Lê Huyền TrangMột siêu phẩm mới nữa của Nhã Nam trong năm 2020. Mình được bạn tặng cuốn sách này vào ngày sinh nhật và mình hoàn toàn không hề hối hận khi đã bỏ thời gian ra để đọc tác phẩm này. Do mình cũng đọc cả những tác phẩm của Agatha Christie, một tác giả trinh thám vô cùng nổi tiếng khác, nên mình nhận ra được sự giống nhau một chút giữa hai tác phẩm này. Dù vậy, truyện cũng có những nét riêng khiến cho tác phẩm vô cùng độc đáo. Truyện kể về một nữ nhà văn trinh thám trên cuộc hành trình tìm hiểu về cái chết của bạn trai mình. Dù rất hay nhưng truyện vẫn có những lỗ hổng như việc nữ nhà văn tư duy quá tốt nhưng cảnh sát thì chỉ giống như bù nhìn
Linh bi"Án mạng mười một chữ" mang một phong cách khác so với những tác phẩm đã xuất bản của bác Keigo, không đi theo một chủ đề xuyên suốt nào, cũng không đào sâu tâm lý của các nhân vật hay đè nặng các vấn đề tâm lý xã hội khác. Cuốn truyện với độ dày khiêm tốn, nhân vật xuất hiện rất nhiều nhưng tình tiết được đẩy đi rất nhanh, cách giải quyết gọn gẽ và nhanh chóng làm mình nhớ đến bộ manga Kindaichi, bên cạnh đó "Án mạng mười một chữ" có lẽ cũng bị ảnh hưởng một chút các tác phẩm trinh thám phương tây, mang màu sắc của Agatha Christie.
Điều mình thích nhất ở tác phẩm này của bác Keigo có lẽ là cái kết, dù kết thúc rõ ràng nhưng cách viết của bác để lại những nghi vấn trong lòng người đọc. Rốt cục kẻ ác đã chịu hình phạt thích đáng hay chưa? Liệu mọi việc xảy đến là do vô tình hay cố tình?
Nếu đang tìm một cuốn trinh thám hấp dẫn, hồi hộp, đọc nhanh trong "một nốt nhạc" mà không bao trùm tâm lý chỉ thuần trinh thám thì "Án mạng mười một chữ" có lẽ sẽ là một sự lựa chọn tốt. Đặc biệt là fan của bác Keigo sẽ bổ sung thêm một màu sắc cho bộ sưu tập của mình.
ThủyÁn mạng mười một chữ (The Case of 11 Letters) - được viết năm 1987 bởi tác giả Keigo Higashino.
Nhân vật chính - một nữ nhà văn trinh thám, sau khi bạn trai của cô bị sát hại, đã cùng bạn điều tra, đi tìm chân tướng sự việc. .
Không xuất sắc như “phía sau nghi can X” nhưng cuốn sách vẫn làm tròn vai một câu chuyện trinh thám, cốt truyện tốt, dù motif cũ và điển hình nhưng vẫn đủ lôi cuốn để có thể đọc hết một mạch (cũng một phần vì nó khá ngắn), plot twist tương đối bất ngờ. Điểm trừ là ngoài sự gay cấn hồi hộp, câu chuyện không khai thác nhiều vào nội tâm nhân vật hay có những thông điệp hay cảm xúc khác để suy ngẫm (trong khi đây là điểm bác Keigo luôn làm siêu tốt). .
Dù sao vẫn là một lựa chọn tốt để chill vào cuối tuần
SaTrong tác phẩm của ông thì cũng không lạ khi bạn thấy “sốc tinh thần” vì ông luôn gắn một điều gì đó trong cuộc sống vào trang sách nhưng lại công phu khiến mình tưởng là đúng như hoá ra lại không. Cuốn này cũng vậy. Một vụ tai nạn từ nhiều năm trước nay lại được một cô gái lật lại ? Liệu vụ án đó có thật sự có uẩn khúc như cô nghi ngờ hay chỉ là do cô tưởng tượng? Khi con người ta đứng trước lựa chọn giữa “im lặng sống tiếp” và “lên tiếng cho chính nghĩa” thì sẽ chọn gì? Câu chuyện Keigo đưa vào không phải một vụ án với tình tiết gay cấn suy luận đặc sắc cũng không phải một plo.tw quá ấn tượng mà theo mình điều bác muốn truyền đạt đó là nhân cách con người. Bạn có tự tin rằng bản thân chưa bao giờ dấu ai điều gì? Bạn có tự tin rằng bạn thấy điều xấu sẽ lên tiếng? Không ! Chắc chắn ai cũng có bí mật riêng của mình. Và những nhân vật trong truyện cũng có. Họ chọn cho mình con đường yên ổn thay vì đi theo ánh sáng. Đây cũng là hiện thực. Và đâu phải đi xa hãy tự hỏi chính bản thân xem bạn có như vậy hay là không.
Bản dịch không làm mất đi quá nhiều văn phong của ông nên mình vẫn thấy được khá rõ điều mà Keigo đưa vào tác phẩm của mình. Có nhiều đọan đọc cũng khiến mình bứt rứt muốn đọc tiếp , không muốn bỏ cuốn sách xuống vì tò mò điều sau đó. Có thể nhiều người sẽ thấy yếu tố trinh thám ít hoặc không rõ ràng nên nhận xét cuốn này không hấp dẫn nhưng với Nu đây là một tác phẩm HAY ❤️ Không phải vì là Fan của bác mà khen mà mình thích cách mà bác đưa hiện thực vào trong truyện. “Con người mà, họ thà chọn im lặng còn hơn nêu cao ánh sáng “
ku liLời nói đầu chỉ có thể là: “what the heck?”
Khoảnh khắc mình đóng lại chỉ có rợn, ớn lạnh, rơi vào trầm tư 80 phút,...
Tuy không phải là đỉnh cao của plot twist nhưng như vậy cũng đủ để blow your fucking mind rồi.
——
Đối với mình, thì truyện này khá nhanh và dễ đọc, nhân vật xuất hiện từ từ, từng người nên mình đủ thời gian để ghi nhớ hết những người đó mà không cần ghi chép lại.
Mình không phải là type người vừa đọc trinh thám vừa đoán hung thủ, mình chỉ đọc để đến phút cuối có đáp án cho mình vui sướng là được. Mà quyển này lại gợi hung thủ khá nhiều, bắt mình đoán hoài nên hơi cọc, nhưng mà cũng đoán, xong rồi có hồi đoán cũng đúng (chắc ai cũng đoán được tại mình ngáo dậy mình còn đoán được). Nhưng mà đoạn plot twist khúc cuối bạn vẫn sẽ nổ não thôi haha, điều này chứng minh tài năng của Keigo sensei là bất diệt, quyển sách sensei viết năm 1991 mà vẫn thể hiện được chiếc não to của mình. Đỉnh không?
Bởi vậy, đoán được hung thủ là một chuyện, những sự kiện đằng sau hung thủ đó lại là một chuyện khác nữa.
Tóm lại, bánh cuốn, mlem mlem.
——
Mình recommend quyển này cho ai thích trinh thám cổ điển giống Karotei và những ai đam mê Keigo sensei nha. Cũng đáng đọc phết.
Q.MaiiiLý do mình thích truyện của bác Keigo là bởi sau mỗi lần khép lại sẽ làm cho mình vô cùng bồi hồi, xúc động và kiểu gì bản thân cũng sẽ trở nên mâu thuẫn rất nhiều. Kết truyện của bác đa phần sẽ mở ra thêm một câu chuyện khác buộc người đọc phải suy ngẫm, tự tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho chính mình và điều đó luôn luôn được ẩn bên dưới một kết thúc có hậu. Như trong Thánh giá rỗng, khi kết thúc, câu hỏi được mở ra đó là án tử hình liệu có phải là hình phạt thích đáng, khi lời tuyên bố án tử được vang lên thì kẻ gây tội đã thật sự ăn năn còn thân nhân của người bị hại có cảm thấy được yên lòng, nỗi đau khổ khi mất đi người thân có phần nào vơi đi? Hay trong Ngôi nhà của người cá ngủ say, tranh luận xoay quanh câu hỏi “chết não là có thật sự chết đi”, bệnh nhân chết não chỉ là một cái xác sống đợi đến ngày mất đi hơi thở, níu kéo sự tồn tại của họ chỉ là sự ích kỷ của bản thân? Và lần này là đến Án mạng mười một chữ, Higashino Keigo lại một lần nữa gieo rắc trong đầu mình câu hỏi khó trả lời: Nếu ở trong tình huống đó, mình sẽ phải làm sao để dẫn tới một kết cục tốt hơn?
Linh biTiểu thuyết là hành trình điều tra của nữ nhà văn trinh thám cũng là nhân vật chính xưng "tôi" xuyên suốt tác phẩm. Khi cái chết của người tình khiến cô hụt hẫng và liên tiếp cảm thấy những điểm đáng ngờ… để rồi cô ngày càng dấn thân vào bí mật về chuyến đi biển mười một người năm xưa, cả đoàn gặp tai nạn khiến một người thiệt mạng. Bi kịch xảy đến với mười người sống sót còn lại ấy, từng người “bị đưa vào tầm ngắm”...
nhung hoàng“Án mạng 11 chữ” là cuốn sách thuần trinh thám mà nghe đồn là một trong những cuốn thời đầu của bác Keigo. Câu chuyện kể lại một chuỗi án mạng liên hoàn có liên quan đến một vụ án chết người trên một hòn đảo (thì các bác thấy bìa sách nó màu xanh rồi có ốc ếch các thứ không? Nó đó). Một nhà văn trinh thám mà mình không thể nhớ nổi tên đã đi tìm tòi và phá vụ án đó. Những chi tiết, những vụ án đều hấp dẫn và bí ẩn, hoàn toàn thu hút mình. Nếu các bạn chưa biết thì mình rất thích kiểu mỗi thông tin thu nhặt ở một nơi rồi ghép lại với nhau thành 1 lời giải hoàn chỉnh ấy. Mình rất thích kiểu đó và cuốn này cũng theo motif đó nên mình bị thu hút hoàn toàn. NHƯNG! Tất cả đều ôk cho đến cái twist. Đúng kiểu bác đang viết sách thì phải đi vệ sinh rồi lúc quay lại thì quên mất mình phải viết gì ấy @@ nó xàm af luôn ạ huhu. Hỏng hết cả đoạn đầu bác dày công xây dựng 1 cấu trúc đồ sộ với nhiều mối quan hệ đan xen, nhiều người dính líu.
nhung hoàngCó lẽ thử thách dành cho tôi sẽ bắt đầu từ đây. Nhưng từ giờ mọi chuyện ra sao cũng được, tôi sẵn sàng đón nhận. Vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Dù ngày mai có xảy ra chuyện gì, thì hôm nay cứ đi ngủ cái đã. "
Ngắn gọn, xúc tích nhưng vẫn đủ hấp dẫn để tò mò đọc tiếp. Hiện tại đang lười nên thích mấy cuốn vào thẳng vấn đề, twist đủ gây bất ngờ và không quá kinh dị như này.
Nói chung là ưng cái bụng :)) P/s: thì ra "Án mạng mười một chữ" là Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo không người
NhưÁN MẠNG MƯỜI MỘT CHỮ lại là một siêu phẩm nữa mới được Nhã Nam phát hành trong năm nay. Vẫn là cốt truyện độc đáo, cách bóc trần tâm lí nhân vật, và những cú plot twist đi vào lòng người. Riêng ở quyển này thì mình rất thích cách bác Keigo xây dựng tuyến nhân vật, đa dạng hơn nhiều. Song có lẽ vì dung lượng truyện hơi ngắn (chỉ gần 300 trang) nên dù vậy, nội tâm của nhân vật lại không được khai thác và đào sâu. Truyện thì vẫn rất hay, bánh cuốn cực kì, vì mình ngồi đọc một lèo hết cả buổi tối, kiểu phải đọc để xem là bác Keigo lại bẻ lái ra sao? Nhưng cũng chính vì sự kì vọng, với một fan đã đọc kha khá tác phẩm trước của bác thì ÁN MẠNG MƯỜI MỘT CHỮ còn phần nào thiếu logic, khi nhân vật chính chỉ là một nhà văn bình thường nhưng lại bạo gan và cũng suy luận như thần; còn cảnh sát thì: “alo alo chúng tôi không biết gì hết nha!”.
Mai MítNhững chi tiết, những vụ án đều hấp dẫn và bí ẩn, hoàn toàn thu hút mình. Nếu các bạn chưa biết thì mình rất thích kiểu mỗi thông tin thu nhặt ở một nơi rồi ghép lại với nhau thành 1 lời giải hoàn chỉnh ấy. Mình rất thích kiểu đó và cuốn này cũng theo motif đó nên mình bị thu hút hoàn toàn. Tất cả đều ok cho đến cái twist. Đúng kiểu bác đang viết sách thì phải đi vệ sinh rồi lúc quay lại thì quên mất mình phải viết gì ấy @@ nó làm à luôn ạ huhu. Hỏng hết cả đoạn đầu bác dày công xây dựng 1 cấu trúc đồ sộ với nhiều mối quan hệ đan xen, nhiều người dính líu. Đúng là đang hay thì đứt dây đàn ).
DuyênMình... không thốt nổi nên lời với quyển sách này. Nó vượt quá cả kì vọng của mình. ⠀
⠀
Nhân vật "tôi" không được đề cập đến tên kể qua góc nhìn của cô cuộc điều tra cái chết của người yêu mình. Trước tiên mình cần nói về giọng văn của cuốn sách này. Liên quan đến người yêu nhưng mình không cảm nhận được tình cảm của cô với người yêu mình (là anh Kawadu), cách cô nói về Kawadu có gì đó rất bâng quơ, hờ hững, cái cô hứng thú là điều tra cái chết của anh thôi. Nếu không liên tục lặp lại chữ "người yêu" thì khó mà nhận ra mối quan hệ tình cảm của hai nhân vật này. Ngược lại với cách nói thản nhiên, lạnh lùng về người yêu, mối quan hệ thân thiết giữa "tôi" và người bạn thân Fuyuko lại thấm đẫm tình cảm. Người đọc dễ dàng cảm nhận được "tôi" yêu quý Fuyuko thế nào, và Fuyuko đã quan tâm, chăm sóc "tôi" ra sao khi người yêu "tôi" chết. Thậm chí, trong suốt quá trình cuộc điều tra, Fuyuko đã giúp đỡ "tôi" rất nhiều, cô nhắng nhít, có ích với nhiều mối quan hệ với tư cách là một biên tập viên. Cô đi theo "tôi" tới mọi cuộc gặp mặt những nghi phạm tiềm năng, cùng "tôi" trải qua những cảm xúc khi nghe tin có án mạng mới. ⠀
⠀
Về vụ án, mới đầu chưa có gì đặc biệt về cái chết của anh nhà văn Kawadu. Nhưng "tôi" dễ dàng tìm ra một đường dây liên hệ anh tới một nghi phạm khác có liên quan, và từ đó là một loạt các nghi phạm xuất hiện, tất cả (kể cả Kawadu) đều có dính líu vào một sự việc nghiêm trọng xảy ra trong quá khứ. Dường như có ai đó đang trừ khử những người liên quan tới vụ việc này. Quan trọng là "tôi" phải tìm ra bản chất sự việc đó diễn ra như thế nào, rồi mới biết được kẻ khả nghi nhất là ai. Những chương đầu xảy ra rất chậm rãi, đều đều, giọng văn gần như vô cảm, khách quan, "tôi" không đứng ở góc nhìn chủ quan, mặc dù là người kể lại câu chuyện. Cô nhìn nhận sự việc từ nhiều góc độ, phân tích các phương án khả thi và không do dự thực hiện chúng. Cô chắp ghép các manh mối, nhưng đến cuối cùng vẫn còn quá nhiều ẩn số chưa giải thích được. ⠀
Tiểu TrịnhThứ nhất về hình thức: “Án mạng mười một chữ” được Nhã Nam in ấn giãn dòng thưa, chữ to, lề trên thì căn rõ xa nên nhìn thì tưởng dầy nhưng nội dung lại rất ít. Về nội dung: Truyện cuốn trinh thám viết vào băm 1987, thời kỳ đầu sáng tác của nhà văn Keigo nên truyện ngắn gọn, súc tích, tập trung nhiều hơn về mặt tình tiết, quá trình điều tra, phá án chứ ít đặt nặng yếu tố tình cảm, tâm lý như những tác phẩm sau này. Có điều đọc truyện này thấy Kindaichi lấy nhiều ý tưởng trong truyện, vd như mô típ nhân vật thám tử đi điều tra, gặp ai là người đó chết nên quen đọc trinh thám sẽ dễ đoán ra ngay ai là hung thủ. Điều đặc sắc nhất truyện lại là những đoạn độc thoại của nữ chính, nhiều câu rất có chiều sâu (mặc dù đọc nhiều tiểu thuyết đạt giải Pulitzer sẽ nhận ra ngay những câu này Keigo lấy từ đâu). Kết luận: đây là một tác phẩm đọc khá thất vọng, ai hâm mộ bác Keigo thì chắc vẫn thích.
Thanh"...không thể tháo gỡ việc gì đó chỉ bằng suy luận. Vì trong suy luận ắt có hạn chế."
Bỏ qua những điều như cuốn sách này được lấy cảm hứng từ Án mạng trên tàu tốc hành phương Đông của A.C, rằng truyện được Keigo viết rất sớm (1987) dưới dạng kappa novels, thì cuốn này quả thực hội tụ đủ yếu tố là một cuốn trinh thám hay: nội dung logic, thủ phạm và nạn nhân đều không ai có mục đích tốt hay xấu hẳn (nghĩa là rất đời thường), kết thúc hợp lý với hoàn cảnh của truyện, câu cú vừa đủ (không lê thê dài dòng với những đoạn tả cảnh ko cần thiết).
Truyện bắt đầu với cảnh nhân vật tôi - nữ nhà văn trinh thám - được người bạn trai mà cô đang có quan hệ tình cảm buột miệng với cô "Anh đang bị đưa vào tầm ngắm đấy". Câu nói tưởng như vu vơ, cuối cùng cái cô nhận được lại là "Người yêu tôi đã bị người ta vứt ở đó như một đống rác". Đến khi đó, "tôi" mới nhận ra cô không hiểu gì, không biết gì về quá khứ, hiện tại cũng như những mối quan tâm khác của người mà cô đang có quan hệ - khá - gắn - bó. Với ý định biết đâu đây là cơ hội để hiểu thêm về anh, cô - dù không phải cảnh sát hay thám tử - lần dò những manh mối. Từ đó, cô nhận ra đấy không chỉ đơn thuần là tai nạn hay tư thù cá nhân đơn thuần. Đằng sau cái chết của Kawadu- bạn trai cô, là câu chuyện của 11 người, câu chuyện của 1 năm trước. Quá khứ hoá ra chưa bao giờ chịu ngủ yên, như cái bi đông kỷ vật cuối cùng của ai đó.
Mình luôn thích Keigo khi ông viết tập trung vào mặt tối của con người. Với Án mạng 11 chữ, ông đặt các nhân vật vào tình huống khiến hành động của họ khó định đoạt, đánh giá là đúng hay sai, hay thế nào là đúng hơn. Nó chỉ còn đơn giản là lựa chọn tốt nhất mà bản thân họ thấy. Ngay cả từng mối quan hệ được ông đưa ra trong truyện, từ mối quan hệ đầu tiên giữa "tôi" - Kawadu - Fuyuko, giữa phu nhân Yumi - giám đốc Yamamori, Shiduko - Kanei - Takemoto, mỗi lựa chọn quan hệ đều chỉ vì mục đích cá nhân, vì ích kỷ của bản thân mà chọn lựa.
Với tiền đề không phân định đúng - sai, tốt - xấu, Keigo cũng mang đến cho người đọc cái kết theo đúng tiến trình đó. Cái kết mà ai cũng có tội, ai cũng vô tội. Ai cũng vừa bị phán xét bởi chính lương tâm, nhưng không ai bị pháp luật sờ gáy, chỉ có toà án cao nhất là cái - chết. Thế mới thấy cái tài của Keigo khi ngay từ đầu truyện ông đã cài câu "Vì em nghĩ chủ ý sát nhân xét cho cùng cũng giống quan điểm sống thôi". Vì giống như quan điểm sống, nên nếu quan điểm sống của thủ phạm là việc đó là nên làm thì liệu có phải cứ chọn con đường của sát nhân là sai? Câu trả lời nằm ở quan điểm của mỗi người đọc, đó là thứ Keigo luôn dành tặng cho độc giả trong mỗi truyện của ông.
Tất nhiên, xét về trinh thám, truyện không quá bất ngờ. Người đọc dễ nhận ra mánh khoé, cũng như ai là hung thủ khá sớm. Điểm cộng là truyện ngắn, câu từ được ông dùng ngắn gọn, đi vào trọng tâm. Các tình tiết không dư thừa khiến nhịp truyện tránh rườm rà. Do truyện dễ đoán nên cũng không nhiều cú twist khiến người đọc bất ngờ, nhưng khiến truyện mang phong vị của trinh thám cổ điển. Việc miêu tả cách sống đơn độc, khá bàng quan của người Nhật cũng góp phần vào tính chặt chẽ của truyện.
LiênThi thể Kawadu Masayuki, một nhà văn tự do được phát hiện ở vịnh Tokyo. Trước đó hai ngày anh ta đã có cảm giác rằng mình sắp bị giết và kể với bạn gái nỗi lo của mình. Được cảnh sát đến nhà báo rằng Kawadu Masayuki bị người ta sát hại rồi thả trôi, chỏng chơ như rác, đau buồn trước cái chết của người yêu, nữ nhà văn lao vào tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô không ngờ rằng chuyện này đã dẫn cô đến chỗ tìm hiểu về một vụ đắm tàu vào mùa hè năm trước mà Kawadu Masayuki là một trong số mười một người trên tàu. Hôm đó, vì thời tiết xấu, con tàu bị lật dẫn đến việc một thành viên của đoàn du lịch chết đuối. Trong quá trình điều tra, nữ nhà văn liên tục bị đe dọa dừng việc điều tra lại, trong khi có thêm hai người nữa trong chuyến tàu năm đó bị sát hại. Ẩn sau vụ tai nạn đó có thể là một bí mật liên quan đến cái chết của người mình yêu, nữ nhà văn quyết tâm theo đuổi vụ án này đến cùng.
HNMình sẽ viết review về quyển này nhanh như cách mình đọc nó vậy. Quyển này tác giả cũng không lồng quá nhiều tâm lí của nhân vật vào, mọi chuyện cứ đẩy tưởng chừng trôi chảy mà có quá nhiều thứ vô lí ấy. Mình đang expect là mười một chữ kia nó thật plot hay như nào đó nhưng rồi không như mong đợi lắm. Đọc đến đoạn tâm trạng lúc ngắm biển mình thấy quen thuộc với mình. Đúng như vậy mà, tâm trạng của bạn sẽ luôn quyết định cảnh vật xung quanh. À, người đi cùng bạn cũng quyết định đến cảm xúc của bạn nữa. :)) Quyển này na ná quyển “Tên của trò chơi là bắt cóc”, motips nhân vật y vậy, ai cũng có thể là nạn nhân, ai cũng có thể là hung thủ. :)) Thông điệp duy nhất của quyển này chính là đoạn kết, mình nghĩ vậy, đoạn kết truyện của ông này lúc nào cũng có thể đọng lại 1 chút. Có những thứ nên buông bỏ, đau thương hay bi kịch càng kéo dài thì càng đau khổ. Dù cho bạn cứ ôm lấy đau khổ vào mình, thì cuộc sống này vẫn cứ luôn tiếp diễn mà thôi. Vậy cho nên, cứ buồn, thì đi ngủ cũng là một cách để buông bỏ á.
GigiKhi đọc vài review của các bạn đọc trước, bảo rằng cuốn này có tính trinh thám cao hơn các cuốn trước, có twist nhẹ và ngắn gọn súc tích hơn. Thật ra mình cũng kỳ vọng rất nhiều vì trông chờ một khái niệm gì đó mới. Nhưng sau khi hoàn thành cuốn sách này, mình cảm thấy mình không đạt được đến sự rung động như những cuốn sách tâm lý xã hội trước đó.
Câu chuyện đơn giản chỉ là một loạt nhân vật bị giết, và những vụ án đó dẫn nhân vật "tôi" - nữ nhà văn viết truyện trinh thám - đã lần về quá khứ một năm trước đó và tìm ra điểm đáng ngờ trong một vụ đắm tàu mà các nạn nhân đều đã từng cùng tham gia. Từ đây, cô lần lượt tìm đến các manh mối quan trọng phơi bày ra sự thật năm đó, và lý giải cho những cái chết hiện tại.
Khi biết câu chuyện này được viết vào những năm 87, tức là hơn 30 tuổi đời, mình cực kỳ trông chờ vào những bầu không khí cổ xưa một tí, hoặc giả có điểm gì đó đặc biệt. Nhưng khá thất vọng là hầu như câu chuyện không được "đậm đà" như những cuốn sách khác. Tuy cái twist kết thúc cũng xem như một điểm nhấn hay, một cú xoay đẹp, nhưng những nét độc đáo riêng biệt trong phong cách của tác giả như diễn biến nội tâm, hay vẻ đẹp tàn nhẫn của sự ray rứt trong tâm hồn nhân vật ít được thể hiện trong tác phẩm này. Có vẻ như đây là một trong những tác phẩm thời kỳ đầu là minh chứng cho quãng đường đi tìm sự đặc biệt riêng biệt trong phong cách viết của tác giả.
Nếu so sánh với những cuốn sách đã được xuất bản, mình giành cảm tình ít hơn cho cuốn sách này. Nói như vậy không có nghĩa đây là một câu chuyện dở, hay nói cách khác, đây là một câu chuyện hoàn chỉnh về mặt logic và diễn biến, nhưng hoàn toàn thiếu vắng sắc màu cảm xúc mãnh liệt thường thấy. Sau khi đọc Án Mạng Mười Một Chữ, mình càng tự tin khẳng định phong cách dẫn truyện theo hướng tâm lý xã hội vẫn phù hợp nhất với lối viết đầy xúc cảm của Keigo.
Mai AnnaNếu ai là fan của truyện trinh thám, đặc biệt là trinh thám Nhật Bản thì đương nhiên là không lạ gì truyện của bác Keigo nữa. ÁN MẠNG MƯỜI MỘT CHỮ lại là một siêu phẩm nữa mới được Nhã Nam phát hành trong năm nay. Vẫn là cốt truyện độc đáo, cách bóc trần tâm lí nhân vật, và những cú plot twist đi vào lòng người.
Riêng ở quyển này thì mình rất thích cách bác Keigo xây dựng tuyến nhân vật, đa dạng hơn nhiều. Song có lẽ vì dung lượng truyện hơi ngắn (chỉ gần 300 trang) nên dù vậy, nội tâm của nhân vật lại không được khai thác và đào sâu.
Truyện thì vẫn rất hay, bánh cuốn cực kì, vì mình ngồi đọc một lèo hết cả buổi tối, kiểu phải đọc để xem là bác Keigo lại bẻ lái ra sao? Nhưng cũng chính vì sự kì vọng, với một fan đã đọc kha khá tác phẩm trước của bác thì ÁN MẠNG MƯỜI MỘT CHỮ còn phần nào thiếu logic, khi nhân vật chính chỉ là một nhà văn bình thường nhưng lại bạo gan và cũng suy luận như thần; còn cảnh sát thì: “alo alo chúng tôi không biết gì hết nha!”
nguyễn thị ngaLúc mới ra sách, mình cũng băn khoăn có nên mua hay không, có nhiều bạn bảo không hay, nhưng cuối cùng mình vẫn quyết định rước em ấy về. Có thể nhiều người không hài lòng về bố cục câu chuyện khá cổ điển, và giọng văn khác lạ của tác giả Keigo, người từng được tung hô ở các tác phẩm như Ảo Dạ hay Bạch Dạ Hành. Tuy nhiên, xét về các chi tiết như góc nhìn, thủ thuật hay cú đánh lừa đọc giả thì Keigo làm rất tốt. Bên trong quyển sách này, các bạn vẫn nhận ra được tính chất đặc biệt trong thể loại trinh thám của ông, điển hình là bộ não phân bổ vai trò nhân vật. Khi ai đó xuất hiện, một cái tên thôi, cũng được ông giao cho vai trò gì đó trong vụ án, nếu không đoán được thì vụ án sẽ rơi vào bế tắc hoặc phán đoán chưa đầy đủ, dễ sai lầm. Vụ án này không có lấy một khe hở, thiên một chút về tâm lý nhân vật, hãy đọc kỹ các phần độc thoại sẽ thấy điều đó. Tính nhân văn vẫn hiện hữu rõ ràng và khiến nhiều người phải suy ngẫm về đúng sai trong xã hội.
Vuong BaoQuyển sách này thực sự đã vượt ngoài những gì mình mong đợi.
Câu chuyện mở đầu bằng một vụ án thảm khốc. Nhân vật "tôi" sau khi biết người đó là bạn trai mình, cô đã quyết tâm điều tra về cái chết này cùng người bạn thân của cô - Hagio Fuyuko. Trong quá trình điều tra, nhân vật "tôi" lần lượt tìm gặp những người có liên quan đến một sự kiện năm xưa, cô cho rằng sự kiện đó liên quan đến cái chết của bạn trai mình. Nhưng rồi những người liên quan lần lượt bị sát hại. Liệu ai là hung thủ? Và nhân vật "tôi" cùng người bạn của mình có tìm ra nguyên nhân của vụ án này?
Một cuốn sách vô cùng đáng đọc với các fan trinh thám.
Hoàng MannMình... không thốt nổi nên lời với quyển sách này. Nó vượt quá cả kì vọng của mình. ⠀
⠀
Nhân vật "tôi" không được đề cập đến tên kể qua góc nhìn của cô cuộc điều tra cái chết của người yêu mình. Trước tiên mình cần nói về giọng văn của cuốn sách này. Liên quan đến người yêu nhưng mình không cảm nhận được tình cảm của cô với người yêu mình (là anh Kawadu), cách cô nói về Kawadu có gì đó rất bâng quơ, hờ hững, cái cô hứng thú là điều tra cái chết của anh thôi. Nếu không liên tục lặp lại chữ "người yêu" thì khó mà nhận ra mối quan hệ tình cảm của hai nhân vật này. Ngược lại với cách nói thản nhiên, lạnh lùng về người yêu, mối quan hệ thân thiết giữa "tôi" và người bạn thân Fuyuko lại thấm đẫm tình cảm. Người đọc dễ dàng cảm nhận được "tôi" yêu quý Fuyuko thế nào, và Fuyuko đã quan tâm, chăm sóc "tôi" ra sao khi người yêu "tôi" chết. Thậm chí, trong suốt quá trình cuộc điều tra, Fuyuko đã giúp đỡ "tôi" rất nhiều, cô nhắng nhít, có ích với nhiều mối quan hệ với tư cách là một biên tập viên. Cô đi theo "tôi" tới mọi cuộc gặp mặt những nghi phạm tiềm năng, cùng "tôi" trải qua những cảm xúc khi nghe tin có án mạng mới. ⠀
⠀
Về vụ án, mới đầu chưa có gì đặc biệt về cái chết của anh nhà văn Kawadu. Nhưng "tôi" dễ dàng tìm ra một đường dây liên hệ anh tới một nghi phạm khác có liên quan, và từ đó là một loạt các nghi phạm xuất hiện, tất cả (kể cả Kawadu) đều có dính líu vào một sự việc nghiêm trọng xảy ra trong quá khứ. Dường như có ai đó đang trừ khử những người liên quan tới vụ việc này. Quan trọng là "tôi" phải tìm ra bản chất sự việc đó diễn ra như thế nào, rồi mới biết được kẻ khả nghi nhất là ai. Những chương đầu xảy ra rất chậm rãi, đều đều, giọng văn gần như vô cảm, khách quan, "tôi" không đứng ở góc nhìn chủ quan, mặc dù là người kể lại câu chuyện. Cô nhìn nhận sự việc từ nhiều góc độ, phân tích các phương án khả thi và không do dự thực hiện chúng. Cô chắp ghép các manh mối, nhưng đến cuối cùng vẫn còn quá nhiều ẩn số chưa giải thích được. ⠀
Uyên ThưTrruyện có kết cấu đơn giản, đa phần từ 1 góc nhìn duy nhất, và dòng thời gian trong truyện cũng xuôi chiều, ko quá phức tạp....mạch truyện vừa phải, ko dồn dập, cũng ko quá rề rà....twist và thủ thuật đánh lừa đơn giản (với bạn đọc chuyên trinh thám thì có lẽ được nửa truyện đã suy luận hoặc bằng linh cảm đoán ra chân tướng thủ phạm)....có thể nói là 1 cách dựng bố cục và viết khá an toàn của Keigo....sở trường khắc họa chiều sâu tâm lý nhân vật cũng ko đc vận dụng trong tác phẩm này, khiến nó đúng chất 1 tiểu thuyết trinh thám giải trí đơn thuần....nét khác biệt của Keigo chỉ đến ở những câu hỏi đọng lại ở đoạn cuối truyện, về lằn ranh giữa đúng và sai, giữa thiện và ác, và về những bất công tồn tại vĩnh hằng trong thế giới này....cùng với cái kết chẳng giống ai, khiến 1 tiểu thuyết trinh thám giải trí của Keigo cũng phải mang màu sắc khác lạ so với những tiểu thuyết cùng loại khác
XùMột trong những quyển trinh thám mà mình rất thích. Nhân vật chính là một nữ nhà văn trinh thám đi điều tra cái chết của bạn trai mình. Quá trình điều tra tiếp tục dẫn đến những án mạng khó hiểu và tất cả nạn nhân và nghi phạm đều liên quan đên một tai nạn du lịch bất thường trước đây khiến một người tử vong... Truyện này viết vào giai đoạn đầu của Keigo. Dung lượng mỏng dễ đọc, thuần tuý điều tra suy luận, không khó nhận ra có ảnh hưởng của Agatha Christie. Nhưng Keigo vẫn thể hiện được tài năng trong việc xếp đặt các tình tiết khéo léo và đầy bất ngờ cho đến những trang cuối. Tuy chưa đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc như những tác phẩm sau này nhưng truyện cũng cho thấy sự ích kỉ, thâm hiểm tồn tại ở con người. Đời luôn có những kẻ vì lợi ích bản thân mà sẵn sàng hy sinh người khác làm chốt thí, còn mình thì ung dung phủi tay. Kết cục của truyện đúng chất Keigo, tuỳ độc giả sẽ có cảm nhận của riêng mình. Đây không phải tác phẩm tiêu biểu của ông nhưng mình thấy thú vị, đọc đổi vị khá ok.
Hoàng MannChính từ lúc họ đồng ý cùng nhau giữ bí mật thì họ đã mãi ở trên cùng một con thuyền rồi.
Một tác phẩm rất khác với những tác phẩm mình đã đọc của Keigo. Đoạn đầu đã thấy dáng dấp của Agatha Christie trong “Vụ ám sát ông Roger Ackroyo” nên mình cứ đoán chắc hẳn hung thủ đứng đằng sau mọi chuyện là nhân vật “tôi”hoặc bạn của cô ấy là Fuyuko mà thôi. Người có vẻ đứng ngoài mọi chuyện và không thể nghi ngờ nhất thì chính là trùm cuối. Và ít ra thì suy đoán của mình cũng đúng phân nửa.
Mình thích cách kể chuyện lôi cuốn của Keigo trong tác phẩm này. Xây dựng cốt truyện và kết thúc khá thoả mãn người đọc. Mọi chi tiết được hé lộ từng chút một khơi gợi sự tò mò và khi tất cả được phơi bày thì cũng có những cú twist khá bất ngờ. Nhưng đến cuối thì vẫn không biết tại sao giám đốc Yamamori lại muốn Takemato chết. Tuy nhiên rồi sau tất cả thì điều đó có còn quan trọng không khi những người đã mất cũng không thể sống lại được nữa. “Có thể họ sẽ để tâm đến cái gọi là “điều đúng đắn”, mà lựa chọn con đường thứ ba. Rồi họ sẽ biện minh. Rằng ấy chỉ vì con người vốn là sinh vật yếu đuối.”
Min xùMột quyển sách rất hay. Nhân vật chính là một nữ nhà văn trinh thám đi điều tra cái chết của bạn trai mình. Quá trình điều tra tiếp tục dẫn đến những án mạng khó hiểu và tất cả nạn nhân và nghi phạm đều liên quan đên một tai nạn du lịch bất thường trước đây khiến một người tử vong... Truyện này viết vào giai đoạn đầu của Keigo. Dung lượng mỏng dễ đọc, thuần tuý điều tra suy luận, không khó nhận ra có ảnh hưởng của Agatha Christie. Nhưng Keigo vẫn thể hiện được tài năng trong việc xếp đặt các tình tiết khéo léo và đầy bất ngờ cho đến những trang cuối. Tuy chưa đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc như những tác phẩm sau này nhưng truyện cũng cho thấy sự ích kỉ, thâm hiểm tồn tại ở con người. Đời luôn có những kẻ vì lợi ích bản thân mà sẵn sàng hy sinh người khác làm chốt thí, còn mình thì ung dung phủi tay. Kết cục của truyện đúng chất Keigo, tuỳ độc giả sẽ có cảm nhận của riêng mình. Đây không phải tác phẩm tiêu biểu của ông nhưng mình thấy thú vị, đọc đổi vị khá ok.
Bảo BảoHigashino Keigo quả thật không khiến mình khỏi bất ngờ vì luôn khiến bạn đọc khám phá ra được cái gì đó mới mẻ trong các tác phẩm của mình. Kiểu như mỗi lần gặp lại là lại phát hiện ra một tài lẻ hay cái gì đó mà mình chưa khám phá hết về con người đó mặc dù có quen biết nhau, chơi với nhau ý. Phải cảm ơn Nhã Nam đã phát hành quyển Án mạng mười một chữ này để mình biết thêm về con đường sáng tác của tác giả. Án mạng mười một chữ được xuất bản lần đầu vào năm 1987, có nghĩa là cách đây hơn 30 năm. Có thể nói nhờ Án mạng mười một chữ mà mình mới biết rằng cách đây 30 năm tác giả cũng có phần nào học hỏi, ảnh hưởng phong cách của “dì Tha” (Agatha Christine) nhưng cùng với thời gian, sau khi đã đọc các tác phẩm của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam thì mình thấy tác giả đã có sự thay đổi, chuyển hướng, định hình phong cách sáng tác, tạo ra dấu ấn riêng của mình. Án mạng mười một chữ mở đầu bằng lời tâm sự “hình như ai đó đang muốn giết anh” của “người yêu” một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám. Ít lâu sau, anh ta bị sát hại tàn nhẫn. Chính lời tâm sự đó đã khiến nhà văn viết truyện trinh thám quyết tâm tựmình điều tra cái chết của anh. Cái chết tiếp tục xảy đến bởi hung thủ không ngừng tiếp tục ra tay. Sự thật tàn khốc nào sẽ được phơi bày. Án mạng mười một chữ có nét giống “Mười người da đen nhỏ” của Dì Tha. Nó mang phong cách kiểu trinh thám cổ điển, thuần trinh thám nên mình thấy rất khác so với các sáng tác sau này mà mình đã được đọc của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam. Tác phẩm đưa mình trở về trinh thám thời kỳ đầu khi dựa vào sự suy luận, truy tìm chứng cứ, từng bước từng bước điều tra tới khi sự việc cuối cùng mới được phơi bày ở những trang cuối cùng, thật sự lôi cuốn, hấp dẫn và ngã ngửa bởi cái kết bất ngờ (giống kiểu của dì Tha). Trong cùng một hoàn cảnh, sự việc, ranh giới giữa thiện ác thật mong manh. Tuỳ từng góc nhìn mà có thể nhận định việc lựa chọn xử lý như thế là tốt hay xấu. Công nhận mỗi lần đọc Keigo là lại thấy một Keigo có cái gì đó khác mà mình chưa khám phá ra hết về các sáng tác của tác giả.
Bảo BảoÁn mạng mười một chữ có nét giống “Mười người da đen nhỏ” của Dì Tha. Nó mang phong cách kiểu trinh thám cổ điển, thuần trinh thám nên mình thấy rất khác so với các sáng tác sau này mà mình đã được đọc của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam. Cuốn này đưa mình trở về trinh thám thời kỳ đầu khi dựa vào sự suy luận, truy tìm chứng cứ, từng bước từng bước điều tra tới khi sự việc cuối cùng mới được phơi bày ở những trang cuối cùng, thật sự lôi cuốn, hấp dẫn và ngã ngửa bởi cái kết bất ngờ. Trong cùng một hoàn cảnh, sự việc, ranh giới giữa thiện ác thật mong manh. Tuỳ từng góc nhìn mà có thể nhận định việc lựa chọn xử lý như thế là tốt hay xấu. Công nhận mỗi lần đọc Keigo là lại thấy một Keigo có cái gì đó khác mà mình chưa khám phá ra hết về các sáng tác của tác giả mà :)))
Dương#Review
Tác phẩm: Án mạng mười một chữ.
Tác giả: Higashino Keigo.
Đây là một tác phẩm rất lâu rồi của Keigo, được viết vào những năm 80 của thế kỷ trước, nên bối cảnh cũng như khoa học công nghệ của thời đó khác hẳn bây giờ. Vì vậy, chứng cứ cũng như vụ án cũng diễn ra theo một cách rất cổ điển.
Mở đầu câu chuyện là một người chết trên hòn đảo xa lạ, vì lý do tai nạn. Nhưng có người không tin điều đó, và họ trả thù những người đi chung chuyến tàu ra đảo đó. Một motip rất quen thuộc.
Điều đáng nói là, ai là hung thủ? Thật sự đây là một tác phẩm khó có thể nào đoán được hung thủ thật sự, chúng ta chỉ có thể ngờ ngợ, có thể và có thể. Chứ suy luận ra chân tướng sự việc thì khá khó, manh mối rất nhỏ, và mơ hồ, đôi khi đó là chứng cử ngoại phạm có gì mâu thuẫn không chẳng hạn.
Và cuối cùng, kẻ thủ ác là ai? Tôi nghĩ rằng việc tìm ra kẻ thủ ác không quan trọng. Tác phẩm này tuyệt hay ở chỗ lột tả được bản chất vô cảm, gian ác của con người. Tất cả đều hèn nhát, ác độc, đạo lý và sống vì bản thân mình. Điều đó tạo nên "án mạng mười một chữ", hay cũng tình cờ là vụ án mười một người.
Nhân chi sơ, tính bản ác. Tôi vẫn thiên về thuyết này hơn "tính bản thiện".
Đánh giá: 7/10đ.
Han Linh Mình... không thốt nổi nên lời với quyển sách này. Nó vượt quá cả kì vọng của mình. ⠀
⠀
Nhân vật "tôi" không được đề cập đến tên kể qua góc nhìn của cô cuộc điều tra cái chết của người yêu mình. Trước tiên mình cần nói về giọng văn của cuốn sách này. Liên quan đến người yêu nhưng mình không cảm nhận được tình cảm của cô với người yêu mình (là anh Kawadu), cách cô nói về Kawadu có gì đó rất bâng quơ, hờ hững, cái cô hứng thú là điều tra cái chết của anh thôi. Nếu không liên tục lặp lại chữ "người yêu" thì khó mà nhận ra mối quan hệ tình cảm của hai nhân vật này. Ngược lại với cách nói thản nhiên, lạnh lùng về người yêu, mối quan hệ thân thiết giữa "tôi" và người bạn thân Fuyuko lại thấm đẫm tình cảm. Người đọc dễ dàng cảm nhận được "tôi" yêu quý Fuyuko thế nào, và Fuyuko đã quan tâm, chăm sóc "tôi" ra sao khi người yêu "tôi" chết. Thậm chí, trong suốt quá trình cuộc điều tra, Fuyuko đã giúp đỡ "tôi" rất nhiều, cô nhắng nhít, có ích với nhiều mối quan hệ với tư cách là một biên tập viên. Cô đi theo "tôi" tới mọi cuộc gặp mặt những nghi phạm tiềm năng, cùng "tôi" trải qua những cảm xúc khi nghe tin có án mạng mới. ⠀
⠀
Về vụ án, mới đầu chưa có gì đặc biệt về cái chết của anh nhà văn Kawadu. Nhưng "tôi" dễ dàng tìm ra một đường dây liên hệ anh tới một nghi phạm khác có liên quan, và từ đó là một loạt các nghi phạm xuất hiện, tất cả (kể cả Kawadu) đều có dính líu vào một sự việc nghiêm trọng xảy ra trong quá khứ. Dường như có ai đó đang trừ khử những người liên quan tới vụ việc này. Quan trọng là "tôi" phải tìm ra bản chất sự việc đó diễn ra như thế nào, rồi mới biết được kẻ khả nghi nhất là ai. Những chương đầu xảy ra rất chậm rãi, đều đều, giọng văn gần như vô cảm, khách quan, "tôi" không đứng ở góc nhìn chủ quan, mặc dù là người kể lại câu chuyện. Cô nhìn nhận sự việc từ nhiều góc độ, phân tích các phương án khả thi và không do dự thực hiện chúng. Cô chắp ghép các manh mối, nhưng đến cuối cùng vẫn còn quá nhiều ẩn số chưa giải thích được. ⠀
H.anhBác Keigo đã quá nổi tiếng với những plot twist rồi và cuốn này cũng không ngoại lệ. Câu chuyện kể về một nữ nhà văn trinh thám và người yêu của cô ấy. Mọi chuyện bắt đầu khi anh người yêu bảo "Hình như ai đó đang muốn giết anh". Và rồi tất nhiên anh ta cũng chết và nữ nhà văn đã quyết định đi tìm sự thật cùng với sự hỗ trợ từ bạn mình. Án mạng được miêu tả sơ qua rất nhanh và điểm nhấn ở cuốn sách này chính là động cơ gây án, ở cuối còn có cả một cú plot twist nữa. Nhân vật chính - "tôi" cũng chính là nữ nhà văn được xây dựng khá hời hợi, không để lại nhiều ấn tượng nhưng cô lại thành công trong việc đánh lừa người đọc đến phút cuối. Motif quen thuộc trong phong cách hành văn nhưng mỗi khi đọc xong một cuốn sách của Keigo thì nó đều để lại trong tôi nhiều bất ngờ. Tuy là vậy nhưng truyện không quá cuốn như các tác phẩm khác của ông.
Minh MinhÁn mạng mười một chữ là một cuốn sách thuần về trinh thám, bao gồm các tình tiết, lập luận, điều tra được sắp xếp vô cùng logic, chặt chẽ. Truyện không có yếu tố thừa, diễn biến nhanh và chú trọng về các tình tiết, truyện có motip giống cuốn “Mười người da đen nhỏ” của Agatha Christie. Điều khiến cuốn sách trở nên hấp dẫn là bạn có thể suy đoán về phương thức, về thủ phạm nhưng tác giả vẫn khéo léo trong việc xây dựng nguyên nhân dẫn đến án mạng từ đó phản ánh các vấn đề trong xã hội. Đây là một trong những tác phẩm ra đời khá lâu, lúc tác giả còn đang định hình phong cách viết của mình, do đó cuốn sách không có chiều sâu bằng các tác phẩm ở hiện tại nhưng nó vẫn rất hay, nếu chỉ thuần về trinh thám thì đây là lựa chọn tuyệt vời. Chỉ có điểm trừ nhỏ xíu về việc có nhiều nhân vật nên cũng hơi khó nhớ nhưng nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đọc của bạn lắm đâu.
Mai MítHôm nay (27/3) ra đường mình cảm thấy sợ hãi thật sự, nhưng vì còn thẻ giảm giá Nhã Nam 30% nên vẫn liều mạng phóng ra hiệu sách Nhã Nam gần nhà, mua luôn 2 quyển mới phát hành (có đọc 1 review ngắn về Án Mạng mười một chữ, thấy phản ứng khá tích cực nên mình quyết định mua). ⠀
⠀
Chị bán hàng đáng yêu cực, cười bảo mình hôm nay là ngày cuối mở cửa, từ mai là đóng ngừng bán (may thật, thế mà mình định lần lữa mai mới đi). Chị còn hỏi mình có mua thêm gì không. Mình muốn lắm nhưng phải cưỡng lại vì không đủ ngân sách.
Vương TrangÁn mạng mười một chữ là một cuốn sách thuần về trinh thám, bao gồm các tình tiết, lập luận, điều tra được sắp xếp vô cùng logic, chặt chẽ. Truyện không có yếu tố thừa, diễn biến nhanh và chú trọng về các tình tiết, truyện có motip giống cuốn “Mười người da đen nhỏ” của Agatha Christie. Điều khiến cuốn sách trở nên hấp dẫn là bạn có thể suy đoán về phương thức, về thủ phạm nhưng tác giả vẫn khéo léo trong việc xây dựng nguyên nhân dẫn đến án mạng từ đó phản ánh các vấn đề trong xã hội. Đây là một trong những tác phẩm ra đời khá lâu, lúc tác giả còn đang định hình phong cách viết của mình, do đó cuốn sách không có chiều sâu bằng các tác phẩm ở hiện tại nhưng nó vẫn rất hay, nếu chỉ thuần về trinh thám thì đây là lựa chọn tuyệt vời. Chỉ có điểm trừ nhỏ xíu về việc có nhiều nhân vật nên cũng hơi khó nhớ nhưng nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đọc của bạn lắm đâu.
Hoang HaÁn mạng mười một chữ có nét giống “Mười người da đen nhỏ” của Dì Tha. Nó mang phong cách kiểu trinh thám cổ điển, thuần trinh thám nên mình thấy rất khác so với các sáng tác sau này mà mình đã được đọc của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam. Cuốn này đưa mình trở về trinh thám thời kỳ đầu khi dựa vào sự suy luận, truy tìm chứng cứ, từng bước từng bước điều tra tới khi sự việc cuối cùng mới được phơi bày ở những trang cuối cùng, thật sự lôi cuốn, hấp dẫn và ngã ngửa bởi cái kết bất ngờ. Trong cùng một hoàn cảnh, sự việc, ranh giới giữa thiện ác thật mong manh. Tuỳ từng góc nhìn mà có thể nhận định việc lựa chọn xử lý như thế là tốt hay xấu. Công nhận mỗi lần đọc Keigo là lại thấy một Keigo có cái gì đó khác mà mình chưa khám phá ra hết về các sáng tác của tác giả mà :))).
MinNhân vật chính là một nữ nhà văn trinh thám đi điều tra cái chết của bạn trai mình. Quá trình điều tra tiếp tục dẫn đến những án mạng khó hiểu và tất cả nạn nhân và nghi phạm đều liên quan đên một tai nạn du lịch bất thường trước đây khiến một người tử vong...
Truyện này viết vào giai đoạn đầu của Keigo. Dung lượng mỏng dễ đọc, thuần tuý điều tra suy luận, không khó nhận ra có ảnh hưởng của Agatha Christie. Nhưng Keigo vẫn thể hiện được tài năng trong việc xếp đặt các tình tiết khéo léo và đầy bất ngờ cho đến những trang cuối. Tuy chưa đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc như những tác phẩm sau này nhưng truyện cũng cho thấy sự ích kỉ, thâm hiểm tồn tại ở con người. Đời luôn có những kẻ vì lợi ích bản thân mà sẵn sàng hy sinh người khác làm chốt thí, còn mình thì ung dung phủi tay.
Kết cục của truyện đúng chất Keigo, tuỳ độc giả sẽ có cảm nhận của riêng mình. Đây không phải tác phẩm tiêu biểu của ông nhưng mình thấy thú vị, đọc đổi vị khá ok.
Trần LinhQuyển sách thuần trinh thám không có hương sắc tâm lý và là sự kết hợp từ các tác phẩm:
Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương đông.
Kỳ nghỉ hè của Poirot.
Mười người da đen nhỏ.
Lần đầu đọc sách trinh thám mà mình đoán đc hung thủ luôn, khá bất ngờ.
Phương NguyênÁn mạng mười một chữ là một cuốn sách thuần về trinh thám, bao gồm các tình tiết, lập luận, điều tra được sắp xếp vô cùng logic, chặt chẽ. Truyện không có yếu tố thừa, diễn biến nhanh và chú trọng về các tình tiết, truyện có motip giống cuốn “Mười người da đen nhỏ” của Agatha Christie. Điều khiến cuốn sách trở nên hấp dẫn là bạn có thể suy đoán về phương thức, về thủ phạm nhưng tác giả vẫn khéo léo trong việc xây dựng nguyên nhân dẫn đến án mạng từ đó phản ánh các vấn đề trong xã hội. Đây là một trong những tác phẩm ra đời khá lâu, lúc tác giả còn đang định hình phong cách viết của mình, do đó cuốn sách không có chiều sâu bằng các tác phẩm ở hiện tại nhưng nó vẫn rất hay, nếu chỉ thuần về trinh thám thì đây là lựa chọn tuyệt vời. Chỉ có điểm trừ nhỏ xíu về việc có nhiều nhân vật nên cũng hơi khó nhớ nhưng nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đọc của bạn lắm đâu.
BossHigashino Keigo quả thật không khiến mình khỏi bất ngờ vì luôn khiến bạn đọc khám phá ra được cái gì đó mới mẻ trong các tác phẩm của mình. Kiểu như mỗi lần gặp lại là lại phát hiện ra một tài lẻ hay cái gì đó mà mình chưa khám phá hết về con người đó mặc dù có quen biết nhau, chơi với nhau ý.
Phải cảm ơn Nhã Nam đã phát hành quyển Án mạng mười một chữ này để mình biết thêm về con đường sáng tác của tác giả.
Án mạng mười một chữ được xuất bản lần đầu vào năm 1987, có nghĩa là cách đây hơn 30 năm. Có thể nói nhờ Án mạng mười một chữ mà mình mới biết rằng cách đây 30 năm tác giả cũng có phần nào học hỏi, ảnh hưởng phong cách của “dì Tha” (Agatha Christine) nhưng cùng với thời gian, sau khi đã đọc các tác phẩm của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam thì mình thấy tác giả đã có sự thay đổi, chuyển hướng, định hình phong cách sáng tác, tạo ra dấu ấn riêng của mình.
Án mạng mười một chữ mở đầu bằng lời tâm sự “hình như ai đó đang muốn giết anh” của “người yêu” một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám. Ít lâu sau, anh ta bị sát hại tàn nhẫn. Chính lời tâm sự đó đã khiến nhà văn viết truyện trinh thám quyết tâm tự mình điều tra cái chết của anh. Cái chết tiếp tục xảy đến bởi hung thủ không ngừng tiếp tục ra tay. Sự thật tàn khốc nào sẽ được phơi bày.
Án mạng mười một chữ có nét giống “Mười người da đen nhỏ” của Dì Tha. Nó mang phong cách kiểu trinh thám cổ điển, thuần trinh thám nên mình thấy rất khác so với các sáng tác sau này mà mình đã được đọc của Keigo đã được phát hành ở Việt Nam.
Tác phẩm đưa mình trở về trinh thám thời kỳ đầu khi dựa vào sự suy luận, truy tìm chứng cứ, từng bước từng bước điều tra tới khi sự việc cuối cùng mới được phơi bày ở những trang cuối cùng, thật sự lôi cuốn, hấp dẫn và ngã ngửa bởi cái kết bất ngờ (giống kiểu của dì Tha). Trong cùng một hoàn cảnh, sự việc, ranh giới giữa thiện ác thật mong manh. Tuỳ từng góc nhìn mà có thể nhận định việc lựa chọn xử lý như thế là tốt hay xấu.
Công nhận mỗi lần đọc Keigo là lại thấy một Keigo có cái gì đó khác mà mình chưa khám phá ra hết về các sáng tác của tác giả.