Bảo BảoĐọc cuốn này, tớ nhớ ngay lại ngày trước tớ đã mê ‘Alex’ thế nào, bởi em này cũng chứa đựng sự hồi hộp hấp dẫn từng xuất hiện trong ‘Alex’ vậy đó. Anh em sẽ được gặp lại giọng kể đủng đỉnh có vẻ lạnh lùng như trong ‘Alex’ cùng một chút châm biếm như trong ‘Hẹn gặp lại trên kia’. Mạch truyện cuốn này lúc nhanh lúc chậm, nhất là phần đầu khi vẫn còn quá nhiều bí ẩn, và càng về sau thì mọi thứ dần đẩy nhanh lên để chạy đua với thời gian. Nếu chưa quen với mạch truyện chậm ở tầm 50-100 trang đầu, anh em hãy cố gắng đọc tiếp nhá, phần hay ở phía sau cơ.
Tớ thích những cuộc rượt đuổi thót tim, kiểu hồi hộp mà đang nằm đọc phải ngồi bật dậy đọc cho dễ thở và dễ tập trung hơn ấy, ui mê lắm. Tớ cũng thích cách tác giả đi sâu vào tâm lí từng nhân vật, với sự xoay chuyển điểm nhìn của các nhân vật trong cùng một thời điểm. Có những đoạn truyện mang màu sắc rất tĩnh, những khung cảnh phố phường, hay khu ngoại ô vắng vẻ, dường như pha lẫn một chút màu điện ảnh vậy.
Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mấy pha lật mặt vèo vèo mà tác giả đã cho người đọc thưởng thức trong ‘Alex’, nên tớ không quá bất ngờ trước cái kết, nhưng không vì thế mà cái kết của cuốn này bớt hay đâu ạ. Anh em cũng sẽ hiểu rõ tiêu đề của cuốn này hơn khi đọc tới phần cuối, rằng hai chữ ‘hy sinh’ thực sự mang ý nghĩa như thế nào, và ai là kẻ phải ‘hy sinh’. Nguyên nhân sâu xa của mọi thứ lại là một sự thật hoàn toàn khác với những gì chúng ta được tiếp cận trong phần đầu của câu chuyện, và Chi thì khá là thích cú twist ở cuối này.
Có lẽ em này hơi yếu nếu phải so sánh với ‘Alex’, nhưng nếu xét riêng thì em nó hoàn toàn không phải một cuốn tệ chút nào. Nên thử ạ.
xuânBằng giọng văn sắc sảo, dữ dội Pierre Lemaitre một lần nữa lại cuốn người đọc vào câu chuyện đầy nghẹn thở, hồi hộp.
Trong cuốn "Hy sinh" độc giả gặp lại thanh tra Camille và lần này ông đã trải qua quá nhiều khó khăn trong vụ cướp tiệm vàng, hành hung nhân chứng đồng thời là bạn gái của ông. Một vụ án có nhiều điểm bất thường. Nhưng thực tế thì vụ việc rất đơn giản, những điều đặc biệt ẩn trong sự đơn giản chính là phong cách của Pierre Lemaitre.
Sách hay khỏi phải bàn rồi - bạn phải đọc mới biết văn chương Lemaitre tuyệt thế nào - nhưng mình còn lấn cấn một vài điểm như: tại sao Camille lại cứ tự nhiên mà suy luận ra hung thủ như vậy, sao tên hung thủ thông minh thế lại tin Camille dễ dàng mắc bẫy màn kịch của hắn?
Khánh VyKhông biết anh em đã đọc ‘Alex’ chưa, nhưng đó là một trong những cuốn tớ rất thích, và cũng là khởi đầu của tớ để bắt đầu đọc những cuốn khác của Pierre Lemaitre. ‘Hy sinh’ nằm cùng trong series với ‘Alex’, xoay quanh những vụ án của thiếu tá Verhœven, nhưng theo Goodreads thì không phải 2 tập liền nhau đâu.
Đọc cuốn này, tớ nhớ ngay lại ngày trước tớ đã mê ‘Alex’ thế nào, bởi em này cũng chứa đựng sự hồi hộp hấp dẫn từng xuất hiện trong ‘Alex’ vậy đó. Anh em sẽ được gặp lại giọng kể đủng đỉnh có vẻ lạnh lùng như trong ‘Alex’ cùng một chút châm biếm như trong ‘Hẹn gặp lại trên kia’. Mạch truyện cuốn này lúc nhanh lúc chậm, nhất là phần đầu khi vẫn còn quá nhiều bí ẩn, và càng về sau thì mọi thứ dần đẩy nhanh lên để chạy đua với thời gian. Nếu chưa quen với mạch truyện chậm ở tầm 50-100 trang đầu, anh em hãy cố gắng đọc tiếp nhá, phần hay ở phía sau cơ.
Tớ thích những cuộc rượt đuổi thót tim, kiểu hồi hộp mà đang nằm đọc phải ngồi bật dậy đọc cho dễ thở và dễ tập trung hơn ấy, ui mê lắm. Tớ cũng thích cách tác giả đi sâu vào tâm lí từng nhân vật, với sự xoay chuyển điểm nhìn của các nhân vật trong cùng một thời điểm. Có những đoạn truyện mang màu sắc rất tĩnh, những khung cảnh phố phường, hay khu ngoại ô vắng vẻ, dường như pha lẫn một chút màu điện ảnh vậy.
Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mấy pha lật mặt vèo vèo mà tác giả đã cho người đọc thưởng thức trong ‘Alex’, nên tớ không quá bất ngờ trước cái kết, nhưng không vì thế mà cái kết của cuốn này bớt hay đâu ạ. Anh em cũng sẽ hiểu rõ tiêu đề của cuốn này hơn khi đọc tới phần cuối, rằng hai chữ ‘hy sinh’ thực sự mang ý nghĩa như thế nào, và ai là kẻ phải ‘hy sinh’. Nguyên nhân sâu xa của mọi thứ lại là một sự thật hoàn toàn khác với những gì chúng ta được tiếp cận trong phần đầu của câu chuyện, và Chi thì khá là thích cú twist ở cuối này.
Boss review[ REVIEW SÁCH ]
Khuyến nghị:
Là tác phẩm đầu tiên của nền văn học Pháp nói chung hay của bác Lemaitre nói riêng mà mình từng thưởng thức, nhưng thật sự quá ấn tượng với văn phong của bác.
Một tác phẩm dài 444 trang nhưng chỉ diễn ra trong vòng 3 ngày. LÀ 3 NGÀY ĐÓ!!!
Nếu là một người thích tượng tưởng hình ảnh thông qua lời văn, mình tin rằng những gì được truyền đạt trong Hy Sinh sẽ dựng nên cho các bạn một bộ phim không thiếu bất cứ một chi tiết nào!
Không có nghĩa đây là một tác phẩm lan man, dông dài. Mọi nét vẽ đều vừa đủ cho một bức tranh đẫm mùi máu, ngập xót thương, tràn phẫn nộ, lắm bi ai,...
Nhiều chỗ trong tác phẩm, mình nhận ra được những ý nghĩa của cuộc sống, của sự hi sinh tự nguyện, của sự cố gắng nỗ lực tột cùng rồi mông lung nhận ra, con đường mình đang đi tại sao lại xen lẫn quá nhiều sự giả dối? Tại sao bản thân lại bị đối xử như vậy? Nếu bạn từng cố gắng mọi thứ để dành cho một người, và một ngày kia, bạn nhận ra, người mà bạn từng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, mình không biết gì về họ. Chắc chắn sẽ đồng cảm! (Theo mạch truyện chứ k phải khi kết thúc).
Vào nội dung câu chuyện:
Như mọi bài review khác, mình không có thói quen tiết lộ bất cứ tình tiết nào, thậm chí là cả tên nhân vật của truyện, zì zậy bây giờ cũng thế!
Nếu nói về trinh thám, có lẽ đây là một tác phẩm chưa đủ đối với mình. Không phải về độ khó, hack não, twis,..., mà vì cái kết cuối cùng không đủ để thoải mãn. Nó thật sự rất rất bình thường!
Điểm nhấn của tác phẩm có lẽ là sự mạch lạc của thời gian, của sự việc. Những điều diễn ra theo đúng thứ tự của nó. Không có quá nhiều màn quay về quá khứ, xâu chuỗi sự việc, mang tính quyết định đến với cái kết cuối cùng.
Nạn nhân của tác phẩm có lẽ sẽ khiến bạn thật sự xót thương vì những gì đã xảy ra với cô ấy.
Mặc dù kẻ phạm tội gây ra rất nhiều đau đớn, nhưng bằng một cách nào đó, mình không đủ căm phẫn hay ác cảm. Có lẽ một phần vì điều đó khiến tác phẩm trở nên bớt hay khi kết thúc.
Nhân vật chính của truyện không phải là một cái gì đó quá cao siêu, tài giỏi, không thuộc tuýp Anh Hùng như Reacher, chẳng phải thiên tài tâm lý như Lôi Mễ. Điều ông có có lẽ là một sự lãng mạn vô bờ cùng sự Hy Sinh của mình cho tình yêu – hay ít ra là thứ mang lại cho ông cảm xúc của một kẻ đang yêu.
Và vì mình không thuộc tuýp ưa thích sự lãng mạn nên không mấy ấn tượng với tác phẩm này!
Nhưng, biết đâu lại phù hợp với bạn!
Nhấn mạnh điểm yêu thích một lần nữa!
Ít ra trong mắt em, bác là ông hoàng của dòng văn tự sự, bác Pierre Lemaitre ạ!!!
Tiểu NguyễnĐọc Hy sinh, ngay cả tên truyện, đến nửa cuối mình mới lờ mờ hiểu được dụng ý của tác giả. Câu chuyện bắt đầu từ một vụ tấn công tiệm trang sức, một nhân chứng đi qua và bị đánh đập hết sức tàn nhẫn. Tình cờ thay, vụ này có cách thức thực hiện y chang những vụ cướp trước đó mà hung thủ đã chạy thoát. Tình cờ thay, nhân chứng đang nằm cấp cứu lại là bạn gái của thanh tra điều tra đã tham gia điều tra những vụ kia (nhân vật chính của chúng ta). Không thể buông tay, người thanh tra dốc hết sức lực, sẵn sàng mạo hiểm sự nghiệp để theo đuổi vụ án. Suốt nửa đầu truyện, mình đã loay hoay nghĩ xem rốt cuộc nhân chứng đã thấy gì mà bị đánh, rồi truy sát ghê gớm như vậy. Phải chăng mình đã bỏ qua chi tiết gì ở lời khai của những chủ tiệm trang sức, cô phục vụ quán cafe kế bên,... Đọc đến giữa cuốn vẫn hoang mang không hiểu tác giả muốn giải quyết vụ án thế nào, vì không có một manh mối nào cụ thể, nhân chứng thì sắp bị giết đến nơi.
Bảo Bảo31/07/2020
Đọc cuốn này, tớ nhớ ngay lại ngày trước tớ đã mê ‘Alex’ thế nào, bởi em này cũng chứa đựng sự hồi hộp hấp dẫn từng xuất hiện trong ‘Alex’ vậy đó. Anh em sẽ được gặp lại giọng kể đủng đỉnh có vẻ lạnh lùng như trong ‘Alex’ cùng một chút châm biếm như trong ‘Hẹn gặp lại trên kia’. Mạch truyện cuốn này lúc nhanh lúc chậm, nhất là phần đầu khi vẫn còn quá nhiều bí ẩn, và càng về sau thì mọi thứ dần đẩy nhanh lên để chạy đua với thời gian. Nếu chưa quen với mạch truyện chậm ở tầm 50-100 trang đầu, anh em hãy cố gắng đọc tiếp nhá, phần hay ở phía sau cơ.
Tớ thích những cuộc rượt đuổi thót tim, kiểu hồi hộp mà đang nằm đọc phải ngồi bật dậy đọc cho dễ thở và dễ tập trung hơn ấy, ui mê lắm. Tớ cũng thích cách tác giả đi sâu vào tâm lí từng nhân vật, với sự xoay chuyển điểm nhìn của các nhân vật trong cùng một thời điểm. Có những đoạn truyện mang màu sắc rất tĩnh, những khung cảnh phố phường, hay khu ngoại ô vắng vẻ, dường như pha lẫn một chút màu điện ảnh vậy.
Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mấy pha lật mặt vèo vèo mà tác giả đã cho người đọc thưởng thức trong ‘Alex’, nên tớ không quá bất ngờ trước cái kết, nhưng không vì thế mà cái kết của cuốn này bớt hay đâu ạ. Anh em cũng sẽ hiểu rõ tiêu đề của cuốn này hơn khi đọc tới phần cuối, rằng hai chữ ‘hy sinh’ thực sự mang ý nghĩa như thế nào, và ai là kẻ phải ‘hy sinh’. Nguyên nhân sâu xa của mọi thứ lại là một sự thật hoàn toàn khác với những gì chúng ta được tiếp cận trong phần đầu của câu chuyện, và Chi thì khá là thích cú twist ở cuối này.
Có lẽ em này hơi yếu nếu phải so sánh với ‘Alex’, nhưng nếu xét riêng thì em nó hoàn toàn không phải một cuốn tệ chút nào. Nên thử ạ.
Khánh Vy06/05/2020
Không biết anh em đã đọc ‘Alex’ chưa, nhưng đó là một trong những cuốn tớ rất thích, và cũng là khởi đầu của tớ để bắt đầu đọc những cuốn khác của Pierre Lemaitre. ‘Hy sinh’ nằm cùng trong series với ‘Alex’, xoay quanh những vụ án của thiếu tá Verhœven, nhưng theo Goodreads thì không phải 2 tập liền nhau đâu.
Đọc cuốn này, tớ nhớ ngay lại ngày trước tớ đã mê ‘Alex’ thế nào, bởi em này cũng chứa đựng sự hồi hộp hấp dẫn từng xuất hiện trong ‘Alex’ vậy đó. Anh em sẽ được gặp lại giọng kể đủng đỉnh có vẻ lạnh lùng như trong ‘Alex’ cùng một chút châm biếm như trong ‘Hẹn gặp lại trên kia’. Mạch truyện cuốn này lúc nhanh lúc chậm, nhất là phần đầu khi vẫn còn quá nhiều bí ẩn, và càng về sau thì mọi thứ dần đẩy nhanh lên để chạy đua với thời gian. Nếu chưa quen với mạch truyện chậm ở tầm 50-100 trang đầu, anh em hãy cố gắng đọc tiếp nhá, phần hay ở phía sau cơ.
Tớ thích những cuộc rượt đuổi thót tim, kiểu hồi hộp mà đang nằm đọc phải ngồi bật dậy đọc cho dễ thở và dễ tập trung hơn ấy, ui mê lắm. Tớ cũng thích cách tác giả đi sâu vào tâm lí từng nhân vật, với sự xoay chuyển điểm nhìn của các nhân vật trong cùng một thời điểm. Có những đoạn truyện mang màu sắc rất tĩnh, những khung cảnh phố phường, hay khu ngoại ô vắng vẻ, dường như pha lẫn một chút màu điện ảnh vậy.
Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mấy pha lật mặt vèo vèo mà tác giả đã cho người đọc thưởng thức trong ‘Alex’, nên tớ không quá bất ngờ trước cái kết, nhưng không vì thế mà cái kết của cuốn này bớt hay đâu ạ. Anh em cũng sẽ hiểu rõ tiêu đề của cuốn này hơn khi đọc tới phần cuối, rằng hai chữ ‘hy sinh’ thực sự mang ý nghĩa như thế nào, và ai là kẻ phải ‘hy sinh’. Nguyên nhân sâu xa của mọi thứ lại là một sự thật hoàn toàn khác với những gì chúng ta được tiếp cận trong phần đầu của câu chuyện, và Chi thì khá là thích cú twist ở cuối này.
Boss review24/04/2020
[ REVIEW SÁCH ]
Khuyến nghị:
Là tác phẩm đầu tiên của nền văn học Pháp nói chung hay của bác Lemaitre nói riêng mà mình từng thưởng thức, nhưng thật sự quá ấn tượng với văn phong của bác.
Một tác phẩm dài 444 trang nhưng chỉ diễn ra trong vòng 3 ngày. LÀ 3 NGÀY ĐÓ!!!
Nếu là một người thích tượng tưởng hình ảnh thông qua lời văn, mình tin rằng những gì được truyền đạt trong Hy Sinh sẽ dựng nên cho các bạn một bộ phim không thiếu bất cứ một chi tiết nào!
Không có nghĩa đây là một tác phẩm lan man, dông dài. Mọi nét vẽ đều vừa đủ cho một bức tranh đẫm mùi máu, ngập xót thương, tràn phẫn nộ, lắm bi ai,...
Nhiều chỗ trong tác phẩm, mình nhận ra được những ý nghĩa của cuộc sống, của sự hi sinh tự nguyện, của sự cố gắng nỗ lực tột cùng rồi mông lung nhận ra, con đường mình đang đi tại sao lại xen lẫn quá nhiều sự giả dối? Tại sao bản thân lại bị đối xử như vậy? Nếu bạn từng cố gắng mọi thứ để dành cho một người, và một ngày kia, bạn nhận ra, người mà bạn từng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, mình không biết gì về họ. Chắc chắn sẽ đồng cảm! (Theo mạch truyện chứ k phải khi kết thúc).
Vào nội dung câu chuyện:
Như mọi bài review khác, mình không có thói quen tiết lộ bất cứ tình tiết nào, thậm chí là cả tên nhân vật của truyện, zì zậy bây giờ cũng thế!
Nếu nói về trinh thám, có lẽ đây là một tác phẩm chưa đủ đối với mình. Không phải về độ khó, hack não, twis,..., mà vì cái kết cuối cùng không đủ để thoải mãn. Nó thật sự rất rất bình thường!
Điểm nhấn của tác phẩm có lẽ là sự mạch lạc của thời gian, của sự việc. Những điều diễn ra theo đúng thứ tự của nó. Không có quá nhiều màn quay về quá khứ, xâu chuỗi sự việc, mang tính quyết định đến với cái kết cuối cùng.
Nạn nhân của tác phẩm có lẽ sẽ khiến bạn thật sự xót thương vì những gì đã xảy ra với cô ấy.
Mặc dù kẻ phạm tội gây ra rất nhiều đau đớn, nhưng bằng một cách nào đó, mình không đủ căm phẫn hay ác cảm. Có lẽ một phần vì điều đó khiến tác phẩm trở nên bớt hay khi kết thúc.
Nhân vật chính của truyện không phải là một cái gì đó quá cao siêu, tài giỏi, không thuộc tuýp Anh Hùng như Reacher, chẳng phải thiên tài tâm lý như Lôi Mễ. Điều ông có có lẽ là một sự lãng mạn vô bờ cùng sự Hy Sinh của mình cho tình yêu – hay ít ra là thứ mang lại cho ông cảm xúc của một kẻ đang yêu.
Và vì mình không thuộc tuýp ưa thích sự lãng mạn nên không mấy ấn tượng với tác phẩm này!
Nhưng, biết đâu lại phù hợp với bạn!
Nhấn mạnh điểm yêu thích một lần nữa!
Ít ra trong mắt em, bác là ông hoàng của dòng văn tự sự, bác Pierre Lemaitre ạ!!!