Ket ChungSẽ ra sao bỗng nhiên một ngày có một cậu bé vừa đến tuổi ăn tuổi lớn, tuổi chạy nhảy cùng bạn bè thì phải nằm một chỗ do tai nạn ngã xuống con suối khô cạn nước. Đa phần những đứa trẻ ấy sẽ trở nên mặc cảm, tự ti, thu mình vào góc tối. Thế nhưng cậu bé trong câu chuyện này lại là một trường hợp đặc biệt, hơn cả những người cùng hoàn cảnh, và hơn cả những người bạn phát triển bình thường. Vì cậu đặc biệt như thế, nên nhận được cảm tình và tình yêu của tất cả mọi người mà cậu đã tiếp xúc. Hằng ngày cậu bé nhìn qua khung cửa sổ, ngước nhìn bầu trời ngắm những chiếc máy bay từ từ lẩn mình vào trong đám mây có hình thù các con vật do cậu tự tưởng tượng. Bầu trời của cậu còn có những cánh chim bay lượn, ong và bướm vờn trên cánh hoa, lá vàng rơi nhè nhẹ chao nghiêng rồi yên vị trên mặt đất. Ban đêm bầu trời có muôn bàn vì sao lấp lánh mà cậu ví von chúng như chiếc đèn dầu thắp sáng cả trời đêm tĩnh mịt. Cậu bé sống “hồn nhiên như cây cỏ”, lũ bạn cùng xóm chưa thấy cậu ghét hay giận ai bao giờ. Một cậu bé thông minh với tâm hồn trong sáng luôn thấy mọi thứ nhỏ bé xung quanh thật diệu kỳ, thơ mộng. Cậu bé không cần mọi người an ủi mình mà còn tự mình tạo ra niềm vui cho người khác .Nói đến đây thì chắc mọi người nghĩ rằng một cậu nhóc hiểu chuyện như thế thì ắt hẳn được ba mẹ quan tâm ân cần và chăm sóc rất chu đáo. Nhưng số phận thật biết trêu ngươi, cả tuổi thơ của cậu là một câu chuyện đầy ngang trái khi mẹ ruột bỏ đi lúc cậu còn nhỏ xíu. Vì cậu là kết quả không ai mong muốn trong một mối tình chớp nhoáng của thời tuổi trẻ bồng bột, mà thật ra mẹ cậu cũng không biết ba của con mình là ai. Sống với bác ruột lòng luôn mang nỗi hoài nghi, cậu chỉ thầm mong ông thương mình ít thôi sau mỗi lần bị ông đánh. Cậu bé ngây thơ tin rằng “ thương cho roi cho vọt”, ba đánh cậu nhiều thì thương cậu cũng nhiều.Trong lần trở lại này, mình cảm thấy ở các nhân vật có sự mới mẻ hơn. Nếu như các cô bé, cậu bé trong truyện bác Ánh trước đây mang một tâm hồn ngây thơ, hồn nhiên thì lần này còn có cả thêm một chút chín chắn, biết lắng nghe và tôn trọng câu chuyện rất đỗi ngây ngô của bạn mình, và còn cả sự đồng cảm cho một tuổi thơ đầu nước mắt. Bên cạnh những nhân vật chính nhỏ tuổi là những người lớn với lòng thương cảm và bao dung, sẵn lòng cứu vớt lấy mảnh đời nhỏ bé. Chính những tấm gương lớn ấy đã ảnh hưởng sâu sắc, định hình nhân cách trong những năm tháng đầu đời cho bọn trẻ con, để chúng học cách yêu thương người khác và yêu thương chính bản thân mình. Cho nên đến cuối cùng “ với một trái tim ngập tràn yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành một gánh nặng”
Hồng NgọcCâu chuyện xoay quanh cuộc sống cậu bé tên Tèo, một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh bất hạnh. Từ bé, cậu đã không có cha và bị mẹ bỏ rơi, được nhận nuôi lớn bởi gia đình cậu của mình để rồi qua một tai nạn, cột sống của cậu bị tổn thương và cậu chỉ nằm một chỗ kể từ đó. Với một cậu bé 8 tuổi, tưởng chừng tất cả những điều trên sẽ khiến cậu trở nên buồn tủi, căm ghét, hờn giận, thì ngược lại tâm hồn cậu bé lại luôn trong sáng, lạc quan và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống. Với sở thích nhìn ngắm bầu trời, Tèo có trí tưởng tượng phong phú đến kì lạ. Cậu tin vào những tiên nữ, rằng những sinh vật nhỏ bé đó vẫn luôn tồn tại và vẫn nâng đỡ chúng ta khi ta cần, và cậu nhìn thấy được sự sinh động, đẹp đẽ kể ca trong những thứ bình thường nhất như bức tường hay sáp nến. Cũng từ đó mà cậu, lúc nằm liệt một chỗ hay lúc có thể đứng dậy chạy nhảy bình thường, vẫn luôn truyền cảm hứng và lan tỏa sự tích cực, niềm vui và hạnh phúc đến với mọi người xung quanh. Sách của bác Ánh đa số kể nhiều về tình yêu tuổi mới lớn cũng như sự 'trong sáng, ngây thơ' của những 'người tình', lâu rồi mới thấy bác viết sách mà ko tập trung vào chủ đề đó. Một cuốn sách hay và ý nghĩa rất đáng để đọc, chúc các bạn đọc sách vui vẻ
Nguyễn Song Tuyền
Một câu chuyện hoàn hảo và nhân văn, chứa đựng trong đó là một tâm hồn trong sáng đầy tình thương yêu. Tuy vậy, nó vẫn đan xen những nỗi buồn sâu thẳm giữa bầu trời đầy sao và ánh trăng. Chất văn của bác Ánh thì không lẫn vào đâu được, xứng đáng là người kể chuyện cho tuổi thơ, phản ánh cái chất trong trẻo và thơ ngây một cách chân thực của những năm tháng mà ai trong mỗi chúng ta đều đã trải qua. Chất lượng sách của NXB Trẻ thì không phải bàn cải, hảo hạng. Cảm giác cầm trên tay thật thích thú, trang trí bìa lại bắt mắt làm cho giá trị quyển sách càng tăng thêm. Các bạn sẽ nhận được nhiều giá trị khi đọc xong câu chuyện “Làm bạn với bầu trời”
ku liMột cuốn truyện khác của Nguyễn Nhật Ánh. Vẫn vậy, một cuốn sách nhẹ nhàng nhưng chứa đựng đầy tình cảm. Một cuốn sách viết cho tất cả mọi người.
Cuốn sách nói về cuộc sống của cậu bé Tèo, một cậu bé không may phải nằm một chỗ sau một tai nạn đáng tiếc. Dù không còn được chạy nhảy như chúng bạn, nhưng ta vẫn sẽ thấy một sự lạc quan, vui vẻ ở Tèo. Tèo không phải là gánh nặng cho gia đình mà cậu còn là niềm an ủi lớn lao cho mọi người xung quanh cậu. Cậu cho mọi người thấy được mặt tích cực của cuộc sống và những điều kì diệu diễn ra hằng ngày mà không phải ai cũng thấy. Chính Tèo là người tháo bỏ những nút thắt mà người lớn tạo ra xung quanh cậu, những người nghĩ rằng nó sẽ bảo vệ cho cậu.
Mình nghĩ rằng nếu truyện này được dựng phim thì chắc hẳn sẽ lấy đi nước mắt của không ít người xem vì sự mạnh mẽ của cu Tèo.
DuyênNếu được hỏi về một nhận xét chung cho cuốn sách này, mình sẽ trả lời đây là 'a different nguyen nhat anh'.
Về nội dung, câu chuyện xoay quanh cuộc sống cậu bé tên Tèo, một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh bất hạnh. Từ bé, cậu đã không có cha và bị mẹ bỏ rơi, được nhận nuôi lớn bởi gia đình cậu của mình để rồi qua một tai nạn, cột sống của cậu bị tổn thương và cậu chỉ nằm một chỗ kể từ đó. Với một cậu bé 8 tuổi, tưởng chừng tất cả những điều trên sẽ khiến cậu trở nên buồn tủi, căm ghét, hờn giận, thì ngược lại tâm hồn cậu bé lại luôn trong sáng, lạc quan và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống. Với sở thích nhìn ngắm bầu trời, Tèo có trí tưởng tượng phong phú đến kì lạ. Cậu tin vào những tiên nữ, rằng những sinh vật nhỏ bé đó vẫn luôn tồn tại và vẫn nâng đỡ chúng ta khi ta cần, và cậu nhìn thấy được sự sinh động, đẹp đẽ kể ca trong những thứ bình thường nhất như bức tường hay sáp nến. Cũng từ đó mà cậu, lúc nằm liệt một chỗ hay lúc có thể đứng dậy chạy nhảy bình thường, vẫn luôn truyền cảm hứng và lan tỏa sự tích cực, niềm vui và hạnh phúc đến với mọi người xung quanh. Sách của bác Ánh đa số kể nhiều về tình yêu tuổi mới lớn cũng như sự 'trong sáng, ngây thơ' của những 'người tình', lâu rồi mới thấy bác viết sách mà ko tập trung vào chủ đề đó.
hoàng thị Sẽ ra sao bỗng nhiên một ngày có một cậu bé vừa đến tuổi ăn tuổi lớn, tuổi chạy nhảy cùng bạn bè thì phải nằm một chỗ do tai nạn ngã xuống con suối khô cạn nước. Đa phần những đứa trẻ ấy sẽ trở nên mặc cảm, tự ti, thu mình vào góc tối. Thế nhưng cậu bé trong câu chuyện này lại là một trường hợp đặc biệt, hơn cả những người cùng hoàn cảnh, và hơn cả những người bạn phát triển bình thường. Vì cậu đặc biệt như thế, nên nhận được cảm tình và tình yêu của tất cả mọi người mà cậu đã tiếp xúc. Hằng ngày cậu bé nhìn qua khung cửa sổ, ngước nhìn bầu trời ngắm những chiếc máy bay từ từ lẩn mình vào trong đám mây có hình thù các con vật do cậu tự tưởng tượng. Bầu trời của cậu còn có những cánh chim bay lượn, ong và bướm vờn trên cánh hoa, lá vàng rơi nhè nhẹ chao nghiêng rồi yên vị trên mặt đất. Ban đêm bầu trời có muôn bàn vì sao lấp lánh mà cậu ví von chúng như chiếc đèn dầu thắp sáng cả trời đêm tĩnh mịt. Cậu bé sống “hồn nhiên như cây cỏ”, lũ bạn cùng xóm chưa thấy cậu ghét hay giận ai bao giờ. Một cậu bé thông minh với tâm hồn trong sáng luôn thấy mọi thứ nhỏ bé xung quanh thật diệu kỳ, thơ mộng. Cậu bé không cần mọi người an ủi mình mà còn tự mình tạo ra niềm vui cho người khác .Nói đến đây thì chắc mọi người nghĩ rằng một cậu nhóc hiểu chuyện như thế thì ắt hẳn được ba mẹ quan tâm ân cần và chăm sóc rất chu đáo. Nhưng số phận thật biết trêu ngươi, cả tuổi thơ của cậu là một câu chuyện đầy ngang trái khi mẹ ruột bỏ đi lúc cậu còn nhỏ xíu. Vì cậu là kết quả không ai mong muốn trong một mối tình chớp nhoáng của thời tuổi trẻ bồng bột, mà thật ra mẹ cậu cũng không biết ba của con mình là ai. Sống với bác ruột lòng luôn mang nỗi hoài nghi, cậu chỉ thầm mong ông thương mình ít thôi sau mỗi lần bị ông đánh. Cậu bé ngây thơ tin rằng “ thương cho roi cho vọt”, ba đánh cậu nhiều thì thương cậu cũng nhiều.Trong lần trở lại này, mình cảm thấy ở các nhân vật có sự mới mẻ hơn. Nếu như các cô bé, cậu bé trong truyện bác Ánh trước đây mang một tâm hồn ngây thơ, hồn nhiên thì lần này còn có cả thêm một chút chín chắn, biết lắng nghe và tôn trọng câu chuyện rất đỗi ngây ngô của bạn mình, và còn cả sự đồng cảm cho một tuổi thơ đầu nước mắt. Bên cạnh những nhân vật chính nhỏ tuổi là những người lớn với lòng thương cảm và bao dung, sẵn lòng cứu vớt lấy mảnh đời nhỏ bé. Chính những tấm gương lớn ấy đã ảnh hưởng sâu sắc, định hình nhân cách trong những năm tháng đầu đời cho bọn trẻ con, để chúng học cách yêu thương người khác và yêu thương chính bản thân mình. Cho nên đến cuối cùng “ với một trái tim ngập tràn yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành một gánh nặng”
nhugn nhugn Làm bạn với bầu trời cũng vậy, vẫn là bối cảnh làng quê yên bình và đám trẻ ngây ngô, nhiều khi ngây ngô đến dại dột. Câu chuyện xoay quanh Tèo, một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, hiền lành, tốt bụng, “em nhà người ta”. Nhưng trái ngược với tất cả những đức tính tốt đẹp ấy, cuộc sống của em lại không như vậy khi em bị tai nạn phải nằm liệt giường, chỉ có thể ngày ngày nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ. Tuy hoàn cảnh nhân vật éo le, nhưng không khí trong truyện vẫn vui tươi và ấm áp. Từng câu chữ đều toát lên sự yên bình, nhẹ nhàng vốn có ở vùng quê. Thế là không cần phải đọc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Làm bạn với bầu trời cũng cho bạn một chuyến về quá khứ và tìm lại những cảm xúc đã đánh rơi trên quãng đường thành người lớn. Sách cũng có cả ảnh minh họa làm sự nhớ về tuổi thơ của mình x 1000 vì tiếc nuối những hình ảnh chẳng bao giờ thấy lại được nữa.Sách mỏng nên đọc một hai tiếng đã hết rồi. Mình thấy truyện hơi nhanh và sơ sài, tác giả không đi sâu vào tâm lý nhân vật mà chỉ thuần về kể chuyện, tức là chỉ đơn giản chuyển từ tình tiết này sang tình tiết khác.
Mai AnnaLÀM BẠN VỚI BẦU TRỜI
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
“Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong một hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng tươi vui trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình”
Đó là cách nhiều người đang cố gắng hướng tới trong mục tiêu cuộc sống (có cả tui ????). Nếu ai đọc rồi sẽ nhận thấy tác phẩm này cực kì truyền cảm hứng, không phải kiểu truyền cảm hứng làm giàu hay thành công như ông này bà nọ; mà là một kiểu đánh thức lòng tốt, lòng yêu thương, sự tích cực, sự thông cảm, sự phấn đấu bên trong một con người. Mình không hề nói quá hay quảng bá cho truyện đâu. Mà là tất cả những gì mình cảm nhận được, không ảo tưởng hay xa vời, truyện rất rất chân thực. Đúng kiểu viết của bác luôn ấy.
Đó là về một cậu bạn nhỏ tám tuổi - tên Tèo, bị một tai nạn khiến em phải nằm một chỗ không đi lại được. Chiếc giường Tèo nằm được kê cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời, và từ đó Tèo bắt đầu làm bạn với bầu trời, vẽ ra những bức tranh nhiệm màu, tình cảm cho cuộc đời.
nhung hoàngLâu lắm rồi mới đọc lại truyện của bác Ánh thanks to một fan guột của bác cho mượn sách. Cứ tưởng bác chỉ bán vé về tuổi thơ trong Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, thì ra quyển nào bác cũng bán cả. Mình có thể gặp lại mình hồi nhỏ ở tất cả các câu chuyện của bác, kể cả Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng (nhưng không phải nhân vật chó). Làm bạn với bầu trời cũng vậy, vẫn là bối cảnh làng quê yên bình và đám trẻ ngây ngô, nhiều khi ngây ngô đến dại dột. Câu chuyện xoay quanh Tèo, một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, hiền lành, tốt bụng, “em nhà người ta”. Nhưng trái ngược với tất cả những đức tính tốt đẹp ấy, cuộc sống của em lại không như vậy khi em bị tai nạn phải nằm liệt giường, chỉ có thể ngày ngày nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ. Tuy hoàn cảnh nhân vật éo le, nhưng không khí trong truyện vẫn vui tươi và ấm áp. Từng câu chữ đều toát lên sự yên bình, nhẹ nhàng vốn có ở vùng quê. Thế là không cần phải đọc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Làm bạn với bầu trời cũng cho bạn một chuyến về quá khứ và tìm lại những cảm xúc đã đánh rơi trên quãng đường thành người lớn. Sách cũng có cả ảnh minh họa làm sự nhớ về tuổi thơ của mình x 1000 vì tiếc nuối những hình ảnh chẳng bao giờ thấy lại được nữa.Sách mỏng nên đọc một hai tiếng đã hết rồi. Mình thấy truyện hơi nhanh và sơ sài, tác giả không đi sâu vào tâm lý nhân vật mà chỉ thuần về kể chuyện, tức là chỉ đơn giản chuyển từ tình tiết này sang tình tiết khác. Mặc dù truyện nhanh nhưng vẫn có một vài chi tiết lửng lơ, thừa thãi và có bỏ đi cũng chẳng ảnh hưởng tới câu chuyện chính. Trong lúc đọc, có khá nhiều lần mình cảm thấy “có gì đấy không đúng”, cảm thấy câu chuyện cứ giả giả, nhất là trong cách nói chuyện của các nhân vật. Mình không có cảm giác ngoài đời có người sẽ nói chuyện như vậy mà chỉ có trên phim ảnh cố lãng mạn hóa lên thôi. Nhân vật Tèo cũng quá “thiên thần”, quá hoàn hảo, quá tốt bụng, quá vị tha, cũng làm mình cảm giác không thật. Hình như tác giả cố gắng xây dựng nhân vật thật tốt bụng để đối ngược lại với hoàn cảnh éo le mà nhân vật phải chịu. Được cái truyện có nhiều twist ở cuối, lật mặt liên tục. Thế thì cũng thích đấy nhưng mình thích nó nằm ở truyện trinh thám hay thriller hơn. Với cái vibe nhẹ nhàng, yên bình mà tự nhiên tới cuối trào tới một đống drama “mày có biết bố mày là ai không” thì cũng hơi mệt. So với các truyện khác của bác Ánh, Làm bạn với bầu trời không ngang tài ngang sức, nhưng cũng rất đáng để thử cho các bạn thích truyện nhẹ nhàng và các bạn thích xin một vé về lại tuổi thơ.