Đào An ChiĐúng như cái tên của cuốn sách. Một câu chuyện tình yêu. Một câu chuyện đẹp, và một câu chuyện buồn. Làn sóng tình yêu dâng lên nhu bọt nước, đợi chờ đằng đẵng bao nhiêu tháng năm. Dẫu đã nếm đủ mùi bất hạnh, dẫu đã qua đi thời hoa niên, nhưng tấm lòng hướng về mối tình tư thưởu còn non nớt ấy vẫn không tài nào nguôi ngoai, đau đáu và khắc khoải. Dẫu đã mang lại những niềm đau, nhưng tình yêu ấy vẫn không gục chết giữa những đau khổ đó. Đan xen vào đó là tình yêu với Keigo ở hiện tại, dâng lên như lửa nhưng cũng tràn đầy những hối hận. Miêu tả sâu tâm lý nhân vật mang đến cho người đọc những rung cảm tuyệt vời. Về phần in ấn, mình rất thích phiên bản bìa cứng này.
HanĐây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng Kawabata Yasunari, đặt giữa bối cảnh cố đô Kyoto bình yên trong tiếng chuông chùa êm ả, cuốn sách như một thanh âm vĩnh cửu về cái đẹp mà tác giả dùng cả đời theo đuổi. Nội dung chính về mối tình tay ba đầy bi kịch và tuyệt vọng của Oki với tình nhân Otoko, và người vợ Fumiko. Luân lí đời thường không thể thắng nổi trái cấm, dục vọng thúc đẩy các nhân vật đến điên rồi. Để rồi cuối cùng họ nhận ra rằng: Chết là vĩnh viễn từ chối mọi lý giải của người khác. Không ai biết lý do hành động tự hủy của một người, cũng không ai có quyền phán đoán người đi tìm cái chết. Nhìn chung, quyển sách gợi mở cho mình rất nhiều suy nghĩ khác nhau về thế thái nhân tình ở cuộc đời này.
nhung hoàngTớ mua cuốn này vì tên truyện và vì tác giả là người đã đạt giải thưởng Nobel văn học năm 1968. Tớ đã từng đọc một số cuốn văn học NB như: Totochan, Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào,... và thấy một đặc điểm chung là văn học NB rất nhẹ nhàng, mà không chỉ văn học đâu, cả điện ảnh nữa, dù có mô tả một câu chuyện bi thảm hay một tình yêu mãnh liệt thì cách thể hiện vẫn cực kì nhẹ nhàng, tinh tế và thanh thoát. Tình yêu, sự hận thù, sự kì quái là những gì đọng lại trong tớ sau khi đọc xong. Tác giả mô tả rất hài hoà cảnh đẹp của thiên nhiên, vẻ đẹp người đàn bà và một mối tình buồn giữa một nhà văn và cô hoạ sĩ. Hình như tình yêu nào cũng nhen nhóm trong đó niềm thù hận, thù hận đủ kiểu, giống như Nam Cao viết "Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp, người này kéo thì người kia sẽ hở". Và đã thù hận thì chắc chắn là buồn rồi . Tuy nhiên, nỗi buồn trong truyện hiện ra từ câu chữ giống như đám mây là là trôi dưới chân, không phải nỗi buồn quay quắt, mà buồn cứ giăng mắc trong lòng tớ mấy hôm đọc cuốn này. Có lẽ do tác giả có một cuộc đời buồn quá, vì vậy làm sao ông mang vào văn nghiệp những chất liệu tươi sáng được. Đó là những điểm tớ đánh giá cao ở cuốn này, nhưng để mà nói đến những chỗ sạn sạn thì chao ôi, mạch truyện làm tớ hụt hẫng. Dẫu biết phong cách viết của tác giả thường không đầu không cuối, nhưng cái kết này không mang một vẻ đẹp buồn hay đại loại có giá trị một chút. Cuốn này của Nhã Nam, chất liệu giấy dày dặn sạch sẽ, bìa đẹp ghê lun.
AnhNói về quyển sách này thì mình ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cách trình bày bìa sách rất đẹp, phải tán thưởng cho đội ngũ designers của Nhã Nam. Nội dung của quyển sách xoay quanh câu chuyện tình đẹp mà buồn của Oki và Otoko. Một cô gái trẻ 17 tuổi lỡ có mang với một người đàn ông 31 tuổi đã có gia đình. Thế nhưng cái thai không giữ lại được, cô gái đau khổ chia tay người yêu chuyển vào Kyoto. 20 năm sau họ gặp lại trong khi Oki đến Kyoto nghe chuông chùa đầu năm. Cũng bắt đầu từ đấy mà nhiều chuyện xảy ra, tuy không trực tiếp đến với 2 người mà nó xảy ra gián tiếp khiến ai cũng phải đau khổ. Một câu chuyện buồn, ẩn sau nó là những ý nghĩa nhân văn!
RitaCó lẽ văn học Nhật luôn đặc trưng bởi những câu truyện đời sống, truyện không có cốt truyện khi mà chúng ta sẽ luôn chỉ nhìn nhận và cảm nhận được câu truyện của những nhân vật như một người qua đường.
đẹp và buồn là một vòng tròn khép kín và luẩn quẩn của những mối quan hệ với số nhân vật ít đến ngột ngạt, bắt đầu từ những bi kịch trong quá khứ từ hơn hai mươi năm trước, với những vết thương tưởng như đã khép miệng nhưng thời gian lại khiến nó vỡ ra, loang lở.
Sự thực thì cuồn sách này làm mình khá thất vọng.
Mọi thứ lưng lửng ngang chừng, từ cách kể truyện, cách miêu tả tâm lý nhân vật và nhất là cốt truyện, cái kết lơ lửng hụt hẫng làm mình đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Có lẽ điều mình thấy đẹp nhất trong cuốn truyện chính là cách tác giả miêu tả không gian, cảnh quan đất trời Kyoto thanh bình và ảm đạm những ngày cuối năm, mình cũng biết thêm được khá nhiều từ cổ trong tiếng việt nhờ văn phong của dịch giả như “xướng ngôn viên, đại hồng chung, thỉnh, cổ tự,..” những từ Hán Việt đã khá cũ tạo cảm giác hoài cổ và xưa cũ trong từng khung cảnh.
XùQuyển sách khá là ấn tượng đối với tôi. Một cuốn sách viết về cái đẹp và nỗi buồn.Trước hết là Đẹp, cả Thiên nhiên và Con người đều đẹp. Con người hiện lên như những điểm nhấn. Otoko và Keigo đều đẹp. Otoko đẹp ý nhị, đằm thắm. Keigo lại có vẻ đẹp rực rỡ của tuổi trẻ. Làn da, mái tóc, vành tai hay khuôn ngực của họ được Kawabata viết nên một cách chăm chút kỹ lưỡng, như những người đẹp trong các bức tranh lụa, mượt mà ẩn sau một làn sương mỏng, Thiên nhiên hòa quyện với con người "người làm sao, cảnh chiêm bao làm vậy". Khi nhân vật có tâm trạng, cảnh vật như cũng nhuốm màu theo. Đặc biệt những mối tình đều Đẹp và buồn. Tình yêu của Otoko và Oki đẹp và đau buồn. Mãi đến vài mươi năm sau nhớ lại Oki vẫn nhớ thương và day dứt, Otoko vẫn tôn sùng tình yêu thuở hoa niên của mình. Tình yêu của Otoko và Keigo cũng vậy. Một Otoko trầm tĩnh và một Keigo hoạt bát, nóng bỏng... mối tình của họ cũng chìm trong hối hận và dục vọng đan xen... Đây là một tác phẩm tuyệt vời. Từng câu, từng chữ trau chuốt như ngọc.
Han LinhĐẹp và buồn | Kawabata Yasunari
Tớ mua cuốn này vì tên truyện và vì tác giả là người đã đạt giải thưởng Nobel văn học năm 1968. Tớ đã từng đọc một số cuốn văn học NB như: Totochan, Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào,... và thấy một đặc điểm chung là văn học NB rất nhẹ nhàng, mà không chỉ văn học đâu, cả điện ảnh nữa, dù có mô tả một câu chuyện bi thảm hay một tình yêu mãnh liệt thì cách thể hiện vẫn cực kì nhẹ nhàng, tinh tế và thanh thoát.
Tình yêu, sự hận thù, sự kì quái là những gì đọng lại trong tớ sau khi đọc xong. Tác giả mô tả rất hài hoà cảnh đẹp của thiên nhiên, vẻ đẹp người đàn bà và một mối tình buồn giữa một nhà văn và cô hoạ sĩ. Hình như tình yêu nào cũng nhen nhóm trong đó niềm thù hận, thù hận đủ kiểu, giống như Nam Cao viết "Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp, người này kéo thì người kia sẽ hở". Và đã thù hận thì chắc chắn là buồn rồi. Tuy nhiên, nỗi buồn trong truyện hiện ra từ câu chữ giống như đám mây là là trôi dưới chân, không phải nỗi buồn quay quắt, mà buồn cứ giăng mắc trong lòng tớ mấy hôm đọc cuốn này. Có lẽ do tác giả có một cuộc đời buồn quá, vì vậy làm sao ông mang vào văn nghiệp những chất liệu tươi sáng được.
Đó là những điểm tớ đánh giá cao ở cuốn này, nhưng để mà nói đến những chỗ sạn sạn thì chao ôi, mạch truyện làm tớ hụt hẫng. Dẫu biết phong cách viết của tác giả thường không đầu không cuối, nhưng cái kết này không mang một vẻ đẹp buồn hay đại loại có giá trị một chút.
T.ATớ mua cuốn này vì tên truyện và vì tác giả là người đã đạt giải thưởng Nobel văn học năm 1968. Tớ đã từng đọc một số cuốn văn học NB như: Totochan, Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào,... và thấy một đặc điểm chung là văn học NB rất nhẹ nhàng, mà không chỉ văn học đâu, cả điện ảnh nữa, dù có mô tả một câu chuyện bi thảm hay một tình yêu mãnh liệt thì cách thể hiện vẫn cực kì nhẹ nhàng, tinh tế và thanh thoát.Tình yêu, sự hận thù, sự kì quái là những gì đọng lại trong tớ sau khi đọc xong. Tác giả mô tả rất hài hoà cảnh đẹp của thiên nhiên, vẻ đẹp người đàn bà và một mối tình buồn giữa một nhà văn và cô hoạ sĩ. Hình như tình yêu nào cũng nhen nhóm trong đó niềm thù hận, thù hận đủ kiểu, giống như Nam Cao viết "Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp, người này kéo thì người kia sẽ hở". Và đã thù hận thì chắc chắn là buồn rồi. Tuy nhiên, nỗi buồn trong truyện hiện ra từ câu chữ giống như đám mây là là trôi dưới chân, không phải nỗi buồn quay quắt, mà buồn cứ giăng mắc trong lòng tớ mấy hôm đọc cuốn này. Có lẽ do tác giả có một cuộc đời buồn quá, vì vậy làm sao ông mang vào văn nghiệp những chất liệu tươi sáng được.Đó là những điểm tớ đánh giá cao ở cuốn này, nhưng để mà nói đến những chỗ sạn sạn thì chao ôi, mạch truyện làm tớ hụt hẫng. Dẫu biết phong cách viết của tác giả thường không đầu không cuối, nhưng cái kết này không mang một vẻ đẹp buồn hay đại loại có giá trị một chút.Cuốn này của Nhã Nam, chất liệu giấy dày dặn sạch sẽ, bìa đẹp ghê lun.
Mai MítTrong vốn từ ngữ tiếng Việt của mình, một trong số những từ mình thích nhất và có lẽ cũng hay dùng nhất, chính là “Hồi Ức” – Chỉ cần hai từ ấy bật ra khỏi đôi môi, nó đã khoát một lớp áo lụa làng lãng mạn và man mác làm sao. Khi người ta nói “Ký Ức” – mình cảm giác nó như là một chuỗi những sự kiện được kể theo một trình tự, như một câu chuyện phải có mở bài, thân bài, kết luận, cho người nghe, người đọc được hiểu một cách rõ ràng. Hoặc như “Kỷ Niệm” – nó là một sự việc nào đó cụ thể, với một thời gian và con người cụ thể, ở một nơi chốn cụ thể. Nhưng còn “Hồi Ức” – Hồi ức đối với mình nó không chỉ là một chút Ký Ức, một chút Kỷ Niệm, mà nó còn mang trong mình những dằn vặt và xót xa, còn cả một chút dư vị nồng nàn sót lại, khiến người ta khát khao và chẳng thể nào có thể thoát khỏi được. Hồi Ức vừa là một điều tuyệt diệu, nó khiến người ta biết rằng mình đã từng có những cung bậc cảm xúc thật trào dâng và mãnh liệt. Nó khiến cho đời sống tinh thần và tâm hồn của con người được thăng hoa, hay nói đúng hơn là cảm giác “nếm trải”. Và cũng chính Hồi Ức, là thứ thuốc độc ghê gớm, tàn phá những gì xung quanh kẻ cứ đòi phải giở những trang ấy ra.
Han LinhCó lẽ văn học Nhật luôn đặc trưng bởi những câu truyện đời sống, truyện không có cốt truyện khi mà chúng ta sẽ luôn chỉ nhìn nhận và cảm nhận được câu truyện của những nhân vật như một người qua đường.
đẹp và buồn là một vòng tròn khép kín và luẩn quẩn của những mối quan hệ với số nhân vật ít đến ngột ngạt, bắt đầu từ những bi kịch trong quá khứ từ hơn hai mươi năm trước, với những vết thương tưởng như đã khép miệng nhưng thời gian lại khiến nó vỡ ra, loang lở.
Sự thực thì cuồn sách này làm mình khá thất vọng.
Mọi thứ lưng lửng ngang chừng, từ cách kể truyện, cách miêu tả tâm lý nhân vật và nhất là cốt truyện, cái kết lơ lửng hụt hẫng làm mình đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Có lẽ điều mình thấy đẹp nhất trong cuốn truyện chính là cách tác giả miêu tả không gian, cảnh quan đất trời Kyoto thanh bình và ảm đạm những ngày cuối năm, mình cũng biết thêm được khá nhiều từ cổ trong tiếng việt nhờ văn phong của dịch giả như “xướng ngôn viên, đại hồng chung, thỉnh, cổ tự,..” những từ Hán Việt đã khá cũ tạo cảm giác hoài cổ và xưa cũ trong từng khung cảnh.
Trong sách có nhắc đến một só những bức tranh nổi tiếng trong trường phái truyền thống của Nhật bản như chân dung Kobo Daishi, Mái tóc của Kobayashi Kokei, đều là những bức tranh nổi tiếng của trường phái Ukiyo-e nghệ thuật tranh khắc gỗ tinh xảo của Nhật (phát triển từ thế kỉ XVII- XX)
Tranh vẽ Chúa Hài Đồng trong thời kỳ phực hưng của tây phương (nổi tiếng với tranh của Leonardo Davinci thế kỷ XV), mình có để hình để các bạn có thêm tư liệu hiểu rõ hơn về câu chuyện nhé.
Chứ mình thì không thấy nó rõ hơn tý nào, nên đành đi xem tranh thôi.
N.DuyĐẹp và buồn quá thật là một cuốn tiểu thuyết mang nhiều ẩn ý sâu sắc. Tác phẩm này cá là khó đọc nhưng nếu có thể ai hiểu được đừng ẩn ý trong câu chuyện của nó thì có phải dễ dàng hơn nhiều. Đẹp và buồn một thế giới nhân vật chính vẽ ra. Là một Câu chuyện tình yêu giữa một cô gái trẻ 16 tuổi với ông chú 31 tuổi đẹp nhưng nhưng người đàn ông đó đã già và có vợ con rồi. Đúng là cái buồn bao giờ cũng chả có hình có khối nó chỉ là làn gió mơn man là tóc là ruột lắm ngàn mặt cuối chiều là sương Thu lãnh đạo góc phố. tác phẩm nhẹ nhàng nhưng thấm sâu day dứt đau đớn khôn cùng gây lên cho người đọc. Động tác phẩm Tôi càng hâm mộ tác giả hơn càng cảm nhận được những giá trị Mỹ học tràn đầy trong tác phẩm của ông.
Bảo BảoTôi chắc chắn bất cứ ai đọc tác phẩm cũng sẽ đắm chìm trong vẻ đẹp của vẻ đẹp ngoài đời thực mà Kawabata đã vẽ bằng một cây bút tốt. Trái tim tôi cũng bị khuấy động bởi những làn sóng tình yêu bất diệt trong cuốn sách này. Mỗi nhân vật được đắm chìm trong tình yêu và đam mê nồng nàn, mỗi người có mức độ tình yêu khác nhau, tất cả các độc giả quyến rũ. Nhưng đừng chết đuối quá nhiều, bạn cũng sẽ nghẹt thở vì buồn vì nhân vật luôn tự mình giải cứu. Trong các tác phẩm của mình, anh luôn theo đuổi cái đẹp và thể hiện cái đẹp nhưng cũng mang đến nỗi buồn. Nỗi buồn chia tay. Mối quan hệ bình thường và bất thường, của tình yêu bình thường và bất thường, đã chơi một bài hát du dương, ngoan cường, du dương.
Minh MinhMột cuốn sách viết về cái đẹp và nỗi buồn.Trước hết là Đẹp, cả Thiên nhiên và Con người đều đẹp. Con người hiện lên như những điểm nhấn. Otoko và Keigo đều đẹp. Otoko đẹp ý nhị, đằm thắm. Keigo lại có vẻ đẹp rực rỡ của tuổi trẻ. Làn da, mái tóc, vành tai hay khuôn ngực của họ được Kawabata viết nên một cách chăm chút kỹ lưỡng, như những người đẹp trong các bức tranh lụa, mượt mà ẩn sau một làn sương mỏng, Thiên nhiên hòa quyện với con người "người làm sao, cảnh chiêm bao làm vậy". Khi nhân vật có tâm trạng, cảnh vật như cũng nhuốm màu theo. Đặc biệt những mối tình đều Đẹp và buồn. Tình yêu của Otoko và Oki đẹp và đau buồn. Mãi đến vài mươi năm sau nhớ lại Oki vẫn nhớ thương và day dứt, Otoko vẫn tôn sùng tình yêu thuở hoa niên của mình. Tình yêu của Otoko và Keigo cũng vậy. Một Otoko trầm tĩnh và một Keigo hoạt bát, nóng bỏng... mối tình của họ cũng chìm trong hối hận và dục vọng đan xen... Đây là một tác phẩm tuyệt vời. Từng câu, từng chữ trau chuốt như ngọc.
T.AnhĐây quả đúng là một cuốn sách viết về cái đẹp và nỗi buồn.Trước hết là Đẹp, cả Thiên nhiên và Con người đều đẹp. Con người hiện lên như những điểm nhấn. Otoko và Keigo đều đẹp. Otoko đẹp ý nhị, đằm thắm. Keigo lại có vẻ đẹp rực rỡ của tuổi trẻ. Làn da, mái tóc, vành tai hay khuôn ngực của họ được Kawabata viết nên một cách chăm chút kỹ lưỡng, như những người đẹp trong các bức tranh lụa, mượt mà ẩn sau một làn sương mỏng, Thiên nhiên hòa quyện với con người "người làm sao, cảnh chiêm bao làm vậy". Khi nhân vật có tâm trạng, cảnh vật như cũng nhuốm màu theo. Đặc biệt những mối tình đều Đẹp và buồn. Tình yêu của Otoko và Oki đẹp và đau buồn. Mãi đến vài mươi năm sau nhớ lại Oki vẫn nhớ thương và day dứt, Otoko vẫn tôn sùng tình yêu thuở hoa niên của mình. Tình yêu của Otoko và Keigo cũng vậy. Một Otoko trầm tĩnh và một Keigo hoạt bát, nóng bỏng... mối tình của họ cũng chìm trong hối hận và dục vọng đan xen... Đây là một tác phẩm tuyệt vời. Từng câu, từng chữ trau chuốt như ngọc.
ĐứcCảm nhận đầu tiên là bìa sách rất đẹp, bookmark hình tròn cũng rất xinh. Về nội dung, khi mua mình đã tin tưởng rằng đây là một cuốn sách hay vì tác giả rất nổi tiếng về những cuốn có SE như cuốn này. Và may mắn thay, mình đã không cần thất vọng. Truyện viết khá chậm, cũng chính cái chậm đó đã đưa cảm xúc của người đọc hòa với câu truyện. Mạnh Hòa Bình rất tốt nhưng Nguyễn Chính Đông còn tốt hơn. Mạnh Hòa Binh yêu Vưu Giai Kỳ Mạnh Hòa Bình biết Vưu Giai Kỳ cũng từng yêu minh Nguyễn Chính Đông rất yêu Vưu Giai Kỳ Nhưng Nguyễn Chính Đông lại nghĩ rằng Vưu Giai Kỳ luôn yêu Hòa Bình và không yêu anh. Ở cuối truyện, chỉ với vài câu văn, tác giả có thể để cho người đọc nhẹ nhõm nhưng nước mắt thì không thể ngừng lại.
Trần NhiĐây quả đúng là một cuốn sách viết về cái đẹp và nỗi buồn.Trước hết là Đẹp, cả Thiên nhiên và Con người đều đẹp.
Con người hiện lên như những điểm nhấn. Otoko và Keigo đều đẹp. Otoko đẹp ý nhị, đằm thắm. Keigo lại có vẻ đẹp rực rỡ của tuổi trẻ. Làn da, mái tóc, vành tai hay khuôn ngực của họ được Kawabata viết nên một cách chăm chút kỹ lưỡng, như những người đẹp trong các bức tranh lụa, mượt mà ẩn sau một làn sương mỏng,
Thiên nhiên hòa quyện với con người "người làm sao, cảnh chiêm bao làm vậy". Khi nhân vật có tâm trạng, cảnh vật như cũng nhuốm màu theo.
Đặc biệt những mối tình đều Đẹp và buồn. Tình yêu của Otoko và Oki đẹp và đau buồn. Mãi đến vài mươi năm sau nhớ lại Oki vẫn nhớ thương và day dứt, Otoko vẫn tôn sùng tình yêu thuở hoa niên của mình.
Tình yêu của Otoko và Keigo cũng vậy. Một Otoko trầm tĩnh và một Keigo hoạt bát, nóng bỏng... mối tình của họ cũng chìm trong hối hận và dục vọng đan xen...
Đây là một tác phẩm tuyệt vời. Từng câu, từng chữ trau chuốt như ngọc.
trangĐầu tiên, mình rất vui vì săn được quyển này trong đợt flashsale. Và chất lượng dịch vụ của FAHASA cũng rất tốt nữa. Nói về quyển sách này thì mình ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cách trình bày bìa sách rất đẹp, phải tán thưởng cho đội ngũ designers của Nhã Nam. Nội dung của quyển sách xoay quanh câu chuyện tình đẹp mà buồn của Oki và Otoko. Một cô gái trẻ 17 tuổi lỡ có mang với một người đàn ông 31 tuổi đã có gia đình. Thế nhưng cái thai không giữ lại được, cô gái đau khổ chia tay người yêu chuyển vào Kyoto. 20 năm sau họ gặp lại trong khi Oki đến Kyoto nghe chuông chùa đầu năm. Cũng bắt đầu từ đấy mà nhiều chuyện xảy ra, tuy không trực tiếp đến với 2 người mà nó xảy ra gián tiếp khiến ai cũng phải đau khổ. Một câu chuyện buồn, ẩn sau nó là những ý nghĩa nhân văn!
Tiểu NguyễnTôi chắc chắn bất cứ ai đọc tác phẩm cũng sẽ đắm chìm trong vẻ đẹp của vẻ đẹp ngoài đời thực mà Kawabata đã vẽ bằng một cây bút tốt. Trái tim tôi cũng bị khuấy động bởi những làn sóng tình yêu bất diệt trong cuốn sách này. Mỗi nhân vật được đắm chìm trong tình yêu và đam mê nồng nàn, mỗi người có mức độ tình yêu khác nhau, tất cả các độc giả quyến rũ. Nhưng đừng chết đuối quá nhiều, bạn cũng sẽ nghẹt thở vì buồn vì nhân vật luôn tự mình giải cứu. Trong các tác phẩm của mình, anh luôn theo đuổi cái đẹp và thể hiện cái đẹp nhưng cũng mang đến nỗi buồn. Nỗi buồn chia tay. Mối quan hệ bình thường và bất thường, của tình yêu bình thường và bất thường, đã chơi một bài hát du dương, ngoan cường, du dương.
HạnhĐẹp và buồn quá thật là một cuốn tiểu thuyết mang nhiều ẩn ý sâu sắc. Tác phẩm này cá là khó đọc nhưng nếu có thể ai hiểu được đừng ẩn ý trong câu chuyện của nó thì có phải dễ dàng hơn nhiều. Đẹp và buồn một thế giới nhân vật chính vẽ ra. Là một Câu chuyện tình yêu giữa một cô gái trẻ 16 tuổi với ông chú 31 tuổi đẹp nhưng nhưng người đàn ông đó đã già và có vợ con rồi. Đúng là cái buồn bao giờ cũng chả có hình có khối nó chỉ là làn gió mơn man là tóc là ruột lắm ngàn mặt cuối chiều là sương Thu lãnh đạo góc phố. tác phẩm nhẹ nhàng nhưng thấm sâu day dứt đau đớn khôn cùng gây lên cho người đọc. Động tác phẩm Tôi càng hâm mộ tác giả hơn càng cảm nhận được những giá trị Mỹ học tràn đầy trong tác phẩm của ông.
Trần Thị Thuý DiễmCái buồn bao giờ cũng chẳng có hình, có khối. Nó chỉ là làn gió mơn man làn tóc, là giọt nắng nhàn nhạt cuối chiều, là sương thu lãng đãng góc phố. Nhẹ nhàng nhưng thấm sâu, day dứt, đau đớn khôn cùng. Cái thần của nỗi buồn đã được Kawabata Yasunari thổi vào trong những tác phẩm của mình. Trong đó có tác phẩm cuối cùng: Đẹp và buồn, dư vị của cái buồn trong ngòi bút Kawabata thấm đượm, bàng bạc giăng giăng khắp không gian truyện. Song hành cùng cái buồn là cái đẹp chẳng cắt rõ thành tên, thành tính chất cụ thể. Chỉ biết nó làm mê mẩn lòng người. Hai phạm trù mỹ học này đan lồng, quấn quýt nhau tạo nên một cuốn sách cuốn hút bao người đọc.
Cuốn sách mở đầu thật ấn tượng với một âm thanh: Tiếng chuông chùa. Một con người cô đơn đến cố đô để được thưởng âm. Ông Oki hiện lên là một thực thể cô đơn đang dấn thân trên hành trình đến với cái đẹp. Theo bước chân của ông, bức màn quá khứ được vén lên...
Trong các chiều, các cạnh, các mặt của không gian tác phẩm, đâu đâu tôi cũng ngỡ ngàng trước sự tinh tế trong ngòi bút miêu tả cái đẹp của nhà văn Nhật Bản này. Cảnh lôi cuốn, đẹp lung linh theo những góc độ khác nhau của trí tượng người đọc. Nhẹ nhàng, lắng đọng, từng hình ảnh thế này như vạt nắng làm bừng lên không gian tâm trí tôi "Trên cao những đám mây trắng tắm trong làn ánh sáng nhẹ như từ đất chiếu lên", "Xa xa ngoài biển, từng lên sóng bạc chạy vào bờ tan thành bột trắng trên mỏm đá màu thẫm", "Con sông cong như dải bạt đã ngã màu", "Sắc tím trên bầu trời phía Tây mỗi lúc một loang dần lên cao. Có lẽ sương đang giăng, nhưng màu tím đậm đến nỗi sương như trông như mây mỏng". Bao nhiêu cảnh đẹp được bày trí ra trong trí tưởng tượng của mọi người. Cái hay của văn chương là thế đấy. Nó kích thích sự bay bổng của tâm hồn, óc tưởng tượng của tâm trí, nó làm giàu cho đời sống bên trong của mỗi con người.
Tôi chắc chắn ai đọc tác phẩm cũng sẽ đắm chìm trong cái đẹp của những mỹ nhân giữa đời thực mà Kawabata vẽ nên bằng ngòi bút điêu luyện. Otoko, từng là người tình của ông Oki, đẹp ngọt ngào. Cái sắc đẹp đó đã bổ ngang cuộc đời cô. Keiko, học trò của Otoko, đẹp như liêu trai. Vẻ đẹp của cô gái mỏng manh, yểu điệu và đầy mê hoặc. Không chỉ diễn tả cái tai, đôi tay, chân... mà nhà văn còn lách vào làn áo, miêu tả vẻ đẹp mà tạo hoá ban cho người con gái "Cái núm vú màu hồng đào, da mỏng gần như trong suốt...Núm vú giống cái nụ đặt trên nhũ hoa mịn như kem. Không có những đường da lằn, và cũng không sần sùi có hạt". Rất nhiều lần tác giả miêu tả vẻ đẹp con người đến ma mị, cháy lòng, kích thích bao giác quan người đọc.
Dìu dặt cùng cái đẹp là chiếc thảm buồn trải khắp gian phòng tác phẩm. Tình yêu, sự hi sinh, nỗi đau, mất mát, thù hận... Cốt truyện nhẹ nhàng, dù có những biến cố nhưng tôi không hiểu sao mọi thứ vẫn cứ lặng lẽ như làn nước mùa thu. Đôi lúc cũng có những xao động rồi nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Cái buồn lại chế ngự mọi ngóc ngách.
Đọc văn Kawabata, tôi đã không cốt chỉ theo dõi mạch truyện như đọc bao tác phẩm khác. Tôi đi sâu vào cảm nhận những tín hiệu nghệ thuật mà nhà văn chuyển tải trong tác phẩm. Tôi lắng lòng để cảm nhận những giá trị mỹ học tràn đầy trong tác phẩm của nhà văn.
Khánh HuyềnTuy viết dưới góc độ kẻ đối lập, gọi nghĩa quân là “giặc” nhưng sử quan Trung Quốc vẫn thẳng thắn thừa nhận thất bại của các tướng lĩnh được cử sang nước Nam.
“Minh thực lục” là một bộ sử biên niên đồ sộ ghi chép về những sự kiện lớn nhỏ suốt 276 năm của 13 triều vua nhà Minh - Trung Quốc (1368-1644), trong đó có đến 1.329 văn bản liên quan đến Đại Việt và Chiêm Thành. Thực lục là thể loại biên niên sử, sẽ được soạn ngay sau khi vua tiền nhiệm qua đời, thông tin được trình bày chi tiết và có độ chính xác cao.
Riêng bộ “Minh Thực lục: Quan hệ Trung Quốc - Việt Nam thế kỷ XIV - XVII” được chọn dịch từ nguyên bản “Minh thực lục”, bao gồm các văn bản có liên quan đến quan hệ Trung Quốc - Việt Nam [Đại Việt] thế kỷ XIV – XVII. Bộ sách cũng cấp thêm nhiều tư liệu giá trị về các nhân vật, sự kiện trong suốt 276 năm của cả Trung Quốc lẫn Đại Việt mà các bộ sử của Việt Nam như Đại Việt sử ký toàn thư, Khâm định Việt sử thông giám cương mục … lại bỏ qua hoặc chép sơ lược.
Bộ sử liệu này sẽ giúp cho các nhà sử học có thêm một nguồn thông tin dồi dào về cuộc xâm lược của nhà Minh thời nhà Hồ (1406) và cuộc khởi nghĩa 10 năm “nằm gai nếm mật” của Lê Lợi cho đến tận chiến thắng sau cùng năm 1428, sau đó là chính sách ngoại giao của nhà Minh với nước ta trong thời Lê – Mạc.
Dịch giả Hồ Bạch Thảo – người dịch bộ sách này - còn mang đến cho chúng ta một bài phân tích thú vị về sự kiện tranh chấp lãnh thổ giữa nhà Minh và nhà Trần.
Lê ThủyĐầu tiên, mình rất vui vì săn được quyển này trong đợt flashsale. Và chất lượng dịch vụ của FAHASA cũng rất tốt nữa.
Nói về quyển sách này thì mình ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cách trình bày bìa sách rất đẹp, phải tán thưởng cho đội ngũ designers của Nhã Nam. Nội dung của quyển sách xoay quanh câu chuyện tình đẹp mà buồn của Oki và Otoko. Một cô gái trẻ 17 tuổi lỡ có mang với một người đàn ông 31 tuổi đã có gia đình. Thế nhưng cái thai không giữ lại được, cô gái đau khổ chia tay người yêu chuyển vào Kyoto. 20 năm sau họ gặp lại trong khi Oki đến Kyoto nghe chuông chùa đầu năm. Cũng bắt đầu từ đấy mà nhiều chuyện xảy ra, tuy không trực tiếp đến với 2 người mà nó xảy ra gián tiếp khiến ai cũng phải đau khổ.
Một câu chuyện buồn, ẩn sau nó là những ý nghĩa nhân văn!
Vân NguyễnNobel văn chương, nói hàn lâm chắc là sâu sắc nhiều ẩn ý, còn nói bình dân đại trà là khó đọc, khó hiểu. Ấy vậy mà ngoài Kazuo Ishizuro thì Kawataba mình cũng đọc được. Hiểu ý thì chắc chỉ được bề nổi còn những ý nghĩa sâu sắc chìm dưới tảng băng thì mình chưa hiểu hết được, cứ bình thản chờ vài năm nữa, nếu mà cũng không hiểu nữa thì thôi vậy, được gì hay đó, dù sao mình cũng đã rung cảm bởi ngòi bút văn chương này.
Đẹp và buồn. Một thế giới Kawabata vẽ ra cho nhân vật của mình.
Tình yêu giữa một cô gái trẻ 16 tuổi với ông chú 31 tuổi, đẹp, nhưng chắn chắn sẽ buồn, vì ông chú đã có gia đình vợ con đều huề.
Tình yêu của cô học trò với cô giáo của mình. Đẹp đấy, vì họ yêu nhau chân thành, nhưng buồn đấy, vì thời ấy yêu nhau đồng tình cũng đâu thể công khai.
Tình yêu trong cái đẹp lúc nào cũng cuồn cuộn, nồng nhiệt, quyến luyến. Nhưng tình yêu trong nỗi buồn cũng day dứt, nhớ nhung, hy vọng.
Ngòi bút văn chương của Kawataba thực xuất sắc. Lòng mình cũng dậy sóng bởi những đợt sóng tình yêu tha thiết triền miên trong Đẹp và buồn. Từng nhân vật đều chìm đắm trong tình yêu đầy si mê và cuồng vọng, từng người với từng cung bậc yêu thương khác nhau, tất cả đều làm say đắm bạn đọc. Nhưng chớ nên chìm đắm quá nhiều, bạn cũng sẽ ngộp thở với nỗi buồn, bởi nhân vật luôn tìm đến với sự giải thoát cho chính mình: cái chết.