Khánh VyKhép lại 742 trang sách của ông mà nước mắt lăn dài, rồi nấc lên thành tiếng.
"Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí"
Trước khi chết đi, có lẽ điều mà người ta mong muốn nhất chính là mình được trong sạch, được minh oan, được rửa tội. Sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, hoàn cảnh gia đình hết sức nghèo khó đã luyện cho Mừng một tinh thần gan dạ, ý chí kiên cường, tinh thần đồng đội cao cả và tình bạn đẹp giữa em và Quỳnh. Em đã chẳng ngại hiểm nguy để cứu Quỳnh. 13 tuổi, ngây thơ và vô cùng trong sáng, được cả chiến khu tin yêu, bỗng chốc cậu bị cả chiến khu nghi ngờ là Việt gian, thậm chí mẹ em còn không muốn gặp mặt trước khi mất. Cả thế giới của đã sụp đổ, em chỉ muốn có trái bom, trái mìn nào rơi trúng rồi chết quách cho xong. Ấy vậy mà trong lúc cấp bách nhất, cậu vẫn lập được chiến công cuối cùng trong cuộc đời mình, giết được rất nhiều tên giặc.
Tuổi thơ dữ dội có Tư-dát, một cậu bé tưởng chừng như nhát gan, nhưng lại dam quẳng hết sách vở xuống sông Hương, nhảy lên tàu để theo Vệ Quốc Đoàn đi cứu nước. Tên là Tư-dát cậu lại làm rất được việc, luôn luôn có những sáng kiến tuyệt vời vào những lúc khó khăn nhất, và với cậu, có lẽ bạn bè đồng đội luôn là tất cả.
“Phần muối của mình, Tư dát bỏ hết vào lòng bàn tay Đồng, cười nói:
- Phần của tau, tau đền cho mi cái chỗ khuỷu tay bị tươm máu.” Tuổi thơ dữ dội là Vinh-sưa, chỉ mới mười mấy tuổi đầu nhưng đã tỏ ra là một chiến sĩ dũng cảm, chính trực, là một lãnh đạo tương lai. Cậu đã vượt lên sợ hãi, trèo lên mái nhà, lột cả bộ độ mình đang mặc để báo tính cho đồng đội kho vũ khí và đạn dược của giặc để rồi em hy sinh mà trên người không một mảnh vải che thân, vẫn đứng hiên ngan trên nóc tòa nhà. Sư hi sinh của em cũng được đáp trả, kho đạn dược và vũ khí của giặc bị san bằng.
Dương#Review
Tuổi thơ dữ dội
Tác giả: Phùng Quán
“Tuổi thơ dữ dội” kể về tuổi thơ, kể về những đứa trẻ ngây ngô, trong sáng,… kể về quãng thời gian đáng lẽ là đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Nhưng cái tuổi thơ ấy, tác giả không nói nhiều về những trò chơi của trẻ em, không có những tháng ngày rong ruổi trên cánh đồng đưa ánh mắt ngắm nhìn con diều xanh biên biếc, buổi cơm gia đình ấm áp trong tiếng cười đùa hạnh phúc, đêm đêm nằm trong vòng tay mẹ nghe tiếng ru à ơi,… mà chỉ có sự khắc nghiệt, tàn bạo của chiến tranh, bom đạn.
Chỉ có những đứa trẻ anh dũng, phi thường dám đứng lên đấu tranh, dám đứng lên chứng minh cho cả thế giới thấy sự can trường, và lòng tự hào, lòng tự tôn dân tộc mạnh mẽ.
Đó là ai?
Là cái cậu bé Mừng nhỏ nhắn, cứ đêm đêm lại leo lên những ngọn cây Tút Bút để hái thuốc cho mẹ em. Giữa khuya tăm tối, mịt mùng em về “thăm mạ” mà chỉ dám đứng từ xa nhìn theo cái bóng xiêu vẹo, nhìn khuôn mặt mẹ đượm buồn nỗi đau của người mẹ phải xa rời đứa con thân yêu, em thương mẹ đến vô cùng vô tận nhưng chẳng dám chạy lại ôm, em sợ mẹ khóc thì lại thương mạ quá mà ở lại, mà không nỡ xa mẹ trở về Vệ Quốc Đoàn…
Quỳnh Sơn Ca, em xinh đẹp, mỏng manh như chú chim bé nhỏ, nhưng tâm hồn em thì rộng lớn như biển khơi, em đem lại niềm vui, niềm hi vọng cho mọi người trong những tháng ngày gian khổ, lời ca của em lúc thì hào hùng, lúc lại dịu êm, sâu lắng, lời ca ấy trong trẻo như chính con người em.
Lượm- giỏi giang, can đảm,… và đây cũng là nhân vật khiến mình có nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn nhất, là cảm xúc hồi hộp những lần Lượm gặp hiểm nguy, là cảm giác xót thương cho số phận em khi còn nhỏ mà đã phải chịu đựng nỗi đau đớn về cả tinh thần lẫn thể xác, là những lúc không khỏi bật cười vì những câu nói, hành động của Lượm. Và sau tất cả vẫn là sự khâm phục của tôi dành cho Lượm cũng như dành cho tất cả những người anh hùng ngày ấy. Là Bồng da rắn, Vịnh sưa, Hiền, Hòa Đen, Vệ to đầu… và nhiều nhiều nhân vật nữa, những nhân vật đã sống và đấu tranh vì lý tưởng cao cả, đã được nhắc đến hay vẫn chưa được kể đến, nhưng họ đã âm thầm đấu tranh, âm thầm hy sinh, máu xương đã đổ xuống để mang về hòa bình cho đất nước.
Các cậu bé xuất thân từ nhiều tầng lớp khác nhau, mỗi con người là một hoàn cảnh, nhưng đều cùng chung một mục tiêu đánh đuổi quân thù, giành lại nền độc lập nước nhà, mỗi con người là một đốm lửa nhỏ nhưng kiên cường, sẵn sàng “thiêu đốt” lũ giặc ngoại xâm, cùng nhau làm cháy lên ngọn lửa to lớn trong lòng dân tộc Việt Nam.
Ở một góc nhìn khác, đối với mình Đất nước độc lập, người dân được sống trong hòa mình ngày nay là cái kết đẹp của câu chuyện, rằng mọi sự nỗ lực của những con người phi thường ấy đều đã được đền đáp xứng đáng, rằng con cháu đời sau đã không còn sống trong nỗi nơm nớp lo sợ, dưới bàn tay tàn bạo của chiến tranh.
Đọc truyện để cảm nhận được cái sự khắc nghiệt, và nỗi đau ghê gớm mà chiến tranh đem lại, sự tàn độc mà con người dành cho nhau, để trân trọng thêm cuộc sống mà mình đang có. Đọc để mặc cho nước mắt rơi vì đau xót, vì tự hào và biết ơn.
Nói về ý nghĩa của tác phẩm, niềm yêu thích, và niềm say mê cuốn sách này của mình thì nói mãi cũng chẳng hết, rất rất rất nhiều đối với mình, mà câu chữ chẳng thể nào hiện lên toàn vẹn được. Cuối cùng là vẫn mong tác phẩm được nhiều người đọc và thưởng thức hơn nữa.
Đánh giá: 5/5.
Nguyễn Thị QuyênTuổi thơ dữ dội-những câu chuyện xúc động về những em bé mới chỉ mười mấy tuổi đã mang trong mình sứ mệnh lớn lao. Cá nhân mình thật sự khâm phục các em, tuy nhỏ tuổi nhưng rất dũng cảm, bị giặc bắt, tra tấn cũng không khai ra bí mật quân sự, cho giặc thấy tinh thần của quân dân Việt Nam-thà chết không khuất phục. Sinh ra trong thời bình chưa hiểu hết được những khó khăn mà thời chiến phải chịu nhưng nhờ có Tuổi thơ dữ dội đã giúp mình phần nào hiểu hơn về thời kì kháng chiến, về tinh thần của Việt Nam ta.
H.anhChiến tranh dữ dội đã đưa những đứa trẻ dù mới 10-15 tuổi vào nguy hiểm, hi sinh bản thân cho độc lập Tổ quốc. Mình rất ngưỡng mộ những cô cậu nhỏ tuổi ấy, đặc biệt là cậu thiếu niên Vịnh-sưa, là một đội trưởng kỷ luật, nghiêm chỉnh. Trong một lần đi lạc vào kho vũ khí của giặc, em đã dũng cảm làm cờ ra ám hiệu cho quân ta đánh vào. Khoảnh khắc đó cũng là lúc em bị bắn chết. Các bạn có hiểu được cái cảm giác mình bị hiểu lầm, mình không phải như vậy mà cứ bị người khác áp đặt là như vậy, rất là khó chịu oan ức đúng không. Đó là tình cảnh của cậu bé Mừng, em bị nghi là Việt gian, mẹ em trút hơi thở cuối cùng với cái suy nghĩ như vậy. Đến lúc hi sinh, em mới được làm sáng tỏ nhưng được giải oan một cách muộn màng…Cái kết cho số phận của các em thật khiến người ta phải đau lòng.
Minh MinhTuổi thơ dữ dội ” chứa đựng một câu chuyện đầy xúc động nhưng cũng rất vui tươi, hóm hỉnh của đội thiếu niên trinh sát. Mỗi một câu chuyện của họ, mỗi mỗi một khó khăn mà họ đã trải qua đều khiến cho người đọc thêm thấm thía và tự hào về những người cách mạng anh hùng. Cuốn sách như một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực, vừa chân thực, xúc động; vừa li kì, hấp dẫn. Đội thiếu niên trinh sát trong quá trình chiến đấu với quân thù đã trải qua biết bao gian khổ: nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, rồi cả sự thiếu thốn về vật chất, thiếu cơm ăn, áo mặc rồi còn bị giặc đày đọa cả về tinh thần lẫn thể xác. Trên con đường cách mạng, không ít những chiến sĩ đã đổ máu, không ít những chiến sĩ đã anh dũng hi sinh, nhưng không phải vì thế mà họ chùn bước chấp nhận chịu thua. Những khó khăn dường như càng làm tăng thêm sức mạnh chiến đấu của những anh hùng cách mạng chân chính. Mặc dù trong số họ, sau này có người hi sinh vì bom đạn của giặc, có người hi sinh vì bệnh tật, nhưng những chiến công, những kỉ niệm về một tuổi thơ dữ dội năm ấy của các thiếu niên trinh sát vẫn luôn in sâu trong lòng độc giả. “ Tuổi thơ dữ dội “ là một cuốn sách hay phù hợp với hầu hết các thế hệ. Cuốn sách vừa cung cấp cho ta kiến thức về cả lịch sử lẫn văn học; giúp ta khám phá được những khía cạnh khác nhau của những chiến sĩ cách mạng, của cuộc sống cách mạng năm nào. Cuốn sách sẽ giúp người đọc càng thêm thấm thía và tự hào về truyền thống đấu tranh của dân tộc để từ đó suy nghĩ về trách nhiệm của bản thân trong thời kì xây dựng đất nước. “ Tuổi thơ dữ dội “ chắc chắn sẽ không làm bạn đọc thất vọng; khiến bạn bồi hồi xúc động xen lẫn thương thương cảm tự hào. “ Đọc “ Tuổi thơ dữ dội “ chính là đọc lại một phần lịch sử tuổi thơ Việt, thấm đẫm xúc động, cảm phục và tự hào... Hãy đọc để nhớ lại, để tự hào, và để cầu nguyện cho những thế hệ tuổi thơ sắp ra đời.”
Thu CúcMón quà vô giá mà tạo hóa ban tặng cho con người chính là tuổi thơ. Món quà ấy trong sáng, màu nhiệm và không bao giờ xuất hiện lần thứ hai trong đời. Có lẽ tuổi thơ của mỗi chúng ta đều gắn bó với trường lớp, với bạn bè, được bố mẹ đùm bọc, yêu thương. Nhưng tiếc thay có một thế hệ người Việt chưa bao giờ được nhận món quà ấy trong tay. Đó là những con người đã trải qua quãng thời gian đẹp nhất của đời người trong gian khổ cùng khói đạn và chiến tranh. Và Phùng Quán đã cho ra đời một cuốn sách viết về thế hệ đó cùng với một tuổi thơ hào hùng, đầy khí phách mang tên “ Tuổi thơ dữ dội”.
“Tuổi thơ dữ dội” là một cuốn sách xoay quanh cuộc sống chiến đấu của những thiếu niên trong hàng ngũ Đội thiếu niên trinh sát của trung đoàn Trần Cao Vân. Cuốn sách là câu chuyện về cuộc đời kháng chiến của những chiến sĩ cách mạng nhỏ tuổi tiêu biểu là các nhân vật Lượm, Mừng, Vịnh sưa, Quỳnh sơn ca, Tư dát, Châu sém, Vệ to đầu... Trong số họ, có người là con, người cháu của chiến sĩ cách mạng; có người xuất thân ở những gia đình nông dân bình thường; thậm chí còn có người là con của Việt gian. Nhưng ở họ có một điểm chung đó chính là lòng yêu nước nồng nàn, muốn tham gia vào hàng ngũ cách mạng quyết tâm đánh đuổi kẻ thù xâm lược.
Chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Đáng ra ở độ tuổi này họ đang được cắp sách tới trường, được bố mẹ đùm bọc, chở che. Thế nhưng những thiếu niên trinh sát lại hiện lên một cách đầy tội nghiệp qua bút pháp tả thực của Phùng Quán. Ai cũng hiện lên với tấm thân toàn da bọc xương, nước da vàng do thiếu ăn, do sốt rét rừng hành hạ; quần áo rách tả tơi. Những Vệ Quốc Đoàn tuy nhỏ tuổi nhưng đã có những suy nghĩ và hành động vô cùng trưởng thành và táo bạo. Họ sẵn sàng từ biệt vòng tay gia đình để lao vào biển lửa súng đạn, sẵn sàng hi sinh thân mình vì một ngày mai đất nước được độc lập.
Mỗi thiếu niên trinh sát đến với cách mạng trong từng hoàn cảnh khác nhau trong thời kì gian khó nhất của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp. Họ cùng nhau đồng hành, cùng nhau viết lên một tuổi thơ dữ dội, viết lên những trang sử đầy tươi đẹp, vẻ vang cho đất nước. Trên con đường đấu tranh ấy, vui có, buồn có, gian khổ có mà hạnh phúc cũng có. Dường như lý tưởng sống, những niềm vui rất đỗi giản dị thường ngày làm họ quên đi sự thiếu thốn, khổ cực, quên đi mệt nhọc, quên đi đau đớn chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất nhưng cũng cao cả nhất.
Mỗi nhân vật trong đội thiếu niên trinh sát lại có những tài năng và phong thái riêng. Quỳnh sơn ca thì đam mê về âm nhạc, có năng khiếu ca hát . Lượm gan dạ, nhạy bén. Vịnh sưa thì gương mẫu, tận tụy nhất đội. Họ gắn bó bên nhau, quen thuộc với những đức tính của nhau; cùng nhau trưởng thành, trở thành tri âm tri kỉ.
Phùng Quán đã mượn câu chuyện của những chiến sĩ cách mạng nhỏ tuổi để truyền tải những nội dung, những thông điệp thiết thực nhất về đời sống cách mạng, về chiến tranh gian khổ, về lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh của dân tộc ta thời bấy giờ. “ Tuổi thơ dữ dội ” chứa đựng một câu chuyện đầy xúc động nhưng cũng rất vui tươi, hóm hỉnh của đội thiếu niên trinh sát. Mỗi một câu chuyện của họ, mỗi mỗi một khó khăn mà họ đã trải qua đều khiến cho người đọc thêm thấm thía và tự hào về những người cách mạng anh hùng.
Cuốn sách như một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực, vừa chân thực, xúc động; vừa li kì, hấp dẫn. Đội thiếu niên trinh sát trong quá trình chiến đấu với quân thù đã trải qua biết bao gian khổ: nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, rồi cả sự thiếu thốn về vật chất, thiếu cơm ăn, áo mặc rồi còn bị giặc đày đọa cả về tinh thần lẫn thể xác. Trên con đường cách mạng, không ít những chiến sĩ đã đổ máu, không ít những chiến sĩ đã anh dũng hi sinh, nhưng không phải vì thế mà họ chùn bước chấp nhận chịu thua. Những khó khăn dường như càng làm tăng thêm sức mạnh chiến đấu của những anh hùng cách mạng chân chính. Mặc dù trong số họ, sau này có người hi sinh vì bom đạn của giặc, có người hi sinh vì bệnh tật, nhưng những chiến công, những kỉ niệm về một tuổi thơ dữ dội năm ấy của các thiếu niên trinh sát vẫn luôn in sâu trong lòng độc giả.
“ Tuổi thơ dữ dội “ là một cuốn sách hay phù hợp với hầu hết các thế hệ. Cuốn sách vừa cung cấp cho ta kiến thức về cả lịch sử lẫn văn học; giúp ta khám phá được những khía cạnh khác nhau của những chiến sĩ cách mạng, của cuộc sống cách mạng năm nào. Cuốn sách sẽ giúp người đọc càng thêm thấm thía và tự hào về truyền thống đấu tranh của dân tộc để từ đó suy nghĩ về trách nhiệm của bản thân trong thời kì xây dựng đất nước. “ Tuổi thơ dữ dội “ chắc chắn sẽ không làm bạn đọc thất vọng; khiến bạn bồi hồi xúc động xen lẫn thương thương cảm tự hào.
“ Đọc “ Tuổi thơ dữ dội “ chính là đọc lại một phần lịch sử tuổi thơ Việt, thấm đẫm xúc động, cảm phục và tự hào...
Hãy đọc để nhớ lại, để tự hào, và để cầu nguyện cho những thế hệ tuổi thơ sắp ra đời.”
Bảo BảoNhững ai có tâm hồn nhạy cảm chút hoặc dễ xúc động nên tránh thật xa cuốn sách này và dù chỉ đọc thử một phần cũng không nên đâu. Một người tạm gọi là cũng sắt đá như mình và chưa bao giờ rơi lệ vì một cuốn sách nào trước đây mà khi đọc "Tuổi thơ dữ dội" cũng không thể kiềm lòng được, nước mắt chứ thế chảy ra, cảm xúc dâng trào và lòng quặn thắt vì cảm thấy tiếc thương, cảm thấy đau xót. Quá chân thực, quá đau thương, quá mãnh liệt. Những cậu bé 13, 14 tuổi còn quá hồn nhiên với đúng chất ngây thơ, nghịch ngợm mà đã có ý chí chiến đấu kiên cường vượt qua mọi khó khăn cả về tinh thần và vật chất để hết lòng vì cách mạng, đã phải bỏ gia đình bỏ mọi thú vui "trẻ con" để hy sinh vì tổ quốc. Khi thì buồn cười vì những suy nghĩ những hành động của tuổi nhỏ khi thì phải phục sát dất những suy nghĩ người lớn, rồi khi phải bật khóc phải thán phục vì những hành động anh hùng từ các em. Chúng ta thấy được một góc độ hào hùng của dân tộc trong thời kỳ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, thời kỳ mà đúng chất già trẻ, giá trai hễ là người Việt Nam thì đứng lên chống giặc, bỗng nhiên ta cảm thấy yêu quê hương đất nước hơn, thấy muốn được một lần vì nước.
Min xùTôi đã đọc cuốn truyện này lắm lần nhưng chẳng thấy có lần nào mà mắt khô cả . Lần đầu thì khóc từ giữa truyện , những lần sau thì có khi rơi nước mắt từ những trang đầu từ lúc nào chẳng biết . Một câu truyện đẹp , đẹp thực sự . Đẹp từ tâm hồn các em , từ lí tưởng sống , lí tưởng cách mạng của các em đến những suy nghĩ ngây thơ . Với những hoàn cảnh đặc biệt , với những khả năng đặc biệt cùng với lối kể đầy dí dỏm nhưng sâu sắc của bác Khoán , tôi đã thực sự thay đổi suy nghĩ của mình về một thời kỳ chiến đấu đầy xương máu mà hào hùng của dân tộc . Tôi thấy mình nhỏ nhoi , ích kỷ trước những suy nghĩ thơ ngây nhưng dũng cảm ,quên mình của các em . Một tác phẩm thực sự tuyệt vời cho lứa tuổi thiếu nhi để phần nào giáo dục định hình cho các bé về tính cách
Hung“ Những hành động anh hùng, những tình cảm cao cả, nhưng sự tích phi thường, là món ăn tinh thần tốt nhất để nuôi dưỡng tuổi thơ. ”
Tuổi thơ tôi là những tháng ngày dài rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, cùng lũ bạn bày đủ trò nghịch ngợm phá phách. Cũng đắm chìm trong lời ru à ơi của bà, của mẹ; trong những bản dân ca, quan họ ngọt ngào của ông… Và đặt biệt là những buổi lặng im hiếm có, chăm chú cùng bố xem “ Cánh đồng hoang”, “ Em bé Hà Nội”… không biết bao nhiêu lần, rồi đặt ra hàng vạn câu hỏi vì sao khiến bố phải nhờ ông nội giải vây giúp. Tiếng đạn bắn liên thanh, tiếng máy bay vù vù, tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng cười, tiếng hô vang đội… vẫn còn đậm nét trong miền kí ức trẻ thơ.
Tôi đã từng gọi quãng thời gian tươi đẹp ấy của mình là tuổi thơ dữ dội, cho đến khi đọc
“ Tuổi thơ dữ dội ” của Phùng Quán, tôi mới nhận ra thế nào mới đích thị là tuổi thơ dữ dội.
Tác phẩm có ba chương lớn: Đi tìm thuốc cho mẹ, Ba lần vượt ngục, Núi mẹ con em
Mừng. Mỗi trang sách là mỗi trang đời của những người chiến sĩ “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.
Đội “ Vệ Quốc Đoàn con nít” muôn màu muôn vẻ, là trung tâm của tác phẩm, cũng là nơi tụ họp của những thiếu niên mà “mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt”, không kể giai cấp, tầng lớp, không kể hoàn cảnh, xuất thân, các em tham gia với quyết tâm cao nhất “Ra đi, ra đi thà chết không lui…”
Tôi đã phải lòng những chiến sĩ thiếu niên ấy, ngay từ lần đọc đầu tiên.
Chú thợ súng nhỏ- Vịnh-sưa có tuổi cơ cực, khó nhọc và thiếu vắng tình thương. Cậu bé có nhiều đức tính tốt: chu đáo, tận tụy, kỉ luật, tốt bụng, ấm áp, luôn nâng niu chiếc áo trấn thủ anh chính trị viên để lại trước lúc hi sinh. Trong một trận đánh quan trọng, em đi tìm Quỳnh bị lạc. Vô tình, em phát hiện ra một kho xăng đạn lớn của giặc sau ngôi lầu cao. Với bản lĩnh trinh sát, sự nhanh trí cùng tinh thần quả cảm, trong cơn đói khát và mệt mỏi cùng cực, em gắng gượng gồng mình leo lên mái lầu cao chót vót, đánh điện về phía đài quan sát của quân ta. “Một kho xăng, đạn lớn ngay phía sau ngôi lầu tôi đứng. Yên cầu bắn.” Mười sáu chũ ngắn ngủi ấy, Vịnh đã dùng cả cuộc đời mười bốn tuổi của mình để đánh đổi. Đêm hôm ấy, thân hình trần trụi bé nhỏ của chàng chiến sĩ thiếu niên đến chết vẫn hiên ngang đứng trên đầu bọn giặc sáng rực lên trên cái nền đỏ dữ dội của bom lửa, sáng rọi vào tim mỗi người, cũng khắc sâu vào trong tim tôi.
Quỳnh-sơn-ca là đội viên duy nhất biết đọc các bản nhạc và chơi đàn rấ giỏi, là cậu con trai quý tử của tên đại Việt gian, Phó Tổng trấn Trung kì. Em từ bỏ nơi lầu son lộng lẫy, đến với đoàn Vệ Quốc Quân từ những bản hùng ca cách mạng. Bị thương nặng đến nhiễm trùng, không thuốc tê, em bị khoét chân mà không rên lên một tiếng. Trước sự cám dỗ khủng khiếp sang Thụy Sĩ chữa bệnh và học hành thành tài của gia đình, em vẫn kiên quyết một lòng:
“ Sông Ô Lâu đôi bờ trắng tóc lau
Hát lời thề kháng chiến đến bạc đầu…”
(Đây là hai câu hát trích trong “Sông Ô Lâu kháng chiến” do chính Quỳnh sáng tác.)
Người chiến sĩ chết khi mới mười ba tuổi, em chưa hoàn thành bản nhạc kịch “Đi tìm thuốc cho mẹ” dành tặng bạn Mừng. Cái chết đột ngột, lạ lùng và dữ dội khiến bao con người bàng hoàng, đau xót và tiếc thương. Là một chấn động sâu sắc và dữ dội với toàn bộ chiến khu.
Lượm-sứt: Ắt hẳn ai cũng từng quen thuộc với hình ảnh chú bé Lượm:
“ Chú bé loắt choắt
Cái xắt xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh…”
Ần sau ngoại hình hồn nhiên, dễ thương và tinh nghịch ấy là một trái tim gan góc, quả cảm, kiên cường khiến người ta không khỏi nghiêng mình nể phục. Bị bắt trong một lần là nhiệm vụ, chịu những cực hình tra tấn tàn bạo, dã man, khủng khiếp đến rợn người: bị búa đinh dần vào mắt cá chân, bị roi da xé tướp thịt… mà vẫn không rên lấy một tiếng. Trong lao ngục, em dạy các thiếu niên khác viết chữ, truyền tình yêu với cách mạng, với chiến khu. Hai lần chuyển lao, ba lần vượt ngục, không lần nào là không hung hiểm, và càng nhiều những tra tấn ghê rợn… Lần vượt ngục cuối cùng Thúi và Lép-sẹo, em đã giết chết tên Việt gian Nguyễn Trì. Bốn chữ: “Vĩnh biệt đời tù!” cuối chương gói gọn bao cay đắng và đau khổ cùng quyết tâm đến đến chết vẫn là Việt Minh, đến chết vẫn làm cách mạng.
Mừng là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong truyện. Cậu bé đen thùi, ốm nhom, đã leo lên hết các cây bút bút cao nhất để tìm hái thứ lá tầm gửi chữa hen suyễn kinh niên cho mẹ. Tấm lòng hiếu thảo khiến Quỳnh-sơn-ca cảm phục và hứa soạn vở nhạc kịch “Đi tìm thuốc cho mẹ” để tặng Mừng. Em là đội viên chạy liên lạc, trèo núi, leo dốc, lội suối giỏi nhất đội, đọc bản đồ sành sỏi y hệt một sĩ quan tham mưu, phát hiện ra cây đại thụ lớn để làm đài quan sát cho chiến khu. Vì quá ngây thơ, quá trong sạch, em đã phạm sai lầm phải trả giá bằng chính cuộc đời mình. Em bị vu oan là Việt gian, bị cả chiến khu hiểu nhầm. Ngay cả đến lúc chết, mẹ em vẫn nghĩ em là Việt gian. Mỗi lần đọc đến đoạn này, tôi không kìm nén được nỗi xúc động. Tiếng khóc thét gọi mẹ của em cùng lời khẩn thiết trước lúc hi sinh trên đài quan sát vẫn còn ám ảnh mãi: “ Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí!”. Cậu thiếu nên mười ba tuổi đã dùng toàn bộ sức lực và tính mạng của mình để chứng minh với đồng đội, với mẹ: Em/Con là Vệ Quốc Đoàn.
Còn biết bao chiến sĩ thiếu niên khác: Vệ -to-đầu, Bồng-da-rắn, Tư-dát, Nghi, Hiền, Hòa-đen, Đồng, Châu, Ba, Kì … còn biết bao những anh So, anh chính trị viên, trung đội trưởng, chỉ huy mặt trận, trung đoàn trưởng, chỉ huy trưởng,… họ dành trọn vẹn tuổi xuân, cả cuộc đời cho cách mạng, cho đất nước, quyết tâm một lòng vì miền Nam ruột thịt. Lớp này ngã thì lớp kia nối tiếp, tạo thành những thế hệ anh hùng, tạo nên một thời đại anh hùng. Họ vì nước mà vào sinh ra tử, dù ngã xuống hi sinh nhưng sẽ mãi bất tử cùng sông núi Việt Nam:
“Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.”
( Tây Tiến- Quang Dũng )
Đọc “Tuổi thơ dữ dội ”, tôi thấy cảm phục và ngưỡng mộ quá chừng! Cũng vô cùng căm thù bọn giặc cướp nước cùng bè lũ bán nước. Thấy thương yêu và quý mến đến lạ những chiến sĩ thiếu niên quả cảm, gan dạ. Thấy đau xót, tiếc thương trước những hi sinh, khó nhọc. Thấy bất bình và xót xa thay cho nỗi oan của Mừng. Và thấy biết ơn sâu sắc những chiến sĩ anh hùng…
Mỗi trang sách thẫm đẫm máu và hoa, đầy gian khổ nhưng cũng đầy hào hùng, những chiến công chói lọi đều do xương thịt của đồng bào ta đắp lên. Dân tộc Việt Nam rũ bỏ bùn tanh nhơ nhớp của kiếp đời nô lệ, thà chết cũng hiên ngang đứng lên vì tự do, vì độc lập, vì giải phóng. Trong tôi vẫn còn vang vọng mãi lời ca:
“Đoàn vệ quốc quân một lần ra đi,
Nào có mong chi đâu ngày trở về
Ra đi ra đi bảo tồn sông núi
Ra đi ra đi thà chết không lui
Cờ bay phấp phới..."
Thu HàTuổi thơ dữ dội của mọi người có thể là những trò như: ô ăn quan, nhảy dây, trốn bố mẹ đi câu cá, bắt ve vào giữa trưa hè, đi trảy trộm cà chua hay xoài nhà hàng xóm,… Nhưng “TUỔI THƠ DỮ DỘI” của Phùng Quán lại hết sức đặc biệt.
“TUỔI THƠ DỮ DỘI” là câu chuyện kể về những cậu bé cực kì dũng cảm sinh ra, lớn lên và thậm chí là hy sinh trong cuộc chiến chống thực dân Pháp. Nhân vật của truyện là những cậu bé chạc 13, 14 tuổi bao gồm: Mừng, Lượm, Quỳnh Sơn ca, Tư dát, Hòa đen, Châu xém, Bồng da rắn, Vịnh sưa… Mỗi cậu bé đều mang một câu chuyện khác nhau, sinh ra ở những hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, sở trường khác nhau nhưng lại có chung một lòng yêu nước nồng nàn.
Mừng tham gia đội trinh sát với mục đích ban đầu chỉ để hái lá thuốc chữa bệnh cho mẹ. Nhưng càng ngày, em càng gắn bó và thể hiện rõ tài năng của mình; Quỳnh Sơn ca từ bỏ sự sung túc và cây đàn piano để tham gia kháng chiến. Với tài năng thiên phú về âm nhạc, Quỳnh đã sáng tác ra ca khúc cổ vũ tinh thần chiến đấu của quân dân ta “Sông ô lâu kháng chiến”; Lượm là “con nhà nòi” mang trong mình dòng máu cách mạng; Tư dát khi đang đi học về, em thấy Vệ quốc quân nên lén trốn lên tàu, vứt ba lô đi theo để xin vào vệ quốc đoàn; Bồng da rắn với đôi mắt siêu tinh tường và khả năng nhìn người cực chuẩn. Em đã nhiều lần phát hiện ra quân địch dựa vào khả năng đó; Vịnh sưa bị gia đình ghẻ lạnh nên tham gia Vệ quốc đoàn; Vệ to đầu với biệt tài cưỡi và thuần phục ngựa;…
Tôi thực sự đã khóc rất nhiều lần khi vừa đọc vừa tưởng tượng đến sự tàn khốc của cuộc chiến ấy. Tôi khóc khi Vịnh sưa hy sinh trên mái kho vũ khí của địch để ra tín hiệu cho quân ta; khi Lượm hy sinh lúc quân Pháp tấn công căn cứ; khi Quỳnh Sơn ca vỡ tim mà chết lúc nghe tin những việc làm xấu của gia đình; khi Mừng cứu thoát Quỳnh trong lần đánh bom dinh của Lơ-bơ-rút; khi Lượm hai lần bị bắt lại lúc đang cố gắng trốn tù và thậm chí khi bài hát “Sông ô lâu kháng chiến” của Quỳnh được cất lên.
Tôi bật cười trước vẻ ngây ngô, đáng yêu trong lời nói, hành động của những “cậu bé” ấy; bởi những lần “chửi thề” mà vẫn đáng yêu của Mừng – “Cố tổ chúng nó chứ. Đã đi xe quỵt không biết nhục mà con chửi người ta “cô-soong” với đá đít người ta bổ, lõa đầu chảy máu”.
Tôi giật mình trước những tình huống quân ta sắp bị địch phát hiện hay lần Lép sẹo đánh cắp con gà của vợ Một Điếu.
Tôi căm hận trước sự xấu xa của thực dân Pháp; bởi cách “chúng” đối xử với nhân dân ta; căm hận trước những việc làm đáng hổ thẹn của Kim – gián điệp của địch. Nhưng tôi cũng thầm nghĩ “Liệu Kim có bao giờ hối hận về những việc mình làm?”
Tôi ngưỡng mộ những con người dũng cảm này. Sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì đất nước, vì dân tộc.
Cuốn sách đã giúp tôi cảm nhận được phần nào diễn biến tàn khốc của kháng chiến chống thực dân Pháp mà tôi nghĩ, không có cuốn sách giáo khoa Lịch sử nào có thể lột tả được một cách chân thực đến vậy.
Tôi tự hỏi bản thân rằng, nếu sinh ra trong những năm tháng ấy, liệu bản thân có đủ can đảm để làm nên những điều phi thường này? Chúng ta được sinh ra, lớn lên trong thời bình. Chúng ta thực sự cần phải trân trọng điều đó và biết ơn những người đã dũng cảm hy sinh để chúng ta có được cuộc sống tự do như ngày hôm nay.
LongTuổi thơ dữ dội của Phùng Quán là cuốn sách thiếu nhi trong thời chiến để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng. Các chiến sĩ nhí của binh đoàn Trần Cao Vân, có em thì đặc biệt ở hoàn cảnh gia đình, hoàn cảnh gia nhập đội trinh sát, có em độc đáo ở tính cách trẻ thơ hồn nhiên, có em đặc biệt ở bản lĩnh chiến đấu. Sớm giác ngộ lý tưởng, nuôi dưỡng tình yêu cách mạng, kháng chiến mãnh liệt và lòng căm thù giặc tột độ, không ai trong các em là không tự nguyện và tìm mọi cách để tham gia và được đứng vào hàng ngũ cách mạng.
Để lại xúc động mạnh mẽ trong tôi là cậu bé Mừng. Sự hiếu thảo, lòng thương mẹ của em đã khiến bạn bè và cả các chiến sĩ chỉ huy cảm động. Những đoạn văn kể về mẹ của Mừng, những lúc em nhớ mẹ mà chỉ biết trực trào nước mắt, lại có những lúc em chỉ biết nhìn mẹ qua khung cửa và đấu tranh tâm lý khi về thăm mẹ. Đặc biệt là hành trình Mừng đi tìm thuốc cho mẹ của em như xoáy sâu lưu vào tâm can độc giả. Em chính là một tiểu lăng kính tuyệt đẹp phản chiếu sức mạnh và tầm vóc của dân tộc của chủ nghĩa anh hùng cách mạng.
Mừng cũng như các chiến sĩ nhỏ tuổi chính là hiện thân cho sức mạnh ý chí bản lĩnh của một vùng quê một dân tộc đang bị bom đạn giày xéo. Tình yêu quê hương ươm mầm trên mảnh đất này đã kết nối tâm hồn trẻ thơ với hồn thiêng sông núi.
NhiVới một người con 9x như mình, khi mà tuổi thơ dữ dội của mình chỉ là những năm tháng miệt mài đèn sách, hay là những ngày tháng trốn học đi chơi, la cà quán xá, thì quả thực tuổi thơ của các chiến sĩ Vệ Quốc Đoàn thật khác thường, thật vĩ đại, thật oanh liệt, thật tự hào.
Không chỉ nói về lòng yêu nước, cuốn sách còn là câu chuyện về tình cảm gia đình, về tình làng nghĩa xóm, về tình đồng chí, đồng đội, về tình quân dân cách mạng…
Những thiếu niên năm xưa đã hi sinh tuổi trẻ, hi sinh tuổi thanh xuân để giải phóng đất nước, để bảo vệ tổ quốc, để đánh đuổi quân thù, để giành độc lập, vậy còn chúng ta?
Hãy đọc sách và viết tiếp câu chuyện của chính bạn…
Hà GiangMón quà vô giá mà tạo hóa ban tặng cho con người chính là tuổi thơ. Món quà ấy trong sáng, màu nhiệm và không bao giờ xuất hiện lần thứ hai trong đời. Có lẽ tuổi thơ của mỗi chúng ta đều gắn bó với trường lớp, với bạn bè, được bố mẹ đùm bọc, yêu thương. Nhưng tiếc thay có một thế hệ người Việt chưa bao giờ được nhận món quà ấy trong tay. Đó là những con người đã trải qua quãng thời gian đẹp nhất của đời người trong gian khổ cùng khói đạn và chiến tranh. Và Phùng Quán đã cho ra đời một cuốn sách viết về thế hệ đó cùng với một tuổi thơ hào hùng, đầy khí phách mang tên “ Tuổi thơ dữ dội”.“ Tuổi thơ dữ dội “ là một cuốn sách hay phù hợp với hầu hết các thế hệ. Cuốn sách vừa cung cấp cho ta kiến thức về cả lịch sử lẫn văn học; giúp ta khám phá được những khía cạnh khác nhau của những chiến sĩ cách mạng, của cuộc sống cách mạng năm nào. Cuốn sách sẽ giúp người đọc càng thêm thấm thía và tự hào về truyền thống đấu tranh của dân tộc để từ đó suy nghĩ về trách nhiệm của bản thân trong thời kì xây dựng đất nước. “ Tuổi thơ dữ dội “ chắc chắn sẽ không làm bạn đọc thất vọng; khiến bạn bồi hồi xúc động xen lẫn thương thương cảm tự hào.
Thu HàTuổi thơ của những đứa trẻ sống trong thời chiến đúng như tiêu đề của tập truyện- Tuổi thơ dữ dội- Lời văn giản dị, xúc tích làm cho ta như được sống lại trong những khó khăn, cực nhọc nhưng cũng thật hào hùng của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược. Những đứa trẻ ngày đó với tuổi thơ nghèo khó nhưng luôn sôi sục trong lòng tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc. Có ai lại đi xin ở lại với chiến khu- nơi có cuộc sống khổ cực trăm bề, nơi mà giành giới giữa sống và chết mỏng manh như sợi chỉ-? Có ai lại đi xin ăn ít đi, xin được chiến đấu, hy sinh vì tổ quốc? ?? Có đấy bạn, đó là những chiến sĩ nhỏ tuổi của Vệ quốc đoàn, những chiến sĩ tuổi nhỏ mà lòng yêu nước không hề nhỏ. Câu chuyện thật cảm động, đáng để chúng ta, những người sống trong thời bình suy ngẫm, trân quý mồ hôi, xương máu của bao thế hệ cha anh đã hy sinh cuộc sống của họ để ta được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Đinh Thu GiangTuổi thơ của những đứa trẻ sống trong thời chiến đúng như tiêu đề cuat tập truyện- Tuổi thơ dữ dội- Lời văn giản dị, xúc tích làm cho ta như được sống lại trong những khó khăn, cực nhọc nhưng cũng thật hào hùng của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược. Những đứa trẻ ngày đó với tuổi thơ nghèo khó nhưng luôn sôi sục trong lòng tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc. Có ai lại đi xin ở lại với chiến khu- nơi có cuộc sống khổ cực trăm bề, nơi mà gianh giới giữa sống và chết mỏng manh như sợi chỉ-? Có ai lại đi xin ăn ít đi, xin được chiến đấu, hy sinh vì tổ quốc??? Có đấy bạn, đó là những chiến sĩ nhỏ tuổi của Vệ quốc đoàn, những chiến sĩ tuổi nhỏ mà lòng yêu nước không hề nhỏ. Câu chuyện thật cảm động, đáng để chúng ta, những người sống trong thời bình suy ngẫm, trân quý mồ hôi, xương máu của bao thế hệ cha anh đã hy sinh cuộc sống của họ để ta được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Tiểu NguyễnVới một pha dũng cảm, quyết liệt trong trận chiến, nhưng tôi tin mọi người và sau đó bị nghi ngờ là không gian Việt Nam, cho đến khi chết câu cuối cùng của tôi "anh ơi, anh đừng nghi tôi là không gian Việt Nam". Chúng vẫn là những đứa trẻ ngây thơ, vui vẻ và thích chơi cricket, nhưng một khi chúng ra trận, chúng tham gia cuộc chiến với tất cả khả năng và sức mạnh của mình, coi thường mọi hy sinh và khó khăn. Bạn là những anh hùng nhỏ bé trong cuộc chiến giành độc lập dân tộc. Cuốn sách này là một trong những cuốn sách hay nhất về chiến tranh. Phụng Quân cho chúng ta thấy nhiều khía cạnh của chiến tranh, lòng trắc ẩn - người anh hùng, và ông đã viết về những người lính yêu nước trẻ tuổi với tình cảm sâu sắc, mỗi người trong số họ nổi lên rõ ràng, khắc sâu vào tâm trí. Người đọc với sự đáng yêu, can đảm không hy sinh.