HàSố phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết. Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu. . “Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình. Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ. Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu.
HNCó một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.
Hoàng MannHỐI HẬN - Đông Tây
—-
Có một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.
CHÚC ĐỌC VUI ????
Bảo BảoThật sự rùng mình. “Hối hận” hay hơn mong đợi của mình rất rất là nhiều. "Hối Hận” xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính là Tăng Quảng Hiền, từ khi cậu mới chỉ là một thiếu niên cho đến khi trưởng thành. Có thể nói, cuộc đời Tăng Quảng Hiền đầy rẫy những sóng gió và bi kịch, thậm chí phần lớn chúng đều là từ chính bản thân cậu mà ra. Vì cái miệng của cậu đã nói những lời không nên nói mà bố bị hãm hại, mẹ thì tự sát, em gái lại bỏ đi, gia đình thoáng chốc tan nát. Sau khi trưởng thành, cậu vẫn liên tiếp mắc phải những sai lầm, đưa đến những kết cục không thể cứu vãn - “Hối hận”, tiêu đề đã nói nên bản chất; cả cuốn sách này là lời tự thuật của chính Tăng Quảng Hiền về những chuyện mà cậu bất khả thay đổi và vì vậy, từ đầu đến cuối, cậu cũng chỉ có thể hối hận mà thôi.Dưới ngòi bút của Đông Tây, xã hội Trung Quốc trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hoá hiện lên đầy ám ảnh với những suy nghĩ cứng nhắc, cực đoan và lạc hậu. Mẹ của Tăng Quảng Hiền bị ám ảnh về việc giữ thân thanh khiết, trinh bạch; lão Triệu Vạn Niên hàng xóm lại có đam mê phê đấu để giương cao ngọn cờ “cải cách, đạo đức”; bản thân Tăng Quảng Hiền cũng lại mù quáng tin theo những gì được cách mạng truyền bá… Nhưng vấn đề lớn nhất mà Đông Tây đặt ra trong tác phẩm, theo mình không phải là sự hối hận của Tăng Quảng Hiền, mà là một câu hỏi về các giá trị đạo đức. Ai sai, ai đúng? Bố Tăng Quảng Hiền ngoại tình là sai, thế nhưng mẹ Tăng Quảng Hiền giữ thân như ngọc có sai không? Tăng Quảng Hiền noi theo cách mạng mà khiến bố mình bị lôi ra phê đấu, đúng hay sai; liệu bố cậu có phải “kẻ lưu manh” mà cậu vẫn thường căm ghét? Liệu việc cả đời không động vào đàn bà có thể giúp Tăng Quảng Hiền tránh khỏi sự hối hận như bố mình, giữ vững đạo đức, lề lối không?
Khánh VyCó một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.
HN01/09/2020
Có một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.
Hoàng Mann06/08/2020
HỐI HẬN - Đông Tây
—-
Có một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.
CHÚC ĐỌC VUI ????
Bảo Bảo14/07/2020
Thật sự rùng mình. “Hối hận” hay hơn mong đợi của mình rất rất là nhiều. "Hối Hận” xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính là Tăng Quảng Hiền, từ khi cậu mới chỉ là một thiếu niên cho đến khi trưởng thành. Có thể nói, cuộc đời Tăng Quảng Hiền đầy rẫy những sóng gió và bi kịch, thậm chí phần lớn chúng đều là từ chính bản thân cậu mà ra. Vì cái miệng của cậu đã nói những lời không nên nói mà bố bị hãm hại, mẹ thì tự sát, em gái lại bỏ đi, gia đình thoáng chốc tan nát. Sau khi trưởng thành, cậu vẫn liên tiếp mắc phải những sai lầm, đưa đến những kết cục không thể cứu vãn - “Hối hận”, tiêu đề đã nói nên bản chất; cả cuốn sách này là lời tự thuật của chính Tăng Quảng Hiền về những chuyện mà cậu bất khả thay đổi và vì vậy, từ đầu đến cuối, cậu cũng chỉ có thể hối hận mà thôi.Dưới ngòi bút của Đông Tây, xã hội Trung Quốc trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hoá hiện lên đầy ám ảnh với những suy nghĩ cứng nhắc, cực đoan và lạc hậu. Mẹ của Tăng Quảng Hiền bị ám ảnh về việc giữ thân thanh khiết, trinh bạch; lão Triệu Vạn Niên hàng xóm lại có đam mê phê đấu để giương cao ngọn cờ “cải cách, đạo đức”; bản thân Tăng Quảng Hiền cũng lại mù quáng tin theo những gì được cách mạng truyền bá… Nhưng vấn đề lớn nhất mà Đông Tây đặt ra trong tác phẩm, theo mình không phải là sự hối hận của Tăng Quảng Hiền, mà là một câu hỏi về các giá trị đạo đức. Ai sai, ai đúng? Bố Tăng Quảng Hiền ngoại tình là sai, thế nhưng mẹ Tăng Quảng Hiền giữ thân như ngọc có sai không? Tăng Quảng Hiền noi theo cách mạng mà khiến bố mình bị lôi ra phê đấu, đúng hay sai; liệu bố cậu có phải “kẻ lưu manh” mà cậu vẫn thường căm ghét? Liệu việc cả đời không động vào đàn bà có thể giúp Tăng Quảng Hiền tránh khỏi sự hối hận như bố mình, giữ vững đạo đức, lề lối không?
Khánh Vy15/05/2020
Có một câu nói đại ý rằng, người bạn gặp đều là người nên gặp, điều gì xảy ra đều cần phải xảy ra. Nhưng riêng với Tăng Quảng Hiền, có vẻ như cậu đều gặp phải những người không nên gặp, đối mặt với những điều không nên xảy ra.
Số phận đã nhẫn tâm khi đẩy Quảng Hiền vào liên tiếp oan trái, nhưng cũng nhân từ khi cho cậu rất nhiều lựa chọn. Trớ trêu thay, mỗi lần cậu chọn lại là một lần sai, và để đến cuối cùng, cuộc đời cậu được đúc kết chỉ với chuỗi những từ “nếu như” không hồi kết.
Nói cho công bằng, mỗi bước đi của con người ta đều là do họ tự mình lựa chọn. Cho dù hoàn cảnh lúc đó thế nào, thì quyết định vẫn là của bản thân tạo ra. Cho dù chỉ cần thay đổi một mắc xích đã có thể sửa chữa mọi sai lầm, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là trách nhiệm mà chính ta phải gánh chịu.
.
“Những tưởng chỉ những lời nói dối mới làm tổn hại đến những người xung quanh, nhưng với Tăng Quảng Hiền, lời nói chân chất của cậu lại là nguồn cơn bi kịch cho cả gia đình.
Trải qua thời thơ ấu tủi nhục, sóng gió cuộc đời một lần nữa lại ập đến khi Tăng Quảng Hiền phải đối mặt với bản án mười năm tù chỉ vì chút bồng bột của tuổi trẻ.
Mười năm gian lao trong tù, bên ngoài song sắt là một tình yêu trung trinh đang chờ đợi cậu. Nhưng đến khi mãn hạn, điều chờ đón Tăng Quảng Hiền lại là hoa trong bóng kính, trăng nơi đáy sông, khiến cậu không ngừng sai lầm càng thêm sai lầm, hối hận lại càng hối hận...”
.
Chúng ta giận Quảng Hiền, nhưng cũng vừa thương cho cậu khi lớn lên mà chưa được giáo dục đầy đủ, trưởng thành khi phải va vấp với quá nhiều khó khăn. Chúng ta giận xã hội Trung Hoa hồi đó với quá nhiều định kiến, nhưng cũng thương cho họ vì sự thích nghi phải có và thái độ cư xử tất yếu xảy ra trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Ai dám đảm bảo rằng, chính chúng ta sẽ không lựa chọn sai như Quảng Hiền hay những con người trong xã hội đó? Có chăng chỉ là lúc lựa chọn, hãy bình tâm suy nghĩ kỹ hơn một chút, nghĩ nhiều hơn một chút về những điều được mất, thì mỗi chúng ta sẽ phải ít nói hơn những câu “nếu như” và bớt đi vài điều hối hận.