duy mKẻ nặn sáp Một nữ nhà văn được phân công viết về một vụ trọng án: kẻ sát nhân - một cô gái chém mẹ bốn mươi nhát, chém em gái bốn mốt nhát. Căn bếp ngập ngụa máu... Dù muốn hay không cô nhà văn phải làm phóng sự này bởi nếu không cô sẽ bị đuổi việc. Với một sự miễn cưỡng, có phần ghê tởm cô gái kia song cũng không kém phần tò mò. Dần dà cô lại muốn tìm ra chân tướng sự thật. Có phải cô gái kia là nạn nhân ? Nếu có thì tại sao ? Nếu sai thì tại sao? Nhiều những góc khuất u tối, những bí mật được hé lộ. Nơi gia đình những tưởng là một nơi chốn bình yên lại hóa ra nơi sự kì thị diễn ra một cách làm người bị kì thị đau đớn nhất. Đó có phải là nguyên nhân dẫn đến tội ác? Rồi như một giọt nước tràn ly dẫn đến tội ác kinh hoàng? Nữ tù nhân to lớn kia có phải là đã quá ranh ma dắt mũi được nha văn hay sự thật vốn là như vậy. Đọc đến cuối sách ta cũng vẫn phân vân không biết kết cục là như thế nào, vẫn phải lội bì bõm trong cú lừa ngoạn mục của tác giả .Một cô gái béo ú mặc cảm bị hàm oan? Một con người lỡ gây tội ác do sự đả kích quá lớn và bị dồn nén ? Hay là một kẻ sát nhân thông minh, xảo quyệt. Lằn ranh của thật – giả, đúng – sai quá mong manh. Thêm một chút về nữ nhà văn, cô ta quá cảm tính, tất nhiên là không phải là thám tử nên nên suy luận cũng không sắc sảo gì cả, cứ như con rối khi được nhả cho một chút thông tin . Nhưng cô ta lại cứ thích làm một thiên thần cứu rỗi. Không biết kẻ đã được cô ta phóng thích là một ác quỷ hay thiên thần?
Như"Kẻ nặn sáp" là một tác phẩm cuốn hút vô kể, một mạch từ đầu cho đến hết, khiến người đọc phải nóng lòng có được lời giải. Mọi thứ đều rất khó đoán, có quá nhiều khả năng, quá nhiều giả thuyết, đâu mới là sự thật? Chỉ có kết thúc mới mang lại cho bạn câu trả lời, mà cái kết đúng hay không lại là một chuyện khác. Vẫn đâu đó một chút dở dang, một lỗ hổng chưa được lấp. Đó là cái hay của truyện. Motif về hung thủ hay còn gọi là khuôn mẫu plot twist này đã từng xuất hiện trong nhiều tác phẩm trinh thám, thế nhưng khi chạm đến câu chữ cuối cùng tôi vẫn thấy thật lạnh gáy. Có thể bởi sự thông minh đến đáng sợ của nhân vật, bởi một tâm lý khó dò đong đếm. Ngoài những khoảng chậm thì cuốn sách rất tuyệt - là sự bứt phá của Minette Walters so với "Hầm trữ đông. Và lúc này đây khi đã đọc xong vài tiếng rồi, tôi vẫn còn dư âm cảm xúc.
LamTác phẩm " Kẻ nặn sáp" cuốn hút vô kể, một mạch từ đầu cho đến hết, khiến người đọc phải nóng lòng có được lời giải. Mọi thứ đều rất khó đoán, có quá nhiều khả năng, quá nhiều giả thuyết, đâu mới là sự thật? Chỉ có kết thúc mới mang lại cho bạn câu trả lời, mà cái kết đúng hay không lại là một chuyện khác. Vẫn đâu đó một chút dở dang, một lỗ hổng chưa được lấp. Đó là cái hay của truyện. Motif về hung thủ hay còn gọi là khuôn mẫu plot twist này đã từng xuất hiện trong nhiều tác phẩm trinh thám, thế nhưng khi chạm đến câu chữ cuối cùng tôi vẫn thấy thật lạnh gáy. Có thể bởi sự thông minh đến đáng sợ của nhân vật, bởi một tâm lý khó dò đong đếm. Ngoài những khoảng chậm thì cuốn sách rất tuyệt - là sự bứt phá của Minette Walters so với "Hầm trữ đông. Và lúc này đây khi đã đọc xong vài tiếng rồi, tôi vẫn còn dư âm cảm xúc.
Trần linh Review Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters - Sâm Nam dịch
Mình luôn có một tình yêu nhất định với sách do IPM xuất bản, ngoại trừ sách của tác giả nảy.
Lần trước mình có một bài khen Hầm trữ đông, trong khi những gì mình thực sự nghĩ lại hơi chệch hướng (mình cũng khó hiểu vì sao mình lại làm như thế?). Thế nên mình xin viết đôi ba dòng dưới đây để nêu lên cảm nghĩ thật.
Trước hết, hai tác phẩm của tác giả này mình đánh giá nó thuộc dạng trung bình khá, cách viết trôi chảy, dễ đọc. Vì quyển kia phần suy luận nhạt quá nên quên sạch rồi, còn quyển này dù được khen là tốt hơn hẳn nhưng vẫn chưa đủ thoả mãn (đồng ý là được hơn Hầm trữ). Kiểu như từ trên trời rơi xuống? Thực sự mạch truyện rối rắm nhập nhằng mệt mỏi, rất bực mình và khó chịu, nếu chẳng phải vì hy vọng một cái kết hoành tráng thì chắc nó sẽ còn nằm trên kệ và đóng bụi đến lúc mình có chồng.
Đang đọc Người Ruồi, hy vọng nó sẽ trở thành dấu chấm hoàn hảo để kết thúc năm 2017, chứ dạo này bết bát quá, chẳng đọc được gì hay.
Thùy AnNội dung của cuốn này diễn ra giống như 1 bộ phim, thật thích thú khi thấy nó sống động và có tiết tấu ổn định, không 1 chi tiết nào thừa, tất cả đều chắp ghép lại thành những bức tranh hoàn hảo và sự thật từ từ đc vén màn mà ko ai có thể ngờ tới.Truyện đề cập tới những khía cạnh nhạy cảm của xã hội, cái mình thích ở chỗ là tác giả có cái nhìn rất thức thời đối với những vấn đề đó. Sự bảo mật an ninh đc tác giả cảnh báo ở mức độ cao nhất và cho đến bây giờ nó vẫn đang diễn ra trên thế giới.
Lòng ích kỷ, cá nhân chỉ biết nghĩ đến bản thân của con người đã đc đẩy lên giới hạn cao nhất, khiến cho con người ta bị chèn ép đến mức phải giết người. Và còn rất rất nhiều thứ đc đề cập đến trong truyện mà ko thể kể hết ra trong 1 review. Các bạn hãy đọc và cảm nhận nó, hiểu nó như thế nào là do nhận định quan của mỗi người. Điểm duy nhất mình ko hài lòng đó là tác giả đã sử dụng hơi nhiều sự "tình cờ" và đôi khi tìm ra đc manh mối là nhờ may mắn, hoặc do tác giả cố ý tạo ra khiến cho người đọc cảm thấy hơi bị gượng ép và thiếu thuyết phục.
Bảo TrâmTác phẩm " Kẻ nặn sáp" cuốn hút vô kể, một mạch từ đầu cho đến hết, khiến người đọc phải nóng lòng có được lời giải.
Mọi thứ đều rất khó đoán, có quá nhiều khả năng, quá nhiều giả thuyết, đâu mới là sự thật?
Chỉ có kết thúc mới mang lại cho bạn câu trả lời, mà cái kết đúng hay không lại là một chuyện khác. Vẫn đâu đó một chút dở dang, một lỗ hổng chưa được lấp. Đó là cái hay của truyện. Motif về hung thủ hay còn gọi là khuôn mẫu plot twist này đã từng xuất hiện trong nhiều tác phẩm trinh thám, thế nhưng khi chạm đến câu chữ cuối cùng tôi vẫn thấy thật lạnh gáy. Có thể bởi sự thông minh đến đáng sợ của nhân vật, bởi một tâm lý khó dò đong đếm.
Ngoài những khoảng chậm thì cuốn sách rất tuyệt - là sự bứt phá của Minette Walters so với "Hầm trữ đông. Và lúc này đây khi đã đọc xong vài tiếng rồi, tôi vẫn còn dư âm cảm xúc.
NguyễnTruyện đề cập tới những khía cạnh nhạy cảm của xã hội, cái mình thích ở chỗ là tác giả có cái nhìn rất thức thời đối với những vấn đề đó. Sự bảo mật an ninh được tác giả cảnh báo ở mức độ cao nhất và cho đến bây giờ nó vẫn đang diễn ra trên thế giới. Lòng ích kỷ, cá nhân chỉ biết nghĩ đến bản thân của con người đã được đẩy lên giới hạn cao nhất, khiến cho con người ta bị chèn ép đến mức phải giết người. Và còn rất rất nhiều thứ được đề cập đến trong truyện mà không thể kể hết ra. Các bạn hãy đọc và cảm nhận nó, hiểu nó như thế nào là do nhận định quan của mỗi người.
Tóm lại đây là một quyển trinh thám để lại rất nhiều ấn tượng trong mình sau khi đọc xong.
Obook Editor
Kẻ nặn sáp
Một nữ nhà văn được phân công viết về một vụ trọng án: kẻ sát nhân - một cô gái chém mẹ bốn mươi nhát, chém em gái bốn mốt nhát. Căn bếp ngập ngụa máu...
Dù muốn hay không cô nhà văn phải làm phóng sự này bởi nếu không cô sẽ bị đuổi việc. Với một sự miễn cưỡng, có phần ghê tởm cô gái kia song cũng không kém phần tò mò. Dần dà cô lại muốn tìm ra chân tướng sự thật. Có phải cô gái kia là nạn nhân ? Nếu có thì tại sao ? Nếu sai thì tại sao?
Nhiều những góc khuất u tối, những bí mật được hé lộ. Nơi gia đình những tưởng là một nơi chốn bình yên lại hóa ra nơi sự kì thị diễn ra một cách làm người bị kì thị đau đớn nhất. Đó có phải là nguyên nhân dẫn đến tội ác? Rồi như một giọt nước tràn ly dẫn đến tội ác kinh hoàng?
Nữ tù nhân to lớn kia có phải là đã quá ranh ma dắt mũi được nha văn hay sự thật vốn là như vậy. Đọc đến cuối sách ta cũng vẫn phân vân không biết kết cục là như thế nào, vẫn phải lội bì bõm trong cú lừa ngoạn mục của tác giả .Một cô gái béo ú mặc cảm bị hàm oan? Một con người lỡ gây tội ác do sự đả kích quá lớn và bị dồn nén ? Hay là một kẻ sát nhân thông minh, xảo quyệt. Lằn ranh của thật – giả, đúng – sai quá mong manh.
Thêm một chút về nữ nhà văn, cô ta quá cảm tính, tất nhiên là không phải là thám tử nên nên suy luận cũng không sắc sảo gì cả, cứ như con rối khi được nhả cho một chút thông tin . Nhưng cô ta lại cứ thích làm một thiên thần cứu rỗi. Không biết kẻ đã được cô ta phóng thích là một ác quỷ hay thiên thần?
Obook Editor
Kẻ nặn sáp
Một nữ nhà văn được phân công viết về một vụ trọng án: kẻ sát nhân - một cô gái chém mẹ bốn mươi nhát, chém em gái bốn mốt nhát. Căn bếp ngập ngụa máu...
Dù muốn hay không cô nhà văn phải làm phóng sự này bởi nếu không cô sẽ bị đuổi việc. Với một sự miễn cưỡng, có phần ghê tởm cô gái kia song cũng không kém phần tò mò. Dần dà cô lại muốn tìm ra chân tướng sự thật. Có phải cô gái kia là nạn nhân ? Nếu có thì tại sao ? Nếu sai thì tại sao?
Nhiều những góc khuất u tối, những bí mật được hé lộ. Nơi gia đình những tưởng là một nơi chốn bình yên lại hóa ra nơi sự kì thị diễn ra một cách làm người bị kì thị đau đớn nhất. Đó có phải là nguyên nhân dẫn đến tội ác? Rồi như một giọt nước tràn ly dẫn đến tội ác kinh hoàng?
Nữ tù nhân to lớn kia có phải là đã quá ranh ma dắt mũi được nha văn hay sự thật vốn là như vậy. Đọc đến cuối sách ta cũng vẫn phân vân không biết kết cục là như thế nào, vẫn phải lội bì bõm trong cú lừa ngoạn mục của tác giả .Một cô gái béo ú mặc cảm bị hàm oan? Một con người lỡ gây tội ác do sự đả kích quá lớn và bị dồn nén ? Hay là một kẻ sát nhân thông minh, xảo quyệt. Lằn ranh của thật – giả, đúng – sai quá mong manh.
Thêm một chút về nữ nhà văn, cô ta quá cảm tính, tất nhiên là không phải là thám tử nên nên suy luânu cũng không sắc sảo gì cả, cứ như con rối khi được nhả cho một chút thông tin . Nhưng cô ta lại cú thích làm một thiên thần cứu rỗi. Không biết kẻ đã được cô ta phóng thích là một ác quỷ hay thiên thần?
HuyMình thấy đây là một cuốn trinh thám pha chút kinh dị khá hay.
Mở đầu câu chuyện tác giả đã cho người đọc dược chứng kiến một vụ án mạng khá sốc và rùng rợn. Yếu tố trinh thám trong cuốn này khá hấp dẫn, những tình tiết rùng rợn cũng được tác giả đan xen khá tài tình. Tâm lý nhân vật được mô tả khá chân thật, rất sắc bén và đặc biệt là tâm lý tội phạm được tác giả miêu tả vô cùng hấp dẫn.
Một cuốn sách trinh tham theo mình thấy khá hay về cả nội dung lẫn hình thức, câu văn của tác giả cũng rất u ám hợp với khung cảnh của câu chuyện. Những đoạn miêu tả cũng được tác giả khắc họa với những từ ngữ khá kinh dị và có phần hơi ớn lạnh.
Theo ý kiến cá nhân mình thì mặc dù không phải một cuốn trinh thám xuất sắc nhưng cuốn sách này đã khéo léo đan xen nhiều yếu tố kinh dị khá lôi cuốn.
Phạm Tú Anh Lớp lớp lụa đen bao phủ câu chuyện, một câu chuyện li kì đến phút cuối cùng. Cớ sao đưa nàng lại nặn tượng sáp, cớ sao lại giết người? Đó là câu hỏi của tôi khi mới đọc đoạn đầu câu chuyện. Lời khai mơ hồ, quá trình điều tra mơ hồ và ngày cả lí do giết người càng mơ hồ, bởi vậy chỉ khi bạn tự mình đọc cuốn sách này bạn mới thấy được lí do mà bạn thấy thỏa mãn với bản thân. Bao phủ màu đen huyền bí, tôi đọc nó với tâm trạng đầy hoang mang và cho đến cuối quyển sách, tôi vẫn không hết hoanh mang, khát khao biết được câu trả lời cho câu hỏi "Điều mà con người thực sự mong muốn là gì? " Là hạnh phúc hay sự thấu hiểu. Một vụ án mạng đa hung thủ và chỉ có bạn mới tìm được hung thủ thực sự.
VũTóm tắt sơ lược nội dung truyện:
Đây là một tiểu thuyết thriller kết hợp trinh thám tâm lý kinh dị biến thái. Cốt truyện xoay quanh những nhân vật chính sau: kẻ bị kết án giết người Olivia Martin, nhà văn cực kì cứng đầu Rosalind Leigh và anh cảnh sát đã bỏ việc Hawksley. Một chút về nội dung: Sau sáu năm ngồi tù, Olive Martin nhận được bức thư xin được hợp tác để viết một cuốn sách về chính cô ta, đây không phải lần đầu Olive nhận được lời mời kiểu này nhưng là lần đầu đồng ý. Nhà văn Rosalind Leigh là người đã chấp nhận yêu cầu viết quyển sách về tên tội phạm đã bị kết án giết mẹ và em gái của mình rồi chặt họ ra thành một đống hỗn độn, vì cô chẳng còn lựa chọn nào khác nữa ngoài mất việc. Và Hawksley là một trong những nhân chứng mà cô tìm đến trong suốt quá trình đào bới lại vụ việc, sau đó hai người này dần được đẩy lại với nhau.
Trong truyện mặc dù còn một số chỗ không phù hợp, nhưng vẫn là một cuốn sách rất hay.
Nguyễn Nữ nhà văn tự do Roz nhận nhiệm vụ viết một cuốn sách về thủ phạm của vụ án trên – Olive Martin. Cô bắt đầu bằng việc gặp gỡ nhân vật chính, như bao mở đầu khác. Ngạc nhiên thay, nữ “ác quỷ” gây cho cô ấn tượng ban đầu đối lập hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng. Và cô có suy nghĩ “cô ấy bị oan”. Hành trình của Roz mở ra các góc nhìn khác nhau của vụ việc, người đọc có thể tự đánh giá và đưa ra phán đoán của riêng mình. Tác giả được cái không che che đậy đậy ra vẻ thâm ảo, rất dễ theo dõi.
Xét về tuyến nhân vật thì không có gì đặc sắc. Nữ chính nhất quyết không phải cảnh sát thì nhà văn, nhất định không được có cuộc sống hạnh phúc mà phải có chuyện u ám đau thương đã xảy ra trong quá khứ và hiện tại thì rất thảm, nhất nhất phải gặp một anh nam cũng thảm không kém rồi hai đứa tìm được sự đồng cảm đâu đó và phịch nhau.
Tình tiết truyện không có chỗ nào đẩy đến cao trào khiến tôi thót tim nhưng cũng có nhấp nhô lên xuống
Nguyệt NguyệtHưm... hưm... hưm...
Tôi vẫn bâng khuâng hoài về cuốn sách này mà không biết phải nói sao, viết sao để diễn tả trọn vẹn tâm trạng của mình. Một cảm giác lửng lơ giữa hoang mang và thỏa mãn.
Đây là một cuốn trinh thám vừa đơn giản, quen thuộc lại vừa đặc biệt đến kỳ lạ. Câu chuyện mở đầu bằng một vụ án độc ác ghê rợn, cô gái chém chết mẹ và em gái một cách dã man rồi tự thú. Một nữ nhà văn đã lao vào cuộc điều tra, trước tiên là để hoàn thành dự án viết sách, sau nữa là tìm ra sự thật; lần theo bước chân của cô, người đọc hồi hộp từng giây phút mong đợi bức màn uẩn khúc được vén lên, từng mảnh rời rạc ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Thực sự "Kẻ nặn sáp" cuốn hút vô kể, một mạch từ đầu cho đến hết, khiến người đọc phải nóng lòng có được lời giải. Mọi thứ đều rất khó đoán, có quá nhiều khả năng, quá nhiều giả thuyết, đâu mới là sự thật? Chỉ có kết thúc mới mang lại cho bạn câu trả lời, mà cái kết đúng hay không lại là một chuyện khác. Vẫn đâu đó một chút dở dang, một lỗ hổng chưa được lấp. Đó là cái hay của truyện.
Motif về hung thủ hay còn gọi là khuôn mẫu plot twist này đã từng xuất hiện trong nhiều tác phẩm trinh thám, thế nhưng khi chạm đến câu chữ cuối cùng tôi vẫn thấy thật lạnh gáy. Có thể bởi sự thông minh đến đáng sợ của nhân vật, bởi một tâm lý khó dò đong đếm.
Ngoài những khoảng chậm thì cuốn sách rất tuyệt - là sự bứt phá của Minette Walters so với "Hầm trữ đông. Và lúc này đây khi đã đọc xong vài tiếng rồi, tôi vẫn còn dư âm cảm xúc...