HuyBa cậu bé, ba tính cách, ba cuộc sống. Mỗi người đều có một số phận và những trải nghiệm riêng. Vào một ngày mùa hạ cả ba người bạn thân bất chợt suy ngẫm về cái chết. Họ dần tiếp cận và khám phá về “ông cụ” một người không được nêu tên, để tìm hiểu cái chết sẽ đến với ông thế nào. Từ đó mở ra một mùa hè tươi đẹp và nhiều ý nghĩa cho họ. Ba đứa trẻ và ông cụ, họ đã cùng nhau tạo nên những chia sẻ yêu thương, tình người ấm áp. Đã cùng nhau hiểu được lẽ sống và cái chết, hiểu được giá trị của cuộc sống. Mùa hạ qua đi cũng là lúc những bạn trẻ trưởng thành và hiểu biết hơn. Họ tự tin đối mặt với cuộc sống nhiều gian khó phía trược. Truyện mang đến cho tôi hơi thở nhẹ nhàng tinh tế như làn gió mát thổi đi cái nóng bức của mùa hạ.
Sami Ban đầu nói thật là mình không hy vọng lắm vào quyển này ấy, nhưng mà đọc xong thì kiểu, cảm thấy hối hận khi hồi trước xem nhẹ nó. Đấy chỉ là một câu chuyện kể về ba cậu nhóc lớp Sáu cùng một ông già đến tuổi gần đất xa trời, song những cuộc hội thoại giữa họ, những điều họ suy nghĩ, những điều xảy ra trong cuộc đời của họ lại khiến chúng ta phải suy nghĩ một cách sâu sắc: về cuộc đời, về cái chết, về sự sống, về những điều mà ta không thể thay đổi, về những gì hạnh phúc và nhỏ nhoi bất ngờ xuất hiện, về lòng bao dung giữa người với người, sự cảm thông và tin tưởng. Kể cả khi kết thúc không phải là một kết thúc vui, vì con người thì ai rồi cũng sẽ phải hóa thành cát bụi, nhưng nó lại khiến mình hạnh phúc và thỏa mãn. Bỏ thời gian ra và cảm nhận những triết lí sống giản dị mà sâu sắc đủ khiến một ngày của mình trở nên thật nhiều ý nghĩa. Có lẽ đạt được điều đó cũng một phần nhờ tác giả, cô không chỉ đặt ra một cốt truyện hay mà còn đặt cả suy nghĩ của mình vào những con chữ nữa. Thật lòng mà nói, quyển sách này có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của nhiều người lắm đấy.
Lê ND QuỳnhMột khu vườn xanh mướt mát lành, những cơn gió hè rạo rực, những tia nắng chói chang, không khí ẩm nóng....., tạo nên một khung cảnh mùa hè tuyệt đẹp. Những cậu bé tinh nghịch đang tận hưởng kì nghỉ hè của mình. Với tính cách năng động nghịch ngợm, ba cậu bé lọt vào khu vườn của một ông lão, và bị ông lão "hành" lên bờ xuống ruộng. Thế rồi, giữa những vụ quậy phá và đòn trả đũa của ông lão, dần dần hình thành một tình bạn đẹp đẽ, long lanh như nắng hè. Ba cậu bạn giờ đã thân thiết với ông lão. Đến một ngày, sự mất mát ập đến: người bạn lớn tuổi của các cậu bé đã ra đi, như mùa hè rồi cũng kết thúc, để lại một khoảng trống tiếc nuối trong mỗi người. Cái khoảng lặng êm đềm trong những dòng chữ tạo nên cho mình một nỗi buồn sâu lắng. Gấp lại quyển sách, minh thấy như vẫn còn vấn vương điều gì đó vừa buồn vừa thanh thản, êm đềm nhưng cũng có phần xót xa.
Mèo LườiCó lẽ, ai ai trong chúng ta cũng đều được sinh ra, được trưởng thành và một ngày nào đó phải ra đi. Cái chết là thứ gần gũi với sự mất mát, thương đau nhưng đồng thời, nó cũng là một quy luật bất định của thiên nhiên – quy luật tại sinh.Khi đọc “Khu vườn mùa hạ”, với những dòng cảm xúc đầy hồn nhiên, thơ trẻ của 3 thằng nhóc: Kiyama, Yamashita, Wakabe, Chỉ vì muốn biết người già cô đơn trước khi chết muốn nhắn nhủ điều gì, họ mất như thế nào mà 3 cậu nhóc ấy đã đến, theo dõi cuộc sống của 1 cụ già. Cụ già ấy, thực sự là một nhân vật bí ẩn mà từ những dòng đầu tiên đến khi kết thúc truyện tôi đều không biết rõ về người ấy, nhưng có lẽ tác giả như không muốn, ta phải hiểu, phải đoán được con người ấy là ai, chỉ đơn giản, ta chỉ cần biết rằng đó là “một – người – bạn – của – thế – giới – bên – kia”. Ấy là quá đủ rồi… Khi đọc xong cuốn sách, tâm trạng trĩu nặng của tôi chợt thấy nhẹ nhàng hẳn đi, một cảm giác êm êm lan tỏa trong tâm hồn.
Han LinhMình đọc khu vườn mùa hạ 2 lần, lần đầu đọc trên ebook điện thoại thấy cũng dễ thương nhưng có lẽ do không chú tâm lắm nên không có cảm xúc gì đặc biệt, lần thứ hai mua sách về ngồi đọc vỏn vẹn chỉ trong hai tiếng đồng hồ và ngồi khóc như một con điên. Mình không ngờ cuốn sách có cái bìa không mấy được đầu tư thế kia lại có nội dung cảm động đến thế. Sách kể về 3 đứa trẻ Kiyama, Yamashita và Wakabe, một ngày nọ, chúng tò mò về cái chết và không biết người trước khi chết sẽ có biểu hiện gì, cái chết ảm ảnh chúng đến nỗi chúng lập kế hoạch theo dõi một ông cụ già nua mà chúng nghĩ là ông ta sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chúng đâu có ngờ, cuộc gặp gỡ với ông cụ đã đem đến cho chúng một tình bạn kì lạ. Từ việc lén lút theo dõi và những cuộc cãi tay đôi với ông cụ, chúng trở nên thân thiết với ông hơn, cả ba đứa giúp ông đổ rác, dọn dẹp nhà, phơi quần áo, sơn lại tường và nhất là hí hửng với phi vụ đi mua hạt giống hoa về gieo để đến mùa mưa, nó trở thành một khu vườn tuyệt đẹp. Giọng văn của Kazumi Yumoto khá nhẹ nhàng và dễ thương, có lẽ sẽ không phù hợp lắm cho những bạn có guu đọc truyện gay cấn. Còn 3 đứa trẻ thì chỉ là những cậu nhóc mới học lớp 6 thôi, nhưng suy nghĩ của chúng nó chẳng khác nào những ông cụ non thực thụ cả. “Khu vườn mùa hạ” giờ đây nằm trong list một trong những cuốn yêu thích nhất của mình. Đó là một cuốn sách viết về một cốt truyện hết sức bình thường và tẻ nhạt, nhưng chính trong cái tầm thường đó lại chứa đựng những bài học rất nhân văn về tình bạn, tình gia đình, tình làng xóm và nhất là sự tinh tế ẩn náu bên trong suy nghĩ tinh tế của người Nhật Bản.
Han LinhĐã bao giờ bạn nghĩ bạn sẽ chết như thế nào chưa, đã từng nghĩ chết rồi sẽ ra sao hay chưa? Bản thân mình đã từng nghĩ rằng mình sẽ chết một cách nhẹ nhàng trên một chiếc giường ấm áp. Mình sẽ nằm hoài niệm lại những ký ức đã qua, suy nghĩ xem bản thân có hối hận hay còn tâm nguyện nào nữa chăng, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng cũng có lúc mình nghĩ rằng mình sẽ chết đi bởi một căn bệnh hiểm nghèo nào đó, ung thư máu chẳng hạn. Như một sự chuẩn bị trước, mình lại nghĩ xem nếu nó thành sự thật thì mình sẽ như thế nào? Liệu mình đủ lạc quan, đủ mạnh mẽ để chống chọi với nó hay buông xuôi đây?! Trở về với câu chuyện, ba cậu nhóc cùng với sự hiếu kỳ về cái chết, ba cậu nhóc quyết định theo dõi một ông cụ có vẻ như chẳng sống được bao lâu nữa. Những đứa trẻ này hy vọng rằng sẽ chứng kiến được cảnh ông cụ chết đi, thấy được hình ảnh của một người đã đánh mất hơi thở cuối cùng. Nhưng trớ trêu thay, chờ mãi mà ông cụ chẳng thèm chết. Phải làm thế nào đây? Hay là bỏ cuộc, hay là tiếp tục?
Nhân vật "tôi" đã khiến mình chiêm nghiệm được nhiều điều từ những câu chuyện diễn ra xung quanh cậu, từ những bài học, ký ức mà ông cụ đã chia sẻ. Mỗi một giây, mỗi một phút trên cuộc đời này đều đáng giá, đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu. Vì một ngày nào đó mình sẽ chẳng còn được thấy sự kiên cường của những thân cúc cánh bướm trong bão tố, sẽ chẳng còn được ngửi được mùi hương từ vườn hoa quen thuộc và cũng chẳng còn nếm được hương vị ngọt lịm của dưa hấu. Một ngày nào đó trong tương lai, mình sẽ chẳng còn được nghe những câu chuyện ma hấp dẫn, chẳng được cùng đám bạn thân chơi bóng và cũng chẳng còn nhận được sự quan tâm của mẹ, điều mà bản thân đã từng cảm thấy phiền phức. Những điều nhỏ nhoi, đơn giản đó sẽ chẳng còn nếu như mình chết đi. Vậy tại sao trước lúc đó bản thân không thực sự "sống" chứ!
Min xùKhu vườn mùa hạ thật sự là một quyển sách đáng để đọc một lần dành cho những ai yêu thích sự nhẹ nhàng và muốn tìm kiếm một quyển sách làm thay đổi cái nhìn nhưng không quá dữ dội va nặng đô. Một câu chuyện bình yên, tình bạn đẹp, khoảng cách tuổi tác, những suy ngẫm và bài học được đúc kết qua đôi mắt trẻ con và cả sự chia ly bất ngờ nữa.Tất cả sẽ được thể hiện trong quyển sách không dày quá 300 trang này. Nhưng không phải vì quyển sách gắn với mùa hạ mà nó chỉ phù hợp với mùa hạ không đâu, mình thích đọc đi đọc lại nó vào cả mùa xuân hay những mùa còn lại nữa. Truyện dịu dàng, chậm rãi đưa ta từ những cảm xúc này qua cảm xúc khác. Vui có, buồn có, ngạc nhiên cũng có, hụt hẫng cũng có. Đó là một thế giới kì lạ, nơi cái chết dịu dàng đến, khẽ khàng trở mình cho một khởi đầu mới và bình yên hơn. Cá nhân mình thì cuốn này có một mạch truyện khá nhẹ nhàng và gần như chẳng có điểm nhấn nó chỉ đơn giản là câu chuyện của những đứa trẻ thích khám phá và ông cụ có khu vườn rộng. Không tranh đua, không toan tính, đơn giản chỉ là tình bạn của lũ trẻ và một người già nhưng để lại một ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện như khiến người đọc hồi tưởng lại tháng ngày thơ ấu của mình cũng như những nỗi buồn trong cuộc sống vì bị lãng quên, vì thiếu thốn tình cảm hay những mơ ước kì lạ thuở bé của bọn trẻ... Văn học nhật không bao giờ làm mình thất vọng dù nó nhẹ nhàng như chính cái tên của cuốn sách vậy.
Bảo BảoMột cuốn sách mà ai khi đọc xong cũng cảm thấy mãn nguyện mặc dù có chút buồn. Câu chuyện kể về những đứa trẻ muốn tìm hiểu về người chết sẽ như thế nào các cậu đành phải quan sát lén ông cụ sống trong khu nhà ở của các cậu. Tuy nhiên các cậu đã bị ông cụ phát hiện và sau đó họ lại trở thành những người bạn một cách thần kì, khoảng cách giữa tuổi tác không còn là bức tường ngăn cách các cậu bé và ông cụ nữa. Mỗi quan hệ bắt đầu một cách nhẹ nhàng kết thúc cũng nhẹ nhàng như những gì nó vốn có. Một câu chuyện thấm đượm tính nhân văn sâu sắc, cái chết không có gì là đáng sợ chết không phải là kết thúc mà là bắt đầu những kí ức đẹp lưu giữ mãi trong tâm hồn mỗi con người. một ký ức đẹp.
Minh MinhĐọc quyển sách này, đôi lúc tôi tuởng mình chính là nhân vật trong truyện. Bởi tôi đã từng có một mùa hạ như thế, sau bao năm chìm vào quên lãng cùng những tháng ngày tuổi thơ, trong phút giây này, ký ức về những ngày nắng và người ông đã mất, bừng sáng trong tôi như mới ngày hôm qua. Giữa ba đứa trẻ tinh nghịch và một ông lão tuởng như đã gần đất xa trời, đến nỗi sự tồn tại của lão trở nên vô hình với những người xung quanh, có một tình cảm sâu sắc không thể diễn tả bằng lời. Từ một người sống lặng lẽ âm thầm, ông lão đã hồi sinh như một phép màu kì diệu đuợc mang đến từ ba đứa trẻ lúc nào cũng tìm cách chọc phá ông. Ông yêu đời hơn, cố sống những ngày còn lại thật ý nghĩa, ông không nỡ xa lũ trẻ. Còn ba đứa trẻ, đã học đuợc những bài học về cuộc đời, về sự sống và cái chết luôn tồn tại song song, quan trọng hơn nữa chính là cách hiểu người khác. Mỗi con người đều có quá khứ và hiện tại khác nhau, nó ảnh hưởng đến tính cách họ. Đừng nhìn nhận nguời xung quanh ta bằng đôi mắt, hãy nhìn họ bằng trái tim. Những ngày nắng hạ ở ngôi nhà có khoản vuờn đầy hoa cúc dại, nơi có ông cụ luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ mãi mãi tồn tại trong mỗi đứa trẻ, trở thành hành trang để chúng vững buớc trên con đường đời.
Linh LanTruyện kể về ba nhân vật là Kiyama - người kể chuyện cùng với Wakabe và Yamashita.
Đó chỉ là những cậu học sinh lớp 6 thôi nhưng bỗng nhiên, cái chết lại đến gần với ba cậu bé kể từ khi bà của Yamashita mất. Những câu hỏi "Chết như thế nào?", "Người chết nhìn ra làm sao?" dường như cứ quanh quẩn trong đầu của 3 cậu bé khiến chúng muốn tìm hiểu về cái chết. Cả ba cậu đã cùng "theo dõi" một ông già, theo như lời kể, người ta không biết ông tên gì, là ai, chỉ biết rằng hình như ông sắp chết.
Chính cái việc sắp chết ấy đã khiến ông trở thành "mục tiêu" của 3 cậu bé. Từ đó, những câu chuyện vừa nhẹ nhàng, vừa hài hước dí dỏm cứ xoay quanh câu chuyện. Nếu như lúc đầu ông cụ cứ mắng đuổi chúng thì về sau, chả biết từ lúc nào cả bốn nhân vật cách trở thành những người bạn thân thiết với nhau - những người bạn không phân biệt tuổi tác :)) có thể cùng nhau chia sẻ, giãi bày. Tình bạn của ông cụ và 3 cậu bé chính là điều khiến mình cảm động nhất ở cuốn sách. Đó cũng chính là những điều tốt đẹp mà 3 cậu bé nhận được. Cái kết của cuốn sách thì mình không bất ngờ cho lắm, nhưng thực sự nó đã khiến mình phải suy ngẫm. Cái kết đó sẽ khiến người ta day dứt mãi nhưng chính điều đó cũng đã để lại dư âm trong lòng người đọc, Về câu chuyện trong khu vườn kia ở mùa hạ năm nào, đã từng có những tiếng nói, nụ cười, những kỷ niệm đẹp về Kiyama, Wakabe, Yamashita với ông cụ
Câu chuyện viết nên một cách vô cùng chân thực dưới ngòi bút của Kazumi Yumoto, đó là 1 câu chuyện cho thiếu nhi, nhưng dường như qua đó lại là câu chuyện cho tất cả mọi người. Mọi việc cứ diễn ra nhẹ nhàng, không quá gay cấn nhưng lại thấm thía biết bao bài học về cuộc sống.
Vương TrangKhu vườn mùa hạ thật sự là một quyển sách đáng để đọc một lần dành cho những ai yêu thích sự nhẹ nhàng và muốn tìm kiếm một quyển sách làm thay đổi cái nhìn nhưng không quá dữ dội va nặng đô. Một câu chuyện bình yên, tình bạn đẹp, khoảng cách tuổi tác, những suy ngẫm và bài học được đúc kết qua đôi mắt trẻ con và cả sự chia ly bất ngờ nữa.Tất cả sẽ được thể hiện trong quyển sách không dày quá 300 trang này. Nhưng không phải vì quyển sách gắn với mùa hạ mà nó chỉ phù hợp với mùa hạ không đâu, mình thích đọc đi đọc lại nó vào cả mùa xuân hay những mùa còn lại nữa. Truyện dịu dàng, chậm rãi đưa ta từ những cảm xúc này qua cảm xúc khác. Vui có, buồn có, ngạc nhiên cũng có, hụt hẫng cũng có. Đó là một thế giới kì lạ, nơi cái chết dịu dàng đến, khẽ khàng trở mình cho một khởi đầu mới và bình yên hơn. Cá nhân mình thì cuốn này có một mạch truyện khá nhẹ nhàng và gần như chẳng có điểm nhấn nó chỉ đơn giản là câu chuyện của những đứa trẻ thích khám phá và ông cụ có khu vườn rộng. Không tranh đua, không toan tính, đơn giản chỉ là tình bạn của lũ trẻ và một người già nhưng để lại một ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện như khiến người đọc hồi tưởng lại tháng ngày thơ ấu của mình cũng như những nỗi buồn trong cuộc sống vì bị lãng quên, vì thiếu thốn tình cảm hay những mơ ước kì lạ thuở bé của bọn trẻ... Văn học nhật không bao giờ làm mình thất vọng dù nó nhẹ nhàng như chính cái tên của cuốn sách vậy.
Hoàng MannMùa hạ, một mùa rực rỡ những màu sắc tươi đẹp trong cuộc sống và tâm trạng con người cũng rất tươi trẻ và năng động.
Nhưng cũng không thể không kể đến những khoảng lặng của tiết hạ, nếu có thể, một lần trong đời bạn hãy đọc cuốn sách “Khu vườn mùa hạ” của tác giả Kazumi Yumoto. Văn phong của Kazumi Yumoto lần này viết về trẻ con nhưng khiến cho cả người lớn cũng thấy cuốn hút.
Câu chuyện xoay quanh tình bạn kì lạ giữa bộ ba học trò và cụ già cuối phố. Wakabe, sống chung với mẹ trong chung cư và luôn khao khát một người bố, là một cậu bé khá kích động và hơi kì dị .Ba cậu nhóc lớp 6, Kyama – nhân vật kể lại chuyện, Yamashita và Wakabe. Tụi nó là bạn cùng lớp với nhau, Yamashita thì mập ú, Wakabe bố mất sớm nhưng lúc nào cũng kể về bố, mặc dù cậu ta không biết bố cậu ta như thế nào. Kyama, nhân vật chính nhưng không có gì đáng nói ngoài phần điềm tĩnh trong mọi chuyện hơn hai đứa bạn của cậu ta. Từ những tò mò của tuổi nghịch ngợm đã dẫn dắt 3 đứa tới một câu hỏi: “Người chết đi sẽ trông như thế nào?”. Và chúng nghe đồn gần đó có một ông cụ già yếu sống một mình trong một ngôi nhà cũ nát bèn theo dõi ông để chờ khi nào ông chết. Rồi để xem ông chết sẽ như thế nào?
Lan DươngKhu vườn mùa hạ thật sự là một quyển sách đáng để đọc một lần dành cho những ai yêu thích sự nhẹ nhàng và muốn tìm kiếm một quyển sách làm thay đổi cái nhìn nhưng không quá dữ dội va nặng đô.
Một câu chuyện bình yên, tình bạn đẹp, khoảng cách tuổi tác, những suy ngẫm và bài học được đúc kết qua đôi mắt trẻ con và cả sự chia ly bất ngờ nữa.Tất cả sẽ được thể hiện trong quyển sách không dày quá 300 trang này. Nhưng không phải vì quyển sách gắn với mùa hạ mà nó chỉ phù hợp với mùa hạ không đâu, mình thích đọc đi đọc lại nó vào cả mùa xuân hay những mùa còn lại nữa.
Truyện dịu dàng, chậm rãi đưa ta từ những cảm xúc này qua cảm xúc khác. Vui có, buồn có, ngạc nhiên cũng có, hụt hẫng cũng có. Đó là một thế giới kì lạ, nơi cái chết dịu dàng đến, khẽ khàng trở mình cho một khởi đầu mới và bình yên hơn.
Cá nhân mình thì cuốn này có một mạch truyện khá nhẹ nhàng và gần như chẳng có điểm nhấn nó chỉ đơn giản là câu chuyện của những đứa trẻ thích khám phá và ông cụ có khu vườn rộng. Không tranh đua, không toan tính, đơn giản chỉ là tình bạn của lũ trẻ và một người già nhưng để lại một ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện như khiến người đọc hồi tưởng lại tháng ngày thơ ấu của mình cũng như những nỗi buồn trong cuộc sống vì bị lãng quên, vì thiếu thốn tình cảm hay những mơ ước kì lạ thuở bé của bọn trẻ... Văn học nhật không bao giờ làm mình thất vọng dù nó nhẹ nhàng như chính cái tên của cuốn sách vậy.
Ngọc LanKhu vườn mùa hạ đó là 1 khu vườn đầy những ánh nắng điểm xuyết, xen kẽ, len lỏi vào các lá cây và đầy những khóm cúc cánh bướm kia hay chính là khu vườn đong đầy những kỷ niệm giữa 3 cậu bé với ông cụ thì mình cũng không biết, chỉ biết rằng đó chính là 1 khu vườn rất đẹp, rất nhiều điều ý nghĩa.
Truyện kể về ba nhân vật là Kiyama người kể chuyện cùng với Wakabe và Yamashita. Đó chỉ là những cậu học sinh lớp 6 thôi nhưng bỗng nhiên, cái chết lại đến gần với ba cậu bé kể từ khi bà của Yamashita mất. Những câu hỏi "Chết như thế nào?", "Người chết nhìn ra làm sao?" dường như cứ quanh quẩn trong đầu của 3 cậu bé khiến chúng muốn tìm hiểu về cái chết. Cả ba cậu đã cùng "theo dõi" một ông già, theo như lời kể, người ta không biết ông tên gì, là ai, chỉ biết rằng hình như ông sắp chết. Chính cái việc sắp chết ấy đã khiến ông trở thành "mục tiêu" của 3 cậu bé. Từ đó, những câu chuyện vừa nhẹ nhàng, vừa hài hước dí dỏm cứ xoay quanh câu chuyện.
Nếu như lúc đầu ông cụ cứ mắng đuổi chúng thì về sau, chả biết từ lúc nào cả bốn nhân vật cách trở thành những người bạn thân thiết với nhau những người bạn không phân biệt tuổi tác có thể cùng nhau chia sẻ, giãi bày. Tình bạn của ông cụ và 3 cậu bé chính là điều khiến mình cảm động nhất ở cuốn sách. Đó cũng chính là những điều tốt đẹp mà 3 cậu bé nhận được. Cái kết của cuốn sách thì mình không bất ngờ cho lắm, nhưng thực sự nó đã khiến mình phải suy ngẫm. Cái kết đó sẽ khiến người ta day dứt mãi nhưng chính điều đó cũng đã để lại dư âm trong lòng người đọc.
Bé hạt tiêuMình thấy Kazumi Yumoto viết truyện rất hay,mình đã đọc nhiều lần " Khu Vườn Mùa Hạ", mùa hạ là một từ mà chỉ cần nghĩ đến đã thấy đẹp, hạnh phúc thế nào rồi. Bìa truyện thì khỏi phải miêu tả, phải nói là quá đẹp. Nội dung truyện cũng đầy tình nhân ái, truyện kể về kỳ nghỉ hè của ba nhân vật Kiyama, Yamashita và Wakabe, một kỳ nghỉ hè thật êm đềm và đẹp đẽ, các em đã gặp gỡ với một người đàn ông có tuổi mà đọc suốt câu chuyện mình cũng không thấy tác giả nhắc đến tên của ông, nhưng chính ông đã đem đến cho ba đứa trẻ một tình bạn kỳ lạ, các em giúp ông sửa nhà, chăm sóc vườn hoa, giặt và phơi quần áo, bù lại ông dạy các bạn nhỏ cách gọt lê, dạy học chữ Hán, và trên tất cả, những đứa trẻ học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cùng nhiều hiện tượng khác đều có ý nghĩa không hề nhỏ. Mình thấy hay vì truyện mang đến cuộc sống những giá trị chân ái và tình yêu thương, sự quan tâm, chia sẻ, cảm thông giữa con người, mình chấm 5*
GiangMình thích truyện của Kazumi Yumoto, " Khu Vườn Mùa Hạ", một tiêu đề đọc lên đã cảm thấy thật êm ái làm sao, bìa truyện thì khỏi phải miêu tả, phải nói là quá đẹp, từ những chi tiết ban đầu đó khiến mình thấy rất hứng thú và tìm mua cho bằng được để đọc. Nội dung truyện cũng đầy tình nhân ái, truyện kể về kỳ nghỉ hè của ba nhân vật Kiyama, Yamashita và Wakabe, một kỳ nghỉ hè thật êm đềm và đẹp đẽ, các em đã gặp gỡ với một người đàn ông có tuổi mà đọc suốt câu chuyện mình cũng không thấy tác giả nhắc đến tên của ông, nhưng chính ông đã đem đến cho ba đứa trẻ một tình bạn kỳ lạ, các em giúp ông sửa nhà, chăm sóc vườn hoa, giặt và phơi quần áo, bù lại ông dạy các bạn nhỏ cách gọt lê, dạy học chữ Hán, và trên tất cả, những đứa trẻ học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cùng nhiều hiện tượng khác đều có ý nghĩa không hề nhỏ. Mình thấy hay vì truyện mang đến cuộc sống những giá trị chân ái và tình yêu thương, sự quan tâm, chia sẻ, cảm thông giữa con người.