Andy NguyễnChí Phèo là một truyện ngắn của nhà văn Nam Cao kể về cuộc sống của người dân thời kỳ trước Cách mạng tháng 8. Tác phẩm lấy bối cảnh làng Vũ Đại, một làng quê nông nghiệp vùng Hà Nam ngày nay, xoay quanh hai nhân vật đối lập. Một là Bá Kiến, trước là lý trưởng sau đó được chính quyền thực dân phong làm bá hộ, con trai là lý Cường kế tục làm lý trưởng, Bá Kiến đại diện cho tầng lớp địa chủ giàu có, bóc lột người nông dân nhưng hắn mưu mô, thủ đoạn biết cương nhu đúng lúc, được Nam Cao mô tả là "khét tiếng đến cả hàng huyện" và "hơn người là ở cái kiểu cười". Nhân vật đối lập với Bá Kiến là Chí Phèo, xuất thân bần hàn, trước đi ở cho nhà bá Kiến, Chí thật thà chất phác nhưng bị vợ ba của Bá Kiến lợi dụng tư tình, Bá Kiến biết bàn vu oan rồi đẩy Chí đi tù, ngoài ra còn một số nhân vật ở tầng lớp dân nghèo như Thị Nở, vợ chồng lính nghèo hoặc đối thủ Bá Kiến như đội Tảo. Chí Phèo sau khi ra tù, trở nên bặm trợn, thường xuyên say rượu rồi rạch mặt ăn vạ nhưng được Bá Kiến khôn ngoan xử nhũn thu nạp cho miếng ăn rồi dùng Chí để đi đòi nợ thuê. Cho đến khi Chí gặp Thị Nở, một người đàn bà dở hơi ế chồng, được ăn bát cháo hành, Chì thèm khát quay lại cuộc sống gia đình.
Đoạn kết Chí đến nhà Bá Kiến ăn vạ, đòi làm người lương thiện, bị Kiến sỉ nhục, Chí đâm chết bá Kiến và tự sát.
Bảo bảoChí Phèo chắc chắn đã là một tác phẩm văn học quá nổi tiếng đối với dân tộc Việt Nam của chúng ta cho nên mình cũng sẽ không nói nhiều về phần nội dung. Thoạt đầu, mình cứ nghĩ với lối viết ngày xưa sẽ khiến mình không dễ dàng hiểu được câu chuyện. Vì mình đã từng đọc tác phẩm Truyền kì mạn lục của Nguyễn Dữ và mình hoàn toàn không thấm nỗi từ ngữ ngày xưa, nhưng Chí Pheò thì không giống như vậy. Ở tác phẩm "Người đua diều", mình rất thích cách miêu tả nội tâm nhân vật của tác giả Khaled thì ở "Chí Phèo" mình lại vô cùng ấn tượng với cách xây dựng hình ảnh nhân vật của Nam Cao. Từ những yếu tố ngoại cảnh như làng Vũ Đại, người dân làng Vũ Đại, cụ bá Kiến,...Nam Cao đã xây dựng nên một Chí Phèo khiến cả làng Vũ Đại phải ghét bỏ. Hình ảnh Chí Phèo lúc đầu có vẻ là một tên lưu manh đáng ghét, không xem ai ra gì với những hành động hết sức nông nỗi và táo tợn. Nhưng kể từ khi có sự xuất hiện của nhân vật Thị Nở thì Chí Phèo lại trở thành một kẻ vô cùng đáng thương. Một Chí Phẻo hiền lành như cục đất chứ không còn là cái kẻ xem trời bằng vung nữa. Về nhân vật Thị Nở, đây có lẽ là người giúp độc giả có 1 cái nhìn khác về Chí Phèo. Tình yêu mà Thị Nở và Chí Phèo dành cho nhau là một thứ tình cảm đến và đi 1 cách lặng lẽ và vội vã. Đó là một tình yêu rất giản dị và chân thật, được Nam Cao thể hiện qua những hình ảnh như bát cháo hành hay nụ cười của cả hai. Rồi Thị Nở cũng rời đi, đó là lúc mà Chí Phèo trở về bản tính khi xưa. Kể từ sau chi tiết này, mình luôn tự hỏi cái gì đã khiến Chí Phèo sống với bản tính như thế? Là sự ghét bỏ của người đời, là sự bất công của xã hội hay là sự cô đơn của chính bản thân hắn? Quả là Nam Cao đã khắc họa quá chân thật hình ảnh của xã hội xưa cũ, một xã hội đầy bất công qua những chi tiết về gia đình Năm Thọ, Thị Nở hay là hình ảnh của chính Chí Phèo.
Đỗ Bình Minh Dù viết về đề tài nào, truyện của Nam Cao cũng thể hiện một nỗi đau riêng: băn khoăn đến đau đớn trước số phận con người bị hủy hoại về nhân phẩm (như Chí Phèo hay Binh Tư, Binh Chức ).
"Trong văn xuôi trước cách mạng, chưa có ai có được ngòi bút sắc sảo, gân guốc soi mói như của Nam Cao” (Nhà văn Lê Đình Kị).
Biết đến nhà văn Nam Cao lần đầu khi học “Lão Hạc”, nhưng phải đến bây giờ mới nhận ra: ngòi bút của Nam Cao vừa tỉnh táo, sắc lạnh, vừa nặng trĩu suy nghĩ và đằm thắm yêu thương. Ông có sở trường diễn tả, phân tích tâm lí con người. Ngôn ngữ trong tác phẩm của ông sống động, uyển chuyển, tinh tế, rất gần với lời ăn tiếng nói của quần chúng. Nhờ cách kể này câu chuyện trở nên gần gũi, chân thực.
Đồng cảm với những số phận đáng thương, qua tác phẩm, Nam Cao đã lên tiếng tố cáo xã hội đương thời thối nát, bất công, không cho những con người có nhân cách cao đẹp được sống.
Là cuốn sách nên đọc, không chỉ bởi bìa đẹp, hình thức đẹp, mà còn bởi những câu chuyện hết sức chân thực, vừa thấm đượm ý vị triết lí và trữ tình.
hv...Đến với " Chí Phèo" ghé thăm làng Vũ Đại- ngôi làng đã hơn một lần phơi mình trong trang sách của Nam Cao, nghe cái âm giọng sắc bén nơi đầu bút của nhà văn, ta lắng lòng mình đón về chút nắng gió của vùng quê nghèo, nghe tiếng say chửi đời của Chí mà lòng se thắt, não nề hơn bất cứ một lời than vãn về miếng cơm manh áo nào. Gấp lại cuốn sách vẫn còn đâu đó dư âm của một kiếp người tàn tạ đến thê lương, tiếng Chí Phèo vẫn văng vẳng trong chính tâm trí tôi, gợi khơi sự day dứt, trăn trở về kiếp sống củ con người, về sức sống bất diệt của tình thương, của lương tri, lương năng...
Thụy Vũ Chí Phèo- Đôi lứa xứng đôi- Cái lò gạch cũ- hay câu chuyện tình đậm chất nhân văn qua ngòi bút và tấm lòng của nhà văn Nam Cao, với quan điểm nghệ thuật vị nhân sinh cao cả?
Minh họa bằng chân dung nhân vật chính, lấy bối cảnh vườn chuối, nơi phát sinh tình yêu của Thị và Chí, hình thức cuốn sách khá là hợp lí.
Biết đến nhà văn Nam Cao lần đầu khi học “Lão Hạc”, nhưng phải đến bây giờ mới nhận ra: ngòi bút của Nam Cao vừa tỉnh táo, sắc lạnh, vừa nặng trĩu suy nghĩ và đằm thắm yêu thương. Ông có sở trường diễn tả, phân tích tâm lí con người. Ngôn ngữ trong tác phẩm của ông sống động, uyển chuyển, tinh tế, rất gần với lời ăn tiếng nói của quần chúng. Nhờ cách kể này câu chuyện trở nên gần gũi, chân thực.
trangỞ làng Vũ Đại có một chàng Chí phèo như thế, xấu từ con người cho đến tính cách. Câu chuyện mở đầu bằng màn say xỉn chửi rủa của Chí phèo, hắn chửi trên trời dưới đất, chửi cả cái làng Vũ Đại, nhưng lại chẳng ai bận tâm vì ai cũng nghĩ " chắc nó trừ mình ra". Có thể đối với một vài người, đây là một chi tiết bình thường, có thể lại thấy vài phần hài hước. Nhưng không hiểu sao, mình lại thấy thương cảm. Chí phèo bị bỏ mặc, không ai quan tâm, nhân cách tha hoá cũng không ai cảm thán. Đến nỗi, chỉ cần một bát cháo hành, thứ rất đơn giản tầm thường cùng một cô Thị Nở cũng tầm thường không kém cũng đủ làm cho hắn cảm động. Nhưng cái bát cháo hành nhỏ bé đó cũng không đủ chống lại một xã hội tàn nhẫn vô cảm, Chí phèo cuối cùng cũng phải kết thúc cuộc đời mình bằng cách cay đắng nhất
Nguyễn Hạnh Nam Cao là cây bút tiêu biểu cho khuynh hướng "nghệ thuật vị nhân sinh", ngòi bút của ông đậm chất hiện thực và mang giá trị nhân đạo sâu sắc. Ở " Chí Phèo" ta thấy hình ảnh một người nông dân bị tha hóa, con quỷ dữ của làng Vũ Đại chỉ biết uống rượu chửi thề, rạch mặt ăn vạ, đâm thuê chém mướn người ta căm ghét Chí, ghê sợ Chí. Nhưng đâu ai biết bên trong Chí còn một trái tim biết yêu thương, một tâm hồn biết hối hận và tấm lòng lương thiện. Hắn gặp Thị Nở "người phụ nữ xấu nhất gầm trời Việt Nam", 2 người họ lao vào nhau theo bản năng nhưng sống bên nhau bằng tình yêu chân thật, tình vợ chồng. Định kiến xã hội đã chia cắt cuộc tình chớm nở ấy. Tuyệt vọng, Chí đến nhà Bá Kiến đòi lại quyền làm người nhưng "Ai cho tao lương thiện?" đây, còn ai tin Chí nữa. Rồi Chí Phèo đâm chết lão Bá rồi tự sát. Chí chết ngay trên ngưỡng cửa rời khỏi bóng tối để tới với lương thiện, thật xót xa! Qua đó Nam Cao lên án mạnh mẽ chế độ thực dân độc ác với cỗ máy xay thịt người _nhà tù tàn ác và lũ địa chủ tham lam, mưu mô độc ác đã khiến những người nông dân chất phác, hiền lành bị tha hóa!
Chí PhèoNam Cao được mệnh danh là một trong những nhà văn lớn của Việt Nam trong những năm XX. Truyện ngắn "Chí Phèo" có kết cấu vòng tròn- mở đầu tác phẩm với hình ảnh Chí Phèo bị bỏ rơi trong cái lò gạch cũ, kết thúc với hình ảnh Thị Nở ôm bụng bầu, trong đầu thoáng hiện ra cái lò gạch cũ bỏ không. Đồng thời qua tâm trạng Chí Phèo sau đêm gặp Thị Nở nhà văn khẳng định khát vọng làm người lương thiện của những người nông dân bị bần cùng , bị tha hóa . Khát vọng sống của người nông dân trong nạn đói lịch sử năm 1945 được nhà văn tô vẽ qua ngòi bút điêu luyện một cách chân thực. Đó là tư tưởng nhân đạo giá trị sâu sắc góp phần năng cao giá trị nội dung nhân đạo của văn xuôi Việt Nam hướng tới người đọc khát vọng đi tìm hạnh phúc của con người.
MinhMột trong những tác phẩm văn học Việt Nam hay nhất của thế kỉ 20(theo mình là thế). Thực sự, đọc Chí Phèo nhiều lúc thấy thật đáng thương. Mồ côi mẹ từ nhỏ, thiếu đi sự quan tâm, trở thành 1 tên hung đố. Không những thế, còn bị tên bá hộ lừa và nhốt. Mặc dù có cái đáng trách, nhưng cái nguyên nhân gây ra là cái xã hội thời đó. Cuối cùng, tình cảm giữa Nở và Phèo thật tốt đẹp. Bây giờ, Chí muốn quay lại trở nên lương thiện, nhưng mọi người lại chả tin và xua đuổi. Thiết nghĩ, hành động đó cũng không sai lắm,vì hiếm khi có tên hung đồ nào hoàn lương thực sự. Thật đáng buồn và đáng thương làm sao. Một câu truyện hay, xuất sắc và mang đầy tính nhân văn như thế mà không biết vị "giáo sư" nào lại đề nghị bỏ ra khỏi chương trình THPT, quá ngu xuẩn.
Nguyễn Hoàng Bảo Châu “Chí Phèo” có lẽ là tác phẩm mà tôi yêu thích nhất trong tuyển tập truyện ngắn của nhà văn Nam Cao. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời của Chí Phèo, một người nông dân lương thiện nhưng bị tha hoá thành quỷ dữ. Sinh ra đã bị tước mất quyền làm người, Chí bị bỏ hoang trong chiếc lò gạch cũ cùng với chiếc váy đụp. Rồi khi lớn lên, Chí trở thành anh canh điền cho nhà Bá Kiến, Chí đã từng có một ước mơ: chồng cuốc mướn cày thuê, vợ dệt vải...Thế nhưng chính cái xã hội bất công ấy đã vùi dập ước mơ nhỏ nhoi của Chí. Chí đã trở thành một con quỷ của làng Vũ Đại, bị đẩy ra khỏi xã hội loài người. Ngòi bút của Nam Cao đã thật tài tình khi khắc hoạ một cách chân thực tâm lí nhân vật của Chí, từ một người nông dân lương thiện đến con quỷ mất hết nhân tính rồi được thức tỉnh bởi tình yêu thương của Thị Nở. Tác phẩm xứng đáng là một áng văn bất hủ của nền văn học Việt Nam.
an Là một fan của tác giả Nam Cao, tôi ấn tượng nhất với tác phẩm Chí Phèo của ông . Đọc xong cuốn sách này , tôi vừa thương những con người bất hạnh trong truyện , vừa phục cái tài của nhà văn .
Bạn sẽ cảm thấy xót xa cho Chí Phèo khi cuộc đời anh trải qua quá nhiều giông tố . Ngày nhỏ thì bị bỏ rơi . Lớn lên thì vào tù , rồi trở về trở thành kẻ đâm mướn chém thuê, suốt ngày say rượu rồi đánh nhau, rạch mặt và ăn vạ . Ai cũng xa lánh ánh . Đến một ngày anh vô tình ăn nằm với Thị Nở thì lại bị người ta phản đối . Uất ức, đường cùng, Chí đã giết Bá Kiến và tự vẫn . Thật đau đớn và xót xa .
Đọc truyện, tôi thấy thương cho những kiếp người nghèo khó, bất hạnh trong xã hội xưa .
KimỞ làng Vũ Đại có một chàng Chí phèo như thế, xấu từ con người cho đến tính cách. Câu chuyện mở đầu bằng màn say xỉn chửi rủa của Chí phèo, hắn chửi trên trời dưới đất, chửi cả cái làng Vũ Đại, nhưng lại chẳng ai bận tâm vì ai cũng nghĩ " chắc nó trừ mình ra". Có thể đối với một vài người, đây là một chi tiết bình thường, có thể lại thấy vài phần hài hước. Nhưng không hiểu sao, mình lại thấy thương cảm. Chí phèo bị bỏ mặc, không ai quan tâm, nhân cách tha hoá cũng không ai cảm thán. Đến nỗi, chỉ cần một bát cháo hành, thứ rất đơn giản tầm thường cùng một cô Thị Nở cũng tầm thường không kém cũng đủ làm cho hắn cảm động. Nhưng cái bát cháo hành nhỏ bé đó cũng không đủ chống lại một xã hội tàn nhẫn vô cảm, Chí phèo cuối cùng cũng phải kết thúc cuộc đời mình bằng cách cay đắng nhất
ChinhTrong 3 cái tên của tác phẩm “Cái lò gạch cũ”, “Đôi lứa xứng đôi” và “Chí Phèo” thì mình thích cái tên sau cùng hơn cả, tuy ngắn gọn nhưng truyền tải ý nghĩa truyện 1 cách trọn vẹn nhất. Có thể nói “Chí Phèo” là 1 tác phẩm văn học hiện thực vô cùng xuất sắc của cố nhà văn Nam Cao, nó không chỉ vạch trần xã hội đen tối, lầm than, mất hết nhân tính, nơi đã biến 1 chàng trai khỏe mạnh lương thiện như Chí trở thành 1 kẻ rạch mặt ăn vạ mà còn bày tỏ niềm cảm thương, đau xót cho những kiếp người thấp cổ bé họng, bày tỏ khao khát tình yêu thương qua hình ảnh “bát cháo hành” của Thị Nở. Dù đọc đã lâu nhưng đến tận bây giờ ấn tượng về “Chí Phèo” vẫn vô cùng sâu đậm.