nguyễn thị ngaCuốn sách đạt giải Nobel văn chương. Một cuốn sách nói về tình dục, nhưng không hề dâm dục, mà trái lại rất thanh khiết. Tác giả khai thác một tình huống rất lạ là một nhà thổ giành cho những ông cụ muốn tìm lại sinh lực thời thanh xuân bằng cách ngủ với các cô gái vốn đã bị chuốc thuốc mê. Trong khi ngủ với các cô gái, những ông cụ này được gọi là những người khách “không gây tổn hại gì”, chỉ mải mê ngắm nhìn cơ thể thanh xuân của các cô, rồi hồi tưởng những kỷ niệm thời trai trẻ. Câu chuyện nói lên nhiều vấn đề nhân sinh, về tuổi già, về kỷ niệm gia đình. Các cụ già khao khát tuổi trẻ, muốn chứng minh mình không còn vô dụng, còn các cô gái thì muốn tiền. Nhưng cả hai phe đều trọn cách tốt nhất để có thể thổ lộ với nhau: Dùng thuốc ngủ. Diễn biến tâm trạng của cụ già cũng rất tinh tế, từ ngại ngùng khi đến nhà thổ lần đầu tiên, đến những cảm xúc đan xen khi nằm với cô gái đang mê man những lần sau đó, những kỷ niệm với những người phụ nữ trong đời ông lần lượt sống lại. Đặc biệt là hình ảnh những người phụ nữ thân thuộc với ông, hình ảnh người mẹ, người vợ và những đứa con gái của ông. Để có được những đêm tuyệt vời như thế, ông lúc nào cũng phải sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình, cũng như cô gái, khi bị chuốc thuốc mê cũng phải sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình nếu gặp phải người khách có ác tâm.
XùMột cuốn sách mỏng, nhưng lại có thể gây quá nhiều tranh luận, biện chứng, và phải đi sâu phân tích từng câu từng từ của tác phẩm. Kawabata Yasunara từ nhỏ đã chịu sự ảnh hưởng của Phật giáo, vậy nên trong tác phẩm, ý nghĩa của tân nhân vật, hình ảnh xây dựng về ông lão 67 tuổi, hình ảnh những người đẹp say ngủ đều khiến những người đọc, nhất là những người phân tích ngôn ngữ phải băn khoăn, rằng đấy là biểu tượng gắn với hình tượng Phật hay là việc hạ thấp giá trị của người phụ nữ. Có lẽ chỉ dăm ba câu không thế đủ để hình dung hết những tác động mà truyện mang lại. Nhưng quả thật, như bài “Giải mã ngôn ngữ trong Những người đẹp say ngủ” của Khoa ngôn ngữ, Kawabata Yasunara quả thực là “ Mỗi nhà văn muốn hay không trước hết phải là con đẻ của một nền văn hóa dân tộc, tự giác tiếp nhận lối tư duy, những mô thức ứng xử từ xa xưa đã trở thành truyền thống của dân tộc mình”..
Hoàng MannNhững người đẹp say ngủ - Kawabata Yasunari .
Tác giả, ông Kawabata Yasunari từng tự nói về mình: "Không bao giờ tôi trút được ám ảnh rằng mình là một người lang thang ưu sầu. Luôn luôn mơ mộng tuy rằng chẳng bao giờ chìm đắm hoàn toàn trong mơ, mà vẫn luôn tỉnh thức giữa khi mơ...". Có lẽ xuất phát từ phức cảm này mà ông đã tạo ra Những người đẹp say ngủ, tác phẩm lộng lẫy, kì dị mà cũng ngập tràn mông lung .
Say ngủ hay còn có nghĩa là thụy miên. Trong Phật giáo, hôn trầm thụy miên là một trong năm triền cái: năm màn ngăn che làm cho con người không thấy được tâm mình tham lam, sân hận, ngu si, ngã mạn, nghi ngờ. Năm triền cái là chướng ngại chính cản trở sự thành công trong hành thiền và phát tuệ giải thoát. Hôn trầm là trạng thái buồn ngủ, mơ màng còn Thuỵ miên là ngủ gục, ngủ sâu và say. Khi người ở trong trạng thái hôn trầm thụy miên, sự tỉnh táo và trí tuệ đều không tồn tại. Dù ăn và ngủ vốn là hai bản năng cơ bản của mọi loài, nhưng còn bị chi phối bởi hai bản năng này, đắm chìm trong đó thì tâm trí còn chưa được giải phóng hoàn toàn hay nói cách khác, mãi chìm trong u mê ái muội .
Những người đẹp say ngủ có mạch truyện chính dựa trên trạng thái mơ màng hôn trầm thụy miên. Không gian truyện vì thế mà tĩnh lặng, hun hút như thể khóa chặt hoàn toàn nhân vật cũng như người đọc vào một thế giới chỉ thuộc về riêng nó. Cốt truyện kì dị, ông già Eguchi gần 70 tuổi, theo lời giới thiệu của một người bạn mà ghé thăm ngôi nhà của những người đẹp say ngủ. Ông trải qua 5 đêm với 6 cô gái trẻ bị làm cho say ngủ. Bên cạnh các cô gái, ông chiêm nghiệm về tuổi già, về cuộc đời ông từng trải qua và cuối cùng là giấc mơ được giải thoát, được chết. Văn phong bồng bềnh dẫn dắt tôi vào một thế giới có quá nhiều cánh cửa bị khóa chặt, tĩnh lặng nhưng lại cuồn cuộn chất chứa một điều gì đó khó có thể chạm tới, khó có thể gọi tên buộc tâm trí hỗn độn phải bị rút sạch “để ở bên ngoài”. Vì thế mà cuốn sách này đem lại một trải nghiệm đọc như thiền, thư thái và tràn đầy rung cảm.
HTTVNhững người đẹp say ngủ có câu chuyện thật kỳ lạ. Ông lão Eguchi được bạn giới thiệu đến một dạng lầu xanh đặc biệt dành riêng cho những ông già, dù lực bất tòng tâm vẫn muốn tìm lạc thú bên trinh nữ. Mỗi đêm sẽ có một mỹ nữ được đánh thuốc để say ngủ trong tình trạng khỏa thân, và người khách cũng sẽ phải uống thuốc để ngủ cùng nàng. Ông già Eguchi đã đến căn nhà đó và tiếp xúc với 5 cô gái khác nhau với những vẻ đẹp khác nhau, nhưng ông chỉ ngắm nhìn họ rồi miên man nhớ về những chuyện trong quá khứ. Ông lão một mình với mỹ nhân say ngủ, tấm thân trắng ngần, nhưng suy nghĩ thoát tục, chỉ nhớ chuyện xưa. Giống như nhận xét này, mà Wikipedia trích từ bài bình của Khương Việt Hà trên tạp chí Nghiên cứu Văn học năm 2004: “Eguchi đã trở thành điển hình của nghệ thuật thưởng thức cái đẹp theo cách vừa tinh tế vừa cực đoan”.
T.AMột quyển truyện rất hay. Truyện kể về ông lão Eguchi, 1 người đã đến tuổi thất thập cổ lai hi rồi, nhưng vẫn luôn luyến tiếc về quãng đời đã qua của mình, cũng như sự bất lực khi phải mòn mỏi nhìn những ngày tháng cuối đời dần trôi qua và nhờ 1 ông bạn già, ông biết đến ngôi nhà có những người đẹp say ngủ những người con gái xinh đẹp bị đánh thuốc nằm trần truồng trên nệm đợi sẵn, và việc của những ông già là nằm ôm những cô gái này mà ngủ (chỉ được ôm, không được làm gì khác), như kiểu ôm gấu ôm, hay ôm búp bê tình dục hiện nay vậy. Đây rõ ràng là 1 chủ đề rất mới trong văn chương Á đông thời đó và có lẽ, nỗi lòng của tác giả cũng bộc bạch qua những ông lão như ông Eguchi, khi tuổi đời đang đếm ngược từng ngày trong sự bất lực vãn hồi, họ còn biết làm gì ngoài ôn lại những quá khứ hừng hực ngày xưa, để mà vui, để mà buồn, để mà luyến tiếc những người đẹp say ngủ như hóa thân của những chuyện tình không thành trong cuộc đời mỗi người đàn ông, là những người tình, mãi ngủ say trong trái tim dù già nua nhưng vẫn chan chứa của những ông già gần đất xa trời những người tình và hình bóng của họ mãi trẻ trung, xinh đẹp và không thể nào với tới hay níu kéo lại được nữa. Xã hội càng phát triển, những người già càng cảm thấy mình vô dụng, và trở thành kẻ đứng bên lề của cuộc đời, chơi vơi, lạc lõng, cô đơn và tủi nhục....đó chẳng phải đang là thực trạng ngày nay của xã hội loài người hay sao?. Nhưng với Kawabata, ông nhận ra điều đó từ mấy chục năm trước, từ khi Những người đẹp say ngủ được chắp bút rồi!
Thu HàNhững người đẹp say ngủ là tác phẩm được viết trong những năm cuối cuộc đời cầm bút của Kawabata....có lẽ đó là 1 phần lý do khiến chủ đề và văn phong trong tác phẩm mới và hiện đại hơn nhiều so với những tác phẩm trước đó....
Truyện kể về ông lão Eguchi, 1 người đã đến tuổi thất thập cổ lai hi rồi, nhưng vẫn luôn luyến tiếc về quãng đời đã qua của mình, cũng như sự bất lực khi phải mòn mỏi nhìn những ngày tháng cuối đời dần trôi qua....và nhờ 1 ông bạn già, ông biết đến ngôi nhà có những người đẹp say ngủ - những người con gái xinh đẹp bị đánh thuốc nằm trần truồng trên nệm đợi sẵn, và việc của những ông già là nằm ôm những cô gái này mà ngủ (chỉ được ôm, không được làm gì khác), như kiểu ôm gấu ôm, hay ôm búp bê tình dục hiện nay vậy....đây rõ ràng là 1 chủ đề rất mới trong văn chương Á đông thời đó!....và có lẽ, nỗi lòng của tác giả cũng bộc bạch qua những ông lão như ông Eguchi, khi tuổi đời đang đếm ngược từng ngày trong sự bất lực vãn hồi, họ còn biết làm gì ngoài ôn lại những quá khứ hừng hực ngày xưa, để mà vui, để mà buồn, để mà luyến tiếc....những người đẹp say ngủ như hóa thân của những chuyện tình không thành trong cuộc đời mỗi người đàn ông, là những người tình, mãi ngủ say trong trái tim dù già nua nhưng vẫn chan chứa của những ông già gần đất xa trời.....những người tình và hình bóng của họ mãi trẻ trung, xinh đẹp và không thể nào với tới hay níu kéo lại được nữa.....
Xã hội càng phát triển, những người già càng cảm thấy mình vô dụng, và trở thành kẻ đứng bên lề của cuộc đời, chơi vơi, lạc lõng, cô đơn và tủi nhục....đó chẳng phải đang là thực trạng ngày nay của xã hội loài người hay sao?....nhưng với Kawabata, ông nhận ra điều đó từ mấy chục năm trước, từ khi Những người đẹp say ngủ được chắp bút rồi!!!
hà thanhCuốn sách đạt giải Nobel văn chương. Một cuốn sách nói về tình dục, nhưng không hề dâm dục, mà trái lại rất thanh khiết. Tác giả khai thác một tình huống rất lạ là một nhà thổ giành cho những ông cụ muốn tìm lại sinh lực thời thanh xuân bằng cách ngủ với các cô gái vốn đã bị chuốc thuốc mê. Trong khi ngủ với các cô gái, những ông cụ này được gọi là những người khách “không gây tổn hại gì”, chỉ mải mê ngắm nhìn cơ thể thanh xuân của các cô, rồi hồi tưởng những kỷ niệm thời trai trẻ. Câu chuyện nói lên nhiều vấn đề nhân sinh, về tuổi già, về kỷ niệm gia đình. Các cụ già khao khát tuổi trẻ, muốn chứng minh mình không còn vô dụng, còn các cô gái thì muốn tiền. Nhưng cả hai phe đều trọn cách tốt nhất để có thể thổ lộ với nhau: Dùng thuốc ngủ. Diễn biến tâm trạng của cụ già cũng rất tinh tế, từ ngại ngùng khi đến nhà thổ lần đầu tiên, đến những cảm xúc đan xen khi nằm với cô gái đang mê man những lần sau đó, những kỷ niệm với những người phụ nữ trong đời ông lần lượt sống lại. Đặc biệt là hình ảnh những người phụ nữ thân thuộc với ông, hình ảnh người mẹ, người vợ và những đứa con gái của ông. Để có được những đêm tuyệt vời như thế, ông lúc nào cũng phải sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình, cũng như cô gái, khi bị chuốc thuốc mê cũng phải sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình nếu gặp phải người khách có ác tâm.
Mai Mít"Rất có thể, cảm giác dâng lên từ sâu trong lồng ngực họ khi nằm sát bên làn da trần của những cô gái trẻ bị làm cho say ngủ không chỉ là nỗi sợ trước cái chết cận kề và niềm tuyệt vọng đau đớn trước tuổi thanh xuân đã mất. Có thể còn là cả niềm hối hận vì sự vô đạo đức mà mình đã phạm phải và cả sự bất hạnh về gia đình thường thấy ở những kẻ thành công. Những ông già ấy chắc hẳn không có một vị Phật để quỳ gối bái lạy. Cho dù họ có ôm chặt lấy những cô gái đẹp trần truồng, rỏ xuống những giọt lệ lạnh ngắt, vật vã khóc và gào rống lên thì các cô cũng không biết và không tỉnh dậy. Những ông già ấy không thấy xấu hổ, cũng không thấy lòng tự tôn bị tổn thương. Họ hoàn toàn được tự do hối tiếc, tự do đau buồn."
Hoang HaTruyện kể về ông lão Eguchi, 1 người đã đến tuổi thất thập cổ lai hi rồi, nhưng vẫn luôn luyến tiếc về quãng đời đã qua của mình, cũng như sự bất lực khi phải mòn mỏi nhìn những ngày tháng cuối đời dần trôi qua và nhờ 1 ông bạn già, ông biết đến ngôi nhà có những người đẹp say ngủ những người con gái xinh đẹp bị đánh thuốc nằm trần truồng trên nệm đợi sẵn, và việc của những ông già là nằm ôm những cô gái này mà ngủ (chỉ được ôm, không được làm gì khác), như kiểu ôm gấu ôm, hay ôm búp bê tình dục hiện nay vậy.
Đây rõ ràng là 1 chủ đề rất mới trong văn chương Á đông thời đó và có lẽ, nỗi lòng của tác giả cũng bộc bạch qua những ông lão như ông Eguchi, khi tuổi đời đang đếm ngược từng ngày trong sự bất lực vãn hồi, họ còn biết làm gì ngoài ôn lại những quá khứ hừng hực ngày xưa, để mà vui, để mà buồn, để mà luyến tiếc những người đẹp say ngủ như hóa thân của những chuyện tình không thành trong cuộc đời mỗi người đàn ông, là những người tình, mãi ngủ say trong trái tim dù già nua nhưng vẫn chan chứa của những ông già gần đất xa trời những người tình và hình bóng của họ mãi trẻ trung, xinh đẹp và không thể nào với tới hay níu kéo lại được nữa. Xã hội càng phát triển, những người già càng cảm thấy mình vô dụng, và trở thành kẻ đứng bên lề của cuộc đời, chơi vơi, lạc lõng, cô đơn và tủi nhục....đó chẳng phải đang là thực trạng ngày nay của xã hội loài người hay sao?.
Nhưng với Kawabata, ông nhận ra điều đó từ mấy chục năm trước, từ khi Những người đẹp say ngủ được chắp bút rồi!
CỏKhác với vẻ đẹp có phần cực đoan trong văn chương của Mishima Yukio (tác giả Kim Các Tự) sau này, văn chương của Kawabata Yasunari đẹp và buồn man mác, thấm thía, thâm trầm cùng day dứt. Và càng về giai đoạn sau của sự nghiệp sáng tác, vẻ đẹp buồn thương ấy trong văn Kawabata lại càng thêm đằm sâu. Mà tác phẩm Những người đẹp say ngủ chính là minh chứng rõ nét cho điều này. Không gian nghệ thuật của Những người đẹp say ngủ cũng co hẹp lại hơn bao giờ hết. Đó vừa là không gian tâm tưởng với những dòng suy nghĩ, dòng ý thức miên man của Eguchi giữa hai mảng thời gian đan xen liên tiếp quá khứ – hiện tại. Đó là vừa là không gian chật hẹp nơi căn phòng màu đỏ với những ký ức vụn vỡ hiện về quyện hòa cùng khát khao của hiện tại, sắc đỏ căn phòng, viên thuốc ngủ màu trắng chếnh choáng như càng khiến ranh giới thực tại – hư ảo, hiện tại – quá khứ lại thêm nhòe mờ. Văn chương của Kawabata là sự phức hợp của những vẻ đẹp đa diện, thậm chí nỗi buồn cũng được mô tả bằng những ngôn ngữ trau chuốt đến giản dị khôn cùng. Hãy lắng lòng và đắm mình vào trang văn của Kawabata qua những dòng viết Những người đẹp say ngủ, để thấy mỗi cô gái là một vẻ đẹp, mỗi vẻ đẹp lại gợi về một thời quá khứ ứng với từng thời kỳ, từng quãng đời đã xa của người lãng khách già, lạc bước vào căn nhà nhỏ. Thật sự, với một con người còn sống, không ai là không phải thức dậy dẫu rằng giấc mộng người ta chìm vào có dài, có đẹp đến đâu chăng nữa. Và Những người đẹp say ngủ, chính như giấc mộng say đã tàn của cuộc đời con người vậy. Giấc ngủ say của người lữ khách già bên người đẹp, bao giờ cũng được đánh thức vào cùng một khung giờ cố định dù người đó có chần chừ, có dùng dằng, có cố gắng níu giữ thời gian cũng chẳng thể cưỡng cầu khoảnh khắc phải trở về thực tại. Và phải chăng đây cũng chính là tâm thế của tác giả khi đứng trước đổi thay thời cuộc: dù có níu giữ thế nào thì ánh sáng, ảo vọng quá khứ cũng đã mãi lùi xa, chỉ còn ở đây là hiện thực với bao mâu thuẫn, xung đột, bao sóng gió như cuốn trôi mọi kiếp người. Người ta chẳng thể chìm đắm mãi trong hoài vọng quá khứ hay trốn vào cơn say, cơn mê, vào sự quên để tránh né hiện thực. Tới cuối cùng, con người vẫn phải thức dậy, vẫn phải hi vọng và sống tiếp cuộc đời của chính mình. Như ánh sáng từ làn da của cô gái còn sống, rực rỡ trong ánh mắt ông lão Eguchi: “Khi ông lão mở cánh cửa thông sang phòng bên thì thấy thân thể trần truồng của cô gái da trắng đang nằm đó sáng bừng đẹp đẽ, có lẽ bởi tấm chăn đã bị lão hất tung ra trong lúc luống cuống hồi nãy". Mà có lẽ chăng, đây chính là điểm khiến cho văn chương của Kawabata có buồn, có nghiệt ngã thì cũng chưa bao giờ đẩy cảm xúc của độc giả tới bờ vực của sự u uất, tuyệt vọng. Điều ông làm trước giờ, vẫn chỉ là tái hiện cái đẹp và buồn một cách không phán xét, từ đấy mà làm thức tỉnh, rung động trái tim người đọc, những ai vẫn đang oằn mình kiếm tìm lẽ sống, hay những ai muốn tìm về chữ “mỹ” trong văn chương, trong cuộc đời.
HạnhVề nội dung, khi tìm đọc những bài đánh giá về tác phẩm trên mạng, quả thật mình càng thấy ... hoang mang tợn. Một cuốn sách mỏng, nhưng lại có thể gây quá nhiều tranh luận, biện chứng, và phải đi sâu phân tích từng câu từng từ của tác phẩm. Kawabata Yasunara từ nhỏ đã chịu sự ảnh hưởng của Phật giáo, vậy nên trong tác phẩm, ý nghĩa của tân nhân vật, hình ảnh xây dựng về ông lão 67 tuổi, hình ảnh những người đẹp say ngủ đều khiến những người đọc, nhất là những người phân tích ngôn ngữ phải băn khoăn, rằng đấy là biểu tượng gắn với hình tượng Phật hay là việc hạ thấp giá trị của người phụ nữ. Có lẽ chỉ dăm ba câu không thế đủ để hình dung hết những tác động mà truyện mang lại. Nhưng quả thật, như bài “Giải mã ngôn ngữ trong Những người đẹp say ngủ” của Khoa ngôn ngữ, Kawabata Yasunara quả thực là “ Mỗi nhà văn muốn hay không trước hết phải là con đẻ của một nền văn hóa dân tộc, tự giác tiếp nhận lối tư duy, những mô thức ứng xử từ xa xưa đã trở thành truyền thống của dân tộc mình”.
Tiểu NguyễnVề nội dung, khi tìm đọc những bài đánh giá về tác phẩm trên mạng, quả thật mình càng thấy ... hoang mang tợn. Một cuốn sách mỏng, nhưng lại có thể gây quá nhiều tranh luận, biện chứng, và phải đi sâu phân tích từng câu từng từ của tác phẩm. Kawabata Yasunara từ nhỏ đã chịu sự ảnh hưởng của Phật giáo, vậy nên trong tác phẩm, ý nghĩa của tân nhân vật, hình ảnh xây dựng về ông lão 67 tuổi, hình ảnh những người đẹp say ngủ đều khiến những người đọc, nhất là những người phân tích ngôn ngữ phải băn khoăn, rằng đấy là biểu tượng gắn với hình tượng Phật hay là việc hạ thấp giá trị của người phụ nữ. Có lẽ chỉ dăm ba câu không thế đủ để hình dung hết những tác động mà truyện mang lại. Nhưng quả thật, như bài “Giải mã ngôn ngữ trong Những người đẹp say ngủ” của Khoa ngôn ngữ, Kawabata Yasunara quả thực là “ Mỗi nhà văn muốn hay không trước hết phải là con đẻ của một nền văn hóa dân tộc, tự giác tiếp nhận lối tư duy, những mô thức ứng xử từ xa xưa đã trở thành truyền thống của dân tộc mình”.