Huỳnh Công PhúcVõ Diệu Thanh là một tác giả nữ mà tôi khá thích , nói đến chị thì có thể thấy giọng văn của chị cũng đơn giản , mộc mạc như Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhưng lại có chất gì đó mềm mại , dịu dàng hơn , khiến tôi yêu mến . Cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách viết về cuộc chiến lịch sử chống lại nạn | diệt chủng của người Khơ me đỏ . Chính vì vậy mà cuốn sách này thấm đẫm những đau thương , mất mát . Ta có thể thấy một màu xanh xám nhàn nhạt , buồn rầu trong bối cảnh của những cuộc chiến sinh tử . Tuy nhiên , trong những mất mát ấy vẫn nổi lên một sự dịu dàng khiến lòng ta như được lành lại bởi tình người . Chất giọng miền Tây dung dị khiến cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách hết sức sâu lắng và nhân văn .
huyềnVõ Diệu Thanh là một tác giả nữ mà tôi khá thích, nói đến chị thì có thể thấy giọng văn của chị cũng đơn giản, mộc mạc như Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhưng lại có chất gì đó mềm mại, dịu dàng hơn, khiến tôi yêu mến. Cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách viết về cuộc chiến lịch sử chống lại nạn diệt chủng của người Khơ me đỏ. Chính vì vậy mà cuốn sách này thấm đẫm những đau thương, mất mát. Ta có thể thấy một màu xanh xám nhàn nhạt, buồn rầu trong bối cảnh của những cuộc chiến sinh tử. Tuy nhiên, trong những mất mát ấy vẫn nổi lên một sự dịu dàng khiến lòng ta như được lành lại bởi tình người. Chất giọng miền Tây dung dị khiến Cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách hết sức sâu lắng và nhân văn.
mạnh TúTôi khá ấn tượng vì bìa sách quá đẹp, chất lượng giấy tốt. Cái tiêu đề rất dễ thương khiên tôi băn khoan cửa sổ hình tia chớp là sao. Chiến tranh đã đi qua, nhưng đã để lại cho những người đnag sống một nỗi đau mất mát vô cùng lớn. Từng đọc vài cuốn về cuộc sống người dân miền Bắc sau chiến tranh, lần này tôi có dịp tìm hiểu về cuộc sống người dân miền Tây sông nước qua lời kể của tác giả Võ Diệu Thanh. Cuốn sách gồm 11 câu truyện ngắn: Sau lưng là vô tận, Tiếng mưa rất gần, Ánh mắt, GKhmer Đỏ, Người sống sót. Các nhân vật trong từng mẩu truyện đa phần đều là phụ nữ. Trong đó, câu truyện Cửa sổ hình tia chớp được lấy làm tiêu đề cuốn sách. Mẩu truyện đó là một cô giáo tỉnh lẻ sống trong căn phòng trọ có vết nứt hình tia chớp trên tường, nối thông với phòng bên kia. Cô giáo ấy lo sợ trộm và cuối cùng trộm đã đến tìm cách lấy điện thoại của cô trong một đêm mưa sấm chớp. Những liếp mồng tơi phát sớm nhất, rồi tới cải xanh. Tụi nó mỗi ngày một mới, dẫu rằng chỉ là màu xanh. Bà ngồi giữa liếp cải nhổ cỏ bắt sâu. Nhiều khi bà ngừng lại bắt một con sâu đo để vào lòng bàn tay nhìn nó bò, nghe nhồn nhột. Bà nhớ mấy đứa con chú Tư nói đừng để sâu đo bò lên người, nó đo hết người thì mình chết. Sách rất giàu cảm xúc, rất đáng đọc.
Obook Editor
Nhắc đến Võ Diệu Thanh là nhắc tới những phận người Miền Tây tìm nơi nương náu giữa những đổi thay của thời cuộc, nơi dòng sông, cánh đồng, cây gáo và nhúm rau xanh cũng oằn mình gánh những đau thương.
Đó là hình ảnh bà năm- người đàn bà vào tù ra khám thời chống Mỹ và tham chiến giết lũ Pôn Pốt diệt chủng, ngồi nhậu cùng ông Khmer Đỏ- kẻ luôn định hình là man rợ "đốt nhà, giết người, xỏ lụi con nít, xé con nít như người ta xé đùi nhái". Trong câu chuyện của hai người say đi qua hai chữ "chiến tranh" là cả một khúc quanh nơi lịch sử được kể lại bằng một gia đình với 9 người thiệt mạng, là cú ngã chếnh choáng của hai con người trút cạn nỗi đau thời cuộc.
Không chỉ dừng lại ở đó, những con người bước qua cuộc chiến và sống đến khi hòa bình lập lại nhưng nỗi ám ảnh, đau thương hằn sâu và chực chờ mưng mủ nhức nhối khi ký ức đau thương ngày đó sống lại.
Miền Tây không có gì lạ, có chăng dưới con mắt của nữ nhà văn, Miền Tây quăn queo lại được ủi thẳng qua cái tình người giữa những bâng quơ lợt lạt. Đó là anh thầy giáo "chưa nhuốm bụi trần" với tinh thần thượng tôn pháp luật, tin vào điều đẹp đẽ trong cuộc sống để rồi không biết mình còn sống hay đã chết khi đẩy đưa anh chứng kiến những tiêu cực, sự xô bồ giành giựt giữa thị thành mênh mông rộng lớn, là đứa em gái tình nguyện nuôi người anh tai biến khi chị dâu bội phản, hay thằng con trai 17 tuổi ngụp lặn nung nấu trả thù lại nhẹ tênh buông bỏ sau 30 năm quay về chốn cũ.
Đến với CỬA SỔ HÌNH TIA CHỚP, độc giả như là những vị hành khách trên chuyến đò xuôi về miền Tây, đôi lúc ghập ghềnh trước con sóng lớn nhưng lại nhanh chóng thứ tha bởi cơn gió mát dung dị đầy tình người, xua tan những mất mát, oán giận để tìm về với thứ tha và bình yên nơi bến đỗ như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhận xét:
"Câu văn ngắn, sắc gọn như những nhát dao. Trần trụi, bạo liệt mà lại sâu lắng, trữ tình.
Obook Editor
Miền Tây thân yêu với những kiếp người lam lũ đã nhẹ nhàng đi sâu vào lòng đọc giả qua tập truyện ngắn "Cửa sổ hình tia chớp" của Diệu Thanh.
Là một giáo viên dạy mỹ thuật nhưng chị cũng đa sầu đa cảm, cũng thần tình trong việc nắm bắt tâm lý nhân vật.
Mỗi truyện ngắn của chị đều làm tôi đau theo một cách khác nhau. Ai cũng khổ, ai cũng lênh đênh trên biển đời. Chỉ là mỗi người mỗi cách khác nhau thôi.
Ai đọc mà không căm phẫn những kẻ bán nước cầu vinh, giết người không gớm tay như tên Ba. Hắn đánh đấm, giết chóc như con hổ đang say máu mà người dân trong tay hắn như con mồi ngọt lịm, yếu mềm, " Nó nhởn nhơ xé từng miếng thịt tươm máu của con người".
Ai đọc mà không xé gan xé ruột trước chị Sáu Hồng gan góc. Bị bọn bán nước bắt được, chị vẫn kiên gan không hé răng nửa lời dù bị rọc hàm, cắt tai, đâm họng, nửa bên vú bị nát. Bà con trong vùng ai cũng thương cũng đau lòng khi xác chị nằm phơi nắng nửa ngày ngoài chợ.
Võ Diệu Thanh rất tài trong cách làm xót làm đau lòng người đọc khi tái hiện những mảnh đời éo le. Cô gái vì muốn đổi đời nên ngậm đắng để phục dịch cho lính Mỹ. Nhưng ai nào ngờ cái quý giá của người con gái lại rơi vào tay một con chó được huấn luyện đặc biệt. Để rồi cả quãng đời còn lại, chị sỡ hãi trước những hàm răng nhọn hoắt, chảy nước dãi ròng ròng. Còn cô gái có chồng bị tai biến, suốt chục năm năm sóc chồng không ai quan tâm đến. Cho đến khi chị ngoại tình thì bị xỉa xói, mắng mỏ đủ đường...
Dù ở bất kỳ mảnh đời nào, nữ tác giả cũng đủ khéo léo để diễn tả chân thật nhất. Không quá dài, không quá sâu nhưng cũng đủ để ta cảm được.
SóiVõ Diệu Thanh là một tác giả nữ mà tôi khá thích, nói đến chị thì có thể thấy giọng văn của chị cũng đơn giản, mộc mạc như Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhưng lại có chất gì đó mềm mại, dịu dàng hơn, khiến tôi yêu mến. Cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách viết về cuộc chiến lịch sử chống lại nạn diệt chủng của người Khơ me đỏ. Chính vì vậy mà cuốn sách này thấm đẫm những đau thương, mất mát. Ta có thể thấy một màu xanh xám nhàn nhạt, buồn rầu trong bối cảnh của những cuộc chiến sinh tử. Tuy nhiên, trong những mất mát ấy vẫn nổi lên một sự dịu dàng khiến lòng ta như được lành lại bởi tình người. Chất giọng miền Tây dung dị khiến Cửa sổ hình tia chớp là cuốn sách hết sức sâu lắng và nhân văn.
NghĩaMiền Tây không có gì lạ, có chăng dưới con mắt của nữ nhà văn, Miền Tây quăn queo lại được ủi thẳng qua cái tình người giữa những bâng quơ lợt lạt. Đó là anh thầy giáo “chưa nhuốm bụi trần” với tinh thần thượng tôn pháp luật, tin vào điều đẹp đẽ trong cuộc sống để rồi không biết mình còn sống hay đã chết khi đẩy đưa anh chứng kiến những tiêu cực, sự xô bồ giành giựt giữa thị thành mênh mông rộng lớn, là đứa em gái tình nguyện nuôi người anh tai biến khi chị dâu bội phản, hay thằng con trai 17 tuổi ngụp lặn nung nấu trả thù lại nhẹ tênh buông bỏ sau 30 năm quay về chốn cũ.
Đến với CỬA SỔ HÌNH TIA CHỚP, độc giả như là những vị hành khách trên chuyến đò xuôi về miền Tây, đôi lúc gập ghềnh trước con sóng lớn nhưng lại nhanh chóng thứ tha bởi cơn gió mát dung dị đầy tình người, xua tan những mất mát, oán giận để tìm về với thứ tha và bình yên nơi bến đỗ như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhận xét: “Câu văn ngắn, sắc gọn như những nhát dao. Trần trụi, bạo liệt mà lại sâu lắng, trữ tình.”
Obook Editor16/03/2019
Nhắc đến Võ Diệu Thanh là nhắc tới những phận người Miền Tây tìm nơi nương náu giữa những đổi thay của thời cuộc, nơi dòng sông, cánh đồng, cây gáo và nhúm rau xanh cũng oằn mình gánh những đau thương.
Đó là hình ảnh bà năm- người đàn bà vào tù ra khám thời chống Mỹ và tham chiến giết lũ Pôn Pốt diệt chủng, ngồi nhậu cùng ông Khmer Đỏ- kẻ luôn định hình là man rợ "đốt nhà, giết người, xỏ lụi con nít, xé con nít như người ta xé đùi nhái". Trong câu chuyện của hai người say đi qua hai chữ "chiến tranh" là cả một khúc quanh nơi lịch sử được kể lại bằng một gia đình với 9 người thiệt mạng, là cú ngã chếnh choáng của hai con người trút cạn nỗi đau thời cuộc.
Không chỉ dừng lại ở đó, những con người bước qua cuộc chiến và sống đến khi hòa bình lập lại nhưng nỗi ám ảnh, đau thương hằn sâu và chực chờ mưng mủ nhức nhối khi ký ức đau thương ngày đó sống lại.
Miền Tây không có gì lạ, có chăng dưới con mắt của nữ nhà văn, Miền Tây quăn queo lại được ủi thẳng qua cái tình người giữa những bâng quơ lợt lạt. Đó là anh thầy giáo "chưa nhuốm bụi trần" với tinh thần thượng tôn pháp luật, tin vào điều đẹp đẽ trong cuộc sống để rồi không biết mình còn sống hay đã chết khi đẩy đưa anh chứng kiến những tiêu cực, sự xô bồ giành giựt giữa thị thành mênh mông rộng lớn, là đứa em gái tình nguyện nuôi người anh tai biến khi chị dâu bội phản, hay thằng con trai 17 tuổi ngụp lặn nung nấu trả thù lại nhẹ tênh buông bỏ sau 30 năm quay về chốn cũ.
Đến với CỬA SỔ HÌNH TIA CHỚP, độc giả như là những vị hành khách trên chuyến đò xuôi về miền Tây, đôi lúc ghập ghềnh trước con sóng lớn nhưng lại nhanh chóng thứ tha bởi cơn gió mát dung dị đầy tình người, xua tan những mất mát, oán giận để tìm về với thứ tha và bình yên nơi bến đỗ như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nhận xét:
"Câu văn ngắn, sắc gọn như những nhát dao. Trần trụi, bạo liệt mà lại sâu lắng, trữ tình.
Obook Editor02/03/2019
Miền Tây thân yêu với những kiếp người lam lũ đã nhẹ nhàng đi sâu vào lòng đọc giả qua tập truyện ngắn "Cửa sổ hình tia chớp" của Diệu Thanh.
Là một giáo viên dạy mỹ thuật nhưng chị cũng đa sầu đa cảm, cũng thần tình trong việc nắm bắt tâm lý nhân vật.
Mỗi truyện ngắn của chị đều làm tôi đau theo một cách khác nhau. Ai cũng khổ, ai cũng lênh đênh trên biển đời. Chỉ là mỗi người mỗi cách khác nhau thôi.
Ai đọc mà không căm phẫn những kẻ bán nước cầu vinh, giết người không gớm tay như tên Ba. Hắn đánh đấm, giết chóc như con hổ đang say máu mà người dân trong tay hắn như con mồi ngọt lịm, yếu mềm, " Nó nhởn nhơ xé từng miếng thịt tươm máu của con người".
Ai đọc mà không xé gan xé ruột trước chị Sáu Hồng gan góc. Bị bọn bán nước bắt được, chị vẫn kiên gan không hé răng nửa lời dù bị rọc hàm, cắt tai, đâm họng, nửa bên vú bị nát. Bà con trong vùng ai cũng thương cũng đau lòng khi xác chị nằm phơi nắng nửa ngày ngoài chợ.
Võ Diệu Thanh rất tài trong cách làm xót làm đau lòng người đọc khi tái hiện những mảnh đời éo le. Cô gái vì muốn đổi đời nên ngậm đắng để phục dịch cho lính Mỹ. Nhưng ai nào ngờ cái quý giá của người con gái lại rơi vào tay một con chó được huấn luyện đặc biệt. Để rồi cả quãng đời còn lại, chị sỡ hãi trước những hàm răng nhọn hoắt, chảy nước dãi ròng ròng. Còn cô gái có chồng bị tai biến, suốt chục năm năm sóc chồng không ai quan tâm đến. Cho đến khi chị ngoại tình thì bị xỉa xói, mắng mỏ đủ đường...
Dù ở bất kỳ mảnh đời nào, nữ tác giả cũng đủ khéo léo để diễn tả chân thật nhất. Không quá dài, không quá sâu nhưng cũng đủ để ta cảm được.