Han LinhQuyển ngôn tình vườn trường hiện đại đã lấy cho mình một hướng đi mới. Bắt đầu từ tình bạn thuở thơ ấu, Vương Hiểu Hạ và Trình Dịch đã có những năm tháng tinh khiết của tuổi đầu đời, khi tình yêu vừa mới chớm nở. Nhưng rồi dòng đời chia tách họ, làm mờ nhòa đi những thắt chặt khi xưa. Mỗi người đến lúc lớn đã có một cuộc sống riêng cho mình. Vương Hiểu Hạ thì cũng đã được sếp mình cầu hôn, Trình Dịch thì cũng sắp sửa kết hôn. Mọi thứ tưởng chừng như đã chuẩn bị trở thành dĩ vãng.
Nhưng rồi trong một lần trở về Đài Loan để dự đám cưới cô bạn thân của mình, những kí ức của những năm tháng ấy lại ùa về, cái hương vị "sả chanh" của tình yêu lại đọng lại trên từng giác quan của Vương Hiểu Hạ.
"Tớ thích cậu. Cậu có thích tớ không?"
Một câu nói vào những ngày tháng cuối cấp 3 đã đặt một dấu chấm hết cho mối tình khi xưa. Trình Dịch bỗng dưng bặt vô âm tín. Không một lời nào để lại cho Vương Hiểu Hạ. Mọi thứ cứ thế mà dần phai. Nhưng Vương Hiểu Hạ cũng đã được trải nghiệm những cung bậc khác nhau của tình yêu, những thăng trầm lần đầu được tiếp xúc. Có thể tóm gọn những xúc cảm đó trong hai từ "Sả Chanh", dù cho sả có hơi chát, chanh có hơi chua thì khi kết hợp lại chúng lại làm nên một mùi hương tuyệt vời. Bìa sách ánh lên màu vàng-xanh, những gam màu sáng của lứa tuổi 16 tinh khiết, rực rỡ, của một Vương Hiểu Hạ đầy tình cảm và của những ký ức thanh xuân ngày hạ.
Mai MítVào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Bảo BảoMột quyển sách hay cho một ngày mùa hè nóng bức. Tiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời. Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm? Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở… Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi. Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh. “Cây gì đây?” “Sả chanh.” Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!” “Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái. Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn. Nó mang tên “tiếc nuối”. Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Minh MinhMột cuốn sách ngọt ngào dễ thương, về tình yêu thanh xuân trong trẻo…Tiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời. Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm? Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở… Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi. Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh. “Cây gì đây?” “Sả chanh.” Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!” “Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái. Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn. Nó mang tên “tiếc nuối”. Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Khánh VyTiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời.
Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm?
Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở…
Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi.
Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh.
“Cây gì đây?”
“Sả chanh.”
Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!”
“Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái.
Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn.
Nó mang tên “tiếc nuối”.
Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Phạm Kim AnhCô thích cậu từ hồi lớp 4, nhưng chưa một lần bày tỏ. Họ học cùng lớp suốt thời cấp 2. Cô lạnh lùng, hay trêu ghẹo cậu, lấy trộm đồ đạc của người con trai ấy. Cuối năm cấp 2 cô mạnh dạn đứng trước mặt cậu nói: " Trình Dịch, tớ thích cậu! Vậy còn cậu thì sao? " Cậu lặng thinh, không đáp. Cậu đi sang Anh để học tập, bỏ lại tình bạn ở đó. Cứ ngỡ mối tình đơn phương này sẽ chẳng đi về đâu, cô từ bỏ, nhưng, hạnh phúc được nắm tay, được chăm sóc nhau, hôn nhau đã đến vào những ngày cuối năm cấp 3, bởi vì cậu đã về. Cuộc tình của họ có ngọt bùi, nhưng cũng có đắng cay, có ân hận, có nỗi khổ. Sau tất cả, liệu họ có còn được nói lời yêu nhau hay không?
Bảo Bảo08/07/2020
Một quyển sách hay cho một ngày mùa hè nóng bức. Tiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời. Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm? Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở… Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi. Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh. “Cây gì đây?” “Sả chanh.” Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!” “Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái. Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn. Nó mang tên “tiếc nuối”. Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Minh Minh01/07/2020
Một cuốn sách ngọt ngào dễ thương, về tình yêu thanh xuân trong trẻo…Tiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời. Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm? Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở… Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi. Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh. “Cây gì đây?” “Sả chanh.” Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!” “Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái. Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn. Nó mang tên “tiếc nuối”. Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.
Khánh Vy13/05/2020
Tiếng lòng của sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời.
Không thể nói thành lời là bởi yêu không đủ nhiều? Hay bởi không đủ dũng cảm?
Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở…
Cậu bé lấy ra một nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi.
Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh.
“Cây gì đây?”
“Sả chanh.”
Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: “Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này nhé!”
“Ừ! Ngoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!” Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái.
Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn.
Nó mang tên “tiếc nuối”.
Vào một chiều đầu hạ bình thường, Vương Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng từ cái nhìn đầu tiên cậu bạn Trình Dịch. Chẳng phải khởi đầu hoa mĩ gì, chỉ có bụi phấn bay đầy trời nhưng lại như tạo nên màn sương mỏng làm sân khấu để Trình Dịch bước xuyên qua, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu. Chỉ vậy thôi cũng để cho Vương Hiểu Hạ trở thành cô bé ngốc nghếch suốt 6 năm trời, cứ liên tục gây sự để khiến cậu chú ý đến cô. Khi cậu đến giai đoạn vỡ giọng, cô lấy trộm bình nước màu lam đậm của cậu mang về, đổ đầy vào đó loại trà dài xương dưỡng họng đặc chế gia truyền của nhà họ Vương. Cô thích cậu đến nỗi trở thành “nữ phụ xấu xa”, cuỗm luôn thẻ học sinh của cậu nhét vào đáy hộp bút. Ngày cô lấy hết dũng khí để tỏ tình, chưa kịp nghe câu trả lời thì cậu đã rời khỏi thế giới của cô đi tới một nơi rất xa. Hai năm sau, khi cô chỉ vừa động lòng với Dương Tông Hựu – chàng thanh mai trúc mã, cứ ngỡ sẽ quên được Trình Dịch, thì bất ngờ cô phát hiện ra 4 chữ “Tớ cũng thích cậu” ở dưới đáy chiếc bình màu lam cậu để lại.