ku liTrong tác phẩm thứ 19 của mình, Marc Levy đưa chúng ta đến thăm New York, và dừng chân ở đại lộ Năm xa hoa, nơi có toà nhà Số 12 chín tầng khác biệt khi trong thời hiện đại, họ không sử dụng những thang máy bấm nút tự động, mà gắn bó với chiếc thang máy được điều khiển hoàn toàn thủ công, thứ mà được xem là dấu tích của cả một nghệ thuật sống. Đồng hành cùng những chuyến đi lên xuống chín tầng nhà cùng những vị chủ hộ là Deepak - người gác thang máy mẫn cán, ông yêu và tận tuỵ với công việc này, cùng đó là ước mơ tạo nên kỳ tích của mình - đi được chính xác là ba nghìn lần độ cao của ngọn Nanda Devi. Cuộc sống của Deepak vốn dĩ là những trang giấy thẳng hàng trong quyển sổ, từng trang lặp đi lặp lại yên ả ngày qua ngày, chẳng có gì thay đổi. Mãi cho đến một ngày cháu trai của vợ ông - chàng trai trẻ người Ấn Độ - Sanji từ Mumbai đến ở cùng hai vợ chồng. Và cuộc sống của gia đình ông, của cả những người đang sống trong toà nhà số 12 hoàn toàn bị đảo lộn trong một buổi sớm mai ông Rivera - người gác thang máy ca đêm ngã cầu thang bộ từ tầng sáu xuống. Dưới sự nài nỉ (xen lẫn ép buộc) của cô mình, để tránh cho giấc mơ kỳ tích vụt khỏi cuộc đời Deepak, Sanji miễn cưỡng chấp nhận khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên để đến làm chân gác thang máy thay cho Rivera. Và thế là những chuỗi ngày quay cuồng trong công việc của Sanji bắt đầu: sáng lo việc công ty, chiều đến lại thay ca cho ông chú Deepak và qua đêm luôn tại sảnh toà nhà. Cuộc tình của anh cùng cô nàng Chlóe sống ở tầng chín cũng từ đây mà bắt đầu. Chọn quyển này vì năm nay mình muốn thử đọc một vài tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, và cũng muốn tìm cho mình một tác giả yêu thích nữa. Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với văn chương của Marc Levy. Cô gái như em” đối với mình là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng, không nặng nề u uất, cũng chẳng có những tình huống drama giật gân các kiểu con đà điểu. Không lấy tình yêu đôi lứa làm chủ đề chính, câu chuyện đan xen hài hoà giữa tình cảm gia đình, tình bạn và đề cập đến nhiều vấn đề xã hội, trong đó có nhắc đến sự khuyết tật thể chất dưới mắt nhìn của người khác và của cả người mang khuyết tật, vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ, thói phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Đối với vấn đề này, đọc đoạn này làm mình thấy vừa buồn vừa bất bình kinh khủng: “Bằng chứng về chuyện gì kia chứ? Nếu có nhặt được một tờ trăm đô dưới đất Sanji cũng sẽ mang nó đến nơi tập kết đồ thất lạc. Đây lại là một vụ đổ vạ cho dân nhập cư chứ đâu, họ bắt hú hoạ một đối tượng tình nghi, miễn sao không phải là dân da trắng, chuyện chỉ có vậy.”
chi Lâu lâu lại phải tìm tới Marc Levy để nạp chút vitamin tình yêu, bởi với Chi thì đại ca chính là tác giả viết chuyện tình hay nhất. Những câu chuyện mà trong đó, người ta vượt qua mọi ranh giới để tới và được ở bên nhau, cả sống chết cũng chẳng thể ngăn trở, tình yêu mới thiết tha làm sao. Nhưng lần này, anh em hãy sẵn sàng cho một câu chuyện tình dịu dàng hơn và cũng bình lặng hơn nhé, không có khoa học công nghệ đột phá hay du hành thời gian đâu hehee. Tớ thích không gian truyện lắm, một không gian mơ mộng đậm chất Pháp nơi đất Mĩ, một tòa nhà trên đại lộ 5 vẫn sử dụng thang máy cơ thay vì cỗ máy tự động với những nút bấm, cùng những cư dân đa quốc tịch và mỗi người trong số họ đều có chút lạ lùng. Tình yêu len lỏi giữa quá nửa những nhân vật, đáng yêu lắm và cả tình người ấm áp cũng sẽ làm ta mỉm cười khi đọc đó. Tớ cũng thích những thông điệp tác giả gửi vào câu chuyện, về sự phân biệt mà người khuyết tật phải trải qua, về định kiến chủng tộc ở Mĩ, cũng như những gò bó những người dân ở Ấn Độ phải chịu. Và rằng, cuộc đời dù có khắc nghiệt tới đâu đi nữa, đừng bao giờ bỏ cuộc, vì biết đâu, một món quà ta chẳng ngờ lại đang trên đường tới tìm ta. Chung lại thì em nó không quá xuất sắc với tớ, nhưng ‘Cô gái như em’ vẫn sẽ là một trong những cuốn lãng mạn tớ chọn rec cho anh em đó. Nên thử nha
HồngTrong tác phẩm thứ 19 của mình, Marc Levy đưa chúng ta đến thăm New York, và dừng chân ở đại lộ Năm xa hoa, nơi có toà nhà Số 12 chín tầng khác biệt khi trong thời hiện đại, họ không sử dụng những thang máy bấm nút tự động, mà gắn bó với chiếc thang máy được điều khiển hoàn toàn thủ công, thứ mà được xem là dấu tích của cả một nghệ thuật sống. Đồng hành cùng những chuyến đi lên xuống chín tầng nhà cùng những vị chủ hộ là Deepak - người gác thang máy mẫn cán, ông yêu và tận tuỵ với công việc này, cùng đó là ước mơ tạo nên kỳ tích của mình - đi được chính xác là ba nghìn lần độ cao của ngọn Nanda Devi.
Cuộc sống của Deepak vốn dĩ là những trang giấy thẳng hàng trong quyển sổ, từng trang lặp đi lặp lại yên ả ngày qua ngày, chẳng có gì thay đổi. Mãi cho đến một ngày cháu trai của vợ ông - chàng trai trẻ người Ấn Độ - Sanji từ Mumbai đến ở cùng hai vợ chồng. Và cuộc sống của gia đình ông, của cả những người đang sống trong toà nhà số 12 hoàn toàn bị đảo lộn trong một buổi sớm mai ông Rivera - người gác thang máy ca đêm ngã cầu thang bộ từ tầng sáu xuống.
Dưới sự nài nỉ (xen lẫn ép buộc) của cô mình, để tránh cho giấc mơ kỳ tích vụt khỏi cuộc đời Deepak, Sanji miễn cưỡng chấp nhận khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên để đến làm chân gác thang máy thay cho Rivera. Và thế là những chuỗi ngày quay cuồng trong công việc của Sanji bắt đầu: sáng lo việc công ty, chiều đến lại thay ca cho ông chú Deepak và qua đêm luôn tại sảnh toà nhà. Cuộc tình của anh cùng cô nàng Chlóe sống ở tầng chín cũng từ đây mà bắt đầu.
HiênSanji mang nhiệt huyết tuổi trẻ, khát khao khẳng định bản thân đến Mỹ để tìm nhà đầu tư. Không ai nghĩ cậu thanh niên này có gia thế ngầm ở Ấn Độ, càng không tưởng tượng ra những ngày ở Mỹ, sáng cậu họp hành liên miên, đêm đến lại đi gác thang máy. Sự vụ trớ trêu này bắt đầu khi Sanji ở nhờ nhà của vợ chồng Deepak. Người chú cậu chưa một lần gặp mặt là người gác chiếc thang máy đẹp đẽ vận hành bằng tay ở một chung cư xa hoa giữa lòng New York. Cuộc đời và ý nghĩa công việc bao lâu nay của ông bỗng nhiên đảo lộn vì người đồng nghiệp trực ca đêm bị tai nạn. Trực thang máy ban đêm giúp chú mình khiến Sanji ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng cũng từ đó mà cậu hiểu được giá trị cuộc sống thông qua gia đình của Deepak. Đặc biệt, Sanji được gặp và làm quen với cô gái Chloé ở tầng 9.
Dù truyện đề cập đến khá nhiều vấn đề thú vị như: cách con người đối mặt với những điều phương hại trực tiếp đến lợi ích cá nhân, sự lạm quyền, hành trình chữa lành sau sang chấn,... nhưng nói chung mình không thích quyển này lắm. Ngay từ tuyến nhân vật đã quá tập trung vào nhân vật này mà làm nhân vật khác bị lu mờ đi mất. Deepak được miêu tả kĩ với chuyện đời đầy ý nghĩa, những phẩm chất tuyệt vời trong khi Sanji là nhân vật chính lại chả mấy đặc sắc. Anh này được cái ngoài nhiều tiền trong vô tích sự, tài năng thì có nhưng không thấy phát huy mấy, hoặc dựa dẫm vào anh bạn thân, hoặc nhờ vào gia thế. Các nhân vật mới đầu còn ok về sau lại chả còn mấy hấp dẫn.
Tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán nhưng nhiều đoạn cũng không thuyết phục. Lấy ví dụ: Sanji trực thang máy thì ít mà ngủ thì nhiều, vậy mà sáng đi họp thì luôn mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, có mỗi Sam gánh việc. Còn 2 “tội ác” đáng ra phải thú vị nhưng mình thấy cách thực hiện mập mờ, qua loa còn hướng giải quyết thì không hề thoả đáng.
Vân AnhChọn quyển này vì năm nay mình muốn thử đọc một vài tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, và cũng muốn tìm cho mình một tác giả yêu thích nữa. Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với văn chương của Marc Levy.“Cô gái như em” đối với mình là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng, không nặng nề u uất, cũng chẳng có những tình huống drama giật gân các kiểu con đà điểu. Không lấy tình yêu đôi lứa làm chủ đề chính, câu chuyện đan xen hài hoà giữa tình cảm gia đình, tình bạn và đề cập đến nhiều vấn đề xã hội, trong đó có nhắc đến sự khuyết tật thể chất dưới mắt nhìn của người khác và của cả người mang khuyết tật, vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ, thói phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Đối với vấn đề này, đọc đoạn này làm mình thấy vừa buồn vừa bất bình kinh khủng: “Bằng chứng về chuyện gì kia chứ? Nếu có nhặt được một tờ trăm đô dưới đất Sanji cũng sẽ mang nó đến nơi tập kết đồ thất lạc. Đây lại là một vụ đổ vạ cho dân nhập cư chứ đâu, họ bắt hú hoạ một đối tượng tình nghi, miễn sao không phải là dân da trắng, chuyện chỉ có vậy.”
T.ALần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách này mình đã mê luôn vì bìa sách quá đẹp và cái tên Marc Levy như một bảo chứng về sự hấp dẫn. Tác phẩm của Marc Levy, ngoài cuốn "Những đứa con của tự do" viết về chiến tranh ra, thì đều có chung đặc điểm lãng mạn và có gì đó trinh thám nhẹ nhàng cà đôi khi là li kỳ siêu thực nữa. Nhưng đây là cuốn sách khác nhất của Marc Levy mình từng đọc. Deepak là nhân viên trực thang máy trong tòa nhà. Ông và vợ đều là người gốc Ấn. Trong toà nhà có một cô gái tên là Chloe sống trên tầng 9, bị liệt đôi chân sau một vụ tai nạn, cô phải di chuyển bằng xe lăn. Một ngày, Sanji, cháu của Lali- vợ ông Deepak đến New York để làm ăn, nhưng cậu từ chối sống trong khách sạn hạng sang mà đến sống tại căn nhà xập xệ của cô chú. Sanji và Chloe gặp nhay tại công viên và cả hai đã phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, không may, Rivera - một nhân viên trực thang máy ca đêm đồng nghiệp của Deepak phục bị ngã. Sanji trở thành người phụ trách ca đêm chỉ để được gần Chloe. Nói đến đây thôi, cũng thấy tình yêu trong truyện đáng yêu thế nào. Sanji - chàng trai sở hữu cả một gia tài ở Mumbai, thành lập một công ty công nghệ vài triệu đô, chấp nhận làm nhân viên trực thang máy ca đêm sau một ngày dài làm việc chỉ để gần cô gái mình yêu. Anh yêu cô, yêu cả sự không hoàn hảo của cô. Có những đoạn rất đáng yêu, Sanji trực thang máy, cứ 1 tiếng lại chạy ra ngoài phố, ngước lên tầng 9 phía căn hộ của Chloe rồi chạy vào. Tiếp đến là tình yêu của Deepak và vợ Lali. Bà cũng vốn là con gái gia đình giàu có ở Mumbai, nhưng từ bỏ tất cả để yêu một cầu thủ bóng chày Deepak, rồi cả hai người chạy trốn đến Mỹ, sống những ngày chật vật chạy ăn. Mình thích nhất là quy tắc Deepak đặt ra cho mình, luôn về nhà đúng giờ ăn cơm với vợ. Đoạn đầu ngay cuốn truyện, khi Lali hỏi chồng ngày của ông ra sao, bà hỏi cải về cuốn truyện trinh thám mà ông đang đọc. Giữa họ là một tình yêu giản dị, chân tình, dám từ bỏ tất cả vật chất, địa vị chỉ để có nhau. Tác giả cũng khéo léo lồng ghép những vấn đề xã hội về phân biệt giai cấp, sự tự tị của người tật nguyền, phân biệt màu da, chủng tộc.
Min xùSanji mang nhiệt huyết tuổi trẻ, khát khao khẳng định bản thân đến Mỹ để tìm nhà đầu tư. Không ai nghĩ cậu thanh niên này có gia thế ngầm ở Ấn Độ, càng không tưởng tượng ra những ngày ở Mỹ, sáng cậu họp hành liên miên, đêm đến lại đi gác thang máy. Sự vụ trớ trêu này bắt đầu khi Sanji ở nhờ nhà của vợ chồng Deepak. Người chú cậu chưa một lần gặp mặt là người gác chiếc thang máy đẹp đẽ vận hành bằng tay ở một chung cư xa hoa giữa lòng New York. Cuộc đời và ý nghĩa công việc bao lâu nay của ông bỗng nhiên đảo lộn vì người đồng nghiệp trực ca đêm bị tai nạn. Trực thang máy ban đêm giúp chú mình khiến Sanji ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng cũng từ đó mà cậu hiểu được giá trị cuộc sống thông qua gia đình của Deepak. Đặc biệt, Sanji được gặp và làm quen với cô gái Chloé ở tầng 9. Dù truyện đề cập đến khá nhiều vấn đề thú vị như: cách con người đối mặt với những điều phương hại trực tiếp đến lợi ích cá nhân, sự lạm quyền, hành trình chữa lành sau sang chấn,... nhưng nói chung mình không thích quyển này lắm. Ngay từ tuyến nhân vật đã quá tập trung vào nhân vật này mà làm nhân vật khác bị lu mờ đi mất. Deepak được miêu tả kĩ với chuyện đời đầy ý nghĩa, những phẩm chất tuyệt vời trong khi Sanji là nhân vật chính lại chả mấy đặc sắc. Anh này được cái ngoài nhiều tiền trong vô tích sự, tài năng thì có nhưng không thấy phát huy mấy, hoặc dựa dẫm vào anh bạn thân, hoặc nhờ vào gia thế. Các nhân vật mới đầu còn ok về sau lại chả còn mấy hấp dẫn. Tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán nhưng nhiều đoạn cũng không thuyết phục. Lấy ví dụ: Sanji trực thang máy thì ít mà ngủ thì nhiều, vậy mà sáng đi họp thì luôn mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, có mỗi Sam gánh việc. Còn 2 “tội ác” đáng ra phải thú vị nhưng mình thấy cách thực hiện mập mờ, qua loa còn hướng giải quyết thì không hề thoả đáng. Một điểm nhỏ nữa là nhiều chỗ dùng những từ kì lạ, khó hiểu như: oa trữ, mưu chước, bất đồ... làm mình bị khựng lại vài lần.
Bảo BảoLý do chọn quyển này vì năm nay mình muốn thử đọc một vài tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, và cũng muốn tìm cho mình một tác giả yêu thích nữa. Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với văn chương của Marc Levy.“Cô gái như em” đối với mình là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng, không nặng nề u uất, cũng chẳng có những tình huống drama giật gân các kiểu con đà điểu. Không lấy tình yêu đôi lứa làm chủ đề chính, câu chuyện đan xen hài hoà giữa tình cảm gia đình, tình bạn và đề cập đến nhiều vấn đề xã hội, trong đó có nhắc đến sự khuyết tật thể chất dưới mắt nhìn của người khác và của cả người mang khuyết tật, vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ, thói phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Đối với vấn đề này, đọc đoạn này làm mình thấy vừa buồn vừa bất bình kinh khủng: “Bằng chứng về chuyện gì kia chứ? Nếu có nhặt được một tờ trăm đô dưới đất Sanji cũng sẽ mang nó đến nơi tập kết đồ thất lạc. Đây lại là một vụ đổ vạ cho dân nhập cư chứ đâu, họ bắt hú hoạ một đối tượng tình nghi, miễn sao không phải là dân da trắng, chuyện chỉ có vậy.”
Bảo BảoCâu chuyện kể về Sanji mang nhiệt huyết tuổi trẻ, khát khao khẳng định bản thân đến Mỹ để tìm nhà đầu tư. Không ai nghĩ cậu thanh niên này có gia thế ngầm ở Ấn Độ, càng không tưởng tượng ra những ngày ở Mỹ, sáng cậu họp hành liên miên, đêm đến lại đi gác thang máy. Sự vụ trớ trêu này bắt đầu khi Sanji ở nhờ nhà của vợ chồng Deepak. Người chú cậu chưa một lần gặp mặt là người gác chiếc thang máy đẹp đẽ vận hành bằng tay ở một chung cư xa hoa giữa lòng New York. Cuộc đời và ý nghĩa công việc bao lâu nay của ông bỗng nhiên đảo lộn vì người đồng nghiệp trực ca đêm bị tai nạn. Trực thang máy ban đêm giúp chú mình khiến Sanji ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng cũng từ đó mà cậu hiểu được giá trị cuộc sống thông qua gia đình của Deepak. Đặc biệt, Sanji được gặp và làm quen với cô gái Chloé ở tầng 9. Dù truyện đề cập đến khá nhiều vấn đề thú vị như: cách con người đối mặt với những điều phương hại trực tiếp đến lợi ích cá nhân, sự lạm quyền, hành trình chữa lành sau sang chấn,... nhưng nói chung mình không thích quyển này lắm. Ngay từ tuyến nhân vật đã quá tập trung vào nhân vật này mà làm nhân vật khác bị lu mờ đi mất. Deepak được miêu tả kĩ với chuyện đời đầy ý nghĩa, những phẩm chất tuyệt vời trong khi Sanji là nhân vật chính lại chả mấy đặc sắc. Anh này được cái ngoài nhiều tiền trong vô tích sự, tài năng thì có nhưng không thấy phát huy mấy, hoặc dựa dẫm vào anh bạn thân, hoặc nhờ vào gia thế. Các nhân vật mới đầu còn ok về sau lại chả còn mấy hấp dẫn. Tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán nhưng nhiều đoạn cũng không thuyết phục. Lấy ví dụ: Sanji trực thang máy thì ít mà ngủ thì nhiều, vậy mà sáng đi họp thì luôn mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, có mỗi Sam gánh việc. Còn 2 “tội ác” đáng ra phải thú vị nhưng mình thấy cách thực hiện mập mờ, qua loa còn hướng giải quyết thì không hề thoả đáng. Một điểm nhỏ nữa là nhiều chỗ dùng những từ kì lạ, khó hiểu như: oa trữ, mưu chước, bất đồ... làm mình bị khựng lại vài lần.
Han Linh Cô gái như em.
— Marc Levy.
Sanji mang nhiệt huyết tuổi trẻ, khát khao khẳng định bản thân đến Mỹ để tìm nhà đầu tư. Không ai nghĩ cậu thanh niên này có gia thế ngầm ở Ấn Độ, càng không tưởng tượng ra những ngày ở Mỹ, sáng cậu họp hành liên miên, đêm đến lại đi gác thang máy. Sự vụ trớ trêu này bắt đầu khi Sanji ở nhờ nhà của vợ chồng Deepak. Người chú cậu chưa một lần gặp mặt là người gác chiếc thang máy đẹp đẽ vận hành bằng tay ở một chung cư xa hoa giữa lòng New York. Cuộc đời và ý nghĩa công việc bao lâu nay của ông bỗng nhiên đảo lộn vì người đồng nghiệp trực ca đêm bị tai nạn. Trực thang máy ban đêm giúp chú mình khiến Sanji ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng cũng từ đó mà cậu hiểu được giá trị cuộc sống thông qua gia đình của Deepak. Đặc biệt, Sanji được gặp và làm quen với cô gái Chloé ở tầng 9.
Dù truyện đề cập đến khá nhiều vấn đề thú vị như: cách con người đối mặt với những điều phương hại trực tiếp đến lợi ích cá nhân, sự lạm quyền, hành trình chữa lành sau sang chấn,... nhưng nói chung mình không thích quyển này lắm. Ngay từ tuyến nhân vật đã quá tập trung vào nhân vật này mà làm nhân vật khác bị lu mờ đi mất. Deepak được miêu tả kĩ với chuyện đời đầy ý nghĩa, những phẩm chất tuyệt vời trong khi Sanji là nhân vật chính lại chả mấy đặc sắc. Anh này được cái ngoài nhiều tiền trong vô tích sự, tài năng thì có nhưng không thấy phát huy mấy, hoặc dựa dẫm vào anh bạn thân, hoặc nhờ vào gia thế. Các nhân vật mới đầu còn ok về sau lại chả còn mấy hấp dẫn.
Tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán nhưng nhiều đoạn cũng không thuyết phục. Lấy ví dụ: Sanji trực thang máy thì ít mà ngủ thì nhiều, vậy mà sáng đi họp thì luôn mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, có mỗi Sam gánh việc. Còn 2 “tội ác” đáng ra phải thú vị nhưng mình thấy cách thực hiện mập mờ, qua loa còn hướng giải quyết thì không hề thoả đáng.
Một điểm nhỏ nữa là nhiều chỗ dùng những từ kì lạ, khó hiểu như: oa trữ, mưu chước, bất đồ... làm mình bị khựng lại vài lần.
Minh MinhĐiều đầu tiên phải nói, lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách này mình đã mê luôn vì bìa sách quá đẹp và cái tên Marc Levy như một bảo chứng về sự hấp dẫn. Tác phẩm của Marc Levy, ngoài cuốn "Những đứa con của tự do" viết về chiến tranh ra, thì đều có chung đặc điểm lãng mạn và có gì đó trinh thám nhẹ nhàng cà đôi khi là li kỳ siêu thực nữa. Nhưng đây là cuốn sách khác nhất của Marc Levy mình từng đọc.
Deepak là nhân viên trực thang máy trong tòa nhà. Ông và vợ đều là người gốc Ấn. Trong toà nhà có một cô gái tên là Chloe sống trên tầng 9, bị liệt đôi chân sau một vụ tai nạn, cô phải di chuyển bằng xe lăn. Một ngày, Sanji, cháu của Lali- vợ ông Deepak đến New York để làm ăn, nhưng cậu từ chối sống trong khách sạn hạng sang mà đến sống tại căn nhà xập xệ của cô chú. Sanji và Chloe gặp nhay tại công viên và cả hai đã phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, không may, Rivera - một nhân viên trực thang máy ca đêm đồng nghiệp của Deepak phục bị ngã. Sanji trở thành người phụ trách ca đêm chỉ để được gần Chloe.
Nói đến đây thôi, cũng thấy tình yêu trong truyện đáng yêu thế nào.
Sanji - chàng trai sở hữu cả một gia tài ở Mumbai, thành lập một công ty công nghệ vài triệu đô, chấp nhận làm nhân viên trực thang máy ca đêm sau một ngày dài làm việc chỉ để gần cô gái mình yêu. Anh yêu cô, yêu cả sự không hoàn hảo của cô. Có những đoạn rất đáng yêu, Sanji trực thang máy, cứ 1 tiếng lại chạy ra ngoài phố, ngước lên tầng 9 phía căn hộ của Chloe rồi chạy vào.
Tiếp đến là tình yêu của Deepak và vợ Lali. Bà cũng vốn là con gái gia đình giàu có ở Mumbai, nhưng từ bỏ tất cả để yêu một cầu thủ bóng chày Deepak, rồi cả hai người chạy trốn đến Mỹ, sống những ngày chật vật chạy ăn. Mình thích nhất là quy tắc Deepak đặt ra cho mình, luôn về nhà đúng giờ ăn cơm với vợ. Đoạn đầu ngay cuốn truyện, khi Lali hỏi chồng ngày của ông ra sao, bà hỏi cải về cuốn truyện trinh thám mà ông đang đọc. Giữa họ là một tình yêu giản dị, chân tình, dám từ bỏ tất cả vật chất, địa vị chỉ để có nhau.
Tác giả cũng khéo léo lồng ghép những vấn đề xã hội về phân biệt giai cấp, sự tự tị của người tật nguyền, phân biệt màu da, chủng tộc.
Mai MítĐiều đầu tiên phải nói, lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách này mình đã mê luôn vì bìa sách quá đẹp và cái tên Marc Levy như một bảo chứng về sự hấp dẫn. Tác phẩm của Marc Levy, ngoài cuốn "Những đứa con của tự do" viết về chiến tranh ra, thì đều có chung đặc điểm lãng mạn và có gì đó trinh thám nhẹ nhàng cả đôi khi là ly kỳ siêu thực nữa. Nhưng đây là cuốn sách khác nhất của Marc Levy mình từng đọc.Deepak là nhân viên trực thang máy trong tòa nhà. Ông và vợ đều là người gốc Ấn. Trong tòa nhà có một cô gái tên là Chloe sống trên tầng 9, bị liệt đôi chân sau một vụ tai nạn, cô phải di chuyển bằng xe lăn. Một ngày, Sanji, cháu của Lali- vợ ông Deepak đến New York để làm ăn, nhưng cậu từ chối sống trong khách sạn hạng sang mà đến sống tại căn nhà xập xệ của cô chú. Sanji và Chloe gặp nhay tại công viên và cả hai đã phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, không may, Rivera - một nhân viên trực thang máy ca đêm đồng nghiệp của Deepak phục bị ngã. Sanji trở thành người phụ trách ca đêm chỉ để được gần Chloe.Nói đến đây thôi, cũng thấy tình yêu trong truyện đáng yêu thế nào.Sanji - chàng trai sở hữu cả một gia tài ở Mumbai, thành lập một công ty công nghệ vài triệu đô, chấp nhận làm nhân viên trực thang máy ca đêm sau một ngày dài làm việc chỉ để gần cô gái mình yêu. Anh yêu cô, yêu cả sự không hoàn hảo của cô. Có những đoạn rất đáng yêu, Sanji trực thang máy, cứ 1 tiếng lại chạy ra ngoài phố, ngước lên tầng 9 phía căn hộ của Chloe rồi chạy vào.
Tiếp đến là tình yêu của Deepak và vợ Lai. Bà cũng vốn là con gái gia đình giàu có ở Mumbai, nhưng từ bỏ tất cả để yêu một cầu thủ bóng chày Deepak, rồi cả hai người chạy trốn đến Mỹ, sống những ngày chật vật chạy ăn. Mình thích nhất là quy tắc Deepak đặt ra cho mình, luôn về nhà đúng giờ ăn cơm với vợ. Đoạn đầu ngay cuốn truyện, khi Lali hỏi chồng ngày của ông ra sao, bà hỏi cái về cuốn truyện trinh thám mà ông đang đọc. Giữa họ là một tình yêu giản dị, chân tình, dám từ bỏ tất cả vật chất, địa vị chỉ để có nhau.Tác giả cũng khéo léo lồng ghép những vấn đề xã hội về phân biệt giai cấp, sự tự ti của người tật nguyền, phân biệt màu da, chủng tộc.
Vương TrangChọn quyển này vì năm nay mình muốn thử đọc một vài tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, và cũng muốn tìm cho mình một tác giả yêu thích nữa. Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với văn chương của Marc Levy.“Cô gái như em” đối với mình là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng, không nặng nề u uất, cũng chẳng có những tình huống drama giật gân các kiểu con đà điểu. Không lấy tình yêu đôi lứa làm chủ đề chính, câu chuyện đan xen hài hoà giữa tình cảm gia đình, tình bạn và đề cập đến nhiều vấn đề xã hội, trong đó có nhắc đến sự khuyết tật thể chất dưới mắt nhìn của người khác và của cả người mang khuyết tật, vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ, thói phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Đối với vấn đề này, đọc đoạn này làm mình thấy vừa buồn vừa bất bình kinh khủng: “Bằng chứng về chuyện gì kia chứ? Nếu có nhặt được một tờ trăm đô dưới đất Sanji cũng sẽ mang nó đến nơi tập kết đồ thất lạc. Đây lại là một vụ đổ vạ cho dân nhập cư chứ đâu, họ bắt hú hoạ một đối tượng tình nghi, miễn sao không phải là dân da trắng, chuyện chỉ có vậy.”
Khánh VyBạn chỉ có một cuộc đời để sống. Vì vậy, hãy SỐNG.
.
"Tại sao người thân của bạn luôn cảm thấy cần phải nhận lỗi về mình khi có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra với bạn? Phải chăng đó là cách để họ để tang một cuộc đời sẽ không bao giờ còn giống như trước nữa. Một cuộc đời trước kia, một cuộc đời sau này."
.
"Điều duy nhất không thể tha thứ được, đó chính là không tha thứ."
.
"Khoảng cách nào ngăn cách chúng ta chứ, một đại dương và hai châu lục hay chín tầng nhà?"
.
"Cuộc sống đôi khi trễ giờ, nhưng điều quan trọng là nó đang tới, không phải vậy sao?"
.
Marc Levy lần này đem tới một cảm xúc rất mới, một câu chuyện vô cùng mới, thật khác với những gì mình quen biết ở những tác phẩm trước của ông. Nhưng cái sự mới này, không quá tệ!
Câu chuyện lần này kể về một cô gái khuyết tật và một chàng trai Ấn Độ. Khoảng cách giữa họ không chỉ là 45cm, cũng không chỉ là một châu lục và hai đại dương hay chín tầng nhà, mà còn là một cuộc đời đã chết và cả một cuộc đời mới không biết sẽ hứa hẹn điều gì phía trước. Nhưng bạn biết đấy, cuộc đời phía trước không biết sẽ tốt xấu như thế nào, vậy tại sao ta không bắt lấy cơ hội hạnh phúc ngay trước mắt, để ít nhất ta biết được, đi quãng đường tiếp theo với con người này là hạnh phúc.
Thực sự qua câu chuyện này của Marc Levy mình mới có cơ hội để biết được thêm đôi điều về văn hóa nước Ấn Độ, thấy được sự khác biệt của nền văn hóa đấy ra sao và từ hoàn cảnh ấy đã đẩy con người đi đến bước nào để đạt sự tự do. Cũng qua câu chuyện này mà học được lối sống đầy đam mê và nhiệt huyết dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không đánh mất điều "định nghĩa" mình là ai giữa xã hội này.
Và tất nhiên còn cảm nhận được cả tình yêu nữa, dù nó đến sớm hay muộn và quả thực rất thần kỳ.
Thực ra xét về độ mới mẻ thì tác phẩm này đề cập tới khía cạnh mới mẻ hơn so với các tác phẩm trước của ông. Thú vị thì mình thấy không thú vị bằng có lẽ do quen đọc trinh thám lãng mạn của ông hơn nên thấy vậy. Tình cảm tình yêu ở đây không sến sẩm rườm rà sướt mướt. Cảm thấy tình yêu chỉ là một nét chấm phá màu sắc cho bức tranh nói về xã hội, lối sống, đam mê, cảnh đời thôi, nên nhìn chung là hài hòa.
he.oWoww!!! Đây là cuốn sách thứ 19 của Marc Levy, nhưng cũng là cuốn đầu tiên mà mình đọc. Cảm giác thật sự là ... tuyệt!!! Mình ấn tượng ngay từ bìa sách, với hình ảnh một toà nhà và nền trời xanh nhẹ, vừa hơi hướng vintage nhưng vẫn tươi sáng và hiện đại. Đó cũng chính là cảm giác về cuốn sách này, một sự pha trộn giữa vintage và hiện đại, đúng chất một New York cổ điển đầy hấp dẫn. Một thời gian đọc các thể loại khá nặng chút như “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” hay “Túp lều bác Tom” hoặc là “Sự im lặng của bầy cừu” chuyển sang cuốn này thiệt sự thích luôn ý. Nhẹ nhàng, dễ đọc, dễ cảm. Nó giúp cho lòng mình lắng lại, bớt đi một chút ồn ào, phiền muộn, nhiều hơn một chút thanh an, một chút thản nhiên, một chút yêu thương, một chút tình người.
HạnhSách của Nhã Nam đối với mình lúc nào cũng gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác vừa thấy là phải mua ngay. Một câu chuyện khá nhẹ nhàng, nhiều vấn đề được nhìn nhận dưới nhiều góc độ khác nhau. Tình yêu, tình bạn, gia đình, công việc.. Mình mới đọc đến chương 7, nhưng cảm thấy thật hài lòng. Mỗi chương tưởng chừng như một câu chuyện rời rạc. Nhưng sâu chuỗi lại là cả một câu chuyện xuyên suốt. Những câu triết lý thực tế cuộc sống xen lẫn. Một cô gái vượt qua thần chết đầy lạc quan, một anh chàng người Ấn Độ tải giỏi, một cụ ông đầy trách nhiệm với công việc, một bà vợ yêu chồng hết mực biết ông thích gì và muốn để riêng không gian cho ông thế nào ...họ đã đi bên nhau bằng tình yêu không con cái và sự tôn trọng những điều riêng tư của cả hai ...........Vô vàn những điều hay ho mà đến chương thứ 7 mình đã cảm nhận được. Cực kỳ ấn tượng bởi cách viết của tác giả. Ngôn từ bình dị, dễ ngấm ....
Tiểu NguyễnTôi chỉ đọc chương 7, nhưng tôi cảm thấy thực sự hài lòng. Mỗi chương dường như là một câu chuyện riêng biệt. Nhưng chuỗi sâu là một câu chuyện trong suốt. Những triết lý đời thực đan xen. Một cô gái vượt qua cái chết lạc quan, một chàng trai Ấn Độ đầy bản lĩnh, một ông già chịu trách nhiệm về công việc của mình, một người vợ yêu chồng biết tất cả những gì anh ta thích và muốn dành không gian cho anh ta. Thôi nào - họ đi bên nhau với tình yêu không có con và tôn trọng sự riêng tư của cả hai. Vô số điều thú vị mà tôi đã cảm thấy trong chương 7. Vô cùng ấn tượng bởi văn bản của tác giả. Ngôn ngữ nhàn rỗi, dễ truyền dịch. Sách của Nha Nam luôn gây ấn tượng với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác như tôi phải mua ngay bây giờ.
ĐứcSách của Nhã Nam đối với mình lúc nào cũng gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác vừa thấy là phải mua ngay. Một câu chuyện khá nhẹ nhàng, nhiều vấn đề được nhìn nhận dưới nhiều góc độ khác nhau. Tình yêu, tình bạn, gia đình, công việc.
PhươngMình mới đọc đến chương 7, nhưng cảm thấy thật hài lòng. Mỗi chương tưởng chừng như một câu chuyện rời rạc. Nhưng sâu chuỗi lại là cả một câu chuyện xuyên suốt.
Những câu triết lý thực tế cuộc sống xen lẫn. Một cô gái vượt qua thần chết đầy lạc quan, một anh chàng người Ấn Độ tải giỏi, một cụ ông đầy trách nhiệm với công việc, một bà vợ yêu chồng hết mực biết ông thích gì và muốn để riêng không gian cho ông thế nào ...họ đã đi bên nhau bằng tình yêu không con cái và sự tôn trọng những điều riêng tư của cả hai ...........Vô vàn những điều hay ho mà đến chương thứ 7 mình đã cảm nhận được.
Cực kỳ ấn tượng bởi cách viết của tác giả. Ngôn từ bình dị, dễ ngấm ....