Bảo BảoMột cuộc đời mờ mịt như bầu trời cái ngày cô không nói không rằng theo một người đàn ông đã có vợ con lên Tokyo trừ việc cầm trong tay tấm vé số trúng giải độc đắc trị giá 200 triệu yên. Cả câu chuyện sẽ rất chán nếu không đọc đến hết và biết được mục đích cũng như lí do việc một người chồng đi kể lại những chuyện đã xảy ra với vợ mình với một giọng văn có thể nói là không một chút thu hút, nó cứ đều đều như sự bình thản mang màu u tối của Michiru vậy. Gần như không có cao trào, mỗi một nhân vật, sự việc xảy ra theo kiểu mặc nhiên phải vậy. Có máu me, có cái chết nhưng tuyệt nhiên không một chút gây cấn nào, chỉ là vẫn sẽ có chút bàng hoàng, rợn người qua cái sự bình bình mà tác giả đã tạo nên. Một điểm đáng chú ý là người kể không trải qua cũng không chứng kiến mà kể lại theo những mảnh ghép ký ức vụn vặt do nhân vật chính cung cấp, do đó chuyện có chứa những suy đoán rất có logic của anh ta. Đó là cái lạ của lối hành văn trong tất cả những cuốn sách trước giờ mình đã đọc. Một chút trinh thám, một chút tâm lý học hành vi... tất cả những gì ở đây đều chỉ một chút mà thôi nhưng khi đứng chung vào lại có nhiều cái để thưởng thức. Tuy nhiên bỏ qua cái bìa đẹp và những trang cuối thì đây là cuốn sách mình thấy chán ngắt như chính cái vẻ thơ thẩn vô định của Michiru vậy...
HTTVNếu đời ta là một hòn đá đang lăn, thì chỉ cần va phải một chướng ngại nhỏ nhất cũng có thể đổi hướng, và ta không biết tiếp theo sẽ là gì. Cuộc đời của Michiru trong Một chuyện đời cũng đã rẽ sang một hướng khác theo cái cách bất ngờ như thế, từ một giây phút bốc đồng, bỏ tất cả mọi thứ để rời vùng quê ven biển lên Tokyo để làm “Tuesday” cho một người đàn ông đã có vợ. Mình đã rất ngỡ ngàng khi đọc được vài chục trang mới nhìn ra bìa 4 và thấy xếp loại quyển này là trinh thám. Một tác phẩm trinh thám kỳ lạ. Nó chỉ là những lời kể tỉ tê, từ tốn, chậm rãi với những từ phỏng đoán thiếu chắc chắn về độ chính xác của thông tin. Vậy nhưng nó lại cuốn hút. Ta kiên nhẫn một cách kỳ lạ ngồi nghe Katsuki kể lại “một chuyện đời” của vợ mình - nhân vật nữ chính. Và trong cái nhẹ nhàng như ru ngủ đó, án mạng đầu tiên xảy ra và cứ thế, những cái chết lại tiếp nối, được kể bằng cái giọng thuật lại, trích lời, ráo hoảnh như không. Đến mức mà nếu đọc trong đêm vắng, hẳn sẽ đôi lúc lạnh người
Shinobu KochouCả câu chuyện sẽ rất chán nếu không đọc đến hết và biết được mục đích cũng như lí do việc một người chồng đi kể lại những chuyện đã xảy ra với vợ mình với một giọng văn có thể nói là không một chút thu hút, nó cứ đều đều như sự bình thản mang màu u tối của Michiru vậy.
Gần như không có cao trào, mỗi một nhân vật, sự việc xảy ra theo kiểu mặc nhiên phải vậy. Có máu me, có cái chết nhưng tuyệt nhiên không một chút gây cấn nào, chỉ là vẫn sẽ có chút bàng hoàng, rợn người qua cái sự bình bình mà tác giả đã tạo nên. Một điểm đáng chú ý là người kể không trải qua cũng không chứng kiến mà kể lại theo những mảnh ghép ký ức vụn vặt do nhân vật chính cung cấp, do đó chuyện có chứa những suy đoán rất có logic của anh ta. Đó là cái lạ của lối hành văn trong tất cả những cuốn sách trước giờ mình đã đọc.
Một chút trinh thám, một chút tâm lý học hành vi... tất cả những gì ở đây đều chỉ một chút mà thôi nhưng khi đứng chung vào lại có nhiều cái để thưởng thức. Tuy nhiên bỏ qua cái bìa đẹp và những trang cuối thì đây là cuốn sách mình thấy chán ngắt như chính cái vẻ thơ thẩn vô định của Michiru vậy.
Hoàng MannMỘT CHUYỆN ĐỜI - MUÔN GƯƠNG MẶT THỊ DÂN
MICHIRU:
“Cô ấy một mình suy nghĩ xem bản thân nên làm gì, rồi một mình thực hiện những suy nghĩ đó.”
một túi xách, bỏ thị trấn nhỏ ven biển nhàm chán theo chân người tình lên Tokyo, một quyết định phút chốc không suy tính rồi mắc kẹt cùng chiếc ba lô chứa cái sổ ngân hàng hai trăm triệu yên không dám hé lộ cùng ai. Bị chính khoản tiền khổng lồ đè nén; cái sổ tiết kiệm như một gọng kính vô hình áp lên đôi mắt và lý trí của Michiru khiến cô vừa vô tâm với mọi sự quanh mình vừa nhìn nhận những điều xảy ra bằng con mắt ngờ vực luôn luôn.
TAKAKURA: cô gái nhỏ lạ lùng với thứ tính cách lạ lùng và có vẻ là cả một quá khứ lạ lùng muốn che giấu, bị hành hạ và dằn vặt bởi hành động mình gây nên. Bí mật như sợi dây siết lấy linh hồn bé nhỏ.
“Hơn nữa, điều quan trọng nhất...
Hơn nữa, điều quan trọng nhất...
Hơn nữa, điều quan trọng là chị không giết người.” TAKEI: trong mắt Michiru thì vẫn cứ mãi là cậu bé Takei cùng quê thuở nhỏ, nhưng Takei của hiện tại đã khác, một Takei đã biến đổi theo thời gian, một Takei đáng sợ trong mắt của Takakura, một Takei ngày càng lạ lùng trong những nhận định mới từ phía Michiru. Takei tại sao lại có thể trở nên lạnh lùng và quyết đoạn trước những chuyện đổ máu như thế?
“- Chị Michiru vẫn chỉ nhìn Takei bằng ánh mắt của ngày xưa.
- Ánh mắt của ngày xưa?
- Chị chỉ nhìn thấy một cậu bạn Takei từ thuở bé mà thôi.”
⠀
Han Linh"Mạnh mẽ và yếu ớt, nhiệt huyết và chán nản, cảm thông và khắc nghiệt, trẻ con và trưởng thành, chính nghĩa và độc đoán, trái tim con người vẫn luôn lung lay giữa hai thái cực vậy đó.""Một chuyện đời" là cuốn sách càng đọc càng thấy hay, không gây ấn tượng bằng tình tiết giật gân ngay từ đầu mà là càng nghiền ngẫm càng thấy thích thú. Nếu yêu thích dạng văn học tâm lý hành vi và tập trung vào xã hội con người như Keigo thì "Một chuyện đời" là một lựa chọn đáng cân nhắc.
Bắt đầu từ một tấm vé độc đắc từ đây cuộc sống của Michiru bỗng chốc rơi vào một vòng xoáy giữa lòng tham và sự ích kỷ của con người. Những người quen thân hay cả những kẻ xa lạ cũng bỗng bị cuốn vào vòng lao lý tội đồ chỉ vì một chữ tham. Điều hấp dẫn ở cuốn này là lối kể chuyện chân thật, cách miêu tả tâm lý nhân vật tạo cho mình cảm giác như đang trực tiếp hứng chịu vấn đề rắc rối mà họ đang phải gặp phải. Nó khiến cho chính bản thân người đọc không ngừng đặt ra câu hỏi cho mình rằng: Nếu trong trường hợp ấy ta sẽ làm gì??
"Một chuyện đời" không có tình tiết giật gân máu me hay miêu tả những cách gây án rùng rợn nhưng vẫn khiến cho mình có cảm giác rợn gáy bởi một số phân đoạn miêu tả nội tâm nhân vật trong chính câu chuyện cuộc đời họ. Đây cũng chính là điểm sáng trong lối kể chuyện của Shogo Sato.
Một cuốn sách hay trong mắt mình chính là bài học cũng như ý nghĩa và plot twist có để lại ấn tượng hay không. Về twist không quá cua gắt mọi tình huống đều có nguyên nhân và kết quả để hình thành nên đúng quy luật của cuộc sống. Tuy còn một vài điểm hơi vô lý trong tình tiết nhưng xét chung về mặt lý giải thường vẫn chấp nhận được.
Phần kết khép lại câu chuyện mình đánh giá tốt, cốt truyện mở để bớt phần nặng nề cũng như sự hướng thiện cho nhân vật sau tất cả những giông bão tội lỗi do chính mình gây ra. Hay chính là ý nghĩa nhân văn mà Shogo Sato muốn người đọc hiểu hơn ý nghĩa về giá trị cuộc sống. Mình thấy về cách kể có chút điểm tương đồng với văn của Keigo hay ngay cả kết cũng khiến mình liên tưởng tới cái kết của "Thánh giá rỗng"- cuộc đời này có bao lần bị cám dỗ, muốn kiếm tìm sự an ủi thanh thản bạn phải biết đánh đổi kể cả nặng tựa ngàn cân.
Minh MinhCả câu chuyện sẽ rất chán nếu không đọc đến hết và biết được mục đích cũng như lí do việc một người chồng đi kể lại những chuyện đã xảy ra với vợ mình với một giọng văn có thể nói là không một chút thu hút, nó cứ đều đều như sự bình thản mang màu u tối của Michiru vậy. Gần như không có cao trào, mỗi một nhân vật, sự việc xảy ra theo kiểu mặc nhiên phải vậy. Có máu me, có cái chết nhưng tuyệt nhiên không một chút gây cấn nào, chỉ là vẫn sẽ có chút bàng hoàng, rợn người qua cái sự bình bình mà tác giả đã tạo nên. Một điểm đáng chú ý là người kể không trải qua cũng không chứng kiến mà kể lại theo những mảnh ghép ký ức vụn vặt do nhân vật chính cung cấp, do đó chuyện có chứa những suy đoán rất có logic của anh ta. Đó là cái lạ của lối hành văn trong tất cả những cuốn sách trước giờ mình đã đọc. Một chút trinh thám, một chút tâm lý học hành vi... tất cả những gì ở đây đều chỉ một chút mà thôi nhưng khi đứng chung vào lại có nhiều cái để thưởng thức. Tuy nhiên bỏ qua cái bìa đẹp và những trang cuối thì đây là cuốn sách mình thấy chán ngắt như chính cái vẻ thơ thẩn vô định của Michiru vậy.
Linh LanCả câu chuyện sẽ rất chán nếu không đọc đến hết và biết được mục đích cũng như lí do việc một người chồng đi kể lại những chuyện đã xảy ra với vợ mình với một giọng văn có thể nói là không một chút thu hút, nó cứ đều đều như sự bình thản mang màu u tối của Michiru vậy.
Gần như không có cao trào, mỗi một nhân vật, sự việc xảy ra theo kiểu mặc nhiên phải vậy. Có máu me, có cái chết nhưng tuyệt nhiên không một chút gây cấn nào, chỉ là vẫn sẽ có chút bàng hoàng, rợn người qua cái sự bình bình mà tác giả đã tạo nên.
Một điểm đáng chú ý là người kể không trải qua cũng không chứng kiến mà kể lại theo những mảnh ghép ký ức vụn vặt do nhân vật chính cung cấp, do đó chuyện có chứa những suy đoán rất có logic của anh ta. Đó là cái lạ của lối hành văn trong tất cả những cuốn sách trước giờ mình đã đọc.
Một chút trinh thám, một chút tâm lý học hành vi... tất cả những gì ở đây đều chỉ một chút mà thôi nhưng khi đứng chung vào lại có nhiều cái để thưởng thức. Tuy nhiên bỏ qua cái bìa đẹp và những trang cuối thì đây là cuốn sách mình thấy chán ngắt như chính cái vẻ thơ thẩn vô định của Michiru vậy.
Bảo TrâmSách thuộc thể loại tâm lý xã hội.
Nội dung dựa theo lời kể của một người đàn ông về cuộc đời vợ anh ta, một lối viết khá lạ với những tình tiết được dựng lên từ những lời kể, có những sự việc chỉ là phỏng đoán, được hình dung. Song mọi thứ vẫn vô cùng sống động, sát thực, như được chứng kiến tận mắt. Thoạt đầu tôi mường tượng nữ chính là một người phụ nữ chẳng ra gì, xấu tính, xấu nết, bắt cá hai tay, bỏ nhà theo trai, rồi tham lam cuỗm luôn chỗ vé số người ta nhờ mua hộ. Và tôi có suy nghĩ là con người cô sẽ trở nên độc ác, phạm tội từ bước ngoặt trúng số 200 triệu yên, bởi bản chất cô đã xấu sẵn.
Hóa ra nội dung lại đi theo chiều hướng khác với những gì tôi hay độc giả suy đoán, rút cuộc thì người phụ nữ này vẫn còn quá đơn giản và ngu ngốc. Cô ta và một số nhân vật khác có những biểu hiện về tính cách khá khó miêu tả. Truyện hay nhưng còn đôi đoạn dài dòng, còn những lỗ hổng chưa được làm rõ, chưa đi sâu vào tâm lý, hành vi và động cơ của hung thủ.
Tuy vậy đây vẫn là cuốn sách độc đáo thể hiện những góc nhìn đa chiều về con người và cuộc sống, khiến người đọc bồi hồi lạ lùng trước những đổi thay của số phận, của cả đời người từ các sự kiện, bước ngoặt nhỏ bé. Và suy cho cùng tấm vé số trúng giải độc đắc đưa người ta đến với may mắn hay nỗi bất hạnh?
Âu cũng phụ thuộc vào bản thân mỗi người.
Lan DươngĐúng như cái tựa, Shogo Sato viết nên một chuyện đời về người phụ nữ được nhận xét là "cành liễu ngả theo chiều gió" tên Furukawa Michiru.
Một cuộc đời mờ mịt như bầu trời cái ngày cô không nói không rằng theo một người đàn ông đã có vợ con lên Tokyo trừ việc cầm trong tay tấm vé số trúng giải độc đắc trị giá 200 triệu yên. Cả câu chuyện sẽ rất chán nếu không đọc đến hết và biết được mục đích cũng như lí do việc một người chồng đi kể lại những chuyện đã xảy ra với vợ mình với một giọng văn có thể nói là không một chút thu hút, nó cứ đều đều như sự bình thản mang màu u tối của Michiru vậy.
Gần như không có cao trào, mỗi một nhân vật, sự việc xảy ra theo kiểu mặc nhiên phải vậy. Có máu me, có cái chết nhưng tuyệt nhiên không một chút gây cấn nào, chỉ là vẫn sẽ có chút bàng hoàng, rợn người qua cái sự bình bình mà tác giả đã tạo nên.
Một điểm đáng chú ý là người kể không trải qua cũng không chứng kiến mà kể lại theo những mảnh ghép ký ức vụn vặt do nhân vật chính cung cấp, do đó chuyện có chứa những suy đoán rất có logic của anh ta. Đó là cái lạ của lối hành văn trong tất cả những cuốn sách trước giờ mình đã đọc. Một chút trinh thám, một chút tâm lý học hành vi... tất cả những gì ở đây đều chỉ một chút mà thôi nhưng khi đứng chung vào lại có nhiều cái để thưởng thức. Tuy nhiên bỏ qua cái bìa đẹp và những trang cuối thì đây là cuốn sách mình thấy chán ngắt như chính cái vẻ thơ thẩn vô định của Michiru vậy.
Trần linh"Một thị trấn nhìn ra biển, khá yên bình, không mấy khi gặp phải thiên tai" Furukawa học có một cuộc đời bình yên tiểu học, trung học, tốt nghiệp thành tích không xuất sắc. Furukawa làm ở hiệu sách lâu đời trong thị trấn.
Một người con gái nhìn chung chả tha thiết gì với cuộc sống yên bình của mình. Luôn mơ ước có một tình yêu cháy bổng, lập gia đình riêng. Trong quá trình làm việc, Furukawa quen biết Toyomasu người đã có gia đình ở Tokyo. Vì lời hứa sẽ chia tay vợ đến với Furukawa.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa Furukawa xin đi khám nha khoa nhưng thật ra tiễn người tình về Tokyo phồn hoa. Văn phòng lúc ấy dự tính mua vé số cùng nhau. Furukawa chả buồn trả lời nhận tiền và bước đi. Trong lúc đến nhà ga Furukawa chẳng buồn chọn vé số, chọn bừa một sấp và cất vào túi Furukawa không nỡ xa người tình. Nàng đi trên chuyến xe trung chuyển. Đến chuyến xe trung chuyển rồi. Nàng cũng không nở và thế là cùng bay với Toyomasu đến Tokyo. Toyomasu trong đầu cứ nghĩ người yêu làm nũng sẽ ở khách sạn xa hoa và cắt đứt quan hệ với Furukawa. Nhưng sự bướng bĩnh đã ở lại đến vô thời hạn. Giữa sự đè nặng kinh tế, từ biệt gia đình ở quê nhà Furukawa cảm thấy muốn buông bỏ người tình để nhưng không muốn trở về. Vì thế cô nương nhờ Takei- chàng sinh viên toàn diện học vấn lẫn bề ngoài. Cuộc đời tình - tiền dằn xé lẫn nhau. Khi bí bách Furukawa nhận ra mình đã mua tờ vé số trúng độc đắc có thể sống ăn nhàn đến hết cuộc đời. Nhưng chính nó là tác nhân dẫn cô đến vòng xoay giết người bởi bàn tay chàng sinh viên Takei luôn thầm bảo vệ không ai có thể đụng vào người con gái thầm thương. Xuống tay với 4 mạng người.
Gọi điện đi"
" Chị cũng biết là có gọi điện cũng vô ích mà!"
"Không phải gọi xe cứu thương, gọi điện cho cảnh sát đi"
" Đem chôn giấu cái xác cũng tức là để lộ ra ý đồ của kẻ phạm tội"
Hai trăm triệu yên! Một số tiền có thể giúp Michiru sống sung túc....thứ cứu rỗi...trở thành ... tiễn cô vào hành trình đầy âm mưu, dối lừa và tội ác.
Tình yêu - Tiền bạc - Sự thật Furukawa sẽ chọn cuộc sống riêng mình cùng với số tiền hay sống trong vòng tay bảo vệ không giới hạn của cậu em Takei. Mình không muốn spoil tiếp kết vì không còn gây cấn nữa.
[Về bản thân mình]
Tình tiết thiên về tâm lý, chậm nhưng sâu lắng, truyện 446 trang, đọc liên tục trong một ngày. Văn phòng dịch giả làm cho truyện toát lên hết vẻ đẹp cuộc sống thường nhật. Nhưng chứa đầy sự thù hận, ganh đua.
Văn phong mình không hay lắm nên có hơi dài dòng. Các bạn thông cảm.
NhưTình cảm của nhân vật tôi cũng lãng mạn, sâu sắc nhưng không quá bốc đồng, mãnh liệt đến mức chết đi sống lại vì yêu. Cũng như tình yêu của chòm sao thiên bình. Cứ âm thầm, cứ tự mình yêu tự mình thêu dệt cảm xúc rồi tự mình đau đớn, tự mình buông bỏ. Giọng văn nhẹ nhàng, bay bổng, lãng mạn nhưng đôi khi cũng hơi ngông, hơi sắc đá ngang tàng như chính cái âm dương cân bằng trong con người thiên bình, Là một cô gái cung thiên bình, tôi dường như có một sự hứng thú và bị cuốn hút một cách khó lý giải đối với tình yêu và cách diễn đạt trong quyển sách này. Đây là quyển đầu tiên mình đọc của tác giả Thiên Bình. Với những bạn đang hạnh phúc trong tình yêu thì không nên mua, mình khuyên vậy. Đây là một quyển sách hay nếu bạn đang đau khổ.
huyềnQuyển sách này khiến tôi liên tưởng đến cuốn “Kasha” và cuốn “Tiếng thét”, cả ba đều là những câu chuyện kể về một đoạn đời của các nhân vật nữ chính, khác ở chỗ “Một chuyện đời” hoàn toàn không có cảnh sát hay thanh tra, không có quá trình điều tra hoặc cảnh hung thủ bị trừng trị. Để đọc quyển sách xinh đẹp này cần không ít kiên nhẫn và khá nhiều sự tập trung. Đây không phải cuốn sách đọc để giải trí. Nó khiến người đọc khó tính như tôi rơi vào trạng thái bất mãn suốt từ đầu đến những dòng cuối cùng. Có cảm giác những nhân vật chính trong truyện hầu như đều có vấn đề không nặng thì nhẹ về tâm lý. Gần đây tôi đọc trúng quyển trinh thám nào thì hình như nhân vật cũng có vấn đề tâm lý hoặc bị hoang tưởng, điều này trái với kỳ vọng ‘đọc trinh thám để giải trí’ của tôi, đâm ra tôi vừa đau đầu vừa suýt hoang tưởng theo ^.^ Không biết người khác thì sao, riêng tôi không thể chấp nhận chuyện một cô gái 23 tuổi đang có công việc tạm ổn tại hiệu sách lại đi cặp kè với đàn ông đã có vợ, tùy hứng bỏ việc bỏ nhà theo trai, tính cách thì mờ nhạt đến nỗi có dùng kính hiển vi nhìn cũng không tìm được điểm nào cá tính nổi bật. Lẽ ra phải cảm thấy nữ chính đáng thương nhưng sao tôi đọc mà chỉ mong muốn cô ta phải trả giá đắt cho những gì đã làm.
Lê ThủyLúc mình viết nhận xét này cũng là lúc mình vừa đọc lại cuốn sách này lần thứ hai. Không hiểu sao, cuốn sách này có sức hút kì lạ đối với mình. Từ bìa sách đến nội dung, bất cứ thứ gì đều làm mình thấy hứng khởi. Michiru vì tình yêu lúc bồng bột mà bỏ cả công việc, bỏ quê nhà, bỏ luôn cả người yêu nơi vùng biển ảm đảm để theo tình nhân lên Tokyo. Những tưởng ở đây cô sẽ tìm được cho mình một cuộc sống mới tốt hơn, thế nhưng đời không như là mơ. Tấm vé số cô mua trước khi lên máy bay đi Tokyo đã đem lại cho cô biết bao nhiêu đau đớn, mất mát và cả sợ hãi. Một cuốn sách thú vị và mặc dù đã biết trước hung thủ và cách thức gây án, nó vẫn luôn khiến cho người đọc thấy tò mò.
Thực sự là một cuốn sách đáng đọc!
Lê ThủyMichiru - cô nhân viên hiệu sách vì tình yêu mà bỏ cả gia đình, bạn bè, người yêu nơi chốn vùng quê ven biển để cùng một người đàn ông khác lên Tokyo. Trước khi đi cô ấy đã mua một tập vé số và may mắn trúng được giải thưởng độc đắc 200 triệu yên. Những tưởng cuộc đời cô về sau sẽ sống trong an yên hạnh phúc với số tiền lớn không thể tưởng tượng nổi thì từ đó cô đã bị cuốn vào những tội ác khác nhau, khác cả về mức độ. Những nhân vật trong truyện như Takei, Takakura hay Katsuki đều đến với Michiru một cách rất tự nhiên. Mạch truyện rõ ràng, tình tiết truyện cũng không quá nhanh, đủ để cho người đọc hiểu và cảm nhận. Từng cái chết trong câu truyện tuy là đau đớn nhưng lại như rất nhẹ nhàng. Một cuốn sách hay cho những người đam mê trinh thám không phải thể loại quá mức kinh dị.
Hoang ngaReview Một Chuyện Đời - Shogo Sato
TẤM VÉ SỐ TRÚNG GIẢI ĐỘC ĐẮC ĐEM LẠI MAY MẮN HAY BI KỊCH VÀ BẤT HẠNH?
"Một chuyện đời" là cuốn sách hay, đáng đọc, rất hấp dẫn và lôi cuốn dù chưa quá xuất sắc.
Sách thiên về thể loại tâm lý xã hội, tâm lý tội ác. Diễn ra dựa theo lời kể của một người đàn ông về cuộc đời vợ anh ta, một lối viết khá lạ với những tình tiết được dựng lên từ những lời kể, có những sự việc chỉ là phỏng đoán, được hình dung. Song mọi thứ vẫn vô cùng sống động, sát thực, như được chứng kiến tận mắt.
Thoạt đầu tôi mường tượng nữ chính là một người phụ nữ chẳng ra gì, xấu tính, xấu nết, bắt cá hai tay, bỏ nhà theo trai, rồi tham lam cuỗm luôn chỗ vé số người ta nhờ mua hộ. Và tôi có suy nghĩ là con người cô sẽ trở nên độc ác, phạm tội từ bước ngoặt trúng số 200 triệu yên, bởi bản chất cô đã xấu sẵn. Hóa ra nội dung lại đi theo chiều hướng khác với những gì tôi hay độc giả suy đoán, rút cuộc thì người phụ nữ này vẫn còn quá đơn giản và ngu ngốc. Cô ta và một số nhân vật khác có những biểu hiện về tính cách khá khó miêu tả.
Huỳnh Thị Tuyết HạnhQuyển sách này khiến tôi liên tưởng đến cuốn “Kasha” và cuốn “Tiếng thét”, cả ba đều là những câu chuyện kể về một đoạn đời của các nhân vật nữ chính, khác ở chỗ “Một chuyện đời” hoàn toàn không có cảnh sát hay thanh tra, không có quá trình điều tra hoặc cảnh hung thủ bị trừng trị. Để đọc quyển sách xinh đẹp này cần không ít kiên nhẫn và khá nhiều sự tập trung. Đây không phải cuốn sách đọc để giải trí. Nó khiến người đọc khó tính như tôi rơi vào trạng thái bất mãn suốt từ đầu đến những dòng cuối cùng.
Có cảm giác những nhân vật chính trong truyện hầu như đều có vấn đề không nặng thì nhẹ về tâm lý. Gần đây tôi đọc trúng quyển trinh thám nào thì hình như nhân vật cũng có vấn đề tâm lý hoặc bị hoang tưởng, điều này trái với kỳ vọng ‘đọc trinh thám để giải trí’ của tôi, đâm ra tôi vừa đau đầu vừa suýt hoang tưởng theo ^.^ Không biết người khác thì sao, riêng tôi không thể chấp nhận chuyện một cô gái 23 tuổi đang có công việc tạm ổn tại hiệu sách lại đi cặp kè với đàn ông đã có vợ, tùy hứng bỏ việc bỏ nhà theo trai, tính cách thì mờ nhạt đến nỗi có dùng kính hiển vi nhìn cũng không tìm được điểm nào cá tính nổi bật. Lẽ ra phải cảm thấy nữ chính đáng thương nhưng sao tôi đọc mà chỉ mong muốn cô ta phải trả giá đắt cho những gì đã làm.
ĐứcTình cảm của nhân vật tôi cũng lãng mạn, sâu sắc nhưng không quá bốc đồng, mãnh liệt đến mức chết đi sống lại vì yêu. Cũng như tình yêu của chòm sao thiên bình. Cứ âm thầm, cứ tự mình yêu tự mình thêu dệt cảm xúc rồi tự mình đau đớn, tự mình buông bỏ. Giọng văn nhẹ nhàng, bay bổng, lãng mạn nhưng đôi khi cũng hơi ngông, hơi sắc đá ngang tàng như chính cái âm dương cân bằng trong con người thiên bình, Là một cô gái cung thiên bình, tôi dường như có một sự hứng thú và bị cuốn hút một cách khó lý giải đối với tình yêu và cách diễn đạt trong quyển sách này. Đây là quyển đầu tiên mình đọc của tác giả Thiên Bình. Với những bạn đang hạnh phúc trong tình yêu thì không nên mua, mình khuyên vậy. Đây là một quyển sách hay nếu bạn đang đau khổ.