YonChà, còn về quyển này thì nó khá là đơn giản . Viết qua lời kể của một đứa trẻ. Khi đọc phần đầu, mình suýt định bỏ dở vì đọc hơi nhàm, cảm giác đọc giống như sách cho thiếu nhi ấy. Nhưng mình quyết định đọc tiếp vì biết đâu về sau nó lại hay. Và đoạn sau hay thật ạ. Mình chẳng muốn buông xuống tẹo nào.
Từ lời kể của một cô bé 11 tuổi, cuộc sống vừa đẹp lại vừa tràn ngập đau đớn. Cô bé chạu trốn khỏi ngôi nhà có người cha bạo lực, rượu chè với mong muốn rằng chị gái mình sẽ không bị đánh. Nhưng cô bé quá ngây thơ, bước ra khỏi căn nhà ấy là thế giới tàn nhẫn hơn cô bé tưởng. Bị bỡ ngỡ và sợ hãi ngay từ những giây phút đầu tiên nhưng em vẫn mạnh mẽ bước tiếp, kiên cường đến phát sợ.
“Chỉ trong một ngày em đã nhìn thấy nhiều người hơn những gì em từng thấy từ nhỏ đến giờ. Nhưng chẳng ai đoái hoài đến chúng ta cả.
Chúng ta đang hiện hữa sờ sờ.
Nhưng lại như người vô hình.”
Đơn giản nhưng lại ẩn chứa nhiều điều. Có những điều ta không biết, có những điều ta biết rồi nhưng vẫn cảm thấy xót xa.
“Chúa trời ắt hẳn ở cao quá và chúng ta chỉ như con giun với ngài. Vì thế chúng ta chết đói, ngài có lẽ chỉ cảm giác giống như chúng ta nhìn thấy đám giun chết kia thôi - có chút buồn, chứ không thảm thiết.”
LylySinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, tôi từng chứng kiến biết bao lần ba dùng bạo lực với mẹ. Tôi sợ những âm thanh ầm đùng mỗi tối, sợ tiếng chửi bới của ba, sợ tiếng đồ đạc bị đổ vỡ, sợ nhìn những vết bầm trên cơ thể mẹ… Tất cả những nỗi sợ đó ào ạt tràn về như giông tố ầm ào kéo đến khi tôi đọc cuốn sách Trên cây cầu đổ nát của Padma Venkatraman.
Cổ họng tôi nghẹn ứ, tim thắt lại khi nhìn thấy một gia đình có hoàn cảnh giống mình. Mẹ và chị em tôi cắn răng chịu đựng cho đến ngày chúng tôi trưởng thành. Nhưng cô bé Viji và Rukku thì không thể chịu đựng nổi nữa. Cô em gái Viji đã đưa người chị gái kém phát triển trí tuệ của mình bỏ trốn. Hai cô bé trốn khỏi địa ngục mà người cha tạo nên để đến với tự do dù phải đối mặt với cuộc sống không nhà, không ai nương tựa. Padma Venkatraman đã đặt ra một vấn đề nhức nhối: Trong xã hội có bao nhiêu đứa trẻ bị bạo hành, vô gia cư, đói nghèo… như thế.
Dõi theo từng trang truyện, tôi thương lắm sự cố gắng của những đứa trẻ cũng như những khó khăn mà các em phải gánh chịu trên hành trình tìm đến tự do. Cách kể tự nhiên và chân thật là ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi đến với thế giới của những đứa trẻ tội nghiệp như Viji, Rukku và hai cậu bé Arul, Muthu. Chúng sống tạm bợ dưới gầm cầu, nơi nghĩa địa ghê rợn, moi móc những đống rác hôi thối, bẩn thỉu để nhặt ve chai kiếm sống, chúng uống nước lã, ăn cầm hơi qua ngày… Chúng là những trái non nhưng không được chăm sóc nên héo úa, còi cọc đến tội nghiệp.
Bên cạnh cái hiện thực mà ta có thể bắt gặp ở Ấn Độ hay bất kỳ đất nước nào thì tác phẩm còn như một con thuyền chở nặng bao giá trị nhân văn. Đó là nghị lực, lòng quyết tâm, tình bạn, tình thân, lòng nhân ái, tự trọng,… Tất cả như tiếng sáo dìu dặt trầm bổng cuốn ta vào cốt truyện.
Tác phẩm Trên cây cầu đổ nát là một bản đàn có cả những nốt vui tươi và những đoạn trầm buồn. Nhưng đây chắc chắn là một quyển sách giàu cảm xúc và đong đầy tình thương mà Padma Venkatraman dành cho trẻ em. Trẻ em cần được yêu thương, vỗ về, chăm sóc, cần được đến trường. Đó là thông điệp lớn lao mà tác giả muốn gửi gắm đến các bậc cha mẹ và toàn xã hội. Đặc biệt, gia đình chính là cội rễ, cha mẹ cần sống vì con, yêu thương con để những tình trạng đáng tiếc không xảy ra.
PhngaLúc đọc tựa sách, tớ cứ nghĩ câu chuyện sẽ theo hướng creepy và phiêu lưu cơ, nhưng hóa ra đây lại là một câu chuyện vô cùng cảm động và nhân văn anh em ạ.
Tớ thích cách kể chuyện giản dị của tác giả, những tình huống đời thường chân thực với những người hiền lành nhân hậu và những kẻ xấu luôn rình rập, khiến cho bầu không khí truyện gần gũi và người đọc cũng dễ đồng cảm với số phận của những đứa trẻ vô gia cư hơn. Tớ cũng thích niềm tin, hi vọng và sự cố gắng nỗ lực tác giả gửi gắm vào câu chuyện, khi hai cô bé phải tự đối mặt và giải quyết những vấn đề của cuộc sống, từ cái ăn cái mặc, cho tới việc tin tưởng người lạ.
Những khó khăn mà 2 chị em cô bé Rukku phải trải qua khi quyết định rời bỏ căn nhà với người mẹ thương con nhưng cam chịu và người cha luôn đánh đập vợ con được tác giả kể lại rất chân thực. Viết về số phận những đứa trẻ lang thang trên đường phố, tác giả đã cho người đọc thấy được một đất nước Ấn Độ với nhiều vấn nạn từ trong gia đình tới ngoài xã hội, như bạo hành, trẻ em không được chăm sóc đầy đủ, bắt nạt, hệ thống y tế thiếu thốn,… Tuy thế, tình người ấm áp đã sưởi ấm sự giá lạnh trong lòng hai cô bé, thắp lên ngọn lửa hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Dù cuộc đời chẳng mấy khi diễn ra đúng như ta dự tính, nhưng ta vẫn phải học cách sống thật tốt và không ngừng tiến lên.
Với tớ thì mặc dù đây là một cuốn sách thiếu nhi, nhưng người lớn đọc thì lại có phần phù hợp hơn để có thể hiểu hết những điều tác giả muốn gửi gắm. Nếu anh em muốn tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, giàu tính nhân văn và hi vọng, đây sẽ là một cuốn thích hợp đó.
LeoTớ thích cách kể chuyện giản dị của tác giả, những tình huống đời thường chân thực với những người hiền lành nhân hậu và những kẻ xấu luôn rình rập, khiến cho bầu không khí truyện gần gũi và người đọc cũng dễ đồng cảm với số phận của những đứa trẻ vô gia cư hơn. Tớ cũng thích niềm tin, hi vọng và sự cố gắng nỗ lực tác giả gửi gắm vào câu chuyện, khi hai cô bé phải tự đối mặt và giải quyết những vấn đề của cuộc sống, từ cái ăn cái mặc, cho tới việc tin tưởng người lạ.
Những khó khăn mà 2 chị em cô bé Rukku phải trải qua khi quyết định rời bỏ căn nhà với người mẹ thương con nhưng cam chịu và người cha luôn đánh đập vợ con được tác giả kể lại rất chân thực. Viết về số phận những đứa trẻ lang thang trên đường phố, tác giả đã cho người đọc thấy được một đất nước Ấn Độ với nhiều vấn nạn từ trong gia đình tới ngoài xã hội, như bạo hành, trẻ em không được chăm sóc đầy đủ, bắt nạt, hệ thống y tế thiếu thốn,… Tuy thế, tình người ấm áp đã sưởi ấm sự giá lạnh trong lòng hai cô bé, thắp lên ngọn lửa hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Dù cuộc đời chẳng mấy khi diễn ra đúng như ta dự tính, nhưng ta vẫn phải học cách sống thật tốt và không ngừng tiến lên.
Với tớ thì mặc dù đây là một cuốn sách thiếu nhi, nhưng người lớn đọc thì lại có phần phù hợp hơn để có thể hiểu hết những điều tác giả muốn gửi gắm. Nếu anh em muốn tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, giàu tính nhân văn và hi vọng, đây sẽ là một cuốn thích hợp đó.
Han LinhNếu ai muốn đọc một câu chuyện đầy cảm hứng nhân đạo nhưng song hành cùng với đó cũng là sự đau khổ, sự tuyệt vọng của những đứa trẻ lang thang trên đất nước Ấn Độ, Trên cây cầu đổ nát chính là cuốn sách dành cho bạn rồi. Tớ biết cuốn này nhờ các bạn booktube nước ngoài, trùng hợp ghê lại có bản dịch của Huy Hoàng bookstore thế này thì quất ngay không chần chừ ha.
Trên cây cầu đổ nát với hai nhân vật chính là hai chị em Ruku và Viji, có lẽ tuổi thơ của chúng sẽ đẹp hơn bao nhiêu nếu không phải chịu dày vò tủi nhục với đòn roi của người cha vũ phu nghiện rượu. Cũng bởi vì thế, Ruku và Viji quyết tâm lên đường bỏ trốn. Hành trình của hai chị em là một hành trình khó khăn, thiếu thốn và tuyệt vọng, số tiền hai đứa nhỏ mang trong người cũng chỉ đủ để cầm cự cho vài ngày. Tưởng đâu lên thành phố Rukku và Viji sẽ là sự giải thoát nhưng không, một lần nữa hai chị em lại phải đối mặt với những khốn khổ khác của số phận trẻ vô gia cư.
Vì là văn chương viết cho thiếu nhi nên Trên cây cầu đổ nát được tác giả viết với ngôn từ đơn giản, không hoa mĩ nhưng lại khắc họa được phần nào những tuyệt vọng mà hai chị em Viji và Ruku phải gánh chịu. Chúng ta không thể nào mà tưởng tượng ra được cuộc sống bên rìa xã hội của những đứa trẻ vô gia cư như thế nào cho đến khi đọc cuốn sách này. Tuổi nhỏ nhưng hai chị em đã phải làm việc, dù là những công việc khó nhằn nhất và không thích hợp đối với một đứa trẻ. Ngoài những túng thiếu vật chất chỗ ăn ở, chúng phải đối mặt với những vấn nạn như bị bắt nạt, thậm chí nguy hiểm hơn là nạn hiếp dâm phụ nữ và trẻ em.
nguyễn thị ngaDõi theo từng trang truyện, tôi thương lắm sự cố gắng của những đứa trẻ cũng như những khó khăn mà các em phải gánh chịu trên hành trình tìm đến tự do. Cách kể tự nhiên và chân thật là ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi đến với thế giới của những đứa trẻ tội nghiệp như Viji, Rukku và hai cậu bé Arul, Muthu. Chúng sống tạm bợ dưới gầm cầu, nơi nghĩa địa ghê rợn, moi móc những đống rác hôi thối, bẩn thỉu để nhặt ve chai kiếm sống, chúng uống nước lã, ăn cầm hơi qua ngày… Chúng là những trái non nhưng không được chăm sóc nên héo úa, còi cọc đến tội nghiệp. Bên cạnh cái hiện thực mà ta có thể bắt gặp ở Ấn Độ hay bất kỳ đất nước nào thì tác phẩm còn như một con thuyền chở nặng bao giá trị nhân văn. Đó là nghị lực, lòng quyết tâm, tình bạn, tình thân, lòng nhân ái, tự trọng,… Tất cả như tiếng sáo dìu dặt trầm bổng cuốn ta vào cốt truyện. Tác phẩm Trên cây cầu đổ nát là một bản đàn có cả những nốt vui tươi và những đoạn trầm buồn. Nhưng đây chắc chắn là một quyển sách giàu cảm xúc và đong đầy tình thương mà Padma Venkatraman dành cho trẻ em. Trẻ em cần được yêu thương, vỗ về, chăm sóc, cần được đến trường. Đó là thông điệp lớn lao mà tác giả muốn gửi gắm đến các bậc cha mẹ và toàn xã hội.
Bảo BảoMột quyển sách cực kỳ hay và cảm xúc. Cuốn tiểu thuyết đặc biệt được viết dưới dạng một bức thư, là dòng hồi tưởng đầy cảm xúc về những tháng ngày đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy hi vọng của 2 bé gái sống trong gia đình nghèo cùng người cha nát rượu, bạo lực cùng một người mẹ yêu thương chồng con trong câm lặng và chịu đựng. Cô em gái Viji đã quyết định dắt theo người chị gái không bình thường về mặt giao tiếp, bỏ trốn lên thành phố xa lạ, kiếm tìm cơ hội tìm đến tự do và hạnh phúc. Cùng với những người bạn vô gia cư, các em đã viết lên một câu chuyện đầy tính nhân đạo, cho trẻ em và cho cả thế giới. Câu chuyện Viji kể cho chị gái mỗi đêm là một khát vọng mãnh liệt, là một tia sáng rạng ngời về niềm tin về hi vọng vào những điều tốt đẹp, cho dù rằng, đôi khi, để đạt được chúng ta buộc phải chấp nhận đánh đổi, buộc phải lựa chọn những cung đường chẳng bằng phẳng, dễ dàng.... Tôi tin câu chuyện đầy tính nhân văn mà Viji và Rukuu cùng bạn bè của mình viết lên đủ sức khơi gợi lòng trắc ẩn của con người và lan toả, truyền cảm hứng về khát vọng sống một cuộc đời hạnh phúc.
xuân3. Trên cây cầu đổ nát - Padma Venkatraman
"Trên cây cầu đổ nát" được thuật dưới dạng những bức thư cô em gái viết cho chị mình. Qua từng lời kể của cô bé Viji hoàn cảnh của hai em hiện lên thật đau xót, khắc khoải và cũng ngập tràn cảm động. Bởi người cha nát rượu ưa bạo hành, người mẹ nhu nhược, Viji đã dẫn theo cô chị gái chậm phát triển bỏ trốn. Từ đây hai em dấn thân vào cuộc sống phiêu lưu, lang bạt với đầy hiểm họa, bất trắc, phải nhọc nhằn kiếm từng miếng ăn. Nhưng sống trên cây cầu đổ nát đó hai em vẫn có được tình bạn đáng quý với hai cậu bé cơ nhỡ khác, cảm nhận được bao điều ấm áp và học thêm những giá trị sâu sắc về cuộc đời.
Lột tả chân thực lối sống của trẻ em vô gia cư Ấn Độ, cuốn sách đã lay động trái tim người đọc.
đông"Trên cây cầu đổ nát" được thuật dưới dạng những bức thư cô em gái viết cho chị mình. Qua từng lời kể của cô bé Viji hoàn cảnh của hai em hiện lên thật đau xót, khắc khoải và cũng ngập tràn cảm động. Bởi người cha nát rượu ưa bạo hành, người mẹ nhu nhược, Viji đã dẫn theo cô chị gái chậm phát triển bỏ trốn. Từ đây hai em dấn thân vào cuộc sống phiêu lưu, lang bạt với đầy hiểm họa, bất trắc, phải nhọc nhằn kiếm từng miếng ăn. Nhưng sống trên cây cầu đổ nát đó hai em vẫn có được tình bạn đáng quý với hai cậu bé cơ nhỡ khác, cảm nhận được bao điều ấm áp và học thêm những giá trị sâu sắc về cuộc đời. Lột tả chân thực lối sống của trẻ em vô gia cư Ấn Độ, cuốn sách đã lay động trái tim người đọc.
Phương UyênSinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, tôi từng chứng kiến biết bao lần ba dùng bạo lực với mẹ. Tôi sợ những âm thanh ầm đùng mỗi tối, sợ tiếng chửi bới của ba, sợ tiếng đồ đạc bị đổ vỡ, sợ nhìn những vết bầm trên cơ thể mẹ… Tất cả những nỗi sợ đó ào ạt tràn về như giông tố ầm ào kéo đến khi tôi đọc cuốn sách Trên cây cầu đổ nát của Padma Venkatraman.
Cổ họng tôi nghẹn ứ, tim thắt lại khi nhìn thấy một gia đình có hoàn cảnh giống mình. Mẹ và chị em tôi cắn răng chịu đựng cho đến ngày chúng tôi trưởng thành. Nhưng cô bé Viji và Rukku thì không thể chịu đựng nổi nữa. Cô em gái Viji đã đưa người chị gái kém phát triển trí tuệ của mình bỏ trốn. Hai cô bé trốn khỏi địa ngục mà người cha tạo nên để đến với tự do dù phải đối mặt với cuộc sống không nhà, không ai nương tựa. Padma Venkatraman đã đặt ra một vấn đề nhức nhối: Trong xã hội có bao nhiêu đứa trẻ bị bạo hành, vô gia cư, đói nghèo… như thế.
Dõi theo từng trang truyện, tôi thương lắm sự cố gắng của những đứa trẻ cũng như những khó khăn mà các em phải gánh chịu trên hành trình tìm đến tự do. Cách kể tự nhiên và chân thật là ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi đến với thế giới của những đứa trẻ tội nghiệp như Viji, Rukku và hai cậu bé Arul, Muthu. Chúng sống tạm bợ dưới gầm cầu, nơi nghĩa địa ghê rợn, moi móc những đống rác hôi thối, bẩn thỉu để nhặt ve chai kiếm sống, chúng uống nước lã, ăn cầm hơi qua ngày… Chúng là những trái non nhưng không được chăm sóc nên héo úa, còi cọc đến tội nghiệp.
Bên cạnh cái hiện thực mà ta có thể bắt gặp ở Ấn Độ hay bất kỳ đất nước nào thì tác phẩm còn như một con thuyền chở nặng bao giá trị nhân văn. Đó là nghị lực, lòng quyết tâm, tình bạn, tình thân, lòng nhân ái, tự trọng,… Tất cả như tiếng sáo dìu dặt trầm bổng cuốn ta vào cốt truyện.
Tác phẩm Trên cây cầu đổ nát là một bản đàn có cả những nốt vui tươi và những đoạn trầm buồn. Nhưng đây chắc chắn là một quyển sách giàu cảm xúc và đong đầy tình thương mà Padma Venkatraman dành cho trẻ em. Trẻ em cần được yêu thương, vỗ về, chăm sóc, cần được đến trường. Đó là thông điệp lớn lao mà tác giả muốn gửi gắm đến các bậc cha mẹ và toàn xã hội. Đặc biệt, gia đình chính là cội rễ, cha mẹ cần sống vì con, yêu thương con để những tình trạng đáng tiếc không xảy ra.
Thùy AnCuốn tiểu thuyết đặc biệt được viết dưới dạng một bức thư, là dòng hồi tưởng đầy cảm xúc về những tháng ngày đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy hi vọng của 2 bé gái sống trong gia đình nghèo cùng người cha nát rượu, bạo lực cùng một người mẹ yêu thương chồng con trong câm lặng và chịu đựng.
Cô em gái Viji đã quyết định dắt theo người chị gái không bình thường về mặt giao tiếp, bỏ trốn lên thành phố xa lạ, kiếm tìm cơ hội tìm đến tự do và hạnh phúc. Cùng với những người bạn vô gia cư, các em đã viết lên một câu chuyện đầy tính nhân đạo, cho trẻ em và cho cả thế giới.
Câu chuyện Viji kể cho chị gái mỗi đêm là một khát vọng mãnh liệt, là một tia sáng rạng ngời về niềm tin về hi vọng vào những điều tốt đẹp, cho dù rằng, đôi khi, để đạt được chúng ta buộc phải chấp nhận đánh đổi, buộc phải lựa chọn những cung đường chẳng bằng phẳng, dễ dàng.... Tôi tin câu chuyện đầy tính nhân văn mà Viji và Rukuu cùng bạn bè của mình viết lên đủ sức khơi gợi lòng trắc ẩn của con người và lan toả, truyền cảm hứng về khát vọng sống một cuộc đời hạnh phúc.
Hà LanDõi theo từng trang truyện, tôi thương lắm sự cố gắng của những đứa trẻ cũng như những khó khăn mà các em phải gánh chịu trên hành trình tìm đến tự do.
Cách kể tự nhiên và chân thật là ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi đến với thế giới của những đứa trẻ tội nghiệp như Viji, Rukku và hai cậu bé Arul, Muthu. Chúng sống tạm bợ dưới gầm cầu, nơi nghĩa địa ghê rợn, moi móc những đống rác hôi thối, bẩn thỉu để nhặt ve chai kiếm sống, chúng uống nước lã, ăn cầm hơi qua ngày…
Chúng là những trái non nhưng không được chăm sóc nên héo úa, còi cọc đến tội nghiệp. Bên cạnh cái hiện thực mà ta có thể bắt gặp ở Ấn Độ hay bất kỳ đất nước nào thì tác phẩm còn như một con thuyền chở nặng bao giá trị nhân văn. Đó là nghị lực, lòng quyết tâm, tình bạn, tình thân, lòng nhân ái, tự trọng,… Tất cả như tiếng sáo dìu dặt trầm bổng cuốn ta vào cốt truyện.
Tác phẩm Trên cây cầu đổ nát là một bản đàn có cả những nốt vui tươi và những đoạn trầm buồn. Nhưng đây chắc chắn là một quyển sách giàu cảm xúc và đong đầy tình thương mà Padma Venkatraman dành cho trẻ em.
Trẻ em cần được yêu thương, vỗ về, chăm sóc, cần được đến trường. Đó là thông điệp lớn lao mà tác giả muốn gửi gắm đến các bậc cha mẹ và toàn xã hội.
Sơn"Trên cây cầu đổ nát" được thuật dưới dạng những bức thư cô em gái viết cho chị mình. Qua từng lời kể của cô bé Viji hoàn cảnh của hai em hiện lên thật đau xót, khắc khoải và cũng ngập tràn cảm động. Bởi người cha nát rượu ưa bạo hành, người mẹ nhu nhược, Viji đã dẫn theo cô chị gái chậm phát triển bỏ trốn. Từ đây hai em dấn thân vào cuộc sống phiêu lưu, lang bạt với đầy hiểm họa, bất trắc, phải nhọc nhằn kiếm từng miếng ăn. Nhưng sống trên cây cầu đổ nát đó hai em vẫn có được tình bạn đáng quý với hai cậu bé cơ nhỡ khác, cảm nhận được bao điều ấm áp và học thêm những giá trị sâu sắc về cuộc đời. Lột tả chân thực lối sống của trẻ em vô gia cư Ấn Độ, cuốn sách đã lay động trái tim người đọc.
Lạc Khánh"Trên cây cầu đổ nát" được thuật dưới dạng những bức thư cô em gái viết cho chị mình. Qua từng lời kể của cô bé Viji hoàn cảnh của hai em hiện lên thật đau xót, khắc khoải và cũng ngập tràn cảm động. Bởi người cha nát rượu ưa bạo hành, người mẹ nhu nhược, Viji đã dẫn theo cô chị gái chậm phát triển bỏ trốn. Từ đây hai em dấn thân vào cuộc sống phiêu lưu, lang bạt với đầy hiểm họa, bất trắc, phải nhọc nhằn kiếm từng miếng ăn. Nhưng sống trên cây cầu đổ nát đó hai em vẫn có được tình bạn đáng quý với hai cậu bé cơ nhỡ khác, cảm nhận được bao điều ấm áp và học thêm những giá trị sâu sắc về cuộc đời. Lột tả chân thực lối sống của trẻ em vô gia cư Ấn Độ, cuốn sách đã lay động trái tim người đọc.