MH.Theo góc cạnh chỉ nhìn vào tình cảm hai nhân vật Ngọc và Lan, thì có thể thấy được sự rối như tơ trong lòng của Ngọc, từ vô tình nhận ra bản thân có tình cảm với chú tiểu, rồi muốn biết con người thật của chú tiểu Lan (là cô hay chú), và muốn chứng minh cả hai đều có bóng hình của đối phương trong tim. Lỡ yêu day dứt là thế nhưng Ngọc lại không thể chạm vào tình yêu của mình vì đó là người của Phật. Còn Lan không ngừng đấu tranh tâm trí, gạt bỏ đi cảm xúc không ngừng cháy trong lòng để một lòng tu hành. Sự rung động từ lần đầu gặp mặt, nhưng hoàn cảnh không cho phép nó được xuất hiện và đơm hoa, kết trái. Tuy nhiên, nếu theo một góc nhìn nghiêm túc suy xét hơn, không chỉ có tình cảm mà còn xét đến hoàn cảnh, thân phận mỗi người thì tình yêu này sai (mình nghĩ thế). Một người chỉ lên thăm chùa vô tình vướng bận rồi ở lại cả tháng, một người xuất gia đã hai năm không mang đến hồng trần đột nhiên động lòng. Ừ thì rung động, nhưng Ngọc lại luôn tìm cách nói cho “chú tiểu” biết tình yêu của mình (mình nghĩ là nên dấu đi), muốn được ở cạnh Lan trong khi Lan nhiều lần khuyên nhủ. Với “chú tiểu” Lan, vẫn cố gắng hướng Phật, đôi khi cảm xúc đó lại trào dâng bật khóc. Kết truyện, họ chỉ gặp nhau, Ngọc bộc lộ hết lời trong lòng và ai quay lại cuộc sống vốn có của người đấy, nhưng mình thấy người tu hành lòng vẫn còn tạp niệm, khách cũ nguyện đem cảm xúc cháy trong tim tới cuối cùng.
Có lẽ vì mình theo góc nhìn thứ hai hơn cho nên không có cảm xúc nhiều với hai nhân vật chính, cảm xúc, sự giằng xé trong tâm hồn của họ không thu hút được mình (3,5/5). Nhưng những đoạn tả cảnh lại rất thật, có chút buồn vì lòng người.
Hà LanTrong Hồn bướm mơ tiên Khái Hưng đã viết rất thành công về tâm lý nhân vật.
Một anh chàng Ngọc thư sinh từ cảm mến, quý trọng dần dần yêu Lan , một chú tiểu trong chùa, Lan đã giả trai đi tu. Tất cả quá trình từ tò mò, tìm hiểu sự thật đến yêu Lan đã được tác giả viết rất chân thật, sinh động.
Lan người con gái vì nỗi niềm riêng phải nương nhờ cửa Phật. "Chú" luôn thành tâm tụng niệm, tu hành. Song từ khi Ngọc xuất hiện Lan bị giằng co giữa tình yêu và lòng mộ đạo ở nội tâm một người đệ tử xuất gia. Họ giao ước với nhau sẽ yêu một tình yêu thoát tục, nương bóng từ bi. Không hiểu họ có sẽ mãi giữ được tình yêu đó hay sẽ cùng nhau ra đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
Đọc văn của Khái Hưng có đôi lúc thấy khá giống Thạch Lam, văn ông cũng nhẹ nhàng, song tính cách các nhân vật của ông mạnh mẽ, quyết đoán hơn. Cảnh sắc thiên nhiên trong tác phẩm đẹp một cách dung dị, hài hòa ... Cho dù có lý tưởng hóa tình yêu, song đây làmột tác phẩm hay và có giá trị trong giai đoạn cận đại của văn học nước ta.
Nguyễn Điền TrungHồn Bướm Mơ Tiên là tác phẩm đầu tiên của Khái Hưng, cũng là tác phẩm đầu tiên mà Tự Lực VĂn Đoàn cho ra mắt. Đó là câu chuyện tình thiếu niên trong sáng, là cuộc chiến đấu của ái tình và lý trí, giữa đời sống phàm tục và con đường của người tu hành. Quan điểm riêng mình cho rằng truyện này được khen quá tay, bởi các tựa báo đương thời, các nhà phê bình thời ấy, ở vài trang đầu của ấn bản này bạn sẽ đọc được những đoạn trích từ những bài phê bình ấy. Điểm hay lớn nhất của tác phẩm là đoạn cuối đầy lãng mạn và đượm buồn - nhiều người gọi đoạn này là đoạn ' Lá Rụng !' (đọc thì sẽ hiểu tại sao). Ngoài ra văn của Khái Hưng không lôi thôi dài dòng, rất ngắn ngọn và dễ hiểu - cộng với cốt truyện làm mình cảm giác đây giống như YA của thế kỉ XX vậy đó. Mình dĩ nhiên sẽ recommend quyển này vì dù gì cũng là tác phẩm đầu của Tự Lực Văn Đoàn và nội dung hay.
Tiểu NguyễnHồn bướm mơ tiên là tác phẩm đầu tiên mà tôi đọc về Khải Hưng. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không có mâu thuẫn, những vướng mắc như những câu chuyện khác nhưng thu hút độc giả bởi một câu chuyện nhẹ nhàng, bối cảnh của câu chuyện là một ngôi đền đẹp, kín đáo, các nhân vật ngoại trừ Ngọc đều là những người khắc khổ, cách nói và suy nghĩ là của những người từ bỏ. Trong Giấc mơ cổ tích, Khái niệm Hùng đã viết nên một nhân vật tâm lý rất thành công. Một chàng trai Ngọc, sinh ra từ tình cảm, kho báu dần dần yêu Lan, một người chú nhỏ trong chùa, Lan giả làm một nhà sư. Tất cả các quá trình từ tò mò, tìm hiểu thực tế đến yêu Lan đã được tác giả viết rất chân thực và sinh động.
Co Gai Nhu MiMình thực sự rất thích lý tưởng về tình yêu của tác giả trong 2 câu chuyện tình này - yêu nhau thực sự, thực sự có cần thiết phải ở cạnh kề bên nhau, động chạm, xác thịt phải chăng là dư thừa khi người ta đã là của nhau ở tận sâu trong tâm tưởng, 2 tâm hồn hòa làm 1, khi niềm tin vượt qua giới hạn thông thường, trở thành tuyệt đối, người ta yêu luôn ở trong chính ta, lúc nào cũng hết mực thương yêu và cổ vũ, sẽ luôn ủng hộ ta hết mình, sẽ luôn khích lệ và động viên ta vượt qua các khó khăn trong cuộc sống. Yêu nhau trong suy nghĩ, trong lý tưởng sống của họ, như thế thì họ đã là của nhau hoàn toàn, không gì ngăn cách, phá vỡ nổi.
Hồn bướm mơ tiên lấy bối cảnh vùng núi bắc bộ, tình cảm nảy sinh giữa cô Thi cải trang nam và anh học sĩ Ngọc, tình yêu trong lành, thanh thanh mùi trà, ngọt thơm hương lan, nhưng dù gì thì Ngọc cũng là người đến sau vì Thi đã là "chú" Lan, đã theo dấu sen làm người cửa Phật, không còn là cô gái mà Ngọc có thể theo đuổi yêu đương được nữa. Nửa chừng xuân nói về mối tình giữa Mai và Lộc (mình cực kỳ thích cách đặt tên nhân vật của tác giả luôn), bị phá đám bởi cuộc đời và tiền bạc, nhưng có lúc nào tình yêu lại thua, họ lại bên nhau. Kết thúc của cả 2 câu chuyện mình đều thấy viên mãn, tác phẩm được viết cách đây gần 1 thế kỷ nhưng lý tưởng về tình yêu không bị gò bó, ràng buộc trong những rào cản tầm thường mà còn vượt lên, tình yêu giải thoát, cuốn đi đau khổ những con người trong cuộc.
HuyềnHồn bướm mơ tiên – Nửa chừng xuân hai cuốn tiểu thuyết của Khái Hưng với hai truyện tình. Một truyện tình được miêu tả trong sự đối lập giữa tình yêu tự do và khoái cảm hạnh phúc đời thường với sự gò bó và hà khắc giáo lý tôn giáo.
Hồn bướm mơ tiên là tiểu thuyết đầu tay của Khái Hưng. Ngọc, một học sinh trong dịp nghỉ hè lên thăm người bác tu hành ở chùa Giáng Long và gặp Lan, một chú tiểu giả trai. Hồn bướm mơ tiên chịu ảnh hưởng nhiều bởi những sắc thái tôn giáo. Khái Hưng đã lấy môi trường tôn giáo để biểu hiện tình yêu. Tác giả miêu tả sự đối lập giữa tình yêu tự do và khoái cảm hạnh phúc đời thường với sự gò bó và hà khắc giáo lý tôn giáo.
Nửa chừng xuân cũng là một tiểu thuyết tình cảm tiêu biểu cho phong cách lãng mạn lúc bấy giờ. Sức hấp dẫn của tác phẩm tập trung ở hình tượng nhân vật Mai. Một cô gái vừa truyền thống vừa hiện đại và luôn có ý thức về hạnh phúc cá nhân, đấu tranh cho hanh phúc cá nhân.
Mặc dù hơi thiên về chủ nghĩa cá nhân nhưng không thể phủ nhận hai tiểu thuyết này đã làm nên tên tuổi Khái Hưng cũng như định hình phong cách cho Tự lực văn đoàn. Cuốn sách bìa đẹp và biên tập khá kĩ lưỡng nên không có gì phải phàn nàn.
Hoa Xương Rồng Nhỏ Khi tình cảm bắt đầu bén rễ nảy mầm thì “da trời xanh nhạt, lơ thơ mấy áng mây hồng” chẳng bù lúc lòng người bứt rứt cảnh sắc xung quanh lại mang một nỗi buồn sâu thẳm mơn man. Từng nhàng cây ngọn cỏ đều nhuốm sắc vàng úa ảm đạm, từng chiếc lá rơi cũng nghiêng khẽ vào lòng người. Chẳng thế mà Hồn Bướm Mơ Tiên được ví như một bức tranh thủy mặc của Tàu. Một bức tranh tài tình mà ông Khái Hưng khéo vẽ lên bằng con chữ. Chúng đều là những từ quen thuộc, không hoa văn không mỹ miều sáo rỗng nhưng khi đặt cạnh nhau lại khiến tôi thích thú vô cùng. Thích vì thay cho đọc sách tôi lại nhẩn nha vừa đọc sách vừa ngắm tranh. Còn thú là vì bức tranh ấy còn nhẹ nhàng gợi cả tiếng chuông chùa tĩnh mịch, tiếng gõ mõ tụng kinh êm dịu như an ủi cõi hồn. Trong truyện tình mà thậm chí chưa có một ngày tình tứ nào của Ngọc và Lan nổi bật lên sự giằng co của tình ái và tôn giáo. Ngọc từ tò mò với thân thế của chú tiểu Lan rồi tự mình rơi vào mối tình khó kiềm chế ấy. Đến mức vượt ra nhận thức tội lỗi của bản thân để tỏ tình với một người tu hành. Nhưng mối tình ấy nó vẫn nên thơ lắm, vẫn trắng trong và vẫn không hề mang màu vẩn đục hèn kém nào. Mối tình với một kẻ hầu Đức Phật thật kỳ lạ nhưng cũng rất buồn. Bởi dẫu có yêu nhau bao nhiêu thì lý trí vẫn chiến thắng con tim.
HạLan đã nguyện tu hành trọn kiếp dù cho có rung động trước chàng trai dễ mến kia. Còn Ngọc, chàng cũng nguyện trở thành người bạn từ bi của Lan, suốt một đời sẽ chân thành thờ phụng trong tâm trí cái linh hồn dịu dàng của người ấy. Có thể nói ái tình của Ngọc đã cảm động Lan. Còn tôn giáo của Lan lại cảm hóa Ngọc, để từ giờ gia đình lớn của Ngọc là nhân loại, là vũ trụ, còn gia đình nhỏ của chàng lại là linh hồn của cả hai ẩn núp dưới bóng từ bi Phật tổ. Chính tôi không phải người đa cảm mà đọc đến đoạn “Lá rụng” lúc hai người chia tay cũng không cầm được ngậm ngùi. Dẫu người trong cuộc đã hứa với nhau từ nay sẽ cất giấu đi mối tình riêng bé nhỏ. Dẫu cũng chỉ là một chiếc lá rụng cuối thu khi người ta quay lưng đi trong gió chiều hiu hắt. Vậy mà sao lại buồn đến thế. Giá mà giờ có ai cho tôi đọc lại Hồn Bướm Mơ Tiên một lần nữa có lẽ ngay lúc này tôi cũng không dám giở sách ra. Bởi nỗi tiếc nuối cho thứ ái tình không có kết thúc mà cũng chưa từng bắt đầu trong sách ám ảnh quá, nhân văn quá. Tôi sợ rằng từ nay hễ cứ nhìn cảnh lá rụng trong chiều sẽ nghĩ đến sự chia ly, sẽ buồn khổ cho trái tim con người một lần nữa. Và sẽ khóc thương những cánh bướm mơ mộng mãi thôi...
HạnhNhất Linh đã gọi Hồn Bướm Mơ Tiên là một truyện tình dưới bóng từ bi.
Quả thực ban đầu tôi không hiểu lắm, cũng thắc mắc ghê lắm “truyện tình dưới bóng từ bi” là sao? Người ta có thể yêu nhau ngay nơi cửa Phật, ngay dưới chân đức Thích Ca Mầu Ni ư?
Rồi phải đọc mới biết không có câu từ nào diễn tả truyện tình ấy đúng nghĩa như thế. Một truyện tình dưới bóng từ bi và trong lòng vẫn có Phật. Tôi thích văn ông Khái Hưng chỉ bắt đầu từ cuốn này. Nó nhẹ nhàng thanh thoát hợp rơ hết sức với khung cảnh nhà chùa miền trung du Bắc bộ. Dẫu tôi vẫn biết trong Tự Lực Văn Đoàn hình như ai cũng có giọng văn dịu nhẹ như thế, nó như một thứ đặc sản, một nét riêng của các ông nhưng mỗi người vẫn một vẻ, chẳng ai có thể bị nhầm với ai. Văn Khái Hưng dứt khoát gọn gàng. Tả cảnh ra cảnh tả tình ra tình. Nhưng trong cảnh lại có tình mà trong tình vẫn thấp thoáng bóng cảnh. Buổi đầu gặp gỡ của Ngọc và Lan sắc trời vẫn còn đỏ ửng, lấp loáng qua các khe đám lá xanh đen. Rồi “trong làng không khí yên tĩnh, êm đềm, tiếng chuông thong thả ngân nga như đem mùi thiền làm tăng vẻ đẹp cảnh thiên nhiên”.
Cuộc đời kết thúc ở nửa chừng xuân, cuốn sách kết thúc trong mỹ cảnh...
MH.08/09/2020
Theo góc cạnh chỉ nhìn vào tình cảm hai nhân vật Ngọc và Lan, thì có thể thấy được sự rối như tơ trong lòng của Ngọc, từ vô tình nhận ra bản thân có tình cảm với chú tiểu, rồi muốn biết con người thật của chú tiểu Lan (là cô hay chú), và muốn chứng minh cả hai đều có bóng hình của đối phương trong tim. Lỡ yêu day dứt là thế nhưng Ngọc lại không thể chạm vào tình yêu của mình vì đó là người của Phật. Còn Lan không ngừng đấu tranh tâm trí, gạt bỏ đi cảm xúc không ngừng cháy trong lòng để một lòng tu hành. Sự rung động từ lần đầu gặp mặt, nhưng hoàn cảnh không cho phép nó được xuất hiện và đơm hoa, kết trái. Tuy nhiên, nếu theo một góc nhìn nghiêm túc suy xét hơn, không chỉ có tình cảm mà còn xét đến hoàn cảnh, thân phận mỗi người thì tình yêu này sai (mình nghĩ thế). Một người chỉ lên thăm chùa vô tình vướng bận rồi ở lại cả tháng, một người xuất gia đã hai năm không mang đến hồng trần đột nhiên động lòng. Ừ thì rung động, nhưng Ngọc lại luôn tìm cách nói cho “chú tiểu” biết tình yêu của mình (mình nghĩ là nên dấu đi), muốn được ở cạnh Lan trong khi Lan nhiều lần khuyên nhủ. Với “chú tiểu” Lan, vẫn cố gắng hướng Phật, đôi khi cảm xúc đó lại trào dâng bật khóc. Kết truyện, họ chỉ gặp nhau, Ngọc bộc lộ hết lời trong lòng và ai quay lại cuộc sống vốn có của người đấy, nhưng mình thấy người tu hành lòng vẫn còn tạp niệm, khách cũ nguyện đem cảm xúc cháy trong tim tới cuối cùng.
Có lẽ vì mình theo góc nhìn thứ hai hơn cho nên không có cảm xúc nhiều với hai nhân vật chính, cảm xúc, sự giằng xé trong tâm hồn của họ không thu hút được mình (3,5/5). Nhưng những đoạn tả cảnh lại rất thật, có chút buồn vì lòng người.
Co Gai Nhu Mi11/10/2019
Mình thực sự rất thích lý tưởng về tình yêu của tác giả trong 2 câu chuyện tình này - yêu nhau thực sự, thực sự có cần thiết phải ở cạnh kề bên nhau, động chạm, xác thịt phải chăng là dư thừa khi người ta đã là của nhau ở tận sâu trong tâm tưởng, 2 tâm hồn hòa làm 1, khi niềm tin vượt qua giới hạn thông thường, trở thành tuyệt đối, người ta yêu luôn ở trong chính ta, lúc nào cũng hết mực thương yêu và cổ vũ, sẽ luôn ủng hộ ta hết mình, sẽ luôn khích lệ và động viên ta vượt qua các khó khăn trong cuộc sống. Yêu nhau trong suy nghĩ, trong lý tưởng sống của họ, như thế thì họ đã là của nhau hoàn toàn, không gì ngăn cách, phá vỡ nổi.
Hồn bướm mơ tiên lấy bối cảnh vùng núi bắc bộ, tình cảm nảy sinh giữa cô Thi cải trang nam và anh học sĩ Ngọc, tình yêu trong lành, thanh thanh mùi trà, ngọt thơm hương lan, nhưng dù gì thì Ngọc cũng là người đến sau vì Thi đã là "chú" Lan, đã theo dấu sen làm người cửa Phật, không còn là cô gái mà Ngọc có thể theo đuổi yêu đương được nữa. Nửa chừng xuân nói về mối tình giữa Mai và Lộc (mình cực kỳ thích cách đặt tên nhân vật của tác giả luôn), bị phá đám bởi cuộc đời và tiền bạc, nhưng có lúc nào tình yêu lại thua, họ lại bên nhau. Kết thúc của cả 2 câu chuyện mình đều thấy viên mãn, tác phẩm được viết cách đây gần 1 thế kỷ nhưng lý tưởng về tình yêu không bị gò bó, ràng buộc trong những rào cản tầm thường mà còn vượt lên, tình yêu giải thoát, cuốn đi đau khổ những con người trong cuộc.