Lê Huỳnh Như Truyện rất hay và cản động nói về lòng trung thành của một chú chó . khi đọc truyện tôi đã khóc . cảm ơn tác giả đã viết nên tác phẩm này
VioletĐây thực sự là một cuốn sách vô cùng cảm động và lấy đi kha khá nước mắt của mình. "Hachiko chú chó đợi chờ" là một câu chuyện có thật về chú chó ở ga Shibuya Nhật Bản, chờ đợi ông giáo sư trở về trong suốt 10 năm, cho đến khi chú chết. Ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, nó đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày. Nó vẫn đợi chờ trong vô nghĩa để mong rằng gặp lại ông, cho dù hi vọng đó mong manh như thế nào, quả thật, mình cảm thấy thương cảm nó vô cùng khi đọc câu chuyện này.
ThanhBối cảnh nước Nhật nhưng văn phong chưa được Nhật cho lắm (vì tác giả người Tây Ban Nha). Đoạn kết rất hay, đọc mém khóc.
Bùi Minh PhượngĐây là cuốn sách viết về một câu chuyện vô vùng đặc biệt, vô cùng cảm động về một chú chó - một người bạn trung thành. Hachiko , một chú chó được nuôi dưỡng bởi gia đình của một giáo sư, chú chó được đối xử như một người bạn , một thành viên đặc biệt trong một gia đình giàu tình thương. Nhờ tình yêu thương của giáo sư, chú chó đã được sống những tháng ngày vô cùng tươi đẹp. Cho đến một ngày, vẫn như thường lệ, chú vẫn đứng chờ chủ về nhưng đau đớn thay, giáo sư bị đột quỵ và chẳng thể trở về nữa.... Nhưng chú nào đâu hay, vẫn đứng đó và chờ đợi, và chờ đợi.... qua bao nhiêu ngày tháng, dưới mọi khó khăn với sự trung thành của mình, chú chó vẫn đứng đó và hi vọng một ngày ông chủ sẽ trở về. Sự đau đớn và bất hạnh của chú chó vẫn còn phía trước . Một người bạn tri kỉ, một biểu tượng cho sự trung thành .... bạn sẽ không thể ngừng được những sự xúc động giành cho Hachiko... Hơn hết , cuốn sách cho ta thấy những tình cảm rất khác, một thứ tình yêu thương động vật cao quý và ở đó còn có một sự trung thành bất biến ...
Mai MèoLà cuốn sách đầu tiên mình đọc trong 2020. Và lý do mình chọn em ý để mở đầu năm nay thật ra rất đơn giản. Chiến ca từng khen cuốn sách này và mình thì đang tìm một em sách dễ cưng đáng yêu cho ngày đầu năm, thế là đọc thôi.Cuốn sách này được viết dựa trên 1 câu chuyện có thật về chú chó Hachiko ở Nhật Bản. Hachiko còn được biết đến là Chú chó chờ đợi hay Chú chó trung thành. Em ý thuộc giống chó akita (nghĩa là may mắn ý) được sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi, Hachiko đã vượt qua cuộc hành trình dài ngày đến nhà giáo sư Eisaburo Ueno và có rất nhiều kỉ niệm hạnh phúc ở đây trong gần 1 năm rưỡi. Nhưng sau đó, giáo sư không trở về nữa, còn Hachiko vẫn đều đặn mỗi ngày chờ đợi giáo sư ở nhà ga đến tận 10 năm sau, giống như việc chú chó vẫn làm mỗi chiều trong suốt hơn 1 năm qua. Hachiko cứ chờ, cứ chờ như vậy cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời...
Kiều Linh
Nói về lòng trung thành, loài chó vẫn thường được nhắc tới đầu tiên. Có biết bao câu chuyện về những chú chó một lòng yêu thương chủ, một lòng xả thân bảo vệ người mà nó yêu quý khiến chúng ta nhỏ lệ. Nhưng lấy đi nước mắt của độc giả nhiều nhất có lẽ vẫn là câu chuyện được kể trong cuốn sách “Hachiko - chú chó đợi chờ” này.
Đọc tiêu đề, có khi ta đã hình dung được phần nào câu chuyện. “Chú chó đợi chờ”, phải chăng là về một người chủ đi xa, để lại chú chó ở nhà, ngày này qua tháng khác vẫn khăng khăng đợi chủ trở về, và cái kết là đoàn tụ ấm áp bên nhau? Đúng là thế, và cũng không hẳn là thế. Tại sao ư? Đúng là chú chó có tên Hachiko ấy đã chờ đợi người chủ, nhưng bạn biết không, như thường lệ mỗi sáng chú chó đều ra ga tiễn chủ của mình – là một giáo sư, đi làm, chiều về lại ngồi trước ga đợi ông. Một ngày, vị giáo sư không may qua đời do một cơn đột quỵ, vĩnh viễn không thể trở lại. Vậy mà Hachiko đáng thương chiều chiều vẫn ngồi bên nhà ga, dù mưa hay nắng, dù tuyết có rơi trắng xoá ngập trời, người ta vẫn thấy hình ảnh một chú chó ngồi trước nhà ga Shibuya, nhìn những chuyến tàu đến rồi lại đi tấp nập, vẫn chẳng thể nhìn thấy người mà nó yêu thương…
Cứ như vậy suốt 10 năm trời… Hachiko lầm lũi đến, lại lầm lũi trở về, đúng ba nghìn năm trăm linh ba lần.
Người ta nói tuổi thọ của loài Akita chỉ đến 10 năm, nhưng Hachiko đã sống được 11 năm rồi, bởi vì nó muốn gặp lại ông, nó tin vào lời hứa “sẽ quay trở lại” của giáo sư…
Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, có khi Hachiko đã biết tất cả, nó đã biết chủ của nó đi xa rồi, nhưng nó vẫn cố chấp chờ đợi, nó vẫn khờ dại và ngốc nghếch ngồi trên mặt đá lạnh lẽo của nhà ga.
Và rồi, cả 2 đã được đoàn tụ, ở một nơi xa lắm, nhưng chắc chắn, họ đã gặp được nhau…
“Hachiko – chú chó đợi chờ” , nhất định sẽ làm rung động trái tim bạn…
HTTNCuốn sách này được viết dựa trên 1 câu chuyện có thật về chú chó Hachiko ở Nhật Bản. Hachiko còn được biết đến là Chú chó chờ đợi hay Chú chó trung thành. Em ý thuộc giống chó akita (nghĩa là may mắn ý) được sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi, Hachiko đã vượt qua cuộc hành trình dài ngày đến nhà giáo sư Eisaburo Ueno và có rất nhiều kỉ niệm hạnh phúc ở đây trong gần 1 năm rưỡi. Nhưng sau đó, giáo sư không trở về nữa, còn Hachiko vẫn đều đặn mỗi ngày chờ đợi giáo sư ở nhà ga đến tận 10 năm sau, giống như việc chú chó vẫn làm mỗi chiều trong suốt hơn 1 năm qua. Hachiko cứ chờ, cứ chờ như vậy cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời...
????
Câu chuyện về chú chó Hachiko thực sự rất rất cảm động. Lúc đọc sách, mình cứ nhớ hoài đến những lời Chiến ca từng nói trong một bài phỏng vấn: “Chờ đợi là một từ rất mê người, làm cho con người ta kỳ vọng vô hạn. Nếu bạn nói với tôi, có ai đó đang chờ đợi tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất ấm áp.”
Hachiko chờ đợi giáo sư 10 năm. Trong suốt 10 năm đó, đã có rất nhiều người nói với Hachiko rằng giáo sư không trở về nữa, thậm chí còn có người đòi mang Hachiko đến nơi dành cho thú hoang. Nhưng có lẽ giống như những lời cô kỹ nữ trong truyện nói: “Đấy đúng là sự thật và tất cả chúng ta đều biết điều đó. Nhưng đôi khi chúng ta muốn sống mà không cần biết sự thật. Đôi lúc sự thật khiến ta rất đau đớn.” Phải chăng Hachiko cũng biết giáo sư sẽ không về nữa, nhưng luôn tin vào lời hứa của ông, nên chú chó muốn chờ và vẫn chờ?
❤️
“Hãy kiên trì, Hachiko. Trong cuộc đời này cần phải thật kiên trì.”
——
Câu chuyện này đã được chuyển thể thành phim với phiên bản Nhật có tên Hachiko momogatari (1987) và của Mỹ do diễn viên Richard Gere thủ vai chính mang tên Hachiko, A Dog’s Tale (2009)
Diễm MyNói về lòng trung thành, loài chó vẫn thường được nhắc tới đầu tiên. Có biết bao câu chuyện về những chú chó một lòng yêu thương chủ, một lòng xả thân bảo vệ người mà nó yêu quý khiến chúng ta nhỏ lệ. Nhưng lấy đi nước mắt của độc giả nhiều nhất có lẽ vẫn là câu chuyện được kể trong cuốn sách “Hachiko - chú chó đợi chờ” này.
Đọc tiêu đề, có khi ta đã hình dung được phần nào câu chuyện. “Chú chó đợi chờ”, phải chăng là về một người chủ đi xa, để lại chú chó ở nhà, ngày này qua tháng khác vẫn khăng khăng đợi chủ trở về, và cái kết là đoàn tụ ấm áp bên nhau? Đúng là thế, và cũng không hẳn là thế. Tại sao ư? Đúng là chú chó có tên Hachiko ấy đã chờ đợi người chủ, nhưng bạn biết không, như thường lệ mỗi sáng chú chó đều ra ga tiễn chủ của mình – là một giáo sư, đi làm, chiều về lại ngồi trước ga đợi ông. Một ngày, vị giáo sư không may qua đời do một cơn đột quỵ, vĩnh viễn không thể trở lại. Vậy mà Hachiko đáng thương chiều chiều vẫn ngồi bên nhà ga, dù mưa hay nắng, dù tuyết có rơi trắng xoá ngập trời, người ta vẫn thấy hình ảnh một chú chó ngồi trước nhà ga Shibuya, nhìn những chuyến tàu đến rồi lại đi tấp nập, vẫn chẳng thể nhìn thấy người mà nó yêu thương…
Cứ như vậy suốt 10 năm trời… Hachiko lầm lũi đến, lại lầm lũi trở về, đúng ba nghìn năm trăm linh ba lần.
Người ta nói tuổi thọ của loài Akita chỉ đến 10 năm, nhưng Hachiko đã sống được 11 năm rồi, bởi vì nó muốn gặp lại ông, nó tin vào lời hứa “sẽ quay trở lại” của giáo sư…
Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, có khi Hachiko đã biết tất cả, nó đã biết chủ của nó đi xa rồi, nhưng nó vẫn cố chấp chờ đợi, nó vẫn khờ dại và ngốc nghếch ngồi trên mặt đá lạnh lẽo của nhà ga.
Và rồi, cả 2 đã được đoàn tụ, ở một nơi xa lắm, nhưng chắc chắn, họ đã gặp được nhau…
“Hachiko – chú chó đợi chờ” , nhất định sẽ làm rung động trái tim bạn…
Hoa Mai"Hachiko - Chú chó đợi chờ" là một câu chuyện quá đỗi cảm động. Nếu như nửa đầu cuốn sách là những niềm vui khi chú chó Hachiko hạnh phúc, hằng ngày quấn quít bên giáo sư, thì sau sự ra đi đột ngột của ngài, mọi chuyện cũng thay đổi quá nhiều. Người ta vẫn nói rằng chó là một loài rất trung thành, thì trong cuốn sách này, chúng ta đều có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Bị bán đi, bị đánh đập, Hachiko vẫn cố gắng thoát khỏi đó, chạy về nhà ga, nơi mà ngày ngày nó đợi giáo sư trở về. Vậy mà thấm thoắt đã 10 năm, tưởng như không có chủ, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng và bảo vệ Hachiko, nể phục tình cảm mà nó dành cho vị giáo sư. "Đêm hôm đó, ánh sáng vàng lờ mờ, vị giáo sư hiện ra, gõ cái gậy ba tong lên đầu nó. Hachiko à, việc chờ đợi đã kết thúc rồi."
Han LinhHachiko là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi nó đã được đưa tới tận thành phố Tokyo để sinh sống trong ngôi nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư mất vào năm 1925 vì bị tai biến mạch máu não trong khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.
Kể từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga & ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Còn với Hachiko, trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày.
Hachiko đã trải qua mười năm chờ đợi ông giáo sư. Ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, nó đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư…
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Tại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.
Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ
Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không
Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?!
Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế.
Hãy cứ dại khờ, nhưng dại khờ một cách khôn ngoan và kiên định với niềm tin mãnh liệt như thế đi Hachiko ơi, bởi ngoài cậu ra thì còn ai mà chờ được như cậu chứ.
Tất cả mọi người đều thán phục cái dại khờ của cậu, một biểu tượng của lòng trung thành mà ngay cả con người cũng không làm được. Có người bật khóc khi đọc những dòng viết về cậu, thậm chí còn không dám đọc thêm, vì có thể nước mắt sẽ lại chảy ra lần nữa.
Khi cậu chờ 8 năm, bà Yaeko vợ của giáo sư đã trở về và chờ đợi ông ấy cùng cậu suốt một ngày. Thậm chí ngay lúc bà nặng nhọc bước đi khó khăn vì tuổi già, bà ấy cũng không dám ngoảnh mặt lại để nhìn cậu, vì bà ấy sợ sẽ một lần nữa rơi nước mắt.
Các bác sĩ đều nói rằng, tuổi thọ tối đa của loài akita là 10 tuổi. Vậy mà cậu đã sống được 11 năm mấy tháng, chỉ vì cậu đã cố gắng sống để chờ ông giáo sư. Chỉ vì ông giáo sư đã hứa là sẽ đón cậu ở ga Shibuya, một lý do thật đơn giản thôi phải không Hachiko
Nhìn kìa, ông giáo sư thì ra đi mãi mãi rồi. Còn cậu thì sao, cậu thê thảm quá. Cái ngày mùng 8 tháng 3 lạnh đến cắt da cắt thịt cuối cùng ấy, bốn chân cậu run rẩy bước không nổi nữa. Nhưng cậu vẫn tiến vào nhà ga, 5h rưỡi chiều.
Thế nào là mười năm lạnh lẽo đói khát, không có niềm vui, thất vọng và vỡ mộng?
Không là gì, không là gì cả, nếu như buổi chiều hôm đó, Hachiko có thể gặp lại được giáo sư.
Có phải cậu muốn nói vậy không hả Hachiko. Chỉ cần được gặp lại ông ấy thôi là cậu có chờ thêm bao nhiêu lâu, bao nhiêu cái lạnh của tháng Hai, của những cơn mưa tháng Tư, của những cơn gió của tháng Mười Một. Tất cả cũng sẽ không là gì hết, đúng không Hachiko.
Ngốc nghếch, ngốc nghếch và ấu trĩ đến thế là cùng
Cậu đi khập khễnh, mắt cũng không nhìn thấy nữa.
Cậu vẫn bước đến nhà ga, trên con đường quen thuộc mà cậu đã đi chính xác là ba nghìn năm trăm linh ba lần.
Và cái ngày mùng tám tháng ba ấy, cũng là ngày cuối cùng mà cậu phải chờ. Đêm đó, cậu vẫn đứng ở nhà ga, cho dù tuyết bắt đầu phủ dày lên người cậu. Đêm đó cậu từ biệt bà Shuto, ông trưởng ga Shato, anh Ibuki và tất cả những người khác.
Cuối cùng thì việc chờ đợi cũng đã kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi, Hachiko à. Bà Shuto đã thốt lên với cậu như thế vào sáng hôm sau. Nhưng chắc là cậu không nghe thấy đâu
Vì cậu đang ở đâu đó, với ông giáo sư của cậu rồi.
Long Steve“Hachiko chú chó đợi chờ” kể về chú chó sinh ra tại một trang trại gần Odate. Khi được vài tháng tuổi, chú được đưa tới tận thành phố Tokyo và sống cùng giáo sư Eisanburo Ueno. Hachiko và giáo sư đã trở thành tri kỉ của nhau. Thế nhưng một cơn bạo bệnh đã khiến giáo sư Ueno ra đi mãi mãi khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo. Trong mười năm sau đó, ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, Hachiko đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko ngồi đó, trông chờ.
Kết truyện tuy buồn nhưng lại thấm đượm những giá trị của tình bạn, của tình cảm gắn bó giữa động vật và người. Hachiko đã trở thành một hình tượng nổi tiếng về lòng trung thành tại đất nước Nhật Bản và bức tượng của Hachiko đã được đặt trang trọng ở sân ga Shibuya, nơi chú đã đợi chủ nhân suốt mười năm. Chắc hẳn sau khi gấp lại cuốn sách, ai ai cũng đều muốn sở hữu một chú chó dễ thương cho riêng mình.
Thu CúcKhi yêu thương là không cần thốt thành lời.
"- Rồi nó sẽ chán việc chờ đợi này thôi.
[…] Anh đừng nghĩ như vậy! Nó là một con akita, chó của các samurai, như thế nghĩa là nó có sự kiên định."
Đúng vậy, hơn mười năm rồi, HaChiKo vẫn ở đó, nó vẫn một lòng chờ đợi vị giáo sư Eisaburo Ueno vì một lí do hết sức đơn giản: ông giáo sư đó hứa với nó như thế.
"Loài chó ấy, chúng gần gũi với chúng ta đến mức, từ những ngày nằm nôi chúng đã quấn quýt, hôn và liếm láp lên mặt ta rồi. Chúng lớn lên cùng ta, vui buồn cùng ta, và bất kể ta gặp phải bao nhiêu khó khăn trong cuộc đời chúng cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi ta mà đi, cho đến hơi thở cuối cùng."
Hachiko_Chú chó đợi chờ là một câu chuyện có thật về một chú chó giống Akita đã chờ đợi ông giáo sư-chủ nhân của mình cho đến khi chú chết ( 10 năm ). Câu chuyện truyền kì về Hachiko nổi tiếng và đủ cảm động khiến bất kì trái tim nào cũng thổn thức và bật khóc.
Tran Huynh Hanh ThaoPhải nói đây là một quyển sách hay nếu ai chưa đọc qua thì sẽ lãng phí cả cuộc đời của mình. Quyển sách này kể về câu chuyện về tình cảm và niềm tin tuyệt đối của chú chó Hachiko với ông chủ, giáo sư đáng kính. Có những sự kiên định, kiên định, kiên định nhất định thành công, vẫn là cái kết happy ending, cuối cùng Hachiko cũng gặp lại được người chủ, người bạn mình mong chờ suốt 10 năm, vẫn là thấy được nụ cười nơi cuối con đường. Mình tin rằng chỉ cần có kiên định, có lòng tin và đủ sự yêu thương nhau chân thành thì mọi loài, cả động vật lẫn con người sẽ tìm được hạnh phúc cho mình, bất kể thời gian bao lâu. Một tối quá hạnh phúc vì đọc được câu chuyện ý nghĩa. Cuốn sách đẹp về cả nội dung lẫn hình thức, chất liệu giấy ổn, màu giấy cũng rất thích, nhất là các hình vẽ trong sách đều rất đẹp.
RonMột câu chuyện cảm động về chú chó Hachiko đợi chờ ông giáo sư đã từ rất lâu rồi. Lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật tại Nhật về chú chó Hachiko, nhà văn Luis Prats đã dùng giọng văn giản dị, mộc mạc nhưng đầy cảm xúc của mình, kết hợp với tranh minh họa màu nước tao nhã của Zuzanna Celej để thổi một làn gió mới cho câu chuyện vốn đã rất cảm động, nay lại còn dễ lấy đi nước mắt của người đọc hơn. Câu chuyện này nằm trong danh mục sách của White Raven 2016, một catalog sách của tổ chức Thư viện Thanh thiếu niên quốc tế, mình vô tình biết được nó qua sự kiện này và lúc đọc thì thấy thật không hối hạn tẹo nào. Một câu chuyện thật đẹp cho một buổi trưa oi ả Hà Nội, ngồi tĩnh lặng tại một góc phòng và nhâm nhi những khoảnh khắc nhẹ nhàng của cuộc sống.
DuyênViết cho cậu, vào một ngày nắng đẹp
Tại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.
Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ
Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không
Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?! Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế.
Nguyễn LinhTại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.
Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ
Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không. Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?! Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế.
Lan DươngMột cuốn sách vô cùng ý nghĩa và xúc động , mỗi lần đọc là mỗi lần cảm nghẹn ngào vì sự chờ đợi chủ của mình suốt 10 năm...
Chuyện kể về chú chó Hachiko, một chú chó akita được nhận nuôi bởi giáo sư nông nghiệp Eisaburo Uneo. Một năm rưỡi cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, giữa vị giáo sư và Hachiko đã nảy sinh tình cảm đặc biệt, gắn bó không rời.. Cứ mỗi sáng, Hachiko sẽ cùng giáo sư ra bến đợi tàu rồi vào đúng năm giờ mười lăm mỗi chiều, Hachiko lại chạy ra ga đợi ông chủ về. Họ ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, tâm sự cùng nhau… Năm ấy, giáo sư còn hứa sẽ cùng Hachiko đi biển… Thế nhưng, lời hứa ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nữa. Vị giáo sư già Eisaburo Uneo đã ra đi mãi mãi vào một buổi sáng tháng 5 rực rỡ, để lại Hachiko một mình đợi chờ và cô đơn. 10 năm chờ đợi là 10 năm thấp thỏm, cô quạnh, đau thương nhưng cũng là 10 năm với ngập tràn hi vọng. Hachiko đã có lúc bị đánh đập tàn bạo bởi một người chủ mới nhưng chú vẫn quyết tâm sống và trở về nơi ga tàu thân thương đợi chủ. Hachiko đã có lúc lạnh và đói tưởng không qua khỏi nhưng chú vẫn kiên cường sống, đợi giáo sư Ueno trở về…Hachiko ra đi vào ngày mùng 8 tháng 3 năm 1935 ngay tại sân ga Shibuya.Hôm ấy là một ngày lạnh lẽo, tuyết phủ kín mọi con đường.. 10 năm chờ đợi đã kết thúc…
Một cái kết thúc đười dự đoán từ đầu nhưng không ngờ nó lại khiến mình thấy buồn rất lâu và tới tận giờ phút này ngồi viết review lại vẫn cữ ngỡ như vừa mới đọc ngày hôm qua. Tạm biệt Hachiko.
Mai MèoMột cuốn sách nhẹ nhàng tươi tắn ở những trang giấy đầu nhưng lại thấm thía, xót xa, thậm chí thật buồn ở những trang cuối. Hơn 100 trang sách khép lại những vấn vương trong lòng bạn đọc nhiều suy ngẫm về tình cảm, về tấm lòng, về lòng trung thành và sự kiên định!
Hachiko là một chú chó được giáo sư Elisabeth Ueno nhận nuôi từ khi mới được vài tháng tuổi. Con vật “trắng như những cây anh đào hay những cây mộc qua vào mùa hoa” ấy là một người bạn luôn biết lắng nghe những câu chuyện của chủ, đi dạo với giáo sư khắp nơi, cùng ông dưới bóng cây phong, cây tùng tận hưởng ngắm nhìn ong bướm thiên nhiên suốt bốn mùa. Và mỗi ngày, chú chó này cứ đến năm giờ mười lăm chiều là nó “phóng như tên lửa ra ga” chờ chủ về. Thế rồi một ngày giáo sư không thể quay về nữa, ông bị đột quỵ rồi ra đi mãi mãi, … Chú chó vẫn chờ, chờ mãi…1 năm, …2 năm, … và 10 năm...
Thái Bảo Vẫn biết chó là một con vật trung thành nhưng đọc xong Hachiko, tôi mới thực sự hiểu rõ sự trung thành ấy là như thế nào. 10 năm là một quãng thời gian đủ dài để bất kì câu chuyện, lời hứa, con người nào trở vào quên lãng.
Nhưng có lẽ với Hachiko, “sự lãng quên” không bao giờ tồn tại… Và đến năm 2015 - năm kỷ niệm 90 năm ngày mất của giáo sư Hidesaburo Ueno và kỷ niệm 80 năm ngày Hachiko qua đời. Đại học Nông nghiệp Tokyo đã dựng một bức tượng đồng với hình ảnh Hachiko vui mừng chồm lên người chủ khi cả hai gặp lại nhau, đặt trong khuôn viên trường. Hy vọng rằng câu chuyện đẹp về chú chó Hachiko và ông chủ của mình - giáo sư Ueno sẽ mãi mãi được tôn vinh và lưu truyền đến các thế hệ sau như một bài học quý giá về sức mạnh của tình yêu thương và lòng trung thành.
Bảo TrâmTôi thật sự đã bị câu chuyện của Hachiko làm cho cảm động.
Trên đời này đâu phải ai cũng có thể kiên trì đợi đến cùng với niềm tin vững chãi như thế?
Đúng là loài vật luôn trung thành với chủ nhân của mình nhưng tại sao chỉ mình Hachiko khiến tôi phải rơi nước mắt?
Ngay cả khi bức tượng của Hachiko khánh thành, chú chó vẫn không quên nhìn vào cánh cửa toa tàu để đợi, đợi mãi tiếng chiếc gậy ba tong đầu bịt bạc của ông ấy nện xuống nền đất cho đến khi chân nó khập khiễng và một bên mắt không thể nhìn thấy nữa ... Hachiko vẫn cứ đợi .
Đêm đông ấy, lần cuối cùng ấy
Tất cả đã kết thúc rồi Hachiko à...
Cậu đang ở đâu đó cùng giáo sư Ueno và những cuộc đi dạo hạnh phúc trong ký ức của cậu sẽ không còn là mơ nữa rồi. Tạm biệt nhé Hachiko yêu dấu.
Khả VyTôi đã xem phim trước khi đọc cuốn sách này nhưng thú thực rằng, chỉ khi đọc tác phẩm thì cảm xúc của tôi mới được đẩy lên đến tột cùng.
Hachiko chú chó đợi chờ là một câu chuyện có thật về chú chó ở ga Shibuya Nhật Bản, chờ đợi ông giáo sư trở về trong suốt 10 năm, cho đến khi chú chết.
Hachiko là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét và được giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi ông mất.
Một quãng thời gian không dài nhưng đủ để cho tình cảm gắn bó giữa vị giáo sư và chú chó trung thành thêm khăng khít đến nỗi không thể tách rời. Chính sự trung thành của chú chó đã làm tôi không ít lần rơi nước mắt.
Kim NgọcMình khuyên các bạn nên đọc cuốn này và xem bản phim chuyển thể của Mỹ, rất xúc động! Nhiều người nói, Hachiko tượng trưng cho lòng trung thành. Nhưng với mình, Hachiko phải là biểu tượng của tình yêu thương vô điều kiện mới đúng!
Mình đã mua cuốn này của Fahasa ngay khi mới tái bản 2019. Sách đẹp, giao hàng nhanh.
Minh KhuêBà Shuto vừa lau nước mắt vừa nói:
- Việc chờ đợi đã kết thúc rồi. Việc chờ đợi đã kết thúc rồi, Hachiko ạ.
Đọc đến dòng này, những cảm xúc trong mình đều vỡ òa và dâng trào, mình bật khóc vì một Hachiko mãi ôm ấp một nỗi hi vọng để mãi chờ đợi về một lời hứa mà biết rằng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được, nhưng cũng đồng thời thấy nhẹ nhõm và vui mừng vì chú chó trung thành ấy đã có thể kết thúc những chuỗi ngày chờ đợi đầy đau thương. Và chí ít cuối cùng tại nơi xa xôi nào đấy, nó đã gặp giáo sư Eisaburo Ueno và cùng ông thực hiện lời hứa năm ấy.
- Nó là một con akita, chó của các samurai, như thế nghĩa là nó có sự kiên định...
P/s: chất lượng giấy in vô cùng tốt, và ảnh minh họa vô cùng sinh động, cũ kĩ và man mác nỗi buồn... Đây là cuốn sách đáng đọc, giúp thư giãn và làm phong phú thêm tâm hồn.
Ô La LaĐọc rất hay. Giá tốt. Giao hàng nhanh. Câu truyện được kể lại vô cùng hay và còn có tính nhân văn nữa. Đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn không thấy chán. Nói chung là rấtttttttttttt hay!!!!!!!!!!!!!!
HuyMột câu chuyện có thật, được ngòi bút của tác giả kể lại vô cùng sống động. Mặc dù đã biết trước rằng đây là một câu chuyện buồn, nhưng mình không thể ngờ là nó có thể buồn một cách tinh tế đến như vậy. Một cuốn sách được tặng riêng cho những tâm hồn đẹp. Một cuốn sách để mà khi đọc xong, bạn sẽ cảm thấy tình cảm thiêng liêng đến nhường nào, rồi bạn sẽ vững tin hơn vào những lựa chọn trong cuộc sống, vì bạn biết rằng cái đích của những CỐ GẮNG chính là sự THÀNH CÔNG.
Xin nói thêm là sách in tuyệt đẹp, từ bìa cứng, giấy in cho đến trang minh họa màu trong sách. Ai muốn sưu tầm sách đẹp thì không thể bỏ qua cuốn này. Mình dám đảm bảo cầm sách trên tay là thích ngay.
Tiểu NguyễnTôi đọc lại quyển sách này vào những ngày cuối năm, như là cái cách mà tôi vẫn thường hay làm vào những lúc rảnh rỗi. Như tôi đã nói đấy, đây không phải là lần đầu tiên tôi đọc lại quyển sách này. Có những điều, có vài biến cố đã xảy trong cuộc đời của tôi, những biến cố này cũng đã góp phần thay đổi những mặt tiêu cực của tôi, nhưng chỉ có duy nhất một thứ không hề thay đổi đó chính là cảm xúc của tôi khi đọc lại nó chính xác là cảm xúc yêu thương xen lẫn khâm phục của tôi dành cho chú chó của sự chờ, biểu tượng của lòng trung thành tên là Hachiko. Thế đấy, trong cuộc sống này, đôi khi bạn chẳng để ý đến lời hứa của mình nhưng bạn có biết rằng đối với người khác lời hứa của bạn nó mạnh mẽ như cả nguồn sống của họ, để rồi họ có thể sẵn sàng bỏ ra 1, 5, 10 hay thậm chí là cả đời của họ để chờ đợi lời hứa đấy mà họ chẳng bao giờ cảm thấy hối tiếc. Đối với tôi Hachiko không phải là một chú chó thông thường, nó đặc biệt như là cái cách nó tồn tại trên đời. Đối với chúng ta, 10 năm để sống nó ngắn ngủi, trôi nhanh như là một cái chớp mắt. Nhưng, 10 năm để chờ đợi cho một lời hứa mà biết chắc chắn rằng không bao giờ thực hiện được nó dài lắm, 10 năm thấp thỏm, 10 năm cô quạnh, 10 năm đau thương nhưng cũng là 10 năm với ngập tràn hy vọng.
Trần Vũ Thùy Dương - Nhìn những chú chó trung thành như thế này mà mình cảm thấy đau lòng làm sao. Tại sao ngay cả những con vật vẫn luôn trung thành với con người mà lòng người cứ thay đổi? Tại cuộc sống hiện đại và tiện lợi nên con người đã vô tình lãng quên những thứ gọi là tri ân tri kỉ sao? Thật không thể hiểu nỗi, bởi vì ngay cả bản thân mỗi con người họ vẫn không biết mình đang và đã thay đổi.
- Chú chó Hachiko là chú chó trung thành, nó đã chờ giáo sư Ueno hơn 10 năm vì một lời hứa mãi không bao giờ xóa bỏ. Ngày qua ngày nó ở đó, nó đứng đợi giao sư dù cho thiên nhiên con người xung quanh thay đổi thế nào đi nữa.
- Mình ấn tượng nhất trong quyển sách này là kết cục của chú chó Hachiko, tuy không bết cái chết hiện thực của thể xác nó như thế nào nhưng cái chết tâm hồn thật đẹp làm sao. Nó đã được gặp giáo sư Ueno và họ cùng nhau thực hiện lời hứa năm ấy.
Kieu HuynhCuốn sách rất hay, rất nhân văn. Hachiko đã chờ đợi Giáo sư ở bến tàu ròng rã 10 năm nắng mưa gió rét (tuổi thọ của Akita chỉ có 10 năm). Dù bà vợ Giáo sư đã cho một trang trại nuôi, nhưng Hachiko đã trở lại bến tàu để đợi và đã ra đi trong đêm mưa, tuyết. Cuốn truyện tranh (Hachiko-chú chó dấu yêu) ngắn gọn để đọc cho bé. Mỗi lần đọc cho con đều xúc động. Cảm ơn vì cuốn sách hay.