Chuyện Tình Thanh Xuân Bi hài: Hành Trình Tìm Kiếm Ý Nghĩa
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.(tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., thường được gọi tắt là Oregairu) là một trong những series light novel nổi bật và được yêu thích nhất trong hai thập kỷ qua. Tác phẩm được chắp bút bởi nhà văn trẻ Wataru WATARI, với phần minh họa sống động và đầy cảm xúc do họa sĩ Ponkan8 thực hiện, và được xuất bản bởi nhà xuất bản Shogakukan danh tiếng. Series này đã vinh dự nhận giải thưởng Light Novel hay nhất tại bảng xếp hạng Kono light novel ga sugoi! trong ba năm liên tiếp, từ năm 2014 đến năm 2016. Bên cạnh đó, cặp đôi nhân vật chính Hachiman và Yukino cũng được bình chọn là nam và nữ chính được yêu thích nhất trong những năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 cũng được vinh danh là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất năm 2015 nhờ những tác phẩm minh họa đẹp mắt và giàu cảm xúc. Đến nay, series đã hoàn thành với tổng cộng 14 tập, và số lượng sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản, chứng minh sức hút không hề giảm sút. Tháng Ba, thời điểm tuyết tan nhưng vẫn còn xa vời với những mầm xanh hy vọng. Yukino, Yui và Hachiman, cả ba đều đang đối diện với những suy tư sâu sắc trong lòng, tìm kiếm hướng đi đúng đắn cho tương lai. Đây cũng là thời điểm để chấm dứt những bế tắc mà họ đã cùng nhau trải qua. Yukino mong muốn được chứng kiến kết cục của câu chuyện này, trong khi Yui nguyện cầu họ sẽ mãi bên nhau. Tuy nhiên, dù khao khát thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc hoàng hôn tuyệt đẹp, nhưng mặt trời vẫn cần lặn để nhường chỗ cho ngày mới. Để tiến về phía trước, mỗi người cần học cách buông bỏ và chấp nhận sự kết thúc của một chương. Cuộc sống là một bộ phim không thể tua ngược, và giờ đây, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu hiện lên trên màn hình… Hãy cùng đón đọc tập mới nhất của
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!Mục Lục
- Interlude
- Chương một: Cô Hiratsuka đắm chìm trong hoài niệm quá khứ xa xôi
- Chương hai: Dù sao đi nữa, Isshiki Iroha vẫn muốn xác nhận lại một điều
- Interlude
- Chương ba: Cho đến cuối cùng, Yuigahama Yui vẫn tiếp tục dõi theo
- Interlude
- Chương bốn: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman lại phát biểu ý kiến
- Chương năm: Chẳng rõ từ lúc nào, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình
- Interlude
- Chương sáu: Không ai biết rằng Hayama Hayato đang hối hận
- Interlude
- Chương bảy: Khung cảnh mà Ebina Hina trông thấy thông qua mắt kính của mình
- Interlude
- Chương tám: Tôi nguyện cầu rằng ít nhất mình sẽ không phạm sai lầm nữa
- Interlude
Thông Tin Tác Giả
Wataru WATARISinh năm 1987, thuộc nhóm máu A, cung Bảo Bình. Nhà văn chia sẻ rằng thời gian trôi qua thật nhanh chóng, và ông nhận ra rằng những điều bình dị trong cuộc sống thường là những điều không thể thay thế.
Ponkan8Họa sĩ minh họa bày tỏ sự xúc động khi được vẽ minh họa cho nhiều nhân vật trong series.
Trích Đoạn Sách
“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.” Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài. “Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng vài câu ngắn gọn. Tôi thực sự nghiêm túc, mặc dù đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, họ đã nghĩ ra được rất nhiều điều… Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo, vẫn còn những điểm yếu cần khắc phục. “Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?” Tôi gõ nhẹ ngón tay lên tấm bảng trắng và hỏi. Isshiki ngập ngừng, không biết phải nói gì, vẻ mặt gượng gạo. Nhưng Yukinoshita vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Nói chung là không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng một kế hoạch để đáp ứng những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng chiến thắng cũng không quá thấp.” “À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua… Bình thường thì đúng là như thế.” Nhưng chúng tôi đều biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Lần này chắc chắn không phải là “bình thường”. Đối phương sẽ tìm mọi cách để phá hoại kế hoạch tổ chức prom, không phải để cải thiện chất lượng buổi prom, mà là để ngăn chặn chúng tôi tổ chức nó. Dù chúng tôi có nhượng bộ đến đâu, vẫn luôn có khả năng kế hoạch sẽ bị bác bỏ. Tôi nghĩ rằng vẫn còn thiếu một yếu tố để đảm bảo thành công. Yếu tố đó chính là những điểm yếu trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là vẫn còn chỗ cho tôi tham gia. Tôi đã âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ, và đang tìm thời điểm thích hợp để đề cập đến vấn đề này. Nếu tôi vẫn tiếp tục thảo luận, có lẽ chỉ có lúc này là phù hợp nhất. Tôi liếc nhìn Isshiki, cô bé khẽ gật đầu đáp lại. “Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?” Nghe tôi hỏi, Yukinoshita nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. “… À, em có chút việc…” Nhận thấy sắp có chuyện xảy ra, Isshiki định đứng lên, nhưng Yukinoshita đã ngăn lại. “Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để Isshiki cùng tham gia.” “À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki thốt ra một câu mập mờ, liếc xéo sang tôi. Tôi gật đầu đồng ý. Sau đó, Isshiki đành rầu rĩ ngồi xuống, vẻ mặt bất an. Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này, và muốn tránh phải đối mặt với tôi. Vì vậy, tôi hiểu tại sao cậu ta lại muốn Isshiki làm người trung gian. Cậu ta cũng có thể nghĩ rằng nếu có người khác ở đó, tôi sẽ ngần ngại khi lên tiếng. Nếu vậy, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần và kiên trì đến cùng. “… Tôi có thể giúp cậu chuyện prom không?” Tôi hỏi thẳng, khiến Yukinoshita mở to mắt ngạc nhiên. Sau đó, cậu ta cúi đầu xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó. Tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ nói những điều tương tự như trước đây. Để tránh điều đó, tôi nhanh chóng đưa ra những lý do trong đầu. “Tôi nghĩ phương án của cậu không tệ. Tuy nhiên, không thể chắc chắn rằng cậu sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác. Tôi sẽ suy nghĩ một phương án đối ngược, đề phòng trường hợp phương án của cậu bị từ chối.” Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng nhận ra rằng những lời mình thốt ra không hoàn toàn phản ánh suy nghĩ thật sự. Tuy vậy, nếu không nói gì, tôi sẽ cảm thấy nghẹt thở. “Tình hình đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng sẽ không làm điều gì đặc biệt cả. Cậu cứ coi tôi là người hành động theo chỉ đạo của cậu, nhưng đứng bên cạnh không tham gia, chỉ đưa ra ý kiến thôi cũng được. Thực ra như vậy cũng chẳng khác biệt so với lúc đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác cả. Từ trước đến nay, cậu đã gặp nhiều tình huống như vậy rồi mà. Mọi chuyện chẳng có gì khác biệt hết.” Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt cậu ta hướng xuống bàn tay, không rõ là giận dữ hay buồn thương, như thể đang cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc. “… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.” “Nếu vậy…” Yukinoshita cắt ngang lời tôi, lên tiếng trong khi vẫn cúi đầu xuống. “Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…” Giọng nói ấy bình tĩnh, nhưng lại mang một sự cam chịu khiến lồng ngực người nghe nghẹn lại. Yukinoshita ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười bất lực. Cậu ta chậm rãi thốt ra những lời dịu dàng, như thể đang khuyên răn một đứa trẻ con. “Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết lúc đó chị tôi định nói gì mà, đúng không?” “… À ừ.” Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục tránh ánh mắt. Không chỉ tôi mà chắc hẳn cả cậu ta cũng hiểu cụm từ “lệ thuộc vào nhau”. Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó, mà muốn sửa chữa mối quan hệ sai lầm này và tự đứng trên đôi chân của mình. Còn tôi, tôi thậm chí không được phép hỏi xem điều đó đúng hay sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề mơ hồ và tối nghĩa. “Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dẫu sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.” Cố gắng nói ra, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn hướng xuống. Thấy vậy, tôi phân vân không biết có nên nói thêm điều gì không. Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết quá rõ bản thân mình đáng chán, nhát gan và đáng thương hại đến mức nào. Chính vì thế, dù có khó mở lời, dù có ngượng ngùng, dù có xấu hổ, tôi chỉ còn đúng một con đường: tiếp tục nói ra. “Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực tìm kiếm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…” Tôi cố gắng tìm những từ ngữ hay hơn, khéo léo hơn, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân mới chiếm ưu thế trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không. “Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.” Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng. “Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.” Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác. “… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.” …. *[Còn nữa]*