HTTNLà câu chuyện tình yêu của một cô gái hướng nội luôn coi trọng các nguyên tắc lần đầu mở lòng với một người nhưng sợ hãi tổn thương nên vội vàng từ bỏ.
Thật ra mình không thích cốt truyện của em ý lắm, mở đầu là có thể đoán được cái kết rồi. Hơn nữa chuyện tình yêu giữa các nhân vật cũng khiến mình mệt mỏi nữa. Jin Sol thích Lee Geon, Geon thích Ae Ri và Ae Ri thì thích Seon Woo, nhưng Seon Woo lúc nào cũng như trên mây trên gió, luôn để cô chờ đợi trong mỏi mòn. Những lúc buồn, Seon Woo bỏ đi đâu đó vài ngày nửa tháng, Ae Ri chạy đến tìm Geon tâm sự, nghe chuyện Ae Ri xong tâm trạng Geon không tốt lại lôi Sol đi uống rượu rồi Sol lặng lẽ ôm hết những mệt mỏi khó chịu vào lòng. Cái vòng luẩn quẩn này lặp lại vài lần khiến người ta phát bực. Mà có lẽ tình yêu là vậy đó, biết rõ là không được nhưng lại không có cách nào thoát khỏi, cứ như thế bỏ thì thương mà vương thì tội haizzz thiệt là nẫu ruột.
Nhưng cuốn sách này lại không làm mình chán. À, nói chính xác thì cách viết của tác giả, cùng những dòng khắc họa nội tâm nhân vật, lại khiến trái tim mình tan chảy. Tâm trạng của Jin Sol, thế nào đó mà vừa vặn là những điều mình có thể đồng cảm. Cảm giác bên cạnh một người mà mình không thể hoàn toàn tin tưởng, muốn trao đi yêu thương nhưng vờn quanh là nỗi lo sợ tổn thương mơ hồ, tự xây quanh mình một rào chắn vững chắc để không ai thấy lòng mình, trong những phút giây hạnh phúc kề cận vẫn không thể xua tan cảm giác bất an cứ trào dâng trong lòng. Và cả việc ghi nhớ ngày tháng gắn với một kỉ niệm vui buồn nào đó. “Đó là một buổi chiều cuối thu u buồn”, nghe có vẻ chẳng có gì to tát, nhưng chỉ khi ngày ấy mỗi năm lại đến, bạn mới chợt nhận ra mình vẫn nhớ về những điều không nên nhớ và buồn vì một người không nên buồn... vậy đó.Vài đoạn trong sách khiến mình chợt nghĩ “Những người biết nhiều về Hàn Quốc như Yeon đọc sách này chắc thích lắm nhỉ?”. Đan xen đâu đó giữa chuyện tình lại là vài chi tiết về cuộc sống, phong tục và khung cảnh ở Hàn Quốc. Mình cứ vừa đọc vừa tưởng tượng, như đài truyền hình với những khung cửa sổ lớn nhìn xuống sông Hàn nơi Geon và Sol ngồi bên nhau, hay căn nhà ở làng quê ngập khi ánh chiều buông nhuộm vàng cả khoảng sân… Cứ dịu dàng nhẹ nhàng đáng yêu thế nào ấy.
Linh biNhân vật Jin Sol vốn được xây dựng có tính cách trầm lặng nhưng mình thích tuýp nhân vật này bởi cô ấy rất biết cách khiến bản thân mình đi đúng quỹ đạo bằng những quy tắc do chính cô đặt ra nhưng cũng không phải là tuýp người quá cứng nhắc, có thể nói cô ấy như một bức tranh ghép hình còn khuyết một mảnh và Geon chính là mảnh ghép mà cô ấy còn thiếu. không biết vì tác giả viết hay hay là vì dịch giả dịch ổn mà mình cảm thấy những giây phút bọn họ bên nhau rất hòa hợp, ngay cả khi có những rào cản và hiểu lầm thì giữa bọn họ vẫn có những đồng cảm nhất định. Dù Jin Sol đã lên kế hoạch sẽ không để lòng “vướng bận” thì mình tin Geon chính là người đáng để cô ấy phá vỡ giới hạn và những bức tường mà cô đặt ra làm rào cản cho chính bản thân mình. Ngoài nhân vật chính thì vẫn còn những nhân vật khác cũng gây cho mình khá nhiều ấn tượng tuy nhiên dù là chính hay phụ thì tất cả những nhân vật này đều được tác giả đặt vào câu chuyện làm mình nhớ đến một câu trong bài nhắm mắt thấy mùa hè “Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng” dù đang đắm chìm trong những cung bậc của tình yêu cuồng nhiệt hay đang đau đớn vì tình thì tất cả bọn họ đều ý thức được một điều là ngày hôm sau vẫn sẽ đến và cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nên mình gợi ý quyển sách này có thể đọc vào một ngày tâm trạng ủ ê hay một ngày nắng đẹp có thể khiến tâm tình rất tốt đó.
Hoàng MannMong rằng tình yêu của em sẽ luôn bình an.
Vì chỉ vậy thì tình yêu của tôi mới được bình an.”
????
Hòm thư số 110.
— Yi Do Woo.
Mong được gửi đến bạn chút ấm áp và bình an, mong mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc ngày Valentine. ????
Một chiếc sách mở màn cuộc chơi buddy cùng các chị em #sunghiepkhonggioihan
Hòm thư số 110 là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, đáng yêu của chị biên kịch Gong Ji Sol và anh PD Lee Geon. Cuộc gặp ra mắt trong công việc gượng gạo và kì lạ đã mở đầu cho một chuỗi những ngày tháng vừa vui vẻ, mới lạ vừa khắc khoải, buồn thương trong cuộc sống của cả Ji Sol và Geon. Cả hai dù đã bước qua tuổi ba mươi nhưng dường như phải tới khi gặp được người kia, trải qua những thăng trầm, tự vấn bản thân thì họ mới thật sự tìm được mình, sẵn sàng mở lòng để hiểu về ý nghĩa của yêu thương.
Xuyên suốt Hòm thư số 110 là những tình tiết từ siêu đáng yêu với những pha thả thính cực mạnh, đến tí sâu lắng dằn xé vừa đủ để tạo nên một câu chuyện chân thành, giản dị. Nhịp điệu và không gian truyện tạo cảm giác như đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, đậm chất Hàn Quốc nên đã đọc rồi thì cứ vô thức mà bị cuốn theo. Để tóm lại cảm xúc cho Hòm thư số 110 thì có thể nói đoạn đầu rụng rời, giữa chừng chưng hững, tiếp theo bồn chồn và đến cuối hành trình thì cảm giác đọng lại là hạnh phúc và ấm áp vô cùng.
Như một sự trải lòng chân thành với hy vọng được sẻ chia, câu chuyện tình này đem lại cảm giác như được xoa dịu và an ủi vậy đó. Vì rằng giữa cuộc sống lắm lo toang, giữa những dè dặt bối rối, và rất nhiều những tổn thương, hai nhân vật cũng có thể đủ dũng khí để yêu và được yêu. Người đọc vì thế mà thấy dễ đồng đồng cảm như được gửi tặng chút tinh thần, cả niềm hy vọng. Và không chỉ có tình yêu, tác phẩm còn nhấn nhá thêm chút tình bạn hài hước và tình cảm gia đình ấm áp nữa.
ChiHòm thư số 110 là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, đáng yêu của chị biên kịch Gong Ji Sol và anh PD Lee Geon. Cuộc gặp ra mắt trong công việc gượng gạo và kì lạ đã mở đầu cho một chuỗi những ngày tháng vừa vui vẻ, mới lạ vừa khắc khoải, buồn thương trong cuộc sống của cả Ji Sol và Geon. Cả hai dù đã bước qua tuổi ba mươi nhưng dường như phải tới khi gặp được người kia, trải qua những thăng trầm, tự vấn bản thân thì họ mới thật sự tìm được mình, sẵn sàng mở lòng để hiểu về ý nghĩa của yêu thương.
Xuyên suốt Hòm thư số 110 là những tình tiết từ siêu đáng yêu với những pha thả thính cực mạnh, đến tí sâu lắng dằn xé vừa đủ để tạo nên một câu chuyện chân thành, giản dị. Nhịp điệu và không gian truyện tạo cảm giác như đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, đậm chất Hàn Quốc nên đã đọc rồi thì cứ vô thức mà bị cuốn theo. Để tóm lại cảm xúc cho Hòm thư số 110 thì có thể nói đoạn đầu rụng rời, giữa chừng chưng hững, tiếp theo bồn chồn và đến cuối hành trình thì cảm giác đọng lại là hạnh phúc và ấm áp vô cùng.
Như một sự trải lòng chân thành với hy vọng được sẻ chia, câu chuyện tình này đem lại cảm giác như được xoa dịu và an ủi vậy đó. Vì rằng giữa cuộc sống lắm lo toang, giữa những dè dặt bối rối, và rất nhiều những tổn thương, hai nhân vật cũng có thể đủ dũng khí để yêu và được yêu. Người đọc vì thế mà thấy dễ đồng đồng cảm như được gửi tặng chút tinh thần, cả niềm hy vọng. Và không chỉ có tình yêu, tác phẩm còn nhấn nhá thêm chút tình bạn hài hước và tình cảm gia đình ấm áp nữa
Khánh VyNhắc đến chủ đề yêu, một trong những nhà thơ yêu thích của tôi - Xuân Diệu, đã có những gửi gắm rất đỗi chân thật trong bài thơ “Yêu” của ông, “yêu là chết ở trong lòng một ít”. Bởi tình yêu vốn thật kỳ diệu. Tôi nghĩ, chúng ta may mắn có được hai thứ “tình” rất đẹp, đó là “tình thương” và “tình yêu”. Hai loại “tình” này có thể trao đi mà không giới hạn mà, và khi nhận lại tấm chân tình từ người khác, ta lại hạnh phúc biết bao.
Tình yêu là điều kỳ diệu mà chúng ta có thể trao cho nhau quyển sách này truyền tải nội dung như thế, đây là lời tỏ bày ngọt ngào của hai người trẻ, là một bài hát dịu dàng trầm lắng về tình yêu. Dù lấy tình yêu làm cảm xúc chủ đạo nhưng nhân vật được xây dựng rất thực tế. Bởi, cho dù yêu nhau đến mấy, bị tình yêu xoay vần đến mấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta chỉ còn cách đối diện với nó và đưa ra những lựa chọn.
Hòm thư 110 kể lại chuyện tình của cô biên kịch Jin Sol, một người hướng nội, ngại phá vỡ nguyên tắc. Vốn đã quen làm việc với những đồng nghiệp thân thuộc, trong lần này cô phải hợp tác với một gương mặt khác, người đó là Lee Geon. Theo lời tác giả, cô muốn truyền tải một cách yêu khác, thử yêu lại lần nữa. Tôi thích kiểu tình yêu này, không giống sự nồng nhiệt của những cuộc yêu tuổi đôi mươi, cũng không phải là cơn cảm nắng thất thường vào ngày đẹp trời nào đó. Ở đây có sự gắn kết chậm rãi và chắc chắn, là tình yêu của người trưởng thành.
_
"Những ngôi sao ấy bay hàng vạn năm ánh sáng tới đây mà. Chúng xuất phát từ ba mươi nghìn năm trước tới giờ mới rơi xuống. Đúng là sự tình cờ mất rất nhiều thời gian nhỉ"
Thu HươngTình yêu là điều kỳ diệu mà chúng ta có thể trao cho nhau quyển sách này truyền tải nội dung như thế, đây là lời tỏ bày ngọt ngào của hai người trẻ, là một bài hát dịu dàng trầm lắng về tình yêu. Dù lấy tình yêu làm cảm xúc chủ đạo nhưng nhân vật được xây dựng rất thực tế. Bởi, cho dù yêu nhau đến mấy, bị tình yêu xoay vần đến mấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta chỉ còn cách đối diện với nó và đưa ra những lựa chọn.
Hòm thư 110 kể lại chuyện tình của cô biên kịch Jin Sol, một người hướng nội, ngại phá vỡ nguyên tắc. Vốn đã quen làm việc với những đồng nghiệp thân thuộc, trong lần này cô phải hợp tác với một gương mặt khác, người đó là Lee Geon. Theo lời tác giả, cô muốn truyền tải một cách yêu khác, thử yêu lại lần nữa. Tôi thích kiểu tình yêu này, không giống sự nồng nhiệt của những cuộc yêu tuổi đôi mươi, cũng không phải là cơn cảm nắng thất thường vào ngày đẹp trời nào đó. Ở đây có sự gắn kết chậm rãi và chắc chắn, là tình yêu của người trưởng thành.
_
"Những ngôi sao ấy bay hàng vạn năm ánh sáng tới đây mà. Chúng xuất phát từ ba mươi nghìn năm trước tới giờ mới rơi xuống. Đúng là sự tình cờ mất rất nhiều thời gian nhỉ"
HTTN28/08/2020
Là câu chuyện tình yêu của một cô gái hướng nội luôn coi trọng các nguyên tắc lần đầu mở lòng với một người nhưng sợ hãi tổn thương nên vội vàng từ bỏ.
Thật ra mình không thích cốt truyện của em ý lắm, mở đầu là có thể đoán được cái kết rồi. Hơn nữa chuyện tình yêu giữa các nhân vật cũng khiến mình mệt mỏi nữa. Jin Sol thích Lee Geon, Geon thích Ae Ri và Ae Ri thì thích Seon Woo, nhưng Seon Woo lúc nào cũng như trên mây trên gió, luôn để cô chờ đợi trong mỏi mòn. Những lúc buồn, Seon Woo bỏ đi đâu đó vài ngày nửa tháng, Ae Ri chạy đến tìm Geon tâm sự, nghe chuyện Ae Ri xong tâm trạng Geon không tốt lại lôi Sol đi uống rượu rồi Sol lặng lẽ ôm hết những mệt mỏi khó chịu vào lòng. Cái vòng luẩn quẩn này lặp lại vài lần khiến người ta phát bực. Mà có lẽ tình yêu là vậy đó, biết rõ là không được nhưng lại không có cách nào thoát khỏi, cứ như thế bỏ thì thương mà vương thì tội haizzz thiệt là nẫu ruột.
Nhưng cuốn sách này lại không làm mình chán. À, nói chính xác thì cách viết của tác giả, cùng những dòng khắc họa nội tâm nhân vật, lại khiến trái tim mình tan chảy. Tâm trạng của Jin Sol, thế nào đó mà vừa vặn là những điều mình có thể đồng cảm. Cảm giác bên cạnh một người mà mình không thể hoàn toàn tin tưởng, muốn trao đi yêu thương nhưng vờn quanh là nỗi lo sợ tổn thương mơ hồ, tự xây quanh mình một rào chắn vững chắc để không ai thấy lòng mình, trong những phút giây hạnh phúc kề cận vẫn không thể xua tan cảm giác bất an cứ trào dâng trong lòng. Và cả việc ghi nhớ ngày tháng gắn với một kỉ niệm vui buồn nào đó. “Đó là một buổi chiều cuối thu u buồn”, nghe có vẻ chẳng có gì to tát, nhưng chỉ khi ngày ấy mỗi năm lại đến, bạn mới chợt nhận ra mình vẫn nhớ về những điều không nên nhớ và buồn vì một người không nên buồn... vậy đó.Vài đoạn trong sách khiến mình chợt nghĩ “Những người biết nhiều về Hàn Quốc như Yeon đọc sách này chắc thích lắm nhỉ?”. Đan xen đâu đó giữa chuyện tình lại là vài chi tiết về cuộc sống, phong tục và khung cảnh ở Hàn Quốc. Mình cứ vừa đọc vừa tưởng tượng, như đài truyền hình với những khung cửa sổ lớn nhìn xuống sông Hàn nơi Geon và Sol ngồi bên nhau, hay căn nhà ở làng quê ngập khi ánh chiều buông nhuộm vàng cả khoảng sân… Cứ dịu dàng nhẹ nhàng đáng yêu thế nào ấy.
Hoàng Mann30/07/2020
Mong rằng tình yêu của em sẽ luôn bình an.
Vì chỉ vậy thì tình yêu của tôi mới được bình an.”
????
Hòm thư số 110.
— Yi Do Woo.
Mong được gửi đến bạn chút ấm áp và bình an, mong mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc ngày Valentine. ????
Một chiếc sách mở màn cuộc chơi buddy cùng các chị em #sunghiepkhonggioihan
Hòm thư số 110 là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, đáng yêu của chị biên kịch Gong Ji Sol và anh PD Lee Geon. Cuộc gặp ra mắt trong công việc gượng gạo và kì lạ đã mở đầu cho một chuỗi những ngày tháng vừa vui vẻ, mới lạ vừa khắc khoải, buồn thương trong cuộc sống của cả Ji Sol và Geon. Cả hai dù đã bước qua tuổi ba mươi nhưng dường như phải tới khi gặp được người kia, trải qua những thăng trầm, tự vấn bản thân thì họ mới thật sự tìm được mình, sẵn sàng mở lòng để hiểu về ý nghĩa của yêu thương.
Xuyên suốt Hòm thư số 110 là những tình tiết từ siêu đáng yêu với những pha thả thính cực mạnh, đến tí sâu lắng dằn xé vừa đủ để tạo nên một câu chuyện chân thành, giản dị. Nhịp điệu và không gian truyện tạo cảm giác như đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, đậm chất Hàn Quốc nên đã đọc rồi thì cứ vô thức mà bị cuốn theo. Để tóm lại cảm xúc cho Hòm thư số 110 thì có thể nói đoạn đầu rụng rời, giữa chừng chưng hững, tiếp theo bồn chồn và đến cuối hành trình thì cảm giác đọng lại là hạnh phúc và ấm áp vô cùng.
Như một sự trải lòng chân thành với hy vọng được sẻ chia, câu chuyện tình này đem lại cảm giác như được xoa dịu và an ủi vậy đó. Vì rằng giữa cuộc sống lắm lo toang, giữa những dè dặt bối rối, và rất nhiều những tổn thương, hai nhân vật cũng có thể đủ dũng khí để yêu và được yêu. Người đọc vì thế mà thấy dễ đồng đồng cảm như được gửi tặng chút tinh thần, cả niềm hy vọng. Và không chỉ có tình yêu, tác phẩm còn nhấn nhá thêm chút tình bạn hài hước và tình cảm gia đình ấm áp nữa.
Chi27/07/2020
Hòm thư số 110 là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, đáng yêu của chị biên kịch Gong Ji Sol và anh PD Lee Geon. Cuộc gặp ra mắt trong công việc gượng gạo và kì lạ đã mở đầu cho một chuỗi những ngày tháng vừa vui vẻ, mới lạ vừa khắc khoải, buồn thương trong cuộc sống của cả Ji Sol và Geon. Cả hai dù đã bước qua tuổi ba mươi nhưng dường như phải tới khi gặp được người kia, trải qua những thăng trầm, tự vấn bản thân thì họ mới thật sự tìm được mình, sẵn sàng mở lòng để hiểu về ý nghĩa của yêu thương.
Xuyên suốt Hòm thư số 110 là những tình tiết từ siêu đáng yêu với những pha thả thính cực mạnh, đến tí sâu lắng dằn xé vừa đủ để tạo nên một câu chuyện chân thành, giản dị. Nhịp điệu và không gian truyện tạo cảm giác như đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, đậm chất Hàn Quốc nên đã đọc rồi thì cứ vô thức mà bị cuốn theo. Để tóm lại cảm xúc cho Hòm thư số 110 thì có thể nói đoạn đầu rụng rời, giữa chừng chưng hững, tiếp theo bồn chồn và đến cuối hành trình thì cảm giác đọng lại là hạnh phúc và ấm áp vô cùng.
Như một sự trải lòng chân thành với hy vọng được sẻ chia, câu chuyện tình này đem lại cảm giác như được xoa dịu và an ủi vậy đó. Vì rằng giữa cuộc sống lắm lo toang, giữa những dè dặt bối rối, và rất nhiều những tổn thương, hai nhân vật cũng có thể đủ dũng khí để yêu và được yêu. Người đọc vì thế mà thấy dễ đồng đồng cảm như được gửi tặng chút tinh thần, cả niềm hy vọng. Và không chỉ có tình yêu, tác phẩm còn nhấn nhá thêm chút tình bạn hài hước và tình cảm gia đình ấm áp nữa
Khánh Vy08/05/2020
Nhắc đến chủ đề yêu, một trong những nhà thơ yêu thích của tôi - Xuân Diệu, đã có những gửi gắm rất đỗi chân thật trong bài thơ “Yêu” của ông, “yêu là chết ở trong lòng một ít”. Bởi tình yêu vốn thật kỳ diệu. Tôi nghĩ, chúng ta may mắn có được hai thứ “tình” rất đẹp, đó là “tình thương” và “tình yêu”. Hai loại “tình” này có thể trao đi mà không giới hạn mà, và khi nhận lại tấm chân tình từ người khác, ta lại hạnh phúc biết bao.
Tình yêu là điều kỳ diệu mà chúng ta có thể trao cho nhau quyển sách này truyền tải nội dung như thế, đây là lời tỏ bày ngọt ngào của hai người trẻ, là một bài hát dịu dàng trầm lắng về tình yêu. Dù lấy tình yêu làm cảm xúc chủ đạo nhưng nhân vật được xây dựng rất thực tế. Bởi, cho dù yêu nhau đến mấy, bị tình yêu xoay vần đến mấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta chỉ còn cách đối diện với nó và đưa ra những lựa chọn.
Hòm thư 110 kể lại chuyện tình của cô biên kịch Jin Sol, một người hướng nội, ngại phá vỡ nguyên tắc. Vốn đã quen làm việc với những đồng nghiệp thân thuộc, trong lần này cô phải hợp tác với một gương mặt khác, người đó là Lee Geon. Theo lời tác giả, cô muốn truyền tải một cách yêu khác, thử yêu lại lần nữa. Tôi thích kiểu tình yêu này, không giống sự nồng nhiệt của những cuộc yêu tuổi đôi mươi, cũng không phải là cơn cảm nắng thất thường vào ngày đẹp trời nào đó. Ở đây có sự gắn kết chậm rãi và chắc chắn, là tình yêu của người trưởng thành.
_
"Những ngôi sao ấy bay hàng vạn năm ánh sáng tới đây mà. Chúng xuất phát từ ba mươi nghìn năm trước tới giờ mới rơi xuống. Đúng là sự tình cờ mất rất nhiều thời gian nhỉ"