Văn HươngTrước đây khi đọc về lịch sử của vua Gia Long Nguyễn Ánh, mình đã nghĩ rằng nếu không phải định mệnh của ông là trở thành vua của đất nước Việt Nam thì hẳn ông đã không sống nổi qua những vùi giập của cuộc đời. Dù Gia Long không phải vị vua xuất sắc nhất trong lịch sử, dù ông bị người đời “điểm mặt” vì đã giúp người Pháp có cơ hội can thiệp vào đất nước, thì sau khi đọc Thiên Hạ Chi Vương, mình đã có cái nhìn rất khác về ông. Là đứa trẻ lớn lên từ dòng dõi vương quyền nhưng gia tộc sớm bị diệt vong, bản thân thất thế phải lưu lạc. Từ trong hoang tàn với hai bàn tay trắng dựng lại cơ đồ của tổ tiên nhưng Nguyễn Ánh mãi mãi bị người đời “điểm mặt gọi tên” vì trót mượn lực lượng bên ngoài để giành lại vương vị. Phải nhẫn nhịn thế nào, kiên gan đến tận cùng ra sao mới có thể một lần nữa tái sinh? Không ai có thể hiểu rõ sức nặng của vương quyền hơn ông. Vậy thì, lịch sử có hơi bất công với Gia Long Nguyễn Ánh không? Trong mắt nhà Tây Sơn lúc bấy giờ, triều đình chúa Nguyễn đã thối nát và suy tàn. Nhưng trong mắt triều đình, quân Tây Sơn chỉ là “bọn phiến loạn”. Bởi vậy mới nói, tốt hay xấu, kẻ cơ hội hay người thức thời chỉ cách nhau một ranh giới của ý niệm, “cõng rắn cắn gà nhà” hay “mượn nước đẩy thuyền” cũng chỉ cách nhau một định kiến mà thôi. Mình không dám đánh giá về lịch sử, nhưng chỉ muốn có góc nhìn đa chiều, từ nhiều quan điểm hơn mà thôi. Cũng chính vì vậy, lịch sử luôn hấp dẫn đối với mình.
Minh MinhThiên hạ chi vương - Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại. Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc. Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình. Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.
T.AThiên Hạ Chi Vương là những dòng suy tư của Phật Vương nước Xiêm La về Nguyễn Phúc Thuần – vị chúa cuối cùng của triều đình Chúa Nguyễn ở Đàng Trong và Nguyễn Phúc Ánh – vị vua đầu tiên của triều Nguyễn, triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam. Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại. Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc. Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình. Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.
Bảo BảoMột quyển sách rất hay và thú vị. Lần đầu tiên đọc Thiên hạ chi vương là khoảng 4 năm trước, cũng là tác phẩm đầu tiên của Trường An mà mình đã đọc. Ngày ấy, khi đọc xong, mình đã phải inbox cho tác giả hỏi xem chị có bị ai nhập khi viết không vậy, bởi tác phẩm đã xây dựng nên nhân vật Gia Long quá chân thật, quá sống động đối với những gì mình mường tượng về Ngài. Ước mơ được cầm bản sách trên tay cuối cùng cũng thành sự thật. Các bạn yêu sử rất nên tìm đọc những tác phẩm của Trường An, mình nghĩ sẽ giúp bạn giữ lửa đối với lịch sử và sẽ mở mang thêm nhiều kiến thức bổ ích. Các bạn thử tìm đọc xem sao nhé, tớ chắc chắn rằng nó sẽ không làm các bạn thất vọng đâu.
Han Linh“Người nào muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của vương quyền.”
Câu nói này vang lên trong đầu khi mình đọc những chương đầu tiên của Thiên Hạ Chi Vương. Câu nói quen thuộc mà người ta hay dùng để nói về bậc đế vương, hoặc những người nắm trong tay quyền lực hơn người. Nhưng suy cho cùng, vương quyền có tốt xấu ra sao, nặng nhẹ thế nào, thì vĩnh viễn chỉ duy người đội lên chiếc vương miện đó mới cảm nhận được mà thôi.
Thiên Hạ Chi Vương là những dòng suy tư của Phật Vương nước Xiêm La về Nguyễn Phúc Thuần – vị chúa cuối cùng của triều đình Chúa Nguyễn ở Đàng Trong và Nguyễn Phúc Ánh – vị vua đầu tiên của triều Nguyễn, triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam.
Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại.
Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc.
Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình.
Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.
Văn HươngLần đầu tiên đọc Thiên hạ chi vương là khoảng 4 năm trước, cũng là tác phẩm đầu tiên của Trường An mà mình đã đọc. Ngày ấy, khi đọc xong, mình đã phải inbox cho tác giả hỏi xem chị có bị ai nhập khi viết không vậy, bởi tác phẩm đã xây dựng nên nhân vật Gia Long quá chân thật, quá sống động đối với những gì mình mường tượng về Ngài. Ước mơ được cầm bản sách trên tay cuối cùng cũng thành sự thật. Các bạn yêu sử rất nên tìm đọc những tác phẩm của Trường An, mình nghĩ sẽ giúp bạn giữ lửa đối với lịch sử và sẽ mở mang thêm nhiều kiến thức bổ ích.
Văn Hương24/08/2020
Trước đây khi đọc về lịch sử của vua Gia Long Nguyễn Ánh, mình đã nghĩ rằng nếu không phải định mệnh của ông là trở thành vua của đất nước Việt Nam thì hẳn ông đã không sống nổi qua những vùi giập của cuộc đời. Dù Gia Long không phải vị vua xuất sắc nhất trong lịch sử, dù ông bị người đời “điểm mặt” vì đã giúp người Pháp có cơ hội can thiệp vào đất nước, thì sau khi đọc Thiên Hạ Chi Vương, mình đã có cái nhìn rất khác về ông. Là đứa trẻ lớn lên từ dòng dõi vương quyền nhưng gia tộc sớm bị diệt vong, bản thân thất thế phải lưu lạc. Từ trong hoang tàn với hai bàn tay trắng dựng lại cơ đồ của tổ tiên nhưng Nguyễn Ánh mãi mãi bị người đời “điểm mặt gọi tên” vì trót mượn lực lượng bên ngoài để giành lại vương vị. Phải nhẫn nhịn thế nào, kiên gan đến tận cùng ra sao mới có thể một lần nữa tái sinh? Không ai có thể hiểu rõ sức nặng của vương quyền hơn ông. Vậy thì, lịch sử có hơi bất công với Gia Long Nguyễn Ánh không? Trong mắt nhà Tây Sơn lúc bấy giờ, triều đình chúa Nguyễn đã thối nát và suy tàn. Nhưng trong mắt triều đình, quân Tây Sơn chỉ là “bọn phiến loạn”. Bởi vậy mới nói, tốt hay xấu, kẻ cơ hội hay người thức thời chỉ cách nhau một ranh giới của ý niệm, “cõng rắn cắn gà nhà” hay “mượn nước đẩy thuyền” cũng chỉ cách nhau một định kiến mà thôi. Mình không dám đánh giá về lịch sử, nhưng chỉ muốn có góc nhìn đa chiều, từ nhiều quan điểm hơn mà thôi. Cũng chính vì vậy, lịch sử luôn hấp dẫn đối với mình.
Minh Minh22/08/2020
Thiên hạ chi vương - Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại. Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc. Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình. Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.
T.A07/08/2020
Thiên Hạ Chi Vương là những dòng suy tư của Phật Vương nước Xiêm La về Nguyễn Phúc Thuần – vị chúa cuối cùng của triều đình Chúa Nguyễn ở Đàng Trong và Nguyễn Phúc Ánh – vị vua đầu tiên của triều Nguyễn, triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam. Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại. Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc. Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình. Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.
Han Linh24/07/2020
“Người nào muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của vương quyền.”
Câu nói này vang lên trong đầu khi mình đọc những chương đầu tiên của Thiên Hạ Chi Vương. Câu nói quen thuộc mà người ta hay dùng để nói về bậc đế vương, hoặc những người nắm trong tay quyền lực hơn người. Nhưng suy cho cùng, vương quyền có tốt xấu ra sao, nặng nhẹ thế nào, thì vĩnh viễn chỉ duy người đội lên chiếc vương miện đó mới cảm nhận được mà thôi.
Thiên Hạ Chi Vương là những dòng suy tư của Phật Vương nước Xiêm La về Nguyễn Phúc Thuần – vị chúa cuối cùng của triều đình Chúa Nguyễn ở Đàng Trong và Nguyễn Phúc Ánh – vị vua đầu tiên của triều Nguyễn, triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam.
Qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, hình ảnh của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Ánh hiện lên có phần phức tạp hơn những gì lịch sử đã ghi lại.
Tác giả nói: Mục ruỗng từ trong bản chất là Nguyễn Phúc Thuần. Nhưng những lời miêu tả của tác giả (qua nhân vật Phật Vương Xiêm La) vẫn chưa làm rõ được sự mục ruỗng của con người này. Mình cảm thấy hơi tiếc vì mình nghĩ Nguyễn Phúc Thuần là một người đáng thương, có nội tâm thâm sâu, phức tạp, nếu được giãi bày rõ hơn, hẳn sẽ là một nhân vật gây ám ảnh cho người đọc.
Tác giả nói: Tái sinh từ trong chết chóc là Nguyễn Phúc Ánh. “Cậu ta vốn là một đứa trẻ không được chuẩn bị để làm vương, nhưng có những điều chỉ có thể sinh ra từ trong tuyệt diệt”. Thiên Hạ Chi Vương không nói rõ về quá trình “ba chìm bảy nổi” của Nguyễn Phúc Ánh, những tháng ngày bị truy sát đến chết đi sống lại, những lần thoát đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng qua cái nhìn của Phật Vương, Nguyễn Phúc Ánh là con người đặc biệt, khôn ngoan và thâm trầm, càng bị giẫm đạp lại càng kiên cường hơn. Là người nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình.
Người ta nói Thiên Hạ Chi Vương khó đọc, nhưng mình cảm thấy nó rất dễ chịu và nhẹ nhàng, như một buổi chiều mưa.