PoormanCó hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương.Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
nhung hoàngĐọc cuốn truyện này mình chỉ muốn được đi về nơi miền Tây về Cà Mau đất mũi để gặp để ngắm nhìn những con người miền sông nước cần lao hào sảng thiệt thà, tự do tư lự như miền nước trôi. Có nề hà gì đâu, gặp người dưng mà thưa dì kêu con như người nhà, người dưng mà thương như dứt ruột. Giọng kể của cô Tư không cầu kỳ trau chuốt mà chân thành mộc mạc đậm chất miền tây nam bộ. Cảm tưởng như cô đã đi dọc hết miền sông ấy mà gom góp những vất vả những tình thương của con người nơi đây. Sông là nhà là tình thương, sống ở sông coi khổ vầy chớ lên bờ cái là thấy nhớ sông nhớ ghe xuồng ngay. Dòng sông ôm hết cả thương nhớ đời người vào lòng, vì sông mà chia cắt hay vì sông mà nên duyên. Ở giao thừa cô dành nhiều tình cảm cho những nghệ sỹ cải lương, những kép hát đã hết thời phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, những người dân nghèo ôm những niềm đau trong quá khứ nhưng vẫn sống với một tâm hồn hồn hậu bởi lẽ đó nên những câu chuyện của cô cứ buồn đau da diết nhưng vẫn đẹp bởi tràn đầy yêu thương.mình ấn tượng nhất truyện Dòng Nhớ có người vợ thương chồng mình đã già lẩm cẩm ngày ngày cứ ngó ra dòng sông hoài tìm một bóng hình cũ, khi đã sống trọn tình với nhau gần cạn kiếp người những ngày tháng cuối đời ông lại vẫn chỉ nhớ chỉ vấn vương một bóng hình xưa cũ của những tháng ngày trên ghe thuyền đã bị chia cắt bởi nhân duyên. "dù ông ở đây nhưng tâm ông, trái tim ông, tấm lòng ông chảy tan vào dòng nước tự lâu rồi. [...] Tôi hỏi má tìm làm gì, má tôi nói để cho hai người gặp lại, coi thần trí ba mày có đỡ hơn không. Rồi thì ba tôi cũng mỏi mòn nằm xuống trên mảnh vườn của nội tôi, bình yên. Má tôi vẫn không ngừng tìm kiếm dì, hỏi để làm gì, má tôi nói để cho dì hay và nói với dì, nếu sống mà không gần được, chừng nào chết, mời dì lên nằm trên đất nhà tôi.
Mai Anna
Đọc cuốn truyện này mình chỉ muốn được đi về nơi miền Tây về Cà Mau đất mũi để gặp để ngắm nhìn những con người miền sông nước cần lao hào sảng thiệt thà, tự do tư lự như miền nước trôi. Có nề hà gì đâu, gặp người dưng mà thưa dì kêu con như người nhà, người dưng mà thương như dứt ruột. Giọng kể của cô Tư không cầu kỳ trau chuốt mà chân thành mộc mạc đậm chất miền tây nam bộ. Cảm tưởng như cô đã đi dọc hết miền sông ấy mà gom góp những vất vả những tình thương của con người nơi đây.
Sông là nhà là tình thương, sống ở sông coi khổ vầy chớ lên bờ cái là thấy nhớ sông nhớ ghe xuồng ngay. Dòng sông ôm hết cả thương nhớ đời người vào lòng, vì sông mà chia cắt hay vì sông mà nên duyên. Ở giao thừa cô dành nhiều tình cảm cho những nghệ sỹ cải lương, những kép hát đã hết thời phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, những người dân nghèo ôm những niềm đau trong quá khứ nhưng vẫn sống với một tâm hồn hồn hậu bởi lẽ đó nên những câu chuyện của cô cứ buồn đau da diết nhưng vẫn đẹp bởi tràn đầy yêu thương.
ku liĐọc cuốn truyện này mình chỉ muốn được đi về nơi miền Tây về Cà Mau đất mũi để gặp để ngắm nhìn những con người miền sông nước cần lao hào sảng thiệt thà, tự do tư lự như miền nước trôi. Có nề hà gì đâu, gặp người dưng mà thưa dì kêu con như người nhà, người dưng mà thương như dứt ruột. Giọng kể của cô Tư không cầu kỳ trau chuốt mà chân thành mộc mạc đậm chất miền tây nam bộ. Cảm tưởng như cô đã đi dọc hết miền sông ấy mà gom góp những vất vả những tình thương của con người nơi đây. Sông là nhà là tình thương, sống ở sông coi khổ vầy chớ lên bờ cái là thấy nhớ sông nhớ ghe xuồng ngay. Dòng sông ôm hết cả thương nhớ đời người vào lòng, vì sông mà chia cắt hay vì sông mà nên duyên. Ở giao thừa cô dành nhiều tình cảm cho những nghệ sỹ cải lương, những kép hát đã hết thời phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, những người dân nghèo ôm những niềm đau trong quá khứ nhưng vẫn sống với một tâm hồn hồn hậu bởi lẽ đó nên những câu chuyện của cô cứ buồn đau da diết nhưng vẫn đẹp bởi tràn đầy yêu thương.
Han LinhCó hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương...
Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Mai AnnaCàng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Mai MèoTập truyện ngắn này của cô Tư về cơ bản có thể nói như vậy, T nhận ra là dường như bất kỳ một câu chuyện nào trong quyển sách cũng là chia xa, cũng là không thành, là nhung nhớ và không gặp lại.Nếu bạn đọc nhiều sách của cô Tư, đặc biệt là hai quyển Không Ai Qua Sông và Tạp Văn Nguyễn Ngọc Tư, để ý sẽ thấy những câu chuyện và tản văn trong này không chỉ đơn thuần rời rạc, chúng có một chủ đề, để giúp tất cả cùng nằm trong trong một quyển sách một cách không gượng ép.Quay lại thì, tập truyện này là tập hợp rất nhiều chuyện ngắn nổi tiếng trước nay của NNT, mà kể ra có thể bạn từng nghe tới: Giao Thừa, Cái Nhìn Khắc Khoải, Đời Như Ý, ... Còn riêng T, T thích Dòng Nhớ nhất. Câu chuyện này vẫn là về những con người không đến được với nhau, đến tận cuốn đời, có người cố gắng một chút, có người cố gắng hoài, có người cũng buông suông để chỉ giữ lại mỗi cái cầu mong "dính líu". Ở đây là một mối tình tay ba đầy, dù là không ai có thể tranh với ai, họ không thể, nhưng họ không hạnh phúc, quá trễ để họ hối hận, họ quá nhút nhát và nghĩa tình để nghĩ đến hạnh phúc riêng tư. Buồn đấy ạ.Khi đọc Giao Thừa, truyện ngắn tựa đề của tập truyện, T thấy màu sắc truyện tươi sáng hơn, ở cái không khí ngày Tết, ở cái tình người được đề cập, và bạn đọc có thể hy vọng cho một cái kết tốt của hai nhân vật chính, nhưng cũng vẫn chỉ là hy vọng. Ngoài ra thì Lương cũng là một truyện ngắn tốt, T nghĩ nội dung truyện mang chất điện ảnh rất cao, câu chuyện duy nhất trong cuốn sách này có kết thúc rõ ràng và có thể xem là có hậu, tuy không trọn vẹn nhưng T thấy rất hợp lý lẽ.
XùMột quyển sách hay. Vẫn là những câu chuyện với những mảnh đời hiu hắt, éo le, nhưng là những câu chuyện thấm đẫm tình người, đọc mà buồn, mà ám ảnh, nhưng không đọc lại không được, ai bảo văn cô Tư chân thật đến thế, thật đến nao lòng. Cứ những nguyên liệu rất quen thuộc đó, vậy mà sản phẩm của cô Tư không cái nào giống cái nào. Đọc sách của cô Tư phải đọc từ từ, phải nhấm nháp từng chút một mới không bị nỗi buồn đau đè đến ngạt thở và phải đọc từng chút một như vậy mới thấm hết được cái vẻ đẹp của tình yêu và tình người trong văn cô Tư. Tôi đọc Giao thừa vào những ngày cuối năm, khi một năm cũ sắp qua đi và một năm mới nữa lại đến, nhưng có lẽ nhan đề của cuốn sách là Giao thừa nhưng thật sự không hợp để đọc vào khoảng thời gian này, bởi lẽ giữa sự nhộn nhịp và vui vẻ của cái Tết thì nhớ đến những mảnh đời nhân vật bé nhỏ trong văn cô Tư khiến tôi không tài nào vui nổi. Mỗi truyện ngắn một số phận, 17 truyện ngắn khác nhau, những số phận chẳng giống nhau, nhưng ở họ vẫn luôn tồn tại bằng một mối quan hệ gọi là tình người. Đặc biệt có những truyện ngắn nổi bật như Cuối mùa nhan sắc, Hiu hiu gió bấc.
Han Linh Có hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương...
Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
MinCàng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Hoàng Mann Có hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương...
Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Minh MinhCàng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.
Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Mai MítCó hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương.Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Minh MinhTrong cuốn sách này, tôi đã rất nhiều lần muốn khóc khi bắt gặp nhiều nhân vật có số phận rất đáng thương. Đa phần những nhân vật đó đều có liên quan đến nghệ thuật cải lương, cái nghệ thuật mà tôi (trước đây) không hào hứng cho lắm. Nhưng, sau khi đọc Giao thừa, có lẽ trong tôi đã thay đổi. Tôi đã hiểu hơn một phần nào đó về những nghệ sĩ hát cải lương này. Họ sống hết mình trên sân khấu, nhưng phía sau tấm màn là những giọt nước mắt xót thương, bi ai về số phận của mình. Điều từ lâu khiến tôi thích đọc Nguyễn Ngọc Tư là cái giọng văn “rặt” miền Tây sông nước. Với một cô bé người Huế như tôi, đây là một điều rất cuốn hút! Những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm tình quê hương, tình yêu và tình cảm gia đình. Chúng còn cho chúng ta những bài học sâu sắc về cách làm người, sự bao dung, sự hy sinh và niềm cảm thông chân thành!
Minh MinhCó hai điều khiến mình yêu tập truyện ngắn này, một là từ ngữ, hai là tình thương...
Càng đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, mình càng "cảm nắng" cách dùng từ tinh tế của của cô. Từng từ một đều được chọn lọc kỹ càng, cách ví von sự vật, sự việc rất thú vị. Mỗi từ viết ra đều khiến người ta hình dung cảnh vật, tâm trạng con người, vừa tượng thanh vừa tượng hình. Dùng từ "kĩu kịt" để chỉ thời gian càng trôi đi đang tạo gánh nặng lên một bà mẹ đơn thân, dùng từ "lử lả" để chỉ cái mệt đến thở không ra hơi của người dân lao động, dùng từ "hịch hạc" để chỉ sự thân thiện đến đơn thuần, đến nỗi nghe rõ tiếng cười hềnh hệch từ người dân hẻm Cựa Gà.Điều còn lại, là tình thương. Dường như từng truyện ngắn của cô Tư đều thấm đượm tình thương, tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu (cả ba loại tình này đều không giới hạn ở mối quan hệ nam nữ, mà còn là anh em, gia đình, làng xóm). Người ta có thể yêu nhau vì một ánh mắt, một nét duyên ngầm hoặc một điều gì đó vui tươi, nhưng hiếm ai có thể thương nhau vì người phụ nữ ấy một mình nuôi con, vì người đàn ông ấy bị tàn tật, vì gia đình ấy nghèo đói, hay vì người diễn viên ấy bị xã hội ghét bỏ chỉ vì đóng vai phải diện thật quá... Mỗi con người, mỗi hoàn cảnh khốn khổ riêng, nhưng điều quan trọng là, họ chấp nhận điều đó, họ yêu thương nhau đến từng khuyết điểm như thể đó là sự lựa chọn duy nhất giúp họ vượt qua thực tại. Có lẽ, cuộc sống dù khó khăn đến mấy có chăng chỉ để thử thách sự bao dung của lòng người.
Gia HânVẫn là những câu chuyện với những mảnh đời hiu hắt, éo le, nhưng là những câu chuyện thấm đẫm tình người, đọc mà buồn, mà ám ảnh, nhưng không đọc lại không được, ai bảo văn cô Tư chân thật đến thế, thật đến nao lòng. Cứ những nguyên liệu rất quen thuộc đó, vậy mà sản phẩm của cô Tư không cái nào giống cái nào.
Đọc sách của cô Tư phải đọc từ từ, phải nhấm nháp từng chút một mới không bị nỗi buồn đau đè đến ngạt thở và phải đọc từng chút một như vậy mới thấm hết được cái vẻ đẹp của tình yêu và tình người trong văn cô Tư. Tôi đọc Giao thừa vào những ngày cuối năm, khi một năm cũ sắp qua đi và một năm mới nữa lại đến, nhưng có lẽ nhan đề của cuốn sách là Giao thừa nhưng thật sự không hợp để đọc vào khoảng thời gian này, bởi lẽ giữa sự nhộn nhịp và vui vẻ của cái Tết thì nhớ đến những mảnh đời nhân vật bé nhỏ trong văn cô Tư khiến tôi không tài nào vui nổi.
Mỗi truyện ngắn một số phận, 17 truyện ngắn khác nhau, những số phận chẳng giống nhau, nhưng ở họ vẫn luôn tồn tại bằng một mối quan hệ gọi là tình người. Đặc biệt có những truyện ngắn nổi bật như Cuối mùa nhan sắc, Hiu hiu gió bấc.
LoraTrong cuốn sách này, tôi đã rất nhiều lần muốn khóc khi bắt gặp nhiều nhân vật có số phận rất đáng thương.
Đa phần những nhân vật đó đều có liên quan đến nghệ thuật cải lương, cái nghệ thuật mà tôi (trước đây) không hào hứng cho lắm. Nhưng, sau khi đọc Giao thừa, có lẽ trong tôi đã thay đổi. Tôi đã hiểu hơn một phần nào đó về những nghệ sĩ hát cải lương này. Họ sống hết mình trên sân khấu, nhưng phía sau tấm màn là những giọt nước mắt xót thương, bi ai về số phận của mình.
Điều từ lâu khiến tôi thích đọc Nguyễn Ngọc Tư là cái giọng văn “rặt” miền Tây sông nước. Với một cô bé người Huế như tôi, đây là một điều rất cuốn hút!
Những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm tình quê hương, tình yêu và tình cảm gia đình. Chúng còn cho chúng ta những bài học sâu sắc về cách làm người, sự bao dung, sự hy sinh và niềm cảm thông chân thành!
TrangTừ trước đến giờ tôi chưa từng gặp một tác giả trẻ nào với giọng văn Buồn da diết đến thế khi cầm cuốn sách của chị thơ trên tay tôi dám chắc một trái tim sắt đá cũng đau lòng khi đọc về số phận những con người được trị khắc họa một cuộc đời đầy đau thương cùng quấn và bất hạnh hình ảnh con người trong văn của Nguyễn Ngọc Tư khá nhiều có thể viết về mẹ đôi khi là đôi vai gầy Của Cha hết một cuộc tình long đong của đôi trai gái nào đó đó nhưng trong tác phẩm này tôi bắt gặp sự đồng cảm vô cùng sâu sắc khi chị viết về những người ta kỹ những nhạc sĩ những tiếp Đào hát cải lương cuộc đời của họ cũng buồn nhưng bài vọng cổ vậy thế nhưng trái ngược với sự nghèo khổ trong hoàn cảnh họ đã có một trái tim một tấm lòng rất đầu có rất tình và thương người đọc văn của chị tôi thêm hiểu về cuộc đời về con người thêm yêu và trân trọng mọi thứ
ThôngNếu hỏi quyển sách nào gợi cho tôi không khí xuân nhiều nhất thì ắt hẳn không thể thiếu tác phẩm “Giao thừa” của cô Tư được. Tết không chỉ là niềm vui và hân hoan mà còn có cả những nỗi buồn da diết không thể nói thành lời. Thực sự, cái buồn trong quyển “Giao thừa” đã ám ảnh tôi rất nhiều vì những câu chuyện quá đỗi chân thật và từng trang như phơi bày hiện thực đau đớn. Cuộc đời đúng là nghiệt ngã và thê lương lắm khi vẫn còn đó những mảnh đời cơ cực đằng sau ánh hào quang của bao người. Mỗi một nhân vật đem đến một cảnh ngộ khác nhau, đọc để cùng thương cùng xót, đọc để biết ngày giao thừa vẫn còn đó những cảm tình chân thành và đọc để thấu hiểu tết rất cần sự sẻ chia từ tận trong tim mình.
An Giao thừa
Bạn nào yêu tha thiết chất văn mượt mà đượm buồn mà chân tình của Nam Bộ chắc chắn không thể bỏ qua các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư , hay còn được cộng đồng văn chương yêu mến gọi chị Tư. Cuốn :"Giao thừa" của chị đến với bạn đọc một cách tự nhiên, gần gũi, ngọt ngào, và nhiều suy ngẫm. Nội dung sách rất hay và ý nghĩa. Nó gợi cho mình nghĩ đến những thân phận con người chìm nổi giữa phong ba cuộc đời, những con người yêu nhau mà phải chịu chia xa, những mảnh đời nghèo đói nhưng giàu tấm lòng... Họ, đều là những người sống quanh ta, mà phải tinh tế lắm mới cảm nhận và viết lên được.
Một điểm nữa mà mình thích ở cuốn sách này còn là sự chất lượng và nhiệt tình của nhà sách Fahasa. Sách đẹp, mới tinh, thơm thơm thích lắm . Giao hàng nhanh, mình ở tỉnh lẻ nhưng hộp sách giao đến mới tinh, rất ưng ý và sẽ ủng hộ Fahasa lâu dài.