chi chiNgay mở đầu câu chuyện, tớ đã cảm thấy mọi thứ mơ hồ vô cùng. Bà cụ Maud luôn bị ám ảnh bởi một điều: Elizabeth, bạn của bà, đang mất tích. Cả câu chuyện, cũng giống như não bộ của bà Maud, luôn bị che phủ bởi một màn sương mù. Hiện tại và quá khứ cứ đan xen vào nhau, với tớ thì ở đây phương pháp này không đem lại hiệu quả gì mấy. Nó dẫn tới một mạch truyện khá là rối, kèm theo những chi tiết không thể xác định là thật hay giả, bởi nhân vật chính của chúng ta là một bà lão mắc chứng Alzheimer . Nếu như những sự việc ở hiện tại khá là mông lung—bà Maud cứ nhớ nhớ quên quên; thì những mảnh kí ức lộn xộn không theo một trình tự nào ngược về quá khứ khi bà còn nhỏ lại rất rõ ràng, dù không được đầy đủ cho lắm. Vì thế, chúng chính là những mắt xích, dần hé lộ về sự thật đang được che giấu, thứ mà bà Maud luôn canh cánh trong lòng suốt bao nhiêu năm. Nhiều đoạn tớ cảm thấy khá là khó hiểu và thực sự sốt ruột—vâng đúng rồi, sốt ruột luôn, cứ loanh quanh vòng vèo phát mệt. Tuy vậy, trong cuốn này cũng có vài đoạn tớ thấy rất khá, nó đem lại một chút hài hước đi kèm nỗi buồn, nỗi đau đớn gắn với sự thương cảm, sự cô đơn trong tâm hồn con người cùng tình cảm gia đình cũng được đưa vào câu chuyện. Nhờ thế, với tớ cuốn sách không bị nhạt nhòa, dù không đậm dấu ấn khác biệt gì cả. Nói chung đây là một cuốn tớ không ưng lắm. Tớ nghĩ em nó sẽ không phù hợp nếu cậu đang nóng lòng muốn đọc một cái gì đó nhanh nhẹn hồi hộp đâu. Nếu đang rảnh và nhiều kiên nhẫn, muốn đọc chút bí ẩn cùng tâm lý và nhận được chút băn khoăn bối rối thì anh em có thể thử cho biết, nhá
Mai MítThực sự nhân vật Maud trong truyện khiến mình suy nghĩ rất lớn.Riêng việc nhân vật Maud là người mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn đã là một điều đặc biệt rồi. Yếu tố ấy khiến câu chuyện chảy theo mạch không giống như những câu chuyện trinh thám khác. Và điều mà người đọc cảm nhận được sau khi đọc xong tác phẩm không chỉ là sự thật đằng sau vụ mất tích, mà còn là những giằng xé tâm can trong nhân vật Maud.Maud của thời hiện tại là một bà lão lẩn thẩn nhớ nhớ quên quên. Ký ức gói gọn trong tờ giấy nhớ. Luôn lặp đi lặp lại những ý nghĩ người ta cho là ngớ ngẩn, là dở hơi. Chính trí nhớ ngắn hạn ấy đã đẩy bà vào biết bao cảnh xấu hổ đến đáng thương, đến phát cáu lên được với cái bệnh tai ác ấy, khiến bà Maud không chỉ già cả mà còn vô cùng tội nghiệp. Nhưng cho dù trí nhớ có ngắn đến đâu thì tiềm thức luôn có cách để nhắc nhở bà về sự mất tích của Sukey và Elizabeth.Maud của quá khứ rất thần tượng chị gái Sukey. Chị làm gì cũng đẹp, nói điều gì cũng hay, giá như Maud được như chị ý. Maud khi ấy còn là cô bé đang lớn lại càng thêm yêu thích chị mình, nhưng tầm ngầm mình luôn cảm nhận được đôi chút sự ghen tị. Như thể sự ghen tị ấy chìm sâu đến nỗi chính Maud còn không nhận ra, hay vì quá muốn được giống như Sukey mà Maud có những hành động như vậy khi Sukey mất tích. Bởi mình đôi khi cảm nhận được một điều, đó là khi ở bên người quá đỗi hoàn hảo, con người dễ bị có cảm giác ghen tị đi đôi cùng với yêu thích.
Văn HươngNgay mở đầu câu chuyện, tớ đã cảm thấy mọi thứ mơ hồ vô cùng. Bà cụ Maud luôn bị ám ảnh bởi một điều: Elizabeth, bạn của bà, đang mất tích. Cả câu chuyện, cũng giống như não bộ của bà Maud, luôn bị che phủ bởi một màn sương mù. Hiện tại và quá khứ cứ đan xen vào nhau, với tớ thì ở đây phương pháp này không đem lại hiệu quả gì mấy. Nó dẫn tới một mạch truyện khá là rối, kèm theo những chi tiết không thể xác định là thật hay giả, bởi nhân vật chính của chúng ta là một bà lão mắc chứng Alzheimer. Nếu như những sự việc ở hiện tại khá là mông lung—bà Maud cứ nhớ nhớ quên quên; thì những mảnh kí ức lộn xộn không theo một trình tự nào ngược về quá khứ khi bà còn nhỏ lại rất rõ ràng, dù không được đầy đủ cho lắm. Vì thế, chúng chính là những mắt xích, dần hé lộ về sự thật đang được che giấu, thứ mà bà Maud luôn canh cánh trong lòng suốt bao nhiêu năm. Nhiều đoạn tớ cảm thấy khá là khó hiểu và thực sự sốt ruột—vâng đúng rồi, sốt ruột luôn, cứ loanh quanh vòng vèo phát mệt. Tuy vậy, trong cuốn này cũng có vài đoạn tớ thấy rất khá, nó đem lại một chút hài hước đi kèm nỗi buồn, nỗi đau đớn gắn với sự thương cảm, sự cô đơn trong tâm hồn con người cùng tình cảm gia đình cũng được đưa vào câu chuyện. Nhờ thế, với tớ cuốn sách không bị nhạt nhòa, dù không đậm dấu ấn khác biệt gì cả. Nói chung đây là một cuốn tớ không ưng lắm. Tớ nghĩ em nó sẽ không phù hợp nếu cậu đang nóng lòng muốn đọc một cái gì đó nhanh nhẹn hồi hộp đâu. Nếu đang rảnh và nhiều kiên nhẫn, muốn đọc chút bí ẩn cùng tâm lý và nhận được chút băn khoăn bối rối thì anh em có thể thử cho biết
Hami“Elizabeth mất tích” cho tôi một cảm giác rất lạ. Nó mơ hồ và rất đỗi lạ lẫm. Có lẽ vì đây là góc nhìn cuộc sống của một bà lão bị mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn. Cũng có những cuộc mất tích, những cái chết nhưng đã có lúc tôi quên bẵng đi điều đó. Tôi chỉ chăm chăm theo dõi Maud mà thôi. Một bà lão nay đã 82 tuổi, có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái, phải dựa vào những mảnh giấy nhớ như một thứ thay thế cho cái trí nhớ với những khoảng không trống rỗng. Tất nhiên đến cuối cùng tôi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với những người mất tích, dù là 70 năm trước hay hiện tại, dù là Sukey, chị của Maud hay là Elizabeth, bạn của bà. Nhưng cuộc sống của bà lại khiến tôi tập trung nhiều hơn. Nó cứ như một dòng chảy. Và nó càng chảy, bà ấy càng quên đi, lúc đầu chỉ là những sự kiện nhỏ, sau đó tới những người thân, rồi đến cả những đồ vật xung quanh và từ ngữ cũng dần biến mất. Nó cứ chập chờn chập chờn. Những người như Maud, mỗi lần thức dậy là một lần sợ hãi, khi mình không còn nhớ mình đang ở đâu, mình đang làm gì. Đó là lí do mà tôi nghĩ vì sao Maud cứ bấu víu vào chuyện Elizabeth mất tích. Chỉ là đó là thứ cho bà biết mình đang làm gì. “Mình phải tìm Elizabeth”, có lẽ đó là thứ để bà biết mình vẫn còn là Maud, và mình vẫn nhớ một cái gì đó.
Câu chuyện cứ xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại, giữa vụ mất tích của Sukey và Elizabeth. Và trong đó nổi bật lên là cuộc sống của Maud, của Helen, Katy của hiện tại và Frank hay Douglas, và cả Bà điên nữa của quá khứ. Tôi rất là ngạc nhiên khi bà ấy lại có thể nhớ đến chuyện quá khứ rõ như vậy. Có lẽ đó những việc mà bà đã ngẫm nghĩ đi hàng trăm hàng nghìn lần để rồi nó chỉ việc bật ra mà thôi. Tôi thật sự khâm phục cách viết của tác giả, mọi chuyện cứ diễn ra như nó phải vậy, không hề có sự gò bó hay ép buộc nào, cứ như đây là câu chuyện do chính Maud viết ra chứ chẳng phải là Emma Healey. Và nó thu hút tôi một cách kì lạ. Ừ, thì nó mơ hồ đấy, nhưng nó vẫn thu hút người đọc. Nó căn bản chẳng phải một câu chuyện trinh thám, nó cũng chẳng có thám tử phá án hay những thủ đoạn tinh vi gì. Nó chỉ là một câu chuyện đời người. Của Maud. Nó khắc họa một cách rất tài tình những nhân vật trong đó, một Maud 12 tuổi luôn đi tìm chị gái mình, hay cả một bà lão 82 tuổi đôi lúc thậm chí chả nhớ mình là ai, một Helen hơn 50 tuổi vẫn tận tâm chăm sóc mẹ của mình dù đôi lúc bực đôi lúc giận đôi lúc bất lực nhưng cái tôi có thể thấy rõ là Helen rất yêu mẹ của mình, hay một Katy, đứa cháu gái vô tư như là một nốt điểm xuyến vào những khoảng trắng của Maud. Hay một Douglas với nhiều bí mật, rồi đến cả Frank, chồng của người chị mất tích. Những câu chuyện đó đến cuối cùng cũng không được rõ ràng. Có lẽ với chính Maud, nó không rõ ràng, hay là do bà không nhớ được. Cho đến cuối cùng, khi mọi chuyện về Elizabeth đã sáng tỏ, khi câu chuyện về Sukey có lẽ cũng đã tìm ra được lời giải thì ở đó vẫn là một bà lão tên Maud cố gắng bấu víu vào một cái gì đó, rằng “Elizabeth mất tích rồi”.
Min xùQuyển sách là lời kể của một cụ già mắc chứng Alzheimer. Nhớ nhớ quên quên, lẫn lẫn lộn lộn, chỉ nhớ là bà phải đi tìm bà bạn mất tích. Đọc xong quyển này thấy mệt đầu dã man, còn thấy thấp thoáng hình ảnh mình những ngày già sau này nữa. Một cụ già lẩn thà lẩn thẩn ý. Sách này về trinh thám nhưng không kiểu rùng rợn hồi hộp máu me, tuy vậy vẫn ám ảnh khiếp lên được. Cốt truyện kể về một người em gái đi tìm người chị đã mất tích trong suốt cuộc đời của mình. Điều này ám ảnh bà đến mức khi đã quên hết tất cả mọi thứ, quên cả gương mặt của con mình, bà vẫn nhớ rằng mình phải đi tìm một thứ gì đó, dưới những đám đất, hay trong những bụi hoa. Và cuôi cùng, khi gần một thế kỉ đã trôi qua, sau bấy nhiêu năm nỗ lực, bà đã tìm thấy chị mình. Điểm cộng: trinh thám hồi hộp. Điểm trừ: làm người đọc mệt não với màn tự thoại triền miên, những trường đoạn nhớ nhớ quên quên lẫn lộn quá khứ hiện tại, những rắc rôi bà gây ra để con gái phải đi thu dọn. Làm mình liên tưởng đến tuổi già của mình.
Minh MinhQuyển sách là lời kể của một cụ già mắc chứng Alzheimer. Nhớ nhớ quên quên, lẫn lẫn lộn lộn, chỉ nhớ là bà phải đi tìm bà bạn mất tích. Đọc xong quyển này thấy mệt đầu dã man, còn thấy thấp thoáng hình ảnh mình những ngày già sau này nữa. Một cụ già lẩn thà lẩn thẩn ý. Sách này về trinh thám nhưng không kiểu rùng rợn hồi hộp máu me, tuy vậy vẫn ám ảnh khiếp lên được. Cốt truyện kể về một người em gái đi tìm người chị đã mất tích trong suốt cuộc đời của mình. Điều này ám ảnh bà đến mức khi đã quên hết tất cả mọi thứ, quên cả gương mặt của con mình, bà vẫn nhớ rằng mình phải đi tìm một thứ gì đó, dưới những đám đất, hay trong những bụi hoa. Và cuôi cùng, khi gần một thế kỉ đã trôi qua, sau bấy nhiêu năm nỗ lực, bà đã tìm thấy chị mình. Điểm cộng: trinh thám hồi hộp. Điểm trừ: làm người đọc mệt não với màn tự thoại triền miên, những trường đoạn nhớ nhớ quên quên lẫn lộn quá khứ hiện tại, những rắc rôi bà gây ra để con gái phải đi thu dọn. Làm mình liên tưởng đến tuổi già của mình.
Khánh VyThực sự nhân vật Maud trong truyện khiến mình suy nghĩ rất lớn.
Riêng việc nhân vật Maud là người mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn đã là một điều đặc biệt rồi. Yếu tố ấy khiến câu chuyện chảy theo mạch không giống như những câu chuyện trinh thám khác. Và điều mà người đọc cảm nhận được sau khi đọc xong tác phẩm không chỉ là sự thật đằng sau vụ mất tích, mà còn là những giằng xé tâm can trong nhân vật Maud.
Maud của thời hiện tại là một bà lão lẩn thẩn nhớ nhớ quên quên. Ký ức gói gọn trong tờ giấy nhớ. Luôn lặp đi lặp lại những ý nghĩ người ta cho là ngớ ngẩn, là dở hơi. Chính trí nhớ ngắn hạn ấy đã đẩy bà vào biết bao cảnh xấu hổ đến đáng thương, đến phát cáu lên được với cái bệnh tai ác ấy, khiến bà Maud không chỉ già cả mà còn vô cùng tội nghiệp. Nhưng cho dù trí nhớ có ngắn đến đâu thì tiềm thức luôn có cách để nhắc nhở bà về sự mất tích của Sukey và Elizabeth.
Maud của quá khứ rất thần tượng chị gái Sukey. Chị làm gì cũng đẹp, nói điều gì cũng hay, giá như Maud được như chị ý. Maud khi ấy còn là cô bé đang lớn lại càng thêm yêu thích chị mình, nhưng tầm ngầm mình luôn cảm nhận được đôi chút sự ghen tị. Như thể sự ghen tị ấy chìm sâu đến nỗi chính Maud còn không nhận ra, hay vì quá muốn được giống như Sukey mà Maud có những hành động như vậy khi Sukey mất tích. Bởi mình đôi khi cảm nhận được một điều, đó là khi ở bên người quá đỗi hoàn hảo, con người dễ bị có cảm giác ghen tị đi đôi cùng với yêu thích.
Cho nên mặc dù Maud tốn rất nhiều công tìm kiếm, luôn bám víu vào những hi vọng tưởng chừng như vẩn vơ nhất, nhưng không bao giờ nghi ngờ 100% vào người đáng để nghi nhất. Mà thay vào đó, Maud muốn hóa thành Sukey, được mặc những bộ váy đẹp ấy, được đánh son màu đỏ Victoria, được xịt nước hoa Paris. Vì 2 đứa là 2 chị em gái, vẻ ngoài đã tương đồng, để hóa thành Sukey đối với Maud đâu hề khó. Maud còn muốn được là Sukey không chỉ về hình thức, mà còn về mặt tình cảm. Cảm nhận tình yêu không dành cho mình, tưởng tượng ra khoảnh khắc khi hai người họ ở với nhau như thế nào nhỉ? Sukey sẽ tựa vào bờ vai của anh ấy.
Obook Editor
Quyển sách là lời kể của một cụ già mắc chứng Alzheimer. Nhớ nhớ quên quên, lẫn lẫn lộn lộn, chỉ nhớ là bà phải đi tìm bà bạn mất tích.
Đọc xong quyển này thấy mệt đầu dã man, còn thấy thấp thoáng hình ảnh mình những ngày già sau này nữa. Một cụ già lẩn thà lẩn thẩn ý.
Sách này về trinh thám nhưng không kiểu rùng rợn hồi hộp máu me, tuy vậy vẫn ám ảnh khiếp lên được.
Cốt truyện kể về một người em gái đi tìm người chị đã mất tích trong suốt cuộc đời của mình. Điều này ám ảnh bà đến mức khi đã quên hết tất cả mọi thứ, quên cả gương mặt của con mình, bà vẫn nhớ rằng mình phải đi tìm một thứ gì đó, dưới những đám đất, hay trong những bụi hoa. Và cuôi cùng, khi gần một thế kỉ đã trôi qua, sau bấy nhiêu năm nỗ lực, bà đã tìm thấy chị mình.
Điểm cộng: trinh thám hồi hộp.
Điểm trừ: làm người đọc mệt não với màn tự thoại triền miên, những trường đoạn nhớ nhớ quên quên lẫn lộn quá khứ hiện tại, những rắc rôi bà gây ra để con gái phải đi thu dọn. Làm mình liên tưởng đến tuổi già của mình.
Obook Editor
Nếu bạn yêu thích thể loại trinh thám tâm lý tội phạm thì Elizabeth mất tích chính là một cuốn sách không thể bỏ qua. Tại sao lại nói như vậy? Bởi Elizabeth mất tích là một cuốn sách đặc sắc cả về nội dung và mặt ngữ nghĩa. Tác giả Emma Healey rất sáng tạo khi tạo dựng nhân vật chính là một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi, lại còn mắc chứng bệnh Alzheimer, những ký ức vụn vặt về vụ việc mất tích của người bạn thân Elizabeth và chị gái Sukey cứ thế hiện lên khiến độc giả lẫn lộn chẳng thể nào phân biệt đâu là trí nhớ thực, đâu là tưởng tượng của bà Maud. Một bức tranh trần trụi tái hiện một cách chân thực về những người bện tâm thành ở nước Anh thời bấy giờ. Từng chi tiết được hé mở và rồi độc giả bất ngờ với cái kết mà tác giả đưa lại cho các nhân vật. Từ những mảnh ký ức rời rạc của một bà lão bị chứng bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, thậm chí đã hơn bảy mươi năm trôi qua, nhưng như vậy mới khiến độc giả tò mò không biết ai mới chính là hung thủ thật sự của vụ án mất tích hơn nửa thế kỷ trước. Bằng cách sử dụng từ ngữ tinh tế cùng với văn phong đặc sắc không lẫn vào đâu được và một cốt truyện mới lạ, nhân vật chính cũng kỳ lạ không kém, tác giả Emma Healey đã rất thành công trong việc đưa người đọc chìm vào thế giới của quên lãng và day dứt. Một cuốn sách hay, đáng đọc, là một cuốn sách trinh thám tâm lý tội phạm mà fan của thể loại này không nên bỏ qua.
Camellia PhoenixSau khi đọc thử ở nhà sách thì Biển tự tin hốt quyển này về, nhưng rất tiếc phải thừa nhận rằng câu chuyện khiến Biển quá căng thẳng và chỉ đọc phần đầu + phần cuối. Căng thẳng không phải vì cốt truyện hồi hộp, mà vì truyện được viết dưới giọng kể của một bà lão hơn 70 tuổi bị bệnh Alzheimer. Bà lão tên Maud này cứ liên tục đi mua đào đóng hộp, chất đầy nhà dù không cần dùng đến; tính khí RẤT thất thường (như một đứa trẻ ẩm ương); thường hay quên không biết mình đã quên thứ gì; liên tục nói câu “Elizabeth mất tích rồi”… ____ Lúc còn trẻ, bà Maul có một người chị gái tên Susan bị mất tích, có lẽ vì vậy mà bà bị ám ảnh bởi sự mất tích và dễ tưởng tượng ra những tội ác khủng khiếp.
Tuy biết truyền thống văn hóa Á Đông là kính lão đắc thọ, nhưng không biết vì Biển không tôn trọng truyền thống hay vì cách viết của tác giả Emma Healey cố ý khiến độc giả ghét nhân vật chính (!), nên lúc đọc quyển này, thay vì xót thương trước tuổi già và căn bệnh lãng quên của bà Maud, Biển chỉ cảm thấy sự căng thẳng ngấm ngầm cộng với cảm giác bực bội khiến liên tục muốn ngừng đọc, nhưng vì muốn luyện tính kiên nhẫn nên cố gắng cố gắng đọc tiếp, rốt cuộc vẫn thất bại và bỏ cuộc giữa chừng! Người con gái Helen của bà Maud chỉ là nhân vật phụ nhưng Biển có thể hình dung cô ấy đã kiên nhẫn và đau khổ biết bao khi chăm sóc người mẹ đãng trí chứ không lạnh lùng “tống” bà vào nhà dưỡng lão. Có lẽ rất khác thường nhưng Biển vẫn luôn nghĩ mình không cần sống quá lâu để rồi tuổi già bệnh tật sẽ làm khổ bản thân và làm khổ người khác, tuy sống ít nhưng có thể cháy hết mình từng giờ phút, không hối hận về điều gì là mãn nguyện rồi.
Tác giả Emma Healey chỉ lớn hơn Biển vài tuổi mà đã viết được quyển sách có đề tài rất khó, tuy không yêu thích quyển sách nhưng Biển phải thừa nhận sự ngưỡng mộ và lòng cảm phục đối với chị ấy. Có lẽ mục đích của tác giả khi viết quyển truyện này là để người đọc hiểu hơn về tâm tư tình cảm, những nỗi khổ sở của người lớn tuổi. Yếu tố trinh thám trong truyện rất ít nhưng được xử lý tương đối ổn ở cuối truyện. Quyển này bị nhiều người chê và khó đọc nhưng Biển nghĩ nó thích hợp với những độc giả sống chung với người già hoặc làm công việc chăm sóc người già.
Nguyễn Có một sự thật phải chấp nhận là mạch truyện của quyển này rất khó nhằn, và cũng có thể làm cho người đọc cảm thấy bực mình vì độ “câu giờ” của tác giả. Nhưng bạn chẳng thể nào đòi hỏi gì thêm từ một câu chuyện kể từ góc nhìn của một cụ già mắc Alzheimer mà phải sự tác giả đã viết nên một câu chuyện rất tuyệt vời, như đem một làn gió mới đến cho độc giả.
Kết có hậu hay không, mình cũng không hiểu, thực sự là chẳng biết phải nói thế nào nữa. Xuyên suốt quyển sách này, mình đọc với một tâm trạng nặng nề và sợ hãi. Có cái gì cứ dồn nén lại, chất chứa, nặng trĩu trong lòng người đọc, kể cả đến trang cuối cùng, khi mọi chuyện đã rồi, mình vẫn còn nghe nó âm ỉ chảy trong máu.
Thu GiangElizabeth mất tích
Emma Heaey
Không biết nên gọi quyển sách này là trinh thám hay tự sự của một bà lão lú lẫn gần 80 tuổi lúc nào cũng muốn đi tìm bà bạn Elizabet mất tích.
Cả câu chuyện như một sợi dây hiện tại và quá khứ bện lẫn vào nhau. Một bên là cô bé Maud đi tìm người chị gái Sukey bị mất tích của mình _ Một bên là bà lão Maud đi tìm bà bạn Elizabet mà bà cho là mất tích.Hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau khiến độc giả không biết đường nào mà lần. Càng đọc lại càng nghĩ bà lão bị loạn trí đến nơi rồi. Nhưng mỗi lần bà Maud làm loạn lên đòi đi tìm E rồi gây một sự xáo trộn không nhỏ là một lần trí nhớ đưa bà đến gần sự thật về vụ mất tích của chị gái mình hơn nửa thế kỷ trước.Đọc quyển này đôi lúc mình cứ thấy cụ Maud lạc vào thế giới kỳ diệu của Alis với những con quạ biết nói, với những tiếng thầm thì trong đầu .
Gần như là một câu chuyện tự sự của bà lão muốn đi tìm người chị gái đã mất tích mấy chục năm về trước. Về góc độ trinh thám thì đây chưa thể gọi là một truyện trinh thám, bởi đây chỉ kể về một vụ án xảy ra đã lâu . Về góc độ tâm lý thì đây cũng không phải là một truyện tâm lý đặc sắc. V
Hãy đọc đi. Bạn sẽ biết thế nào là sự lan man dàn trải kéo dài 400 trang. Một điểm + là bạn sẽ hiểu rõ về bệnh mất trí nhớ của tuổi già và những ai có ba mẹ lớn tuổi sẽ thông cảm với các cụ hơn.