Bạn có thể mua sách tại Shopee, Lazada, TiKi, Fahasa theo liên kết ở dưới để ủng hộ tác giả bạn nhé.
Thất Kiếm Ma Thuật Thống Trị Thế Giới - Tập 1 Từ tác giả Bokuto Uno, người được bình chọn là một trong những tác giả light novel xuất sắc nhất thập kỷ vừa qua theo tạp chí Kono light novel ga sugoi!, *Thất kiếm ma thuật thống trị thế giới* mang đến một thế giới phép thuật đầy màu sắc, gợi nhớ đến những tác phẩm kinh điển như Harry Potter, đồng thời kết hợp những yếu tố hấp dẫn của thể loại học viện đại chiến vốn được yêu thích trong giới light novel. Câu chuyện tập trung vào hành trình của Oliver tại trường phép thuật Kimberly. Mùa xuân đến, cùng với nhiều học sinh mới, Oliver bước chân vào ngôi trường danh tiếng này. Khoác lên mình chiếc áo choàng đen, bên hông mang theo đũa phép trắng và thanh trượng kiếm, những mầm non pháp sư đầy kiêu hãnh và những sứ mệnh ẩn giấu được chào đón bởi con đường hoa anh đào rợp bóng và đoàn diễu hành sinh vật phép thuật hoành tráng. Tuy nhiên, sự phấn khích ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho những lo âu. Các học sinh liên tục phải đối mặt với những mối đe dọa tiềm ẩn trong chính trường Kimberly. Một mê cung bí ẩn dưới lòng đất nuốt chửng học sinh, những đàn anh đàn chị với sức mạnh đáng sợ, và những âm mưu từ các phe phái đối lập, tạo nên một xã hội phép thuật thu nhỏ đầy rẫy cạm bẫy. Trong khi cố gắng sinh tồn tại môi trường khắc nghiệt này, Oliver đã gặp Nanao, một nữ samurai với thanh kiếm Nhật sắc bén vắt trên hông. Năng lượng phép thuật thuần khiết và trắng ngần của cô khiến Oliver cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ. Khoảnh khắc hai thanh kiếm giao nhau trong trận đấu tập, cả Oliver và Nanao đều nhận ra định mệnh đã gắn kết họ trên con đường trở thành pháp sư và kiếm sĩ. Câu chuyện về kiếm ma thuật của hai người họ chính thức bắt đầu. **Mục lục:** * **Dẫn nhập** * **Chương 1: Lễ nhập học** * **Chương 2: Kiếm phép thuật** * **Chương 3: Đấu trường vòng tròn** * **Chương 4: Xà nhãn** * **Phần kết** * **Lời bạt** **Thông tin tác giả:** **Bokuto Uno** Tôi là một tác giả tự do, thường xuyên di chuyển giữa thành phố và nông thôn để tìm kiếm cảm hứng. Việc thay đổi môi trường giúp tôi luôn cảm thấy tươi mới và sáng tạo. Sau khi hoàn thành các dự án đúng hạn, tôi mong muốn có một chuyến đi bộ đường dài dọc bờ biển trong tiết trời mùa thu mát mẻ. **Ruria Miyuki** Là một họa sĩ minh họa kín đáo, tôi luôn cảm thấy bối rối khi phải viết phần giới thiệu này… Nhưng nhân dịp mùa hè sôi động, tôi đã quyết định bắt đầu một hành trình khám phá bản thân bằng cách đi bộ. **Trích đoạn sách:** Và rồi, tiết học đầu tiên cũng bắt đầu. Oliver cùng khoảng năm mươi học sinh khác tập hợp trong một căn phòng lớn, không có bàn ghế. Giáo viên đầu tiên của họ xuất hiện, khoác lên mình chiếc áo choàng trắng bay phấp phới. “Hừm, có mặt đủ rồi. Vậy thì bắt đầu thôi, chào mừng các em đến với lớp học kiếm phép thuật.” Một người đàn ông lịch lãm, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Một số nữ sinh reo hò phấn khích, Nanao cũng thốt lên một tiếng “Ồ” nhưng với một lý do hoàn toàn khác. Oliver cũng hiểu cảm giác của cô ấy. Nếu đã có đủ kiến thức nền tảng, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để đánh giá thực lực của đối phương. “Tôi tên Luther Garland, là giáo viên phụ trách. Tôi sẽ hướng dẫn các em về kỹ năng kiếm phép thuật trong ít nhất bốn năm, thậm chí có thể kéo dài đến bảy năm.” “Các em có thể gọi tôi là thầy Garland, hoặc sư phụ Garland cũng được, tôi không bận tâm. Ở đây, chúng ta không quá khắt khe về lễ nghi. Bản thân tôi cũng không giỏi những chuyện đó lắm.” Thầy Garland giới thiệu với giọng điệu thân thiện, có lẽ muốn giảm bớt sự căng thẳng cho học sinh. Nhận thấy điều đó có tác dụng, thầy tiếp tục nói. “Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu với trượng kiếm… dù tôi rất muốn thế, nhưng buổi học đầu tiên bắt buộc phải là tìm hiểu khái niệm. Nghe có vẻ nhàm chán, nhưng hãy để tôi giúp các em ôn lại nguồn gốc của kiếm phép thuật.” “Có em nào có thể trình bày về nguồn gốc của lĩnh vực này không?” “Em ạ, thưa sư phụ Garland!” Pete, một học sinh đứng bên cạnh Oliver, nhanh chóng giơ tay. Thầy Garland mỉm cười nhìn cậu. “Trả lời hay lắm, Mr. Reston, vậy thì mời em. Em cứ từ tốn giải thích, không cần vội.” Pete sáng rỡ mặt mày sau khi được thầy cho phép. Sau khi hít một hơi sâu, cậu bắt đầu trình bày. “Ngày nay, mỗi chúng ta đều mang theo một thanh trượng kiếm và một cây đũa phép trắng. Nhưng trước đây, thứ duy nhất các pháp sư mang theo là một cây “đũa phép” theo đúng nghĩa đen. Giống như những cây đũa phép trắng mà chúng ta thấy ngày nay.” “Dù không có lưỡi kiếm, chúng vẫn đủ sức thi triển phép thuật. Thậm chí, một pháp sư mang theo kiếm có thể bị xem là hành động nhục nhã. Không quá khi nói rằng, chúng chỉ là vũ khí của những người bình thường không thể chạm đến những điều huyền bí.” “Em nói rất chính xác. Tiếp tục đi.” “Vâng. Xu hướng đó thay đổi vào bốn trăm năm trước, năm 1132 theo đại lịch. Mọi chuyện bắt đầu khi đại pháp sư thời gian Wilf Barawell bị một kiếm sĩ bình thường chém chết.” “Việc người bình thường giết được pháp sư đã xảy ra không ít lần trong quá khứ, nhưng điểm đặc biệt đầu tiên trong vụ này là nạn nhân của nó. Ngài Barawell là một pháp sư có thực lực và tầm ảnh hưởng lớn, được xưng tụng là “Cơn lốc Darmwall”. Điểm đặc biệt thứ hai…” Pete ngập ngừng. Có vẻ như cậu đột nhiên quên mất phần nội dung tiếp theo. Thấy bạn mình gặp khó khăn, Oliver thì thầm. “Đó không phải là một vụ ám sát.” “Đ-Đúng rồi. Điểm đặc biệt thứ hai là đây không phải một vụ ám sát bất ngờ. Đây là một trận đấu công bằng sau khi cả hai đã biết rõ ý định chiến đấu của nhau.” “Tôi bất ngờ vì em còn nhớ cả biệt danh của ngài Barawell. Tiếp tục đi.” “Vâng. Cho đến khi sự kiện này xảy ra, người ta thường cho rằng pháp sư bị người thường giết chỉ là do sự bất cẩn. Cơ sở của suy nghĩ đó là vì chỉ cần một câu thần chú cơ bản là có thể vô hiệu hóa người thường.” “Thế nhưng, những pháp sư tận mắt chứng kiến cái chết của ngài Barawell đã nhận ra, họ quá chậm.” Oliver gật đầu đồng ý. Một nhát chém được rèn luyện kỹ lưỡng thậm chí còn nhanh hơn một câu thần chú tức thời. “Sau đó, họ bắt đầu nghiêm túc phân tích nguyên nhân thất bại và sớm đi đến một kết luận thực tế và khắc nghiệt.” “*Trong một khoảng cách nhất định, dù là pháp sư giỏi đến đâu, họ vẫn sẽ bị đối phương chém chết trước khi kịp niệm bất kỳ câu thần chú nào.*” “Đây chính xác là lý do tại sao người ta xưng tụng ngài Barawell với tốc độ niệm phép nhanh như chớp lại thất bại. Không có sự bất cẩn nào ở đây cả, ngài ấy đã thua theo quy luật.” “Em nói rất chính xác. Tiếp tục đi.” “Vâng. Sau sự kiện này, người ta bắt đầu mang theo kiếm để đối phó với các đòn tấn công tầm gần mà thần chú không thể xử lý kịp. Để không phải chịu chung số phận với ngài Barawell.” Dừng lại một chút, thầy Garland đặt tay lên thanh kiếm đang vắt trên hông mình. “Nhưng vấn đề chính là ở đây. Nếu chỉ đơn giản mang theo kiếm, chúng ta cũng chỉ có cùng điều kiện chiến đấu với đối thủ. Chắc hẳn các em sẽ cảm thấy bất an, đúng không?” “*Nếu đã ở khoảng cách gần đến mức không có thời gian niệm chú, vậy việc chúng ta là pháp sư còn ý nghĩa gì nữa?*” “Các em không cần lo lắng, nếu thật vậy thì môn học này đã không tồn tại.” Nói xong, thầy Garland rút thanh trượng kiếm của mình ra, giơ cao lên để các học sinh có thể nhìn thấy. Ngay lập tức, từ lưỡi kiếm bốc lên một ngọn lửa rực cháy. Vung thanh kiếm rực lửa sang hai bên, Garland tuyên bố. “Cho dù không thể sử dụng thần chú, chúng ta vẫn có những cách sử dụng phép thuật như thế này. Bắt lửa ngay lập tức mà không cần niệm chú, gọi gió gọi sét… những việc như thế là hoàn toàn khả thi.” Ngọn lửa vừa tắt, một tia sét trắng xanh lóe lên nơi mũi kiếm, khiến các học sinh đều phải thốt lên kinh ngạc. “Đương nhiên, uy lực của nó chẳng đáng gì so với thi triển phép thuật bằng thần chú. Các em gần như không thể đánh bại một người khác chỉ bằng cách này. Do rất khó kiểm soát và cũng chẳng có ích gì ngay cả khi đã thành thục, lĩnh vực này đã bị các pháp sư trước thời Barawell bỏ qua. Nhưng giờ chắc các em hiểu rồi chứ. Nếu *“kết hợp chúng với một thanh kiếm”* thì sao?” Các học sinh đều hiểu rõ. Dù sức sát thương có yếu đi, nhưng có rất nhiều cách để ứng dụng như làm mù mắt hay đánh lạc hướng. Kết hợp những thứ này với kiếm thuật sẽ làm tăng đáng kể sự đa dạng của tấn công và phòng thủ. Đến mức người ta phải thành lập ra cả một hệ thống kỹ thuật mới. Ngừng phép thuật lại, Garland đưa thanh trượng kiếm về vị trí ngang người và làm động tác chém xuống trước mặt. “Khoảng cách chỉ cần bước lên một bước thôi là có thể chém chết đối phương bằng trượng kiếm. Người ta gọi đó là khoảng cách một bước một trượng. Lý thuyết và kỹ thuật kết hợp kiếm và phép thuật để cạnh tranh trong không gian giới hạn này được gọi là *“Kiếm phép thuật”*.” Giải thích xong khái niệm, Garland đảo mắt nhìn các học sinh. Sau khi xác nhận tất cả có vẻ đã hiểu, thầy nói thêm. “Nghe đến đây có thể một trong số các em sẽ muốn đặt câu hỏi. Đặc biệt nếu là những em xuất thân từ gia đình xem trọng phép thuật truyền thống thì có thể sẽ thấy phản cảm. Hay nói cách khác, có thể các em nghĩ thay vì học cái gọi là kiếm phép thuật tà đạo này, học phép thuật như một pháp sư chân chính để hạ gục kẻ địch từ trước khi chúng vào phạm vi kiếm còn tốt hơn. Điều đó có thể đúng. Chỉ là tôi có một vài sự thật muốn những học sinh có suy nghĩ như vậy phải biết.” “Đầu tiên, kiếm phép thuật được xem trọng trên phương diện là một kỹ thuật tự vệ. Không ai có thể mãi giữ khoảng cách với người khác một cách tuyệt đối. Học kỹ thuật chuẩn bị và đối phó với những cuộc tấn công bất ngờ chẳng thiệt gì cho các em cả. Thế giới này chẳng ai an toàn tới mức các em có thể dõng dạc nói mình không cần đề phòng đâu. Thậm chí ngay cả ở Kimberly này cũng vậy.” “Và điều thứ hai là, hiện tại lĩnh vực kiếm phép thuật này đã được phát triển phổ biến, nó không còn gói gọn là một kỹ thuật tự vệ chống lại người bình thường nữa rồi. Ngược lại, lý thuyết và kỹ thuật ngày càng được đào sâu hơn thông qua trận chiến giữa các pháp sư.” “Thêm nữa, trong chiến đấu, khi thực lực của hai pháp sư càng tiệm cận với nhau, họ càng có xu hướng thu hẹp khoảng cách để dứt điểm. Chỉ xét riêng điều này thôi thì học kiếm phép thuật đã mang lại cho các em lợi thế rất lớn rồi.” Oliver thầm ấn tượng với cách thầy lợi dụng các ý kiến phản đối để trình bày thêm về lợi ích. Vào buổi học đầu tiên hôm nay, việc trước nhất thầy giáo này làm chính là thuyết phục các học sinh bằng lòng học kiếm phép thuật, còn kỹ thuật sẽ được dạy sau. Có vẻ như thứ tự hướng dẫn cũng rất quan trọng. “Nói dông dài vậy thôi, chắc có kha khá người đã được học kiếm phép thuật ở nhà rồi đúng không? Vậy nên, theo tục lệ hàng năm, tôi sẽ mời những em đã có kinh nghiệm lên đây để so tài nhằm nâng cao bầu không khí.” Nghe xong những lời đó, đám học sinh đồng loạt tỏ ra vừa lo vừa phấn khích. Cười khổ vì phản ứng của các học sinh y hệt như năm ngoái, Garland đảo mắt nhìn các gương mặt đang xếp hàng. “Gì vậy? Chỉ là một sự kiện nhỏ thôi mà. Nếu không có ai ứng cử thì thôi vậy… nhưng có ai muốn không?” Căng thẳng lan tràn khắp phòng học. Sự tự tin về năng lực của bản thân và sự tự ti khi phải vung kiếm trước vô số ánh mắt. Cảm giác muốn thể hiện nhưng cũng phải cảnh giác các học sinh xung quanh. Tất cả những điều đó đan xen vào nhau khiến họ chần chừ trong việc đưa ra quyết định. “Có tại hạ! Tại hạ mong được thử ạ!” Và thế rồi, người đầu tiên giơ tay không ai khác chính là cô gái phương đông, trong lòng cô chẳng hề có cảm giác muốn thể hiện, cần cảnh giác hay bất cứ toan tính gì. Garland khoanh tay tỏ vẻ bối rối. “Ms. Hibiya, tôi đánh giá cao sự nhiệt tình khác thường đó, nhưng em đã có kinh nghiệm chưa?” “Thầy Garland, xin cho phép cả em nữa.” Một học sinh khác giơ tay. Đó là một chàng trai tóc dài đứng chéo phía sau Oliver. Điệu bộ, ngôn từ và không khí cậu ta tỏa ra có gì đó giống với Chela, có thể đoán rằng cậu cũng là một người xuất thân từ gia đình quyền quý. Thế nhưng, có cái gì đó không trung thực trong nụ cười nở ở khóe môi cậu ta. “Em nghe nói vào ngày lễ nhập học, bạn ấy đã hạ con Troll chỉ bằng một nhát kiếm. Nếu câu chuyện đó không phải dựng lên thì em mong nhân cơ hội này được chiêm ngưỡng kiếm thuật phương đông của bạn ấy ạ.” Nói rồi, cậu ta liếc nhìn Nanao với ánh mắt không có một chút thiện chí. Các học sinh đứng xung quanh thì tủm tỉm cười. Nhìn thấy điều đó, Oliver đã tin chắc, tất cả công trạng của Nanao khi liều mạng đánh bại con Troll, hắn định sẽ cướp hết tất cả ngay tại đây. Tận dụng lợi thế đối thủ của hắn chỉ là một người mới làm quen với kiếm phép thuật. “Hừm, được thôi, nếu cả hai em đều đồng ý.” “Em mong được so tài với bạn Nanao ạ.” Vừa kịp nhận ra, đã thấy Oliver giơ cao cánh tay dõng dạc nói thế. Căn phòng trở nên ồn ào. Tên học sinh nam bị phá đám ném cho cậu một ánh mắt đầy khó chịu. “Này cậu, chờ chút nào. Tôi mới là người giơ tay trước mà phải không?” “Cậu mới phải chờ đấy. Tôi quen với Nanao trước, còn từng có duyên cùng cô ấy chiến đấu với con Troll nữa.” Oliver chẳng nhún nhường đáp lời. Khiến tên học sinh nam nóng bừng mặt nhăn nhó. Nhìn thấy thế, Oliver đã đoán được lý do và “À” lên một tiếng. Chắc hẳn hắn cũng là một trong đám đông học sinh quay lưng bỏ chạy trong vụ việc con Troll đây mà. Dù cậu cũng chẳng thể đổ lỗi cho hắn vì chuyện đó được. “Mày…!” Bị kích động cảm giác mắc nợ, sự thù địch của tên học sinh nam giờ đã tập trung hết sang Oliver. Cậu cũng trừng mắt nhìn lại không chút sợ hãi. Trong ánh mắt thể hiện rõ suy nghĩ *“Giờ có muốn tôi làm đối thủ thì tôi cũng chẳng bận tâm đâu”*. “Tôi sẽ làm đối thủ của cậu, Mr. Andrews.” Ngay sau khi Oliver vừa hạ quyết tâm, một giọng nói thanh lịch đột nhiên chen ngang. Đó chính là giọng của Chela, cô ấy đang đứng ngay hàng đầu bên cạnh Katie. Tên học sinh nam giật mình vì đột nhiên bị gọi bằng họ, quay sang nhìn cô. “Ms. McFarlane…” “Kiếm thuật của Nanao đúng là rất tuyệt vời, nhưng với tư cách một pháp sư thì cô ấy cũng chỉ mới chập chững bước vào nghề. Thật khó khi bắt cô ấy phải đối đầu với kiếm phép thuật mà cậu đã dày công khổ luyện ở nhà ngay lần đầu nhìn thấy không phải sao?” “Cùng là so tài thôi, nếu cậu đánh bại tôi không phải chiến công sẽ hiển hách hơn sao?” Tên học sinh nam chẳng có cách nào phản đối lại đề xuất quá hợp lý như thế. Thấy vậy còn chưa đủ, Chela tung thêm một cú chốt hạ. “Hay là cậu quá sợ phải đối đầu với tôi ở nơi công cộng đây?” “Làm gì có chuyện đó!” Tên học sinh nam trả lời ngay lập tức, như thể với cái họ hắn đang mang thì chẳng còn câu trả lời nào khác thích hợp hơn nữa. Theo dõi cuộc đối thoại đó, Oliver đang cúi đầu thật sâu trước cô gái tóc lọn. Cô ấy vừa nhận một nửa sự hận thù mà đáng lẽ cậu phải gánh chịu. “À, các em bàn bạc xong chưa? Tôi quyết định cặp đầu tiên sẽ là Ms. Hibiya đấu với Mr. Horn, cặp thứ hai sẽ mà Mr. Andrews đấu với Ms. McFarlane. Như vậy là được rồi chứ? Còn ứng viên nào không?” Có lẽ không muốn can thiệp vào chuyện xích mích của học sinh, thầy Garland chẳng thèm chen một lời vào cuộc đấu khẩu đang nổ ra trước mắt. Chỉ đơn giản là chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tiến hành thôi. “Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi. Tất cả các em, mở ra một khoảng trống chính giữa phòng học nào. Đúng rồi, như thế đấy. Mr. Horn, Ms. Hibiya, sau khi các bạn xong thì hai em vào trung tâm đứng đi.” Các học sinh nghe theo hướng dẫn của thầy Garland để tự sắp xếp cho mình một vị trí đứng xem. Ánh mắt họ dán chặt vào Oliver và Nanao đang di chuyển đến chính giữa phòng học. Cả hai đứng đối mặt cách nhau khoảng cách một bước một trượng như lời thầy giải thích trước đó. “Cúi chào, rút kiếm.” Nghe tiếng thúc giục, cả hai đồng thời rút trượng kiếm đang vắt trên hông mình ra khỏi vỏ. Không chần chừ, Garland niệm chú. “Không cắt xuyên, không đâm thủng (Securus).” Ngay lập tức, trượng kiếm của Oliver và Nanao được nhuộm trong một luồng ánh sáng trắng. Sau vài giây, ánh sáng đó đã biến mất. Garland hướng về phía hai học sinh đang trên sàn đấu, đặc biệt là Nanao đang ngây ra để giải thích. “Tôi đã niệm một câu thần chú bất tử lên cả hai thanh trượng kiếm. Chỉ cần nó không bị phá vỡ, thần chú này có thể đảm bảo rằng dù có đâm chém cỡ nào, các em cũng sẽ không bị thương. Dù vốn từ đầu trượng kiếm của các em đã không có lưỡi rồi, nhưng làm thế này là để đảm bảo cho các em được an toàn tuyệt đối.” Nghe xong, Nanao liền lén lấy ngón tay ấn vào mũi kiếm. Ngay lập tức, tay cô bị đẩy ra bởi một lực đàn hồi bí ẩn. Cảm thấy thú vị, Nanao ngày càng dùng nhiều sức hơn, để rồi cuối cùng ấn nguyên bàn tay vào mũi kiếm. Tuy nhiên, dù làm đến vậy mà vẫn không có một giọt máu chảy ra, Nanao lộ rõ vẻ ấn tượng. “Ồ, thật luôn này.” “Theo nguyên tắc, các học sinh chỉ được cho phép thử sức với nhau trong trạng thái được niệm thần chú này. Nếu có em nào phá luật thì sẽ phải hứng chịu hình phạt rất khắc nghiệt đấy, nên nhớ cẩn thận. Cứ chờ sau khi lên lớp cao hơn đi, các em sẽ có quyền làm suy yếu hiệu quả để có cảm giác thực chiến hơn.” Sau khi ra cảnh báo, Garland tiếp tục công bố quy định của trận đấu. “Tuy trong lúc chiến đấu, các em có thể sẽ nới giãn khoảng cách với nhau, nhưng dù trong trường hợp đó thì lần này cũng không được dùng thần chú. Trong tiết học kiếm phép thuật mà đột nhiên dùng thần chú thì khó coi lắm. Không có giới hạn thời gian, trận đấu sẽ kết thúc khi một trong hai bên ra được đòn chí mạng trước, tôi sẽ là người phán định. Điều tôi muốn các em chú ý là một đòn vào cánh tay đang cầm trượng kiếm cũng sẽ tính là đòn chí mạng, tương tự như khi đánh trúng đầu và ngực.” “Trong trường hợp cánh tay còn lại trúng đòn, trừ khi đòn đánh chỉ trúng vào giáp tay, còn lại tôi sẽ cấm sử dụng cánh tay đó và cho tiếp tục trận đấu.” Garland dứt lời sau khi đã hoàn thành bổn phận giải thích và để cho hai học sinh một khoảng thời gian để hiểu rõ. Oliver gật đầu, trong khi Nanao vẫn cố nghĩ thêm một chút trước khi đặt câu hỏi. “Sư phụ Garland, trong trường hợp cầm kiếm bằng cả hai tay thì sao ạ?” Garland tròn mắt, nhìn xuống tay Nanao, đúng thật cô ấy đang cầm chuôi kiếm bằng cả hai tay. Trong khi quy định thầy vừa công bố chỉ để áp dụng cho người cầm trượng kiếm bằng một tay. Giáo viên môn kiếm phép thuật khoanh tay nghĩ ngợi, nhưng rồi nhún vai như thể mình đành bó tay. “Do có quá ít tiền lệ nên tôi chưa thể ra quy định, nhưng chỉ riêng hôm nay thôi, cứ cho là tay nào bị đánh trúng cũng đều là đòn chí mạng đi.” “Đã rõ.” Nanao gật đầu. Từ cuộc trao đổi vừa rồi, Oliver thầm tái khẳng định một sự thật mà cậu đã để ý từ lâu. Lúc chiến đấu với con Troll cô ấy cũng cầm kiếm bằng hai tay, vậy ra đó đúng là một thanh kiếm hai tay sao? Trượng kiếm mà các pháp sư sử dụng thường chỉ là những thanh đoản kiếm giới hạn trong độ dài từ 13 inch (33cm) đến 22 inch (56cm). Nếu dài hơn sẽ tốn thời gian để vung kiếm, như vậy thì niệm một câu thần chú sẽ nhanh hơn. Và do kiếm ngắn nên cầm nó bằng một tay trở thành một việc đương nhiên. Nhưng rõ ràng thanh kiếm của Nanao dài hơn 22 inch, nếu cộng cả chuôi kiếm có khi nó còn dài hơn 25 inch (63.5cm). Cứ cho là nó không dài bằng những thanh “kiếm dài” mà người bình thường sử dụng đi, nhưng có thể nói rằng chiều dài của nó rất bất tiện nếu dùng như một thanh trượng kiếm. “Giải thích như thế đủ rồi. Hai bên thủ thế.” Nghe giọng của Garland, Oliver đưa chân phải và tay phải về phía trước vào thế nửa người. Hiển nhiên dùng nó như một thanh trượng kiếm sẽ rất bất tiện, do trước giờ Nanao chưa từng được học về phép thuật nên cô cũng không biết những kiến thức thông thường trong môn kiếp phép thuật này. *Từ đầu đây đã là cuộc đối đầu giữa người có kinh nghiệm và dân nghiệp dư rồi. Cứ xem như đây là cơ hội phong ấn phép thuật để tận hưởng niềm vui giao lưu với kiếm thuật nước ngoài là được. Chỉ biết nghĩ về thắng bại thì thật thô lỗ. Hãy đánh cho thật vui rồi chọn thời điểm tốt để hạ màn thôi.* Oliver quán triệt tư tưởng một cách rạch ròi trước khi đối đầu với đối phương. “Phù.” Phía bên kia, Nanao chầm chậm giơ cao thanh kiếm lên trên đầu. Đó là một thế đại thượng đoạn mà chàng trai chưa từng được học. “Bắt đầu!” Oliver vẫn bất động, giữ nguyên tư thế bất chấp việc Garland đã ra tín hiệu bắt đầu. Đúng như dự tính, cậu sẽ phòng thủ trước để quan sát tình hình, đã quyết định thế thì việc đầu tiên cần làm là chờ đối phương hành động. *Nhưng như vậy mà cũng được sao?* Một con ớn lạnh như có điện chạy dọc sống lưng Oliver, tựa như nó đang cười chế giễu vào sự ngu ngốc đó của cậu. *Nhìn thấy cái thể đó rồi mà mày vẫn có suy nghĩ vớ vẩn như vậy được sao?* Khung cảnh lúc sáng hiện về một cách sống động. Cơ thể trần trụi đầy sẹo chiếm lấy tâm trí Oliver. Một cơn ớn lạnh dâng trào từ tận đáy lòng, chẳng khác gì chính bản năng vừa gióng lên hồi chuông cảnh báo. “Nào Oliver. Lên thôi.” Khoảnh khắc Oliver vừa vào tư thế chuẩn bị chiến đấu sau khi được linh cảm mách bảo thì toàn bộ cơ thể của cô gái phương đông đã biến thành một cơn gió. “Ư!?” *Thoái lui là chết.* Cảm nhận được điều đó, Oliver mạnh dạn bước lên phía trước. Khoảnh khắc tiếp theo, một đòn mãnh liệt đập vào thanh trượng kiếm đang chống đỡ trên tay phải của cậu. Hai thanh kiếm va vào nhau tóe lửa ngang tầm mắt. Sự kinh hãi lấp đầy lồng ngực chàng trai. *Nhanh quá, và nặng quá!* “Ư…!” Áp lực đè lên Oliver thông qua thanh kiếm. Mới chỉ một giây sau khi nhận đòn công kích đầu tiên thôi mà tiếng răng rắc phát ra đã cho Oliver biết cổ tay cậu đã tới giới hạn rồi. Nhưng Oliver không có thời gian để xác nhận điều đó. Cứ thế này cậu sẽ bị đẩy thẳng xuống mất! Vừa nghĩ thế, các chiêu thức Oliver từng học như ùa về với cậu. “Mư!?” Tư thế của Nanao đột ngột lảo đảo. Như một lẽ hiển nhiên, bàn chân phải đáng lẽ đang trụ vững trên mặt đất đang chìm xuống sàn đến tận mắt cá chân. Kiếm phép thuật phái Lanoff, tác động địa hình “Nghĩa trang đất lún” (Grave Soil). Dưới sự can thiệp của phép thuật, mặt đất trở nên mềm như bùn lầy bắt lấy chân cô gái. “Phư…!” Với cơ thể đang sụp xuống, Nanao ngay lập tức bị gạt qua một bên. Oliver tung một đòn truy kích nhắm vào lưng cô ấy. Mặc dù trong đầu chẳng có chút mảy may ý định nương tay nào, nhưng khi đi được nửa quỹ đạo thì thanh kiếm của Oliver lại đáp xuống vai đối thủ. “Ư!?” Cảm nhận được sự nguy hiểm, Oliver liền nhảy lùi ra sau. Ngay sau đó, cậu nhận ra mũi kiếm chỉ đang nằm cách mặt mình 5 inch (12,7cm). Một cú đâm thẳng trong tư thế lưng vẫn lộ ra. Thay vì quay lại và đâm, chính bản thân động tác quay lại đã được chuyển thành một cú đâm. “Phư…” Đó cũng là một cách để lấy lại tư thế, lợi thế về vị trí Oliver cướp đi bằng “Nghĩa trang đất lún” cũng đã không còn nữa. Chàng trai cần phải ra quyết định thật nhanh, bởi vì giờ đây trước mặt cậu, tóc cô gái đã chuyển sang màu trắng tinh khiết nhờ nguồn sức mạnh phép thuật tích tụ. Và khoảng cách giữa họ hiện tại đang gần hơn cả một bước một trượng! “Ha!” Chuẩn bị cho cú va chạm tiếp theo, một vòng xoáy sức mạnh phép thuật bao quanh lưỡi kiếm, Oliver đang đặt toàn bộ kiếm thuật của mình vào trong trận đấu này. Cả hai bước lên và gần như đồng thời tung ra cú chém bổ đầu. Hai thanh kiếm chạy trên cùng một đường thẳng rồi va chạm, đường kiếm chất chồng rồi ma sát, cắt lẫn nhau. “Kư!” “Ư!” Khoảnh khắc đối đầu chỉ diễn ra trong tích tắc, động lực của bước chân khiến cả hai sượt qua đối phương. Khi khoảng cách vừa được nới rộng, Oliver lập tức xoay người để vào tư thế đánh chặn. “Hộc hộc…” Dù đã nới rộng được khoảng cách, toàn thân Oliver vẫn không thể ngừng nổi da gà. *Không đùa được đâu, kiếm của cô gái này là thứ dùng để giết người. Đối thủ chết dưới lưỡi kiếm ấy không chỉ một hay hai, thậm chí có khi còn nhiều hơn mười hay hai mươi người nữa kìa.* *Rốt cuộc cô ấy đã tắm bao nhiêu máu để đạt đến mức này? Thanh kiếm thật sự của một chiến binh mà chỉ những ai đã đi đến cuối con đường mới có được!* “Ở đây…” Nanao thốt lên. Nhưng Oliver đang quá tập trung phân tích để có thể nghe thấy. *Giờ nên tận dụng phép thuật để đánh chặn, hay là tấn công phủ đầu? Dù cách nào đi nữa thì những chiêu thức hời hợt cũng sẽ không có tác dụng. Biết đâu có thể từ ánh mắt để suy ra nơi cô gái sẽ nhắm tới trong lần va chạm tiếp theo.* Nghĩ thế, Oliver khẽ liếc nhìn gương mặt đối thủ. “...Thì ra, là ở đây.” Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Oliver ngay lập tức không nói nên lời. Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên má cô gái. Cố rặn ra từng chữ bằng đôi môi đang run rẩy vì vui mừng. Sau khi hoàn hồn lại, Oliver mới nhận ra cô gái đang nhìn thẳng vào mình, nước mắt vẫn liên tục chảy ra không ngừng. “...” Suy nghĩ của Oliver trở nên trắng xóa. Lần đầu được nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái, trái tim cậu cảm giác như vừa bị đâm xuyên. Chẳng hiểu nổi. Chỉ mới đọ kiếm có hai lần thôi mà, cô gái đã nhìn thấy gì ở cậu qua trận chiến kéo dài chưa quá mấy chục giây này chứ. Chỉ mới gặp nhau có hai ngày thôi mà, chẳng có cách nào để cậu suy đoán ra được cảm xúc của cô ấy. “Đừng khóc…” Dù là thế, dù vẫn chưa hiểu được chút gì, nhưng trong lòng Oliver vẫn chợt nghĩ. Cậu muốn dùng tất cả những gì có thể, không nương tay, không giấu giếm để ngăn những giọt nước mắt đó. “Này. Đừng khóc mà…” Trước ánh mắt của Nanao, chàng trai thay đổi tư thế, từ thế thủ trung bình chính thống của trường phái kiếm phép thuật Lanoff, sang một tư thế cầm kiếm ngang hạ thấp khác với ba trường phái chính. Nhiều khả năng đây không phải tư thế của một trường phái chính đạo, nhưng xem ra không một ai có mặt ở đây hiểu được ý nghĩa thật sự của nó cả. *Chỉ duy nhất.* “Đa tạ.” Chỉ có duy nhất cô gái phương đông là hiểu được. Điều đó có nghĩa là chàng trai đã thật sự nghiêm túc. Tinh thần chiến đấu của cả hai dâng cao và hòa hợp vào nhau. Như để đáp lại điều đó, ánh sáng từ lời nguyền bất tử trói buộc trượng kiếm trên tay cả hai bắt đầu mờ đi và tan biến. Không chỉ thế, trong không gian nhận thức của cả hai, ngoài đối phương ra tất cả những thứ khác cũng đều lần lượt biến mất. Tất cả tạp âm đều đã bị triệt tiêu. Thế giới đã khép lại, thật thuần khiết và thanh tịnh, chỉ để dành riêng cho họ. Và rồi cả hai hạ quyết tâm, họ sẽ chém nhau ở đây cho đến khi một trong hai tắt thở. Chẳng chút do dự, cả hai đồng thời bước lên chuẩn bị cho pha va chạm tiếp theo. “Dừng lại ngay!” Ngay trước khi đọ kiếm lần thứ ba. Thầy Garland đã lấy thân mình ra, quyết ngăn chặn trận đấu của cả hai lại. “Dừng lại ngay, Mr. Horn, Ms. Hibiya! Ngay lập tức thu kiếm lại!”
Nội dung sách cùng với những cảm nhận, đánh giá và nhận xét về Sách Bo
That Kiem Ma Thuat Thong Tri The Gioi - Tap 1 - Ban Dac Biet - Tang Kem Bookmark + Poster của tác giả Bokuto Uno, Ruria Miyuki sẽ được cập nhật sớm trên TuSach.vn. Chúc bạn có một trải nghiệm đọc sách tuyệt vời với Sách Bo
That Kiem Ma Thuat Thong Tri The Gioi - Tap 1 - Ban Dac Biet - Tang Kem Bookmark + Poster PDF!