
| Thông Tin Chi Tiết | |
|---|---|
| Tên Nhà Cung Cấp | Thái Hà |
| Tác giả | wataru watari |
| NXB | NXB Hà Nội |
| Năm XB | 2021 |
| Ngôn Ngữ | Tiếng Việt |
| Trọng lượng (gr) | |
| Kích Thước Bao Bì | 19 x 13 cm |
| Số trang | 500 |
Bạn đang đọc Sách bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản bìa cứng - tặng kèm bookmark mica + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên) được Tác giả wataru watari sáng tác, và xuất bản vào năm 2021 bởi nhà xuất bản NXB Hà Nội.
Sách bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản bìa cứng - tặng kèm bookmark mica + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên) thuộc chủ đề Sách Trong Nước, Văn học, Light Novel, nằm trong chuyên mục Sách Trong Nước tại TuSach.vn.
Bạn có thể mua sách tại Shopee, Lazada, TiKi, Fahasa theo liên kết ở dưới để ủng hộ tác giả bạn nhé.
Ngoài ra bạn có thể Tải sách bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản bìa cứng - tặng kèm bookmark mica + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên) PDF tại đây:
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thời gian trôi qua thật nhanh, dạo gần đây tôi luôn cảm thấy thời gian như bay. Người lớn thường nói rằng những điều bình dị trong cuộc sống thường là không thể thay thế. Trước đây, tôi không thực sự hiểu điều đó, nhưng giờ đây tôi đã nhận ra.
Lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội vẽ minh họa cho nhiều nhân vật như vậy, lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng, vừa có chút nuối tiếc.
“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài.
“Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng vài câu ngắn gọn.
Đúng vậy, tôi nói thật lòng, mặc dù đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, họ đã nghĩ ra được rất nhiều điều…
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo, vẫn còn những điểm yếu cần khắc phục.
“Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng thành công?”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên tấm bảng trắng và hỏi, Isshiki ngập ngừng không nói nên lời, vẻ mặt có chút bối rối. Nhưng Yukinoshita vẫn giữ được sự bình tĩnh, cậu ta trả lời:
“Nói chung là không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng một kế hoạch để đáp ứng những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng thành công cũng không quá thấp.”
“À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua… Bình thường thì đúng là như thế.”
Nhưng chúng tôi đều biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Lần này chắc chắn không phải là “bình thường”.
Đối phương chắc chắn sẽ tìm mọi cách để phá hủy kế hoạch tổ chức prom. Những yêu cầu của họ không nhằm mục đích cải thiện chất lượng buổi prom, mà chỉ đơn giản là muốn ngăn cản chúng tôi tổ chức. Dù chúng tôi có nhượng bộ đến đâu, vẫn luôn tồn tại khả năng kế hoạch sẽ bị bác bỏ. Tôi nghĩ rằng, dù thế nào đi chăng nữa, vẫn còn thiếu một yếu tố để đảm bảo thành công.
Yếu tố đó chính là những thiếu sót trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, điều đó cũng có nghĩa là tôi vẫn có thể đóng góp.
Tôi đã âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ, và đang tìm thời điểm thích hợp để đề cập đến vấn đề này. Nếu tôi vẫn tiếp tục thảo luận, có lẽ thời điểm này là tốt nhất. Tôi liếc nhìn Isshiki, cô bé khẽ gật đầu đáp lại.
“Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?”
Nghe tôi hỏi, Yukinoshita nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“… À, tôi có chút việc…”
Nhận thấy có chuyện sắp xảy ra, Isshiki định đứng lên, nhưng Yukinoshita đã ngăn lại.
“Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để Isshiki cùng tham gia.”
“À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki lắp bắp, liếc xéo sang tôi.
Tôi gật đầu đồng ý. Sau đó, Isshiki đành ngồi xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Cậu ta có lẽ cũng muốn tránh phải đối mặt và thảo luận trực tiếp với tôi. Vì vậy, tôi hiểu tại sao cậu ta lại muốn Isshiki làm người trung gian. Có lẽ cậu ta cũng nghĩ rằng nếu có người khác ở đó, tôi sẽ ngần ngại khi lên tiếng. Nếu vậy, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần và kiên trì đến cùng.
“… Tôi có thể giúp cậu về chuyện prom không?”
Câu hỏi của tôi khiến Yukinoshita mở to mắt ngạc nhiên. Sau đó, cậu ta cúi đầu xuống, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ lặp lại những lời đã nói trước đây. Để tránh điều đó, tôi nhanh chóng đưa ra những lý do trong đầu.
“Tôi nghĩ phương án của cậu không tệ. Tuy nhiên, không thể đảm bảo rằng nó sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác. Tôi sẽ nghĩ ra một phương án đối lập, phòng trường hợp phương án của cậu bị từ chối.”
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng nhận ra rằng những lời mình thốt ra không thực sự phản ánh suy nghĩ của mình. Tuy vậy, nếu không nói gì, tôi sẽ cảm thấy nghẹt thở.
“Tình hình đã như vậy rồi. Tôi cũng sẽ không làm gì đặc biệt. Cậu cứ coi tôi là người hỗ trợ cậu, đưa ra ý kiến khi cần thiết. Thực ra, điều đó cũng không khác gì việc tôi đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác. Cậu đã quen với điều đó rồi mà. Mọi chuyện không có gì khác biệt.”
Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt cậu ta hướng xuống bàn tay, không rõ là đang giận dỗi hay buồn bã, như thể đang cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc.
“… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.”
“Nếu vậy…”
Yukinoshita cắt ngang lời tôi, lên tiếng trong khi vẫn cúi đầu xuống.
“Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…”
Giọng nói ấy bình tĩnh, nhưng lại mang một sự cam chịu khiến người nghe nghẹn ngào. Yukinoshita ngẩng đầu lên, nở một nụ cười bất lực.
“Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết chị tôi định nói gì mà, đúng không?”
“… À ừ.”
Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục tránh ánh mắt của cậu ta.
Không chỉ tôi mà Yukinoshita cũng hiểu rõ cụm từ “lệ thuộc vào nhau”.
Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó, mà muốn thay đổi mối quan hệ sai lầm này và tự mình đứng vững.
Còn tôi, tôi thậm chí không được phép đặt câu hỏi về đúng sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề mơ hồ và vô nghĩa.
“Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dù sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.”
Cố gắng nói ra những lời đó, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn hướng xuống dưới. Thấy vậy, tôi phân vân không biết có nên nói thêm điều gì không.
Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết mình đáng chán, nhát gan và đáng thương hại đến mức nào.
Chính vì thế, dù khó mở lời, dù ngượng ngùng, dù xấu hổ, tôi chỉ còn một con đường: tiếp tục nói ra.
“Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực tìm kiếm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…”
Tôi cố gắng tìm những từ ngữ hay hơn, khéo léo hơn, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân lại chiếm ưu thế trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không.
“Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.”
Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng.
“Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.”
Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác.
“… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.”
….(Còn nữa)
Tải sách PDF tại TuSach.vn mang đến trải nghiệm tiện lợi và nhanh chóng cho người yêu sách. Với kho sách đa dạng từ sách văn học, sách kinh tế, đến sách học ngoại ngữ, bạn có thể dễ dàng tìm và tải sách miễn phí với chất lượng cao. TuSach.vn cung cấp định dạng sách PDF rõ nét, tương thích nhiều thiết bị, giúp bạn tiếp cận tri thức mọi lúc, mọi nơi. Hãy khám phá kho sách phong phú ngay hôm nay!
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi, tài liệu học tập