XùMình cảm thấy bản dịch “Tấn bi kịch Z” khá tốt. Ngoại trừ một số câu chưa thoát, từ ngữ không thích hợp (giả như từ “nhà nước” - theo mình biết thể chế ở Mỹ họ không dùng phạm trù “nhà nước” mà dùng “chính phủ”, và từ “Niết Bàn” - có vẻ không hợp với tín ngưỡng phương Tây), còn thì mạch văn rất nhịp nhàng, có điểm nhấn, cách dùng từ phong phú. Ngôn ngữ cũng không quá teen (cuốn Y teen hơn) mà có chất khôi hài. Còn về nội dung. Mặc dù kết cấu truyện đơn giản, vụ án chẳng quá đặc biệt, tưởng chừng như rất bình thường, nhưng thực chất lại khó nhằn hơn mấy vụ án trước đó. Ngoài ra truyện cũng ít lỗi, không dài dòng nên đọc dễ chịu. Và khúc cuối khi ngài Drury Lane xâu chuỗi và kết luận vụ án, khoảnh khắc chờ đợi cái tên hung thủ được thốt lên quả rất hồi hộp.
Minh MinhSau cuốn Y rất thành công có lẽ mình cũng mong chờ sự hấp dẫn tiếp theo của phong cách E.Q Và dường như Z đã không làm mình phải thất vọng. Vẫn cảm giác lâng lâng khi đọc xong đoạn kết… Màn suy luận đầy tính logic và chặt chẽ cuối sách của ngài Lane bằng việc đưa ra các trường hợp sau đó loại trừ dần dần các nghi phạm, không khỏi làm tôi nghĩ đến phương pháp suy luận nổi tiếng của Holmes đã từng được đề cập đến trong vụ án “Dấu bộ tứ”: “When you have eliminated the impossible whatever remains, however improbable, must be the truth (Sau khi đã loại bỏ những gì không thể thì cái còn lại, dù vô lý đến đâu, cũng vẫn là sự thật)”. Hành động Ngài Lane cùng Thống đốc Bruno đạp cửa phòng tử hình xông vào ngăn cản phán quyết thi hành án là một trong những hình ảnh ấn tượng nhất dù lúc đó Dow đã chết bởi một cơn trụy tim, trước cả khi bản án được thi hành.
Tiểu NguyễnLogic luôn luôn là điểm mạnh của tác giả, may mắn thay, theo suy luận của Lane, tôi đã đoán được thủ phạm bằng cách loại bỏ. Nhưng khi anh ta biết kẻ giết người là ai, anh ta không bao giờ mong muốn nói với anh ta. Vì vậy, kết thúc đã cứu vãn toàn bộ cuốn sách. Kết luận: Thật ra, với Queen, tôi nghĩ thế là quá đủ, vẫn mua đủ bộ sưu tập để sưu tầm, bất cứ khi nào bạn muốn tự tử, tự do cố gắng chịu đựng giọng nói của người kể chuyện cũng thú vị. Tôi vẫn thấy cuốn sách Y là cuốn sách hỗ trợ nhiều nhất, dễ đọc nhất trong 3 cuốn sách. Và tất nhiên, tôi vẫn thích Y nhất. P / s: sẽ kết thúc bi kịch cuối cùng, vì anh hứa sẽ trả tiền xét duyệt, nên anh Nhân, xin đừng đề cập đến nó. Suy luận logic và mạch lạc của ông Lane ở cuối cuốn sách bằng cách đưa ra vụ án sau đó loại bỏ dần các nghi phạm.
Obook Editor
Đúng là cái kết vớt vát cho cả câu chuyện.
Đầu tiên thì chê đã:
1. Biên tập thật sự quá tệ, dấu câu loạn cào cào hết cả lên, đọc mà bực mình, bảo sao mình khó tính.
2. Thật sự là Queen viết văn tệ chưa từng thấy, ổng thích tả, thích tả cảnh lắm, thích miêu tả tâm lý nhân vật lắm, nhưng khổ nỗi, tả có hay đâu cơ chứ, giọng văn khô cứng, viết nhiều sao chẳng thấy tiến bộ gì hết trơn. Đọc phát mệt cả ra, cứ như ăn phải một cái gì đó khó nhai…nhưng vẫn cứ cố phải ăn cho hết.
3. Dịch giả: cái này cũng khó, mình chơi với anh dịch giả. Anh ấy lại còn hợp tác làm admin cái group mình lập. Nhưng thôi, em cứ chê nhé: em không thích cách anh dùng từ ” chém gió ” trong một tác phẩm trinh thám cổ điển, thêm nữa, em cảm giác anh lạm dụng từ ” dâm đãng ” thì phải, cả hai trường hợp anh sử dụng đều khiến em khó hiểu và không hình dung ra được vấn đề. Rồi thật sự cuốn này anh dịch đúng là chỉ mang tính chất chuyển ngữ, cái này em rất thông cảm, cũng tại văn của tác giả khô đi, nên đôi chỗ em đọc bị cụt lủn.
4. Tác giả PR trắng trợn cho Lane, cô nàng thám tử dẫn truyện rất thông minh và siêu nhân, song cuối cùng vẫn phải chịu thua và nhờ cậy đến ngài Lane, cái cá tính của cô nàng cũng cá tính và ngông cuồng quá, lại bộp chộp mạo hiểm làm không suy nghĩ, nào là sử dụng mĩ nhân kế..bla bla… => trên quan điểm cá nhân thì mình không thích. Chứ nó là một phần nội dung truyện, không có gì đáng nói cả .
Giờ thì khen nào:
1: Bìa đẹp, thích cái bìa. Để chụp được cái hình thì tôi đã…phá hoại cây công ty. Cả sếp lẫn đồng nghiệp đều quay ra nhìn tôi như…quái vật. Quá ngại luôn. Dù hình tôi chụp chắc cũng chả đẹp mấy, nhưng thôi đã hi sinh rồi nên quyết để lại.
2. Nội dung: sự logic vẫn luôn là điểm mạnh của Queen, may mắn rằng lần theo sự suy luận của Lane mà tôi đoán ra được thủ phạm bằng phương pháp loại trừ. Nhưng lúc biết hung thủ là ai, kể thì cũng không ngờ tới đi. Vậy nên cái kết đã vớt vát lại cả cuốn sách.
Kết luận: thật ra với Queen, tôi thấy vậy là đã quá đủ, vẫn mua đủ bộ để sưu tầm thôi, khi nào muốn tự hành xác, rảnh rỗi lôi ra cố gắng chịu đựng cái giọng văn của ổng kể cũng thú. Tôi vẫn thấy cuốn Y là dịch đỡ nhất, dễ đọc nhất trong 3 cuốn. Và đương nhiên, tôi vẫn thích Y nhất.
P/s: sẽ nhằn nốt cuốn bi kịch cuối cùng, vì đã hứa trả review rồi, nên anh Nhân, anh đừng nhắc nữa nhé.
Nguyễn Sau cuốn Y rất thành công có lẽ mình cũng mong chờ sự hấp dẫn tiếp theo của phong cách E.Q Và dường như Z đã không làm mình phải thất vọng. Vẫn cảm giác lâng lâng khi đọc xong đoạn kết… Màn suy luận đầy tính logic và chặt chẽ cuối sách của ngài Lane bằng việc đưa ra các trường hợp sau đó loại trừ dần dần các nghi phạm, không khỏi làm tôi nghĩ đến phương pháp suy luận nổi tiếng của Holmes đã từng được đề cập đến trong vụ án “Dấu bộ tứ”: “When you have eliminated the impossible whatever remains, however improbable, must be the truth (Sau khi đã loại bỏ những gì không thể thì cái còn lại, dù vô lý đến đâu, cũng vẫn là sự thật)”. Hành động Ngài Lane cùng Thống đốc Bruno đạp cửa phòng tử hình xông vào ngăn cản phán quyết thi hành án là một trong những hình ảnh ấn tượng nhất dù lúc đó Dow đã chết bởi một cơn trụy tim, trước cả khi bản án được thi hành.
NghĩaCuốn thứ 3 trong bộ bi kịch của Ellery Queen. Bối cảnh câu chuyện diễn ra 10 năm sau những sự kiện trong Tấn bi kịch X và Y. Bộ 3 phá án một thời nổi tiếng thập niên 1930 quay trở lại. Về cách kể chuyện, giống như X, Y lại một lần nữa, Z lặp lại thiếu sót của 2 cuốn đầu, đó là cách hành văn dài dòng và khô khan - đặc trưng của dòng trinh thám cổ điển vốn thiên về suy luận và ít tính hành động. Mạch truyện chậm chạp suốt hơn 200 trang đầu, và chỉ bắt đầu đạt đến cao trào ở gần cuối. Màn suy luận đầy tính logic và chặt chẽ cuối sách của ngài Lane bằng việc đưa ra các trường hợp sau đó loại trừ dần dần các nghi phạm. Tóm lại đây là một cuốn sách hay và rất đáng đọc.
Nguyệt NguyệtTrái với nhiều nhận xét, mình lại thấy bản dịch “Tấn bi kịch Z” khá tốt. Ngoại trừ một số câu chưa thoát, từ ngữ không thích hợp (giả như từ “nhà nước” - theo mình biết thể chế ở Mỹ họ không dùng phạm trù “nhà nước” mà dùng “chính phủ”, và từ “Niết Bàn” - có vẻ không hợp với tín ngưỡng phương Tây), còn thì mạch văn rất nhịp nhàng, có điểm nhấn, cách dùng từ phong phú. Ngôn ngữ cũng không quá teen (cuốn Y teen hơn) mà có chất khôi hài.
Còn về nội dung. Mặc dù kết cấu truyện đơn giản, vụ án chẳng quá đặc biệt, tưởng chừng như rất bình thường, nhưng thực chất lại khó nhằn hơn mấy vụ án trước đó. Ngoài ra truyện cũng ít lỗi, không dài dòng nên đọc dễ chịu. Và khúc cuối khi ngài Drury Lane xâu chuỗi và kết luận vụ án, khoảnh khắc chờ đợi cái tên hung thủ được thốt lên quả rất hồi hộp.
Obook Editor02/01/2019
Đúng là cái kết vớt vát cho cả câu chuyện.
Đầu tiên thì chê đã:
1. Biên tập thật sự quá tệ, dấu câu loạn cào cào hết cả lên, đọc mà bực mình, bảo sao mình khó tính.
2. Thật sự là Queen viết văn tệ chưa từng thấy, ổng thích tả, thích tả cảnh lắm, thích miêu tả tâm lý nhân vật lắm, nhưng khổ nỗi, tả có hay đâu cơ chứ, giọng văn khô cứng, viết nhiều sao chẳng thấy tiến bộ gì hết trơn. Đọc phát mệt cả ra, cứ như ăn phải một cái gì đó khó nhai…nhưng vẫn cứ cố phải ăn cho hết.
3. Dịch giả: cái này cũng khó, mình chơi với anh dịch giả. Anh ấy lại còn hợp tác làm admin cái group mình lập. Nhưng thôi, em cứ chê nhé: em không thích cách anh dùng từ ” chém gió ” trong một tác phẩm trinh thám cổ điển, thêm nữa, em cảm giác anh lạm dụng từ ” dâm đãng ” thì phải, cả hai trường hợp anh sử dụng đều khiến em khó hiểu và không hình dung ra được vấn đề. Rồi thật sự cuốn này anh dịch đúng là chỉ mang tính chất chuyển ngữ, cái này em rất thông cảm, cũng tại văn của tác giả khô đi, nên đôi chỗ em đọc bị cụt lủn.
4. Tác giả PR trắng trợn cho Lane, cô nàng thám tử dẫn truyện rất thông minh và siêu nhân, song cuối cùng vẫn phải chịu thua và nhờ cậy đến ngài Lane, cái cá tính của cô nàng cũng cá tính và ngông cuồng quá, lại bộp chộp mạo hiểm làm không suy nghĩ, nào là sử dụng mĩ nhân kế..bla bla… => trên quan điểm cá nhân thì mình không thích. Chứ nó là một phần nội dung truyện, không có gì đáng nói cả .
Giờ thì khen nào:
1: Bìa đẹp, thích cái bìa. Để chụp được cái hình thì tôi đã…phá hoại cây công ty. Cả sếp lẫn đồng nghiệp đều quay ra nhìn tôi như…quái vật. Quá ngại luôn. Dù hình tôi chụp chắc cũng chả đẹp mấy, nhưng thôi đã hi sinh rồi nên quyết để lại.
2. Nội dung: sự logic vẫn luôn là điểm mạnh của Queen, may mắn rằng lần theo sự suy luận của Lane mà tôi đoán ra được thủ phạm bằng phương pháp loại trừ. Nhưng lúc biết hung thủ là ai, kể thì cũng không ngờ tới đi. Vậy nên cái kết đã vớt vát lại cả cuốn sách.
Kết luận: thật ra với Queen, tôi thấy vậy là đã quá đủ, vẫn mua đủ bộ để sưu tầm thôi, khi nào muốn tự hành xác, rảnh rỗi lôi ra cố gắng chịu đựng cái giọng văn của ổng kể cũng thú. Tôi vẫn thấy cuốn Y là dịch đỡ nhất, dễ đọc nhất trong 3 cuốn. Và đương nhiên, tôi vẫn thích Y nhất.
P/s: sẽ nhằn nốt cuốn bi kịch cuối cùng, vì đã hứa trả review rồi, nên anh Nhân, anh đừng nhắc nữa nhé.