nhung nhungXung quanh bạn có cả đống người cứ mặc định cho rằng họ yêu thương bạn vô cùng và không có bạn thì họ chết toi. Nhưng họ không bao giờ có đủ thời gian để ngồi bên cạnh bạn. Họ không bao giờ muốn nghe bạn nói về giáo sư Snape hoặc tình bạn giữa Doraemon và Nobita chẳng hạn. Ý tôi là mọi thứ mà bạn thu thập được trên đường đời chỉ tổ làm bạn thấy cô độc hơn mà thôi. Đếch có gì trụ lại bên bạn vô điều kiện. Và để giữ lại tất cả bên mình, bạn phải phấn đấu không ngừng.Thành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ. Đấy là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế. Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hàn gắn.Bạn sẽ giật mình khi bắt gặp cách viết “vãi”, “các kiểu” hay “đệch” hoặc vài chỗ nào đó nói trắng ra cái chuyện 18+ trong cuốn sách này. Ừ, nó là thật đấy. Có thể nó sẽ khiến bạn khó chịu khi đọc trong sách, dù có thể khi nghe điều đó ngoài đời, chưa chắc bạn đã thấy thế. Nhưng thử mở lòng một chút, có thể chúng mình sẽ nhận ra, có một cái gì đó rất thật ở cuốn sách này, không phải câu chuyện nó kể, không phải các sự kiện, nhân vật nó giễu được lấy cảm hứng từ đời thật, mà là vì những điều khác (điều đó mình xin phép giữ cho riêng mình)
NgaThành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.
.
Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ.
Đấy là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế.
Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.”
.
“Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hàn gắn.
Họ cứ mắc kẹt trong suy nghĩ sống không được mà chết cũng không xong. Khủng hoảng và tan vỡ. Mười bảy và hai chín, rồi mười tám và ba mươi, tất cả lòng họ đều chứa một cơn bão...
.
[...Người ta hay nói, chết là hết, chẳng còn mẹ gì phải sợ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bạn sợ chết một cách bản năng. Nó không nằm trong tư duy bạn, cái nỗi sợ ấy, nó nằm trong tiềm thức. Bạn không bịa ra nó, bạn không nghĩ về nó, bạn không suy luận và tính toán để đi tới quyết định chết hay không. Đơn giản là, câu trả lời luôn là không...]
Mai MítThành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ.Đây là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế.Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.”“Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hoàn gắn.Họ cứ mắc kẹt trong suy nghĩ sống không được mà chết cũng không xong. Khủng hoảng và tan vỡ. Mười bảy và hai chân, rồi mười tám và ba mươi, tất cả lòng họ đều chứa một cơn bão...
Trâm VõBan đầu hơi khó hiểu, mình đã muốn từ bỏ. Nhưng càng đọc càng bị lôi cuốn. Những trăn trở nội tâm của Thái Vũ khi đã có việc làm ổn định lương cao ở một công ty truyền thông cho đến khi gặp Q. Cách diễn đạt có chút ngang tàn. Tóm lại đối với mình nó là quyển sách đáng mua và khép lại quyển sách mình thực sự khâm phục tác giả trẻ này
nhung nhung10/09/2020
Xung quanh bạn có cả đống người cứ mặc định cho rằng họ yêu thương bạn vô cùng và không có bạn thì họ chết toi. Nhưng họ không bao giờ có đủ thời gian để ngồi bên cạnh bạn. Họ không bao giờ muốn nghe bạn nói về giáo sư Snape hoặc tình bạn giữa Doraemon và Nobita chẳng hạn. Ý tôi là mọi thứ mà bạn thu thập được trên đường đời chỉ tổ làm bạn thấy cô độc hơn mà thôi. Đếch có gì trụ lại bên bạn vô điều kiện. Và để giữ lại tất cả bên mình, bạn phải phấn đấu không ngừng.Thành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ. Đấy là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế. Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hàn gắn.Bạn sẽ giật mình khi bắt gặp cách viết “vãi”, “các kiểu” hay “đệch” hoặc vài chỗ nào đó nói trắng ra cái chuyện 18+ trong cuốn sách này. Ừ, nó là thật đấy. Có thể nó sẽ khiến bạn khó chịu khi đọc trong sách, dù có thể khi nghe điều đó ngoài đời, chưa chắc bạn đã thấy thế. Nhưng thử mở lòng một chút, có thể chúng mình sẽ nhận ra, có một cái gì đó rất thật ở cuốn sách này, không phải câu chuyện nó kể, không phải các sự kiện, nhân vật nó giễu được lấy cảm hứng từ đời thật, mà là vì những điều khác (điều đó mình xin phép giữ cho riêng mình)
Nga08/09/2020
Thành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.
.
Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ.
Đấy là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế.
Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.”
.
“Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hàn gắn.
Họ cứ mắc kẹt trong suy nghĩ sống không được mà chết cũng không xong. Khủng hoảng và tan vỡ. Mười bảy và hai chín, rồi mười tám và ba mươi, tất cả lòng họ đều chứa một cơn bão...
.
[...Người ta hay nói, chết là hết, chẳng còn mẹ gì phải sợ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bạn sợ chết một cách bản năng. Nó không nằm trong tư duy bạn, cái nỗi sợ ấy, nó nằm trong tiềm thức. Bạn không bịa ra nó, bạn không nghĩ về nó, bạn không suy luận và tính toán để đi tới quyết định chết hay không. Đơn giản là, câu trả lời luôn là không...]
Mai Mít24/07/2020
Thành phố, thành phố lấp lánh nhưng cũng thật cô đơn. Dưới ánh đèn của một đô thị hào nhoáng, giàu sang và quyến rũ là những kẻ sợ ánh sáng và lòng chẳng có gì ngoài sự trống trải.Thái Vũ, chàng trai hai mươi chín tuổi, có một công việc với mức lương đáng mơ ước, có một cô người yêu xinh đẹp, có một căn hộ đắt giá ở tầng mười bảy một khu chung cư cao cấp, có lẽ sẽ sống một cuộc đời như mơ.Đây là có lẽ, còn thực tế, anh đã không sống thế.Chỉ bởi trong lòng anh có một cơn bão, một cơn bão lớn “và cái lỗ mà nó khoét, làm tôi không muốn sống nữa. Nó cứ ở đó mãi, không có cách gì tôi đuổi nó đi cả.”“Tôi ngồi đây chờ cơn bão tới” của Nguyễn Hải Nhật Huy là tiểu thuyết pha trộn giữa hiện thực và kỳ ảo, bằng giọng “khẩu văn” tưng tửng, bất cần. Tiểu thuyết được kể đan xen qua lời của hai nhân vật chính – Thái Vũ và Quỳnh. Hai người trẻ, hai con người cô đơn trong thế giới của mình. Một kẻ muốn chết, còn một kẻ luôn cảm thấy mình không phải là một – người – toàn – vẹn. Họ va đập vào cuộc đời, méo mó và vụn vỡ không cách nào hoàn gắn.Họ cứ mắc kẹt trong suy nghĩ sống không được mà chết cũng không xong. Khủng hoảng và tan vỡ. Mười bảy và hai chân, rồi mười tám và ba mươi, tất cả lòng họ đều chứa một cơn bão...