AnhRất tuyệt vời! Nội dung hài hước, dí dỏm, nhẹ nhàng, đầy những suy nghĩ ngây ngô của những đứa trẻ như hội bạn Mùi, Tủn, Tí sún, Hải cò... Tiếp nối hiện tượng văn học 10 năm về trước - ' Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'. Thêm 1 lí do nữa để tậu cuốn sách này về nếu bạn đã đọc nội dung trên các trang đọc sách miễn phí chính là bìa sách và giấy thật sự rất tuyệt, giấy mềm mịn mà dày dặn, bìa vàng óng ánh cứng chắc nhìn thôi đã thấy thích (sờ cả giấy lẫn bìa càng 'đã' hơn nữa). Nói vậy thôi chứ không phải ai là fan thì mua mà không phải fan thì không mua đâu nhé, không phải fan thì càng nên mua vì nội dung cũng rất ý nghĩa nữa. Tóm lại là nên mua.
Han LinhLâu rồi mới đọc một cuốn sách làm mình phấn khích như vậy. Chú viết cho những ai đã từng là trẻ em, nên đọc vào cả tuổi thơ ùa trong những trang sách. Có những đoạn mình cười haha như một đứa điên mặc dù đã giữa đêm rồi. Nhiều đoạn đọc mà biết trước cả đoạn sau vì tuổi thơ của mình cũng từng chơi những trò như thế, cũng từng nghịch như thế.
Không chỉ có thế, chú cũng đưa mình vào những lắng đọng khi nói về cái chết, nói về những băn khoăn khi thời thế thay đổi. Hồi xưa ở quê đúng cái chất nhà quê, tình làng nghĩa xóm, cái gì cũng chia sẻ cho nhau. Trẻ con ngày xưa cũng thế, đúng như chú nói là tỉ phú thời gian, học không bao nhiêu mà chơi thì nhiều, dù chỉ là những trò ngốc nghếch. Còn trẻ con bây giờ toàn thấy học với học chứ chả thấy chơi. Dù bây giờ đang ở Sài Gòn, nhưng về quê thì cảnh quê cũng khác rồi, người quê cũng khác rồi.
Hồi bé chỉ mong được lớn lên thật nhanh, để làm người lớn, để được quyết định mọi thứ. Giờ chưa làm người lớn mà đã mong bé lại rồi, trở lại cái thời vô lo vô nghĩ, để được làm tỉ phú thời gian chứ không phải là tỉ tỉ thứ phải lo như bây giờ.
Mượn lời Prabhassorn Sevikul: "Tôi chưa gặp Nguyễn Nhật Ánh bao giờ nhưng khi đọc sách của ông, tôi có cảm giác ông là người bạn rất thân của tôi. Ông đã nói hộ tôi rất nhiều điều."
nguyễn thị ngaMình nghĩ đây là cuốn truyện tiếp nối cho cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”, vẫn là những nhân vật, những người bạn và những cậu chuyện thời thơ ấu của tác giả, hay trong truyện chính là lời bộc bạch của “thằng cu Mùi”. Cũng giống như “cho tôi đi một vé đi tuổi thơ”, “Cảm ơn người lớn” tiếp tục kể về chuỗi kỉ niệm, hoạt động hay những trò chơi, thói phép mà dường như đứa trẻ nào cũng có: ghét ngủ trưa, tập chơi trò vợ chồng, đồ hàng, hay cả những chuyện ngây ngô như tập… bay,… chuyện bạn bè, trường lớp và những cái đầu luôn đầy ắp những ý tưởng. Chỉ khác là, trong tập truyện lần này, thế giới của con nít dường như có sự xuất hiện nhiều hơn của người lớn, của những rắc rối chỉ riêng người lớn hiểu được (hoặc chính họ cũng không). Nhưng dù vậy, đôi khi những rắc rối của người lớn cũng vô tình gieo vào trí óc của con trẻ thoảng chút u ám, buồn thảm như sự đánh lái bất đắc dĩ từ những trò nghịch ngợm của tụi trẻ sang chuyện nhà Hiệp còi và cuộc rượt đuổi của bố mẹ con Ly với nước mắt chan chứa của con nhỏ. Sau cùng, dù người lớn có những sự ngốc nghếch, khó hiểu của người lớn và trẻ con có những sự ngờ nghệch của trẻ con thì… chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng, ta phải “cảm ơn người lớn” vì họ đã sinh ra trẻ con một cách hồn nhiên!
H.anh“Tôi viết cho những ai từng là trẻ em” – bác Ánh. Nhớ mãi câu nói này từ cuốn Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ và cuốn này đúng nghĩa như vậy. Từng lời văn không quá nặng nề khó hiểu, bình yên đến lạ, trong đó còn chứa những thông điệp ý nghĩa nhân văn khá dễ nhận thấy, thích hợp đọc vào những ngày Chủ nhật thư giãn. Tuy vậy cũng không thể sánh với CTXMVĐTT, đọc cuốn này giống như là đọc lại Vé tuổi thơ vậy á, ngoại trừ đoạn cuối mang màu sắc khác của người lớn, còn lại không có gì quá mới mẻ. Còn có những chỗ dài không cần thiết. Nhưng khung sườn của cuốn này được xây dựng hơn, có một điều mình suy ngẫm được từ cuốn sách này đó là sự tàn khốc của thời gian: trẻ con – thanh niên- rồi khi tuổi già mỗi lần nhìn về quá khứ mà nhớ mong.
Irene
Sách của bác Nguyễn Nhật Ánh kể lại những câu chuyện nho nhỏ, những trò đùa tinh nghịch, những chuyện tình ngây ngô đó là cuốn sách''Cảm ơn người lớn''.Cuốn sách này gồm nhân vật siêu đáng yêu là cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò.Bác Ánh thông qua nhân là cu Mùi để kể lại câu chuyện, suy tư về tình yêu, sức khỏe, thời gian, tiền bạc,....của con người.
Sự tiêu xài tiền của người lớn nhiều hơn so với trẻ con.Người lớn kiếm được bao nhiêu tiền vẫn cảm thấy không đủ để tiêu, vì họ có quá nhiều nhu cầu, đã thế nhu cầu nào cũng cả một đống tiền.Và còn hay than vãn và cảm thấy''Ôi!Sao đời tôi lại khổ thế này''.
Đối với trẻ con, trẻ con chẳng bao giờ than vãn, lo âu và chẳng ước mơ gì cao xa. Vì chúng chỉ cần đủ tiền để mua bánh kẹo, cà rem, xi rô,...Đang đói mà có tiền mua ổ bánh mì là cuộc sống lập tức biến thành màu hồng dù nó được vẽ bằng gam màu nhem nhuốc.
Tôi sẽ chia sẻ cho các bạn câu mà bác Ánh đã đọc được ''tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc''- có nghĩa là '' biết đủ thì ắt thấy đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ'' .
Và sau mười mấy năm trôi qua, đến sinh nhật Tủn cả 3 đứa( Tí sún, Hải cò và cu Mùi) đi ăn nhà hàng. Khi họ bày thức ăn ra bàn và tất cả ngồi vào bàn ăn thì Tủn không ăn được món hải sản bởi nồng độ acid uric trong máu hơi cao, nếu không kìm hãm sẽ dẫn đến bệnh gout. Tí sún kiêng ăn dầu mỡ vì sợ tăng cholesterol. Hải cò kiêng ăn bột lẫn đường vì sợ béo, cu Mùi buộc kiêng ăn mặn vì sợ huyết áp cao.Ôi! không chỉ có riêng trong sách của bác Ánh viết mà ngoài đời tôi cũng bị vậy.Hồi còn nhỏ thì không có tiền để ăn,nhưng khi lớn kiếm được tiền thì lại chẳng thể ăn.Đúng vậy, thời gian chẳng bao giờ bạn tốt của con người.
Trò chơi tuổi thơ của cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò là trò tập bay, trò làm vua, kết nghĩa vợ chồng, trò chơi của tụi nhỏ chơi tôi thích nhất là trò vẽ bản đồ.Nhờ bản đồ của tụi nó mà tôi biết thêm được hai nhân vật nữa.
Câu chuyện của con Lý, nhà con Lý không giàu. Ba làm công nhân lò gạch, mẹ làm cửa tiệm nước mắm và bán vài ba rổ trứng.Thế là ba con Lý vì tình nghĩa lãng giềng mà phi tang sổ nợ.Bởi vì thời đó rất nghèo , họ phải mua trước trả sau.Thế là mẹ nó rượt đánh ba nó, nhưng cũng có cái hồi kết tốt đẹp cho gia đình nó. Mẹ nó đã xóa nợ cho xóm giềng, sau này họ kiếm được tiền họ trả lại lại cho mẹ con Lý dù mẹ nó chẳng nhớ họ nợ bao nhiêu tiền.
Và đến câu chuyện của Hiệp còi, gia đình Hiệp còi gồm bố làm nghề sửa xe, ông Hiên góa vợ , một mình nuôi hai đứa con, vì gia đình Hiệp còi nghèo , nên nó phải đi lượm ve chai, lăn lội ngoài đường để kiếm tiền mua rượu cho bố nó. Cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò thấy Hiệp còi tội nghiệp quá nên viết truyện tranh bán và cho thuê kiếm tiền để giúp nó có tiền để đi học. Tụi nhỏ kiếm được 70 đồng và đem tặng số tiền đó cho Hiệp còi đi học.Nhưng nó không chịu đi học mà lại đem số tiền đó nhờ bạn cùng lớp mua lại truyện tranh lại của 4 đứa nó. Vì Hiệp còi rất mê truyện tranh.
Lý do Hiệp còi không đi học không phải là vì gia đình nghèo mà là chuyện của ông Hiên và anh Sỏi(anh Sỏi là anh Hiệp còi nhưng là anh em cùng cha khác mẹ). Anh Sỏi thích con bà Ngát , con gái bà tên là Chiêu. Nhưng chuyện quá khứ của ông Hiên và bà Ngát từng là vợ chồng, vì lý do nào đó nên đã ly hôn và bà một mình nuôi chị Chiêu.Anh Sỏi biết được chuyện như vậy, đã bỏ đi làm ăn xa. Thế là Hiệp còi không phải suy nghĩ về chuyện gia đình và đã đi học nhưng bị chậm một năm.
Thy TranNguyễn Nhật Ánh kể chuyện về cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún. Những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau.. Trí tưởng tượng của con nít là vô cùng phong phú. Và nhiều màu sắc nhưng không phức tạp và bền vững như người lớn Thoắt cái là đã gật đầu và phân chia xong vai trò của từng người trong gia đình. Cũng có đoạn “cha” nói “con” nghe răm rắp. Nhưng vào một ngày đẹp trời, thấy gia đình không còn thú vị nên quyết định chia tay, tan vỡ. Ai về nhà đó trong vui vẻ và lại loay hoay trong một thế giới mới. Rồi lại tự cho mình quyền làm vua. Tự quyết định quan thần triều đình, oai nghiêm lắm. Nhưng cả vương triều có đến 4 ông/bà vua thay phiên nhau, mỗi người 1 kiểu. Mỗi người ra 1 lệnh riêng. Đó là khi bộ tứ Mùi-Hải-Tủn-Tí sún gặp mặt nhausau khi tất cả đã là người lớn. Thậm chí là “lớn hơn cả những người lớn” vì đã con cái họ đề huề. Họ sẽ thấy cả bốn người đều đã khác xưa rất nhiều. Và “bao nhiêu thứ đảo lộn sau ngần ấy năm”. Để rồi tất cả chỉ có thể thốt lên rằng: “ôi bạo chúa thời gian”fhhvdgkjvbjuhgghjkmbbg
PuSách của bác Nguyễn Nhật Ánh kể lại những câu chuyện nho nhỏ, những trò đùa tinh nghịch, những chuyện tình ngây ngô đó là cuốn sách''Cảm ơn người lớn''.Cuốn sách này gồm nhân vật siêu đáng yêu là cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò.Bác Ánh thông qua nhân là cu Mùi để kể lại câu chuyện, suy tư về tình yêu, sức khỏe, thời gian, tiền bạc,....của con người.
Sự tiêu xài tiền của người lớn nhiều hơn so với trẻ con.Người lớn kiếm được bao nhiêu tiền vẫn cảm thấy không đủ để tiêu, vì họ có quá nhiều nhu cầu, đã thế nhu cầu nào cũng cả một đống tiền.Và còn hay than vãn và cảm thấy''Ôi!Sao đời tôi lại khổ thế này''.
Đối với trẻ con, trẻ con chẳng bao giờ than vãn, lo âu và chẳng ước mơ gì cao xa. Vì chúng chỉ cần đủ tiền để mua bánh kẹo, cà rem, xi rô,...Đang đói mà có tiền mua ổ bánh mì là cuộc sống lập tức biến thành màu hồng dù nó được vẽ bằng gam màu nhem nhuốc.
Tôi sẽ chia sẻ cho các bạn câu mà bác Ánh đã đọc được ''tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc''- có nghĩa là '' biết đủ thì ắt thấy đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ'' .
Và sau mười mấy năm trôi qua, đến sinh nhật Tủn cả 3 đứa( Tí sún, Hải cò và cu Mùi) đi ăn nhà hàng. Khi họ bày thức ăn ra bàn và tất cả ngồi vào bàn ăn thì Tủn không ăn được món hải sản bởi nồng độ acid uric trong máu hơi cao, nếu không kìm hãm sẽ dẫn đến bệnh gout. Tí sún kiêng ăn dầu mỡ vì sợ tăng cholesterol. Hải cò kiêng ăn bột lẫn đường vì sợ béo, cu Mùi buộc kiêng ăn mặn vì sợ huyết áp cao.Ôi! không chỉ có riêng trong sách của bác Ánh viết mà ngoài đời tôi cũng bị vậy.Hồi còn nhỏ thì không có tiền để ăn,nhưng khi lớn kiếm được tiền thì lại chẳng thể ăn.Đúng vậy, thời gian chẳng bao giờ bạn tốt của con người.
Trò chơi tuổi thơ của cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò là trò tập bay, trò làm vua, kết nghĩa vợ chồng, trò chơi của tụi nhỏ chơi tôi thích nhất là trò vẽ bản đồ.Nhờ bản đồ của tụi nó mà tôi biết thêm được hai nhân vật nữa.
Câu chuyện của con Lý, nhà con Lý không giàu. Ba làm công nhân lò gạch, mẹ làm cửa tiệm nước mắm và bán vài ba rổ trứng.Thế là ba con Lý vì tình nghĩa lãng giềng mà phi tang sổ nợ.Bởi vì thời đó rất nghèo , họ phải mua trước trả sau.Thế là mẹ nó rượt đánh ba nó, nhưng cũng có cái hồi kết tốt đẹp cho gia đình nó. Mẹ nó đã xóa nợ cho xóm giềng, sau này họ kiếm được tiền họ trả lại lại cho mẹ con Lý dù mẹ nó chẳng nhớ họ nợ bao nhiêu tiền.
Và đến câu chuyện của Hiệp còi, gia đình Hiệp còi gồm bố làm nghề sửa xe, ông Hiên góa vợ , một mình nuôi hai đứa con, vì gia đình Hiệp còi nghèo , nên nó phải đi lượm ve chai, lăn lội ngoài đường để kiếm tiền mua rượu cho bố nó. Cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò thấy Hiệp còi tội nghiệp quá nên viết truyện tranh bán và cho thuê kiếm tiền để giúp nó có tiền để đi học. Tụi nhỏ kiếm được 70 đồng và đem tặng số tiền đó cho Hiệp còi đi học.Nhưng nó không chịu đi học mà lại đem số tiền đó nhờ bạn cùng lớp mua lại truyện tranh lại của 4 đứa nó. Vì Hiệp còi rất mê truyện tranh.
Lý do Hiệp còi không đi học không phải là vì gia đình nghèo mà là chuyện của ông Hiên và anh Sỏi(anh Sỏi là anh Hiệp còi nhưng là anh em cùng cha khác mẹ). Anh Sỏi thích con bà Ngát , con gái bà tên là Chiêu. Nhưng chuyện quá khứ của ông Hiên và bà Ngát từng là vợ chồng, vì lý do nào đó nên đã ly hôn và bà một mình nuôi chị Chiêu.Anh Sỏi biết được chuyện như vậy, đã bỏ đi làm ăn xa. Thế là Hiệp còi không phải suy nghĩ về chuyện gia đình và đã đi học nhưng bị chậm một năm.
Trung DũngKhi càng đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh, tôi càng thấy câu ông nói là đúng. Không chỉ một mà rất nhiều tác phẩm của ông không chỉ viết cho trẻ em, không chỉ hấp dẫn tại trẻ mà còn hấp dẫn cả những người đọc đã từng là tụi trẻ như chúng ta. “Cảm ơn người lớn” là câu chuyện về những trò chơi và ý tưởng không tưởng từ bọn trẻ, cùng với đó là những bài học thực sự hữu ích cho người lớn chúng ta. cuốn sách mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh giống như chiếc xe đưa người lớn quay về thời thơ dại, cuốn sách mà khi đọc thấy lòng mình trong veo, thấy bổi hổi bồi hồi nhớ về quá khứ vài chục năm trước, để rồi vừa vui vừa buồn, vừa tiếc nuối vừa lâng lâng sung sướng...
Han LinhCảm ơn người lớn - những câu chuyện trẻ thơ dưới ngòi bút của một người đã lớn. .
.
Nếu như bạn nào đã từng đọc bài review của mình về cuốn sách Mắt biếc đình đám của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, thì chắc chắn sẽ biết rõ một điều rằng mình không phải là một fan của bác Ánh, và hoàn toàn trung lập trong việc đánh giá sách của bác. Thế nhưng, nếu như cuốn “Mắt biếc” đã khiến mình hụt hẫng và thất vọng rất nhiều, thì đổi lại, với “Cảm ơn người lớn”, bác Ánh đã khiến mình khá hài lòng với những chuyện tuổi thơ. Và quả thật từ sau cuốn này trở đi thì mình đã tự tin mà nói rằng tớ sẽ chỉ đọc chuyện viết về trẻ con của bác, chứ không bao giờ quay lại với chuyện tình cảm yêu đương! .
.
Dành cho những bạn nào chưa biết về “Cảm ơn người lớn”, cuốn sách này, tuy không chính thức, nhưng có nội dung được coi như phần tiếp theo của “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Gọi là phần tiếp theo thế nhưng cốt truyện về cơ bản không đi xa hơn tuổi thơ của nhóm bạn Tí sún, Hải cò, Tủn và cu Mùi, mà thay vào đó mở rộng sang những kỉ niệm khác. Chính vì vậy, nếu như đã yêu thích “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” bởi những trò đùa nghịch ngợm của nhóm bạn này, thì nhất định cuốn sách sẽ khiến bạn phải bật cười. Điều này thì Nguyễn Nhật Ánh đã làm thực sự xuất sắc, bởi bác như thể đã miêu tả rõ đến từng chi tiết chân thực của những trò nghịch ngợm thuở nhỏ, cũng như tâm lý và tính cách của những đứa trẻ vô tư, nhưng dưới góc nhìn của một người đã lớn. Đây là một điều được thể hiện rõ ràng hơn trong “Cảm ơn người lớn” so với “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Ở “Cảm ơn người lớn”, người đọc thấy rõ được điểm nhìn tác giả đang đặt chính là ở mốc thời gian nhiều năm về sau, khi mà cu Mùi thậm chí đang có cả một gia đình hạnh phúc với vợ và con gái để ngẫm nghĩ về quãng thời gian trước đây.
MinhMộc mạc, giản dị mà vẫn khiến người đọc rung động, thích thú, "Cảm ơn người lớn" chính là phần tiếp theo của "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ".
Tuy nhiên, ở "Cảm ơn người lớn", ngoài cu Mùi, Hải cò, con Tủn, con Tí sún, tập truyện còn có sự xuất hiện của con Lý, thằng Hiệp còi, ông Hiện, anh Sỏi, bà Ngát, chị Chiêu, ba mẹ con Lý...để bức tranh tuổi thơ của bốn bạn nhỏ được mở rộng, phong phú hơn! Vâng! Đâu phải ai cũng may mắn có tuổi thơ tươi đẹp. Đâu phải đứa trẻ nào cũng có thể làm tất cả những điều mình thích. Và đâu phải người lớn nào cũng hiểu trẻ con (dù họ cũng từng là trẻ con) cơ mà…thôi thì như Nhật Ánh đã viết "Người lớn kỳ dị, nhưng đôi khi vì họ phải nuôi trong lòng những nỗi niềm riêng như nuôi một gánh nặng...Và trẻ con cũng nên khoan dung với họ một chút.". Sách hay, nên đọc.
Ivy NguyễnĐây là một cuốn truyện mình được bạn giới thiệu, mình đã đặt ngay trên Fahasa. Truyện giao đến rất nhanh đóng gói rất cẩn thận phải vote 10/10 , về nội dung thì không phải bàn cãi thêm gì nữa. Trẻ con thì luôn có trí tưởng tượng rất phong phú, đơn giản thôi khi chúng ta còn nhỏ thậm chí chúng ta cũng từng có những câu chuyện tương tự như thế, tập đóng vai các thành viên trong gia đình, rất là ghét ngủ trưa, chơi đồ hàng,... Ngây thơ như vậy nhưng đôi khi lại mắc vào những rắc rối của thế giới người lớn. Nhưng chẳng sao cả bởi phải cảm ơn người lớn vì mới có những người đứa trẻ sinh ra như vậy. Truyện cực kì hay và ý nghĩa, là fan của bác Nguyễn Nhật Ánh thì chắc chắn không thể bỏ qua được cuốn truyện này. Thích lắm nhé.
LamMỗi lần đọc sách bác Ánh là tuổi thơ cứ thế mà ùa về. Không hiểu sao mình nghiện cái giọng văn giản dị, dịu dàng của bác. Nó đem tới cho mình một cảm giác thân quen vô cùng. Kỉ niệm 10 năm ra mắt cuốn " Cho Tôi Xin Một Vé Về Tuổi Thơ " với những thành công rực rỡ thì cuốn sách này chính thức ra mắt với giới thiệu là phần 2. Mình tò mò coi những cô cậu trong truyện kia giờ đã trưởng thành như thế nào nên đã tìm đọc thử. Thật ngưỡng mộ bác Ánh khi viết ra câu chuyện đưa mình trở về thế giới tuổi thơ tuyệt vời đến thế. Câu chuyện như đưa ta đến chuyến phiêu lưu, khám phá lại thời thơ ấu với Mùi, Tí Sún, Hải Cò. Khi đã trưởng thành ta mới biết trân trọng những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên không phải chơi vơi trong cuộc đời. Càng nhìn về quá khứ càng tiếc nuối. Vì thế mới có thể tự nhìn ra mình đã trưởng thành ra sao. Ai rồi cũng lớn cho nên hãy yêu thương cuộc sống này nhiều nhất có thể. Một lần nữa thật lòng cảm ơn bác Ánh vì đã cho mình một chuyến đi khám phá tuổi thơ thật thú vị.
HTTVĐặc quyền của người lớn là có thể nhìn lại thời thơ ấu và biết được những gì xảy ra trong quá khứ sau này sẽ có kết quả như thế nào. Ta-người lớn hồi tưởng lại ta-trẻ nhỏ, để thấy rằng những suy nghĩ của ta ngày đó là đúng hay sai, và những mộng mơ ngày nhỏ của ta rốt cuộc có thành sự thật hay không.
Xuất bản 10 năm sau “hiện tượng” Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Cảm ơn người lớn của Nguyễn Nhật Ánh nhắc cho người-đọc-không-còn-trẻ-nữa các đặc quyền nói trên của mình. Và chừng như sợ bạn đọc không nhớ hết tuổi thơ, Nguyễn Nhật Ánh cứ thế nhẩn nha bày biện từng mẩu chuyện con con, tin rằng chúng sẽ bật cái “công tắc” ký ức đâu đó trong mỗi người để họ tìm lại chính mình trong những câu chuyện đó. Nguyễn Nhật Ánh kể chuyện cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún - những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày các trò chơi thơ bé, cùng lên “kế hoạch lớn” và cãi nhau chí chóe, chuyện trẻ nhỏ kiếm tiền và suy tư về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng có vẻ “kinh điển”, xuất hiện nhiều trong các chuyện về thiếu nhi, nhưng chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống, cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh, và viết thư cho nhau thì sao? Tuổi thơ của bạn có thế không?
NguyênBạn thân của mình là một fan cứng của tác giả Nguyễn Nhật Ánh, cũng nhờ nó mà mình mới biết đến sách của bác. Cuốn đầu tiên của bác Ánh mà mình đọc chính là "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" mượn của nhỏ ban thân kia :3 "Cảm ơn người lớn" chính là phần tiếp nối của "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", tiếp tục câu chuyện của Mùi, Tủn, Tí sún, Hải cò; tiếp tục với chơi những trò chơi quen thuộc, và được đắm mình vào những ước mơ điên rồ, ngốc nghếch nhưng trong veo của tuổi mới lớn hồn nhiên và đầy ắp dự định. Ngay cả khi tất cả đều đã lớn thì những tình cảm, những ký ức tuổi thơ tràn đầy tiếng cười và sự hồn nhiên sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.
DuyênNguyễn Nhật Ánh kể chuyện về cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún. Những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau..
Trí tưởng tượng của con nít là vô cùng phong phú. Và nhiều màu sắc nhưng không phức tạp và bền vững như người lớn
Thoắt cái là đã gật đầu và phân chia xong vai trò của từng người trong gia đình. Cũng có đoạn “cha” nói “con” nghe răm rắp. Nhưng vào một ngày đẹp trời, thấy gia đình không còn thú vị nên quyết định chia tay, tan vỡ. Ai về nhà đó trong vui vẻ và lại loay hoay trong một thế giới mới. Rồi lại tự cho mình quyền làm vua. Tự quyết định quan thần triều đình, oai nghiêm lắm. Nhưng cả vương triều có đến 4 ông/bà vua thay phiên nhau, mỗi người 1 kiểu. Mỗi người ra 1 lệnh riêng.
Đó là khi bộ tứ Mùi-Hải-Tủn-Tí sún gặp mặt nhausau khi tất cả đã là người lớn. Thậm chí là “lớn hơn cả những người lớn” vì đã con cái họ đề huề. Họ sẽ thấy cả bốn người đều đã khác xưa rất nhiều. Và “bao nhiêu thứ đảo lộn sau ngần ấy năm”. Để rồi tất cả chỉ có thể thốt lên rằng: “ôi bạo chúa thời gian”fhhvdgkjvbjuhgghjkmbbg
MaiCảm ơn người lớn - những câu chuyện trẻ thơ dưới ngòi bút của một người đã lớn. .
.
Nếu như bạn nào đã từng đọc bài review của mình về cuốn sách Mắt biếc đình đám của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, thì chắc chắn sẽ biết rõ một điều rằng mình không phải là một fan của bác Ánh, và hoàn toàn trung lập trong việc đánh giá sách của bác. Thế nhưng, nếu như cuốn “Mắt biếc” đã khiến mình hụt hẫng và thất vọng rất nhiều, thì đổi lại, với “Cảm ơn người lớn”, bác Ánh đã khiến mình khá hài lòng với những chuyện tuổi thơ. Và quả thật từ sau cuốn này trở đi thì mình đã tự tin mà nói rằng tớ sẽ chỉ đọc chuyện viết về trẻ con của bác, chứ không bao giờ quay lại với chuyện tình cảm yêu đương! .
.
Dành cho những bạn nào chưa biết về “Cảm ơn người lớn”, cuốn sách này, tuy không chính thức, nhưng có nội dung được coi như phần tiếp theo của “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Gọi là phần tiếp theo thế nhưng cốt truyện về cơ bản không đi xa hơn tuổi thơ của nhóm bạn Tí sún, Hải cò, Tủn và cu Mùi, mà thay vào đó mở rộng sang những kỉ niệm khác. Chính vì vậy, nếu như đã yêu thích “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” bởi những trò đùa nghịch ngợm của nhóm bạn này, thì nhất định cuốn sách sẽ khiến bạn phải bật cười. Điều này thì Nguyễn Nhật Ánh đã làm thực sự xuất sắc, bởi bác như thể đã miêu tả rõ đến từng chi tiết chân thực của những trò nghịch ngợm thuở nhỏ, cũng như tâm lý và tính cách của những đứa trẻ vô tư, nhưng dưới góc nhìn của một người đã lớn. Đây là một điều được thể hiện rõ ràng hơn trong “Cảm ơn người lớn” so với “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Ở “Cảm ơn người lớn”, người đọc thấy rõ được điểm nhìn tác giả đang đặt chính là ở mốc thời gian nhiều năm về sau, khi mà cu Mùi thậm chí đang có cả một gia đình hạnh phúc với vợ và con gái để ngẫm nghĩ về quãng thời gian trước đây. .
ThuSách của bác Nguyễn Nhật Ánh kể lại những câu chuyện nho nhỏ, những trò đùa tinh nghịch, những chuyện tình ngây ngô đó là cuốn sách''Cảm ơn người lớn''.Cuốn sách này gồm nhân vật siêu đáng yêu là cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò.Bác Ánh thông qua nhân là cu Mùi để kể lại câu chuyện, suy tư về tình yêu, sức khỏe, thời gian, tiền bạc,....của con người.
Sự tiêu xài tiền của người lớn nhiều hơn so với trẻ con.Người lớn kiếm được bao nhiêu tiền vẫn cảm thấy không đủ để tiêu, vì họ có quá nhiều nhu cầu, đã thế nhu cầu nào cũng cả một đống tiền.Và còn hay than vãn và cảm thấy''Ôi!Sao đời tôi lại khổ thế này''.
Đối với trẻ con, trẻ con chẳng bao giờ than vãn, lo âu và chẳng ước mơ gì cao xa. Vì chúng chỉ cần đủ tiền để mua bánh kẹo, cà rem, xi rô,...Đang đói mà có tiền mua ổ bánh mì là cuộc sống lập tức biến thành màu hồng dù nó được vẽ bằng gam màu nhem nhuốc.
Tôi sẽ chia sẻ cho các bạn câu mà bác Ánh đã đọc được ''tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc''- có nghĩa là '' biết đủ thì ắt thấy đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ'' .
Và sau mười mấy năm trôi qua, đến sinh nhật Tủn cả 3 đứa( Tí sún, Hải cò và cu Mùi) đi ăn nhà hàng. Khi họ bày thức ăn ra bàn và tất cả ngồi vào bàn ăn thì Tủn không ăn được món hải sản bởi nồng độ acid uric trong máu hơi cao, nếu không kìm hãm sẽ dẫn đến bệnh gout. Tí sún kiêng ăn dầu mỡ vì sợ tăng cholesterol. Hải cò kiêng ăn bột lẫn đường vì sợ béo, cu Mùi buộc kiêng ăn mặn vì sợ huyết áp cao.Ôi! không chỉ có riêng trong sách của bác Ánh viết mà ngoài đời tôi cũng bị vậy.Hồi còn nhỏ thì không có tiền để ăn,nhưng khi lớn kiếm được tiền thì lại chẳng thể ăn.Đúng vậy, thời gian chẳng bao giờ bạn tốt của con người.
Trò chơi tuổi thơ của cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò là trò tập bay, trò làm vua, kết nghĩa vợ chồng, trò chơi của tụi nhỏ chơi tôi thích nhất là trò vẽ bản đồ.Nhờ bản đồ của tụi nó mà tôi biết thêm được hai nhân vật nữa.
Câu chuyện của con Lý, nhà con Lý không giàu. Ba làm công nhân lò gạch, mẹ làm cửa tiệm nước mắm và bán vài ba rổ trứng.Thế là ba con Lý vì tình nghĩa lãng giềng mà phi tang sổ nợ.Bởi vì thời đó rất nghèo , họ phải mua trước trả sau.Thế là mẹ nó rượt đánh ba nó, nhưng cũng có cái hồi kết tốt đẹp cho gia đình nó. Mẹ nó đã xóa nợ cho xóm giềng, sau này họ kiếm được tiền họ trả lại lại cho mẹ con Lý dù mẹ nó chẳng nhớ họ nợ bao nhiêu tiền.
Và đến câu chuyện của Hiệp còi, gia đình Hiệp còi gồm bố làm nghề sửa xe, ông Hiên góa vợ , một mình nuôi hai đứa con, vì gia đình Hiệp còi nghèo , nên nó phải đi lượm ve chai, lăn lội ngoài đường để kiếm tiền mua rượu cho bố nó. Cu Mùi, cái Tủn, Tí sún và Hải cò thấy Hiệp còi tội nghiệp quá nên viết truyện tranh bán và cho thuê kiếm tiền để giúp nó có tiền để đi học. Tụi nhỏ kiếm được 70 đồng và đem tặng số tiền đó cho Hiệp còi đi học.Nhưng nó không chịu đi học mà lại đem số tiền đó nhờ bạn cùng lớp mua lại truyện tranh lại của 4 đứa nó. Vì Hiệp còi rất mê truyện tranh.
Lý do Hiệp còi không đi học không phải là vì gia đình nghèo mà là chuyện của ông Hiên và anh Sỏi(anh Sỏi là anh Hiệp còi nhưng là anh em cùng cha khác mẹ). Anh Sỏi thích con bà Ngát , con gái bà tên là Chiêu. Nhưng chuyện quá khứ của ông Hiên và bà Ngát từng là vợ chồng, vì lý do nào đó nên đã ly hôn và bà một mình nuôi chị Chiêu.Anh Sỏi biết được chuyện như vậy, đã bỏ đi làm ăn xa. Thế là Hiệp còi không phải suy nghĩ về chuyện gia đình và đã đi học nhưng bị chậm một năm.
Nguyễn Thị MaiNguyễn Nhật Ánh kể chuyện về cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún. Những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau..
Trí tưởng tượng của con nít là vô cùng phong phú. Và nhiều màu sắc nhưng không phức tạp và bền vững như người lớn
Thoắt cái là đã gật đầu và phân chia xong vai trò của từng người trong gia đình. Cũng có đoạn “cha” nói “con” nghe răm rắp. Nhưng vào một ngày đẹp trời, thấy gia đình không còn thú vị nên quyết định chia tay, tan vỡ. Ai về nhà đó trong vui vẻ và lại loay hoay trong một thế giới mới. Rồi lại tự cho mình quyền làm vua. Tự quyết định quan thần triều đình, oai nghiêm lắm. Nhưng cả vương triều có đến 4 ông/bà vua thay phiên nhau, mỗi người 1 kiểu. Mỗi người ra 1 lệnh riêng.
Đó là khi bộ tứ Mùi-Hải-Tủn-Tí sún gặp mặt nhausau khi tất cả đã là người lớn. Thậm chí là “lớn hơn cả những người lớn” vì đã con cái họ đề huề. Họ sẽ thấy cả bốn người đều đã khác xưa rất nhiều. Và “bao nhiêu thứ đảo lộn sau ngần ấy năm”. Để rồi tất cả chỉ có thể thốt lên rằng: “ôi bạo chúa thời gian”
HươngBìa vàng màu sắc bắt mắt, giấy cực kì thích luôn, sờ siêu đã tay, bản mình mua là bản đặc biệt có 1 cái đánh dấu sách và 1 tấm thiệp xinh xinh, nhưng nội dung thiệp thì rất khó đọc vì chữ quá nhỏ, chắc phải xài kính lúp cho đỡ đau mắt ấy. Nội dung của bác Ánh thì vô cùng hay, mình khỏi phải bàn cãi nhiều. Vẫn cái chất mộc mạc trong từng câu chữ, cách dùng từ giản dị gần gũi. "Em ở đâu người con gái đó Phải em là cô gái thích cài nơ Phải em là người luôn lỗi hẹn?" Có thể nói đây là cuốn sách mình thích nhất của bác Ánh từ trước đến giờ. Đọc một mạch 2 tếng hết luôn cuốn sách. Cuốn sách có nội dung nhẹ nhàng mà tinh tê. Giọng văn của bác Ánh thì không chê được rồi. Các nhân vật như cu Mùi, con Tí sún, thằng Hải cò hay con Tủn hiện lại trong "Cảm ơn người lớn" nhưng đã có nhiều suy nghĩ hơn, có những rắc rối.
AnhTuyệt vời! Cuốn sách là phần hai của cuốn cho tôi xin một vé đi tuổi thơ vốn quá nổi nhưng trong hai cuốn mình thích cuốn này hơn hẳn. Cuốn sách siêu dễ thương với những câu chuyện trẻ thơ, ngô nghê và suy nghĩ hồn nhiên giúp chúng ta như nhìn thấy chúng ta khi còn là trẻ con, với những câu chuyện như tập bay hay chơi trò gia đình. Cũng có những câu chuyện vô cùng ý nghĩa, cảm động và đầy sáng tạo khi việc "cái Tí, con Tủn thằng Hải và tôi" cùng vẽ truyện tranh hay dùng tiền đem giúp đỡ bạn bè. Đan xen với những câu chuyện thơ trẻ non nớt đó là dòng suy nghĩ của người đã từng là trẻ con, những suy ngẫm, triết lí và những điều đã mất khi ta lớn lên. Cuốn sách vô cùng dễ thương và ý nghĩa.
như quỳnhMình nghĩ đây là cuốn truyện tiếp nối cho cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", vẫn là những nhân vật, những người bạn và những cậu chuyện thời thơ ấu của tác giả, hay trong truyện chính là lời bộc bạch của "thằng cu Mùi". Cũng giống như "cho tôi đi một vé đi tuổi thơ", "Cảm ơn người lớn" tiếp tục kể về chuỗi kỉ niệm, hoạt động hay những trò chơi, thói phép mà dường như đứa trẻ nào cũng có: ghét ngủ trưa, tập chơi trò vợ chồng, đồ hàng, hay cả những chuyện ngây ngô như tập... bay,... chuyện bạn bè, trường lớp và những cái đầu luôn đầy ắp những ý tưởng. Chỉ khác là, trong tập truyện lần này, thế giới của con nít dường như có sự xuất hiện nhiều hơn của người lớn, của những rắc rối chỉ riêng người lớn hiểu được (hoặc chính họ cũng không). Nhưng dù vậy, đôi khi những rắc rối của người lớn cũng vô tình gieo vào trí óc của con trẻ thoảng chút u ám, buồn thảm như sự đánh lái bất đắc dĩ từ những trò nghịch ngợm của tụi trẻ sang chuyện nhà Hiệp còi và cuộc rượt đuổi của bố mẹ con Ly với nước mắt chan chứa của con nhỏ. Sau cùng, dù người lớn có những sự ngốc nghếch, khó hiểu của người lớn và trẻ con có những sự ngờ nghệch của trẻ con thì... chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng, ta phải "cảm ơn người lớn" vì họ đã sinh ra trẻ con một cách hồn nhiên!
LyCuốn sách là phần hai của cuốn cho tôi xin một vé đi tuổi thơ vốn quá nổi nhưng trong hai cuốn mình thích cuốn này hơn hẳn. Cuốn sách siêu dễ thương với những câu chuyện trẻ thơ, ngô nghê và suy nghĩ hồn nhiên giúp chúng ta như nhìn thấy chúng ta khi còn là trẻ con, với những câu chuyện như tập bay hay chơi trò gia đình. Cũng có những câu chuyện vô cùng ý nghĩa, cảm động và đầy sáng tạo khi việc "cái Tí, con Tủn thằng Hải và tôi" cùng vẽ truyện tranh hay dùng tiền đem giúp đỡ bạn bè. Đan xen với những câu chuyện thơ trẻ non nớt đó là dòng suy nghĩ của người đã từng là trẻ con, những suy ngẫm, triết lí và những điều đã mất khi ta lớn lên. Cuốn sách vô cùng dễ thương và ý nghĩa.
Duyên"Đôi khi con người cần suy nghĩ cả một đời để quyết định cái chỉ cần gật đầu trong một phút”
Nếu bạn hỏi rằng cuốn sách này có đáng đọc không thì tôi sẽ không cần suy nghĩ mà gật đầu trong vòng một giây.
mỹ duyênNguyễn Nhật Ánh kể chuyện về cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún. Những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau.. Trí tưởng tượng của con nít là vô cùng phong phú. Và nhiều màu sắc nhưng không phức tạp và bền vững như người lớn Thoắt cái là đã gật đầu và phân chia xong vai trò của từng người trong gia đình. Cũng có đoạn “cha” nói “con” nghe răm rắp. Nhưng vào một ngày đẹp trời, thấy gia đình không còn thú vị nên quyết định chia tay, tan vỡ. Ai về nhà đó trong vui vẻ và lại loay hoay trong một thế giới mới. Rồi lại tự cho mình quyền làm vua. Tự quyết định quan thần triều đình, oai nghiêm lắm. Nhưng cả vương triều có đến 4 ông/bà vua thay phiên nhau, mỗi người 1 kiểu. Mỗi người ra 1 lệnh riêng. Đó là khi bộ tứ Mùi-Hải-Tủn-Tí sún gặp mặt nhau sau khi tất cả đã là người lớn. Thậm chí là “lớn hơn cả những người lớn” vì đã con cái họ đề huề. Họ sẽ thấy cả bốn người đều đã khác xưa rất nhiều. Và “bao nhiêu thứ đảo lộn sau ngần ấy năm”. Để rồi tất cả chỉ có thể thốt lên rằng: “ôi bạo chúa thời gian”
Mai mèoNguyễn Nhật Ánh kể chuyện về cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và Tí sún. Những đứa trẻ 8 tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau..
Trí tưởng tượng của con nít là vô cùng phong phú. Và nhiều màu sắc nhưng không phức tạp và bền vững như người lớn
Thoắt cái là đã gật đầu và phân chia xong vai trò của từng người trong gia đình. Cũng có đoạn “cha” nói “con” nghe răm rắp. Nhưng vào một ngày đẹp trời, thấy gia đình không còn thú vị nên quyết định chia tay, tan vỡ. Ai về nhà đó trong vui vẻ và lại loay hoay trong một thế giới mới. Rồi lại tự cho mình quyền làm vua. Tự quyết định quan thần triều đình, oai nghiêm lắm. Nhưng cả vương triều có đến 4 ông/bà vua thay phiên nhau, mỗi người 1 kiểu. Mỗi người ra 1 lệnh riêng.
Đó là khi bộ tứ Mùi-Hải-Tủn-Tí sún gặp mặt nhau sau khi tất cả đã là người lớn. Thậm chí là “lớn hơn cả những người lớn” vì đã con cái họ đề huề. Họ sẽ thấy cả bốn người đều đã khác xưa rất nhiều. Và “bao nhiêu thứ đảo lộn sau ngần ấy năm”. Để rồi tất cả chỉ có thể thốt lên rằng: “ôi bạo chúa thời gian”
Hiếu
Bìa vàng màu sắc bắt mắt, giấy cực kì thích luôn, sờ siêu đã tay, bản mình mua là bản đặc biệt có 1 cái đánh dấu sách và 1 tấm thiệp xinh xinh, nhưng nội dung thiệp thì rất khó đọc vì chữ quá nhỏ, chắc phải xài kính lúp cho đỡ đau mắt ấy. Nội dung của bác Ánh thì vô cùng hay, mình khỏi phải bàn cãi nhiều. Vẫn cái chất mộc mạc trong từng câu chữ, cách dùng từ giản dị gần gũi. "Em ở đâu người con gái đó Phải em là cô gái thích cài nơ Phải em là người luôn lỗi hẹn?" Có thể nói đây là cuốn sách mình thích nhất của bác Ánh từ trước đến giờ. Đọc một mạch 2 tếng hết luôn cuốn sách. Cuốn sách có nội dung nhẹ nhàng mà tinh tê. Giọng văn của bác Ánh thì không chê được rồi. Các nhân vật như cu Mùi, con Tí sún, thằng Hải cò hay con Tủn hiện lại trong "Cảm ơn người lớn" nhưng đã có nhiều suy nghĩ hơn, có những rắc rối.
T.AnhBìa vàng màu sắc bắt mắt, giấy cực kì thích luôn, sờ siêu đã tay, bản mình mua là bản đặc biệt có 1 cái đánh dấu sách và 1 tấm thiệp xinh xinh, nhưng nội dung thiệp thì rất khó đọc vì chữ quá nhỏ, chắc phải xài kính lúp cho đỡ đau mắt ấy. Nội dung của bác Ánh thì vô cùng hay, mình khỏi phải bàn cãi nhiều. Vẫn cái chất mộc mạc trong từng câu chữ, cách dùng từ giản dị gần gũi. "Em ở đâu người con gái đó Phải em là cô gái thích cài nơ Phải em là người luôn lỗi hẹn?" Có thể nói đây là cuốn sách mình thích nhất của bác Ánh từ trước đến giờ. Đọc một mạch 2 tếng hết luôn cuốn sách. Cuốn sách có nội dung nhẹ nhàng mà tinh tê. Giọng văn của bác Ánh thì không chê được rồi. Các nhân vật như cu Mùi, con Tí sún, thằng Hải cò hay con Tủn hiện lại trong "Cảm ơn người lớn" nhưng đã có nhiều suy nghĩ hơn, có những rắc rối.
PoormanCuốn sách là phần hai của cuốn cho tôi xin một vé đi tuổi thơ vốn quá nổi nhưng trong hai cuốn mình thích cuốn này hơn hẳn. Cuốn sách siêu dễ thương với những câu chuyện trẻ thơ, ngô nghê và suy nghĩ hồn nhiên giúp chúng ta như nhìn thấy chúng ta khi còn là trẻ con, với những câu chuyện như tập bay hay chơi trò gia đình. Cũng có những câu chuyện vô cùng ý nghĩa, cảm động và đầy sáng tạo khi việc "cái Tí, con Tủn thằng Hải và tôi" cùng vẽ truyện tranh hay dùng tiền đem giúp đỡ bạn bè. Đan xen với những câu chuyện thơ trẻ non nớt đó là dòng suy nghĩ của người đã từng là trẻ con, những suy ngẫm, triết lí và những điều đã mất khi ta lớn lên. Cuốn sách vô cùng dễ thương và ý nghĩa.
TuấnMỗi lần đọc sách bác Ánh là tuổi thơ cứ thế mà ùa về. Không hiểu sao mình nghiện cái giọng văn giản dị, dịu dàng của bác. Nó đem tới cho mình một cảm giác thân quen vô cùng. Kỉ niệm 10 năm ra mắt cuốn " Cho Tôi Xin Một Vé Về Tuổi Thơ " với những thành công rực rỡ thì cuốn sách này chính thức ra mắt với giới thiệu là phần 2. Mình tò mò coi những cô cậu trong truyện kia giờ đã trưởng thành như thế nào nên đã tìm đọc thử. Thật ngưỡng mộ bác Ánh khi viết ra câu chuyện đưa mình trở về thế giới tuổi thơ tuyệt vời đến thế. Câu chuyện như đưa ta đến chuyến phiêu lưu, khám phá lại thời thơ ấu với Mùi, Tí Sún, Hải Cò. Khi đã trưởng thành ta mới biết trân trọng những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên không phải chơi vơi trong cuộc đời. Càng nhìn về quá khứ càng tiếc nuối. Vì thế mới có thể tự nhìn ra mình đã trưởng thành ra sao. Ai rồi cũng lớn cho nên hãy yêu thương cuộc sống này nhiều nhất có thể. Một lần nữa thật lòng cảm ơn bác Ánh vì đã cho mình một chuyến đi khám phá tuổi thơ thật thú vị. Các bạn hãy đọc thử nhé!
SơnMột áng văn vô cùng tuyệt vời. Cảm ơn người lớn viết tiếp câu chuyện về cu Mùi ,Hải cò ,Tí sún ,cái Tủn trong "Cho tôi xin một vé trở về tuổi thơ " .Tôi không biết là các bạn đọc thấy thế nào chứ tôi đọc thấy rất thích là thỉnh thoảng thấy như mình hồi bé trong đấy .Không chỉ tôi không đâu khi chị tôi đọc cũng nói thế và một số người khác khi đọc quyển này cũng nói vậy .Những câu chuyện hài hước hóm hỉnh sự hồn nhiên suy nghĩ ngây thơ của nhân vật trong truyện làm ta thấy rất thú vị hay và hài hước .Đằng sau những câu chuyện ấy là những bài học hay chúng ta học nên học theo .Riêng tôi thấy thích "Cảm ơn người lớn " hơn "Cho tôi xin một vé trở lại tuổi thơ "hơn một xíu .Các bạn muốn đọc thì nên mua cả hai quyển nha. Các bạn hãy mua và đọc nhé!
Mỹ Bìa vàng màu sắc bắt mắt, giấy cực kì thích luôn, sờ siêu đã tay, bản mình mua là bản đặc biệt có 1 cái đánh dấu sách và 1 tấm thiệp xinh xinh, nhưng nội dung thiệp thì rất khó đọc vì chữ quá nhỏ, chắc phải xài kính lúp cho đỡ đau mắt ấy. Nội dung của bác Ánh thì vô cùng hay, mình khỏi phải bàn cãi nhiều. Vẫn cái chất mộc mạc trong từng câu chữ, cách dùng từ giản dị gần gũi.
"Em ở đâu người con gái đó
Phải em là cô gái thích cài nơ
Phải em là người luôn lỗi hẹn?"
Có thể nói đây là cuốn sách mình thích nhất của bác Ánh từ trước đến giờ. Đọc một mạch 2 tếng hết luôn cuốn sách. Cuốn sách có nội dung nhẹ nhàng mà tinh tê. Giọng văn của bác Ánh thì không chê được rồi. Các nhân vật như cu Mùi, con Tí sún, thằng Hải cò hay con Tủn hiện lại trong "Cảm ơn người lớn" nhưng đã có nhiều suy nghĩ hơn, có những rắc rối.
TrangMình nghĩ đây là cuốn truyện tiếp nối cho cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", vẫn là những nhân vật, những người bạn và những cậu chuyện thời thơ ấu của tác giả, hay trong truyện chính là lời bộc bạch của "thằng cu Mùi". Cũng giống như "cho tôi đi một vé đi tuổi thơ", "Cảm ơn người lớn" tiếp tục kể về chuỗi kỉ niệm, hoạt động hay những trò chơi, thói phép mà dường như đứa trẻ nào cũng có: ghét ngủ trưa, tập chơi trò vợ chồng, đồ hàng, hay cả những chuyện ngây ngô như tập... bay,... chuyện bạn bè, trường lớp và những cái đầu luôn đầy ắp những ý tưởng. Chỉ khác là, trong tập truyện lần này, thế giới của con nít dường như có sự xuất hiện nhiều hơn của người lớn, của những rắc rối chỉ riêng người lớn hiểu được (hoặc chính họ cũng không). Nhưng dù vậy, đôi khi những rắc rối của người lớn cũng vô tình gieo vào trí óc của con trẻ thoảng chút u ám, buồn thảm như sự đánh lái bất đắc dĩ từ những trò nghịch ngợm của tụi trẻ sang chuyện nhà Hiệp còi và cuộc rượt đuổi của bố mẹ con Ly với nước mắt chan chứa của con nhỏ. Sau cùng, dù người lớn có những sự ngốc nghếch, khó hiểu của người lớn và trẻ con có những sự ngờ nghệch của trẻ con thì... chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng, ta phải "cảm ơn người lớn" vì họ đã sinh ra trẻ con một cách hồn nhiên!
Phùng Chinh''Ngây thơ, hồn nhiên, và trong sáng'', Nguyễn Nhật Ánh sẽ đưa chúng ta v với những ngày xưa thời thơ ấu, ngày mà tôi còn chạy đùa vô tư với những đứa bạn gần nhà trong cơn mưa rào mùa hạ mát mẻ, ngày còn ngây ngô khi những chiếc kẹo xanh đỏ là thứ ngon nhất, ngày mà trái tim chẳng biết thế nào là vỡ nứt, cứ hồn nhiên cười thật tươi mỗi ngày. Lời văn vô cùng giản dị, trong sáng cùng những câu chu hấp dẫn pha trộn giữa thực và mơ. Hãy đọc và cảm nhận bạn nhé! Ừ thì người lớn, những người lớn vẫn mang tâm hồn của những đứa trẻ con...Cảm ơn người lớn.
Nguyễn Phương ThàoCuốn sách là phần hai của cuốn cho tôi xin một vé đi tuổi thơ vốn quá nổi nhưng trong hai cuốn mình thích cuốn này hơn hẳn. Cuốn sách siêu dễ thương với những câu chuyện trẻ thơ, ngô nghê và suy nghĩ hồn nhiên giúp chúng ta như nhìn thấy chúng ta khi còn là trẻ con, với những câu chuyện như tập bay hay chơi trò gia đình. Cũng có những câu chuyện vô cùng ý nghĩa, cảm động và đầy sáng tạo khi việc "cái Tí, con Tủn thằng Hải và tôi" cùng vẽ truyện tranh hay dùng tiền đem giúp đỡ bạn bè. Đan xen với những câu chuyện thơ trẻ non nớt đó là dòng suy nghĩ của người đã từng là trẻ con, những suy ngẫm, triết lí và những điều đã mất khi ta lớn lên. Cuốn sách vô cùng dễ thương và ý nghĩa.
Thảo VyMỗi lần đọc sách bác Ánh là tuổi thơ cứ thế mà ùa về. Không hiểu sao mình nghiện cái giọng văn giản dị, dịu dàng của bác. Nó đem tới cho mình một cảm giác thân quen vô cùng. Kỉ niệm 10 năm ra mắt cuốn " Cho Tôi Xin Một Vé Về Tuổi Thơ " với những thành công rực rỡ thì cuốn sách này chính thức ra mắt với giới thiệu là phần 2. Mình tò mò coi những cô cậu trong truyện kia giờ đã trưởng thành như thế nào nên đã tìm đọc thử. Thật ngưỡng mộ bác Ánh khi viết ra câu chuyện đưa mình trở về thế giới tuổi thơ tuyệt vời đến thế. Câu chuyện như đưa ta đến chuyến phưu lưu, khám phá lại thời thơ ấu với Mùi, Tí Sún, Hải Cò. Khi đã trưởng thành ta mới biết trân trọng những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên không phải chơi vơi trong cuộc đời. Càng nhìn về quá khứ càng tiếc nuối. Vì thế mới có thể tự nhìn ra mình đã trưởng thành ra sao. Ai rồi cũng lớn cho nên hãy yêu thương cuộc sống này nhiều nhất có thể. Một lần nữa thật lòng cảm ơn bác Ánh vì đã cho mình một chuyến đi khám phá tuổi thơ thật thú vị.
LộcĐọc truyện của Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh rất hay và thú vị, cũng với bút tích nhẹ nhàng, tâm lý, Sách "Cám ơn người lớn" một lần nữa làm tôi cảm thấy yêu sách của Nguyễn Nhật Ánh hơn. "Cám ơn người lớn" - câu chuyện nhẹ nhàng đậm chất tuổi thơ làm tôi một lần nữa nhớ về bản thân lúc còn bé, cũng những trò chơi như thế cứ hồn nhiên, ngây thơ, pha lẫn hài hước làm tôi có những lúc tình cảm lắng đọng, có những lúc mỉm cười vì như thấy mình trong đó. Chỉ là những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng lại mang theo nhiều ý nghĩa lớn, để ta hiểu hết được những suy nghĩ của trẻ thơ và người lớn khác nhau như thế nào nên sẽ có những hành động khác nhau. Cám ơn Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh rất nhiều vì những câu chuyện Nhà văn mang lại rất có ý nghĩa.
NgọcCảm ơn người lớn là một quãng nghỉ ngơi, cho những ai đang trở thành người lớn!
Mình thực sự ấn tượng bởi câu chuyện về tình bạn của con dê tên Tuyết trắng, với một chú cọp tên là Tai tròn. Một tình bạn thật giản dị, vì yêu quý mà đến. Đồng thời, bác ảnh thể hiện góc nhìn dí dỏm của những đứa con trẻ, để nói về cuộc sống của người lớn khiến mình không khỏi ngạc nhiên.
Ngoài ra, tác phẩm thể hiện những trăn trở của tác giả về các vấn đề tiêu cực trong xã hội bằng lăng kính thiếu nhi, vừa có những tự vấn nhưng lại có rất nhiều thấu hiểu và đồng cảm!
Mình tin ai cũng nhận ra đâu đó hình ảnh của bản thân, dù qua hình ảnh Tí sún, Tủn, Hải cò, Mùi hay hình ảnh của "người lớn" trong truyện. Và mình tin tụi mình hồn nhiên mà lớn như người lớn đã làm ra trẻ con, một cách hồn nhiên vậy!
Ngọc LanVẫn những câu chuyện tưởng nhỏ mà không nhỏ của tụi con nít nhưng lại thấm ý và khiến ngừoi lớn phải suy ngẫm. Khi bạn đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cuốn truyện cho bạn nhìn nhận lại những gì bản thân đã trài qua, nhìn nhận về gia đình, cái chết, bạn bè trong quan điểm khi bạn là trẻ con và khi bạn là người lớn. Từng con chữ đều làm dội lại kỉ niệm tuổi thơ trong tôi. Nó làm tôi thấy bồi hồi xao xuyến. Những chi tiết được nhà văn sử dụng rất chân thật nhưng cũng đầy giản dị và mộc mạc. Sách trình bày đẹp, một điều mình luôn thích ở các quyển sách của Nguyên Nhật Ánh là hình minh hoạ rất dễ thương. Giấy dày dặn, màu vàng dễ chịu cho mắt và đặc biệt láng o, lướt tay trên giấy thich cực, cảm giác như chạm được vào từng con chữ luôn ý. Quả là một cuốn sách hay và ý nghĩa.
Lương đạtSau sự thành công của cuốn cho tôi xin một vé đi tuổi thơ cách đây 10 năm thì nhà văn cũng đã cho ra mắt một tác phẩm mới có thể nói là phần tiếp theo của cuốn trên nhưng lần này lại là sự nhìn nhận dưới góc độ khác. Vẫn là những nhân vật cũ quen thuộc vẫn nhũng câu chuyện nhỏ bé xoay quanh cuộc sống hàng ngày nhưng lần này có một sự thay đổi khá đang kể so với cuốn trước đó là lần này không còn là những suy nghĩ cách nhìn nhận của một đứa trẻ con nữa mà lồng ghép vào đó những nhận định của chính nhân vật đó những dưới phiên bản già hơn trưởng thành hơn cả về tuổi tác lẫn suy nghĩ nó đem lại 2 cách suy nghĩ trái ngược khá là hay ho. Những ai yêu mến cuốn sách trước của tác giả thì hoàn toàn không thể bỏ qua được cuốn sách lần này vì nó đem lại cho ta cảm giác giống hệt như 10 năm trước khi mà ta đọc cuốn sách trước đó nó đem lại cho người đọc một tinh thần thoải mái vui tươi nhờ vào những tình tiết dễ thương ngây ngô quá mức cũng như những bài học sâu xa rút ra sau đó.
KattyLâu rồi mới đọc lại sách của bác Ánh, cũng văn phong ấy, cũng ngữ điệu ấy nhưng giờ lại mang những cảm xúc khác. Cảm xúc của một thời thơ dại, bồng bột pha lẫn một chút người lớn của hiện tại. Vẫn là cu Mùi, bé tủn, bé tí và cu Hải nhưng có lẽ giờ nên gọi là cô là bác mới đúng đạo. Theo ý kiến riêng của mình, tác phẩm thật sự ko có j mới, vẫn kiểu hài hước, tản mạn, châm biếm nhẹ ấy nhưng cái hay của tác phẩm lại xuất phát từ chính bản thân mình hay nói đúng hơn là sự hoài niệm. Đi xuyên suốt câu chuyện lại thấy mình của "ngày hôm qua" , người lớn và trẻ con thế hệ nào cũng như thế, cũng những mâu thuẫn lặt vặt, hài hước. " cảm ơn người lớn" ko những cảm ơn cha mẹ mà còn cảm ơn chính mình vì đã từng là những đứa trẻ vô tư như thế.
hải yếnCảm ơn người lớn viết tiếp câu chuyện về cu Mùi ,Hải cò ,Tí sún ,cái Tủn trong "Cho tôi xin một vé trở về tuổi thơ " .Tôi không biết là các bạn đọc thấy thế nào chứ tôi đọc thấy rất thích là thỉnh thoảng thấy như mình hồi bé trong đấy .Không chỉ tôi không đâu khi chị tôi đọc cũng nói thế và một số người khác khi đọc quyển này cũng nói vậy .Những câu chuyện hài hước hóm hỉnh sự hồn nhiên suy nghĩ ngây thơ của nhân vật trong truyện làm ta thấy rất thú vị hay và hài hước .Đằng sau những câu chuyện ấy là những bài học hay chúng ta học nên học theo .Riêng tôi thấy thích "Cảm ơn người lớn " hơn "Cho tôi xin một vé trở lại tuổi thơ "hơn một xíu .Các bạn muốn đọc thì nên mua cả hai quyển nha.
Trang"Cảm ơn người lớn" là một sự tiếp nối của hiện tượng "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ". Tiếp tục đến với các nhân vật quen thuộc đã từng xuất hiện trước đó như cu Mùi, cái Tủn, Tí Sún và Hải cò, cùng những trò vui nghịch ngợm đáng yêu của tuổi nhỏ đầy những hồn nhiên, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã đưa độc giả đến nhiều những ngẫm suy về tình yêu, hôn nhân, tiền bạc, cái chết, thời gian, văn chương,...
Vẫn là câu chuyện về những đứa trẻ tám tuổi cùng bày ra các trò chơi thơ bé. Cùng lên “kế hoạch lớn” và rồi lại cãi nhau chí chóe. Chuyện con nít kiếm tiền và suy nghĩ về những vấn đề người lớn như hôn nhân và cái chết. Trò chơi vợ chồng quen thuộc với bọn trẻ con. Hay cả những trò lạ như chuyện cả nhóm cùng nhau vẽ bản đồ nơi mình sống. Cùng nhau “sản xuất và phát hành” một bộ truyện tranh. Và viết thư cho nhau... Vô số các trò quen thuộc đối với lũ nhóc nhỏ dại, thế nhưng ẩn chứa đằng sau đó là biết bao gửi gắm của chính nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
"Cám ơn người lớn" không phải là một cuốn sách dành cho trẻ em, mà là dành cho những người trưởng thành - những người đã bước qua cái giai đoạn khờ dại ấy, để đọc và hồi tưởng lại một thời tuổi thơ vui tươi của chính mình.
DoraemonMình cực kỳ thích “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của bác Ánh nên đã rất vui khi biết tin “Cảm ơn người lớn” được xuất bản. Tuy nhiên, mình chưa thực sự thoả mãn với cuốn này. Cuốn sách không tệ nhưng nếu so với “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” thì vẫn có phần lép vế. Vẫn là những câu chuyện về cu Mùi, Hải cò, Tủn và Tí Sún nhưng mình thấy “Cảm ơn người lớn” không hài hước và hấp dẫn bằng “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Ngoài ra, một điều khiến mình rất ấn tượng với “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là những triết lí vừa dí dỏm, ngộ nghĩnh mà lại vừa thấm thía. Tuy nhiên, mình cảm thấy những chiêm nghiệm trong “Cảm ơn người lớn” có phần khó tiếp cận hơn và cũng không thực sự khiến người đọc phải “ồ”, “à” thích thú. Mình cảm giác những đoạn này có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Tuy đây không phải cuốn sách mình tâm đắc nhưng nó cũng không tệ, bạn nào có “tuổi thơ dữ dội” thì có lẽ vẫn có thể bắt gặp bản thân trong những câu chuyện về bộ tứ huyền thoại của bác Ánh.
ChiMình nghĩ đây là cuốn truyện tiếp nối cho cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", vẫn là những nhân vật, những người bạn và những cậu chuyện thời thơ ấu của tác giả, hay trong truyện chính là lời bộc bạch của "thằng cu Mùi". Cũng giống như "cho tôi đi một vé đi tuổi thơ", "Cảm ơn người lớn" tiếp tục kể về chuỗi kỉ niệm, hoạt động hay những trò chơi, thói phép mà dường như đứa trẻ nào cũng có: ghét ngủ trưa, tập chơi trò vợ chồng, đồ hàng, hay cả những chuyện ngây ngô như tập... bay,... chuyện bạn bè, trường lớp và những cái đầu luôn đầy ắp những ý tưởng. Chỉ khác là, trong tập truyện lần này, thế giới của con nít dường như có sự xuất hiện nhiều hơn của người lớn, của những rắc rối chỉ riêng người lớn hiểu được (hoặc chính họ cũng không). Nhưng dù vậy, đôi khi những rắc rối của người lớn cũng vô tình gieo vào trí óc của con trẻ thoảng chút u ám, buồn thảm như sự đánh lái bất đắc dĩ từ những trò nghịch ngợm của tụi trẻ sang chuyện nhà Hiệp còi và cuộc rượt đuổi của bố mẹ con Ly với nước mắt chan chứa của con nhỏ. Sau cùng, dù người lớn có những sự ngốc nghếch, khó hiểu của người lớn và trẻ con có những sự ngờ nghệch của trẻ con thì... chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng, ta phải "cảm ơn người lớn" vì họ đã sinh ra trẻ con một cách hồn nhiên!
ThuCảm ơn người lớn- một cuốn sách được viết để “dành cho trẻ em, và những ai từng là trẻ em”. Vẫn là những áng văn nhẹ nhàng, mộc mạc và giản dị, vẫn phong cách rất Nguyễn Nhật Ánh đã mang chúng ta trở lại ngày còn thơ bé, hồn nhiên và vô tư, lại nghịch ngợm. Mười chín chương là những tình cảm xóm giềng ấm áp, tình bạn bè trong sáng và cả chuyện tình yêu ngọt ngào,... Từ những ngày ấu thơ vo lo vô nghĩ ,vui đùa đến những năm tháng tuổi đôi mươi với những nghĩ suy cuộc sống.Nếu có những ngày làm việc rất đỗi ưu phiền hãy thả mình vào những trang sách của bác Ánh để rồi bất giác cười ngây ngô, để rồi cảm thấy mình bớt đi những muộn phiền và âu lo.
Đào Quỳnh NhiNgoài những tác phẩm nổi tiếng của bác Ánh như " tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, cho tôi xin một vé đi tuổi thơ , mắt biếc ... thì hôm nay mình mới biết tới một tác phẩm mới của bác , cảm ơn người lớn là 1 trong những cuốn mình rất thích và hài lòng. Đây cũng là một cuốn sách mà lứa tuổi nào cũng có thể đọc được. Một lời nhắc nhở đến người lớn và lời nhắn nhủ dễ thương đến lứa tuổi mới lớn , thế giới trẻ thơ trong trẻo, thánh thiện, và chân chất, xen lẫn thực tại khi họ đã trở thành người lớn là sự tương phản và so sánh giữa cư xử thời thơ ấu với cuộc sống hiện tại của các nhân vật chính, tất cả luôn có tính nhất quán về mặt tính cách, sở thích, đam mê và công việc hiện tại của 4 nhân vật chính. Câu chuyện đầy lòng trắc ẩn, khơi gợi ở mỗi người đọc những giá trị sống tích cực. Trân trọng những điều nhỏ bé trong hiện thực. giúp đỡ ng khác cũng rất cần có 'thực' chứ lòng tốt suông thì chưa đủ.
Hồng TrâmAi mà là fan của tác giả Nguyễn Nhật Ánh thì nhanh tay tậu ngay cuốn này về cho đủ bộ, không đủ bộ thì cũng nên tậu về ủng hộ tác giả và hơn hết là để đọc được nội dung tuyệt vời của cuốn sách. Nội dung hài hước, dí dỏm, nhẹ nhàng, đầy những suy nghĩ ngây ngô của những đứa trẻ như hội bạn Mùi, Tủn, Tí sún, Hải cò... Tiếp nối hiện tượng văn học 10 năm về trước - ' Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'. Thêm 1 lí do nữa để tậu cuốn sách này về nếu bạn đã đọc nội dung trên các trang đọc sách miễn phí chính là bìa sách và giấy thật sự rất tuyệt, giấy mềm mịn mà dày dặn, bìa vàng óng ánh cứng chắc nhìn thôi đã thấy thích (sờ cả giấy lẫn bìa càng 'đã' hơn nữa). Nói vậy thôi chứ không phải ai là fan thì mua mà không phải fan thì không mua đâu nhé, không phải fan thì càng nên mua vì nội dung cũng rất ý nghĩa nữa. Tóm lại là nên mua. Cảm ơn bạn vì đã đọc, đồng thời cảm ơn Fahasa và nhà xuất bản cùng tác giả đã cho ra đời một cuốn sách hay như vậy ạ.
Đào An Chi
Đứa trẻ nào rồi cũng trở thành người lớn, nhưng không phải người lớn nào cũng nhớ rằng mình đã từng thế nào khi còn là một đứa trẻ. Những kỷ niệm ấu thơ, những năm tháng tuổi thơ dài rộng là điểm tựa nâng đỡ cuộc đời mỗi con người, trở thành một hành trang giúp ta tin vào điều tốt đẹp sẽ xuất hiện trong đời này. Đứa trẻ lớn lên và bị cuộc đời này cuốn trôi những mộng mơ của thơ ấu, bị xoay vào chuyện thiệt hơn, phải cân đo về tiền bạc và rồi dần quên mất rằng chúng ta đã từng là một đứa bé vô tư và thấy đời này đẹp đến nhường nào khi được nhận một que kẹo mút, được mua một thứ đồ chơi. Trẻ con thì dễ hài lòng, mà dễ hài lòng nên dễ vui, và thế giới của chúng có những nỗi buồn nhưng mong manh đến độ chơi vui một chút là quên mất rồi. Cám ơn người lớn vì đã tạo ra những đứa trẻ vô tư đến thế, để làm cho một phần của thế giới đẹp đến vậy, để cho trong lòng của những "người lớn trong tương lai" được ôm ấp vỗ về bằng những niềm hạnh phúc của một thời thơ dại.
Thanh Nguyễn Cuốn sách là sự xen kẽ câu chuyện của cu Mùi lúc bé và suy tư khi đã là người lớn. Trẻ con dễ cho đi, người lớn cũng đễ cho đi nhưng lại mang theo hy vọng sẽ được đáp trả lại. Trẻ em không đặt nặng vấn đề tiền bạc vì chúng không nhận ra mặt tối phía sau tấm giấy, lâu lâu được mua vài cây kẹo là vui vẻ cả ngày. Nhưng người lớn đã bị tiền làm cho suy tính nhiều hơn, khổ tâm hơn. Trẻ em hồn nhiên mong đợi ngày mai, không lo nghĩ thời gian trôi qua nhanh hay chậm. Người lớn rất quý thời gian, họ sự trôi đi của kim đồng hồ vì kèm theo đó là bện tật và cái chết của tuổi tác. Họ đã nếm trải quá nhiều vị chua ngọt của đời, tâm lại càng nặng nề hơn bởi quá nhiều thứ.
Thanh Xuân Cảm ơn người lớn” chỉ vỏn vẹn gồm 264 trang, chia làm 19 chương, là sự kế thừa và tiếp nối thành công cảm xúc của mạch truyện “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” – một hiện tượng văn học của Nguyễn Nhật Ánh phát hành 10 năm trước.Vẫn là những cu Mùi, cái Tủn, Tí Sún và Hải cò, vẫn là những câu chuyện nho nhỏ, những trò nghịch ngợm đáng yêu, vẫn duyên, vẫn điên điên như giọng văn Nguyễn Nhật Ánh vốn thế. Thế nhưng cuốn sách này có một khung sườn chắc chắn hơn, được xây đắp bởi những chiêm nghiệm, những trăn trở khi trẻ con đã không còn là trẻ con nữa, mà phải bước qua nấc thang thời gian để trở thành người lớn.
Tác giả thông qua nhân vật cu Mùi để so sánh hai thế giới tưởng chừng cách biệt lại luôn giao hoà ấy, rồi tài tình vẫy thêm vết màu loang ngẫu hứng gợi những suy tư về tình yêu, hôn nhân, tiền bạc, sức khỏe, thời gian, cái chết… Những nỗi ám ảnh muôn thuở của con người.
Thị LiệuVới 19 chương truyện, mỗi chương viết về một trò chơi khác nhau nhưng xâu chuỗi lại là một câu chuyện lớn vô cùng logic của cả nhóm bạn nhỏ. Từ lúc Tủn và Cu Mùi hợp tác làm “cánh” cho cả bọn tập bay đến lúc “làm vua” và v.v... Giống như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đang hồi tưởng lại tuổi thơ của mình để viết lên cuốn sách, ông đang mượn lời của thằng Cu Mùi để ngân lên những giai điệu đẹp đẽ của tuổi thơ, của một thời trong sáng, thơ ngây ấy. Nếu không là như vậy, sao từng vần chữ lại có thể chạm vào trái tim người đọc, để những cảm xúc, những rung động không tên len lỏi trong khắp mọi tế bào cơ thể? Mọi thứ nảy nở và ươm mầm một cách tự nhiên và chân thành nhất. Ông không đem vào đó những triết lý, lý luận sâu xa mà ông chỉ đơn giản là viết câu chuyện của những đứa trẻ bằng cả trái tim nóng bỏng và nhiệt thành của mình.
Tuổi thơ ấy ai cũng có cho mình những cảm xúc trọn vẹn và chân thành, những kí ức đẹp đẽ và tuyệt vời nhất mà sau này lớn không thể có được.
Cảm ơn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với cuốn sách tuyệt vời và chúc các bạn cảm sẽ nhận được những điều đẹp đẽ như mình chia sẻ và còn hơn thế!