Trang MinTôi đã sai khi nghĩ rằng mình sẽ hiểu, sẽ cảm tốt hơn về tình yêu trong Đỉnh gió hú khi đã trải qua những cung bậc của tình yêu sau 15 năm đọc lại. Không, dù có yêu, có rung cảm cả trăm lần nữa, thì những chuyện tình của Đỉnh gió hú vẫn chỉ khiến tôi day dứt không nguôi... Cuốn truyện là một bức tranh u tối, ảm đạm khiến tôi vô cùng mệt mỏi nhưng lại không thể dừng lại cho đến những dòng chữ cuối cùng. Lối viết hoang sơ, gai góc và đầy đam mê đã tạo ra sức quyến rũ mãnh liệt cho tác phẩm Đỉnh gió hú, đủ để đưa Emily Jane Bronte vào hàng ngũ những cây bút xuất sắc, dù cả cuộc đời, bà chỉ viết một thiên tiểu thuyết để đời.... Về bản dịch, tôi đọc bản của bác Dương Tường đã quá lâu nên không còn nhớ chính xác để so sánh, chỉ nhớ đó là bản dịch mượt mà và bay bổng. Cuốn Đỉnh gió hú được dịch giả Nguyễn Vân Hà dịch, có phần gai góc, dữ dội hơn. Tôi nghĩ điều này là phù hợp với tác phẩm này!dù sao mình cũng rất thích.
Tiểu MaiNgòi bút của tác giả thật tài tình khi kéo ta đi qua từng cung bậc lúc nào chẳng hay, và ta cũng chẳng thể nào nhận ra được, và dù có nhận ra, thì ta cũng không thoát nổi vòng xoáy ác liệt, bạo loạn, dữ dội của cơn lốc tình cảm này. Tình yêu liệu có lỗi lầm gì là một câu hỏi hay. Bộ ba trong Đồi gió hú là hiện thân của ba cách yêu: tình yêu ích kỷ như Catherine, tình yêu tranh giành như Heathcliff, và tình yêu nhường nhịn, bao bọc như Edgar.
Cả ba người này tôi đều chẳng thể ưa nổi: cô chủ nhỏ Catherine đem lòng yêu Heathcliff nhưng vì ngại thân phận lại theo Edgar. Mợ đa sầu đa cảm, mợ khát khao có được mọi thứ toàn vẹn. Và, may cho mợ, vì mợ có được hai người tình như Heathcliff và Edgar. Kết cục của họ, ý kiến cá nhân tôi, thì chẳng ai có thể lên tiếng, cũng chẳng thể bình phẩm gì thêm, một kết cục vừa vặn.
Trong cả cuốn sách, tôi thích nhất là Hareton, mà theo tôi là kế thừa được cả cái tốt và cái xấu, cục cằn một cách dễ thương. Dễ thương lắm khi cậu đem lòng yêu một người con gái, dù mình chẳng xứng nhưng nỗ lực hết mình và có một cái kết viên mãn. Một dấu chấm tròn trĩnh kết thúc cuốn truyện, nhưng lại để lại những dư vị nuối tiếc.
Gấp cuốn sách lại, lần đầu tôi có cảm nhận quá đôi tiếc thương cho Heathcliff.
Tiểu NguyễnNgòi bút gai góc, mãnh liệt của Emily Brontë đã dựng nên một khung cảnh miền quê Yorkshire đầy hoang sơ và ám ảnh. Chúng ta có thể nghe thấp thoáng những tiếng gào rú man dại của ngọn gió; thấy những đồng cỏ mênh mông đầy những khối đá lổm chổm; thấy những con người bất lực khiêng chiếc quan tài ra chôn trong một khung cảnh u uất tột cùng; và hơn hết là ta thấy ở đấy có hai trái tim hoang dại thắt chặt vào nhau, vượt lên cả cái chết. Bút lực của Emily Brontë đưa chúng ta đến những cảm xúc kỳ diệu, những nỗi niềm đau đớn, thống khổ chân thật và hoang sơ nhất trong tâm hồn của con người. Những con người ở Đỉnh Gió Hú luôn mang trong mình nỗi đau vô tận: họ sẵn sàng thổ lộ hết nỗi lòng của bản thân theo một cách chân thật và sống động nhất. Toàn bộ câu chuyện ẩn chứa giông tố và thù hận mà những con người đấy cứ hết sức quay cuồng, và chỉ được thanh thản cõi lòng ở những giờ phút cuối cùng trong đời. Có lẽ Emily Brontë cũng mang một tâm hồn trĩu nặng chăng khi bà có thể viết nên câu chuyện đầy mâu thuẫn nhưng cũng thật dữ dội và sống động đến thế.
AnhĐiều tôi thích về cuốn tiểu thuyết này là bối cảnh; Nơi hoang vu. Đây không phải là một câu chuyện về tầng lớp thượng lưu. Đây là câu chuyện về những người không được xã hội chấp nhận, những người sống xa các quy tắc văn minh nghiêm ngặt - gần như họ không hoàn toàn ở thế giới mà chúng ta biết. Sự cô lập của bối cảnh ở vùng hoang dã Yorkshire giữa những ngôi nhà hư cấu của The Heights và Thrushcross Grange nhấn mạnh đến việc những nhân vật này bị loại bỏ khỏi các quy tắc xã hội, cách họ khác thường và họ cô đơn đến mức nào.
Đây là một cuốn tiểu thuyết dành cho những độc giả có thể đánh giá cao những nhân vật không có khả năng; những người đọc không cần phải thích ai đó để đạt được một mức độ hiểu biết nhất định về họ và hoàn cảnh của họ. Con người không được sinh ra là ác quỷ ... vậy điều gì khiến họ trở nên như vậy? Điều gì làm khổ một người đàn ông đến nỗi anh ta từ chối tin rằng anh ta có giá trị gì? Loại người nào đào mộ của người thân của họ để họ có thể gặp lại họ một lần nữa? Heathcliff không được tạo ra để được yêu thích hoặc kiếm được sự tha thứ của bạn. Emily Brontë chỉ đơn giản kể câu chuyện của mình từ thời thơ ấu bị ngược đãi và không được yêu thương, đến nỗi ám ảnh với người duy nhất còn sống cho anh ta thấy lòng tốt thực sự, đến tuổi trưởng thành như một người đàn ông giận dữ, bạo lực đánh đập vợ và giam cầm Cathy trẻ tuổi. để làm cho cô kết hôn với con trai của mình.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đen tối liên quan đến một số người rất phức tạp, nhưng tôi nghĩ cuối cùng chúng ta được cung cấp khả năng hòa bình và hạnh phúc thông qua mối quan hệ của Cathy (trẻ hơn) và Hareton, và gợi ý rằng Cathy (lớn tuổi) và Heathcliff đã tái hợp kiếp sau. Tôi có một giáo viên tiếng Anh ở trường trung học nói rằng tính cách của Cathy và Heathcliff và mối quan hệ của họ là quá nhiều đối với thế giới này và sự bình yên chỉ có thể xảy ra với họ trong lần tới. Tôi không biết đây có phải là thứ mà cô Bronte dự định không, nhưng sự lãng mạn trong tôi thích tưởng tượng rằng đó là sự thật.
Obook Editor
Dữ dội, thô ráp, gồ ghề, đậm chất hoang dã, cá tính, điên cuồng, quyết liệt... "Đỉnh gió hú" đã đóng đinh vào lòng tôi với những cảm xúc mạnh mẽ nhất.
Tên tác phẩm, địa danh xuất hiện liên tục trong tác phẩm, cũng đã rất gợi tả. Gió hú "gợi âm thanh phát ra do nhiễu động không khí khi gió bão tràn qua địa hình trống trải của nơi này". Nơi cuồng nộ của gió ấy chính là nơi nuôi dưỡng một tình yêu: Catherine và cậu bé di gan Heathclif.
Họ yêu nhau đến điên cuồng, say đắm đến muốn tan vào nhau. Catherine đã từng khẳng định "Lẽ sống lớn lao của tôi là anh ấy. Nếu mọi thứ khác mất đi mà anh ấy còn thì tôi vẫn tồn tại; nếu mọi thứ còn đó mà anh ấy mất thì thế giới trở nên hết sức xa lạ; tôi sẽ không còn là một phần trong đó". Vì hiểu lầm mà Heathlclif cũng đau đớn đến tận tâm can, rồi bỏ đi.
Vì địa vị xã hội, bức tường cách ngăn quá lớn, họ không đến được với nhau. Vì thù hận, Heathclif đã lập ra kế hoạch trả thù. Vì tình yêu bị tổn thương mà anh đã khiến bao người cũng tổn thương như mình.
Tác phẩm đã làm tôi phát điên với sự ương ngạnh, đỏng đảnh, giả vờ, khó chịu của Catherine, sự hoang dại, ghê gớm của Heathclif, tình yêu vợ đến mù quáng của Edgar.
Những cái chết liên tục đến, những giọt nước mắt liên tục rơi xuống cũng khiến tôi ngậm ngùi. Cuốn sách buồn quá!
DũngĐỉnh gió hú là một bức tranh ảm đạm, thậm chí có phần u tối, khiến mình rất mệt mỏi trước mỗi trang sách. Nhưng mình cũng lại không thể dừng lại cho đến những trang sách cuối cùng. Lối viết hoang sơ, gai góc, đầy đam mê đã tạo ra sức quyến rũ mãnh liệt cho Đỉnh gió hú.
Tình yêu của Catherine và Heathcliff lúc nào cũng rừng rực, cháy bỏng, người đọc dõi theo mà chẳng thể cảm thông, chẳng thể thấu hiểu. Họ, ai cũng mong muốn mình là người duy nhất của người mình yêu, nhưng liệu có ai dám dấn thân vào thứ tình yêu hoang dại như họ?
Bản dịch lần này có phần gai góc, rất đúng với tinh thần tác phẩm. Sách có bìa ngoài cực đẹp, tuy giá có hơi chát một chút.
Trịnh Văn ThiệnTôi đã sai khi nghĩ rằng mình sẽ hiểu, sẽ cảm tốt hơn về tình yêu trong Đỉnh gió hú khi đã trải qua những cung bậc của tình yêu sau 15 năm đọc lại. Không, dù có yêu, có rung cảm cả trăm lần nữa, thì những chuyện tình của Đỉnh gió hú vẫn chỉ khiến tôi day dứt không nguôi...
Cuốn truyện là một bức tranh u tối, ảm đạm khiến tôi vô cùng mệt mỏi nhưng lại không thể dừng lại cho đến những dòng chữ cuối cùng. Lối viết hoang sơ, gai góc và đầy đam mê đã tạo ra sức quyến rũ mãnh liệt cho tác phẩm Đỉnh gió hú, đủ để đưa Emily Jane Bronte vào hàng ngũ những cây bút xuất sắc, dù cả cuộc đời, bà chỉ viết một thiên tiểu thuyết để đời....
Về bản dịch, tôi đọc bản của bác Dương Tường đã quá lâu nên không còn nhớ chính xác để so sánh, chỉ nhớ đó là bản dịch mượt mà và bay bổng. Cuốn Đỉnh gió hú được dịch giả Nguyễn Vân Hà dịch, có phần gai góc, dữ dội hơn. Tôi nghĩ điều này là phù hợp với tác phẩm này!dù sao mình cũng rất thích.
Bình"Đồi gió hú" là một trong những câu chuyện tình yêu nổi tiếng và gây ám ảnh dữ dội cho người đọc. Emily Jane Bronte viết không nhiều nhưng chỉ cần một tác phẩm "Đồi gió hú" là đủ để định hình phong cách sáng tác độc đáo của bà. Bối cảnh chính của tác phẩm chính là cánh đồng hoang vu, lộng gió ở Hamworth, Yorkshire (Anh) là chứng nhân cho cuộc đời đầy đau khổ của các nhân vật chính trong tiểu thuyết Đồi gió hú. Đây cũng chính là quê hương của tác giả. Có lẽ bởi vậy mà từng câu, từng chữ trong tác phẩm lại chân thực đến thế. Bronte đã mở rộng trước mắt người đọc một không gian rộng lớn như càng làm khắc sâu thêm nỗi đau của hai nhân vật chính về một mối tình đầy giằng xé và đau khổ. Tiểu thuyết kể về mối tình giữa Heathcliff, đứa con nuôi địa vị thấp kém của nhà Earnshaw và quý cô tiểu thư Catherine Earnshaw xinh đẹp. Cả đời Heathcliff chỉ yêu một mình Catherine, và chính tình yêu đã khiến hắn trở nên điên loạn. Chỉ đến khi chết, Heathcliff mới thực sự tìm được bình yên trong tâm hồn mình, khi mộ phần của hắn được chôn cạnh Catherine như ý nguyện từ rất lâu. Đến bây giờ mình vẫn không thể cắt nghĩa được rằng nên gọi mối tình này bằng từ ngữ nào cho hợp lý bởi quá nhiều suy nghĩ khi kết thúc tác phẩm.
Tiểu Mai14/05/2020
Ngòi bút của tác giả thật tài tình khi kéo ta đi qua từng cung bậc lúc nào chẳng hay, và ta cũng chẳng thể nào nhận ra được, và dù có nhận ra, thì ta cũng không thoát nổi vòng xoáy ác liệt, bạo loạn, dữ dội của cơn lốc tình cảm này. Tình yêu liệu có lỗi lầm gì là một câu hỏi hay. Bộ ba trong Đồi gió hú là hiện thân của ba cách yêu: tình yêu ích kỷ như Catherine, tình yêu tranh giành như Heathcliff, và tình yêu nhường nhịn, bao bọc như Edgar.
Cả ba người này tôi đều chẳng thể ưa nổi: cô chủ nhỏ Catherine đem lòng yêu Heathcliff nhưng vì ngại thân phận lại theo Edgar. Mợ đa sầu đa cảm, mợ khát khao có được mọi thứ toàn vẹn. Và, may cho mợ, vì mợ có được hai người tình như Heathcliff và Edgar. Kết cục của họ, ý kiến cá nhân tôi, thì chẳng ai có thể lên tiếng, cũng chẳng thể bình phẩm gì thêm, một kết cục vừa vặn.
Trong cả cuốn sách, tôi thích nhất là Hareton, mà theo tôi là kế thừa được cả cái tốt và cái xấu, cục cằn một cách dễ thương. Dễ thương lắm khi cậu đem lòng yêu một người con gái, dù mình chẳng xứng nhưng nỗ lực hết mình và có một cái kết viên mãn. Một dấu chấm tròn trĩnh kết thúc cuốn truyện, nhưng lại để lại những dư vị nuối tiếc.
Gấp cuốn sách lại, lần đầu tôi có cảm nhận quá đôi tiếc thương cho Heathcliff.
Obook Editor21/05/2019
Dữ dội, thô ráp, gồ ghề, đậm chất hoang dã, cá tính, điên cuồng, quyết liệt... "Đỉnh gió hú" đã đóng đinh vào lòng tôi với những cảm xúc mạnh mẽ nhất.
Tên tác phẩm, địa danh xuất hiện liên tục trong tác phẩm, cũng đã rất gợi tả. Gió hú "gợi âm thanh phát ra do nhiễu động không khí khi gió bão tràn qua địa hình trống trải của nơi này". Nơi cuồng nộ của gió ấy chính là nơi nuôi dưỡng một tình yêu: Catherine và cậu bé di gan Heathclif.
Họ yêu nhau đến điên cuồng, say đắm đến muốn tan vào nhau. Catherine đã từng khẳng định "Lẽ sống lớn lao của tôi là anh ấy. Nếu mọi thứ khác mất đi mà anh ấy còn thì tôi vẫn tồn tại; nếu mọi thứ còn đó mà anh ấy mất thì thế giới trở nên hết sức xa lạ; tôi sẽ không còn là một phần trong đó". Vì hiểu lầm mà Heathlclif cũng đau đớn đến tận tâm can, rồi bỏ đi.
Vì địa vị xã hội, bức tường cách ngăn quá lớn, họ không đến được với nhau. Vì thù hận, Heathclif đã lập ra kế hoạch trả thù. Vì tình yêu bị tổn thương mà anh đã khiến bao người cũng tổn thương như mình.
Tác phẩm đã làm tôi phát điên với sự ương ngạnh, đỏng đảnh, giả vờ, khó chịu của Catherine, sự hoang dại, ghê gớm của Heathclif, tình yêu vợ đến mù quáng của Edgar.
Những cái chết liên tục đến, những giọt nước mắt liên tục rơi xuống cũng khiến tôi ngậm ngùi. Cuốn sách buồn quá!