ngày hôm đó giữa Ngạn và Hà Lan đã rẽ sang hai hướng khác nhau. Với Hà Lan, có lẽ đó là tình bạn, tình yêu dành cho Ngân, mặc dù đôi khi là những bản tình ca, những cử chỉ quan tâm của Ngạn khiến Hà Lan cảm thấy hơi rung động, nhích hơn nhiều so với suy nghĩ đó là tình yêu nhưng hóa ra lại bị đe dọa. Đối với Ngạn, tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan là tình yêu không được đáp lại từ nhỏ. Nhưng yêu mà không nói thì là sai. Người có tình cảm sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất và tiếp tục chạy theo người anh ta yêu ngay cả khi anh ta không biết liệu điều đó đúng hay sai.
Tuệ NguyênKhó có thể nói, tình yêu và tình bạn giống nhau. Chúng hoàn toàn khác biệt nhau, và có lẽ , Mắt biếc là câu chuyện như vậy. Ngạn và Hà Lan quen nhau từ bé, trong ngôi làng nhỏ. Cũng vì thế, đối với Ngạn, Hà Lan không chỉ là bạn, mà là một mối tình đầu, đến cũng nhanh mà đi cũng vội khiến người ta luyến tiếc không nguôi. Còn đối với Hà Lan , Ngạn là một người bạn từ nhỏ, một người quan tâm cô, tốt với cô, đơn giản là một người bạn thôi. Đến khi sóng gió đến, Hà Lan nhận ra Ngạn quá tốt, cô không thể ở bên Ngạn. Tình yêu của Ngạn được đánh thức và sinh động, tươi mới hơn bởi con gái của Hà Lan là Trà Long. Trà Long yêu chú Ngạn, chỉ mong học xong, về quê làm cô giáo để gần chú Ngạn. Ngạn đợi, Trà Long đợi, ngày đó cuối cùng cũng đến. Nhưng Ngạn chợt nhận ra anh gần gũi Trà Long chỉ bởi chưa quên được Hà Lan mà thôi. Câu chuyện tình thật buồn mà cũng thật đẹp
Dung PhươngĐọc truyện rồi xem phim ở rạp, tác phẩm này vẫn để lại cảm giác day dứt đọng lại trong lòng. Câu chuyện kể về mối tình đầu - cũng như mối tình duy nhất của Ngạn, anh dành hơn 30 năm cuộc đời người thổn thức bóng hình một cô gái. Có lẽ đôi mắt biếc ấy của Hà Lan là nghiệp cô mang theo suốt chiều dài sinh mệnh, Ngạn yêu Hà Lan từ cái nhìn đầu tiên, khi hai người học chung lớp. Thực chất mình cũng không khỏi trách cả hai người trong mối tình này, trách Ngạn quá do dự, không dám tiến bước, trách anh vì đã im bặt, cất giấu mối tình ấy mà không dám thổ lộ, trách Hà Lan vì cô đã quá ngây ngô. Gấp lại cuốn sách, từng khoảnh khắc trong câu chuyện vẫn khiến lòng mình quặn lại, và cảm thấy day dứt cho một mối tình dở dang...Rất đáng tiền.
Long Nguyễn Tuy đã qua tuổi học trò khá lâu rồi nhưng mình vẫn yêu những truyện ngắn về tuổi thơ, tuổi học trò ngu ngơ với tình yêu vụng dại qua ngòi bút của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
Mắt biếc là chuyện tình buồn mà đẹp quá đỗi của Ngạn với Hà Lan. Ngạn lặng lẽ đi bên cuộc đời Hà Lan, yêu Hà Lan bằng tình yêu đơn thuần như vốn dĩ đã có từ khi Ngạn sinh ra...
Lặng lẽ như trái tim bên lề, những tưởng Trà Long sẽ nối tiếp tình yêu mãi dang dở của Ngạn với Hà Lan. Trà Long đủ mạnh mẽ, đủ thông minh và đủ tình yêu dành cho Ngạn. Nhưng tình yêu trong Ngạn vẫn luôn đầy hoài nghi...
Ngạn tin rằng Trà Long sẽ không khóc khi biết Ngạn ra đi...Nhưng Ngạn có thể tin rằng Ngạn đã làm mình khóc hết nước mắt vì chuyện tình yêu không hồi kết của Ngạn không ?
Hm?Truyện vừa đẹp vừa hay.Lúc mình mua được tặng kèm một quyêtn sổ đẹp lắm.Nguyễn Nhật Ánh lf nhà văn gần gũi với tuổi thơ vì vậy mà mỗi trang sách không chỉ thấy được những dòng tâm sự của cậu bé Ngạn mà còn thấy cả mình trong đó????
NamCuốn sách đầy cảm xúc nói về tình yêu. Ngạn và Hà Lan là bạn từ nhỏ, tình cảm của Ngạn đối với Hà Lan đã rất sâu đậm. Ngạn nhút nhát, đã nhiều lần Hà Lan chủ động nhưng Ngạn cũng không dám tỏ tình, đến bài hát mình sáng tác cũng không dám nhận. Ngạn yêu Hà Lan, nhưng là Hà Lan của làng Đo Đo. Đó cũng là lí do mà Hà Lan chọn Dũng chứ không chọn Ngạn. Dũng tuy là một người không chung thủy nhưng Dũng lại đem đến cho Hà Lan sự an toàn hơn khi ở bên Ngạn, đến khi Dũng có bỏ Hà Lan thì người đàn ông mà Hà Lan yêu sau đó cũng là người có nét giống với Dũng chứ không phải giống Ngạn. Còn về Trà Long với Ngạn, Ngạn dành tình cảm cho Trà Long cũng là những tình cảm chưa được bộc lộ với Hà Lan. Đến cuối cùng, Ngạn cũng nhận ra tình cảm và rời khỏi Trà Long nhưng lại để lại cho Trà Long một nỗi buồn sâu sắc.
Nguyen TrangNguyễn Nhật Ánh là một trong rất ít những nhà văn có tác phẩm dễ đọc và phổ quát đối với độc giả như vậy. Độc giả lớn tuổi thì cảm thấy như trẻ lại, được tìm về ngày xưa trong những trang giấy, độc giả trẻ tuổi thì thấy mình như được đồng cảm, chia sẻ với những nỗi đau long lanh nơi đáy trái tim.
Khó có thể nói những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh là nông cạn hay sâu sắc, nó là một cái gì đó ở giữa, nhưng không cố gắng trở thành một tác phẩm minh triết, vì vậy đọc văn của ông không có cảm giác nửa mùa, khiên cốt. Nỗi đau trong tác phẩm của ông cũng trong sáng như những giọt nước mắt, rơi xuống rồi tan đi, không cố gắng trở nên quằn quại, vật vã, đau thương quá đà. Vì vậy, sau khi đọc xong truyện của ông, ta vẫn có thể nhẹ nhàng gấp sách lại và ngủ một giấc thật ngon.
"Mắt biếc" là một tác phẩm như vậy, một tình yêu tuổi ô mai bắt đầu từ một ánh mắt, ai ngờ đâu lại đi hết cả một đời người, mà cuộc đời ngỡ dài như vậy, hóa ra lại ngắn như một tiếng thở dài mà thôi. Và tôi nghĩ, cái kết tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh vẫn cứ như vậy, rất hợp lý, dù dộc giả có bất bình đi chăng nữa. Một tác phẩm thực sự đáng đọc
Tiểu NguyễnTình yêu và tình bạn là hoàn toàn khác nhau. Tình yêu là sự rung động và rồi tình yêu dù dài hay ngắn vẫn là tình yêu. Có lẽ cuộc tình ngày hôm đó giữa Ngạn và Hà Lan đã rẽ sang hai hướng khác nhau. Với Hà Lan, có lẽ đó là tình bạn, tình yêu dành cho Ngân, mặc dù đôi khi là những bản tình ca, những cử chỉ quan tâm của Ngạn khiến Hà Lan cảm thấy hơi rung động, nhích hơn nhiều so với suy nghĩ đó là tình yêu nhưng hóa ra lại bị đe dọa. Đối với Ngạn, tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan là tình yêu không được đáp lại từ nhỏ. Nhưng yêu mà không nói thì là sai. Người có tình cảm sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất và tiếp tục chạy theo người anh ta yêu ngay cả khi anh ta không biết liệu điều đó đúng hay sai.
TrangNhắc đến Nguyễn Ngọc Ánh người ta thường biết đến tác giả với biết bao tác phẩm gắn liền với hình ảnh tuổi thơ hay tình yêu nhẹ nhàng đằm thắm bắt biết được mọi người đến biết đến qua mối tình thuở bé của Ngạn và Lan càng trưởng thành con người ta càng đổi thay ngay cả Hà Lan cũng vậy nhưng lại thì vẫn luôn đắm chìm trong những hồi ức cũ với biết bao kỷ niệm vui về người mình thương và mình vẫn thích nhất câu nói trên cuộc sống này có hai thứ mà mình không thể nào quên đó là chuyến xe cuối cùng để về quê và không bỏ người yêu thương mình thật lòng Hà Lan thật sự đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng mình thật sự khó quên như đi sâu vào tâm trí mình vậy Cảm ơn tác giả rất nhiều
Phương ThảoMắt biếc là một cuốn sách hay, đầy cảm xúc của lứa tuổi thiếu niên. Truyện kể về đôi bạn thân Ngạn và Hà Lan. Bên nhau từ thuở bé, lớn lên cùng nhau qua những đồi sim tím. Ngạn yêu Hà Lan, nhưng không được đáp lại. Ngạn chôn tình cảm ấy vào lòng, vẫn bên Hà Lan qua những thăng trầm của cuộc đời, đến nỗi, cuối cùng Hà Lan nói về Ngạn "Ngạn quá tốt với Hà Lan, Hà Lan không thể lấy Ngạn để làm khổ Ngạn". Tình yêu của Ngạn được đánh thức và sinh động, tươi mới hơn bởi con gái của Hà Lan là Trà Long. Trà Long yêu chú Ngạn, chỉ mong học xong, về quê làm cô giáo để gần chú Ngạn. Ngạn đợi, Trà Long đợi, ngày đó cuối cùng cũng đến. Nhưng Ngạn chợt nhận ra anh gần gũi Trà Long chỉ bởi chưa quên được Hà Lan mà thôi.